Chương 14
Được lợi từ vụ tuyên truyền mãnh liệt trước đó, Weibo của Khâu Nam nhanh chóng đột phá trăm vạn lượt theo dõi.
Tốc độ hồng lên của y áp đảo tất cả nghệ nhân đi lộ tuyến lưu lượng, có thể coi là điển hình của tuyên truyền hiệu quả nhất.
Có thể đoán được, một thời gian rất dài về sau, người muốn nổi danh đều sẽ lấy tổ chức tuyên truyền của y làm mẫu, các loại chiếu hổ họa miêu. (nhìn hổ vẽ mèo)
Lúc này, Khâu Nam vốn không muốn hồng trở nên phi thường phấn nộn.
Buổi chiều lúc rời khỏi trường quay, vừa vặn gặp phải An Thành mới thay xong quần áo.
Kẻ miêu nô vốn chỉ được nhìn qua màn hình, hiện tại rốt cục nhìn thấy vật thật, lập tức kích động không rời nổi một bước, khóc lóc van nài ôm đùi Diệp Mạch, nhắm mắt theo hắn trở về chung cư.
Ngày mai lập tức có thể xuất hiện "Tin nóng! Diệp Mạch An Thành tan làm hẹn hò! Quyển quyển xoa xoa tương tương nhưỡng nhưỡng!" (Đại khái giống như "abcxyz" chỉ đủ loại ngôn từ khác nhau) đủ loại tin tức diễm sắc khỏi bàn cãi.
Khâu Nam sống còn gì luyến tiếc ngã vào ổ mèo mới, mặc cho An Thành nằm lỗ tai hồng hồng quấn quấn bóp bóp, cẩn thận từng li từng tí chụp lên đầu y.
"Xin hỏi, em thấy cái này đẹp không?" An Thành ngồi quỳ chân trước ghế sofa, tư thế đoan trang kính nhường, tìm từ gần như là van nài nghiêm cẩn.
Nếu không biết còn tưởng rằng vị ảnh đế cường tráng già dặn đang ở hội nghị lãnh đạo cấp quốc gia.
"Meo." Khâu Nam uể oải kêu một tiếng.
An Thành nhìn qua thì là kiểu người nghiêm túc, vì sao cố tình lại thích đồ vật nhiều lông màu hồng phấn?
"Co dãn thế nào? Có muốn anh chỉnh một chút không?" An thành lần thứ hai loay hoay trên đỉnh đầu mèo con, giống như chính mình mọc ra một cái tai thỏ.
Bong bóng màu hường nổi lên từ đáy mắt, hận không thể đem mèo con đáng yêu ôm vào trong ngực, ở trên trán y mà gặm hai cái.
"Anh mặc quần áo cho em nhé, anh chọn mười mấy cửa hàng mới chọn được một bộ đẹp nhất." An Thành tặng quà giống như hiến vật quý, lấy từ bên trong hộp ra bộ âu phục dành cho mèo màu hồng phấn một bên còn viền ren, quơ quơ trước mặt Khâu Nam.
Hắn nhìn, đặc biệt giống như mua quần áo để lấy lòng bạn gái.
Khâu Nam liếc mắt nhìn ra hắn đang muốn lấy lòng mình, co người lại như con cá trạch, lại chui vào trong ổ mèo, ôm chặt thảm mèo mà ngủ.
Y, Khâu Nam hôm nay chính là ngủ như chết, thà ở trong ổ mèo biến thành mèo lười, cũng không muốn mặc bộ âu phục kia!
"Diệp Miêu Tử, đi ra ăn cơm." Diệp Mạch Viễn ở bên ngoài kêu một tiếng.
Mèo con lỗ tai run lên, vung đuổi từ trong ổ nhảy ra, bị An Thành bắt được mặc cho bộ âu phục màu hường.
Đừng nói, mặc bộ này vào, vẫn rất đẹp mắt.
Mèo con nhanh lớn, sức khỏe cũng rất tốt, thậm chí còn có thể dùng răng nanh nhỏ ở trên tay Diệp Mạch để lại hai dấu nhỏ.
Diệp Mạch đem thức ăn cho mèo nghiền nát, dùng sữa bột ngâm nở, bỏ thêm chút thịt ức gà đút cho mèo con ăn.
Mới đầu Khâu Nam nghiêm túc biểu thị "Tôi thà chết đói cũng không bao giờ ăn một miếng đồ ăn cho mèo!" Đến bây giờ Diệp Mạch chỉ huýt một cái, y liền kích động bổ nhào qua, trong đầu chỉ còn lại hai chữ -----------
Thật thơm.
An Thành thừa dịp lúc mèo ăn cơm, sờ sờ hai cái, điên cuồng chụp thật nhiều ảnh, đăng trên weibo khoe khoang.
Chọc đến fan không có mèo nhao nhao kháng nghị, kêu gào không thể tiếp thu được.
Tiếp nối Diệp Mạch, vòng giải trí lại có người trầm mê vào việc nuôi mèo không thể kiềm chí. Hơn nữa An Thành càng lúc càng cuồng, vậy mà đem mèo ra khoe khoang.
Anh có bản lĩnh đăng ảnh. Có bản lĩnh đưa chúng tôi nuôi a!
"Diệp đạo." An Thành thu hồi vẻ mặt si hán, ra vẻ đường hoàng cùng Diệp Mạch chào hỏi, "Cám ơn anh đồng ý cho tôi đến chơi."
Nhưng vừa trải qua đổi quần áo play, hình tượng của hắn trong mắt Khâu Nam hoàn toàn sụp đổ.
Mèo con vù vù gặm thịt gà trong mắt thức ăn cho mèo, thuận tiện đá đá chân sau, biểu thị niềm ghét bỏ với hắn.
"Cảm ơn cái gì?" Diệp Mạch đổi thành quần áo thoải mái ở nhà, mặc quần cộc, trên cổ quàng khăn lông lớn lau đầu, vung lên tùy ý lau lau mồ hôi trên mặc, hình tượng đặc biệt cool.
Cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài bọc tầng cơ bắp khỏe mạnh, làn da bọc một lớp mồ hôi mỏng, xem ra là vừa vận động xong.
Diệp Mạch dáng người tốt, bảo vệ dáng người càng tốt hơn. Trong nghề thường nói, nếu hắn muốn làm diễn viên, sợ là sẽ cướp bát cơm của rất nhiều người.
"Nhìn cái gì?" Diệp Mạch cong cân ngồi trên thảm trải sàn, thấy ánh mắt An Thành chuyển từ mèo lên trên người mình, liền liếc mắt đưa tình với hắn, "Làm sao? Cuối cùng cũng phát hiện ra tôi đẹp trai khiến cậu muốn rụng trứng rồi hả?"
An Thành còn chưa kịp phản ứng, Khâu Nam bị đồ ăn mèo làm nghẹn, nhăn mặt hắt hơi một cái.
Rụng trứng là cái quỷ gì? Hắn mới rời khỏi ba năm, nơi này đã có nam nam sinh tử à?
"Diệp đạo." An Thành trời sinh tính tình ngay thẳng lập tức dội cho hắn một chậu nước lạnh, "Anh không phải kiểu mà tôi thích."
"Ha ha, cậu thích bốn chân, người đầy lông, đinh đinh có hai hạt vừng lớn." Diệp Mạch lòng tự trọng gặp đả kích, cầm đầu ngón tay chọc chọc Diệp Miêu Tử cho hả giận, trừng mắt liếc An Thành, "Cậu với nó đến với nhau đi."
An Thành trên mặt lập tức ửng đỏ, cố gắng kiềm nén sự kích động hỏi,"Có thể sao?"
Diệp Mạch trên mặt đầy vẻ cà lơ phất phơ. "Bây giờ thò đầu ra cửa sổ đằng kia, hô to một trăm lần 'Diệp Mạch đẹp trai nhất', tôi sẽ suy nghĩ một chút."
Mèo con bị kẹp giữa hai người nín cười, cố gắng ăn thức ăn cho mèo, gian nan lấp đầy bụng.
Vừa nhấc lên móng vuốt nhỏ, lập tức bị Diệp Mạch bắt lấy cánh tay nhấc qua, dùng khăn mềm ướt giúp nó lau mặt.
An Thành hâm mộ chăm chú nhìn mèo con trong lòng bàn tay Diệp Mạch, dùng vuốt nhỏ cào hắn, giọng non nớt kêu meo meo, trong mắt phát sáng.
"Diệp đạo, thật ra tôi càng thích loại hình như Khâu Nam hơn, cậu ấy so với anh đẹp trai hơn." An Thành nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn khuất phục trước sự vô sỉ của Diệp Mạch, cùng đệm thịt dưới chân mèo con, trái lương tâm hỏi, "Tôi gọi Diệp Mạch đẹp trai thứ hai được không?"
"Không được!" Diệp đẹp trai nhất nhất quyết cự tuyệt, không bao giờ chịu nhường vị trí đẹp trai nhất.
Hắn vuốt bụng nhỏ của Diệp Miêu Tử. Mèo con đã có thể tự bài tiết từ lâu, không cần quá nhiều kích thích.
Diệp Mạch nuôi mèo ngày càng thuận tay, luôn muốn dùng mèo xoa tay một chút.
Toàn bộ mồ hôi đều cọ trên lông trắng, dính lại thành từng sợi từng sợi. Khâu Nam ghét bỏ vung miêu quyền, ở trên lưng bàn tay hắn để lại ba vết cào.
"Tê…" Diệp Mạch rút tay về, không cùng Diệp Miêu Tử so đo, hiển nhiên là đã bị cào quen. Đem mèo con thả lại trong ổ, đắp kín thảm mèo cho y, Diệp Mạch tiện tay ngắt tiểu đản đản một cái, thuận miệng nói, "Tôi cũng rất thích Khâu Nam."
Meo meo meo? Thích bóp trứng của tôi?
Cái tên đại lưu manh biến thái này!
Mèo con xấu hổ cùng giận dữ đạp chân sau, đem hắn đá khỏi ổ nhỏ của mình, lắc lắc đầu, nhấc chân sau lên liến sạch lông bụng.
Trong lúc An Thành đang điên cuồng chụp ảnh, Khâu Nam bi ai phát hiện, bị miêu tính điều khiển, y càng lúc càng giống một con mèo bình thường.
"Khâu Nam mặt trắng eo nhỏ, dáng dấp như nước trong veo." Diệp Mạch nhớ lại thiếu niên mỗi lần âm thầm đến trường quay, quay xong liền lập tức biến mất, ngoài lúc diễn cũng không nói chuyện với mình nửa câu, "Eo cũng rất mảnh."
Con mẹ nó anh chỉ để ý tới cái chỗ này? An Thành khinh bỉ mà liếc mắt, cường điệu, "Tôi thích diễn kỹ của y hơn."
"A, kỹ năng diễn xuất của cậu ta cũng rất tốt." Diệp Mạch hơi chống tay ngả về phía sau, mặt tràn đầy dục vọng, tiên dục, chết như mê như say, "Cậu ta rất thích hợp diễn Huyền Không, mỗi lần nhìn cậu ấy cuồng bá trung nhị diễn, tôi chỉ muốn cởi đồ của cậu ấy ra…"
Tên cuồng ma quy tắc ngầm phát bệnh? Khâu Nam cảnh giác vểnh tai lên. An Thành hơi rụt lại phía sau.
"…Đặt trên đầu gối đánh đòn." Diệp Mạch nói hết nửa câu còn lại, nhún vai bất đắc dĩ giải thích, "Không có cách, y diễn thật sự gợi đòn."
Lột sạch quần áo của nam diễn viên anh tuấn, chỉ vì muốn đánh mông người ta, Diệp đạo sở thích tình thú của anh chơi được a.
Không biết làm sao An Thành trời sinh không thích phun tào, không thể bắt bẻ lời nói của Diệp Mạch được.
Một lúc sau, hắn bỗng nhiên nói, "Lúc tôi nghỉ ngơi giữa lúc quay, nghe được lời đồn không tốt lắm."
"Hửm?" Diệp Mạch nhíu mày suy nghĩ một lát, ngồi thẳng dậy, hỏi, "Liên quan tới Khâu Nam?"
"Đúng vậy, bây giờ đã lắng xuống rồi." An Thành xưa nay không tranh với đời, không đi con đường tuyên truyền lẫn lộn, trong vòng đủ loại màn đen phần lớn đều không liên quan đến hắn.
Nhưng ở trong vòng giải trí này, cũng biết một số thủ pháp bỉ ổi mưa dầm thấm đất.
"Có người nhằm vào Khâu Nam, không muốn để y ra mắt." An Thành khẳng định nói.
"Cứ nói thẳng ra là Ngô Vĩ Lễ, đoàn làm phim chỉ mỗi y quen cái phòng marketing của công ty kia." Diệp Mạch lấy hộp thuốc lá ra, châm lửa đưa lên miệng, ung dung phun ra làn khói lượn lờ.
"Anh biết thì tốt rồi." An Thành không nhiều lời, tỏ rõ lập trường bản thân.
"Yên tâm, y cũng chỉ có mỗi bộ dạng kia, ở chỗ tôi liền vô dụng." Diệp Mạch hơi nheo mắt lại, đáy mắt sáng lên một vệt sâu thẳm, khói thuốc từng tia từng sợi quấn quanh hắn, mơ hồ hiện lên tàn nhẫn hiếm thấy.
"Khâu Nam là người tôi tuyển, tôi nhất định sẽ bảo vệ đến cùng. Y còn làm khó dễ một lần nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro