Chương thứ 7: Tại sao lại là hắn?
Hai người nghe được âm thanh truyền đến, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.
Lâm Tích Lạc mặc một thân âu phục đen được cắt may khéo léo, đứng cạnh bên cửa sổ sát đất cách họ không xa, hai con ngươi màu đen gắt gao nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng và Du Thiếu Kỳ.
Nhìn thấy Lâm Tích Lạc, nguyên bản tâm trạng có chút buồn bực của Tô Chính Lượng dần dần rơi xuống đáy cốc, khẽ nhíu mày, cậu lạnh lùng mở miệng, “Không cần khách sáo, tôi chỉ có sao nói vậy thôi, Lâm tổng giám đốc.”
“Cậu là…” Du Thiếu Kỳ đưa mắt nhìn người vừa mới tới, lại đảo mắt nhìn Tô Chính Lượng nghi hoặc hỏi.
“Anh ta là Lâm Tích Lạc, là Tổng giám đốc nơi này.”
Nghe được đại danh của người nọ, Du Thiếu Kỳ chợt bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đứng dậy, “Nguyên lai là cậu sao, thảo nào tôi nhìn có chút quen mắt. Xin chào, tôi là Du Thiếu Kỳ.”
Lâm Tích Lạc khẽ nhíu mày, thanh âm mang theo nghi vấn, “Xin hỏi chúng ta có quen biết sao?”
Hừ lạnh một tiếng, thanh âm thanh nhã của Tô Chính Lượng mang theo một tia đùa cợt, “Lâm tổng giám đốc quả là người hay quên, tính ra Thiếu Kỳ cũng là đồng môn sư huynh của ngài đấy.”
Du Thiếu Kỳ không cho là đúng mà cười nói, “Không nhớ ra cũng là chuyện bình thường, lúc tôi còn làm nghiên cứu sinh chỉ sợ lúc đó cậu ấy mới vào đại S.”
Lâm Tích Lạc như nhớ được ra điều gì nhưng cũng không lên tiếng. Sau đó một lúc, hắn mới dùng ngữ khí bình thản đáp lại, “Tôi nhớ ra rồi, hồi trước giáo sư cũng từng nhắc đến cựu sinh viên tên Du Thiếu Kỳ, nguyên lai chính là anh. Hình như hồi còn ở trong trường cũng từng cùng anh giáp mặt vài lần.”
Du Thiếu Kỳ gật gật đầu, “Đúng vậy, chính là tôi.”
Lâm Tích Lạc đưa tay ra, trong giọng nói mang theo tia khẳng định, “Thật có lỗi, Du sư huynh. Có lẽ lúc đó tôi còn trẻ, tâm khí cao ngạo, đối với mọi người cũng không chú ý cho nên vừa rồi nhất thời không nhận ra anh.”
Du Thiếu Kỳ ha hả mỉm cười, “Không có gì, chẳng qua thời điểm ấy cậu đặc biệt nổi danh trong học viện cho nên ít nhiều tôi cũng có chút ấn tượng. Mà dạng người hời hợt giống như tôi cậu không nhận ra cũng là chuyện thường tình.”
“Tổng giám đốc, nguyên lai ngài ở trong này a, làm hại tôi tìm kiếm khắp nơi.” Một cô gái trẻ tuổi mặc bộ đồ công sở đi giày cao gót nhanh chóng chạy đến, gót giày vừa đi vừa nện xuống sàn những âm thanh vang vọng thanh thúy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Là như vậy…” Cô gái trẻ kiễng mũi chân, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một hồi, sắc mặt Lâm Tích Lạc khẽ biến, hướng cô dặn dò vài câu rồi bảo cô nhanh chóng rời đi.
“Du sư huynh, thật có lỗi, vừa lúc công ty có chút việc gấp cần lập tức xử lý, thứ lỗi cho tôi không thể phụng bồi. Như vậy đi, bữa cơm này cứ tính vào tiền của tôi, hẹn bữa khác gặp lại.”
Gương mặt của Du Thiếu Kỳ thoáng chốc hiện lên một tia ửng đỏ, “Ai nha, để sư đệ của mình mời cơm như vậy thật khiến cho sư huynh như tôi có chút ngại ngùng.”
“Không có gì, hơn nữa tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với anh”, Lâm Tích Lạc liếc mắt nhìn Tô Chính Lượng, tiếp tục nói, “Tô tiên sinh, cậu cảm thấy lời đề nghị này thế nào?”
Tô Chính Lượng bày vẻ mặt không thèm để ý, nhún nhún vai, “Tôi không dám ý kiến, không bằng cứ để Tổng giám đốc Lâm làm chủ.”
“Quyết định như vậy đi, xin lỗi không thể tiếp đãi, mời hai người chậm rãi dùng bữa.”
Xoay người rời đi, khuôn mặt vốn đang mỉm cười tao nhã của Lâm Tích Lạc trong tức khắc đóng băng như sương.
Năm đó, sau khi mọi việc ổn định, Lâm Tích Lạc có phái người về nước thăm dò tình hình của Tô Chính Lượng thì biết được Tô Chính Lượng đã sớm có người yêu mới, mà không đâu khác chính là Du Thiếu Kỳ. Nhìn bức ảnh Tô Chính Lượng cùng Du Thiếu Kỳ làm hành động thân mật, Lâm Tích Lạc thật muốn trở về nước đem đôi “cẩu nam nam” kia giáo huấn một trận. Nhưng sau khi nghĩ lại, năm xưa người không một lời cáo biệt rời đi chính là hắn. Mọi thứ giữa hai người vốn không còn liên quan, còn lí do gì để xen vào giữa hai người họ. Nguyên tưởng rằng sự tức giận trong lòng đã sớm biến mất nhưng sau nhiều năm gặp lại, thấy hai người kia xuất hiện trước mặt mình, lồng ngực Lâm Tích Lạc chợt nổi lên một ngọn lửa giận vô danh.
**********
Mặt khác, phía Du Thiếu Kỳ và Tô Chính Lượng sau nhiều năm không gặp có quá nhiều chuyện để nói. Nhưng Du Thiếu Kỳ mơ hồ cảm nhận được Tô Chính Lượng đã không còn như xưa nữa, dường như cảm xúc ở nội tâm cậu vô cùng phức tạp, đến nỗi thi thoảng anh lại thấy cậu khẽ nhíu mày.
Sau nhiều lần do dự, cuối cùng anh cũng quyết định nói ra nghi vấn trong lòng mình, “Chính Lượng, không biết có phải do anh quá lo lắng không nhưng không hiểu sao anh cảm thấy em không quá cao hứng. Chẳng lẽ em đối với vị bằng hữu vừa mới trở về không có lấy chút vui mừng hân hoan, ôm nhau nhảy nhót hay sao?”
Tô Chính Lượng nghe được Du Thiếu Kỳ nói như vậy, buồn bực trong lòng cũng giảm đi không ít, “Thiếu Kỳ, cách nói chuyện của anh vẫn khôi hài như trước. Chẳng lẽ anh bắt em trước mặt mọi người muốn em vui mừng mà khóc, ôm chầm lấy anh sao?”
Du Thiếu Kỳ khuây khỏa cười ha ha, “Phải đó, cứ làm như lời em nói đi, anh khi đó sẽ thật sự vô cùng vui sướng. Đúng rồi Chính Lượng, này giờ anh có chút thắc mắc, Lâm Tích lạc hồi còn học đại học xem như nổi tiếng, anh còn tưởng trong tương lai cậu ta nhất định sẽ đi theo con đường âm nhạc, nhưng thế nào bây giờ lại chuyển qua kinh doanh?”
Tô Chính Lượng nghe được Du Thiếu Kỳ đang hướng mình hỏi thăm tình hình của Lâm Tích Lạc, làm bộ dáng như không liên quan đến mình, “Chuyện của hắn thực sự em cũng không rõ.”
“Bất quá lúc nãy thấy hắn nhìn em, anh cảm giác quan hệ giữa Lâm Tích Lạc và em giống như…”
Tô Chính Lượng quay đầu đi, dị thường lãnh đạm đem lời truy vấn của Du Thiếu Kỳ một mực đánh gãy, “Em và hắn vốn không có chuyện gì, là anh đa nghi thôi. Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên đi thôi. Phục vụ, tính tiền.”
“Tô tiên sinh, vừa rồi giám đốc đã phân phó cho chúng tôi, bữa cơm này do ngài ấy mời.”
Tô Chính Lượng không thèm để ý, trực tiếp đưa thẻ tín dụng cho nhân viên phục vụ, “Tính tiền.”
Nhân viên phục vụ bày vẻ mặt nghi hoặc “Nhưng Tô tiên sinh, ngài…”
“Tôi không phải đã nói rồi sao, tính tiền.”
“A, được rồi. Vậy ngài chờ một chút.”
Đêm đã khuya, Du Thiếu Kỳ ngồi ở ghế phó lái hồi tưởng lại hành động trong nhà hàng, anh cảm giác kể từ khi Lâm Tích Lạc xuất hiện tâm trạng Tô Chính Lượng chuyển biến rõ rệt. Điều đó khiến anh vô cùng kinh ngạc. Loại cảm giác kỳ quái này đến tột cùng là sao chứ?
Nghiêng đầu, nhìn Tô Chính Lượng ngồi ghế lái không nói một lời, thần thái lãnh đạm khiến nghi hoặc trong lòng Du Thiếu Kỳ càng thêm mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro