Chương thứ tư
Sau khi Chu Lợi Địch tỉnh lại, đợi thêm nửa ngày Hắc ám chi thần Hắc Nặc Lỗ Tư mới đến, không cùng Chu Lợi Địch nói mấy câu, nó liền gấp gáp để Chu Lợi Địch lên giường cởi quần áo, chuẩn bị xâm phạm Chu Lợi Địch.
Mà Chu Lợi Địch thông minh bình tĩnh lại tùy cơ ứng biến, làm bộ thuận theo, nhân cơ hội tìm được nhược điểm của Hắc ám chi thần, trong bóng đêm cầm chủy thủ vô cùng sắc bén hung ác mà đâm về phía ngực Hắc ám chi thần, mắt thấy Hắc ám chi thần sẽ chết trên tay Chu Lợi Địch.
Lúc chủy thủ sắp đâm vào trái tim của Hắc ám chi thần, Chu Lợi Địch lại lại đột nhiên ngừng tay.
Không phải bị Hắc ám chi thần phát hiện, mà là Chu Lợi Địch ngửi được một cỗ hương hoa hết sức quen thuộc, đó là hương của hoa hồng xanh.
Lục mâu trong bóng đêm hiện lên một tia kinh ngạc, tại sao lại có thể như vậy?
"Làm sao vậy?" Trong thanh âm băng lãnh uy nghiêm tràn ngập nghi hoặc, Hắc ám chi thần dường như hoàn toàn không phát hiện ra Chu Lợi Địch muốn giết nó.
" Điện hạ, thực xin lỗi, thỉnh Điện hạ có thể hay không đêm nay đừng làm đến cuối cùng, ta đột nhiên có chút sợ hãi." Chu Lợi Địch lấy lại tinh thần, lặng lẽ đem chủy thủ một lần nữa giấu lại dưới gối đầu.
Y thay đổi chủ ý tạm thời không giết Hắc ám chi thần, bởi vì sự tình hình như đã trở nên rất thú vị, trên người Hắc ám chi thần thế nhưng lại có hương hoa hồng xanh mà "Ánh sáng kia" tặng cho y mỗi ngày, hay là. . . . . .
Thật sự là phát triển ngoài dự đoán của mọi người, trước khi chưa thể làm rõ chân tướng sự tình, tra ra "Ánh sáng kia" đến tột cùng là ai, y trước hết cứ lưu lại bên người Hắc ám chi thần đi!
". . . . . . Được!" Trầm mặc một chút, trong bóng đêm lại vang lên thanh âm dã thú băng lãnh đáng sợ, sức nặng trên người Chu Lợi Địch đột nhiên biến mất, không nghĩ tới Hắc ám chi thần thế mà lại đáp ứng rồi.
Chu Lợi Địch có chút ngoài ý muốn, lập tức nở nụ cười, ngồi xuống ôm lấy thân thể to lớn của dã thú, nhẹ nhàng hôn xuống khuôn mặt đầy lông của dã thú. "Cám ơn Điện hạ, ngươi thực ôn nhu."
Tuy đang ở trong bóng tối, cái gì cũng không thể nhìn thấy, nhưng nó biết y nhất định đang cười đến cực kì đẹp đẽ, thân thể hơi hơi chấn động, y thế mà lại bảo mình ôn nhu, chưa có người nào nói nó ôn nhu bao giờ cả. . . . . .
"Điện hạ, tuy rằng không thể làm đến cuối cùng, nhưng mà ta có thể dùng tay giúp Điện hạ bắn ra." Chu Lợi Địch đang ôm Hắc ám chi thần cảm nhận được sự khác thường của nó, tươi cười càng sâu, ôn nhu mà nói.
Vừa rồi nó rõ ràng đã bị "kích thích", nếu không để nó bắn ra, nó hẳn là sẽ rất khó chịu.
"Ngươi muốn dùng tay. . . . . ." Hắc ám chi thần lắp bắp kinh hãi rõ rệt, nó làm sao cũng không thể nghĩ đến việc Chu Lợi Địch cao quý thánh khiết sẽ nói ra những lời như vậy.
"Điện hạ không thích dùng tay, là muốn tiểu nhân dùng miệng hay sao?"
"Không! Dùng tay là được. . . . . ." Hắc ám chi thần lập tức kêu lên.
Thanh âm hoảng hốt làm cho trong mắt Chu Lợi Địch tràn đầy ý cười, không nghĩ tới nó vậy mà lại bối rối như thế. Bất quá còn tốt là nó chưa nói dùng miệng, bằng không bản thân liền gặp phiền toái, kỳ thực dùng tay đã là cực hạn của y, còn muốn dùng miệng sẽ để lại cho y chướng ngại tâm lý.
"Ta lần đầu tiên làm chuyện này, nếu như làm không tốt, thỉnh Điện hạ thứ lỗi." Chu Lợi Địch cười khẽ, vươn tay ở trong bóng đêm sờ soạng một lúc lâu, lần theo bên dưới bụng thú lông lá tìm được vật thể to lớn kinh người.
Rốt cục cũng tìm được, nhìn không rõ thật sự rất phiền toái. Bất quá nó thực lớn, quả nhiên là dã thú có khác. . . . . .
Thú hành mẫn cảm bị tay Chu Lợi Địch nhẹ nhàng bắt lấy, hô hấp của Hắc ám chi thần trở nên dồn dập, trong bóng đêm tĩnh lặng biến hóa (*) lại đặc biệt rõ ràng. . . . . . (ta kiếm tạm từ nào thế vào thôi, gốc là "quyệt", tức là dối trá, kĩ năng chưa cao không biết chém thế nào)
Nghe được tiếng Chu Lợi Địch cười khẽ, Hắc ám chi thần xấu hổ quẫn bách nói không nên lời, muốn lấy tay Chu Lợi Địch ra, nhưng tay y đã bắt đầu động.
Lần đầu tiên đụng vào người khác, Chu Lợi Địch có chút vụng về, không có kĩ xảo gì đáng nói, nhưng vẫn làm dã thú trong bóng tối cực kì thoải mái, hô hấp ngày càng dồn dập ồ ồ. . . . . .
Tay Chu Lợi Địch cũng không mềm mại giống như tay nữ nhân, bởi vì nhiều năm cầm kiếm, cho nên ngón tay và bàn tay đều có vết chai, nhưng vẫn thực ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cho tâm nó nhẹ nhàng rung động.
Cho dù không nghe tiếng thở dốc tràn ngập dục vọng kia, Chu Lợi Địch cũng có thể tinh tường cảm giác được nó có bao nhiêu kích động, thú hành tráng kiện trong tay đã hoàn toàn đứng thẳng, cứng rắn giống hệt như trụ sắt.
Mặc dù trong bóng tối cái gì cũng không nhìn thấy, thế nhưng xúc cảm trên tay cho y biết trên thú hành có rất nhiều thịt u đâm vào tay, thật sự là một cái hung vật dọa người. (tui chém đấy, bạn nào đọc QT rồi đừng chém lại tui)
May mà nó đáp ứng hôm nay không làm đến hết, thú hành kinh khủng này sẽ không sáp nhập vào thân thể của mình, bằng không mình nhất định sẽ đau đến chết!
Nhưng Chu Lợi Địch hoàn toàn không còn chần chừ, khóe miệng tràn đầy tươi cười, đôi tay linh hoạt vô cùng ôn nhu trong bóng đêm vuốt ve bộ lộng thú hành khủng bố, cố gắng làm cho nó càng thoải mái hơn, nhanh chóng đạt tới cao trào mà bắn ra.
Không phụ sở vọng của Chu Lợi Địch, thú hành cứng thẳng rất nhanh liền phun ra hỏa dịch nóng rực, khiến cho y đầy tay đều dính thú dịch vừa nóng vừa bỏng, làm cho làn da có lỗi giác như sắp bốc cháy. . . . . .
Nó trước sau vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện này, quả nhiên vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng, bất quá cũng là một thể nghiệm thực mới mẻ.
Hắc ám chi thần dường như thật không ngờ chính mình lại ra nhanh đến vậy, khiếp sợ vô cùng, trầm mặc nửa ngày mới một lần nữa mở miệng nói chuyện. "Vì sao phải làm như vậy. . . . . . Ngươi không nên giống như vậy!"
Ở trong lòng nó, y hẳn là cao nhã xinh đẹp, thần thánh bất khả xâm phạm, tuyệt đối không thể. . . . . . làm loại chuyện này. Y hôm nay rất không bình thường, nó có chút hoài nghi y có phải thật sự là Khố hãn Chu Lợi Địch hay không. . . . . .
Chu Lợi Địch chú ý tới câu cuối cùng của nó "Ngươi không nên giống như vậy", lục mâu hiện lên một đạo tinh quang, nó quả nhiên hiểu rõ mình, bằng không sẽ không nói như vậy.
"Bởi vì ta thích Điện hạ!" Chu Lợi Địch nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, trong lòng thầm nghĩ: thực ấm áp, tựa như ánh mặt trời vậy!
Vừa rồi y phát hiện thân thể nó vô cùng ấm áp, hoàn toàn không có sự lạnh lẽo mà Hắc ám chi thần nên có, thần sự là một người thần bí và thú vị! May mà vừa rồi ngửi được mùi thơm của hoa hồng xanh, dừng tay đúng lúc không giết nó. . . . . .
"Ngươi thích ta? Thế nhưng chúng ta chỉ mới gặp mặt lần đầu. . . . . ." Nghe được Chu Lợi Địch vậy mà lại nói thích mình, Hắc ám chi thần cực kì khiếp sợ, khó có thể tin mà kêu lên.
Hẳn không phải là lần đầu tiên gặp mặt đi! Bên trong lục mâu tràn đầy ý cười, nhưng Chu Lợi Địch cũng không nói gì ra.
"Chẳng lẽ ta không thể thích Điện hạ hay sao?" Chu Lợi Địch cười nói.
". . . . . . Ta phải trở về!" Chu Lợi Địch đợi thật lâu mới nghe được một đạo thanh âm so với vừa rồi càng thêm lạnh lẽo, tràn ngập tức giận.
Lục mâu hiện lên một tia nghi hoặc, không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao, như thế nào lại đột nhiên tức giận? Hay là nó phát hiện chuyện mình muốn giết nó?
Nhưng nếu là như vậy, nó hẳn sẽ không nói phải trở về, mà là lập tức giết y. Chẳng lẽ là bởi vì. . . . . . y nói thích nó?
Thật đúng là một kẻ kì quái, xem nó vừa rồi nhiệt tình với mình như vậy, y còn tưởng rằng nó thích y, không nghĩ tới bản thân chủ động nói thích nó, ngược lại còn khiến nó tức giận.
"Đêm mai ta sẽ lại đến nữa! Trước lúc đó ngươi phải trở lại bình thường, bằng không ta sẽ giết ngươi!"
Không đợi Chu Lợi Địch kịp phản ứng gì, thân thể dã thú ấm áp trong lồng ngực đã biến mất, Hắc ám chi thần ném Chu Lợi Địch đi rồi??? (chỗ này chắc m. n hiểu cả nhưng tui vẫn mún giải thích, ở đây ý là quăng bạn qua 1 bên không thèm ngó ngàng gì đến bạn nữa í, biệt nữu vl ~)
Chu Lợi Địch lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa ôm bụng cười to. Thì ra nó cho rằng mình không được bình thường, tuy rằng hôm nay bản thân quả thật có chút không giống mọi khi, nhưng nó cũng không đến mức phải có loại phản ứng này đi!
Ở trong lòng nó bản thân mình rốt cuộc là bộ dáng gì? Thật sự là làm cho người ta tò mò!
Trong một mảnh tối đen chìa tay không thấy năm ngón vang lên một trận tiếng cười vô cùng dễ nghe, Chu Lợi Địch ghé vào giường lớn vô cùng mềm mại, lần đầu tiên cười ra tiếng lớn như vậy.
Y đột nhiên cảm thấy cái kẻ gọi là "Hắc ám chi thần" kia kỳ thật không hề đáng sợ mà còn vô cùng đáng yêu, hoàn toàn không giống với lời đồn. Tuyệt không giống dâm ma siêu cấp háo sắc, bản thân chẳng qua chỉ chủ động một chút, dùng tay giúp nó xuất ra nó liền không biết làm sao, vậy mà lại bị dọa chạy???
Nó còn nói mình đáng lẽ ra không nên giống như vậy, để bản thân khôi phục lại như bình thường, bằng không sẽ giết mình! Trên đời làm sao lại có một kẻ thú vị như vậy, người luôn luôn lạnh nhạt như y sinh ra sự tò mò mãnh liệt đối với nó???
Ánh sáng, bóng tối. Hoa hồng xanh, những thứ này rốt cuộc có liên hệ như thế nào?
Sáng sớm, Chu Lợi Địch luôn có thói quen dậy sớm đúng giờ mở to mắt, nhưng ánh sáng mặt trời vàng rực chói mắt làm cho y lập tức nhắm hai mắt lại, một lát sau, Chu Lợi Địch mới lại mở ra lục mâu xinh đẹp thần bí, ánh mặt trời vẫn có chút chói mắt. Ánh mặt trời? Thế mà lại có mặt trời.
Chu Lợi Địch vừa tỉnh ngủ có chút mơ màng lập tức hoàn toàn tỉnh táo lại, từ trên giường ngồi dậy, vươn tay bắt lấy một sợi tơ vàng trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch. Không nghĩ tới ở Địa ngục vậy mà cũng có ánh mặt trời, thật là thần kỳ!
Chu Lợi Địch tao nhã duỗi thắt lưng, quyết định rời giường trước rồi nói sau, vừa định xoay người nhặt quần áo tối hôm qua bị y ném xuống đất, lại thấy dưới đuôi giường đột nhiên xuất hiện một đống quần áo hoa lệ.
Chu Lợi Địch hơi hơi nhăn mi lại, đống quần áo đó làm sao biến ra được, trong cung điện rõ ràng chỉ có một mình y.
Càng ngày càng thú vị! Chu Lợi Địch khôi phục nụ cười ấm áp mê người trước sau như một, tùy tiện chọn một kiện trường bào màu trắng thanh lịch mặc vào, trên mặt vải dệt hoa văn bách hợp mà y yêu thích nhất.
Đi xuống giường, trước giường đột nhiên lại xuất hiện một bàn thức ăn lớn nóng hầm hập, hơn nữa tất cả đều là thứ Chu Lợi Địch thích ăn nhất.
Lần này Chu Lợi Địch theo thói quen, không còn cảm thấy kinh ngạc. Ngồi vào trước bàn ăn, bắt đầu dùng bữa sáng. Hương vị vô cùng tốt. Thế nhưng mùi vị những của những món ăn này lại giống hệt như đầu bếp trong hoàng cung làm ra là sao???
Đây không chỉ là ngẫu nhiên, hay là??? Cố ý!
Sau khi Chu Lợi Địch nhanh nhẹn ăn xong bữa sáng thì bắt đầu đi thăm qua cung điện, rõ ràng y đã đến cung điện một đêm nhưng lại không có cơ hội hảo hảo xem qua tòa cung điện này.
Chu Lợi Địch lại phát hiện một chuyện rất thú vị, ngày hôm qua y chỉ tùy tiện nhìn một chút, cho nên cũng không chú ý tới, tòa cung điện này trông rất giống tẩm cung của y. Không, chính xác là giống nhau như đúc!
Cung điện hoa lệ nhưng không mất đi vẻ tao nhã một mảnh xanh biếc, cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái và thoải mái. Vách tường màu vàng có rất nhiều tranh tường về phong cảnh của Tô Tác Khố, sàn nhà cũng là màu xanh, chỉ dùng sản phẩm đặc biệt của Tô Tác Khố lấy từ cửa hàng đại lý làm nên, phát sáng như gương, chính giữa cung điện là đỉnh bạc hình bát giác có khắc hùng ưng, đang đốt hương an thần thơm mát mùi hoa bách hợp vô cùng dễ ngửi.
Thảm! Chu Lợi Địch phát hiện bên cạnh hương đỉnh bằng bạc còn trải thảm lông dê màu trắng rất quen thuộc, y rất thích nằm lên trên đó một bên ngửi hương hoa bách hợp, một bên đọc sách hưu nhàn.
Chu Lợi Địch quay đầu lại xem cái giường mà mình đã ngủ qua một đêm, y đêm qua mải nghĩ về chuyện của Hắc ám chi thần, vậy mà lại không phát hiện cái giường này rất giống với giường ngọc lục y ngủ hai mươi mấy năm. Ngay cả chăn trên giường cũng làm từ loại tơ lụa y yêu thích, nếu nói có gì khác nhau, thì chính là cái giường này so với giường cũ của y còn lớn hơn rất nhiều.
Còn có cả phiến cửa sổ lớn sát đất màu bạc ở trước giường, ánh mặt trời chính là chiếu vào từ chỗ này. Nếu y nhớ không sai, bên ngoài cửa sổ sát đất hẳn là còn có một cái ban công.
Chu Lợi Địch đi đến trước cửa sổ sát đất, mở cửa sổ màu bạc tinh xảo ra, bên ngoài quả nhiên có một cái ban công, Chu Lợi Địch đứng trên ban công nhất thời đem tất cả cảnh vật bên ngoài thu hết vào đáy mắt.
Thật đẹp! Chu Lợi Địch nhìn cảnh sắc trước mắt, nhịn không được mà cảm thán.
Bầu trời xanh thẳm sáng sủa giống hệt như Nhân giới lộ ra một vòng ánh sáng mặt trời ấm áp chói mắt, bên cạnh còn có mấy đóa mây trắng trắng noãn đáng yêu, dưới ánh mặt trời là một mảnh sức sống mãnh liệt, là một thảm cỏ xanh biếc vô cùng đẹp.
Giống như ngự hoa viên của Thiên giới, bên ngoài nơi nơi đều sinh trưởng kì hoa dị thảo, trong bụi hoa còn đọng sương sớm ban mai còn có loài chim quý thú lạ chưa bao giờ gặp qua đang nhàn nhã dạo chơi, có mấy con lại ngủ một giấc ~~~~~~
Thác nước xa xa phát ra tiếng nước chảy "đinh đinh đông đông" tựa như nhạc khúc tuyệt mỹ nhất, vô cùng dễ nghe và êm tai. Càng nghe càng cảm thấy rất hay, giống hệt như tiên cảnh ~~~
Nơi này có thật là Địa ngục không? Nhìn thấy bên ngoài mỗi một nơi đều đón lấy sức sống hừng hực, Chu Lợi Địch nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Làm một món đồ chơi, về phương diện đãi ngộ quả thực là quá tốt, mọi thứ đều giống như là đặc biệt vì y mà chuẩn bị.
Hắc ám chi thần chưa bao giờ gặp qua y sẽ vì y món đồ chơi này mà tốn nhiều tâm tư như vậy sao?
Sự tình dường như càng ngày càng phức tạp, nhưng dường như lại ngày càng đơn giản, chân tướng đến tột cùng là như thế nào đây?
Y càng lúc càng hy vọng buổi tối có thể nhanh đến, có thể lại được nhìn thấy "Hắc ám chi thần" ~~~~~~~
Màn đêm lại buông xuống, cung điện to lớn bị đêm tối gắt gao bao vây, Chu Lợi Địch sau khi dùng xong bữa tối mỹ vị đột nhiên xuất hiện thì thắp một ngọn nến, tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng chờ đợi Hắc ám chi thần đến. Chu Lợi Địch phải đợi rất lâu như đêm qua, đến tận đêm khuya mới đợi được Hắc ám chi thần. Cũng giống như tối hôm qua, ánh sáng từ nến bỗng nhiên tắt ngúm, bên ngoài cung điện truyền đến tiếng nổ, theo sau là tiếng bước chân đáng sợ vang lên trong cung điện của dã thú.
"Hắc Nặc Lỗ Tư Điện hạ, ngài rốt cục cũng đến đây, tiểu nhân còn tưởng ngài không đến." Chu Lợi Địch lập tức từ trên giường đứng dậy, trong bóng đêm tao nhã mà hành lễ, bằng cảm giác của mình y biết được Hắc ám chi thần đã đến trước mặt y.
"Về sau trực tiếp gọi ta là Bệ hạ (*) được rồi." Thú thanh băng lãnh uy nghiêm làm cho người khác nghe không ra cảm xúc.
(*) Tui nghĩ ở đây phải là "Điện hạ" mới đúng chớ @.@
"Vâng, thưa Điện hạ." Chu Lợi Địch nhu thuận đáp ứng.
Hai người sau đó đều lâm vào trầm mặc, Chu Lợi Địch chờ Hắc ám chi thần mở miệng, mà Hắc ám chi thần hình như cũng không biết phải nói cái gì, hai người liền đứng ngây ngốc trong bóng tối như vậy.
Cuối cùng vẫn là Chu Lợi Địch chịu không nổi mở miệng trước, nhu hòa nói: Điện hạ, đêm đã khuya rồi, thỉnh ngài lên giường nghỉ ngơi!
"Dâm phụ, vô sỉ!"
Chu Lợi Địch lập tức nghe được một tiếng mắng nhiếc tức giận, nhất thời ngốc trụ, không nghĩ tới nó tự dưng lại mắng mình, mình làm cái gì sai sao?
Chẳng lẽ??? Chỉ vì mình bảo nó lên giường nghỉ ngơi, nó liền cho rằng mình là dâm phụ, mình vô sỉ?
Chu Lợi Địch thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, vị Hắc ám chi thần này thật sự là. . . . . .
"Hình như Điện hạ hiểu lầm, tiểu nhân không hề có ý tứ khác, chỉ đơn giản là muốn thỉnh Điện hạ lên giường ngủ một giấc." Chu Lợi Địch ôn nhu giải thích, lại lặng lẽ ở trong bóng đêm đem trường bào trên người mình cởi ra.
". . . . . . Ân!" Hắc ám chi thần biết mình hiểu lầm, tuy rằng đã cố hết sức che dấu, nhưng trong thú thanh băng lãnh lại bộc lộ xấu hổ, làm cho Chu Lợi Địch càng muốn trêu cợt nó.
Chu Lợi Địch giống như đêm qua sau khi lên giường nằm tốt rồi thì mỉm cười nói với Hắc ám chi thần: "Điện hạ, tiểu nhân đã nằm rồi, thỉnh Điện hạ mau lên đi!"
Chu Lợi Địch đợi thật lâu mới cảm giác được Hắc ám chi thần chậm rãi di chuyển, cơ thể dã thú to lớn nằm bên người y, nhưng lại cố gắng không chạm vào y.
Chu Lợi Địch giơ khóe miệng, "Hắc ám chi thần háo sắc đối mặt với một mỹ nam tử bộ dạng tốt như y thế nhưng lại không một ngụm ăn luôn. Còn cẩn thận đề phòng, thực sự có ý tứ.
"Điện hạ. Ta có chút lạnh." Chu Lợi Địch không xưng tiểu nhân mà là xưng ta, xoay người ôm lấy cơ thể dã thú to lớn cách chính mình không xa.
Thật ấm áp, giống như được ánh nắng giữa mùa hè sưởi ấm vậy. Sự ấm áp này làm cho y không muốn buông tay, thân thể ấm áp hỏa nhiệt như vậy có thật sự là Hắc ám chi thần băng lãnh hắc ám hay không?! "Ngươi. . . . . . Không mặc quần áo?"
Chu Lợi Địch rất nhanh liền như nguyện mà nghe được thanh âm dã thú giật mình, hai tay càng thêm gắt gao ôm lấy cơ thể dã thú ấm áp đến cực điểm. "Ân, ta thích lỏa ngủ." (ngủ khỏa thân đó ahihi =)) )
Kỳ thật y cũng chưa bao giờ lỏa ngủ, làm như vậy chỉ hoàn toàn là vì muốn trêu chọc nó. Không hiểu vì sao nhìn thấy nó như vậy lại làm cho y vô cùng muốn trêu đùa nó, y chưa bao giờ biết chính mình hóa ra cũng có một mặt ác liệt như thế này!
"Ngươi. . . . . . Ngươi không biết xấu hổ, mau buông ra!" Hắc ám chi thần lập tức kinh ngạc đẩy Chu Lợi Địch ra, nhưng Chu Lợi Địch ôm thật sự rất chặt, mà nó thì lại sợ dùng sức quá sẽ làm Chu Lợi Địch bị thương, bởi vậy căn bản không thể đẩy y ra hoàn toàn.
Vì cái gì y lại như vậy? Nó sau khi trở về đã tra qua rõ ràng, y chính là Khố hãn Chu Lợi Địch thật sự, là Thánh đức Thái tử mà nó ngưỡng mộ đã lâu. Y hẳn phải là một người thanh tâm quả dục (không có ham muốn), là một nam nhân hoàn toàn cấm dục, sao có thể giống như một. . . . . . dâm phụ cố ý dụ dỗ nó?
Nhất định là có chỗ nào không đúng, bằng không y tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
"Điện hạ không thích tiểu nhân hay sao? Tiểu nhân là món đồ chơi Thần hậu ban cho Điện hạ, chức trách chính là hầu hạ Điện hạ thật tốt, vì cái gì Điện hạ lại không tiếp nhận tiểu nhân?" Chu Lợi Địch sắp cười chết, cố ý làm ra vẻ đáng thương mà hỏi.
Y rất muốn biết nếu mình vẫn tiếp tục "không bình thường", nó có thể thật sự giết mình đúng như lời nói tối hôm qua hay không. . . . . .
"Ngươi nghĩ muốn hầu hạ Hắc Nặc Lỗ Tư như vậy hay sao?" Nó trầm mặc thật lâu mới lạnh lùng hỏi.
"Điện hạ không phải là Hắc Nặc Lỗ Tư hay sao?" Chu Lợi Địch vẻ mặt nghi hoặc.
"Nếu ta không phải Hắc Nặc Lỗ Tư, ngươi còn có thể muốn hầu hạ ta hay sao?" Nó lại trầm mặc, qua cả buổi mới thấp giọng hỏi.
Chu Lợi Địch ngây ngốc, lập tức nở nụ cười. "Đương nhiên!"
Vấn đề của nó làm rõ ràng một việc, nhưng lại tạo ra càng nhiều bí ẩn. . . . . .
" Vì cái gì?"
"Tối hôm qua ta đã nói qua, bởi vì ta thích Điện hạ." Trừ lí do này ra, Khố hãn Chu Lợi Địch tuyệt đối không có khả năng để một con dã thú chạm vào y, lại càng không làm chuyện dâm uế hạ lưu như giúp nó thủ dâm thế này.
Chu Lợi Địch thổ lộ làm cho nó vô cùng khiếp sợ, nhất thời không biết như thế nào cho phải, nó thích y đã lâu, nghe được y nói thích nó, nó tự nhiên là rất cao hứng. Nhưng vì sao y lại thích nó?
Y hẳn phải hận nó mới đúng, y là một nam nhân thân cao bảy thước, đường đường là Thái tử nước lớn, là đại anh hùng danh chấn Nhân giới, phải làm món đồ chơi của một con dã thú, y hẳn là vô cùng bài xích và phản cảm, chỉ muốn giết nó mới đúng.
Nếu nó có được năng lực đọc tâm như đệ đệ thì tốt rồi, như vậy nó có thể biết trong lòng y rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì!
"Điện hạ, vì sao lại không nói lời nào?" Chu Lợi Địch thấy nó lại bắt đầu trầm mặc, bất đắc dĩ mà cười hỏi.
Nó rốt cục cũng có phản ứng, sự đáp lại của nó là môi lưỡi dã thú to lớn ấm áp trên môi y, ôn nhu lửa nóng mà hôn y. . . . . .
Chu Lợi Địch lập tức nhiệt tình đáp lại nó, chủ động hé miệng ra để nó có thể duỗi lưỡi đi vào, đem bên trong miệng y cũng tinh tế nhấm nháp qua một lần.
Lưỡi thú thô ráp so với thân thể nó còn ấm áp nóng bỏng hơn, làm cho miệng có cảm giác như bị hòa tan, cái loại cảm giác này mới mẻ như vậy, làm cho người ta mê say. . . . . .
"Ngô ân. . . . . . Ngô. . . . . ." Chu Lợi Địch theo bản năng rên rỉ ra tiếng, tiếng rên rỉ trầm thấp khàn khàn hoàn toàn không thanh thúy kiều mỵ như nữ nhân nhưng lại có mị lực không nói nên lời. (E hèm, tui cắn anh thật đó >x<)
Nó bị y làm say mê đến chết, tuy rằng chỉ là hôn môi, chỉ là nghe được tiếng y rên rỉ, cũng đã làm cho nó có chút thần hồn điên đảo. Nó vẫn luôn muốn được hôn y như vậy, tối hôm qua bản thân nó có chút tức giận, cũng không hảo hảo hôn y cẩn thận. . . . . .
Môi người cùng thú gắt gao dính lấy nhau cùng một chỗ, triền miên tình sắc, trong bóng đêm phát ra tiếng nước ái muội kỳ quái. . . . . .
Chu Lợi Địch bị nó hôn đến đầu có chút vựng, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể phủ kín lông rậm của dã thú, cảm giác ấm áp kia làm cho người ta vô cùng an tâm. Trong lòng ấm áp dào dạt dâng lên một cỗ tình tố nói không nên lời, chỉ cảm thấy toàn thân đều cực kì thoải mái!
"Nó" chưa từng bị người nào vuốt ve như thế, đối phương lại còn là người nó thích nhất, nó hẳn phải kích động biết bao nhiêu cũng có thể hiểu được. Tối hôm qua chính là do bị y vuốt ve mới có thể làm cho nó xúc động đến muốn ôm y. . . . . .
"Ngươi có biết sờ loạn một con dã thú như vậy sẽ rất nguy hiểm hay không!" Rời khỏi miệng của Chu Lợi Địch, thú thanh ám ách ở bên tai Chu Lợi Địch gầm nhẹ, trong tiếng hô khó nén dục vọng nóng như lửa.
"Không biết, thỉnh Điện hạ nói cho ta biết có bao nhiêu nguy hiểm đi!" Chu Lợi Địch lắc đầu cười nhẹ, kỳ thật cho dù y chỉ vuốt ve một mình nó, y vẫn rất rõ ràng sờ loạn một con dã thú như vậy sẽ rất "nguy hiểm".
Chu Lợi Địch có thể cảm giác được hơi thở rối loạn bên tai, lục mâu trong bóng đêm hiện lên một mạt tà cười đùa dai, hơi thở nóng rực của dã thú phun trên lỗ tai làm cho thân thể nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, y không biết thì ra chính là mẫn cảm đến như vậy. . . . . .
"Ngươi đang hấp dẫn ta sao?" Dã thú kích động đến nghĩ muốn đem y một ngụm nuốt trọn, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của y, nhưng nó biết bộ dáng hiện tại của y nhất định là cực kỳ mê người.
Chu Lợi Địch cười mà không đáp, xem như cam chịu.
Dã thú dị thường kích động, lại hôn lên đôi môi mềm mại của Chu Lợi Địch, hai móng vuốt thật lớn sờ lên thân thể trần trụi của Chu Lợi Địch.
Tuy rằng vẫn như cũ cảm thấy Chu Lợi Địch hiện tại không bình thường, nhưng bị y nhiều lần hấp dẫn như vậy, nó rốt cuộc cũng không khống chế được chính mình.
"Ân. . . . . . A ân. . . . . ." Cái hôn lần này so với vừa rồi còn lửa nóng cuồng dã hơn, miệng Chu Lợi Địch đều bị hôn đến đau, nhưng y cũng không thấy chán ghét.
Bởi vì y chú ý đến sự ôn nhu của nó, nó từ nãy đến giờ vẫn rất cẩn thận, không nằm lên người y, không giống như tối hôm qua thiếu chút nữa đem y đè bẹp.
Đang lúc Chu Lợi Địch nghĩ rằng môi mình sẽ bị nó hôn đến hỏng, miệng thú thô ráp to lớn cuối cùng cũng rời đi, hôn lên cằm y, hai móng vuốt sắc bén thật cẩn thận mà niết chà xát hai khỏa đậu đỏ trước ngực y.
"A. . . . . . Ân hừ. . . . . . A. . . . . ." Đầu vú Chu Lợi Địch rất ít bị chạm vào, khoái cảm lập tức liền hướng y kéo tới. Khác với khoái cảm khi bị hôn, loại khoái cảm này càng kích thích mãnh liệt hơn, lại còn có chút dương đau.
Nó đã rất cố gắng cẩn thận, nhưng móng vuốt sắt bén vẫn làm cho đầu vú yếu ớt nhỏ xinh có chút đau ngứa, cằm và cổ đang bị môi thú hôn cắn cũng có chút dương đau.
Xúc cảm đặc biệt rõ ràng nói cho y biết đang cùng mình thân mật không phải người mà chính là một con dã thú, thế nhưng thân thể lại hoàn toàn chìm đắm trong chìm đắm trong khoái cảm khác thường khi bị nó âu yếm. . . . . .
Nếu là trước kia y tuyệt đối không nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày điên cuồng như thế, vậy mà lại để một con dã thú chạm vào mình, y lại còn chủ động hấp dẫn dã thú nữa. . . . . .
Thú trảo đang bắt lấy đầu vú đùa bỡn đột nhiên buông ra, đổi thành dùng cái lưỡi ẩm ướt thô ráp mà hôn liếm, thú trảo lại hướng về phía vùng mẫn cảm khác dưới thắt lưng tiến công, trực tiếp bắt được vật đã muốn giương cao của Chu Lợi Địch. . . . . .
"A. . . . . ." Đôi chân tinh tráng lập tức duỗi thẳng, tiếng thở dốc kiều mỵ trực tiếp từ miệng tràn ra.
Chu Lợi Địch thật không ngờ nó lại dùng miệng hàm trụ vật đang giương cao của mình, sau khi hơi có chút kinh ngạc, khóe miệng giương lên, không hề phản kháng mà tiếp nhận miệng nó.
Khoang miệng của dã thú so với loài người còn nóng hơn mấy lần làm cho hạ thể có loại lỗi giác như bị thiêu cháy, trở nên ngày càng cứng rắn, cảm giác kích thích kỳ dị từ hạ thể lên tục truyền đến đại não, làm cho y đầu óc trống rỗng. . . . . .
Nguyên lai khẩu giao là chuyện sảng khoái như thế, trước kia y cũng không biết!
Dã thú vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu hàm chứa côn thịt trân quý kia, cố gắng không để hàm răng sắc nhọn đáng sợ của mình làm nó bị thương, ngốc ngốc mà chậm rãi hút. . . . . .
"A. . . . . . Ngô ngô. . . . . . A ha. . . . . ." Chu Lợi Địch chưa bao giờ bị đối xử như vậy hơi hơi giương miệng phát ra một tiếng thở dốc khàn khàn mê người, hai tay chôn bên dưới cái đầu lớn hơn mình nhiều lần nhẹ nhàng mà vuốt ve.
Y rất thích vuốt ve lông mao của nó, hưởng thụ cái loại xúc cảm ấm áp và an tâm này, nhất là đối mặt với dục vọng vô cùng xa lạ, làm cho y càng muốn vuốt ve lông của nó. . . . . .
Đột nhiên, Chu Lợi Địch động vào một cái sừng nhọn thật dài ở giữa đầu thú, trong lòng hơi chấn kinh. Thì ra nó là thú một sừng, nhưng y nhớ rõ ràng miêu tả trong sách ở thư thượng sở (*) về Hắc Nặc Lỗ Tư hẳn là có hai cái sừng mới đúng. . . . . .
(*) nó giống cái viện viết sách, hay hiểu nó giống như cái thư viện cũng được. Tui không biết chém chỗ này nên sẽ để nguyên ha
Nó quả nhiên không phải Hắc ám chi thần -- Hắc Nặc Lỗ Tư!
Bất quá dù cho nó là ai cũng không sao, y thích nó là được rồi!
Nghe thấy Chu Lợi Địch cười khẽ ra tiếng, dã thú đang nhấm nháp vật giương cao của y dụ hoặc mà dừng lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ta nghĩ rằng hành vi hiện tại của Điện hạ là đáp lễ cho tối hôm qua hay sao?" Chu Lợi Địch cười hỏi.
Y không thể để cho nó biết mình đã phát hiện ra nó không phải Hắc Nặc Lỗ Tư, mặc dù không biết vì sao nó phải giả mạo Hắc Nặc Lỗ Tư để gặp mình, nhưng nó hẳn là có lí do riêng của nó.
Nó sửng sốt một chút, mới hiểu ra y đang nói đến chuyện tối hôm qua y giúp nó thủ dâm, trầm mặc một thoáng, thấp giọng nói: "Thật vậy thì sao?"
"Vậy thì Điện hạ đã bị thiệt rồi, ta tối qua chỉ dùng tay, Điện hạ đêm nay lại dùng miệng."
". . . . . ."
"Điện hạ?" Thấy nó nãy giờ không nói gì, Chu Lợi Địch nhỏ giọng gọi. Nó sẽ không tức giận đi!
"Lần sau ngươi cũng sẽ dùng miệng. . . . . ."
Chu Lợi Địch rốt cục cũng nghe được từ bụng dưới truyền đến một đạo thanh âm mơ hồ không rõ, nó lại bắt đầu hút liếm chơi đùa vật dâng trào của y, làm cho y lại rơi vào bên trong thứ khoái cảm lớn nhất của nam nhân. . . . . .
"A. . . . . . Ân. . . . . . Hảo. . . . . ." Chu Lợi Địch một bên rên rỉ, một bên đáp ứng, trong lòng lại thầm nghĩ: của nó lớn như vậy, mình có thể dùng miệng ngậm nó vào được hay sao? Hẳn là rất khó đi!
Bất quá nếu nó cũng đã dùng miệng giúp mình làm, mình hình như cũng phải dùng miệng giúp nó mới công bằng. Đối với việc làm loại chuyện này, y là một người mới, hy vọng là không quá khó khăn. . . . . .
Bị dã thú liên tục ngậm bên trong khoang miệng nóng đến không chịu được của nó, bị dã thú dâm mỹ hấp lộng, Chu Lợi Địch không có kinh nghiệm gì không thể kiên trì bao lâu liền phóng ra. . . . . .
Chu Lợi Địch thoải mái đến mất hồn một trận, còn chưa kịp phản ứng trở lại, dã thú đã nuốt tinh thủy của y vào bụng.
Chu Lợi Địch sau khi phát hiện cũng không có phản kháng hay bài xích, chỉ là thoải mái mà nhắm mắt lại, hưởng thụ khoái cảm bắn tinh trong miệng dã thú.
Nó ăn cũng ăn rồi, mình có phản đối cũng không thể khiến nó nhổ ra, không bằng hảo hảo hưởng thụ, dù sao lần sau y cũng sẽ làm chuyện giống như vậy. . . . . .
Khi tia nắng ban mai đầu tiên của mặt trời chiếu xuống khuôn mặt tuấn dật hoàn mỹ thì đôi mắt cao quý thần bí tựa như nước trong đúng giờ mở ra, nhìn thấy ánh mặt trời, khóe miệng giơ lên một mỉm cười thản nhiên.
Trời đã sáng, một ngày mới bắt đầu rồi! Không biết nó còn ở đây hay không?
Đêm qua sau khi nó dùng miệng giúp cho mình phóng thích xong cũng không có rời đi mà lưu lại, ôm mình ngủ. . . . . .
Chu Lợi Địch quay đầu,bên cạnh đã trống không, nó đi mất rồi!
Đưa tay sờ soạng phía dưới đệm giường bên cạnh, còn có hơi ấm sót lại, nó hẳn là chỉ vừa mới đi một lát thôi.
A, đây là. . . . . .
Lục mâu bỗng nhiên sáng lên, trên cái gối đầu bên cạnh đặt một cành hoa bách hợp màu xanh biếc, phía trên còn đọng sương mai, hẳn là vừa mới hái xuống.
Y vươn tay đem đóa bách hợp xanh kia đặt trước mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, so với loài bách hợp bình thường còn thanh nhã hơn, mùi hương so với hoa hồng xanh lại càng tươi mát. . . . . .
Tươi cười trên khóe miệng lại càng sâu, tuy rằng không hề tặng y hoa hồng xanh nhiệt hỏa, thế nhưng lại tặng hoa bách hợp y yêu thích nhất, lại còn là hoa bách hợp xanh thực đặc biệt, nó thật sự luôn khiến người ta vui vẻ, muốn cho người khác không thích nó cũng khó!
Chu Lợi Địch hiện giờ đã dám khẳng định người trước kia mỗi ngày tặng hoa hồng xanh cho y hướng y cầu ái chính là Hắc ám chi thần y gặp được vào hai buổi tối này, không, nó cũng không phải Hắc ám chi thần. Có một cái sừng nhọn, nó có thân thể vô cùng ấm áp, nó tuyệt đối không phải là Hắc ám chi thần chân chính, thật giống hệt như Thư thượng sở đã nói. . . . . .
Hiện tại kết luận vẫn còn quá sớm, y cũng không dám khẳng định nó chính là vị đại thần kia, còn phải cần thời gian hảo hảo quan sát.
Nhưng dù cho nó là ai, kể từ khi nó tặng hoa hồng xanh cho y mỗi ngày, cũng đã đả động được đến tâm y, làm cho y yêu mến nó!
Nghĩ đến bản thân mình vậy mà lại lưu luyến một con dã thú, thậm chí ngay cả diện mạo cùng tên của đối phương cũng không biết, thật sự có chút bất khả tư nghị (không thể tin được)!
Bất quá một tình yêu như vậy, không phải là rất ý nghĩa, lại còn không làm hại gì đến ai hay sao!
~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro