Chương 8. Không đáng giá cho Mặc Khanh Vân
Mặc Khanh Vân ăn mặc trung y từ bể tắm trở lại phòng ngủ, Phong Hàn sửng sốt khi nhìn thấy người nọ, “Ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong liền mặc kệ Mặc Khanh Vân, rời khỏi phòng ngủ, Mặc Khanh Vân nhìn Phong Hàn đi ra, khẽ cắn cắn môi đi tới mép giường.
Khi Phong Hàn trở lại phòng ngủ, Mặc Thanh Vân đã nằm xuống ngủ, tuy là nhắm mắt, nhưng Phong Hàn biết hắn vẫn chưa ngủ, hơi thở khi người ngủ say sẽ khác, điểm này Phong Hàn dễ dàng là có thể phân biệt ra.
Nghĩ xong cũng chỉ có thể tay chân nhẹ nhàng nằm trên đó, trong phòng ngủ yên lặng chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người, Mặc Khanh Vân đợi hồi lâu cũng không thấy người bên cạnh có động tác gì, có chút thật cẩn thận vươn tay đi cầm lấy trung y của Phong Hàn, hắn không biết người này có thể hay không ném mình ra.
Phong Hàn cảm giác được động tác của người bên cạnh dừng một chút, nhịn không được mong muốn duỗi tay ôm chặt người đến trong lòng ngực, Mặc Khanh Vân hơi hơi gợi lên khóe môi trong lòng tràn đầy chờ mong, chỉ là Phong Hàn lại không có làm động tác khác, tuy có mất mát cùng không cam lòng nhưng cũng không chống lại cơn buồn ngủ, bất tri bất giác đã ngủ từ lúc nào.
Phong Hàn cảm thấy được người trong lòng ngực dần dần hô hấp vững vàng, trong lòng tràn đầy đau khổ, hắn đối với Mặc Khanh Vân thật vô dụng, bản thân như vậy sao có thể xứng với Mặc Khanh Vân.
Siết chặt cánh tay, để người trong lòng ngực càng gần sát chính mình, “Khanh Vân, Khanh Vân, Khanh Vân….”
Ngày thứ hai, khi Mặc Khanh Vân tỉnh lại, người bên cạnh đã không còn, trầm mặc một hồi, cuối cùng là thở dài thức dậy, mặc nhiễm tóc đẹp theo hắn động tác chảy xuống, cảnh đẹp chỉ oán không người thưởng thức.
Ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, một người tiến vào.
Nguyên Tân cười và cúi chào Mặc Khanh Vân, “Tiểu nhân Nguyên Tân, cấp Vương phi thỉnh an.”
Mặc Khanh Vân dừng lại muốn đi lấy bồn, “Ngươi đứng lên đi.”
Nguyên Tân cao hứng đứng dậy, “Vương phi, Vương gia phân phó ta đi theo ngài, có chuyện gì ngài cứ việc phân phó, nước rửa mặt liền bưng tới.” Nguyên tân nói chuyện, bên ngoài lại tiến vào một tiểu thị trẻ tuổi.
“Vương phi, hắn là Nguyên Thanh, phụ trách hầu hạ ngài, việc vặt còn lại giao cho ta.”
Mặc Khanh Vân gật gật đầu, Nguyên Thanh hầu hạ hắn rửa mặt, chờ hắn thu thập xong, Nguyên Tân mang theo hắn đi trước chính sảnh vương phủ.
Ở chính sảnh, có một nữ tử mặc áo váy hồng nhạt đứng ở giữa, nghe được thanh âm phía sau liền quay người đối Mặc Khanh Vân hành lễ.
“Phàm Mộng tham kiến Vương phi.” Thôi Phàm Mộng trong lòng tức giận, chỉ là trên mặt lại không dám hiển hiện ra.
Mặc Khanh Vân không được tự nhiên xua xua tay, “Đứng dậy đi.”
Thôi Phàm Mộng đứng dậy, Mặc Khanh Vân cũng không biết nói cái gì, đại sảnh an tĩnh trong một chốc lát, cũng may Phong Hàn đúng lúc bước vào.
Thôi Phàm Mộng vừa thấy đến Phong Hàn cười chân thành “Phàm Mộng tham kiến Vương gia.” Thanh âm đối lập lúc trước cũng ngọt nị rất nhiều.
Phong Hàn mặc kệ nàng, đi đến ngồi ở chủ vị, Thôi Phàm Mộng đợi một hồi lâu mới nghe được hắn kêu đứng dậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn mắt Phong Hàn, lớn lên thật là tuấn tiếu phi phàm, chỉ là sắc mặt đông lạnh, làm người có chút e ngại, đại khái là đi chiến trường nhiều trên người tự mang uy nghiêm đi.
Bên cạnh tiểu thị bưng chén trà lên, Thôi Phàm Mộng bưng trà kính hai người, chỉ là Mặc Khanh Vân vẫn chưa chuẩn bị đồ gì cho Thôi Phàm Mộng, Thôi Phàm Mộng trong lòng cười lạnh, nghĩ đến người này ngay cả hồi môn cũng không có thì còn có thể trông đợi vào hắn cho được đồ vật sao?
Sau khi Thôi Phàm Mộng kính trà, vương phủ trên dưới người theo thứ tự lần lượt hành lễ với tân Vương phi, An Hoài quản gia cười ha hả giảng giải cho Mặc Khanh Vâ, Mặc Khanh Vân trong lòng cũng nhớ kỹ những lời lão nhân đã nói, Dù sao vị này quản gia vừa thấy cũng biết là người lâu năm trong vương phủ.
Phong Hàn thấy tất cả mọi người đã hành lễ xong, nghĩ nghĩ mở miệng nói, “Về sau này trong phủ tất cả sự vật giao cho Vương phi quản lý, An bá, đem sổ sách đều giao cho Vương phi, nên giúp đỡ để Vương phi an bài tốt hơn”
An Hoài cười ha hả lên tiếng, “Lão nô minh bạch, nhất định an bài Vương phi thỏa đáng.”
Thôi Phàm Mộng cắn răng oán hận cúi đầu, liếc mắt nhìn Mặc Khanh Vân, trong lòng suy nghĩ tính kế.
Phong Hàn công đạo xong sự tình thì tra khỏi phủ, khiến Thôi Phàm Mộng đang tìm cơ hội không tiếp cận được, trong lòng càng thêm bực bội Mặc Khanh Vân, dậm chân trở về sân nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro