Chương 15
Quân: Phúc lợi 520 chính là "爱"
Nội dung quay "Núi sông còn đây" trước mắt chủ yếu phân ở hai phim trường.
Phong Sơn bên Huyền Không cùng Hòa Thượng cùng nhau chơi sư đồ giam cầm play, bức tiểu hòa thượng nhậu nhẹt giết thỏ.
Tại phim trường còn lại, Thái tử về viện binh kinh thành, cùng đô đốc tướng quân đấu trí đấu dũng.
Tướng quân mà những điển cố lịch sử bên trong cùng với các tình tiết trong tiểu thuyết tạo nên cơ hồ đều là khôi ngô cường tráng, tay cầm hai thanh đại đao, một quyền đánh bay mười cái nhà trẻ. Mà tướng quân trong "Núi sông còn đây" vốn là khai quốc chi sư, bởi vì khai quốc loạn thế không thể dùng lương tướng, lúc này mới đi làm tướng quân. Y áo trắng quạt lông, tuấn dật nho nhã, mắt ngọc mày ngài mặt mày xinh đẹp, tính cách quái lạ, không thể đoán ra y nghĩ gì. Vởi vì cùng với Huyền Không xuất đồng môn, thường xuyên bị nguyên tác đảng trêu chọc, nói bang phái bọn họ dựa vào nhan giá trị tuyển đồ đệ.
Tuyển Niệm Khanh diễn tướng quân, làm tròn ước số bằng phong thái diễn kỹ.
An Thành và Niệm Khanh đều là diễn viên phái thực lực, kĩ năng diễn xuất hỗ tương. Không có Ngô Vĩ Lễ kéo chân, thường thường có thể quay một phát tới cùng, tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Trong trường quay nồi bát muôi chậu vung lên, hết sức náo nhiệt. Cách một bức tường mỏng, mèo con nằm trong phòng nghỉ tạm thời, bực bội dùng đệm thịt gãi gãi lỗ tai mềm nhũn hai lần.
Khâu Nam tốn sức vểnh lỗ tai lên, ở trên chăn lông mềm mại lăn nửa vòng. Trường quay hoàng thành tạm thời không có cảnh diễn của y, nhưng Diệp Mạch tuyên bố một mèo ở nhà không an toàn, nhất định phải đem y đến phim trường, ồn ào làm Khâu Nam một hồi cũng không thể ngủ yên ổn.
Nhờ hai tên đại ma cuồng mèo Diệp Mạch và An Thành ban tặng, hiện tại fan hâm mộ hai nhà đều biết y, Diệp Miêu Tử là mèo nhỏ siêu đáng yêu. Lúc sáng tới phim trường, y từ trong ngực Diệp Mạch ló ra cái đầu nhỏ, tập thể fan bên ngoài đều giơ cao điện thoại hét lên, so với nhìn thấy "Tuyệt thế mỹ thụ" Ngô Vĩ Lễ điên cuồng gấp hai mươi lần.
Màng nhĩ Khâu Nam bị âm lượng của tiếng hét chói tai chấn động, trong đầu đều ong ong ong.
"Kít------kẹt-----"
Tiếng bước chân từ xa đến gàn.
Vị cá khô bay vào vô cùng dụ mèo, cánh cửa hơi hé ra một nửa để lộ An Thành một thân quần áo đắt tiền.
"Miêu tiên sinh, xin chào." Phòng nghỉ rõ ràng không có người, hắn ân cần thăm hỏi tựa như đường đường chính chính trông khôi hài. An Thành bưng đĩa cá khô, rón rén đi tới, tiến đến bên dưới mèo con màu vàng cái mũi nhỏ, tư thế nô tài mười phần tiêu chuẩn, "Bé đói bụng lắm rồi đúng không? Diệp đạo thật quá chủ quan, đem em để trong phòng liền mặc kệ luôn."
Mèo con mũi ngửi kích động, hít hà, hương vị cá khô quả nhiên là chướng ngại vật lớn trên con đường chinh phục thế giới của miêu tộc bọn y.
"Ăn con cá anh làm, em liền làm mèo của anh nha a?" An Thành biến thành con sen truy mèo vô cùng thành kính, thừa dịp Diệp Mạch không có ở đó, điên cuồng muốn đội nón xanh cho hắn. (Raw dùng chữ "lục"a.k.a xanh lá)
Chỉ là mấy con cá tự làm liền muốn mua trẫm? Khâu Nam phi thường có cốt khí quay đầu đi, cự tuyệt mùi thơm mê mèo của cá khô.
"Trong nhà anh còn có rất nhiều cá khô, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!" An Thành lật ra đơn đặt hàng trình bày, giống như đang thỏa mãn lòng tham bạn gái, giống như khoe khoang mình có rất nhiều nhẫn kim cương.
Thật nhiều cá khô, đủ cho mèo ăn rất nhiều năm. Khâu Nam nuốt nước bọt, cọ phải răng nanh sắc bén, quơ quơ cái đuôi vẫy vẫy hai lần, lâm vào thống khổ của chọn lựa. Diệp Mạch quan tâm rất cẩn thận, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ chịu cho mình ăn thịt ức gà, quá hẹp hòi. Hiện tại An Thành cầm cá khô đưa tới cửa, giống như ở trước mặt tên ăn mày khoe giò muối.
Khâu Nam càng nghĩ, góc tường xã hội chủ nghĩa càng không kiên định.
Kì thật y có thể thu hai tên sen, ăn hết An Thành, lại ngủ Diệp Mạch, từ đây đi đến đỉnh cao miêu sinh. Đôi mắt mèo xanh thẳm đổi tới đổi lui, lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan lung lay không ngừng.
Lúc này tiếng bước chân quen thuộc vang đến, Diệp Mạch từ xa gọi một tiếng, " An Thành, chuẩn bị quay rồi, cậu đến phòng nghỉ trộm mèo à?"
"Không có!" An Thành kiên định phủ nhận vô cùng quả quyết, phối hợp với một thân chính khí, diễn kỹ cả đời tại lúc này bộc phát vô cùng tinh tế, "Tôi thấy ẻm kêu, tới xem một chút."
"Diệp Miêu Tử kêu? Con mèo đó lười như vậy, không có việc gì thì sao kêu bậy được." Diệp Mạch rõ ràng đã hiểu bản tính lười biếng của Diệp Miêu Tử, bước đi thong thả tiến đến ôm lấy mèo con, sờ sờ lông trên lưng nó, "Chắc là quá nhớ tôi rồi, thật là, làm một chủ nhân quá nhiều mị lực cũng có lỗi lắm."
Mặt An Thành từ cương cứng nhanh chóng buông lỏng, vô cùng bội phục Diệp Mạch không biết xấu hổ.
[ Hệ thống thông báo: Vuốt lông +4phút, vò bụng +6phút]
Vừa rồi lúc An Thành sờ, hệ thống không hề phản ứng, xem ra chỉ có cùng Diệp Mạch thân cận mới có thể có điểm đổi. Khâu Nam trong nháy mắt thu hồi tâm tư một mèo ngự hai sen, tiếc nuối nhìn về hộp cá khô.
Diệp Mạch thuận ánh mắt của nó nhìn sang, cầm lấy cái hộp quét từ trên xuống dưới nhìn tên hộp, biểu cảm trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, "Cậu cho con tôi ăn cái thứ đồ chơi này?"
"Không có!" An Thành nghe ra Diệp Mạch đang có dấu hiệu nổi giận, phủ định so với lần trước càng nhanh hơn.
"Vậy là tốt rồi, Diệp Miêu Tử còn quá nhỏ, ăn đồ hộp sợ là chỉ còn 8 cái mạng thôi." Làm một sen tiêu chuẩn, Diệp Mạch sớm đã nắm kĩ kiêng kị từng giai đoạn nuôi mèo, đẩy miệng Diệp Miêu Tử ra ngửi ngửi, mới yên tâm lại, nheo mắt dò xét An Thành muốn dùng đồ hộp câu dẫn con của hắn.
An Thành cầm lấy cái hộp, giấu nhanh ra sau lưng.
"Meo meo!" Lắc lư ở giữa, mùi cá khô càng thêm nồng đậm. Khâu Nam duỗi ra vuốt nhỏ, móng vuốt ở trong lòng bàn tay Diệp Mạch vạch ra ba đường trảo trắng.
Diệp Mạch dỗ ngoan mèo con trong ngực, vẻ mặt ôn hòa cùng An Thành nói, "Đồ hộp cho mèo rất đắt? Đừng lãng phí, mèo của tôi không ăn được, cậu tự mình ăn đi."
"Cái này…" An Thành do dự.
"Sắp bắt đầu rồi, đừng lề mề." Diệp Mạch "thiện lương" nhắc nhở.
"Meo meo!" Cá khô của trẫm.
An Thành trước còn muốn trộm đồ, hoàn toàn bất đắc dĩ, đành phải hi sinh vì nghĩa, cầm cá khô trong hộp lên cắn.
Trừ vị hơi nhạt, ngoại lệ lại ăn rất ngon.
Diệp Mạch như ý ôm lấy mèo con,trở lại phim trường chuẩn bị quay tiếp.
Mất cá khô làm Diệp Miêu Tử vô cùng phẫn nộ, ở trong ngực hắn điên cuồng giẫm móng, hé miệng nhỏ liên tục kêu to, "meo, meo, meo, meo!"
Tiếng mèo con tiếng to tiếng nhỏ làm Diệp Mạch cảm thấy hối hận ngược lại dẫn đến sự chú ý của người làm trong đoàn phim.
Bọn họ thuận nhìn sang, gặp Diệp Ma Vương khắc nghiệt biến thái ôm trong ngực một vật nhỏ màu trắng.
Vật nhỏ vô cùng manh lại ở trong không ngực dãy dụa lấy trảo vung vẩy trong không khí muốn cào, khí thế hung hăng lộ ra răng nhọn, cố gắng ngụy trang thành đại lão hổ hung mãnh.
"Anh mang mèo theo?" Niệm Khanh cầm sao đang chuẩn bị quay phim đi tới, dùng ống sáo đẩy chân sau của mèo con, lỗ mãng huýt một hơi dài, "Thật nhỏ."
"Meo!" Khâu Nam hung hăng kêu một tiếng, muốn phản bác. Nhưng nhớ lại mỗi lần nhìn thấy xuỵt xuỵt, đồ vật to bằng hạt vừng, y quay ngoắt, hận không thể vùi vào trong ngực Diệp Mạch, dùng lưng đối diện với bọn hắn.
Diệp Mạch vỗ vỗ trấn an Diệp Miêu Tử, khuỷu tay quay ra đẩy ống sáo của Niệm Khanh, khí chất ma vương nhập thân chất vấn, "Để cậu học thổi sáo, học xong chưa?"
"Mới mấy ngày, tôi sao mà học được?" Niệm Khanh đem ngón tay đâm lỗ são, cà lơ phất phơ nói, "Huống chi đoàn làm phim nghèo quá, tôi ngay cả thầy hướng dẫn cũng không có."
"Các người cũng không định thổi chơi đấy chứ?" Diệp Mạch nhìn xung quanh.
Quần chúng ngao ngao muốn xông vào vuốt mèo, run lẩy bẩy lắc đầu.
"Phế vật." Diệp Mạch ghét bỏ nâng tay xoa lỗ tai mèo, nhất thời không nhớ ra được ai sẽ thổi sáo.
Trần Húc nhớ ra cái gì, mở mail kiểm tra lại, vội vã chạy tới ngạc nhiên báo cáo, "Diệp đạo, Khâu Nam trong tư liệu viết y biết thổi sáo."
"Meo!" Khâu Nam đáng thương một vuốt còn đặt trên ngực Diệp Mạch meo meo kêu, lôi miêu hệ thống ra đòi giải thích.
Miêu hệ thống lề mệ một lát, lắp bắp hỏi, "Cậu không phải nói muốn báo đáp công dưỡng dục của Diệp Mạch, ngoan ngoãn quay xong bộ này sao?"
Tôi nói lúc nào?
"Cậu đúng là nghĩ như thế, meo!" Không đợi y phản bác, miêu hệ thống nhanh chóng bổ sung, "Hiện tại Diệp Mạch cần người thổi tiêu, cậu vừa vặn có thể lên!"
Khâu Nam bắt được trọng điểm, nhịn không được, "Thổi sáo là cái gì? Ngươi làm hệ thống, có thể đừng một lời không hợp liền tổ lái."
"Huống chi, nhạc cụ là một điểm nhấn, cậu nhất định sẽ xưng bá nhanh hơn trong giới văn nghệ."
"Meo?" Không phải muốn chinh phục thế giới sao? Sao hiện tại lại biến thành xưng bá giới văn nghệ rồi?
Khâu Nam còn chưa hiểu, thanh âm thông báo vĩnh viễn sẽ không vắng mặt vang lên.
[ Nhiệm vụ tạm thời nhận thành công. Thưởng điểm tích lũy: 5, tên: Thổi sáo cho Diệp Mạch]
Thổi đại gia ngươi!
Khâu Nam duỗi móng vuốt sắc bén, cách vải mỏng, trên ngực Diệp Mạch cào xuống ba trảo ấn.
"Tê." Da thịt bị vuốt mèo cào tới, Diệp Mạch hít khí lạnh, nắm trảo hành hung của Diệu Miêu Tử, chăm chú nhắc nhở, "Con trai, con thế nào lại muốn cha, cha cũng không muốn chơi SM với con đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro