Chương 1. Nguyện ý chết cùng nhau
Đông chí năm Minh Sùng thứ 9, bông tuyết tung bay ba ngày hai đêm.
Trong thiên lao phía bắc Tấn* thành có nhốt một người, có lẽ sợ hắn thoát được xiềng xích mà người này lại bị khóa xương tỳ bà**.
Tiếng kêu thảm thiết bên ngoài thỉnh thoảng truyền vào, thẳng đến khi người bị hành hình không còn khí sống, Phong Hàn cắn răng thù hận người đứng trước mắt, ánh mắt của người nọ trong chớp mắt trở nên kiên định.
“Vương gia, ngài cứ thành thật ký tên nhận tội đi, tránh cho bọn họ lại vì ngài mà chịu khổ, ngươi cũng thật nhẫn tâm.” Mạnh Hòa An nhìn người bị nhốt trong lao một cách né tránh.
Phong Hàn cười hai tiếng “Ta đúng là bị mù mắt, huynh đệ đồng sinh cộng tử trên chiến trường ngày xưa vì một nữ nhân mà phản bội ta, thật buồn cười”
“Hôm nay ta đến cũng là nể tình nghĩa ngày xưa, vương gia nếu không muốn chịu thêm chút khổ, không bằng sớm ký tên nhận tội, ta tin hẳn là vương gia hiểu rõ đạo lý kẻ thua làm giặc.” Mạnh Hòa An không muốn cùng Phong Hàn nhiều lời, giờ phút này đã không còn đường quay đầu nữa.
Trong lúc hai người nói chuyện, cai ngục kéo người đến phòng giam này, Mặc Khanh Vân cả người là thương, thống khổ không chịu nổi nhắm mắt lại, Phong Hàn giãy giụa một chút, nhìn hắn bị cai ngục ném xuống đất.
“Khanh Vân, Khanh Vân!” Phong Hàn hét lên hai tiếng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mạnh Hòa An, “Ta nhất định muốn ngươi đền mạng”.
Mạnh Hòa An đã bất chấp tất cả, lúc này có e ngại cũng vô nghĩa, hắn cũng không tin Phong Hàn còn có thể sống sót rời khỏi nơi này.
“Vương gia, quên nói cho ngươi biết, Đức phi nương nương đã qua đời hôm qua, Lạc Phó Duyên tướng quân ở trên triều vì minh oan cho ngươi đã bị Hoàng Thượng trách tội, chỉ sợ không bao lâu các ngươi có thể gặp nhau trong thiên lao.”
Phong Hàn ngăn không được hận ý run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, Mạnh Hòa An đối với Phong Hàn gật đầu: “Vương gia ngẫm lại đi, nghĩ thông suốt nhớ kêu cai ngục.”
Phong Hàn nhìn Mạnh Hòa An rời đi, ôm lấy Mặc Khanh Vân trên mặt đất, nam thê hắn lạnh nhạt nhiều năm, cũng là người cùng hắn đến cuối cùng.
“Khanh Vân, ngươi liền nhận đi, ngươi tội gì ngốc như vậy.” Phong Hàn đưa tay lau hai má dơ loạn của người trong ngực, Mặc Khanh Vân hơi có chút thanh tỉnh, chỉ là mở mắt đã nhìn không rõ bộ dáng người trước mặt.
“Vương gia…. Khụ khụ…. Ngài biết không … Ta đã chờ đợi 10 năm. Rốt cuộc cũng được nằm trong vòng tay của người….”
Ánh mắt Phong Hàn đỏ bừng, cố nén lệ ý sờ sờ Mặc Khanh Vân, “Khanh Vân, ta phụ ngươi, lại để cho ngươi cùng ta thừa nhận những thứ này.”
Ngẫm lại người trong phủ ăn cây táo, rào cây sung đã sớm thoát thân rời đi, chỉ có một số ít tôi tớ cũ, còn có Mặc Khanh Vân bị tra tấn đến đây, mà hắn lại không thể làm gì, cái gì cũng không làm được.
Lại một ngày, cai ngục lần thứ hai thẩm vấn hết người hầu vương phủ, bên ngoài liên tiếp tiếng la hét cuối cùng cũng dừng lại, có hai cai ngục đi tới phòng giam của Phong Hàn, muốn kéo Mặc Khanh Vân đi, Phong Hàn gắt gao ôm lấy hắn, cai ngục có chút e ngại uy danh chiến thần Sở Vương không dám tiến lên, Phong Hàn cắn răng nhịn xuống giận dữ.
“Ta thừa nhận, ta thừa nhận.”
Cai ngục liếc nhau một cái, vội vàng đi ra ngoài báo cáo tình huống Phong Hàn nhận tội, không bao lâu chờ đến Hình Bộ chủ sử, người tới cầm giấy trạng mở ra trước mặt Phong Hàn, Phong Hàn trầm mặc nhìn chăm chú những người này, ấn dấu tay.
Hình bộ chủ sứ cầm giấy trạng cười cười, “Kẻ thức thời là tuấn kiệt, không hổ là Sở vương.”
Mặc Khanh Vân nghe được thanh âm cai ngục rời đi, run rẩy ôm lấy thắt lưng Phong Hàn, nước mắt không ngừng chảy ra, người hắn tôn kính bị bức bách đến tình cảnh này, hận ý trong lòng dâng lên, “Vương gia, ta không muốn này có lẽ có tội danh thêm chú ngươi thân.”
Phong Hàn nhìn người trong ngực cũng thống khổ không chịu nổi, “Ta làm sao nguyện ý ngươi thay ta chịu rất nhiều khổ cực này.”
Phong Hàn đưa tay lau đi nước mắt Mặc Khanh Vân, “Khanh Vân, ngươi nguyện ý cùng ta cùng chết.”
Mặc Khanh Vân liều mạng ôm lấy Phong Hàn khóc gật đầu, “Ta nguyện ý, ta nguyện ý.”
—————————————-
* Có chỗ dịch là Tấn chỗ là Dực, khổng bít => Dịch là Tấn cho hay :V
**khóa xương tỳ bà: dùng xích sắt hoặc là móc xuyên qua xương quai xanh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro