Chương 7 + 8
Chương 7: Du lịch cuối tuần
Chuyện Ngụy Chi Hòa và hamster tinh từng gặp nhau, không một ai biết.
Có sự dọa nạt của cậu, hamster tinh chắc cũng không dám tiếp tục ở lại trường làm loạn nữa, không được ăn yêu vật ngon, đợt huấn luyện quân sự càng ngày càng hoành tráng cũng không thể khiến cậu có tinh thần hơn được.
Nội dung buổi sáng ngày tập quân sự đầu tiên là tập đứng theo tư thế quân đội, đi đều.
Buổi trưa, theo thông báo trong nhóm tối qua, các sinh viên mất đồ đều đi nhận đồ của mình.
Bốn vị phòng 705 cũng đi, trừ Ngụy Chi Hòa ra, những người khác đều đã nhận lại đồ của mình.
Ngụy Chi Hòa đang định tìm người để hỏi thì một nữ cảnh sát xinh đẹp đi đến trước mặt cậu.
Nữ cảnh sát xinh đẹp: "Là bạn Ngụy Chi Hòa phải không?"
Ngụy Chi Hòa: "Là tôi."
Nữ cảnh sát xinh đẹp cười thân thiện: "Có thể nói chuyện chút được không, chúng tôi cần xác nhận một việc với bạn."
Ngụy Chi Hòa gật đầu: "Đương nhiên là được ạ."
Ba vị cùng phòng đang chờ một bên cực kỳ ngưỡng mộ, chị gái cảnh sát xinh quá, nhìn mà mát hết cả mắt.
Khi người khác còn đang tán thưởng chị cảnh sát xinh đẹp, Ngụy Chi Hòa lại chẳng nghĩ ngợi gì, cậu rất rõ, chậu cây kia bị người nào nhìn ra rồi, chắc là định nói chuyện chậu cây.
Cậu không đoán sai.
Hai hôm nay trường toàn xảy ra chuyện này chuyện kia, phía trường không thể không hợp tác với cảnh sát, trường còn chuẩn bị cho họ phòng làm việc riêng, lúc này, đám Phương đạo trưởng đang ngồi uống trà bên trong, chuyện đã kết thúc, trừ cảnh sát và đạo sĩ ở lại khắc phục hậu quả, những người khác đều đã trở về chấp hành nhiệm vụ khác rồi.
Phương đạo trưởng mặc quần áo bình thường, nhưng Ngụy Chi Hòa vừa bước vào cửa, nhìn một cái đã nhận ra vị đạo sĩ này ngay.
Phương đạo sĩ cũng nhận ra Ngụy Chi Hòa chính là cậu thanh niên gặp trưa hôm trước.
Tối qua họ không bắt được con yêu vật trộm đồ kia, nhưng có tìm thấy đồ bị trộm được giấu trong kho, họ rõ ràng đã phát hiện được yêu vật xuất hiện trong nhà đa năng, nhưng hai phút trước khi họ đến nơi thì lại biến mất tăm, chẳng lẽ có người đồng đạo đã tìm được yêu vật trước họ một bước? Nhưng lại không có tung tích gì là có người đồng đạo xuất hiện, cũng không có vết tích đánh nhau với yêu vật, họ đoán yêu vật có khả năng là đã đoán được sẽ có người đến, thế là chạy mất rồi.
Nên biết là yêu vật đều có pháp thuật, không dễ đối phó, mỗi lần đánh nhau với chúng đều sẽ có tổn thất nhất định, Phương đạo trưởng tự nhận từ khi ông bắt đầu nhớ được, chưa có một ai có thể xách yêu vật lên như con gà con, cao nhân như vậy đều là truyền thuyết cả.
"Phương tiên sinh, bạn Ngụy Chi Hòa đến rồi."
Nữ cảnh sát nói xong bèn đi làm chuyện khác.
Phương đạo trưởng Phương Hạc Diên nhìn chậu cây để trên bàn, lại nhìn cậu thanh niên tuổi trẻ phơi phới vừa bước vào cửa, người có duyên.
Phương đạo trưởng tuổi có thể làm bố Ngụy Chi Hòa rồi, nhìn Ngụy Chi Hòa như đang nhìn con nhỏ nhà mình: "Chàng trai, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Ngụy Chi Hòa mỉm cười một cách lịch sự và không thất lễ với đối phương: "Chào chú, không biết chú tìm cháu sang đây là có việc gì?" Cậu rất bình thản, dường như chẳng có chút bất ngờ lo sợ nào cả.
Phương đạo trưởng: "Là thế này, tối qua cảnh sát có tìm được một chậu cây trong số đồ bị trộm, chú muốn biết lai lịch của chậu cây này thôi."
Lúc này trong phòng làm việc chỉ còn mấy vị đạo sĩ, phía cảnh sát bắt đầu rút lui.
Họ đều nhìn chằm chằm vào Ngụy Chi Hòa.
Ngụy Chi Hòa trông rất vô hại, cậu nói: "Hóa ra chậu cây của cháu ở đây, chậu cây này là do trưởng bối cho cháu, cháu thấy sắp chết đến nơi rồi nên đem về trường chăm."
Trưởng bối cho?
Nhóm Phương đạo trưởng đều thầm nghĩ trưởng bối của Ngụy Chi Hòa là vị lão tiền bối nào, nhưng nếu là lão tiền bối rành nghề sao lại tùy tiện để một giống cây quý hiếm thế này đến mức sống dở chết dở.
Cẩn thận nghĩ lại thì chắc chắn là người không rành rồi.
Một cây hoa quý báu như thế mà lại lọt vào tay người không rành, đúng là phí của trời, bọn họ vô cùng đau lòng.
Phương Hạc Diên hỏi Ngụy Chi Hòa: "Chú muốn hỏi bạn Ngụy một chút, cháu có thể nhượng lại chậu cây này cho chú không? Giá cả có thể thương lượng."
Ngụy Chi Hòa liếc nhìn chậu hoa được mấy vị đạo trưởng bao bọc trên bàn, nhẹ lắc đầu: "Xin lỗi chú nhưng đây là đồ trưởng bối cho, chắc là không được đâu ạ." Cậu không thiếu tiền, có điều sau đó cậu lại hỏi, "Chậu cây này quan trọng lắm sao ạ?"
Phương Hạc Diên cố gắng khiến bản thân trông thân thiện hơn: "Không giấu gì cháu, cây hoa này đối với người bình thường chỉ có tác dụng ngắm cho vui, nhưng đối với người nghề nghiệp đặc thù như bọn chú thì lại có công dụng khác."
Ngụy Chi Hòa vẫn lắc đầu: "Cháu xin lỗi chú, chậu cây này rất quan trọng với cháu, cháu không bán được."
Phương Hạc Diên nghĩ thầm đây là lần đầu tiên tiếp xúc với Ngụy Chi Hòa, cậu không tin mình cũng bình thường, đồ trưởng bối cho lại càng không thể tùy tiện sang tay cho người khác, nhưng mà chậu cây này có tác dụng rất lớn, cũng rất hiếm gặp, ông không muốn bỏ lỡ.
Phương Hạc Diên không dám ép mua ép bán, lùi bước: "Nếu vậy thì chú cũng không dám ép. Có điều, cháu biết nên chăm kiểu gì không? Chỗ chú có cách chăm dòng cây này, chờ nó ra hoa kết quả rồi, có thể cho chú xin hạt giống không?"
Ngụy Chi Hòa không thân quen gì với Phương Hạc Diên, đáp: "Cháu cũng không biết cây lớn lên sẽ như thế nào, đến lúc đó hẵng hay chú ạ."
Phương Hạc Diên nói: "Thế thì chú có thể xin wechat của cháu trước không?"
Ông nội từng dặn Ngụy Chi Hòa, vào thành phố rồi tính tình không được cắm cảu quá, phải cười mà đối diện với người khác, cậu đáp: "Được ạ."
Add wechat Ngụy Chi Hòa xong, Phương Hạc Diên mới thở phào: "Vậy thì cảm ơn cháu trước nhé."
Ngụy Chi Hòa không hứa hẹn gì với ông, ôm chậu cây mới mọc được một cái lá đi mất, chẳng hề tỏ ra thắc mắc gì đối với thân phận nhóm Phương đạo trưởng.
Sau khi Ngụy Chi Hòa đi rồi, ba vị đạo trưởng còn lại bắt đầu nói chuyện.
Đạo trưởng Giáp: "Phương đạo trưởng, sao lại để cậu ta lấy đi như thế, sau này muốn gặp cũng khó."
Đạo trưởng Ất hơi tức giận: "Đó là bảo bối chờ ngàn năm cũng không đến đấy..."
Đạo trưởng Bính không lên tiếng.
Phương Hạc Diên lắc đầu thở dài: "Chúng ta không thể cướp đồ cưng của người khác được."
Đạo trưởng Bính: "Nhưng trông bộ dạng cậu nhóc kia đâu có thấy cưng mấy đâu."
Phương Hạc Diên: "Dù gì cũng là đồ trưởng bối cậu ta để lại, có khả năng nhà cậu ta cũng từng làm cùng nghề với chúng ta, không thể làm bừa. Tôi đã kết bạn wechat với cậu ta, sau này vẫn có thể liên lạc được." Đối với người cùng nghề, họ vẫn có vài phần kiêng kỵ, đắc tội người đồng đạo không dễ chịu gì cho lắm.
Quan trọng hơn là nơi này không phải nơi họ thông thuộc, muốn tìm người trung gian cũng khó.
Một chậu cây cũng không gây chú ý gì trong trường, Ngụy Chi Hòa mang chậu cây kia về ký túc rồi tiện tay để lên bàn.
Cậu đúng là chẳng phải cưng nựng gì chậu cây này cho lắm.
Sau khi đem chậu cây về ký túc, Ngụy Chi Hòa yên tâm đi tập quân sự với bạn học.
Trong thời gian tập quân sự sau đó, trường không xảy ra vụ việc gì kỳ quái nữa.
Trong khoảng thời gian này, Ngụy Cẩm Phàm và Ngụy Cẩm Hân có gọi điện mấy lần, đều hỏi han Ngụy Chi Hòa có ăn quen đồ trong trường không, ở có thoải mái không, Ngụy Chi Hòa đương nhiên đều nói là không có vấn đề gì, ở với bạn cùng phòng cũng rất là hòa hợp.
Hai tuần tập quân sự trôi qua rất nhanh, các sinh viên mới người nên đen thì đen thui, người nên trắng thì vẫn trắng rạng ngời.
Các đàn anh đàn chị khóa trên cũng lục tục trở về trường, nhìn đám sinh viên mới phơi nắng đen sì, họ đều tỏ ra rất vui, năm đó họ cũng như vậy cả, thanh xuân ôi thanh xuân.
Mấy chuyện này cũng chỉ có con gái mới quan tâm, con trai quan tâm đến hoa khôi trường, hoa khôi khoa, hoa khôi lớp hơn.
Khoa máy tính của Ngụy Chi Hòa trai nhiều gái ít, sư nhiều cháo ít, đều tranh nhau ra ngoài phát triển tình cảm.
Trong phòng ký túc trừ Lý Anh Tuấn ôm tâm trạng vô cùng tiêu cực đối với dáng người của mình, nghĩ rằng mình không thể tìm được bạn gái ra, hai vị còn lại đều vô cùng tự tin, có điều cô gái khiến họ có thể thực sự thích dường như vẫn chưa xuất hiện.
Ngụy Chi Hòa không hề để ý đến chuyện tình yêu tình báo, cũng không háo hức gì chuyện này, mỗi lần những người khác nhắc đến đề tài này, cậu đều bắt đầu quay sang nghịch điện thoại, cậu như một thằng nhóc Phật hệ, hàng ngày tưới cây, đọc sách.
Có điều, Ngụy Chi Hòa không có hứng thú với con gái, không có nghĩa là con gái không có hứng thú với cậu, số người kết bạn wechat với cậu không ít, đám bạn cùng phòng đều vô cùng ngưỡng mộ, nhưng cũng vô cùng tiếc hận, bởi vì cơ bản Ngụy Chi Hòa không hề chấp nhận các cô gái.
Dần dần bắt đầu có tin đồn, nói Ngụy Chi Hòa là người kiêu căng tự phụ, tuy luôn mỉm cười với mọi người nhưng trong lòng cậu luôn kiêu ngạo coi thường người khác.
Khi Lý Anh Tuấn kể tin đồn đó với Ngụy Chi Hòa, cậu chỉ lắc đầu nói kệ họ, chẳng sao.
Đợt huấn luyện quân sự kết thúc, tất cả sức lực tâm trí đều dồn vào nghiệp học.
Khi các sinh viên mới còn đang bàn tán xem khoa nào nhiều gái xinh, khoa nào nhiều trai đẹp, trên diễn đàn trường có đăng một thớt mới, còn đăng cả mười mấy bức ảnh HD, vị giảng viên trẻ tuổi đẹp trai nghe nói là thần long thấy đầu không thấy đuôi khoa toán, đẹp trai đến mức khiến người ta không khép nổi chân, hiện thân ở lớp học nào trong trường.
Đương nhiên, tất cả comment trong bài đều là các sư tỷ trong trường, các sư muội bé bỏng mới nhập học chưa dò được.
Mới được nhận sách chưa lâu, giáo viên còn chưa nhớ hết mặt, đến cuối tuần, các sinh viên mới cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cuối cùng cũng có thể ra ngoài trường đi chơi rồi.
Ngụy Chi Hòa nghĩ đến chuyện tu sửa cửa hàng, không thể chơi với đám yêu vật, cậu cảm thấy vô cùng cô đơn.
Cuộc sống trong trường đúng là mới mẻ, cũng muôn màu muôn vẻ, nhưng cậu không hứng thú nổi.
Thứ sáu vừa đến, không ít người đã bắt đầu lên kế hoạch hoạt động cuối tuần, xem nên đi đâu ngắm cảnh.
Lưu Quyền Tùng là người phương bắc, cậu chàng chí hướng bao la, lập chí muốn đi leo ngọn núi cao nhất trong thành phố Thanh Nguyên.
Lý Anh Tuấn vừa nghe vậy liền dài ngoẵng mặt ra: "Leo núi mệt lắm!"
Lưu Quyền Tùng: "Gái đẹp khoa ngoại ngữ cũng đi cùng đấy, mày đi hay nghỉ?"
Lý Anh Tuấn: "Có gái xinh, tao đi."
Tôn Duy Linh đồng ý đầu tiên: "Tao đi, tao thích leo núi."
Ngụy Chi Hòa vẫn đang tưới cây.
Ba người cùng nhìn về phía cậu, Ngụy Chi Hòa vô cùng tốt bụng, không làm họ cụt hứng: "Được, thế thì đi cả đi."
Đương nhiên, họ còn gọi cả một phòng khác nữa.
Lý Anh Tuấn phấn khởi phân nhiệm vụ cho bản thân: "Nếu đi Thiều Sơn phải ở lại một đêm đấy, tao người bản địa, tao đặt phòng hộ cho!"
Thế là, cậu chàng đặt trước phòng ở một nhà nghỉ mở trên núi.
Chương 8
Cuối tuần đầu tiên từ khi khai giảng, Ngụy Cẩm Phàm và Ngụy Cẩm Hân đều gọi điện cho Ngụy Chi Hòa, bảo cậu sang nhà ở hai hôm, Ngụy Chi Hòa lấy lý do muốn cùng bạn học đi chơi trong thành phố để từ chối.
Cuối tuần không được thì tết trung thu đi, chắc không có vấn đề gì đâu, Ngụy Cẩm Phàm nói.
Ngụy Chi Hòa không ngờ ông chú mình lại kiên trì như vậy, không cưỡng nổi sự nhiệt tình của ông, cậu đành đồng ý.
Ngụy Cẩm Phàm còn nói chuyện cửa hàng với Ngụy Chi Hòa.
Cửa chính của cửa hàng đã đổi thành khóa mật mã, chỉ cần nhập mật khẩu là có thể vào, vô cùng tiện lợi.
Mặt khác, để đảm bảo sự an toàn của cháu trai sau này, Ngụy Cẩm Phàm còn lắp hệ thống camera trong cửa hàng, ông còn hỏi có cần tuyển nhân viên cửa hàng đáng tin một chút trông hộ cho không.
Ngụy Chi Hòa nói tạm thời không cần, cậu có khả năng chỉ mở cửa vào cuối tuần, đến lúc đó sẽ xem tình hình mà tuyển thêm người, giờ vẫn chưa vội, Ngụy Cẩm Phàm đều ok hết, là ông sốt ruột quá rồi, dù gì giờ Ngụy Chi Hòa vẫn còn là sinh viên.
Nếu là cửa hàng của người bình thường mở ở nơi tấc đất tấc vàng như thế, sợ là một ngày 24 tiếng lúc nào cũng mở, nhưng cậu lại chỉ mở hai ngày một tuần, Ngụy Cẩm Phàm không nói gì, chỉ bảo sắp xếp theo lịch của cậu là được, ông chú ủng hộ vô điều kiện.
Lần đầu tiên đi chơi thời đại học, các chàng trai cô gái họp lại với nhau đều vô cùng phấn khích.
Thành phố tháng chín vẫn còn đang trong mùa nóng lạnh không ổn định, bảy giờ sáng, mười lăm người đi du lịch cùng lên chuyến tàu điện ngầm sớm, đến bến xe hướng đông đi xe khách đến Thiều Sơn.
Mọi người đã đặt mua vé xe trên wechat trước, chuyến tám giờ mười phút, lúc đến bến xe vẫn còn mười phút nữa mới chạy, vào khu kiểm tra an ninh rồi lên xe, mười lăm khuôn mặt mới toanh ngồi trên chuyến xe có thể nói là vô cùng bắt mắt.
Thiều Sơn không thuộc nội thành, đi xe sang mất đến tiếng rưỡi.
Các sinh viên mới hớn hở ngồi chung một chỗ, có đôi nam nữ vừa mắt nhau ngồi cùng một hàng, đang rủ rỉ rù rì.
Ngụy Chi Hòa vừa lên xe đã bắt đầu ngủ, người ngồi cạnh là Lý Anh Tuấn, cậu chàng muốn ngồi chung với gái xinh nhưng vì béo quá, lại xấu hổ, đành phải để bản thân chịu ấm ức, lặng lẽ chịu đựng ánh mắt liếc xéo của gái xinh.
Hề, tôi không thể ngồi chung với gái xinh, gái xinh cũng đừng mơ ngồi với trai đẹp.
Một tiếng rưỡi sau, họ đến cổng vào khu Thiều Sơn.
Đến nơi rồi vẫn chưa thể lên được, còn phải đi xe của khu du lịch đến cổng vào khu leo núi.
Trong ba lô mỗi người đều có nước và đồ ăn vặt, lên núi luôn bây giờ cũng không vấn đề gì.
Nhiệt độ trên núi thấp hơn hẳn so với nội thành, có điều đi bộ nên cũng không cảm thấy lạnh.
Vừa tập quân sự hai tuần xong, thể lực đều tăng, đến Lý Anh Tuấn cũng đi như bay, chỉ tội cơ thể cậu chàng khá là dễ toát mồ hôi.
Ngụy Chi Hòa đi không nhanh không chậm, tuy cậu đối xử với người khác rất dịu dàng, nhưng chưa bao giờ chấp nhận lời bày tỏ của ai, luôn giữ khoảng cách nhất định với con gái, trong mắt các cô, cậu chính là một gentleman.
Còn đám cùng phòng đã nhận định cậu là một chàng trai siêu cấp ấm áp ngay từ ban đầu, đúng là mù cả rồi.
Thiều Sơn là khu du lịch cấp 4A khá nổi tiếng trong cả nước, cao 890m so với mặt biển, không quá cao nhưng tuyệt đối không thấp, có thể đến đây leo núi cũng là một việc đáng để khoe khoang.
Trên Thiều Sơn có mấy cảnh rất đẹp, trong số đó có một hẻm núi lớn, lên trên đó có thể chơi cả một ngày.
Họ còn muốn xem mặt trời mọc, tất nhiên là từ bỏ ý định đi cáp treo, leo từ chân núi lên đỉnh núi, sau đó dựa theo tuyến đường trước đó mà tìm đến những điểm khác nhau.
Tuy không phải trong thời gian nghỉ hè, nhưng hôm nay là cuối tuần, mấy công ty lớn hợp tác với khu du lịch, miễn phí vé vào cửa, bao gồm cả du khách đi tự do cuối tuần, hôm nay số người leo núi khá đông.
Có điều, người thường xuyên ngồi văn phòng đều chọn đi cáp treo lên núi, còn đám thanh niên như Ngụy Chi Hòa, không tự leo thì đúng là có lỗi với cái tuổi đang trẻ trung ngời ngợi này.
Gió nhẹ lướt qua rừng trúc, lá rợp quét qua vang ào ào, tựa như đang nghênh đón đoàn người trẻ tuổi này.
Dòng suối trong khe núi trong suốt thấy đáy, vốc một vốc nước táp vào mặt, cả cơ thể lập tức sảng khoái vô cùng, quét sạch đi những uể oải và mồ hôi dính nhớp khắp người.
Trên đường không chỉ có đám thanh niên mà còn có rất nhiều ông bà cụ đã về hưu chừng năm sáu chục tuổi, họ không chấp nhận mình đã già, bước chân vẫn vững, còn hát lên những bài ca cách mạng đặc biệt phấn chấn lòng người, những sinh viên mới vừa học quân sự xong cũng được khuấy lên mấy phần lòng tự hào dân tộc.
Leo núi cùng các bác các ông cũng có cái hay, mọi người đều là dân bản địa, thường cùng một đám bạn già đến Thiều Sơn, coi leo núi như vận động khỏe người, Ngụy Chi Hòa thích nghe họ nói về những chuyện trước kia, ví dụ như yêu ma quỷ quái trên núi Thiều.
Tên béo Lý Anh Tuấn leo đến thở hổn hển, có điều lúc nghỉ chân vẫn hiếu kỳ mấy chuyện quỷ quái mà các bác các ông kể, huống hồ cậu còn là người địa phương, mấy chuyện kiểu đó đã được nghe từ ông bà nhiều, hai bên bắt đầu tám chuyện với nhau.
Leo được hai tiếng, mọi người đều mệt, hai đoàn người dừng lại nghỉ ở đình được khu du lịch khoanh riêng ra làm chỗ nghỉ chân, thuận tiện chờ mấy đứa bạn tụt lại đằng sau chưa leo đến nơi.
Ông cụ mặc áo cộc tay màu đỏ họ Châu nói: "Mấy đứa có biết sao lại có đầm đá đằng sau đạo quán Thiều Sơn kia không?"
Trên mặt đám thanh niên đều lộ vẻ ngơ ngác, họ trước khi đi có tìm hiểu trước, nhưng là tìm hiểu về tuyến đường, chứ chưa tìm hiểu lai lịch mỗi địa điểm trên núi Thiều.
Lưu Quyền Tùng nói: "Không biết ạ, ông ơi, ông nói cho bọn cháu biết đi." Đúng là một đứa trẻ thành thật.
Ông Châu rất là thích kể chuyện cho đám trẻ nghe: "Cái đầm đá ấy có cả một câu chuyện đấy. Tương truyền một nghìn năm trước, một người tu đạo tu hành ở núi Thiều sắp đắc đạo thành tiên, có điều trước khi thành tiên thì phải qua độ kiếp, ông ta rất giỏi đạo pháp, phải chịu bảy bảy bốn chín lần sét đánh, lần sau còn kinh khủng hơn lần trước, có thể đánh người ta đến máu thịt lẫn lộn."
"Nhà tu đạo này sợ mình không qua được lôi kiếp, thế là tìm hết pháp khí mình có ra để gánh sét."
"Ông ta không chỉ có pháp khí mà còn có một linh sủng khế ước cực kỳ lợi hại, từ khi bắt đầu tu luyện đến sắp phi thăng, ông ta đã sống tổng cộng một nghìn năm, linh sủng theo ông ta tám trăm năm, linh sủng này đã hóa thành người từ lâu, vốn nó có thể phi thăng theo chủ nhân, nhưng nghe chủ nhân phải chịu bảy bảy bốn chín lần sét đánh, nó quyết định giúp chủ nhân vượt qua lôi kiếp trước rồi sẽ phi thăng theo."
Ngụy Chi Hòa hôm nay vẫn mặc áo vải gai hiếm khi mở miệng: "Cũng tức là nó chưa chắc đã có thể phi thăng được?"
Ông Châu gật đầu: "Đúng, nhóc thông minh lắm. Linh sủng này muốn giúp nhà tu đạo chặn sét, như thế tất nhiên sét sẽ đánh vào người nó trước."
Tôn Duy Linh bình thường không hứng thú gì với mấy chuyện huyền huyễn cũng nổi hứng tò mò: "Linh sủng đó hồi trước là loài gì ạ?"
Ông Châu nói: "Cụ thể là loài gì thì ông cũng không rõ. Đến ngày lôi kiếp, linh sủng quả thực đã chặn kiếp cho chủ nhân của nó, nhưng tiếc là tu vi của yêu quái và tu vi của nhà tu đạo không giống nhau, nó tu luyện tám trăm năm cũng chỉ được dáng vẻ thiếu niên, áng chừng mười bảy mười tám tuổi, nó hóa về nguyên hình giúp chủ nhân chịu mấy đạo lôi kiếp phía sau, chỉ còn lại một hơi tàn, muốn hóa lại thành hình người chắc phải cần một thời gian rất dài, nó từ bỏ phi thăng cùng chủ nhân đã độ kiếp, lựa chọn tiếp tục ở lại nhân gian."
Có cô gái nói: "Ông ơi, ông vẫn chưa nói nguồn gốc của đầm đá mà."
Ông Châu nói: "Đầm đá chính là cái hố mà hồi trước, khi linh sủng giúp chủ nhân nó gánh lôi kiếp, tránh sét đánh mà thành, lâu dần nước đọng lại thành hồ nước như hiện giờ."
Ngụy Chi Hòa nhẹ xoay chai nước khoáng trong tay, nói: "Là một chỗ đáng đi."
Lý Anh Tuấn lấy điện thoại ra xem lịch trình của mọi người: "Trong kế hoạch của bọn mình cũng có chùa Lôi Bình, có thể tiện đường qua đầm đá chụp ảnh."
Ông Châu nói với mọi người vẻ thần bí: "Đi xem một chút đi. Năm ngoái, thằng con ông vốn không có cơ hội thăng chức, nhưng một tháng trước khi nó và hai đồng nghiệp nữa bắt đầu cạnh tranh, ông đến đầm đá bái lạy một lúc, thế mà thăng chức thành công đấy, không chỉ có thế đâu, cô Lý tóc dài đang ngồi đằng trước kia cũng thế, cháu cô ấy thi cấp ba cũng có đến bái, cũng thuận lợi đỗ vào, sau đó mọi người đều đi tạ lễ cả, còn mang không ít đồ ăn nữa."
Nghe ông Châu nói xong, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Lưu Quyền Tùng nói: "Thật ạ? Thế thì bọn mình cũng đi bái cái đi, có thờ có thiêng mà."
Không ít nữ sinh cũng bắt đầu nghĩ xem lát nữa đến đó rồi sẽ xin cái gì.
Ngụy Chi Hòa nghe xong chỉ cười, ngồi vào chỗ gần rìa đình, ngước lên nhìn rừng cây.
Ánh nắng xuyên qua tán cây dày rợp, rọi xuống bóng râm loang lổ, Ngụy Chi Hòa giơ tay đặt lên trán mình.
Tiết trời rất đẹp, nhưng tiếc là tạm thời chưa ngửi thấy mùi yêu vật, cậu vốn định lên núi tìm xem có yêu vật nào hợp khẩu vị không cơ.
Liếm liếm khóe miệng, cậu hơi thèm rồi.
Ngụy Chi Hòa không hề biết hành động này của cậu đã bị một cô gái có thiện cảm với cậu chụp lại, đăng lên trang khoảnh khắc của mình.
Dáng vẻ liếm khóe môi của Ngụy Chi Hòa có thể nói là vô cùng yêu nghiệt.
Bức ảnh hot đến mức nào trong trang khoảnh khắc của cô gái, có lẽ cần một tiếng hoặc một buổi chiều để nghiệm chứng.
Sinh viên hai khoa đi cùng nhau, vài chàng trai cô gái sau khi tìm hiểu, bắt đầu nảy sinh tình cảm với đối phương, danh sách những việc phải làm khi lên đại học của họ lại được bớt đi một mục.
Lại thêm một tiếng đồng hồ leo lên ngọn cao nhất của núi Thiều xong, mọi người họp lại chụp ảnh, rồi nhờ các bác các ông chụp hộ, sau đó mọi người mới tiếp tục đi đến địa điểm tiếp theo, họ sắp xếp lộ trình rất hợp lý, lên đỉnh cao nhất rồi đến hẻm núi lớn, xuyên qua hẻm núi rồi đến đạo quán, xem đầm đá nghe nói là vô cùng linh nghiệm rồi bốn năm giờ chiều là có thể đến nhà nghỉ đã đặt trước.
Ngụy Chi Hòa từ nhỏ đã sống trên trấn, ông nội lại hay dắt cậu chạy vào trong núi, phong cảnh trên núi có đẹp đến mấy thì cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc nữa, khi đến đạo quán, tất cả mọi người đều ngồi bất động ở khu nghỉ chân của chùa, đi suốt cả một ngày, hai chân như không phải của chính mình nữa, cứ như bị nghiền ra, vừa tê vừa đau.
Ngụy Chi Hòa thì khác, khi mọi người đều đang thở hổn hển, cậu lại đi men theo con đường nhỏ bên mé đạo quán, một mình đi đến đầm đá đằng sau đạo quán, đám Lý Anh Tuấn cũng muốn đi cùng nhưng thực sự không thể cử động nổi, đành phải nhìn Ngụy Chi Hòa biến mất trước mắt họ.
Thể lực này đúng là chẳng ai bằng.
Ngụy Chi Hòa quen một mình, có thể hoạt động cùng bạn cùng phòng đã đạt đến cực hạn của cậu rồi.
Giờ cậu cần thời gian để ở một mình.
Đi về phía đầm đá, nhiệt độ thấp dần, phía trước Ngụy Chi Hòa còn có một đôi tình nhân, người con trai đang ôm chặt lấy người con gái, người con trai hình như tưởng là người đằng sau không nhìn thấy, còn thò tay bóp ngực người con gái một cái.
Ngụy Chi Hòa: "..."
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh như lẫn cả băng sương thổi đến, thổi đôi nam nữ kia suýt nữa thì ngã sấp mặt vào bụi cây.
Ngụy Chi Hòa không có cảm giác gì mấy với cơn gió lạnh này, chỉ cảm nhận được một trận yêu phong bất ngờ nổi lên, mùi mát lạnh như hương rượu ngọt ngào, khiến người ta không tự chủ được mà say mềm trong đó.
Trận yêu phong bất ngờ này mà so với yêu phong của kim quế yêu ở đại học Thanh Nguyên, hoàn toàn không giống nhau, Ngụy Chi Hòa tiếp tục giả vờ mình là một du khách, tiếp tục đi đến đầm đá.
Còn đôi đam nữ kia lúc này đã từ bỏ ý định tiến về phía trước, không nhịn được mà rút lui.
Yêu vật sống bên bờ đầm đá cũng khá là trong sáng nhỉ?
Ngụy Chi Hòa giờ lại muốn xem thử bên trong đầm đá có gì.
Chỉ một chốc sau, một cái đầm hình trái tim sáng như gương xuất hiện trước mắt cậu.
Có lẽ người hiện đại đã coi nó thành đầm đá hình trái tim, vô cùng lãng mạn.
Nhưng trong mắt Ngụy Chi Hòa, nó giống như trái tim đang đập của con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro