Chương 2
"Thu dưỡng mèo lạc thì đầu tiên nhớ quan sát xung quanh đấy, nhìn xem có anh chị em nào của nó ở gần đó hay không. Sau đó nhìn xem mèo có biểu hiện bị nhiễm bệnh không..."
Trợ lý Trần Húc vô cùng tẫn trách nhanh chóng tìm ra thông tin cần chú ý khi nuôi mèo hoang, gửi cho Diệp đại đạo diễn đang tâm huyết dâng trào muốn nuôi mèo. Diệp Mạch biểu thị không rảnh xem, hắn liền phát huy tính mẹ đẻ, tận chức tận trách đọc chậm cho Diệp ma vương, khẩn thiết hi vọng nhờ vào đó cứu được một sinh mệnh vô tội.
"Dừng, dừng lại! Đừng nói nữa, tôi biết rồi." Diệp Mạch ngắt lời hắn.
Ôm tiểu kiều miêu trong ngực, mèo con trong khuỷu tay hắn không chịu an phận, xoay người hai lần, meo meo tìm vị trí thích hợp, bắt đầu trên dưới trái phải giẫm đạp vận động.
Đồ chơi Diệp Mạch không có khởi động công năng cao cấp, chen không ra sữa. Để nó đạp mấy lần,mũi nhọn ngược lại là cứng rồi, bên dưới quần áo cộm lên khó chịu.
Hắn còn mải nói chuyện điện thoại, không rảnh tay nào khống chế mèo sữa.
Diệp Mạch thẳng thắn cúp điện thoại của Trần Húc, tự tay tìm tư liệu nuôi mèo.
Cúp điện thoại, lúc này mới mới rảnh tay nâng lên mèo nhỏ, dùng tư thế Vua Sư Tử đăng cơ đem nó giơ lên giữa không trung, cẩn thận quan sát mèo nhỏ.
Khâu Nam toàn bộ meo meo lơ lửng giữa không, chân sau bất an nhảy nhảy còn chưa thành thục, bất an kêu to hai tiếng, hạ thấp tầm mắt đối diện với Diệp Mạch.
Con ngươi y đen láy sáng ngời, đuôi mắt thượng thiêu. Mi phong gắng gượng gọn gàng, sống mũi thẳng tắp cắt xuống, vành môi rõ ràng.
Tướng mạo nhìn qua vô cùng thoải mái, theo tiêu chuẩn của nhân loại , được cho là anh tuấn.
"Meo~" Thân thể Khâu Nam còn nhỏ, cổ họng còn vương hơi sữa lúc kêu lên âm thanh liền kéo dài, nghe ra thành hai âm tiết. Y từng thử nói tiếng người khi còn đang trong bộ dáng mèo, nhưng âm tiết phát ra vẫn chỉ là meo meo meo, cũng không biết Diệp Mạch liệu có thể nghe hiểu được hay không.
Này, gương mặt anh thật quen quá đi.
Nhìn quen mắt đến nỗi, Khâu Nam cảm nhận được duyên phận trong cõi u minh giữa trần thế xa lạ.
Nhìn quen mắt thì nhìn quen mắt, Khâu Nam còn không đến mức cho là Diệp Mạch cũng giống y có cảm giác ngàn năm chỉ chờ một thời khắc này trong lòng, trở thành Chúa cứu thế của mình.
Đời trước y nổi tiếng toàn thế giới, giao thiệp với rất nhiều người, những người nhìn quen mắt có thế xếp một vòng từ thủ đô nắm tay nhau xếp tròn một vòng quanh Trái Đất, xếp tới đỉnh núi Everest.
Những người ấy chẳng có ai dám thẳng thắn nhìn mặt y, hay quan sát trứng trứng giữa hai đùi của y.
Khâu Nam chú ý tới tầm nhìn của hắn rơi vào chỗ nào, bắt đầu giãy dụa kịch liệt, "meo! meo!"
Nhìn cái gì vậy! Này này, nói ngươi đấy!
Còn nhìn! Mèo thì không cần sĩ diện hả!
Khâu Nam cố gắng cuộn chân, muốn kẹp chặt giống hành động của con người bảo vệ chặt chẽ đản đản nam tính tôn nghiêm của mình.
Diệp Mạch nhìn chằm chằm một lúc, thấy mèo nhỏ trong tay cũng không nhảy loạn, lại còn thẹn thùng rút lại chân sau muốn ngăn trở ánh mắt của mình.
Rất thú vị, vật nhỏ còn biết ngượng. Diệp Mạch để mèo con nằm ở lòng bàn tay phải, đưa tay trái ra đẩy móng vuốt phía sau của y ra, lộ ra lông tơ bao trùm ở bên dưới, đản đản lớn chừng hạt đậu.
Đồ chơi kia của mèo lớn lên thật đáng yêu, tròn vo tròn vo hai viên cầu lông xù. Diệp Mạch lần đầu tiên gặp một vậy như vậy, hiếu kì đưa tay nắm hai bên cầu cầu, hướng trung gian mà bấm xuống, xác nhận xúc cảm của vật nhỏ.
Mềm mềm ấm áp, sờ rất tốt, nếu lớn hơn chút thì tốt rồi.
Diệp biến thái nắm tay đưa đến dưới mũi ngửi một cái, không có mùi quá đậm. Tuyệt thật, là tiểu nam hài sạch.
Khâu Nam liều mạng mèo cật lực rút lại chân sau, vẫn không thể từ trong tay Diệp biến thái bảo toàn sự trong sạch của mình.
Y tức giận đến mức vung vẩy móng vuốt trắng trắng mềm mềm, gãi gãi thịt béo trong lòng bàn tay Diệp Mạch.
Đỡ của trẫm một chiêu meo meo quyền.
Dựa theo lời của trợ lý về các vấn đề cần chú ý, Diệp Mạch trước tiên mang mèo con đến bệnh viện thú y kiểm tra toàn thân.
Động vật trong bệnh viện thú y so với người còn nhiều hơn, trong số đó thì mèo chiếm đa số. Mùa xuân là mùa sinh sản hăng hái của các loài động vật, mèo đực mèo cái gửi nuôi trong bệnh viện kêu một cái liền ầm ỹ sắc bén, kém chút dọa lùi Diệp Mạch còn chưa vào đến cửa.
Nghĩ đến trong mèo nhỏ còn trong lồng ngực, sau này sẽ biến thành như vậy hắn có cảm giác muốn cạo sạch lông trắng ném đi.
Khâu Nam cảm nhận được ý nghĩ của hắn, vội vàng dùng chân trước víu chặt lấy áo trước ngực Diệp Mạch, có chết cũng không chịu buông.
Y sống chết đổ do Diệp Mạch, không phải do y mèo tính. Tất cả là do hệ thống gặp quỷ nói.
Mệnh lệnh nhiệm vụ một khi phát ra, không được rút về. nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, mèo tinh sẽ đem hắn cưỡng ép đuổi về đời trước.
Một lần nữa kiếm lại được một mạng, Khâu Nam đối với nhiều chuyện đều nghĩ thoáng, duy chỉ có trở về không được. Hắn tình nguyện ở chỗ này làm con mèo khóc lóc van nài, hoặc là dựa theo ý mèo tinh chinh phục thế giới.
Cũng không muốn trở về đời trước, sống lại cuộc sống sống không bằng chết kia.
Khâu Nam núp trong lồng ngực Diệp Mạch đi vào bệnh viện thú y, cẩn thận dương tai nghe ngóng, phát hiện mình thế nhưng lại nghe hiểu được tiếng mèo.
"Đói bụng u meo~"
"Ăn ăn ăn, mấy tên mèo triệt sản các ngươi thật sự là hết ăn lại nằm không biết kích tình! Xem tiểu miêu bảo bối với mới tới thật đáng yêu, thật muốn cùng em ấy giao..."
"Đừng có nghĩ, mới tới là một meo đệ đệ."
"Meo đệ thì làm sao? Ta muốn hậu môn nó meo!"
"Meo đệ còn nhỏ như vậy, miêu tính của ngươi đâu?"
Bình thường mèo như thiên sứ meo meo gọi, hóa ra là đang nói chuyện đen tối như thế?
Khâu Nam bị uy hiếp về mặt trinh tiết núp sâu trong lồng ngực Diệp Mạch, cảm thấy thế giới này tràn ngập nguy hiểm, thảm không cất nổi tiếng mèo.
Bệnh viện thú ý tương tự cần thủ tục đăng ký.
Diệp Mạch nhận đơn đăng ký, phát hiện cột điền thông tin sủng vật cần viết tên thú cưng.
''Mày còn chưa có tên, trước cứ lấy đại một cái đi." Diệp Mạch chưa từng nuôi mèo, chỉ nuôi người, cái tên đặt cho người từng nuôi ấy còn bị bằng hữu thân thích chung quanh thay nhau phun tào.
Thậm chí thời điểm hắn đóng phim, muốn cho vai phụ trong phim một cái tên, gọi là Soái Diệp Mạch. Kết quả là bị cả tổ biên kịch từng người từng người huyết thư, quỳ cầu Diệp Mạch đừng chà đạp tác phẩm của mình.
Hiện tại, mèo con hoàn toàn không biết gì về vận mệnh bi thảm cả đầu lệch về một bên, chớp hai con mắt màu xanh lam, yên lặng chờ xẻng phân Diệp Mạch ban tên.
" Mày là mèo của anh, phải cùng họ với anh... Nếu không thì gọi Diệp Miêu đi." Diệp Mạch đơn giản dứt khoát quyết định tên của thú cưng nhà mình, điền tại cột thông tin.
Cuối cùng hắn cảm thấy đây không giống tên mèo lắm, lại thêm ở phía sau chữ "Tử".
Mèo con lập tức có được tên của chính mình: Diệp Miêu Tử.
"Meo ?" Mèo hoang? Cú đêm?
Ngươi đặt tên dứt khoát như vậy, rất có khí thế!
Diệp Mạch uy hiếp, "Không hài lòng liền gọi Diệp Nhị Cẩu Tử."
"Meo!"
"Mày xem, Diệp Miêu Tử thật dễ nghe làm sao." Diệp Mạch dương dương đắc ý khoe mình, vấn đề đặt tên liền đơn phương cùng mèo nhỏ đạt thành thỏa thuận.
Ngày làm việc không có mấy người xếp hàng, y tá rất mau gọi tới tên Diệp Miêu Tử.
Diệp Mạch ôm mèo con không to bằng lòng bàn tay đi vào phòng khám.
Phòng khám không giống bệnh viện phổ thông trắng toát âm trầm, một mùi nước khử trùng. Bên trong bày biện trang trí ấm áp thoải mái, dễ chịu, bên trên kệ đặt các loại đồ chơi yêu thích của mèo cùng với đồ ăn vặt. Ngay cả bác sĩ phụ trách xem bệnh đều là những tỷ tỷ rất xinh đẹp, mặc áo khoác vuốt mèo màu trắng.
Chị gái bác sĩ tiếp nhận Diệp Miêu Tử, xoa trong tay mạnh mẽ hít hai cái.
Cô rất ít khi gặp được mèo nào đáng yêu như thế, nâng ở trong lòng bàn tay hận không thể đem giấu làm của riêng.
"Mèo con thật đáng yêu! Bao nhiêu tuổi rồi? Chủng loại gì vậy?"
"Không biết." Diệp Mạch trả lời, "Vừa mới nhặt được."
Anh nhặt mèo ở đâu vậy? Tại sao tôi lại không nhặt được bao giờ? "Đố kị khiến cho ta..." Chị gái bác sĩ nói thầm nửa câu, ho khan hai tiếng, ra dáng thành thục dẫn dắt Diệp Miêu Tử phối hợp kiểm tra.
Cô trước tiên nhìn tứ chi của mèo con, lỗ tai, cùng sắc da. Sau đó chuẩn bị đồ ăn vặt thích hợp, hướng dẫn nó hé miệng kiểm tra răng.
Không đợi chọn xong, mèo con lung la lung lay ngồi chồm hổm trên bàn kiểm tra, mở miệng nhỏ, bi bô kêu hai tiếng.
"Meo meo."
Bác sĩ xem chừng là nó muốn chủ động phối hợp kiểm tra, cẩn thận từng li từng tí đỡ cằm của nó, dùng đèn pin cầm tay soi vào, kiểm tra tình trạng bên trong miệng mèo con.
"Mèo nhà anh thật ngoan, tôi làm trong ngành mấy năm, lần đầu tiên thấy mèo con chưa được thuần dưỡng mà phối hợp như vậy." Đố kị khiến ta muốn trộm mèo, bác sĩ thầm nghĩ. Cô sờ sờ lưng mèo, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.
Con vật nhỏ biết kiểm tra kết thúc, dùng đuôi mềm vỗ bỏ tay của cô, âm thầm núp cạnh hộp bông, ngoan ngoãn đi vào ngã xuống, không bao lâu liền ngủ vang lên tiếng khò khè nho nhỏ.
Thật là một con mèo dễ thỏa mãn thần kỳ. Bác sĩ thu hồi ánh mắt lưu luyến, chuyển hướng sang Diệp Mạch nói, "Nó nhìn dáng dấp tầm 3, 4 ngày hiện tại còn quá nhỏ, không có cách nào rút máu kiểm tra. Nhịp tim, tứ chi, lỗ tai, răng đều khỏe mạnh, trên thân không có ký sinh trùng hay nấm mèo."
"A, có thể nhìn ra chủng loại của nó không?" Diệp Mạch hỏi.
"Nói không chắc chắn lắm, ánh mắt nó như thú bông, bộ lông với mèo anh lông ngắn tương tự, lông chóp đuôi giống màu cà phê." Bác sĩ nhìn mèo con nửa ngày, chân thành nói, "Tôi cảm thấy, nó phải là một quý tộc hỗn huyết!"
"Hả?"
"Mèo nhà Trung Hoa"
"À!" Diệp Mạch tùy ý đáp một tiếng. Hắn quyết định nuôi Diệp Miêu Tử, cho dù nó là chủng loại gì đều sẽ nuôi. Chỉ là hiện tại không tìm ra chủng loại, không biết nguồn gốc cũng như tập tính của nó, sau này muốn cho ăn thì khá phiền toái.
"Mèo nhà Trung Hoa rất tốt a, sống rất khỏe mạnh, dễ nuôi." Bác sĩ thấy hắn không cao hứng, cho là Diệp Mạch ghét bỏ mèo nhà.
Sợ Diệp Mạch đem mèo con đáng yêu vứt lại, liền vội vàng nói. "Nó còn nhỏ như thế, đổi thành mèo con thuần chủng quý tộc, rời khỏi cơ thể mẹ căn bản không nuôi nổi. Mèo nhà chỉ cần làm ít sữa mèo hoặc là sữa dê, nó có thể lớn bình thường."
Diệp Mạch lúc mang vật nhỏ tới đây, y vùi trong lồng ngực mình dáng vẻ giẫm sữa, cau mày hỏi, "Làm sao cho nó bú sữa?"
Chẳng lẽ muốn hắn uống vào, từ chỗ kia gạt ra? Diệp đạo tưởng tượng phong phú nghĩ.
"Cửa hàng vật dụng thú cưng có bình sữa sạch sẽ, nó vừa bắt đầu uống, nếu không uống trôi, dùng bông tai sạch sẽ thấm sữa cho Miêu Tử liếm từ từ." Bác sĩ nhìn ra hắn chưa từng nuôi qua động vật, vì để tránh cho hắn giết chiết mèo con đáng yêu này, tiểu tỷ tỷ căn dặn, "Đút xong sữa lau cho mèo sạch sẽ, còn phải dùng bông tay sạch sẽ thấm ướt lau mông cho nó kích thích bài tiện."
Còn phải chùi đít? Hay lắm, đúng thật là trở thành xẻng phân rồi. Diệp Mạch nhất thời không thể nào tiếp thu được, nghiêm túc hỏi, "Còn biện pháp khác không?"
Bác sĩ sảng khoái nói, "Nếu anh có thể liếm thì càng tốt hơn, dù sao mèo cái đều tự liếm."
"..." Diệp Mạch cân nhắc nửa phút, nghiêm túc cam đoan, "Tôi sẽ xoa cho nó thật tốt."
"Mèo con nếu chăm sóc tốt, lớn một tháng liền có thể từ từ ăn đồ ăn cho mèo, ban đầu nghiền nát dùng sữa ngâm nở. Lúc đi mua thức ăn đến cửa hàng thú cưng hỏi, bọn họ kỹ càng hơn tôi. Chờ lúc nó lớn đến hai tháng, còn phải tiêm vắc xin phòng bệnh."
Bác sĩ nhanh nhẹn mở danh sách đồ dùng đưa cho Diệp Mạch, dặn hắn dựa theo liệt kê trên giấy đến cửa hàng thú cưng mua cát mèo, chậu mèo các thứ.
Mèo con lớn lên rất nhanh, nửa tuổi liền động dục. Chờ kỳ động dục mùa thu năm nay qua đi, nếu như anh muốn giải phẫu cho nó thì lại mang đến."
"Cắt trứng? Chúng ta phải cho nó miêu quyền, không làm giải phẫu được không?" Diệp Mạch cẩn thận cầm lấy danh sách, nghiêm túc nói, "Tôi thấy đản đản của nó nắm rất tốt."
Lưu manh! Khâu Nam khuất nhục dùng đuôi che khuất trứng trứng.
"Xúc cảm cho dù tốt, cũng không thể cho anh dùng." Bác sĩ tựa như nói giỡn một câu, hoàn toàn không biết được mình vô ý trở thành tiên tri.
Cô dừng lại nói, "Kỳ động dục của mèo nhà rất dài, nếu không làm giải phẫu, rất có thể kéo dài thêm nửa năm, đoạn thời gian đó nó cũng rất khó chịu. Nếu như không làm giải phẫu cho mèo, có thể cân nhắc ôm thêm một mèo cái về nuôi."
Nuôi một con đã phiền lắm rồi, ai còn muốn nuôi thêm nữa. Diệp Mạch truy hỏi, "Còn nữa không?"
"Giúp nó tuốt." Chị gái nhỏ bộ dáng đường hoàng trả lời.
Diệp Mạch ngại mệt, không chút nghĩ ngợi liền nói. "Vậy thì thiến đi."
Khâu Nam nghe đến chữ "thiến", bản năng nam tính làm hắn rùng mình một cái.
Đang muốn kháng nghị tên sen, nghĩ lại mình bây giờ đang dùng thân hình mèo, quá phiền phức. Trước đây nghe nói mèo nhà làm giải phẫu, có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền phức, trở nên ngoan ngoãn một chút. Nghĩ đến lúc đó y cũng có thể dễ dàng hơn chút, có thể muốn gì làm đấy, triệt sản thì triệt đi.
Nghĩ như vậy, Khâu Nam núp ở đống bông ấm áp bên trong, uể oải lật bụng.
Miêu hệ thống bí mật quan sát đang đứng ngồi không yên, hoảng sợ đụng tới nói, "Meo! Làm giải phẫu sẽ chết mèo! Mi là mèo con dễ thương nhất, phải giữa lại vì đại miêu tinh phối... khụ khụ!"
Khâu Nam dựng đuôi,vẫy vẫy.
Phối cái gì? Đem lời nói ra một lời rõ ràng cho trẫm, ai muốn cho các ngươi lai giống?!
Miêu hệ thống vội vã thay đổi, tìm từ thích hợp nói, "Làm phẫu thuật triệt sản, sau đó khi ngươi biến thành nhân loại, cũng chỉ có thế làm mèo thái giám!"
Thái, giám!!!
Đuôi Khâu Nam cứng bất động giữa không trung, trở mình từ trên bàn đứng lên, lông toàn thân dựng thẳng trên người, con người xanh thẳm dâng lên màu tuyệt vọng nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro