Tiết tử
Mạn phép chen vô vài dòng lưu ý trước khi đọc truyện:
1. Truyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả. Tui edit vì sở thích và chia sẻ với mọi người một cách phi lợi nhuận, nên mong các bạn đừng repost, cũng đừng chuyển ver. Tui cực ghét những hành vi như vậy, nên nếu nhìn thấy bản edit của tui bị đưa đi nhào nặn lung tung này nọ, chắc chắn tui sẽ không để yên đâu nhé.
2. Bản edit này chỉ được đăng tại Wattpad này và wordpress: www.phonghoatuyetdai.wordpress.com.
3. Tui sẵn sàng tiếp nhận mọi ý kiến đánh giá, góp ý để hoàn thiện cách edit của bản thân, các bạn cũng có thể thoải mái cmt mọi suy nghĩ về nội dung truyện, tui rất hoan nghênh điều này, tuy nhiên, mọi loại gạch đá vô duyên, vô lý và mang tính gây sự, xúc phạm tui đều sẽ gạch đá ngược lại nhé 😊
4. Bên dưới phần truyện nào cũng có một nút bình chọn (cũng chính là hình ngôi sao), nếu mọi người thấy thích phần truyện đó thì nhấn hãy bình chọn để cổ vũ tui tiếp tục edit nhé. Tui không ép các bạn phải bình chọn, nhưng mỗi lượt vote của các bạn chính là nguồn động lực rất lớn đối với tui.
5. Đây là truyện edit đầu tay nên khó tránh khỏi câu từ non nớt và nhiều chỗ chưa xử lí ổn thỏa lắm. Đang cố beta lại, mọi người thông cảm nhé. Cảm ơn đã đọc đến đây ^^
oOo
Tình yêu không có ánh sáng - Tiết tử
Địa ngục tăm tối
Đêm đã khuya, trong thâm cung to lớn nơi Dị giới chỉ có mỗi một ngọn nến nho nhỏ đang chiếu sáng, ánh sáng u ám, ảm đạm nhạt nhòa làm cung điện vốn đã tĩnh mịch đến đáng sợ càng có vẻ âm u và nguy hiểm.
Dưới ánh nến, một thanh niên tóc nâu tuổi còn trẻ lẳng lặng ngồi trên giường, y có vẻ ngoài xuất chúng, khí chất cao quý và tao nhã. Trên gương mặt thanh tuấn tú dật treo một nụ cười nhàn nhạt, làm cho tâm thần người ta khó tránh khỏi nhộn nhạo.
Ngọn nến đặt trên chiếc bàn dài cạnh giường đong đưa theo gió, đôi lúc lại chồm lên, ánh sáng ánh lên bức tường tựa như thứ ma quỷ hung ác và đáng sợ, không khí càng lúc càng trở nên kì lạ. Nhưng thanh niên trẻ tuổi kia dường như không hề bị ảnh hưởng, trên gương mặt anh tuấn hơn người không có lấy chút sợ sệt, đôi môi đẹp đẽ kia vẫn nở nụ cười duyên dáng.
"Nó" vẫn chưa đến, hình như mình đã đợi lâu lắm rồi!
Trong tay người thanh niên bỗng xuất hiện thêm một thanh dao găm thật đẹp, mắt nhìn vào thanh dao sắc bén vô cùng, có thể đâm xuyên mọi loại tường đồng vách sắt trong tay, nụ cười trên khóe môi lại càng nở rộ...
Chợt, một cơn gió lạnh kéo đến, ánh nến trên bàn phút chốc tắt lịm, chút ánh sáng cuối cùng cũng biến mất, cả cung điện to lớn thoáng cái chìm trong bóng tối. Cũng cùng lúc đó, một âm thanh vang động từ bên ngoài cung điện truyền vào, như là có thứ to lớn nào đáp xuống đất, sau đó trong cung điện lại vang lên tiếng bước chân nặng nề của một loài thú lớn không biết tên nào đó...
Cuối cùng cũng đến! Ánh sáng lóe lên bên trong đôi con ngươi, người thanh niên nhanh tay giấu dao găm xuống dưới gối đầu, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn là nụ cười thường trực, trấn định vô cùng.
(www.phonghoatuyetdai.wordpress.com)
Trong cung điện tối đen như mực, chìa tay không thấy năm ngón, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, vậy nên thanh niên chỉ có thể im lặng lắng nghe. Tiếng bước chân đáng sợ kia càng lúc càng gần, thế mà y vẫn không hề có chút sợ hãi, hoàn toàn ung dung và bình tĩnh.
Từ tiếng bước chân có thể suy ra "Nó" giống hệt như những gì sách đã miêu tả, là một kẻ rất rất to lớn, vóc người hẳn là phải hơn xa tất cả các loài thú y từng gặp trước kia, thậm chí Gia Nạp Đặc mà y phải đối phó lúc trước có lẽ cũng không thể sánh bằng.
Chỉ là hiện giờ thật sự quá tối, đôi mắt hoàn toàn vô dụng, y vốn dĩ không có cách nào phán đoán chắc chắn xem rốt cuộc "Nó" lớn đến đâu, mạnh đến đâu...
Y phải tìm cách âm thầm thăm dò thực lực của "Nó" từ trong bóng tối, rồi mới có thể ra tay cho gọn gàng được!
Bỗng nhiên, tiếng bước chân dừng lại, người thanh niên cảm nhận được trước mặt mình có thêm một loại khí thế cực kì cường đại và áp bách. Y biết "Nó" đã đứng trước mặt y, và chỉ cách y ngay trong gang tấc.
"Cho hỏi là Điện hạ Hắc Nặc Lỗ Tư phải không?" Người thanh niên tao nhã đứng lên cười hỏi. Hỏi vậy vốn chỉ vì lễ phép, chứ thật ra y đã biết rõ con quái thú trước mặt mình chính là con thứ của Thần hậu... Hắc ám chi thần Hắc Nặc Lỗ Tư!
" Phải... Ta chính là Hắc Nặc Lỗ Tư..." Thanh âm dã thú lạnh băng, đầy mạnh mẽ và uy nghiêm kia trầm mặc hồi lâu rồi mới trả lời.
"Hắc ám chi thần thống trị Địa ngục, tiểu nhân ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu, hôm nay thật vinh hạnh khi có thể được gặp Điện hạ. Tiểu nhân là con trai của tội nhân - Hoàng đế Tô Tác Khố, Khố hãn Chu Lợi Địch, để chuộc tội cho gia phụ là Hoàng đế Tô Tác Khố, tình nguyện trở thành tặng phẩm đặc biệt mà Thần hậu ban cho Điện hạ." Chu Lợi Địch dùng phong thái ưu nhã, lịch sự hành lễ với "Quái vật lớn" trước mặt rồi mỉm cười nói rõ thân phận của mình.
Thật ra tặng phẩm chỉ là cách nói dễ nghe, thân phận chính xác của y dù sao cũng chỉ là món đồ chơi tính phúc (*) Thần hậu ban cho con mình thôi.
(*) s*xtoys
"Ngươi chính là trụ cột tinh thần (*) của Tô Tác Khố, danh chấn khắp nhân giới. . . . . . Thánh đức Thái tử Khố hãn (**) Chu Lợi Địch!" Thanh âm băng lãnh đáng sợ lại trầm mặc một lúc rồi mới từ từ vang lên, nghe không ra tâm trạng của "Nó" thế nào.
(*) Từ này gốc là "quang" (光) nghĩa là ánh sáng.
(**) Từ này mình không tìm được nghĩa, theo mình hiểu thì đây là cách gọi người đứng đầu của một đất nước hoặc gần giống vậy
"Đúng vậy, chính là tiểu nhân. Hóa ra điện hạ cũng biết tiểu nhân, tiểu nhân quả thấy vinh hạnh vô cùng!" Chu Lợi Địch cười yếu ớt, gật đầu, một bên lặng lẽ đánh giá hắc ám dã thú tiếng xấu vang xa tam giới này từ trong bóng đêm... Vua của Địa ngục - Hắc Nặc Lỗ Tư.
Rất mạnh! Chỉ cần dựa vào cảm giác áp bách và khí tức cảm nhận được từ "Nó", y đã biết vị Hắc ám chi thần trước mặt mình cực kì mạnh, Hắc Nặc Lỗ Tư quả không hổ là Hắc ám chi thần, sự cường đại này còn hơn cả dự tính của y. Để tiện hành động, y nhất định phải càng thận trọng và chú ý hơn, không thể ra tay một cách liều lĩnh được...
"Ngươi không sợ ta sao?" Hắc ám chi thần phát hiện từ lúc "Nó" xuất hiện đến giờ, Chu Lợi Địch hoàn toàn không có vẻ e sợ, thậm chí ngay cả một chút kinh hoảng cũng không có, rõ ràng là "Nó" rất bất ngờ đối với sự can đảm hơn hẳn người thường của Chu Lợi Địch.
Quả thật, có thể đối mặt với mãnh thú nổi danh khắp tam giới mà không hề sợ hãi, còn có thể trấn định và tự nhiên đến vậy, sự can đảm này của Khố hãn Chu Lợi Địch thật khiến người ta không thể không ngợi khen.
"Hắc Nặc Lỗ Tư Điện hạ, vì sao ngài lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ Điện hạ đáng sợ lắm hay sao?" Chu Lợi Địch không trả lời mà hỏi lại, trong thanh âm tao nhã dễ nghe còn mang theo ý cười, giống như cảm thấy vấn đề mà Hắc Nặc Lỗ Tư hỏi buồn cười lắm.
Lại một đợt trầm mặc, bóng tối tĩnh lặng đến mức ngay cả âm thanh một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Chu Lợi Địch yên lặng chờ Hắc Nặc Lỗ Tư trả lời, trong mắt tràn đầy ý cười, xem ra vị Hắc ám chi thần này là một người khá kiệm lời.
". . . . . . Cởi quần áo!" Qua một lúc lâu sau, thanh âm đáng sợ kia mới vang lên lần nữa, lạnh lùng ra lệnh, dường như có hơi tức giận.
"Vâng, thưa Điện hạ!" Chu Lợi Địch nhanh chóng gật đầu đồng ý, sau đó trong bóng đêm vang lên tiếng cởi quần áo sột soạt.
Không ngờ Hắc ám chi thần hung ác bậc nhất tam giới lại dễ bị chọc giận đến vậy, nhưng dù sao thì lời đồn cũng không hề sai, Hắc Nặc Lỗ Tư không chỉ tàn bạo khát máu mà còn hoang dâm háo sắc đến cực độ, nam nữ không từ, nổi danh dâm thú.
Hắc ám chi thần hơi giật mình, rõ ràng nó rất không ngờ Chu Lợi Địch lại hoàn toàn không cự tuyệt hay phản kháng, y đã lập tức cởi quần áo theo lệnh nó mà thậm chí không có lấy cả một chút do dự nào.
Cảm thấy không khí trở nên hơi hơi vi diệu, Chu Lợi Địch đã biết Hắc ám chi thần đang rất kinh ngạc, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên. Mặc dù bị Thần hậu ban cho Hắc Nặc Lỗ Tư như một món đồ chơi tính phúc, nhưng y cũng không muốn phải thị tẩm (*), tuy nhiên sự việc lúc này có hơi khác với dự tính, kế hoạch có một thay đổi nho nhỏ nên y đành phải hi sinh nhan sắc.
(*) Thị tẩm: đây là từ ngữ dùng để chỉ việc cung tần, mỹ nữ phục vụ chuyện chăn gối cho đế vương Trung Hoa xưa. Có thể hiểu từ này đồng nghĩa với sủng hạnh, lâm hạnh.
Trong bóng đêm tăm tối, hai bên hoàn toàn không nắm rõ tình trạng của đối phương, muốn động thủ là chuyện nguy hiểm vô cùng, vậy nên chỉ có thể đến thật gần Hắc Nặc Lỗ Tư. Càng gần thì y càng có lợi, cơ hội thành công cũng sẽ càng cao...
"Điện hạ, ta cởi xong rồi!" Rất nhanh sau đó, cả người Chu Lợi Địch đã trần như nhộng, y đứng trong bóng tối, mỉm cười nói với Hắc ám chi thần đang ở trước mặt mình.
"... Lên giường đi!"
Thanh âm kia vẫn trầm thấp, lạnh lẽo như một tòa núi băng, thế nhưng Chu Lợi Địch nhạy bén đã nhận ra tiếng hít thở trong bóng đêm của dã thú đột ngột trở nên nặng nề, ý cười trong mắt càng đậm.
"Tuân mệnh, Điện hạ!" Chu Lợi Địch cung kính trả lời, sau đó xoay người, trần trụi nằm lên chiếc giường lớn mềm mại như nhung.
Một cơn gió lạnh thổi tới, Chu Lợi Địch hơi rùng mình, ôn nhu nói: "Điện hạ, ta nằm lên rồi!"
Chu Lợi Địch vốn cho rằng Hắc ám chi thần sẽ trèo lên giường ngay, nhưng bất ngờ thay, y đợi một lúc mà vẫn không hề có chút động tĩnh nào, hình như Hắc ám chi thần vẫn đang đứng bất động tại chỗ.
"Điện hạ?" Tiếng nói từ tính dễ nghe vang lên đầy nghi hoặc.
Rốt cuộc Hắc ám chi thần cũng di chuyển, liền sau đó Chu Lợi Địch cảm thấy có một vật thể lớn ngồi xuống giường, cái giường lớn phát ra âm thanh chấn động.
Chu Lợi Địch còn chưa kịp phản ứng, một hơi thở nóng bỏng đã phả vào mặt, môi y bị vật nào đó ấm nóng lại ẩm ướt dán vào. Y bị hôn!
Chu Lợi Địch ngây ngốc một hồi, bị bất ngờ bởi hành vi chủ động của hắn, hắn hoàn toàn không ngờ Chu Lợi Địch sẽ chủ động và nhu thuận như thế, y rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? (không hiểu câu này, chắc tác giả viết nhầm tên?)
Phát hiện thứ ướt át trên môi dừng lại, Chu Lợi Địch nhiệt tình và chủ động hôn ngược lại Hắc ám chi thần, đưa tay ôm lấy cái đầu to lớn đầy lông của "Nó". Đầu thật lớn, y dùng cả hai tay cũng không ôm hết đầu "Nó" được, thật khó để tưởng tượng xem rốt cuộc cả cơ thể "Nó" lớn đến mức nào...
"Ngươi..." Hắc ám chi thần càng kinh ngạc hơn, vội vàng đẩy y ra.
"Điện hạ không vui sao?" Chu Lợi Địch ngồi xuống ôm lấy "Nó", thân thể lông lá này còn lớn hơn gấp nhiều lần so với trong tưởng tượng, hai tay còn có thể cảm nhận sự cứng rắn và cường tráng của thân thể kia, còn đao thương bất nhập (*) hơn cả tường đồng vách sắt.
(*) đao kiếm không thể xuyên qua
Kế hoạch kia xem ra khó khăn hơn tưởng tượng, phải tìm được nhược điểm của "Nó", một kích thành công...
"Ta..."
" Đừng nói gì cả, tiểu nhân được Thần hậu ban cho Điện hạ, ngài có thể làm bất cứ chuyện gì với tiểu nhân mà." Chu Lợi Địch cắt ngang lời "Nó", nói một cách ôn nhu, lại dịu dàng vuốt ve thân thể cường tráng đầy lông của nó.
Y biết "Nó" muốn nói gì, chắc chắn "Nó" muốn hỏi y vì sao không hề sợ "Nó", trái lại còn chủ động lên giường cùng nó như vầy, y không sợ phải giao hợp với nó hay sao?
Bây giờ y vẫn chưa thể cho "Nó" biết đáp án, dù vậy "Nó" cũng sẽ sớm biết mà thôi...
Hắc ám chi thần còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng từ trong đêm tối, Chu Lợi Địch đã lần tìm được đôi môi của "Nó", cánh môi mềm mại ngăn chặn môi, làm "Nó" không còn cách nào để nói chuyện được...
Hắc ám chi thần cuối cùng cũng bị sự nhiệt tình của Chu Lợi Địch đả động, không đẩy y ra nữa, "Nó" đáp lại y, thân thể dã thú cường tráng to lớn áp đảo thân thể loài người yếu ớt, đôi môi thô ráp điên cuồng chiếm hữu đôi môi mềm mại ngọt ngào.
"A... Ưm ưm... Ư..." Tiếng rên rỉ khàn khàn ưu mỹ tựa như tiếng hát tràn ra từ giữa hai cánh môi bị hôn, làm cho bóng đêm tĩnh lặng vốn đáng sợ cũng nhiễm sự ái muội và sắc tình.
Cái hôn nóng bỏng hơi thô bạo đem lại khoái cảm thân thể rất tự nhiên, Chu Lợi Địch hoàn toàn không che dấu sự sung sướng của bản thân, càng không ngăn cản bản thân mình rên rỉ ra tiếng.
Y chỉ đang thuận theo bản năng nguyên sơ nhất của thân thể, biểu đạt cảm giác chân thật nhất của bản thân một cách tự nhiên, vừa không gây áp lực cho chính mình, lại không khoa trương kiểu cách.
Tiếng rên rỉ của Chu Lợi Địch chính là một sự hấp dẫn không thể nghi ngờ đối với "Nó" , làm nhiệt huyết của "Nó" càng thêm sôi sục, cái lưỡi nóng như lửa xâm nhập vào giữa cánh môi hơi nhếch, tập kích khoang miệng nhỏ hẹp của loài người như mưa rền gió dữ. . . . . .
"Ư. . . . . . Ưm a. . . . . . A a. . . . . . A. . . . . ." Tiếng rên rỉ dễ nghe vang lên cuồn cuộn không ngừng trong bóng đêm, càng lúc càng kiều mỵ câu nhân.
Chịu đựng sự chiếm đoạt tùy tiện đầy sức mạnh, không chút ôn nhu của dã thú, rất nhanh sau đó Chu Lợi Địch đã bị hôn đến mức hít thở không thông. Đồng thời, thân thể như ngọn núi nhỏ của dã thú như sắp nghiền nát y, khiến y thấy rất khó chịu, nhưng y vẫn không đẩy "Nó" ra.
Chu Lợi Địch vẫn tiếp tục vuốt ve cơ thể hùng tráng của "Nó" một cách dịu dàng, hai tay cẩn thận mà chậm rãi vuốt qua mỗi một tấc da trên người "Nó".
Vốn tưởng rằng thân thể "Nó" sẽ lạnh lẽo như đêm tối, nhưng bất ngờ thay, nó ấm áp cực kì, sờ vào rất thoải mái, quả thực làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. . . . . .
Đáng tiếc, nơi y muốn tìm vẫn chưa tìm được!
Toàn thân "Nó" đều rất chắc chắn, bộ phận nào cũng có một lớp nhuyễn giáp cứng như kim cương phủ lên, thanh đoản kiếm kia vốn không cách nào đâm thủng được. . . . . .
"A. . . . . ." Một cơn đau từ trước ngực đột nhiên truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của Chu Lợi Địch, dù không thể nhìn thấy gì trong đêm tối, nhưng cảm giác từ thân thể lại cho y biết đầu vú trước ngực bị "Nó" giữ lấy.
Chu Lợi Địch vuốt ve đưa tình làm toàn thân Hắc ám chi thần khô nóng, ngày càng kích động. Chỉ hôn Chu Lợi Địch thôi đã không thể thỏa mãn "Nó" nữa, vuốt lớn sắc bén nhịn không được bắt lấy đầu vú nhỏ xinh mà xoa nắn.
"Ha ha. . . . . . Ư hư. . . . . . A a. . . . . ." Môi và khoang miệng bị dã thú cắn mút không ngơi nghỉ, đầu vú yếu ớt bị dã thú nắn bóp chơi đùa một cách tàn nhẫn, trong chút đau còn kèm theo khoái cảm mãnh liệt tập kích toàn thân Chu Lợi Địch.
Nhưng đại não y vẫn rất thanh tỉnh, hoàn toàn không bị giam cầm trong cơn khoái cảm mà dã thú đem đến dù chỉ một chút. Nhất định phải có nhược điểm!
Trên người Hắc Nặc Lỗ Tư nhất định sẽ có nhược điểm, bất kể là kẻ nào, thú, ma, trên người hẳn đều phải có một nơi là nhược điểm trí mạng, có là thần thì cũng không ngoại lệ. Y phải mau chóng tìm được nhược điểm của Hắc Nặc Lỗ Tư, thời gian đã không còn nhiều nữa...
Đột nhiên nghĩ tới! Trái tim! Bất kể là sinh vật gì, trái tim hẳn luôn là nơi yếu ớt nhất. . . . . .
Trong mắt hiện lên vẻ vui sướng, Chu Lợi Địch nhanh chóng vuốt ve về phía trước, muốn tìm kiếm trái tim của Hắc ám chi thần.
Bởi vì đang ở trong tối, Hắc ám chi thần hoàn toàn không nhìn thấy ý cười bất thường trong mắt Chu Lợi Địch, "Nó" hoàn toàn bị người nằm dưới thân mê hoặc.
Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng "Nó" biết thân thể bên dưới rất đẹp, không đầy đặn như nữ giới nhưng cơ thể thon dài rất rắn chắc, cũng không mang cảm giác cường tráng mà chính là vừa đủ.
Da thịt trơn nhẵn giống như tơ lụa sờ vào rất thích tay, không mềm mại như ở phụ nữ mà tràn đầy sức mạnh và sự đàn hồi đặc trưng của nam giới, mùi cũng không ngây ngấy như nữ giới mà tản hương thơm ngát đặc thù của đàn ông...
Đang lúc Hắc ám chi thần say mê với thân thể tuyệt vời của Chu Lợi Địch, Chu Lợi Địch lại lặng lẽ tìm kiếm trái tim của "Nó", đôi tay linh hoạt vuốt ve xung quanh, rốt cục cũng tìm được ngực của "Nó".
Không khác lắm với những gì y đoán trước, nhuyễn giáp mọc ở vị trí trái tim mỏng hơn nơi khác một chút, không cứng như những nơi còn lại, nhưng diện tích rất nhỏ. Trong bóng đêm phải vừa vặn một đao đâm trúng xuyên tim, thật sự rất khó khăn, cho dù là y cũng không nắm chắc...
Đối mặt với kẻ mạnh siêu cấp như Hắc Nặc Lỗ Tư, Chu Lợi Địch hiểu rất rõ cơ hội chỉ có một, ra tay phải thành công, nếu không y chỉ có đường chết...
Hắc Nặc Lỗ Tư không biết suy nghĩ trong lòng Chu Lợi Địch, chỉ muốn hoàn toàn có được y, miệng và móng vuốt ngày càng lấn tới. Nó không chỉ xâm chiếm môi và đầu vú của Chu Lợi Địch mà còn xâm chiếm khu vực mẫn cảm khác trên người Chu Lợi Địch...
Phát hiện miệng cùng móng vuốt của Hắc Nặc Lỗ Tư bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, bộ phận riêng tư và mẫn cảm hơn cả đầu vú bị hôn cắn, vuốt ve, vùng xung quanh lông mày Chu Lợi Địch nhíu lại. Không thể đợi thêm nữa, y cũng không định chơi thú giao thật đâu...
" Điện hạ, kỹ thuật của ngài thật không tệ, đáng tiếc. . . . . ." Chu Lợi Địch mở miệng thoải mái than nhẹ vài tiếng rồi cười, bỗng nhanh chóng rút dao găm dưới gối đầu ra, muốn đâm thẳng vào trái tim Hắc Nặc Lỗ Tư ngay trong bóng tối...
Hết Tiết tử.
oOo
Chito: Tiết tử này bạn chính thức beta xong, chắc không quay lại beta nữa đâu, mất hơn nửa buổi sáng mới xong cực quá :< Với cả các thím đọc xong cái Tiết tử đừng có xoắn sợ em nó ngoại tình các kiểu gì, Tiết tử thì dĩ nhiên là viết về hint của tiểu công tiểu thụ rồi, khỏi bàn cãi ╰( ̄▽ ̄)╯
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro