Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Theo tuổi tác tăng trưởng, Diệp Cẩm Thiên cùng Bạch Nhiên chiều cao ngoại hình cũng theo đó mà thay đổi, hiện tại hai người đã không bị người ta coi là con gái nữa, nhung vẫn là có chút bất đồng.

Khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp của Diệp Cẩm Thiên đã dần dần có góc có cạnh, tướng mạo đã hình thành rõ ràng, tất cả mọi người đều khen hắn đẹp trai, suất khí, tuy nhiên khí chất lạnh lùng trên mặt Diệp Cẩm Thiên vẫn là không hề thay đổi.

Mà Bạch Nhiên tuy đã thoát khỏi bộ dáng béo béo tròn tròn, nhưng là khuôn mặt búp bê như thế nào cũng không thay đổi được, vì thế mọi người nhìn thấy cậu câu đầu tiên vẫn là nói "bộ dạng thật đáng yêu".

Đáng yêu là một từ Bạch Nhiên rất căm ghét, dần dần mọi người cũng không còn ở trước mặt Bạch Nhiên nói cậu đáng yêu nữa.

Bạch Nhiên vì làm cho chính mình có khí khái nam tử đã đăng kí một lớp học võ, cũng lôi cả Diệp Cẩm Thiên cùng đi, hơn nữa chiều cao của Bạch Nhiên luôn kém Diệp Cẩm Thiên một ít, làm cho Bạch Nhiên đối với các loại vận động phi thường có hứng thú, bởi vậy tế bào vận động trên người Bạch Nhiên bị phát huy tối đa.

Một năm này, Diệp Cẩm Thiên cùng Bạch Nhiên mười hai tuổi, ngày thi vượt cấp cũng sắp tới.

Diệp Cẩm Thiên cùng Bạch Nhiên đối với thành tích của mình rất có tự tin, hai người bọn họ nhát định có thể thi vào một trường trung học tốt nhất, kia trung học gồm có sơ trung cùng cao trung.

Trên đường về nhà, Bạch Nhiên đi một bên đối với Diệp Cẩm Thiên cười nói "Diệp Tiểu Thiên, chúng ta lại có thể ở cùng nhau sáu năm nữa!"

Lúc này là hoàng hôn, hai bên đường là nhà cao san sát, ông mặt trời cũng chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi. Sau lưng Bạch Nhiên là một mảnh hồng diễm, Diệp Cẩm Thiên thấy không rõ bộ dáng Bạch Nhiên, còn có cái bóng của cậu, thật dài kéo đến trước chân mình.

Diệp Cẩm Thiên nghe Bạch nhiên nói, trong lòng bỗng nhiên thấy không vừa ý, sáu năm? Tựa hồ quá ngắn.

"Bạch Tiểu Nhiên, chúng ta cùng học đại học đi!" Bị ánh trời chiều chiếu chói mắt, Diệp Cẩm Thiên hơi hơi híp mắt nói với Bạch Nhiên phía trước đang đưa lưng về phía mình.

Bạch Nhiên vừa nghe, thực vui vẻ xoay người, lớn tiếng nói "hảo a! Diệp Tiểu Thiên, chúng ta sẽ cùng nhau học đại học!" Đây là ước định của riêng hai người bọn họ.

Một khắc kia, trời chiều , con đường, người qua lại, tất cả đều bị lu mờ, trong nháy mắt, đại não Diệp Cẩm Thiên không rõ ràng, hắn chỉ cảm thấy khung cảnh này vô cùng đẹp đẽ, khiến kẻ khác phải kinh ngạc.

Trở lại tiểu khu, hai người tới nhà, một trái một phải đứng, nhấn chuông cửa.

Cửa nhà Bạch nhiên mở trước, Diệp Cẩm Thiên cùng mẹ Bạch chào hỏi, sau đó cửa nhà mình cũng mở, Bạch Nhiên cũng ngoan ngoãn chào mẹ Diệp, lại sau đó, hai bà mẹ đứng nói chuyện tán gẫu với nhau một hồi.

Tới gần trước cửa, Bạch Nhiên đối Diệp Cẩm Thiên nói "Diệp Tiểu Thiên, ăn nhanh lên, đợi lát nữa xuống dưới lầu chơi bóng".

Diệp Cẩm Thiên khoát khoát tay áo tỏ vẻ đã biết liền biến mất ở huyền quan, Bạch Nhiên chu miệng, cũng vọt vào bàn cơm nhà mình. Vì thế trước khi đóng cửa Diệp Cẩm Thiên nghe thấy thanh âm mẹ Bạch "Bạch Nhiên! đi rửa tay! lại ăn vụng rồi!"

Diệp Cẩm Thiên thấy buồn cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Bạch Tiểu Nhiên cái đồ ham ăn này!

Bảy giờ tối mùa hè thường rất đông người, màn đêm màu đen phủ đầy sao, đêm nay không có trăng.

Các cụ già trong tiểu khu ngồi chơi cờ, nhóm phụ nữ ngồi xúm lại nói chuyện chồng con gia đình, một vài người đàn ông trung niên ngồi đánh bài, thi thoảng cười ầm ĩ một trận.

Các tiểu bằng hữu nhỏ tuổi thì đều có nhóm của mình, chơi các loại trò chơi nhỏ.

Nơi hẻo lánh trong tiểu khu là sân bóng rổ, lúc này Bạch Nhiên và Diệp Cẩm Thiên cùng một đám trẻ con chơi đến bất diệc nhạc hồ, xung quanh còn có một nhóm con gái đứng cổ vũ.

Đây là ban đêm mùa hè ở tiểu khu, náo nhiệt đầy sức sống cùng năng lượng.

Đánh được một lúc, tất cả mọi người đều mệt chết, mỗi người cầm chai nước của mình ngồi trên mặt đất thở dốc.

Bạch Nhiên vững vàng ngồi trên quả bóng, tay cầm chai nước suối, hai chân gõ gõ mặt đất, Diệp Cẩm Thiên ở bên cạnh cột bóng, trong tay cũng cầm chai nước.

Bạch Nhiên uống hết chai nước trong tay, cái chai vút một cái tạo thành một đường cong hoàn chỉnh chuẩn xác rơi vào thùng rác cạnh sân bóng.

Diệp Cẩm Thiên đem bình nước còn một nửa trong tay ném cho Bạch Nhiên, Bạch Nhiên đưa tay ra tiếp được, không khách khí mở nắp chai ngửa đầu uống cạn.

Rất nhanh, cái chai lại cạn sạch, Bạch Nhiên lại làm một cú ném chuẩn xác vào thùng rác.

Bạch Nhiên lau mồ hôi trên trán một chút, quay sang hỏi Diệp Cẩm Thiên "ngày mai chúng ta đi đâu chơi, gần đây đều đã chơi..."

Bạch Nhiên đột nhiên nghĩ tới cái gì vô cùng hưng phấn nói "Hay là chúng ta đến trường trung học XX xem một chút đi? Thế nào?" Trường trung học XX là nơi bọn họ sẽ theo học.

Đối với đề nghị của Bạch Nhiên, Diệp Cẩm Thiên cho tới bây giờ đều chưa từng phản đối, Bạch Nhiên nói cái gì Diệp Cẩm Thiên đều làm theo. Về điểm này, Bạch Nhiên thật lâu về sau mới biết, đây là sự sủng nịch của Diệp Cẩm Thiên đối với chính mình.

Bởi vậy ngay lúc Bạch Nhiên nghĩ Diệp Cẩm Thiên sẽ gật đầu, Diệp Cẩm Thiên lại nhíu mi, bình tĩnh nói "tớ không đi".

Bạch Nhiên ngẩn người, hỏi ngược lại "tại sao?"

Diệp Cẩm Thiên nhìn Bạch Nhiên giải thích "hôm nay bà ngoại gọi điện nói nhớ tớ, muốn tớ qua đó ở một thời gian".

Bạch Nhiên hạ khuôn mặt tươi cười "vậy cậu đi bao lâu?"

"Chưa biết, chắc là một tháng đi".

"Lâu như vậy?" Bạch Nhiên hỏi, nhận được cái gật đầu của Diệp Cẩm Thiên, Bạch Nhiên trầm mặc.

Bạch Nhiên ngồi trên mặt đất, tay vô ý đập bóng rổ, xung quanh đám người hi hi ha ha rời đi, bọn họ chỉ nghe thấy thanh âm bóng rổ "đông đông đông" nện trên mặt đất, như là từng chút một nện trong lòng hai người, âm ỉ khó chịu.

Từ lúc gặp nhau đến nay, tựa hồ mỗi ngày đều ở chung một chỗ, cho dù dài nhất cũng chỉ có năm đó lúc nhận thức thân thích, lần dài nhất cũng chỉ có ba ngày. Mà bây giờ, bọn họ phải chia lìa hơn một tháng, Bạch Nhiên nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.

Diệp Cẩm Thiên nhìn thấy bộ dáng kia của Bạch Nhiên, vốn có một chút bất mãn cũng lập tức giảm đi vài phần.

Diệp Cẩm Thiên không muốn thấy bộ dáng không vui kia của Bạch Nhiên, má lúm đồng tiền trên khuôn mặt búp bê không thấy, vẫn theo thói quen giơ lên khóe miệng, ánh mắt nguyên bản đầy thần thái sáng láng giờ phút này lại không tiêu cự nhìn vào khoảng không.

Diệp Cẩm Thiên thở dài, khoát tay, không nặng không nhẹ chụp cái ót Bạch Nhiên, Bạch Nhiên ngẩng đầu khó hiểu trừng mắt nhìn Diệp Cẩm Thiên, chu miệng hỏi "sao lại đánh tớ?"

"Cậu ở bên này buồn bực gì chứ, còn không đi cùng tớ a".

Bạch Nhiên vừa nghe, kinh ngạc hỏi "có thể sao?"

Thấy Diệp Cẩm Thiên gật đầu, Bạch Nhiên liền từ trên mặt đất đứng lên hô to "thật tốt quá" sau đó lôi kéo Diệp Cẩm Thiên chạy đi tìm người lớn hai nhà.

Bất luận Bạch gia ba mẹ đồng ý hay không, dù sao cuối cùng Bạch Nhiên vẫn giành được thắng lợi, cho nên không tốn nhiều công sức, kết quả thật vừa lòng.

Vì thế đêm đó hai bà mẹ thu thập hành lí cho con mình, sáng hôm sau, ba Diệp lấy xe đưa hai đứa đến quê Diệp Cẩm Thiên ở lại nhà bà ngoại dừng lại một lúc liền rời đi.

Bà ngoại ông ngoại Diệp Cẩm Thiên đều là lão nhân hiền lành, bọn họ sống ở một ngôi làng nhỏ.

Thôn nhỏ gió mạnh cảnh sắc tú lệ, có rất nhiều chủ đầu tư muốn đến đây xây dựng trung tâm du lịch đều bị các lão nhân chất phác ở đây đuổi đi, nơi này là cố hương của bọn họ, không cho phép người ngoài phá hư.

Bạch Nhiên bộ dạng chính là kiểu được lão nhân yêu thích, hơn nữa tính cách hoạt bát, ông ngoại bà ngoại Diệp Cẩm Thiên bị hắn chọc cho cười không khép miệng, Bạch Nhiên cũng theo Diệp Cẩm Thiên gọi ông ngoại bà ngoại, hai lão nhân vô cùng mừng rỡ vừa gặp người liền bảo bọn họ có hai đứa cháu nội ngoan ngoãn.

Bà ngoại Diệp Cẩm Thiên có hai người con gái, mẹ Diệp Cẩm Thiên cùng bác của Diệp Cẩm Thiên. Hiện giờ con gái lớn của bác hơn hắn hai tuổi, con trai thứ kém hắn hai tuổi, cũng chính là chị em họ của hắn.

Chị em nhà kia cũng rất thích chơi đùa, Bạch Nhiên cùng bọn họ chơi đùa không bao lâu liền nháo thành một đoàn, về phần Diệp Cẩm Thiên kia bộ dáng không lạnh không nóng, chị em họ đã sớm quen, các loại chơi đùa nghịch ngợm cũng chưa từng làm đối với hắn, tuy Diệp Cẩm Thiên không hề phản ứng với bọn họ, nhưng là bọn họ cũng không chán ghét, bởi vì bọn họ biết nội tâm Diệp Cẩm Thiên cũng không lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài.

Chị em Diệp gia từ nhỏ đến lớn trong thôn này chính là hai cái tiểu hầu vương, không có trò chơi, quả dại ngon, hay cảnh sắc xinh đẹp nào mà bọn họ không biết.

Vì thế hai sơn đại vương liền dẫn tiểu đệ vừa mới nhập môn tiến hành du ngoạn trong thôn.

Ngày nọ chị em Diệp gia đem bọn hắn đi leo núi hái quả.

Ăn qua điểm tâm bọn hắn liền xuất phát, dọc theo đường đi cỏ dại cây cối rất nhiều, vì là mùa hè nên đều mặc quần đùi, chân tự nhiên sẽ bị gai bên đường đâm vào, nhưng bởi vì bọn hắn đều đi rất chậm, một bên đi một bên lấy gậy dẹp hết cây cối sang bên nên cũng không có việc gì.

Đến trên núi, bên trái chính là dương mai, bên phải là long nhãn.

Mùa này đúng vào vụ thu hoạch, đối với việc trèo cây hái quả không làm khó được chị em Diệp gia, Bạch Nhiên trèo cây không quen nhưng cũng là không vấn đề.

Mà Diệp Cẩm Thiên có điểm hơi khiết phích, hơn nữa đối với hành vi trèo cây bất nhã này tỏ vẻ không thể chấp nhận, vì vậy hắn chỉ có thể đợi ở dưới tàng cây tiệp nhận thành quả lao động của bọn họ.

Đến lúc thấy đã đến giờ, một hàng người theo đường cũ trở về.

Ăn xong cơm trưa, chị em họ Diệp Cẩm Thiên dẫn bọn họ đến một bờ sông nhỏ.

Sông vẫn thực sạch sẽ, nước sông không bị ô nhiễm nên trong vắt, có thể nhìn thấy đàn cá tung tăng bơi lội.

Em họ Diệp Cẩm Thiên còn mang theo đồ bắt cá, chờ một chút bắt xong là có thể nướng cá ăn.

Mùa hè, nước mát luôn được mọi người yêu thích.

Bốn người hai chân phao ở dưới nước sông lạnh lẽo, nước sông thấp hơn bụng một chút, chân đứng lên lớp đá bên dưới.

Chị họ Diệp Cẩm Thiên đưa cho mỗi người một cái giỏ "chúng ta mỗi người tự bắt cá, xem cuối cùng ai bắt được nhiều nhất".

"Còn có, bắt ở chỗ này là được rồi, nơi này nước nông, các chỗ khác đều có bùn, dễ bị sụt, hơn nữa bên này địa thế dốc, nước chảy nhanh, cho nên các em đừng đi về bên kia, đợi lát nữa xảy ra chuyện gì sẽ không tốt lắm!" Sau khi chị họ Diệp Cẩm Thiên nghiêm túc dặn dò bọn họ tất cả đều đi bắt cá.

Mùa hè sau mười hai giờ mặt trời đặc biệt nắng gắt, nhưng ở chỗ bọn họ, ở gần đó có một cái cây lớn lại còn có nước chảy bởi vậy cũng không quá nóng.

Dù vậy bọn họ vẫn là người đầy mồ hôi, dù sao bắt cá cũng cần rất nhiều tinh lực đi.

Chị họ Diệp Cẩm Thiên vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Nhiên ở phía trước làn da đỏ bừng, khuôn mặt búp bê dễ nhìn bây giờ đỏ hồng trông phi thường đáng yêu, mồ hôi trên da bị ánh mặt trời chiếu vào tựa như một viên ngọc lấp lánh.

Chị họ Diệp Cẩm Thiên nhịn không được tiến lên sờ soạng hai má Bạch Nhiên một phen, Bạch Nhiên hoảng sợ, dưới tay động một cái, con cá vừa tới tay thừa cơ chạy trốn.

"Chị làm gì vậy?" Bạch Nhiên sờ sờ mặt mình, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô, cá của mình a.

Chị họ cười hì hì nói "không có a, nhìn da em thật đẹp nhịn không được sờ soạng một chút, ha ha".

"Ai, Tiểu Nhiên, da em là trời sinh đi?"

Bạch Nhiên gật đầu, chị họ dung ánh mắt hâm mộ nhìn cậu, nhìn làn da có điểm đen của mình thở dài "ai, thiên sinh lệ chất thật là tốt a! chị mà có làn da như vậy thật là tốt!"

Bạch Nhiên buồn bực, thoát khỏi chị họ tiếp tục bắt cá.

Làn da Bạch Nhiên trắng như da trẻ con, làm thế nào cũng không đen được, phơi nắng lâu cũng chỉ làm nó trở lên đỏ bừng, một thời gian sau lại trắng nõn trở lại.

Điều này là thứ mà rất nhiều con gái đều hâm mộ, nhưng Bạch Nhiên lại chán ghét làn da quá mức trắng nõn của cậu, cậu luôn mong muốn có được làn da màu mạch đầy nam tính của Diệp Cẩm Thiên.

Nghĩ đến đây, Bạch Nhiên nhìn về Diệp Cẩm Thiên ở bên trái đằng trước, ai ngờ chạm phải ánh mắt ý vị thâm trường của Diệp Cẩm Thiên, Bạch Nhiên nhìn không hiểu ánh mắt Diệp Cẩm Thiên, nhưng là cảm thấy bị ánh mắt này làm cho hô hấp bị kìm hãm, tim đập bỗng nhanh hơn một chút.

Bạch Nhiên luống cuống cúi đầu tiếp tục sự nghiệp bắt cá.

Bạch Nhiên không rõ vì cái gì chỉ vì ánh mắt kia mà cậu liền bắt đầu thất thần, chờ cậu lấy lại tinh thần, nhìn chiến tích của ba người kia, nhất thời hối hận không thôi, bọn họ đều được nửa giỏ cá, mà cậu chỉ có ba con cá nhỏ.

Mặt khác ba người đều mệt, ngồi trên bờ nghỉ ngơi, chỉ có Bạch Nhiên vẫn đứng dưới sông.

Vì không muốn chịu thua quyết phấn khởi phản kháng, Bạch Nhiên bắt đầu tập trung chú ý, ngay lúc này có một con cá nhỏ nhàn nhã bơi qua trước mặt Bạch Nhiên, Bạch Nhiên chậm rãi bước đến, con cá nhỏ bị kinh hách hướng phía trước bơi đi.

Bạch Nhiên vừa thấy, kia cá đến tay thế nào có thể buông tha?!

Vì thế Bạch Nhiên đi theo hướng con cá bơi đi, quên mất phía trước là vùng đất nguy hiểm chị họ dặn.

Ngay lúc chân Bạch Nhiên dẫm lên không phải là tảng đá cứng mà là bùn lầy nhuyễn nhuyễn, tại một khắc kia bị sụt xuống Bạch Nhiên kinh hô một tiếng.

Trên bờ sông ba người phát hiện tình huống của Bạch Nhiên sắc mặt đại biến, chị họ Diệp Cẩm Thiên còn khó hiểu nói sao lúc nãy Bạch Nhiên không cùng mọi người lên bờ, mà Diệp Cẩm Thiên đã muốn chạy đến chỗ Bạch Nhiên, bọt nước trên tảng đá lớn ở dưới ánh mặt trời phản xạ ra hào quang nhiều màu.

Một khắc Diệp Cẩm Thiên bắt lấy Bạch Nhiên, hoảng sợ trong lòng còn chưa kịp bình phục, hắn cũng cảm nhận chân trái mình một trận đau đớn. Diệp Cẩm Thiên kéo Bạch Nhiên ra khỏi nước, Bạch Nhiên như là vớ được phao, gắt gao ôm Diệp Cẩm Thiên không ngừng ho khan, cảm thấy thân thể Bạch Nhiên run nhè nhẹ, Diệp Cẩm Thiên an ủi vỗ lưng nói "Bạch Tiểu Nhiên, không có việc gì! Không có việc gì!" Có lẽ hắn cũng đang an ủi chính mình, Bạch Nhiên không có việc gì.

Diệp Cẩm Thiên ôm Bạch Nhiên không dám lộn xộn, bên kia, em trai Diệp Cẩm Thiên không biết từ đâu mang đến một cây gậy, hai chị em hợp lực kéo hai người từ dưới bùn lên.

Bạch Nhiên dựa vào Diệp Cẩm Thiên chưa hết chấn kinh thở gấp, chợt nghe thấy chị họ Diệp Cẩm Thiên hô to "Tiểu Thiên, ngươi chảy máu!"

Bạch Nhiên quay đầu, chỉ thấy chân trái Diệp Cẩm Thiên không biết bị cái gì cắt trúng một vết dài khoảng bốn, năm phân đang chậm rãi chảy máu, miệng vết thương rất sâu, kéo dài sang hai bên, xung quanh còn có bùn đất cùng cát.

Bạch Nhiên không nói, nước mắt cứ thế rơi xuống đem ba người Diệp Cẩm Thiên dọa sợ.

"Bạch Tiểu Nhiên, cậu không thoải mái sao?" Diệp Cẩm Thiên vội vàng cầm lấy cánh tay Diệp Cẩm Thiên hỏi.

Bạch Nhiên chớp mắt làm nước mắt trong mắt rơi xuống, rốt cục rành mạch thấy khuôn mặt Diệp Cẩm Thiên, cậu ngơ ngác hỏi "Diệp Tiểu Thiên, cậu có đau hay không?"

Diệp Cẩm Thiên hơi hơi sửng sốt, tiện đà xả ra một mạt ôn nhu tươi cười, hắn xoa tóc Bạch Nhiên, cười nói "Bạch Tiểu Nhiên, tớ không đau!"

Ánh mặt trời sau mười hai giờ trưa rất chói chang, mặt nước phiếm lân lân thủy quang, Bạch Nhiên ba người thấy nụ cười của Diệp Cẩm Thiên dưới ánh mặt trời sáng lạn đều hơi hơi thất thần, đó là lần đầu tiên bọn họ thấy Diệp Cẩm Thiên tươi cười, hoá ra thật dễ nhìn lại ôn nhu như vậy.

Cuối cùng ba người đưa Diệp Cẩm Thiên đến phòng khám nhỏ trong trấn rửa sạch băng bó miệng vết thương. Bác sĩ nói miệng vết thương tuy sâu nhưng không ảnh hưởng đến gân cốt, viết đơn thuốc cho bọn họ, cũng bảo bọn họ thường xuyên đến đổi thuốc.

Buổi tối hôm đó, thừa dịp gió đêm mát mẻ, Bạch Nhiên cùng Diệp Cẩm Thiên nằm ở hiên hóng mát.

Bạch Nhiên nghiêng đầu nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Diệp Cẩm Thiên đang nhắm hai mắt, cậu di chuyển tay trái của mình từ từ nắm lấy tay phải Diệp Cẩm Thiên, ngón tay Diệp Cẩm Thiên thon dài xương cốt rõ ràng, Bạch nhiên không rõ trước đây hình như mình cũng giống như vậy kéo tay Diệp Cẩm Thiên.

Cậu bỗng nhớ tới mới trước đây Diệp Cẩm Thiên luôn gắt gao nắm lấy tay cậu sợ cậu đi lạc.

"Diệp Tiểu Thiên?" Bạch Nhiên nắm chặt lấy tay Diệp Cẩm Thiên, bàn tay vốn lạnh như băng dần dần ấm lên.

"Ừ?" Diệp Cẩm Thiên không có tránh cái nắm tay của Bạch Nhiên, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

"Diệp Tiểu Thiên, thực xin lỗi!" Bạch Nhiên nhìn bầu trời đầy sao nói.

"Đứa ngốc Bạch Tiểu Nhiên này, đó là ngoài ý muốn." Diệp Cẩm Thiên bình tĩnh nói, hắn biết Bạch Nhiên đang áy náy.

Gió đêm thổi tới vờn quanh người, lúc Diệp Cẩm Thiên sắp ngủ, hắn lại nghe thấy Bạch Nhiên nói "Diệp Tiểu Thiên, thật sự rất xin lỗi!"

Diệp Cẩm Thiên bất đắc dĩ "ừ" một tiếng, trong lòng thở dài, Bạch Tiểu Nhiên ngốc, Diệp Tiểu Thiên không hi vọng cậu tự trách như vậy, cái đó và cậu không có quan hệ, thật sự, Diệp Tiểu Thiên hắn là tự nguyện mà.

———-

Hết chương 2......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: