Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương thứ 9: Oan gia ngõ hẹp

Du Thiếu Kỳ trở về mới được hai mươi ngày ngắn ngủi đã muốn đến học viện âm nhạc đại S làm hai tràng chuyên đề báo cáo. Đối với tình hình điều tra về vấn đề giáo dục âm nhạc trong nước anh đã sớm triển khai đâu vào đấy.

Chuyện tình yêu của Tô Chính Thanh và Lâm Tích Lạc tiến triển cũng thực thuận lợi, thi thoảng cô cũng sẽ gọi điện mời Tô Chính Lượng đi ăn cơm với bọn họ hoặc là dạo phố, nhưng tất cả đều bị Tô Chính Lượng một mực từ chối. Đứng trước một đôi yêu nhau ân ái đến ngọt ngào, đổi làm ai cũng không nguyện ý trở thành một cái bóng đèn, hơn nữa còn là chị gái và Lâm Tích Lạc ở cùng một chỗ.

Chỉ cần không nhìn thấy Lâm Tích Lạc, Tô Chính Lượng sẽ không phải nhớ đến quá khứ đau khổ trước kia, bình thản trải qua mọi sinh hoạt hằng ngày, những muộn phiền cùng không khoái khiến tâm trạng phức tạp mọi ngày đều biến mất hoàn toàn.

Cuộc sống sinh hoạt thanh nhàn trôi qua rất nhanh, không lâu sau đó, Tô Chính Lượng nhận được cuộc điện thoại của giáo sư Trịnh gọi tới. Ông nói rằng mình nhận được lệnh của cấp trên, vì muốn đẩy mạnh giao lưu học thuật với học viện âm nhạc Munich, học viện dự định ba tuần sau tổ chức một cuộc họp nghiên cứu và thảo luận mang tính chất mở rộng ở trong nước, người giữ vai trò đảm nhận chính là vị cựu giáo sư của học viện âm nhạc đại S. Lãnh đạo của học viện rất coi trọng hoạt động nghiên cứu và thảo luận này.Vì để hội nghị trở nên suôn sẻ và tốt đẹp hơn nên họ quyết định đặt tên là “Sự đa dạng và tính chất xuyên quốc gia của âm nhạc và nghệ thuật”.

Đã xác định được chủ đề, kế tiếp chính là vị trí nhân viên chủ giảng.

Trong phòng họp, Du Thiếu Kỳ cùng vài vị chuyên gia về phương diện âm nhạc trong cộng đồng thương nghị đang chọn người chủ giảng cho hoạt động nghiên cứu và thảo luận. Trong đó, người có tiếng nói nhất chính là giáo sư Trịnh – Trịnh Huân Minh. Ông không chỉ là thầy của Du Thiếu Kỳ mà còn là người có uy tín nhất trong giới âm nhạc của thành phố S.

“Thiếu Kỳ, về vấn đề nghiên cứu và thảo luận lần này, chúng ta đã thương nghị xuống dưới để em đảm nhiệm vị trí chủ giảng.”

Ngồi ở phía đối diện bàn trà, Du Thiếu Kỳ sau khi nghe xong nghị quyết vội xua tay, “Không được đâu thầy, em mới chỉ là một người trẻ tuổi mới ra đời, đối với phương diện này hiểu biết còn quá ít, đem hội nghị nghiên cứu và thảo luận âm nhạc trọng đại như vậy giao cho em, em chỉ sợ không thể đảm nhiệm.”

Trịnh giáo sư năm nay đã hơn sáu mươi tuổi nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, tinh thần khỏe mạnh, thanh âm vang dội như chuông đồng hồ nói, “Thiếu Kỳ, lấy năng lực của em hoàn toàn có thể đảm nhiệm được. Đã từng là thầy giáo của em, thực lực em như thế nào chẳng lẽ thầy không biết?! Nhiều năm như vậy, thầy vẫn luôn quan sát quá trình trưởng thành của em, đặc biệt là sau khi em đi du học ở  Đức quốc, năng lực diễn tấu đàn dương cầm đột nhiên tăng mạnh. Có lẽ, thiên phú âm nhạc của em so với Tô Chính Lượng kém hơn một chút, nhưng là, âm nhạc gia không chỉ dựa vào thiên phú là có thể thành công, cố gắng từng ngày mới là trọng yếu. Thầy biết, em ở bên Đức quốc bốn năm qua chịu không ít cực khổ, cũng biết em chịu biết bao nhiêu đối đãi bất công nhưng cũng vì những điều đó mới tạo cho em động lực để trở thành như ngày hôm nay. Huống hồ, em làm việc trầm ổn, tâm tư kín đáo, đối với công tác lại cẩn thận tỉ mỉ cho nên tất cả mọi người chúng ta đều hết sức yên tâm mà đem nhiệm vụ trọng yếu này giao phó cho em.”

“Đúng vậy Thiếu Kỳ, đây đối với em là cơ hội ngàn năm có một để mọi người biết đến, em nhất định phải nắm giữ cho tốt, cũng đừng từ chối, ngàn vạn lần đừng cô phụ dụng tâm lương khổ của Trịnh lão.”

“Chính là…” Du Thiếu Kỳ do dự bất định, “Có thể cho em thời gian suy nghĩ được không, các vị lão sư, thật có lỗi, em có việc đi trước.”

Trên khuôn mặt hồng hào của Trịnh Huân Minh lộ ra vài phần mất mát, “Được rồi Thiếu Kỳ, em cứ về suy nghĩ kỹ đi.”

“Vâng”, hơi hơi vuốt cằm, Du Thiếu Kỳ rời khỏi phòng. Mải chìm trong đống suy nghĩ, anh bất tri bất giác tiến đến phòng dạy đàn.

Đi đến tầng ba, anh bị một tiếng đàn đánh gãy suy nghĩ. Chậm rãi tiến đến cửa phòng – nơi truyền ra tiếng đàn, qua lớp cửa sổ thủy tinh, anh nhìn thấy Tô Chính Lượng đang dạy học sinh trên lớp.

Đã qua giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu rọi xuống gương mặt nghiêng thanh tú trắng nõn khiến nó hiện lên một tầng hồng phấn, lông mi dày đậm cũng vì thế mà nhuộm thành đạm kim sắc*, khi thì mỉm cười lúc giảng bài cho học sinh, khi lại đứng dậy ngồi ở trước đàn dương cầm làm mẫu. Loại ánh mắt thanh thuần, an tĩnh khảy đàn của Tô Chính Lượng đã hấp dẫn anh, khiến anh không cách nào rời mắt được.

Tô Chính Lượng cảm giác có người nhìn mình, hữu ý vô tình đưa mắt nhìn ra ngoài cửa vài lần, sau khi thấy Du Thiếu Kỳ, cậu hướng anh gật đầu cười cười.

Nhìn đến nụ cười sạch sẽ không tì vết của người nọ, trái tim Du Thiếu Kỳ không ngừng đập loạn nhịp. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì đối với mình, đây chẳng qua chỉ là một nụ cười bình thường thôi mà, như thế nào lại khiến anh nổi lên phản ứng mãnh liệt. Bất quá anh cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến vấn đề này, bởi vì Tô Chính Lượng mở cửa đi ra ngay sau đó.

“Thiếu Kỳ, sao anh lại ở đây?”

Du Thiếu Kỳ lập tức khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, anh cười nói, “Anh cũng vừa đi tới, nghe được tiếng đàn nên muốn tới xem, có phải đã quấy rầy em dạy học không?”

Tô Chính Lượng lắc đầu, “Không sao, em cũng chuẩn bị hết tiết.”

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Hai người vừa đi trong sân trường vừa đàm luận về buổi nghiên cứu và thảo luận.

“Chính Lượng, vừa rồi trong cuộc họp, các thầy muốn anh đảm nhiệm vị trí chủ giảng.”

Vừa nghe xong, Tô Chính Lượng liền hứng trí đáp lại, “Đây không phải là tốt sao? Đây chính là cơ hội khó mà có được a, Thiếu Kỳ anh nhất định phải nắm thật chắc!” Nhưng nhìn đến khuôn mặt lộ vẻ do dự của Thiếu Kỳ, cậu hơi hơi nhíu mày, “Chẳng lẽ…. anh không đồng ý?”

Du Thiếu Kỳ thả chậm cước bộ, tâm tình có chút phức tạp mà nói rằng, “Đúng vậy, anh cảm thấy năng lực của mình chưa đủ, sợ rằng không thể đảm nhiệm. Bất quá… Anh cũng không có cự tuyệt, các thầy đáp ứng cho anh thời gian suy xét một chút.”

Tô Chính Lượng cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, nghiêng đầu nhìn về phía anh, “Em cảm thấy, lần này vị trí chủ giảng ngoài anh ra không ai có thể đảm nhiệm được. Thứ nhất, anh vốn là đại diện bên Đức quốc đến đây giao lưu trao đổi kiến thức. Hơn nữa, anh cũng là sinh viên tốt nghiệp từ đại S, đối với sự phát triển của âm nhạc trong và ngoài nước so với chúng em lại càng hiểu biết sâu rộng hơn. Huống hồ, em luôn luôn thấy anh là người rất có năng lực, có thể đảm nhiệm vị trí này. Cho nên vô luận là đứng ở vị trí bạn bè hay giáo viên ở đây, em đều thập phần đồng ý với quyết định của giáo sư Trịnh bọn họ. Nếu học viện cho phép, em nguyện ý làm trợ thủ giúp anh hoàn thành công việc.”

Du Thiếu Kỳ nghe thấy câu trả lời của Tô Chính Lượng hai mắt liền sáng ngời, “Em thực sự nguyện ý giúp anh cùng nhau tổ chức hoạt động này sao?”

Tô Chính Lượng gật đầu nhìn thẳng, “Đương nhiên, anh là bằng hữu tốt nhất của em, cho dù nhà trường không đồng ý, em vẫn sẽ làm như vậy.”

Du Thiếu Kỳ vì quá vui sướng mà ánh mắt rạng rỡ, “Tốt lắm, chỉ cần cho em trở thành trợ thủ của anh, anh liền lập tức đồng ý đảm nhiệm chủ giảng.”

Nhìn bộ dáng tràn đầy nhiệt tình của Du Thiếu Kỳ, khóe miệng Tô Chính Lượng khẽ cong lên, kéo anh hướng văn phòng của học viện mà đi, “Chúng ta đây còn không mau đi.”

Hai người hứng trí bừng bừng mà đi đến cửa phòng làm việc, đang tính gõ cửa thì nghe được bên trong cánh cửa có người nói chuyện, thanh âm trầm ổn từ tính kia có chút quen thuộc, “Cứ quyết định vậy đi, em sẽ phái người bố trí hoạt động này, nếu có việc gì ngài cứ trực tiếp cùng em liên…”

Chữ “lạc” cuối cùng vẫn chưa được nói ra thì cánh cửa phòng làm việc đột ngột bị mở, dọa Tô Chính Lượng hoảng sợ một phen.

Mà cái người đằng sau cánh cửa thấy Tô Chính Lượng cũng giật mình không nhỏ. Nhưng đến khi nhìn thấy Tô Chính Lượng đang lôi kéo cánh tay Du Thiếu Kỳ, tư thế ái muội mà dựa cùng một chỗ, gương mặt anh tuấn kia bất giác trùng xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro