Chương thứ năm
Tình yêu không có ánh sáng
Tác giả: Ô Mông Tiểu Yến
Edit + Beta: Chito Yasumi
*Editor nói một chút: bản tiếng Trung của mình có vấn đề nên chương 4 vừa rồi bị thừa một phần dài, mà cái phần dài này thì đáng lẽ ra là nằm ở chương 5. Mình đã sửa lại rồi, bạn nào đã đọc qua mà không hiểu là diễn biến bắt đầu từ đâu thì quay lại chương 4 xem nhé!
Chương thứ năm
"Đại Điện hạ vẫn chưa trở về hay sao?" Bên trong Thái Dương Thần điện ở phía đông Thiên giới, thị nữ bên người Thần hậu nữ thần Cầu Vồng Ngải Á Lệ đang lo lắng hỏi người hầu trong Thái Dương Thần điện.
"Vẫn chưa, tiểu nhân đã bảo những người khác đi khắp cả Thiên giới tìm Đại Điện hạ, nhưng vẫn không có tin tức gì." Người hầu lắc đầu, Điện hạ một đêm không trở về, cũng không biết là đi đâu.
"Giờ phải làm thế nào đây, quốc vương An Lỗ Đặc ở Nhân giới đã sắp chết, Thần hậu vội đi tìm Đại Điện hạ để thương lượng xem có nên cứu quốc vương An Lỗ Đặc hay không." Ngải Á Lệ đau đầu nói, gần đây tính tình Thần hậu rất không tốt, nếu trở về bẩm báo với nàng (Lộ Á, aka Thần hậu) là tìm không thấy Đại Điện hạ, nàng (Ngải Á Lệ) nhất định sẽ bị mắng chết.
.
"Tiểu nhân cũng không có cách nào, đêm qua khi Đại Điện hạ rời đi cũng không nói là muốn đi đâu." Người hầu cũng thực sốt ruột, Thần hậu vốn tín nhiệm Đại Điện hạ nhất, rất nhiều chuyện đều phải cùng Đại Điện hạ thương lượng mới có thể quyết định. Hiện tại Thần hậu muốn thương lượng cùng Đại Điện hạ, Đại Điện hạ lại cố tình không ở, Thần hậu sẽ tức giận.
"Ai! Ta đi về báo với Thần hậu còn chưa tìm được Đại Điện hạ trước, nếu Đại Điện hạ trở về, thỉnh ngài ấy nhanh chóng đến tẩm cung của Thần hậu." Nữ thần Cầu Vồng bất đắc dĩ phân phó.
"Được, nữ thần đi thong thả." Người hầu lập tức gật đầu.
Cùng lúc đó, hoàng cung An Lỗ Đặc ở Nhân giới tràn ngập tiếng khóc, trong tẩm cung của quốc vương An Lỗ Đặc chật ních người, tất cả đều đang chờ di ngôn để lại của quốc vương An Lỗ Đặc.
"Phụ vương, cầu xin người đừng chết, người đừng bỏ rơi nhi thần. . . . . ." Một mĩ thiếu niên tóc bạc hiếm thấy quỳ trước giường quốc vương An Lỗ Đặc, trên gương mặt xinh đẹp đến cực điểm toàn là nước mắt.
"Hài tử, đừng khóc. . . . . . Ngươi sau này chính là quốc vương. . . . . . An Lỗ Đặc. . . . . . Ngươi phải cố gắng làm một. . . . . . quốc vương tốt cần chính yêu dân. . . . . ." Quốc vương An Lỗ Đặc nằm trên giường sắp rời xa nhân thế, cách một lớp mạn giường thật dày nên mọi người nhìn không rõ tình tự của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang một mực rên rỉ thống khổ.
"Không, sẽ không! Phụ vương sẽ không chết, nhi thần không muốn phụ vương chết. . . . . ." Thiếu niên dùng sức lắc đầu khóc kêu, bên trong tử mâu tràn đầy kinh hoảng.
(*) Tử mâu là mắt tím, còn mắt bạn Địch là lục mâu tức là mắt màu xanh lục, cái này ai cũng biết rồi nhưng tui nói cho chương này nhiều từ thêm tí :v
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy cái chết, người này lại còn là thân nhân duy nhất của y, phụ vương thương yêu nhất của y, y thật sự rất sợ hãi, y không biết phải làm sao bây giờ nữa!
"Ngươi ngoan. . . . . . Ngươi đã là người lớn, về sau. . . . . . không. . . . . . được lại tùy. . . . . . tùy hứng như vậy. . . . . ." Quốc vương An Lỗ Đặc ho đến vô cùng dữ dội, phải lấy khí lực rất lớn mới miễn cưỡng đem lời nói hết ra.
Thân thể càng ngày càng đau đớn, nhân sinh lập tức sẽ đến hồi kết, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh, bởi vì tâm nguyện của hắn đã hoàn thành! Tin tức từ Thiên giới truyền đến, kế hoạch để cho Đại tế ti đến Thiên giới giả thành người hầu lừa Á Nặc Đốn rằng Thần hậu thích heo, khiến hắn ở trước mặt Thần hậu nói ra từ "Heo" của hắn đã thành công.
Á Nặc Đốn thiếu chút nữa bị Thần hậu giết, Thái tử Chu Lợi Địch vì cứu cha tuy rằng không chết, thế nhưng so với chết còn thảm hại hơn, bị Thần hậu đưa đến Địa ngục làm món đồ chơi cho Hắc ám chi thần, hắn đã thành công giúp đứa con diệt trừ một mối họa lớn tiềm tàng. . . . . .
Quốc vương An Lỗ Đặc sắp chết đến nơi hoàn toàn không biết, tuy rằng hắn đã giúp nhi tử diệt trừ mối uy hiếp lớn nhất, nhưng nhi tử tùy hứng làm bậy của hắn rất nhanh sẽ gây ra rắc rối thiên đại (lớn như trời), thiếu chút nữa làm An Lỗ Đặc bị hủy diệt. . . . . .
"Trát Lợi Lặc, hài tử của ta. . . . . . đành giao lại. . . . . . cho. . . . . . ngươi. . . . . . . . . . ." Quốc vương An Lỗ Đặc hướng đại thần tâm phúc quỳ gối bên cạnh nhi tử căn dặn lần cuối, cuối cùng mắt nhìn đứa con bảo bối mà mình trân quý nhất, nuốt xuống một hơi cuối cùng.
"Phụ vương, người làm sao vậy. . . . . . Người không thể chết. . . . . . Người không thể bỏ rơi nhi thần lại một mình. . . . . . Ô. . . . . . Phụ vương. . . . . ." Vương tử An Địch Mĩ Áo thấy bóng người sau mạn giường không hề động đậy, biết phụ vương đã ra đi rồi, thương tâm đến gào khóc.
"Bệ hạ. . . . . ." Những người khác ở trong cung điện cũng cùng tề thanh (đồng thanh) khóc thảm, cực kì bi thương.
"Ta không tin phụ vương đã chết, phụ vương sẽ không chết. . . . . ." Vương tử An Địch Mĩ Áo không chịu tin phụ thân đã chết, khóc lóc nghĩ muốn vén mạn giường lên, lại bị Trát Lợi Lặc đứng bên cạnh cũng khóc đến thương tâm ngăn lại.
"Điện hạ, không thể! Bệ hạ khi còn sống đã từng dặn dò tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào nhìn thấy di dung của người."
"Vì sao?" Vương tử An Địch Mĩ Áo vẻ mặt mê man, kỳ thật từ sau khi phụ vương bị bệnh, cũng không có người nào thấy qua bộ dáng của phụ vương, phụ vương luôn tránh sau lớp mạn giường thật dày.
"Kỳ thật Bệ hạ gặp phải bệnh lạ, toàn thân đều hư thối, Bệ hạ không muốn mọi người nhìn thấy bộ dạng kinh khủng của người, cho nên. . . . . ." Trát Lợi Lặc giải thích, hy vọng lí do này có thể lừa gạt Điện hạ suy nghĩ đơn giản.
Bệ hạ khi còn sống đã từng dặn dò, bất kể thế nào cũng không được để người khác, nhất là Điện hạ nhìn thấy bộ dạng sau khi hắn chết.
"Ngươi sao lại không nói sớm!" Vương tử An Địch Mĩ Áo lập tức đánh mất ý niệm muốn nhìn thấy phụ vương trong đầu, nhanh chóng thu tay về, vẻ mặt hoảng sợ.
Y thích nhất là cái đẹp, sợ nhất là nhìn thấy những thứ xấu xí đáng sợ, tuy rằng phụ vương thương yêu y nhất, nhưng nghĩ đến bộ dạng phụ vương toàn thân hư thối, y vẫn là sợ hãi muốn nôn. Y không muốn hủy diệt hình tượng phụ vương anh tuấn thần võ trong lòng mình chút nào!
An Địch Mĩ Áo hoàn toàn không biết phía sau lớp mạn giường thật dày kia cũng không có thi thể hư thối đáng sợ nào cả, mà là một nam nhân trắng nhợt tiều tụy nhưng bộ dạng vô cùng anh tuấn đẹp đẽ đang nằm. Chính là nhìn tuổi, nam nhân nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi, cũng không giống như quốc vương An Lỗ Đặc hơn năm mươi tuổi.
Càng khiến người khác phải kinh ngạc, kỳ quái chính là nam nhân đang từ từ trở nên ngày càng trẻ tuổi, cuối cùng biến thành một thiếu niên ở thời điểm mười lăm, mười sáu tuổi, bộ dạng rất giống với Vương tử An Địch Mĩ Áo. . . . . .
Thiếu niên biến trẻ đến hơn mười tuổi thì không trẻ lại nữa mà là trực tiếp biến mất, đồng thời nơi hắn vốn dĩ đang nằm đột nhiên xuất hiện một khối thi thể hơn năm mươi tuổi già nua hư thối. Bởi vì cách rất nhiều lớp mạn giường, cho nên từ đầu đến cuối đều không có người nào phát hiện. . . . . .
---
"Điện hạ, người nói Quốc vương An Lỗ Đặc đã chết hôm nay rồi ư?" Chu Lợi Địch không nghĩ tới tối nay khi "Nó" vừa đến cung điện liền nói cho y nghe một tin tức hết sức kinh người.
"Ân!" Nó nghĩ rằng y mặc dù đang ở Địa ngục, nhưng y hẳn là rất muốn biết chuyện về Nhân giới đi.
"Cám ơn Điện hạ đã nói cho ta biết tin tức này." Chu Lợi Địch cảm tạ. Y sớm biết quốc vương An Lỗ Đặc sắp chết, chính là không nghĩ tới hắn lại sẽ chết nhanh như vậy.
Chu Lợi Địch không khỏi vì quốc vương An Lỗ Đặc mà cảm thấy tiếc hận, tuy rằng Tô Tác Khố và An Lỗ Đặc quan hệ vẫn thực căng thẳng, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nhưng y vẫn thực tôn kính và khâm phục quốc vương An Lỗ Đặc. Cho dù lần này hành vi hãm hại phụ hoàng là thực đê tiện, thế nhưng hắn vẫn cứ là một đại đế rất giỏi giang!
Trước không nói đến quốc vương An Lỗ Đặc đem An Lỗ Đặc từ một công quốc nhỏ bé (*) phát triển đến mức trở thành siêu cường quốc sánh ngang đại quốc trăm năm Tô Tác Khố, hùng tài đại lược (**) như thế nào, chính là khi quốc vương An Lỗ Đặc mới mười lăm tuổi, hắn đơn thương độc mã xâm nhập Minh giới đem Minh thần khi đó khiến cả đại lục rơi vào giấc ngủ say giết chết, cũng đã đủ để lưu danh sử sách, vĩnh viễn là anh hùng đầu tiên của đại lục.
(*)Công quốc (tiếng Latinh: ducatus, tiếng Anh: duchy, dukedom) là khu vực đất đai (một nước nhỏ) do một công tước hoặc nữ công tước sở hữu và kiểm soát. (Từ Wikipedia)
(**) hùng tài đại lược: tài trí và mưu lược kiệt xuất
"Còn một chuyện nữa. . . . . ."
Thú thanh băng lãnh lại vang lên, Chu Lợi Địch nhận thấy được nó có chút muốn nói lại thôi, xem ra là chuyện có có liên quan đến mình.
" Điện hạ, xin hỏi là chuyện gì?" Chu Lợi Địch mỉm cười hỏi.
" Hoàng đế Tô Tác Khố cũng chính là phụ hoàng của ngươi, hôm nay đã hạ chỉ lập đường đệ của ngươi làm tân Thái tử Tô Tác Khố." Nó do dự một chút mới nói sự thật, nó sợ y biết được tin này sẽ cảm thấy khổ sở.
"Như vậy rất tốt a!" Chu Lợi Địch cao hứng cười nói, biết phụ hoàng theo như mong muốn của y để đường đệ trở thành Thái tử, y đã có thể yên tâm rồi.
"Ngươi không tức giận hay sao?" Nó có chút kinh ngạc, y như thế nào còn có thể cười được.
" Vì cái gì phải tức giận? Mất ta, Tô Tác Khố đương nhiên phải sớm ngày sắc lập tân Thái tử, như vậy quốc gia mới có thể yên ổn." Cũng chính là y để phụ hoàng nhất định phải lập đường đệ lên làm tân Thái tử.
"Thế nhưng. . . . . . Nếu sau này ngươi trở về thì làm sao bây giờ?"
"Ta còn có thể trở về hay sao?"
". . . . . ." Nó nhất thời hối hận không nên nhắc tới đề tài này, đề tài này đối với bọn họ là rất mẫn cảm.
" Điện hạ hy vọng ta trở về sao?" Chu Lợi Địch thay đổi vấn đề.
Nó lại trầm mặc, nó đương nhiên không hy vọng y trở về, cũng không thể thả y trở về. Nó mất nhiều sức lực như vậy mới đem được y đến nơi này, như nguyện được cùng y ở chung, nó vĩnh viễn cũng không nghĩ muốn buông y ra.
Tuy rằng nó biết việc làm của nó thực ích kỷ, y không phải người thường, y muốn trở thành một vị vua vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, nhưng bởi vì sự ích kỷ của nó, chính nó đã cải biến vận mệnh của y.
Kỳ thật nó ngay từ đầu đã biết phụ hoàng của y là vô tội, nhưng vì có thể dụ y đến Thiên giới, nó làm bộ cái gì cũng không biết, còn cố ý sắp đặt để y bị đưa đến Địa ngục làm món đồ chơi của Hắc Tư, hết thảy tất cả chỉ là vì có thể có được y. . . . . .
" Điện hạ không nói lời nào, ta có thể cho rằng người không muốn ta trở về không!" Chu Lợi Địch không có cách nào nhìn đến biểu tình của nó, chỉ có thể đoán bằng cảm giác.
". . . . . . Ân!"
Chu Lợi Địch trừng mắt nhìn thật lâu thật lâu mới nghe được một thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy, nếu không phải y cách nó rất rất gần, y cũng không có cách nào nghe được.
"Nếu Điện hạ không muốn ta trở về, ta sẽ vĩnh viễn ở lại đây." Chu Lợi Địch ôn nhu nói, vươn tay sờ sờ an ủi thân thể dã thú đã muốn bắt đầu quen thuộc trước mặt, y đã mê luyến thứ nhiệt độ cơ thể ấm áp đến muốn đem người ta hòa tan ra này.
Trong lòng chấn động, nó quả thực không thể tin vào tai mình. Y lại nói nếu nó không muốn y trở về, y sẽ vĩnh viễn đợi ở trong này, y nói chính là sự thật sao?
"Ngươi không chán ghét nơi này hay sao?" Nó nhịn không được hỏi. Y như thế nào lại nghĩ muốn đợi ở trong này, y hẳn phải vô cùng chán ghét nơi này, dù liều mạng cũng muốn chạy trốn ra ngoài mới đúng. . . . . .
"Chán ghét?" Chu Lợi Địch nở nụ cười, "Nơi này giống hệt như Thiên đường, ta làm sao lại chán ghét!"
Trước không nói nơi này cũng không phải thật sự giống Thiên đường, chỉ là phần tâm ý nó dành cho mình này, y lại không có cách nào chán ghét được. Tuy rằng nó cái gì cũng không nói, nhưng y biết nó vì mình mà hao tổn rất nhiều tâm tư.
Cung điện so với tẩm cung của y giống nhau như đúc, mỗi ngày đều có thức ăn y yêu thích nhất, ngay cả đến quần áo tất cả cũng đều là kiểu dáng y thích. Hôm nay y lại còn phát hiện trong cung điện có một gian thư phòng rất lớn, nhất định là nó sợ mình buồn chán, nên đặc biệt làm riêng cho mình. . . . . .
"Ngươi sẽ không cảm thấy nhàm chán hay sao?" Tâm nó lại hung hăng chấn động, nó chưa từng nghĩ đến việc y lại cho rằng nơi này giống như Thiên đường, người lại cho rằng Địa ngục là Thiên đường chỉ sợ cũng chỉ có mình y.
Tuy rằng nó cố ý để đệ đệ tìm dị thứ nguyên không gian xinh đẹp và thanh tịnh nhất trong Ám u giới cho y ở, còn đặc biệt biến ra một tòa cung điện hoàn toàn giống hệt tẩm cung của y, thậm chí để Bội La mỗi ngày chuẩn bị quần áo y thích và thức ăn y thích ăn. Thế nhưng nơi này quạnh quẽ và u tĩnh đến vậy, chỉ có một mình y, y vẫn sẽ chán ghét và sợ hãi đi. . . . . .
"Đương nhiên sẽ không." Trước kia ở Nhân giới y có rất nhiều trách nhiệm, mỗi ngày đều có nhiều chuyện bận bịu không xong, chưa từng có cơ hội nhàn nhã thả lỏng như bây giờ. Hiện tại rốt cục cũng có cơ hội rảnh rỗi để hảo hảo hưởng thụ cuộc sống, y cầu còn không được!
Tuy rằng nơi này chỉ có một mình y, nó buổi tối mới trở về, nhưng y trời sinh tính thích yên tĩnh, y sẽ hoàn toàn không cảm thấy cô đơn hay nhàm chán.
"Ngươi. . . . . ."
"Điện hạ, cám ơn bách hợp sáng nay người tặng, ta rất thích, ta cũng có lễ vật muốn tặng cho người." Thấy nó còn muốn nói gì nữa, Chu Lợi Địch đánh gảy nó, bám vào bên tai nó thấp giọng nói thì thầm.
"Lễ vật. . . . . ." Nó lập tức giật nảy người một hơi, siêu đại thú hành giấu dưới lớp lông thật dày đột nhiên bị một đôi tay con người cầm lấy. Y nghĩ muốn làm cái gì?
Trong bóng tối rất nhanh vang lên một tiếng kinh suyễn, đôi môi ấm áp của con người hôn lên dương cụ xấu xí dọa người của dã thú. . . . . .
Dã thú hoàn toàn ngốc trụ, y. . . . . . Y thế nhưng lại tự mình hôn thú hành của nó?!
"Điện hạ, tối hôm qua ta đáp ứng với người lần sau sẽ dùng miệng giúp người xuất ra, bây giờ ta liền thực hiện lời hứa, coi như là đáp lễ cho bách hợp sáng nay nhận được." Chu Lợi Địch cười nói xong, cúi đầu lớn mật liếm hôn thịt trụ to lớn lửa cháy bừng bừng trước mắt.
Không dễ chịu chút nào! Đây là cảm giác đầu tiên của y, nhục thịt trên thú hành đâm và chà xát làm đầu lưỡi tê tê dại dại, giữa mũi tất cả đều là thứ mùi lạ vô cùng tanh nồng ở hạ thể của dã thú, xem ra y cần một chút thời gian mới có thể thích ứng.
Bất quá bởi vì nhìn không thấy thú hành trong tay cụ thể trông ra sao, rốt cuộc khủng bố đến mức nào, nên y ngoại trừ nhờ bản năng cảm nhận được có chút không thoải mái bên ngoài, cũng sẽ không thấy sợ đến mức muốn ngừng lại.
Chu Lợi Địch tiếp tục liếm lộng đại dương cụ khác hẳn so với loài người của dã thú trong bóng tối, nơi đó của nó thật nóng, làm cho đầu lưỡi của y có lỗi giác nhanh bị phỏng. Tuy rằng dục vọng nơi đó của giống đực lúc phát tình so với bình thường sẽ nóng hơn, nhưng nó thì không khỏi nóng quá. . . . . .
Dã thú cố gắng khống chế không cho chính mình phát ra âm thanh, nó thực cảm tạ bóng đêm dày đặc khiến Chu Lợi Địch không thể nhìn thấy biểu tình của nó, bằng không nó nhất định sẽ không còn mặt mũi gặp lại y.
Đầu lưỡi nhẵn nhụi bóng loáng chỉ con người mới có vẫn cứ ngốc ngốc mà chạm vào ngọn nguồn dục vọng mẫn cảm nhất của nó, so với nó ngày hôm qua còn muốn ngốc hơn, nhưng lại làm nó phấn khích vô cùng.
Chỉ cần nghĩ đến người nó yêu nhất dùng miệng ngậm lấy dục vọng của nó, nó liền cao hứng đến mức. . . . . . không biết làm thế nào cho phải!
Loại cảm giác này vô cùng xa lạ, trước khi gặp được y nó không có hỉ nộ ái ố, cũng không có dục vọng, là một sinh vật hoàn toàn không có thất tình lục dục.
"Ân. . . . . ." Tuy rằng dã thú đã cố gắng áp chế, nhưng đầu lưỡi linh hoạt gian xảo này đột nhiên liếm hấp quy đầu của nó, làm cho nó nhịn không được kêu ra tiếng.
Như nguyện nghe được tiếng rên rỉ của nó, mâu hiện lên một mạt mỉm cười vừa lòng, đây chính là "đáp lễ" của y, nếu như không thể làm cho nó thoải mái đến ngâm ra tiếng thì làm sao được. . . . . .
Tuy rằng hai mắt ở trong bóng đêm mất đi tác dụng, nhưng các giác quan khác của y lại càng nhạy bén, có thể hoàn toàn nắm rõ tình huống "nơi đó" của nó, cho dù ở trong bóng tối vẫn có thể "hầu hạ" thật tốt nơi đó.
Đầu lưỡi ẩm ướt tinh tế vẫn cứ đùa dai mà liếm hấp đỉnh thú hành to lớn, đầu lưỡi còn cố ý đâm lộng lỗ quy đầu, hai tay ôn nhu mà xoa lộng.
Chu Lợi Địch thân là nam nhân trưởng thành, tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng y rất rõ ràng làm thế nào để có thể khiến cho dã thú cũng là giống đực như y cảm thấy khoái hoạt.
Cung điện thật lớn tràn ngập thanh âm ngâm dài thô suyễn nặng nề của dã thú, nó sắp hoàn toàn mất khống chế. Nó căn bản không có cách nào khống chế bản thân mình không phát ra tiếng rên rỉ mất mặt, căn dục vọng ở bụng dưới như muốn bốc cháy lên.
Khoái cảm càng mãnh liệt hơn so với đêm bị y dùng tay làm tràn ngập toàn thân nó, làm cho nó kích động đến sắp khống chế không nổi sức lực của chính mình. . . . . .
Vì cái gì lại như vậy?! Nó nguyên bản chẳng phải là vô tình vô dục, bị bọn đệ đệ cười trêu không phải là nam nhân, là sinh vật căn bản không hiểu cái gì là tình dục hay sao! Vì sao nó hiện tại lại vì tình dục mà sảng khoái đến muốn phát cuồng?
Chu Lợi Địch không biết nghi hoặc trong lòng nó, tay và miệng càng ngày càng nhiệt tình vì nó mà phục vụ, kỳ thật giúp nó làm loại chuyện này thật sự tuyệt không thoải mái.
Dục vọng của nó chẳng những khắp hành thân đều là gai thịt, ngay cả đỉnh quy đầu cũng có gai nhọn, hơn nữa cả căn đều mọc đầy thú mao ngắn ngủn mà cứng rắn. Nếu không phải y thích nó, y thật sự sẽ không vượt qua chướng ngại tâm lý, nguyện ý dùng miệng khẩu giao cho nó. . . . . .
"Khẩu giao", dùng đầu lưỡi và tay lộng lâu như vậy, đây là thời điểm chân chính vì nó "khẩu giao". Chính là hai tay cho y biết dục vọng của nó đã bành trướng lớn hơn cả lúc nãy nữa, miệng mình có thể đem dục căn của nó ngậm vào được hay không?
Trước cứ thử xem đi! Chu Lợi Địch hít sâu một hơi, cố gắng mở lớn miệng thử ngậm thú hành đáng sợ ẩn trong bóng đêm giương nanh múa vuốt với mình. . . . . .
Không được, căn bản là ngậm vào không được! Quy đầu của dã thú phỏng chừng to bằng cổ tay của y, miệng của y chỉ có thể ngậm vào một nửa, không có cách nào đem quy đầu nuốt vào. . . . . .
"A. . . . . ." Âm thanh dã thú gầm nhẹ đáng sợ mang theo một chút kinh ngạc và thoải mái, nó không nghĩ tới y thế nhưng thật sự dùng miệng ngậm thú hành của mình vào, thật. . . . . . thoải mái!
Tuy rằng chỉ có thể hàm trụ một nửa đỉnh quy đầu của dã thú, nhưng Chu Lợi Địch cũng không chịu buông tha, y nếu đã quyết định phải làm thì nhất định phải làm cho bằng được, đây luôn luôn là phong cách làm việc của y.
Lại hít sâu một hơi, Chu Lợi Địch đem miệng mở rộng đến lớn nhất, chậm rãi đem quy đầu của dã thú từng chút một ngậm tất cả vào miệng. . . . . .
Y mỗi lần ngậm vào thêm một chút, cảm giác sảng khoái của dã thú liền gia tăng rõ rệt, kích động cũng gia tăng mãnh liệt. Nó cảm thấy chính mình thật sự sắp khống chế không nổi sức mạnh của bản thân. . . . . .
Bởi vì y đặc biệt hơn so với những người khác, mỗi lần đến gặp y, nó luôn muốn đem sức mạnh của mình áp chế đến rất nhỏ. Nếu như phóng thích ra toàn bộ sức mạnh, y lập tức sẽ biết nó không phải là Hắc Nặc Lỗ Tư.
Nếu cho y biết thân phận chân chính của mình, y nhất định sẽ hận chết nó, càng đừng nói đến việc hàm chứa dục vọng của nó như bây giờ, chỉ sợ ngay cả muốn gặp mặt y một chút cũng là chuyện không có khả năng.
Nó cắn chặt răng, cố gắng đem sức mạnh sắp bộc phát ra một lần nữa thu về, gắt gao đặt ở chỗ sâu trong thân thể. Bất kể thế nào nó cũng không thể để y phát hiện ra chân tướng, không thể làm cho y chán ghét, oán hận nó. . . . . .
Dưới sự cố gắng không ngừng của Chu Lợi Địch, khoang miệng nhỏ bé của loài người rốt cục cũng đem quy đầu thô to của dã thú toàn bộ hàm tiến vào trong miệng, làm cho dã thú phát ra tiếng gầm rú tràn ngập dục vọng vang dội còn hơn cả lúc nãy.
Chu Lợi Địch ngậm vào quy đầu vừa trong vừa thô, mọc đầy gai nhọn, miệng đau nhức vô cùng, ngậm toàn bộ quy đầu của nó so với trong tưởng tượng của y còn khó khăn hơn, bất quá y là người sẽ không bỏ dở giữa chừng.
Y dùng mũi mà hô hấp, di chuyển đầu lưỡi của mình đi hấp liếm đại quy đầu, gai nhọn mọc trên quy đầu, hai tay nắm đại dương cụ của nó vẫn vuốt ve lộng hành thân tráng kiện dọa người.
Rất khó có lúc một Thánh đức Thái tử tuấn mỹ cao quý như vậy lại giúp một con dã thú khẩu giao, sẽ là bộ dạng gì, rốt cuộc có bao nhiêu dâm uế. Đáng tiếc trong cung điện ngay cả một tia sáng cũng không có, căn bản là không có biện pháp nhìn thấy bộ dáng và biểu tình hiện tại của Chu Lợi Địch, chỉ có thể tự mình tưởng tượng. . . . . .
Nghe được dã thú phát ra tiếng rên rỉ vô cùng sung sướng và kích động, lục mâu tràn đầy ý cười thầm, bắt đầu chậm rãi mà phun ra nuốt vào đại thú hành trong miệng, đem thú hành ngoại trừ phần bên ngoài quy đầu lại nuốt vào một chút.
Nhưng thú hành của dã thú rất dài, lúc quy đầu đỉnh đến chỗ sâu trong khoang miệng, y cũng chỉ mới ăn vào một bộ phận nhỏ của hành thân. Tuy rằng y đã can đảm rất nhiều, cũng rất cố gắng, nhưng y thủy chung vẫn là người mới, không có cách nào đem thú hành siêu nhỏ (?) toàn bộ nuốt vào miệng. Việc kia chỉ sợ cần luyện tập trong một thời gian dài mới có thể làm được. . . . . .
Nó cảm thấy chính mình muốn điên rồi, dục vọng bị khoang miệng ấm áp nhỏ hẹp của người trong lòng bao vây lấy, tuy rằng chỉ mới ngậm vào một bộ phận nhỏ, nhưng vẫn làm cho nó vô cùng kích động, phải thật vất vả mới nỗ lực khống chế được sức mạnh, tựa hồ vừa muốn không khống chế được mà bùng nổ. . . . . .
May mắn là trước khi sức mạnh của nó bộc phát ra, bụng dưới của nó bắt đầu run rẩy, được Chu Lợi Địch "khẩu giao" cho thực sự rất kích thích, làm cho nó tới cực hạn, chuẩn bị cao trào bắn tinh. . . . . .
"Được rồi, có thể buông ra. . . . . ." Nó hấp tấp kêu lên với Chu Lợi Địch.
Chu Lợi Địch tựa hồ không hề nghe thấy, tiếp tục phun ra nuốt vào liếm lộng đỉnh nhọn của thú hành nóng đến muốn đem cái miệng của y thiêu đốt trong miệng, bất chấp việc dã thú lập tức sẽ bắn tinh.
Dã thú muốn đẩy đầu y ra, nhưng đã không còn kịp nữa, khoái cảm kích thích lạ thường làm thể dịch của nó phun vào trong miệng Chu Lợi Địch. . . . . .
Chu Lợi Địch dường như đã sớm chuẩn bị tâm lí, cũng không bài xích, không chút do dự nuốt thú tình nóng bỏng vào bụng. Nói thật, rất khó nuốt!
Thể dịch của dã thú rất tanh hôi, nóng như nham thạch, y có thể rõ ràng thú tinh mình nuốt vào đang đi đến vị trí nào trong cơ thể. . . . . .
Chu Lợi Địch mất rất nhiều sức lực mới khiến chính mình không nhổ ra, vẫn đem thú tinh rất nồng bắn ra cuồn cuộn không ngừng chậm chạp nuốt xuống dạ dày. Y cũng không phải kẻ cuồng bị ngược cố ý làm khó bản thân, y chỉ đơn thuần là muốn uống thể dịch của nó, y đã nói rằng phải đáp lễ lại cho nó. . . . . .
Tuy rằng nó cảm thấy vô cùng xấu hổ và quẫn bách, nhưng cảm giác bắn tinh trong miệng Chu Lợi Địch thật sự rất thoải mái, làm cho nó không thể đẩy y ra, vẫn không ngừng bắn tinh uy Chu Lợi Địch ăn. . . . . .
Bởi vì là dã thú nên thể dịch đặc biệt nhiều, lần này dĩ nhiên là nhiều hơn lần trước bội phần, khiến Chu Lợi Địch ăn không vào, có một chút thể dịch từ khóe miệng chảy ra.
Chu Lợi Địch thầm giật mình ở trong lòng, lần này làm sao lại nhiều như vậy, lần trước rõ ràng không nhiều như vậy.
Chu Lợi Địch không biết lần trước nó bởi vì vừa giật mình lại thẹn thùng, cho nên chỉ mới bắn một chút liền dùng pháp thuật ngăn cản chính mình tiếp tục bắn tinh, mau chóng rời khỏi.
Qua một thời gian rất lâu nó mới bắn xong, dạ dày của Chu Lợi Địch đã nuốt nhiều đến trướng lên, bụng đều hiện ra, khóe miệng cũng dính toàn là thú tinh nóng ẩm. Tuy rằng không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Chu Lợi Địch rốt cuộc có bao nhiêu dâm loạn, nhưng chỉ cần tưởng tượng cũng đã làm cho người ta đỏ mặt. . . . . .
"Vì sao lại phải. . . . . . nuốt vào?" Dã thú rút ra quy đầu cắm trong miệng Chu Lợi Địch, nhanh chóng điều chỉnh tốt tình tự của bản thân, trầm giọng hỏi, thanh âm ám ách vẫn lưu lại kích tình vừa nãy.
Y không cần phải. . . . . . làm loại chuyện này, từ động tác không thuần thục đó có thể thấy được y tuyệt đối là lần đầu tiên làm chuyện này, y vì cái gì phải miễn cưỡng bản thân nuốt thú tinh của nó chứ. . . . . .
"Ta đã nói việc này là tạ lễ cho bách hợp Điện hạ tặng ta lúc sáng, hơn nữa tối qua Điện hạ không phải cũng nuốt thể dịch của ta, ta đương nhiên phải nuốt của Điện hạ mới công bằng chứ!" Chu Lợi Địch thở hổn hển mà cười nói, rõ ràng là lời nói rất đáng thẹn nhưng từ trong miệng y nói ra lại cứ cao nhã như vậy.
Chu Lợi Địch đưa tay lau thú tinh dính đầy trên khóe miệng và cằm, trong miệng tất cả đều là nùng tinh, có chút muốn nôn, muốn uống nước súc miệng. Nhưng nếu làm như thế, nó nhất định sẽ tức giận, hơn nữa y phải tập quen với mùi vị này mới được, về sau chắc chắn còn có thể lại làm loại chuyện này. . . . . .
"Ngươi lại hấp dẫn ta sao!" Dã thú bắt lấy y, đem y kéo đến trước ngực nó, ở trong bóng đêm chăm chú nhìn y, khàn giọng nguy hiểm quát. Y rốt cuộc có biết nói những lời dâm đãng như vậy với giống đực sẽ có hậu quả gì hay không, làm cho nó thật sự nghĩ muốn. . . . . . lập tức hoàn toàn chiếm lấy y.
"Điện hạ, ta mệt mỏi, muốn ngủ. . . . . ." Cảm thấy nó lại bắt đầu kích động, Chu Lợi Địch thấp giọng cười nói, y chưa bao giờ biết bản thân hóa ra lại hấp dẫn nam nhân đến như vậy!
Đáng tiếc y hiện tại thật sự rất muốn ngủ, giúp nó khẩu giao so với trong tưởng tượng còn làm người ta mệt mỏi hơn, y hiện tại cần hảo hảo nghỉ ngơi. . . . . .
Dã thú tuy rằng rất muốn lập tức ôm lấy y chiếm hữu y, nhưng biết y thật sự thấy mệt, vẫn là săn sóc mà buông y ra.
"Cám ơn Điện hạ." Chu Lợi Địch hôn xuống hai má đầy lông của nó, nằm lên giường.
Tuy rằng y cảm thấy hiện tại tắm qua nước ấm rồi ngủ tiếp sẽ rất tốt, nhưng ở đây không có nước, lại không có đèn, chỉ có thể chờ ngày mai lại tắm rửa.
"Đêm mai, hãy trở thành người của ta. . . . . ."
Chu Lợi Địch nhắm mắt lại nghe được phía sau truyền đến một đạo thú âm trầm thấp, khóe miệng khẽ nhếch. "Được!"
Kỳ thật nó không cần hỏi ý của mình, bởi chính mình đã sớm là người của nó, nó có thể tùy thời có được, mình căn bản tuyệt đối sẽ không cự tuyệt nó. . . . . .
----
"A ân. . . . . . Ngô. . . . . . Hừ a. . . . . ." Đêm khuya, cung điện to lớn tràn ngập tiếng rên rỉ của nam nhân, thanh âm khêu gợi kích động lòng người, làm cho người ta thật sự nghĩ muốn nhìn trộm một màn xuân sắc bên trong cung điện, nhưng tiếc rằng cung điện vẫn là một mảnh tối đen như mọi khi.
Chu Lợi Địch trần như nhộng mà nằm trên giường lớn, mở rộng thân thể tùy ý để tình nhân trên người hôn môi âu yếm, miệng không ngừng phát ra tiếng thở dốc thoải mái.
Ngay lập tức sẽ hoàn toàn trở thành người của nó, y có một chút khẩn trương, dù sao thân thể y rất nhanh sẽ bị "hung khí" thô to đến không tưởng tượng nổi xỏ xuyên qua, thế nhưng y cũng không khiếp đảm.
Đêm nay có khả năng bởi vì có thể lập tức chân chính chiếm được Chu Lợi Địch, "Nó" luôn luôn bình tĩnh nội liễm lại trở nên có chút vội vàng xao động, cũng nhiệt tình hơn nhiều so với trước đây. Nó vừa đến liền áp đảo Chu Lợi Địch, cởi sạch quần áo của y, nôn nóng mà hôn môi vuốt ve y, vội vàng muốn tiến vào trong thân thể y. . . . . .
Nó vẫn luôn khát vọng y đến điên cuồng, mấy ngày nay hằng đêm đều cùng y da thịt kề cận, làm những chuyện dâm uế, nhưng vẫn không thể thật sự ôm y, nó đã sớm nhẫn tới cực hạn, nó không thể đợi thêm chút nào nữa!
Vội vàng mà lung tung âu yếm thân thể thon dài tinh tráng dưới thân, môi thú một đường thăm dò xuống phía dưới, miệng thú nóng bỏng liếm lên cơ thể no đủ rắn chắc. Tuy rằng thực nôn nóng, nhưng lí trí còn sót lại cho nó biết không thể làm thương tổn y, phải làm cho y có cảm giác mới có thể tiến vào thân thể y. . . . . .
"Ân ngô. . . . . ." Thân thể Chu Lợi Địch hơi hơi căng thẳng, nó hôn tới bụng y, cái lưỡi vừa dài vừa to liếm lộng cơ bụng của y, làm cho hạ thể kích khởi từng đợt điện lưu nho nhỏ.
Khóe miệng trong bóng đêm gợi lên một độ cung hoàn mỹ, phía dưới của y dường như có cảm giác, không nghĩ tới còn chưa bị nó trực tiếp chạm vào, y cũng đã cương lên! Bản thân có thể là quá nhạy cảm hay không?
Nó cũng nhận thấy được liếm hôn cơ bụng của Chu Lợi Địch làm cho y rất có cảm giác nên càng dùng sức liếm lộng cơ bụng hoàn mỹ của y, còn dùng đầu lưỡi liếm đâm lỗ nhỏ dưới cơ bụng, tà ác mà đùa bỡn rốn mắt của y.
"A ha. . . . . . Ân cáp. . . . . ." Thanh âm vẫn trầm thấp như cũ nhưng so với vừa rồi lại càng thêm gợi cảm và hấp dẫn.
"Ngươi cứng. . . . . ." Chu Lợi Địch cảm thấy hạ thể đang cương đột nhiên căng thẳng, bị một cái móng vuốt lông xù bắt lấy, đồng thời trên bụng truyền đến một đạo thú âm có chút ám ách.
Chu Lợi Địch nở nụ cười, tiếng cười nhẹ mang theo dục vọng vẫn tao nhã dễ nghe như trước, khiến kẻ khác nhịn không được mà say mê.
Dã thú cảm thấy y rất hấp dẫn người khác, rõ ràng chỉ là tiếng cười thực đơn thuần lại làm cho người ta cảm thấy so với nói những thứ dâm ngôn uế ngữ càng thêm hấp dẫn.
Nó cảm thấy ngày càng không thể khống chế được chính mình, nó giống như muốn lập tức xỏ xuyên qua thân thể y, hoàn toàn mà có được y. . . . . .
Chu Lợi Địch biết nó chờ không kịp, môi lưỡi và thú trảo của nó đồng thời rời khỏi người mình, kéo hai chân mình ra, đem đại thú hành nóng cháy thô ráp để trên mông của chính mình. . . . . .
Chu Lợi Địch hơi kinh hãi, nó định không chuẩn bị gì như thế mà xông thẳng vào thân thể y ư?
Mới nghĩ như vậy, giữa đùi đã truyền đến một trận đau đớn tê tâm liệt phế, nó cầm lấy "mãnh thú" làm cho người khác sợ hãi giữa hai chân trong bóng đêm lần tìm được hậu huyệt của y, bắt đầu tiến nhập. . . . . .
Chu Lợi Địch cố gắng thả lỏng thân thể để thuận tiện cho nó tiến vào, nhưng thú hành của nó thật sự quá lớn, nó chỉ cần nỗ lực tiến vào liền đau đến làm cho người ta chịu không nổi.
Dã thú bị dục vọng làm choáng váng đầu óc chỉ nghĩ đến việc lập tức tiến vào thân thể mình khát vọng đã lâu, không chút nào phát hiện hành vi của chính mình đã gây thương tổn cho Chu Lợi Địch. Nó cầm lấy thú hành của chính mình, lo lắng nghĩ muốn đâm vào chốn thiên đường thần bí kia, chính là làm thế nào cũng chen vào không lọt, ngay cả đỉnh tiến vào một chút cũng không có biện pháp. . . . . .
Chu Lợi Địch đau đến toàn thân căng thẳng, hai tay nắm chặt thành quyền, cố cắn chặt môi không cho bản thân đau đến kêu ra tiếng. Nơi bí ẩn chưa từng bị chạm qua kia không giống những bộ vị khác trên thân thể từng được rèn luyện qua, vô cùng yếu ớt, từ nãy đến giờ bị thú hành vô cùng to lớn ý đồ sáp nhập, đã bị xé rách chảy máu. . . . . .
Y không phải chưa từng bị thương đổ máu, bởi vì mang binh xuất chinh, y từng thụ rất nhiều thương tích, chảy rất nhiều máu, chính là chưa từng có lần nào đau như vậy. Không biết có phải là bởi vì lần này bị thương ở bộ vị đặc thù, cho nên cảm giác đau mới có thể mãnh liệt như vậy. . . . . .
Là loài thú, lại còn là thần, khứu giác của nó đặc biệt phát triển, hơn nữa đối với mùi máu lại vô cùng mẫn cảm, nó lập tức nghe được trong không khí truyền đến một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Vì sao lại có mùi máu? Chẳng lẽ là. . . . . . Y bị thương!
Dã thú rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, dừng động tác sáp nhập lại, muốn nhìn thương thế của Chu Lợi Địch, thế nhưng không có ánh sáng, nó căn bản không thể nhìn đến nơi đó của y bị thương như thế nào. Nó lại không thể làm cho cung điện sáng lên, bởi như vậy sẽ làm Chu Lợi Địch biết nó không phải Hắc Nặc Lỗ Tư, phải làm sao bây giờ?
Dã thú luôn luôn bình tĩnh trầm ổn, chưa từng bị chuyện gì làm khó lần đầu tiên gặp phải khó khăn, thể hiện vẻ kinh hoảng thất thố (hoảng hốt), cảm thấy không biết làm thế nào cho phải.
"Thực xin lỗi, có đau không?" Nó chỉ có thể hướng y giải thích, lo lắng mà hỏi, thanh âm lạnh lẽo lần đầu tiên tan đi băng giá.
Đều là tại nó quá xúc động, còn chưa làm tốt tiền diễn, thậm chí còn không có đem hậu đình của y nới lỏng liền sốt ruột muốn đi vào mới có thể làm y bị thương, hy vọng y đừng bị thương quá nghiêm trọng.
"Có một chút, thế nhưng Điện hạ không cần lo lắng. Điện hạ có thể dùng ma pháp giúp ta trị liệu không?" Chu Lợi Địch lắc đầu.
Nghe được thanh âm bối rối của nó, biết nó thực lo lắng cho mình, cơn đau giữa hai đùi cũng liền không còn đáng kể, bất quá vẫn nhanh chóng để nó thi pháp chữa khỏi cho nơi đó, bọn họ mới có thể tiếp tục.
Nó lúc này mới nhớ ra chính mình cũng có thể thi pháp lập tức chữa khỏi thương cho y, nó nhất thời sốt ruột, thế nhưng lại quên chuyện quan trọng như vậy. Trong Tam giới, cũng chỉ có y mới có thể làm cho chính mình thất thường như thế!
Không nhìn thấy thương thế của Chu Lợi Địch cũng không làm trở ngại nó thi pháp chữa khỏi cho hậu huyệt của Chu Lợi Địch, chỉ trong thời gian nháy mắt, hậu huyệt của Chu Lợi Địch liền tốt rồi, rốt cuộc không còn cảm nhận được nửa điểm đau đớn.
Thả lỏng thân thể, trong mắt Chu Lợi Địch hiện lên một mạt cười, quả nhiên thần và người đúng là không giống nhau, chỉ cần thi pháp vết thương lập tức sẽ khỏi. Bây giờ có thể tiếp tục làm, chính là chỉ sợ làm lại thì nó cũng rất khó đi vào, chính mình sẽ lại bị thương chảy máu. . . . . .
"Ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. . . . . . Ta đi về." Kéo chăn mỏng bằng tơ gấm một bên qua giúp Chu Lợi Địch đang trần trụi đắp lại tốt rồi, nó thấp giọng nói.
Bản thân đem y làm bị thương chảy máu, y hiện tại nhất định rất tức giận, không muốn cùng chính mình nói chuyện, mình vẫn là nên sớm rời đi thì tốt hơn.
"Đừng đi!" Chu Lợi Địch vươn tay bắt lấy nó.
"Ngươi không tức giận hay sao?" Nó lắp bắp kinh hãi, lập tức xoay người. Nó còn nghĩ chính mình đã bị chán ghét cơ!
"Bất kể Điện hạ làm chuyện gì với ta, ta cũng sẽ không tức giận." Chu Lợi Địch ôn nhu cười nói, ngồi dậy ôm lấy nó. Ngay từ trước lúc làm với nó, y đã biết nhất định sẽ không thuận lợi, cũng biết nhất định sẽ bị thương, y đã sớm chuẩn bị tâm lý.
" Chu Lợi Địch. . . . . ." Trong lòng nó cảm động một trận, nhẹ nhõm kêu lên.
"Ta rất cao hứng, Điện hạ rốt cục cũng gọi tên ta." Chu Lợi Địch ngẩng đầu lên, hôn lên môi nói, trải qua mấy đêm luyện tập và thích ứng, y đã có khả năng ở trong bóng tối chuẩn xác tìm được môi nó, còn có từng bộ vị trên thân thể nó.
Nghe Chu Lợi Địch nói, nó mới phát hiện bản thân thật sự chưa bao giờ gọi tên Chu Lợi Địch. Tuy rằng mỗi ngày nó đều ở trong lòng niệm tên của y vô số lần, nhưng chưa bao giờ ở trước mặt y gọi tên y ra.
" Chu Lợi Địch. . . . . ." Nó vô tình suy nghĩ lại gọi nhỏ một tiếng, rất thích cái tên này, có thể là bởi vì rất thích, cho nên mới không dám gọi ra.
"Ta cũng muốn gọi tên Điện hạ, có thể chứ?" Chu Lợi Địch tới gần lồng ngực vô cùng ấm áp của nó, nghe tiếng trái tim nó đập.
Tim nó đập có chút nhanh, hơn nữa tiếng thật sự rất lớn, dán ở trước ngực nó có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập của nó.
"Ân."Thú trảo của nó chặt chẽ ôm lấy y, trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm đặc thù chưa bao giờ có, khác với khoái cảm của dục vọng mãnh liệt, đây là một loại cảm giác thực ấm áp, hẳn gọi là hạnh phúc.
"Hắc Nặc Lỗ Tư. . . . . ." Chu Lợi Địch thử kêu lên, y không biết tên thật của nó, chỉ có thể gọi tên này.
"Không, đừng gọi tên này. . . . . . Gọi ta là Thước." Dã thú lập tức lắc đầu.
Nó biết chính mình không nên nói cho y biết tên thật, tuy rằng chỉ có một chữ, đã đủ để bị y phát hiện, nhưng nó không muốn y gọi mình bằng tên của nam nhân khác, điều này làm cho nó không thể chịu được.
"Thước. . . . . ." Chu Lợi Địch nhẹ giọng đọc, y thích tên này. "Thước", nếu y đoán đúng, đây không phải tên đầy đủ của nó, mà là một chữ trong tên, còn tên đầy đủ của nó. . . . . .
Quên đi, không cần đoán. Khi nó đã muốn nói cho mình biết thì tự nhiên sẽ nói cho mình nghe, nhưng thật ra bây giờ còn có một vấn đề có nhu cầu giải quyết cấp bách!
"Thước, chúng ta có tiếp tục chuyện vừa rồi không. . . . . ." Thanh âm của Chu Lợi Địch trở nên khàn khàn hấp dẫn, tay ôm lấy cơ thể dã thú đột nhiên di chuyển xuống phía dưới, bắt lấy đại hỏa bổng cứng rắn vẫn để ở đùi của mình.
Vừa rồi cơn đau ở hậu đình làm cho y không còn "tình thú", nhưng nó hình như cũng không bị ảnh hưởng, vẫn đều ở trong trạng thái cương. Cũng khó trách nó lại như thế, vừa rồi nó hưng phấn như vậy, bản thân mình đang trần truồng lại vẫn ôm nó, nó có thể "bình tĩnh" mới là kì lạ.
"Ngươi còn muốn tiếp tục?" Nó lại giật mình, chẳng lẽ chuyện vừa rồi bị thương đổ máu, y không một chút nào cảm thấy sợ hãi hay để ý sao?
Đúng rồi, nó quên, y không phải người bình thường, y là Khố hãn Chu Lợi Địch, y là nam nhân sẽ không để ý loại chuyện này.
"Là ngươi muốn tiếp tục." Chu Lợi Địch nắm chặt cự hành trong tay, cười trả lời, đáng tiếc bóng tối lại che mất nụ cười tuyệt mỹ của y, làm cho người ta không có cơ hội nhìn đến nụ cười này rốt cuộc có bao nhiêu quyến rũ khuynh thành.
Dã thú thiếu chút nữa lại gục với y, nam nhân này vì cái gì luôn luôn có thể nói ra lời nói hấp dẫn như thế, rõ ràng không có một từ dâm uế, lại tràn ngập dụ hoặc, làm cho người ta mất đi lí trí.
Dã thú mất sức lực thật lớn mới ngăn được xúc động muốn bổ nhào vào y, xâm phạm y, thanh âm cấp buộc chặt mà nói: "Đêm nay không làm, lần sau lại làm."
Nó rất muốn lại được tiến vào "hoa viên bí mật" của y, nhưng thất bại vừa rồi làm cho nó rất rõ ràng thử lại cũng sẽ không thành công, nơi đó của y quá nhỏ, thú hành to lớn của chính mình căn bản không có khả năng tiến vào. Nếu cường ngạnh mà xông vào mạnh hơn, sẽ chỉ lộng thương y, thậm chí giết chết y.
Xem ra nó muốn cùng y kết hợp thành một thể rất khó, nhưng dù có khó mấy nó cũng muốn tìm biện pháp cùng y kết hợp, chờ sau khi nó trở về phải đi tìm xem có biện pháp gì có thể giúp bọn họ kết hợp hay không, cũng sẽ không thương tổn đến y.
Bọn đệ đệ thường xuyên cùng con người làm tình, có thể hỏi bọn họ, bất quá khẳng định sẽ bị giễu cợt, vẫn là quên đi, nó tự mình nghĩ biện pháp!
"Vì cái gì?" Nam trung âm rõ ràng ôn nhu dễ nghe mang theo khó hiểu, không nghĩ tới nó cứ như vậy mà buông tha.
"Ta không muốn làm ngươi bị thương." Nó thành thật trả lời.
"Cảm ơn." Chu Lợi Địch sớm đoán được đáp án, nhưng nghe nó chính miệng nói ra vẫn thật cao hứng. Nó thật sự rất ôn nhu.
"Ta sẽ dùng miệng giúp người." Chu Lợi Địch nâng mặt lên hướng nó mỉm cười. Quả thật đêm nay có làm lại lần nữa đại khái cũng sẽ không thuận lợi, vẫn là để lần khác đi!
"Ân. . . . . ." Nơi đó của nó đã thực cứng, tiếp tục để mặc nó, nó sẽ chịu không nổi, y nguyện ý dùng miệng giúp nó, nó cầu còn không được.
Bất quá nghĩ đến một nam nhân ở Nhân giới luôn chững chạc đàng hoàng, thế nhưng lại yêu mị mà hấp dẫn nó, y chủ động như vậy, nó như cũ có chút không quen. Đến nay nó còn có rất nhiều chỗ chưa nghĩ ra, đối với tính cách trước đây và hiện tại hoàn toàn bất đồng của y cảm thấy vô cùng nghi hoặc. . . . . .
Bất quá nó hiện tại càng ngày càng thích y, mỗi đêm cùng y ở nơi thật sâu trong bóng đêm này gặp gỡ, tâm nó rơi vào tay giặc càng ngày càng sâu, sớm đã bất trị. . . . . .
Rất nhanh nó đã không còn biện pháp nghĩ thêm gì nữa, dục vọng nóng đến phát hỏa truyền đến xúc cảm nóng ấm ẩm ướt, "Thánh đức Thái tử" mê người bắt đầu giúp nó khẩu giao. . . . . .
Hoàn Chương thứ năm.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro