Chương thứ 4: Tô Chính Lượng nghi hoặc
Lâm Tích Lạc xoay người lại, quả nhiên thấy Tô Chính Lượng đứng cách đó không xa, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.
Hắn giấu diếm đôi môi đang nhẹ nhàng câu lên của mình rồi kề sát cổ Cố Hân Di mà nói, “Hân Di, em vào trước đi.”
Đôi đồng tử màu vàng của Cố Hân Di lộ ra vài phần ngượng nghịu, “Nhưng mà Tích Lạc, buổi biểu diễn hôm nay là đối phương cố ý mời anh tới, nếu anh đến muộn chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lâm thị.”
“Nghe lời anh, cứ vào trước đi, một lát nữa anh sẽ vào.”
Cố Hân Di không vui lòng mà chu chu cái miệng nhỏ nhắn, “Được rồi, nhưng lát nữa buổi biểu diễn bắt đầu anh phải lập tức vào nha.”
Lâm Tích Lạc hơi hơi vuốt cằm, nhẹ xoa mái tóc đối phương, ý bảo nàng đi vào.
Những hành động ái muội giữa hai người đều được Tô Chính Lượng thu vào tầm mắt, hành động này của Lâm Tích Lạc đối với Cố Hân Di như anh trai đang cưng chiều sủng nịch em gái nhưng trong mắt của cậu lại phá lệ chói mắt. Tiến thêm vài bước, cậu không chút khách khí mà hướng Lâm Tích Lạc hỏi thẳng vấn đề, “Cô gái ấy là ai?”
Lâm Tích Lạc lạnh lùng trả lời, “Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cậu.”
Tô Chính Lượng híp mắt, giọng nói mang chút uy hiếp tiếp tục nói, “Cũng được thôi, bất quá tôi sẽ nói cho cô ta biết anh đã có bạn gái, làm cho cô ta đối với anh hoàn toàn hết hy vọng.”
Lâm Tích Lạc đối với sự uy hiếp của cậu gần như không để vào mắt, “So lời nói của một người xa lạ với tôi, cậu nghĩ cô ấy sẽ tin tưởng ai hơn?”
Con ngươi hẹp dài của Tô Chính Lượng lúc này ẩn ẩn lửa giận, “Anh đã có cô ta, vì cái gì còn muốn trêu chọc chị tôi?”
“Không liên quan đến cậu.”
“Được thôi, tôi sẽ gọi điện nói cho chị ấy biết.” Tô Chính Lượng rút điện thoại ra, huơ huơ trước mặt Lâm Tích Lạc mà thị uy.
Người đối diện đối với hành vi không đáng để ý tới của Tô Chính Lượng, hai tay khoanh trước ngực đứng lặng như đang chờ xem kịch hay, “Tùy cậu.”
“Chị, Lâm Tích Lạc cùng với cô gái khác ở cùng một chỗ, trùng hợp bị em bắt gặp… Cái gì? Chị đã biết? … Là thế này phải không? Được rồi, gặp lại chị sau.”
Nghe xong điện thoại, khuôn mặt trắng nõn của Tô Chính Lượng thoáng hiện một tia xấu hổ, “Chị của tôi nói biết chuyện này, anh như thế nào có thể lừa gạt được chị ấy?”
Lâm Tích Lạc khẽ ngẩng đầu, Tô Chính Lượng cũng theo hướng hắn nhìn về phía đại sảnh đang treo đầy những tấm áp phích quảng cáo với tiêu đề vô cùng bắt mắt: “Đại hội biểu diễn nhạc giao hưởng và nhạc Jazz hiện đại”. Phía dưới lại ghi “Nhà tài trợ Tập đoàn Lâm thị và Thương mậu Cố Thị.”
“Buổi biểu diễn hôm nay chính là do tập đoàn Cố – Lâm hai bên tài trợ, tôi cùng Cố Hân dĩ nhiên phải tới tham dự”
Gắt gao nhìn chằm chằm người kia bởi vì xấu hổ mà sắc mặt trở nên hồng nhuận, Lâm Tích Lạc chỉ thấy hành động vừa rồi của cậu vô cùng ấu trĩ, rồi nghĩ nghĩ, hắn lại nghĩ ra một từ ngữ nữa để miêu tả: đáng yêu.
Tô Chính Lượng, cậu thật giống như sáu năm trước rất đơn thuần, dễ dàng bị lừa gạt, nghĩ đến đây, tâm tình của hắn trở nên vô cùng thoải mái, “Lần sau trước khi làm ra việc ngu ngốc gì cũng phải xem rõ tình huống, Tô tiên sinh.”
Tô Chính Lượng vạn phần không tình nguyện hướng Lâm Tích Lạc giải thích, bất quá lời nói vẫn như trước không chút nào nhượng bộ “Thật xin lỗi, chuyện này đều là lỗi của tôi. Thế nhưng Lâm Tích Lạc, lần sau vận may của anh sẽ không được tốt như hôm nay đâu.”
“Thưa quý vị, buổi biểu diễn xin được phép bắt đầu…”
Lâm Tích Lạc xoay người rời đi, “Buổi biểu diễn đã bắt đầu, chúc cậu thưởng thức vui vẻ.”
**********
Không còn chút tâm trạng để xem hết buổi biểu diễn, ngay khi tiết mục đầu tiên chấm dứt, Tô Chính Lượng liền lái xe tới nhà Tô Chính Thanh.
Người mở cửa là Tô Chính Thanh, đối với việc Tô Chính Lượng đến cô có chút bất ngờ, “Tiểu Lượng, đã trễ như vậy sao em còn tới đây?”
“Chị, có chút chuyện trong điện thoại cùng chị không nói rõ, cho nên em muốn gặp chị để nói chuyện rõ ràng.”
Lúc nãy Tô Chính Lượng gọi điện khiến Tô Chính Thanh cảm thấy có chút kì quái, hiện tại cậu lại cố ý đến đây gặp mình nói chuyện, khiến cho nghi hoặc trong lòng cô càng trở nên sâu sắc.
Đến phòng bếp rót chén nước, cô đưa cho Tô Chính Lượng rồi mới ngồi xuống, “Tiểu Lượng, em tìm chị có việc gì?”
Tô Chính Lượng nhấp một ngụm nước, thở dốc vài giây rồi hỏi, “Mẹ đâu?”
“Mẹ đã ngủ rồi.”
“Chị, chuyện em nói tối nay chị ngàn vạn lần đừng để cho mẹ biết, không mẹ lại suy nghĩ miên man.”
Tô Chính Thanh như bị chính em trai đẩy lọt vào trong sương mù, vội vã nói, “Ai nha Tiểu Lượng, em đừng nước đục thả câu nữa, nhanh nói cho chị biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi.”
Tô Chính Lượng đặt chén nước xuống, nghiêm túc mà mở miệng, “Chị, em muốn hỏi, chị và Lâm Tích Lạc như thế nào quen biết?”
Tô Chính Thanh vừa nghe, tò mò trong lòng nhất thời bị đánh đến chín tầng mây mà tiêu tan, đối mặt với vấn đề của em trai, cô có chút dở khóc dở cười, “Đại lão em đi xa như vậy chỉ để hỏi chị chuyện này? Ba tháng trước chị và anh ấy gặp nhau lần đầu trong buổi tiệc rượu. Hôm đó chị cầm đồ uống, không cẩn thận đổ rượu, làm bẩn y phục của anh ấy. Lúc đó chị vô cùng xấu hổ, định hướng anh ấy giải thích. Chính là không biết như thế nào, anh ấy nhìn chằm chằm chị một hồi lâu. Chị khi đó trong lòng nghĩ thầm, người đàn ông dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm, làm sao thấy được một cô gái liền trở thành ngốc như vậy? Lúc ấy chị cũng không để ý đến anh ấy nữa, nói rằng mình có việc phải đi trước. Tiệc rượu lúc đó cũng mau chóng chấm dứt, anh ấy còn chủ động tiến đến cùng chị nói chuyện phiếm, nhưng chị đối với hành động khi nãy của anh ấy có chút khinh thường, cho nên cũng không để ý. Sau buổi tiệc rượu mấy ngày, không biết như thế nào anh ấy liên lạc được với chị, hẹn gặp mặt rồi hướng chị giải thích. Anh ấy nói rằng lần trước nhìn chằm chằm chị như vậy là vì bộ dáng chị rất giống một người, cho nên mới nhìn vài lần. Rồi sau đó anh ấy đề xuất muốn được làm bạn với chị, chị đối với loại phương thức làm quen cũ này đã thấy nhiều lần, cho nên rất rõ ràng cự tuyệt hắn.”
Tô Chính Lượng nghe Tô Chính Thanh tự thuật một tràng dài, điểm sáng trong mắt dần dần thu lại một chỗ, hỏi “Sau đó thì sao?”
Khuôn mặt đoan trang xinh đẹp tuyệt trần của Tô Chính Thanh có chút ửng đỏ, biểu hiện vui mừng để lộ qua ánh mắt, “Người đàn ông Lâm Tích Lạc này thật đúng là can đảm, có khí độ, đối diện với lời nói lạnh nhạt của ta không thuận theo cũng không buông tha, cố gắng theo đuổi. Cuối cùng chị không cẩn thận để anh ta nắm bắt.”
Tô Chính Lượng nhìn đến chị mình vì lâm vào tình ái mà chỉ số thông minh thụt giảm, không khỏi lo lắng, “Vậy trong lúc chị qua lại với hắn, hắn đối xử với chị thế nào? Loại đàn ông như hắn, bên ngoài có một hai tình nhân là chuyện bình thường.”
Tô Chính Thanh lộ ra vẻ mặt “Chị hiểu được”, hướng Tô Chính Lượng bĩu môi “Chị đương nhiên biết a, cho nên cũng từng hữu ý vô tình thăm dò vài lần. Thế nhưng vô cùng bình thường, chị không phát hiện anh ấy một chân đứng hai thuyền”. Giống như cuộc điện thoại lúc nãy em gọi cho chị, chị đã sớm biết anh ấy cùng cô bé kia là hai nhà tài trợ chương trình âm nhạc này.”
Tô Chính Lượng vẫn như cũ thập phần lo lắng, “Chính là chị, Lâm Tích Lạc hắn thực sự… ”
“Tốt lắm nha, Tiểu Lượng, em cứ an tâm đi, chị ở đây nhất định không có vấn đề gì, em nên lo lắng cho chính mình đi, mẹ ở trước mặt chị đã nói quá nhiều lần, muốn tìm một cô gái tốt cho em. Chị hiện tại cũng đang thay em “xem xét””. Tô Chính Thanh hoàn toàn không cho đối phương quyền lợi tiếp tục nói chuyện, cô ỡm ờ đem Tiểu Lượng đẩy vào phòng khách, “Cũng không còn sớm nữa, em cũng đừng trở về, ở lại đây ngủ đi.”
Tô Chính Lượng không đấu lại được vẻ cường ngạnh của Tô Chính Thanh, chỉ còn cách ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ “Vậy được rồi chị, đêm nay em sẽ không trở về. Bất quá về chuyện của Lâm Tích Lạc chị vẫn phải cẩn thận, dù sao em cũng quen biết hắn sớm hơn chị. Có đôi khi vẻ mặt ngoài không nhất định là chân thật, quá khứ của hắn chị không hề biết, cho nên em khuyên chị đừng quá tin tưởng hắn.”
Tô Chính Thanh đối với lời khuyên bảo của Tô Chính Lượng không hề để ý tới, ngược lại đối với hành động lo lắng quá phận của cậu có chút mất kiên nhẫn, “Được rồi được rồi, từ khi nào em giống bà già cằn nhằn lải nhải mãi vậy. Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ban đêm,
Tô Chính Lượng nằm ở trên giường, trong đầu lặp lại nội dung cuộc trò chuyện trước khi đi ngủ của mình và Tô Chính Thanh, cứ như vậy trằng trọc suốt đêm.
Theo như lời chị mình nói, người bộ dáng giống chị mình mà Lâm Tích Lạc nói tới có hay không chính là mình? Dù sao hai người cũng là song sinh, trừ bỏ giới tính có phần bất đồng thì ngoại hình giống nhau đến mười phần. Nếu bởi vì khuôn mặt chị mình giống mình khiến Lâm Tích Lạc chú ý thì chị đối với hắn là cái gì? Hắn thực sự thích chị mình sao? Chính là trong lời nói vừa rồi, có vẻ Lâm Tích Lạc đối với chị mình rất tốt, ít nhất hiện tại mà nói quả thật là vậy. Nếu như những điều này đều là hắn tận lực ngụy trang, vậy hắn tiếp cận chị mình với mục đích gì?
Nghĩ đến đây, nghi hoặc trong lòng Tô Chính Lượng càng trở nên sâu sắc.
Lâm Tích Lạc, rốt cuộc anh muốn gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro