Chương 10
Từ đêm đó, Bạch Nhiên phát hiện thái độ Diệp Cẩm Thiên đối với cậu tựa hồ thay đổi một ít, Diệp Cẩm Thiên rất ít tìm cậu.
Mà cậu cũng không biết là sợ hãi cái gì lo lắng cái gì, rõ ràng đối diện nhà nhau mà cậu cũng không dám cứ như trước kia tùy tiện vào nhà hắn.
Cậu vẫn nhớ rõ ngày đó khi cậu mở cửa nháy mắt thấy thân ảnh Cố Tô Tô, cậu đã nghĩ, về sau sẽ có một người như vậy, ở trong nhà Diệp Cẩm Thiên lấy thân phận nữ chủ nhân ra mở cửa cho cậu.
Cố Tô Tô ở nhà Diệp Cẩm Thiên chơi hai ngày liền về, ngày đó Bạch Nhiên cũng đi tiễn cô.
Diệp Cẩm Thiên đi phía trước, Bạch Nhiên đi phía sau, hai người cách nhau hai bước chân.
Lúc sang đường, Bạch Nhiên lỡ mất đèn xanh chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn thấy xe cộ di chuyển còn có thân ảnh Diệp Cẩm Thiên ở bên kia.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi, cậu sợ Diệp Cẩm Thiên cứ như vậy đi mất, không giống trước kia cứ đi vài bước lại dừng lại xoay người chờ cậu, cuối cùng nắm tay cậu cùng nhau đi.
Bạch Nhiên tự cười nhạo chính mình, hiện giờ còn muốn cái gì đây? Ai cũng đều không có biện pháp trở lại trước đây không phải sao?
Xe dừng lại, đèn xanh sáng lên, Bạch Nhiên ngẩng đầu cùng đám người xung quanh đi về hướng đối diện.
Bạch Nhiên thấy Diệp Cẩm Thiên đứng đối diện nhìn mình, mà chính mình từng bước từng bước hướng hắn đi đến, tâm đột nhiên liền không thể khống chế, Bạch Nhiên buồn bực nghĩ, cậu chắc hẳn là mắc bệnh tim rồi đi.
Hai người sóng vai yên lặng về đến nhà, Bạch Nhiên đứng ở huyền quan đổi giày, bên tai còn nghe thấy một tiếng tái kiến, bọn họ từ khi nào trở nên khách sáo như vậy?
Ba Bạch đang ở phòng khách đọc sách ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạch Nhiên hỏi "đã về rồi sao?"
"Vâng......" Bạch Nhiên đáp, ngồi lên sô pha, tay vớ lấy gối dựa ôm vào lòng.
Nửa phút sau, Bạch Nhiên phá vỡ trầm mặc nói "mẹ con đâu ạ?"
"Đi mua đồ ăn ."
"Nga......" Bạch Nhiên lên tiếng, ngồi lại sô pha phát ngốc, lại nói cậu tựa hồ gần đây thường xuyên ngẩn người.
Ba Bạch đột nhiên hỏi "nữ sinh kia cùng Diệp Tiểu Thiên cảm tình rất tốt đi?"
Bạch Nhiên chớp chớp mắt trả lời "a, vâng...... hẳn là vậy đi......"
Ba Bạch vui vẻ, đem báo đặt trên đùi, nhìn Bạch Nhiên cười nói "đã học đại học hai năm rưỡi rồi, con như thế nào còn chưa tìm một người?"
"Tìm gì ạ?" Bạch Nhiên oai oai đầu nhất thời không phản ứng kịp.
"Bạn gái a? Tiểu Thiên hẳn là có bạn gái rồi đi, tướng mạo Tiểu Thiên hẳn là rất được con gái thích đi?"
"Nga nga...... vâng vâng......" Bạch Nhiên lung tung đáp "con không biết, ba tự mình hỏi cậu ấy đi......"
Ba Bạch buồn bực hỏi "bọn con không phải từ nhỏ cảm tình rất tốt sao? Con sao lại không biết?"
Bạch Nhiên phiền toái gãi gãi tóc đứng dậy "a! không biết không biết a! con về phòng đây!"
"Xú tiểu tử, từ khi nào thì tính tình trở nên táo bạo như vậy?" ba Bạch nhìn cửa phòng đỡ kính mắt thở dài.
Hết năm không bao lâu liền đến khai giảng, cuộc sống tựa hồ không có gì biến hóa, Bạch Nhiên cùng Diệp Cẩm Thiên vẫn như trước liên lạc với nhau, cùng nhau ra ngoài ăn cơm, bất quá hiện tại luôn nhiều hơn một người, Cố Tô Tô.
Tựa như hiện tại, Diệp Cẩm Thiên cùng Cố Tô Tô thực tự nhiên ngồi đối diện Bạch Nhiên, tựa hồ chỉ có một mình Bạch Nhiên cảm thấy xấu hổ. Mỗi lần đều như vậy, Bạch Nhiên a Bạch Nhiên mày có cái gì mà phải xấu hổ đâu? Bạch Nhiên thầm nghĩ.
Kì thật Bạch Nhiên cảm thấy ăn cơm như vậy một chút đều vô cùng khổ sở, rõ ràng trước kia vẫn là hai người mà, chính là lời từ chối không thể nói lên lời, là chính mình nói trước Diệp Tiểu Thiên có thể yêu trước cậu.
Bạch Nhiên không có hỏi qua Diệp Cẩm Thiên có phải hay không cùng Cố học tỷ kết giao, cậu cảm thấy Diệp Cẩm Thiên đang dùng hành động thực tế nói cho cậu biết.
Đồ ăn khẩu vị của Cố học tỷ hắn đều biết, Cố học tỷ thường theo hắn đi đây đó ăn đồ ăn, hắn vì Cố học tỷ gắp đồ ăn, đây chính là yêu đi? Bạch Nhiên chưa bao giờ thấy Diệp Cẩm Thiên đối người con gái nào bao dung như vậy, mà Cố Tô Tô hẳn là nữ sinh đầu tiên thân cận Diệp Cẩm Thiên như vậy.
Ăn cơm xong, bởi hai bên giáo khu khác nhau, bọn họ luôn ở đầu phố liền phân đạo dương tiêu <mỗi người đi một đường>.
Trước kia Diệp Cẩm Thiên luôn cùng Bạch Nhiên đi đến kí túc xá của cậu rồi mới quay trở về, chính là hiện tại Bạch Nhiên phát hiện mình không có lí do gì yêu cầu Diệp Cẩm Thiên đi cùng mình, bởi vì tựa như người ta nói, bạn gái luôn so với anh em quan trọng hơn.
Chính Diệp Cẩm Thiên cũng từng nói như vậy, tuy nhiên hắn nói là người tớ yêu nhất định là quan trọng nhất, so với tất cả mọi người.
Diệp Cẩm Thiên cùng Cố Tô Tô đi trên đường, Cố Tô Tô ngẫm lại biểu tình Bạch Nhiên còn không vui vẻ "này, chị nói cậu có cần thiết đối Bạch Nhiên như vậy không?"
Diệp Cẩm Thiên khó hiểu "tôi làm gì cậu ấy?"
Cố Tô Tô hừ mũi "cậu không thấy trên mặt Bạch Nhiên ghi bốn chữ 'cường nhan cười vui' sao?"
"...... Đó là cậu ấy tự tìm." Diệp Cẩm Thiên trầm mặc một chút trả lời, hắn nghĩ đến lời Bạch Nhiên nói đêm đó lại không vui, chẳng lẽ Bạch Nhiên vẫn là không hiểu sao?
"Cậu......" Cố Tô Tô nghẹn khí, bất mãn nói "Bạch Nhiên bị cậu thích ta cảm thấy cậu ấy thật đáng thương......"
Diệp Cẩm Thiên nhìn Cố Tô Tô, sau đó chuyển đề tài "hừ, chị cũng đừng rối rắm chuyện hai người bọn tôi, tôi tự có cách, nhưng thật ra chị đó, thật sự quyết định sao?"
Cố Tô Tô nghe xong khóe miệng hồ độ tiệm tiểu <ý cười giảm xuống>, ánh mắt nhìn về một chỗ, trầm mặc
Một lúc lâu sau Cố Tô Tô mới đáp "chị thật sự nghĩ kỹ rồi, chị tôn trọng quyết định của hắn thì hắn cũng phải tôn trọng quyết định của chị, hắn hẳn là biết một số việc không thể lưỡng toàn, có thứ mất đi mới có thứ khác đến......"
"Bất quá gần nhất có thể phải phiền toái cậi......" Cố Tô Tô có chút áy náy nhìn Diệp Cẩm Thiên, Diệp Cẩm Thiên mỉm cười "không có việc gì, tôi cũng có lợi."
Cố Tô Tô nghe vậy chu miệng "vâng vâng, cậu cái gì đều phải tính kế một phen...... bất quá cậu cười lên thật sự dễ nhìn lắm a!" Cố Tô Tô nhớ tới tươi cười vừa rồi của Diệp Cẩm Thiên bỗng chốc hóa thân thành lang nữ.
Cố Tô Tô lôi kéo tay Diệp Cẩm Thiên "uy uy uy, mau lên, mau cười với học tỷ một cái a!"
"Không." Diệp Cẩm Thiên nhàn nhã cự tuyệt.
"Này, không cần nhỏ mọn như vậy a!" Cố Tô Tô đuổi theo bước chân Diệp Cẩm Thiên, người đi đường nhìn thấy một mỹ nữ hướng một người dễ nhìn làm nũng đều động tâm một chút, thanh xuân thật tốt a!
"Vật lấy hi vi quý." Diệp Cẩm Thiên như trước duy trì khuôn mặt băng sơn ngàn năm bất vi sở động.
"Quỷ keo kiệt, hi cái đầu cậu." Cố Tô Tô sinh khí, lại xuất ra đòn sát thủ, sống chết nhéo lấy cánh tay Diệp Cẩm Thiên, thời tiết nóng, Diệp Cẩm Thiên mặc áo cộc tay, bởi vậy cảm giác được Cố Tô Tô lực đạo không nhỏ.
Diệp Cẩm Thiên nhíu mi tố cáo "học tỷ ngươi thực bạo lực."
Cố Tô Tô rốt cục rút tay về "hừ hừ, cậu lại không phải ngày đầu nhận thức chị."
Hai người dọc theo đường đi cãi nhau luôn miệng, đem chuyện phiền nhiễu trong lòng tạm thời đặt sang một bên.
Mỗi một ngày thời gian đều dài như vậy mà có người cảm thấy thời gian trôi thật chậm có người lại cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, đều là do tâm tình mà biến hóa.
Mấy ngày gần đây Bạch Nhiên phát hiện mí mắt cậu phi thường thích vận động, cứ nháy lên không ngừng!
Hết khóa học, tập thể kí túc xá Bạch Nhiên đi nhà ăn ăn cơm, Bạch Nhiên thỉnh thoảng nhu nhu con mắt.
Lão đại quan tâm hỏi han "nói nói lão tứ, cậu gần đây hay giụi mắt, không có việc gì đi?"
Bạch Nhiên vẻ mặt nghiêm túc đối ba vị xá hữu nói "các cậu gần đây nhất định phải đi theo bên người tớ! nhất định phải bảo vệ tớ!"
Lão nhị khó hiểu "vì sao?"
"Bởi vì mắt phải tớ đã nháy một vòng, nháy mắt trái là tài nháy mắt phải là tai a."
Lão tam ở một bên nói "đừng mê tín như vậy, tớ thấy cậu vẫn là ăn cơm xong đi phòng y tế xem đi." Lão đại cùng lão nhị đồng ý gật gật đầu phụ họa.
Khi nói chuyện bốn người đã đến nhà ăn, đã quá giờ cơm, nhà ăn cũng không phải quá đông đúc.
Bạch Nhiên hướng về phía ba người cười nói "tớ đi tìm chỗ ngồi, hai thịt một đồ ăn một canh, cám ơn các anh em." Ba người bất đắc dĩ đi lấy cơm, Bạch Nhiên ngồi xuống một bàn trống một bên giụi mắt một bên chờ đồ ăn.
Bên trái phía trước Bạch Nhiên có một cái bàn có hai nữ sinh, ít người, thanh âm các nàng nói chuyện cũng không phải thực thấp, bởi vậy Bạch Nhiên xem như nghe thấy các nàng đang nói gì.
Trong đó một nữ sinh tóc ngắn hỏi nữ sinh tóc dài đối diện "uy nghe nói hôm nay đại soái ca ban các ngươi bị người đánh?"
Nữ sinh tóc dài sửng sốt một chút sau đó hưng phấn nói "ngươi nói Diệp Cẩm Thiên? Phải a! không nghĩ tới hắn đánh nhau lại càng suất."
"Vì sao? Ai đánh vậy?" nữ sinh tóc ngắn cũng hiếu kì.
Nữ sinh tóc dài một bên ăn cơm một bên nói "hình như là trường ngoài nga! Nghe nói là bạn trai trước của Cố học tỷ."
Nữ sinh tóc ngắn cả kinh nói "Cố học tỷ, nữ sinh năm bốn nổi danh Cố Tô Tô?"
Nữ sinh tóc dài gật đầu "phải a, hình như là Cố học tỷ cùng Diệp Cẩm Thiên kết giao, bạn trai trước không cam lòng cho nên đến đây......"
......
Một khắc kia tâm Bạch Nhiên loạn lên, cậu nghe thấy các nàng bảo Diệp Cẩm Thiên cùng Cố Tô Tô kết giao, nhưng là cậu càng lo lắng Diệp Cẩm Thiên có bị thương hay không!
Bạch Nhiên vội vàng đứng dậy đạp cửa nhà ăn chạy đi, phía sau ba người cùng kí túc xá bưng cơm trở về, lão nhị hướng về phía bóng dáng Bạch Nhiên hô "này, lão tứ, cậu đi đâu? Không ăn cơm sao?"
Đáng tiếc Bạch Nhiên đã muốn biến mất ở cửa.
Bạch Nhiên một đường cuồng chạy, một bên lấy ra di động nhấn gọi quay số nhanh số điện thoại Diệp Cẩm Thiên, rất nhanh điện thoại liền thông.
Diệp Cẩm Thiên tiếp điện thoại còn chưa nói câu nào đã nghe đầu kia thanh âm Bạch Nhiên khẩu khí thực lo lắng hỏi hắn "Diệp Tiểu Thiên, cậu bây giờ ở đâu?"
"...... Túc xá......" Diệp Cẩm Thiên chinh <sợ hãi, bồi hồi> một chút mới trả lời, đợi Diệp Cẩm Thiên há miệng còn muốn nói tiếp điện thoại liền bị ngắt.
Nghe đi động truyền đến tiếng [đô đô] Diệp Cẩm Thiên có chút dở khóc dở cười, này phỏng chừng là Bạch Nhiên quải điện thoại chính mình vi sổ không nhiều lắm trung đích một lần đi.
Bạch Nhiên một hơi chạy lên tầng năm, sau đó một cước đạp cửa kí túc xá Diệp Cẩm Thiên. Kì thật Bạch Nhiên cũng không muốn bạo lực như vậy, thật ra là tế bào não không đủ dùng, cậu theo bản năng mà đạp cánh cửa thôi.
Bạch Nhiên đứng ở cửa, nhìn thấy bốn người trong kí túc xá Diệp Cẩm Thiên nhìn cậu chằm chằm, nhất thời vô cùng xấu hổ.
Diệp Cẩm Thiên không tiếng động thở dài , ngoắc ngoắc ngón tay "vào đây......" Bạch Nhiên nghe theo tứ chi cứng ngắc đi đến trước mặt Diệp Cẩm Thiên.
Ba vị xá hữu của Diệp Cẩm Thiên cũng đều là hiểu ý người khác, vì thế một người nói "ai nha vừa rồi ăn no quá, chúng ta đi chơi bóng tiêu hóa một chút đi." Mặt khác hai người kia sôi nổi hưởng ứng, sau đó ba người thay giày, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại.
Diệp Cẩm Thiên liếc cánh cửa đã đóng chặt một cái, may mà cửa này thực chắc chắn, nếu không bọn hắn đau lòng dài dài mất.
Diệp Cẩm Thiên nhìn chằm chằm Bạch Nhiên cúi đầu đứng trước mặt "Bạch Tiểu Nhiên, không ai dạy cậu muốn mở cửa phải dùng tay không được dùng chân đá ra sao?"
Bạch Nhiên đại quẫn, sờ sờ cái mũi, có chút oán hận "tớ lại không phải cố ý, còn không phải vì ai kia......" thanh âm nhỏ dần.
Diệp Cẩm Thiên liếc Bạch Nhiên một cái hỏi "gì?"
Bạch Nhiên nhìn khóe miệng Diệp Cẩm Thiên ứ thanh phá bì <máu bầm không tan> lời nói chính nghĩa "Diệp Tiểu Thiên cậu cùng người khác đánh nhau!" tớ chính là lo lắng cho cậu đó, cậu cuối cùng Bạch Nhiên nói thầm trong lòng.
Diệp Cẩm Thiên nhìn Bạch Nhiên không nói gì, việc bạn trai cũ Cố Tô Tô tìm đến đây làm cho hắn ngoài ý muốn, nhìn không ra đối phương tư văn cũng có thể đánh nhau, bất quá cuối cùng đối phương vẫn là so với hắn bị thương nghiêm trọng hơn, dù sao hắn có học qua chuyên môn.
Bạch Nhiên lo lắng cùng quan tâm, Diệp Cẩm Thiên đều xem trong ánh mắt, trong lòng cũng cảm động.
Bạch Nhiên bị nhìn phi thường không được tự nhiên, ánh mắt đảo loạn chính là không nhìn Diệp Cẩm Thiên.
Bạch Nhiên do dự một hồi nói "cái kia, Diệp Tiểu Thiên, cậu trừ bỏ bị thương ở mặt còn có ở đâu nữa không?"
"......Không."
"nga......" Bạch Nhiên chớp mắt "cái kia, Diệp Tiểu Thiên, cậu còn chưa có bôi thuốc đi?"
"Ừ......"
"Kia cậu có muốn bôi thuốc không?" Bạch Nhiên rốt cục đối diện ánh mắt Diệp Cẩm Thiên.
Diệp Cẩm Thiên nhìn khuôn mặt trướng hồng của Bạch Nhiên cảm thấy rất muốn cười, cậu ấy rốt cuộc đỏ mặt cái gì?
Diệp Cẩm Thiên từ ngăn kéo lấy ra dược cao đưa đến tay Bạch Nhiên.
Bạch Nhiên nhìn vật trong tay, lăng lăng hỏi "làm cái gì?"
Diệp Cẩm Thiên chỉa chỉa miệng mình, phi thường tự nhiên nói "bôi thuốc a."
"Nga......" Bạch Nhiên ngơ ngác lên tiếng, tới gần Diệp Cẩm Thiên xử lí vết thương trên khóe miệng cho hắn.
Kí túc xá yên lặng. Bạch Nhiên cảm thấy không khí có chút ái muội, cậu có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của Diệp Tiểu Thiên, còn có nhiệt độ khuôn mặt đỏ lên của mình.
Ngay lúc bôi thuốc xong, Bạch Nhiên nói tốt lắm, thời điểm phải đứng lên lại bị Diệp Cẩm Thiên lôi kéo.
Bạch Nhiên lảo đảo một cái cư nhiên ngồi trên đùi Diệp Cẩm Thiên, mà Diệp Cẩm Thiên lại đang ôm mình, tư thế này trừ bỏ ái muội chính là ái muội.
Môi Diệp Cẩm Thiên ở bên tai Bạch Nhiên nhẹ nhàng nói "tớ thích cậu."
Đại não Bạch Nhiên lập tức đơ, Diệp Cẩm Thiên gợi lên khóe miệng, chậm rãi tiến gần Bạch Nhiên đang sững sờ, sau đó hôn lên đôi môi mình đã tâm niệm thật lâu.
Cảm giác ôn ôn nhuyễn nhuyễn, đều ở tuấn nhan gần ngay trước mắt, Bạch Nhiên chỉ cảm thấy đại não oanh một tiếng, có cái gì nổ mạnh, tự hỏi không thể.
Môi Diệp Cẩm Thiên rời khỏi Bạch Nhiên, hai tay giữ nguyên nắm khuôn mặt Bạch Nhiên, nhìn thấy Bạch Nhiên ngơ ngác biến thành mặt cà chua cười.
Hắn nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Nhiên khuôn mặt tươi cười nói "Bạch Tiểu Nhiên, tớ thích cậu, thích chết đi được, cậu đồng ý không?"
Một khắc kia trong đầu cậu hiện lên lời lão tam từng nói, vì thế Bạch Nhiên chớp mắt hé miệng hỏi "cậu đối tớ có dục vọng?"
Diệp Cẩm Thiên sửng sốt, ánh mắt tối lại, không phủ nhận "đúng vậy, tớ đối cậu có dục vọng."
Bạch Nhiên từ trên đùi Diệp Cẩm Thiên nhảy dựng lên, xoay người muốn chạy, Diệp Cẩm Thiên một phen giữ chặt cậu.
Bạch Nhiên không chịu xoay người, Diệp Cẩm Thiên cũng không cưỡng cầu.
Hắn kéo tay Bạch Nhiên nói "Bạch Tiểu Nhiên, tớ thích cậu, chúng ta yêu nhau đi."
"Tớ cho cậu thời gian suy nghĩ, lần sau chúng ta gặp lại tớ muốn nghe đáp án của cậu......"
"Tất cả thời gian kế tiếp, cậu phải làm người tớ yêu đứng ở bên người tớ, vẫn là làm anh em nhìn thấy tớ bên người trạm <đứng> người khác. Bạch Tiểu Nhiên, nên đối mặt sẽ không muốn trốn tránh, cậu không phải nọa phu <hèn nhát>."
Diệp Cẩm Thiên nói xong buông tay, Bạch Nhiên cũng không quay đầu lại ra khỏi kí túc xá Diệp Cẩm Thiên.
Diệp Cẩm Thiên nhìn bàn tay phải vừa nắm chặt tay Bạch Nhiên, dần dần nắm thành quyền, đầu cúi thấp xuống ngực, tóc đen che khuất khuôn mặt cũng như che khuất cảm xúc trong hai mắt hắn.
Bạch Tiểu Nhiên, lựa chọn cuối cùng của cậu là gì đây?
------------
Hết chương 10......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro