Chương thứ hai
Tình yêu không có ánh sáng
Tác giả: Ô Mông Tiểu Yến
Edit + Beta: Chito Yasumi
Chương thứ hai
Dương quang trộn lẫn tơ vàng, xinh đẹp chói mắt, ấm áp sáng sủa bao phủ cả đại địa, làm cho đại địa phủ thêm một kiện kim y xinh đẹp.
Trong ánh mặt trời, Khố hãn Chu Lợi Địch một mình trong rừng rậm cách Tây Tắc Nhĩ thành rất xa, ở nơi hẻo lánh một mình tắm rửa bên giếng, toàn thân xích lỏa trần như nhộng, thân thể dưới ánh mặt trời chiếu xuống cực kỳ xinh đẹp.
Dáng người của Chu Lợi Địch giống như tất cả người Tô Tác Khố, tương đối cao lớn, lại không tráng kiện như người Tô Tác Khố, hình thể cao gầy thon dài, vô cùng đẹp mắt.
Tuy rằng Chu Lợi Địch có chút gầy, thế nhưng thân thể rèn luyện phi thường rắn chắc, cả người đều là cơ nhục (cơ thịt). Vai rộng, thắt lưng nhỏ, cánh mông xinh đẹp cùng chân thon dài, không một chỗ nào không hấp dẫn người.
Chu Lợi Địch bởi vì thuở nhỏ tập võ, có khi còn có thể xuất ngoại đánh giặc, cho nên làn da cũng không trắng như nữ nhân mà phơi nắng thành màu mật ong xinh đẹp.
Da thịt màu mật ong cũng không phải hoàn mỹ không tì vết, bề mặt có một số nơi lưu sẹo, vết mới vết cũ. Bất quá lại tuyệt không xấu, càng không có cảm giác dữ tợn, trái lại còn thấy cực kỳ suất (đệp giai :)) ), đó là căn cứ chính xác nhất cho sự oai hùng của Chu Lợi Địch.
Da thịt màu mật ong cùng mái tóc nâu xinh đẹp dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, khuôn mặt tuấn dật thanh tú như cũ thản nhiên mỉm cười cho thấy tính cách của Chu Lợi Địch. Càng xem càng cảm thấy một người tuấn mỹ cao quý như vậy không hề giống con người, hẳn phải là thần linh mới đúng!
Chu Lợi Địch đem thùng treo ném vào trong giếng, lại lấy thêm một thùng nước, từ trên đầu đổ xuống. Nước giếng trong suốt từ đỉnh đầu chảy xuống phía dưới, chảy qua mỗi một chỗ trên thân thể Chu Lợi Địch, kể cả bộ vị tối tư mật ở hạ thể. Thân thể Chu Lợi Địch thật sự là tác phẩm nghệ thuật, ngay cả tính khí (*) ở nơi riêng tư cũng cực kỳ xinh đẹp. Tính khí của Chu Lợi Địch so với nam nhân bình thường còn muốn lớn hơn một chút, phía trên có một ít lông màu nâu, dưới ánh mặt trời cũng lóe ra quang mang chói mắt. . . . . .
(*) QT để là sinh thực khí, đọc truyện bao nhiêu năm thấy các bạn editor toàn để như vầy nên tui ăn theo thôi kaka
Rõ ràng là một khối thân thể nam nhân, lại hấp dẫn mê người nói không nên lời.
Chu Lợi Địch lại xối một thùng nước lên người, chậm rãi tẩy thân thể, tuyệt không sợ có người rình coi. Hắn một người nam nhân căn bản không sợ bị người khảm (*) , huống chi nơi này yên lặng như thế, trừ bỏ ánh mặt trời, cái gì cũng không có.
(*) nơi đây từ điển ghi là chặt, chém, bổ, thái mỏng, loại bỏ... Tui thấy không liên quan gì cả, chẳng lẽ ý bạn là ám sát chăng???
Vốn Chu Lợi Địch có thể vào Hi Tắc Nhĩ thành, ở dục trì (bể tắm) lớn trong thành hảo hảo tắm rửa một phen, hưởng thụ một phen, bất quá Chu Lợi Địch vì tị hiềm (tránh bị nghi ngờ), lựa chọn ở ngoài thành tùy tiện tìm một miệng giếng cọ rửa đơn giản một chút.
Đại quân An Lỗ Đặc một mực ở biên giới như hổ rình mồi, nhất cử nhất động của bọn họ đều phải thật cẩn thận, nếu bản thân vào trong tòa thành của Hi Tắc Nhĩ thành tắm rửa, khẳng định sẽ bị cho là hành vi muốn chiếm lĩnh Hi Tắc Nhĩ thành. (Khổ, đi tắm thôi cũng không xong =[[ )
Kỳ thật Chu Lợi Địch cũng không phải thật sự sợ mười vạn đại quân của An Lỗ Đặc, nếu An Lỗ Đặc vương thật sự mang mấy chục vạn đại quân tấn công lại đây, hắn cũng tự tin mình có biện pháp đánh thắng, bất quá hắn không thích đánh giặc.
Lần này vì tiêu diệt binh đoàn thú nhân mà bọn họ đã chết rất nhiều người, hắn không hy vọng lại tăng thêm thương vong vô nghĩa, hơn nữa bọn họ cùng An Lỗ Đặc thực lực vẫn luôn ngang nhau, nếu thật sự khai chiến sẽ chỉ lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt hại), làm cho nhân dân vô tội chịu khổ.
Đột nhiên, Chu Lợi Địch cảm giác trong nước có thứ gì đó rơi trên đầu, thân thủ bắt lấy, lục mâu chợt lóe, là một đóa hoa hồng.
Là một đóa hoa hồng thực kỳ lạ, hắn tuy đã gặp qua rất nhiều loại hoa hồng, có màu trắng, màu đỏ, màu vàng, màu tím, còn có màu đen, nhưng chưa bao giờ gặp qua màu xanh lá.
Thần kỳ nhất chính là hoa hồng xanh dưới ánh mặt trời chiếu xuống thế nhưng lóe ra quang huy (ánh sáng rực rỡ) đỏ như lửa, xinh đẹp kiều diễm nói không nên lời.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một cỗ nghi hoặc, trong nước làm sao có thể có hoa hồng, thời điểm mới múc nước từ giếng lên cũng không nhìn thấy bông hoa nào! Đóa hoa hồng thần kỳ này làm sao tới được đây?
Chu Lợi Địch quay đầu nhìn khắp nơi xung quanh, xung quanh đây một bóng người cũng nhìn không thấy, tuyết ưng đi săn thức ăn còn chưa có trở lại. Trong rừng rậm hẻo lánh chỉ có một mình hắn, còn có dương quang vô cùng sáng lạn chói mắt từ trên không trung chiếu xuống.
Đóa hoa hồng này dù sao cũng không có khả năng là ánh mặt trời thả vào trong nước tặng hắn đi! Chu Lợi Địch giơ lên khóe miệng, không suy nghĩ xem hoa hồng này đến như thế nào nữa, hắn đem hoa hồng xanh đặt trước mũi ngửi nhẹ.
Thật là thơm! Mùi hoa cùng hoa đều đặc biệt như nhau, hương vị này hắn chưa ngửi qua bao giờ, vô cùng vô cùng thơm. Mùi hương nồng đậm lại không tầm thường, hắn thực thích.
Chu Lợi Địch sau khi tẩy rửa thân thể sạch sẽ liền đem khôi giáp đặt ở bên cạnh mặc vào, cũng không lập tức trở về quân doanh mà là ngồi ở trên cỏ, kiếp phù du khó có được nửa ngày nhàn (?!?), hắn nghĩ muốn gảy đàn một hồi, hắn đã thật lâu rồi chưa có đánh đàn.
Chỉ thấy Chu Lợi Địch lấy ra thục cầm bạch kim xinh đẹp, mặt trên được đính ngọc bích, bảy sợi dây đàn đều dùng kim tuyến làm nên, Chu Lợi Địch tuy là Thái tử của một nước lớn nhưng luôn luôn tiết kiệm, vật phẩm quý giá nhất bên người cũng chỉ có cây đàn hạc này, đàn này chính là của phụ vương Tô Tác Khố Hoàng đế tặng cho hắn.
Ngón tay thon dài gảy nhẹ dây đàn màu vàng, tiếng đàn mĩ diệu lập tức từ cầm huyền tuôn ra làm cho thiên địa vạn vật đều mất đi nhan sắc.
Âm nhạc trong suốt tuyệt vời, mê hoặc lòng người khó có thể tưởng tượng được là từ tay nhân loại tấu ra, cho dù là Thần Âm nhạc trên trời cũng không thể đàn ra được khúc nhạc tuyệt vời như vậy.
Chu Lợi Địch rất yêu thích việc đánh đàn, thế nhưng hắn chưa bao giờ đàn trước mặt người khác, chỉ có thời điểm hắn ở một mình mới có thể đàn thục cầm.
Làm một Thái tử của nước lớn, một Thánh đức Thái tử vĩ đại hoàn mỹ, không có một chút khuyết điểm, được nhân dân cả nước kính yêu, áp lực của hắn vượt xa những gì người thường có thể tưởng tượng. Cho nên có khi hắn phải trốn đi, một mình đánh đàn để giảm bớt áp lực, đây chính là sở thích duy nhất của hắn.
Xa xa truyền đến một trận tiếng ưng kêu quen thuộc, tuyết ưng còn đang săn mồi nghe thấy tiếng đàn của chủ nhân lập tức liền bay đến đây, tuyết ưng yêu nhất Chu Lợi Địch đánh đàn, hắn đàn thật sự rất hay, ngay cả động vật cũng sẽ bị mê hoặc. . . . . .
Tuyết ưng rất nhanh bay đến trên vai Chu Lợi Địch, đồng thời rất nhiều động vật nhỏ ở trong rừng sâu cũng chạy tới, chúng nó tất cả đều vây quanh Chu Lợi Địch, đều là bị tiếng đàn của Chu Lợi Địch hấp dẫn tới.
Chu Lợi Địch thản nhiên mỉm cười, tiếp tục đánh đàn, hắn tuy rằng không thích đánh đàn trước mặt người khác, thế nhưng trước mặt động vật lại tuyệt không để ý.
Hình ảnh kia tuyệt đối là đẹp như hoa, tuyệt thế mỹ nam tử tuấn mỹ dật thản nhiên ngồi giữa núi rừng, tắm rửa trong dương quang ấm áp, đánh đàn giữa rất nhiều động vật vây quanh, rất thoải mái nhàn nhã, quả thực là đẹp bất khả tư nghị (khó tin/không tưởng tượng được).
Chu Lợi Địch ở trong rừng rậm đàn ra một lần lại một lần những khúc nhạc mĩ diệu động lòng người, làm cho nhóm động vật nhỏ đáng yêu ngồi nghe hắn đàn ai cũng như si như túy. . . . . . Không, vẫn còn một thính giả nữa, chính là ánh mặt trời vẫn luôn đi theo Chu Lợi Địch.
Ánh mặt trời tựa hồ cũng có thể nghe thấy tiếng đàn của Chu Lợi Địch, ánh sáng càng ngày càng nóng rực, đem xung quanh đóa hoa hồng xanh chiếu sáng lấp lánh, ngọn lửa màu đỏ trong ánh mặt trời như sắp bốc cháy.
Hoa hồng luôn luôn là vật tượng trưng cho tình yêu, màu xanh biếc lại đại biểu cho màu mắt của Chu Lợi Địch, còn ý nghĩa của màu đỏ là nhiệt tình, hoa hồng xanh có ngọn lửa màu đỏ đại biểu cho lửa nóng kề bên Chu Lợi Địch.
Từ sau ngày ở trong rừng rậm tắm rửa, Chu Lợi Địch mỗi ngày đều có thể nhận được một đóa hoa hồng xanh lấp lánh ngọn lửa màu đỏ, nhưng rất kì quái, là đều nhìn không thấy người tặng hoa.
Mỗi khi Chu Lợi Địch phát hiện đóa hoa hồng xanh đó, xung quanh chỉ có ánh mặt trời, nhìn không thấy một bóng người, hoàn toàn không thể biết ai là người mỗi ngày tặng hoa.
Chu Lợi Địch thập phần nghi hoặc, từng âm thầm quan sát xem là ai lặng lẽ tặng hoa cho hắn, nhưng bất kể Chu Lợi Địch chú ý như thế nào, hoa hồng vẫn luôn vô thanh vô tức (không một tiếng động hay báo trước) mà xuất hiện, tựa như từ hư không biến ra!
Đương nhiên hoa hồng tuyệt đối không có khả năng làm cho chính mình từ hư không biến ra, nhất định là có người âm thầm tặng cho hắn, chính là người này không muốn xuất hiện trước mặt hắn mà thôi.
Tuy rằng Chu Lợi Địch vẫn không tra ra người thần bí vẫn trộm tặng hoa cho hắn, bất quá Chu Lợi Địch lại phát hiện một manh mối trọng yếu, hoa hồng đều xuất hiện vào ban ngày, chưa từng đưa đến vào ban đêm. Hơn nữa lúc hoa hồng xuất hiện chỉ có một mình hắn, còn có. . . . . . ánh mặt trời!
Chẳng lẽ hoa hồng vẫn là do ánh mặt trời tặng? Chính là ánh mặt trời làm sao có thể tặng hoa hồng?
Chu Lợi Địch còn phát hiện một chuyện, hoa hồng xanh thế nhưng sẽ không héo tàn, đóa hoa bình thường chỉ qua vài ngày là héo, nhưng hoa hồng xanh do người thần bí tặng thì sẽ không.
Hoa hồng xanh tựa như có sinh mệnh vĩnh cửu, dù cho qua bao lâu cũng không tàn lụi, vĩnh viễn luôn kiều diễm xinh đẹp. Điều này cho thấy hoa hồng xanh không phải vật ở nhân gian, hẳn là hoa của Thiên gới.
Nhưng nếu hoa hồng xanh là vật từ Thiên giới, như vậy người tặng hoa hồng chẳng phải là thần hay sao?
Nhưng theo nhận thức của Chu Lợi Địch về thần linh ở Thiên giới, thần làm sao lại tặng hoa hồng cho hắn, hướng hắn cầu yêu (kiểu như cầu hôn vậy)! Chẳng lẽ là có vị nữ thần nào đó ở trên trời phải lòng Chu Lợi Địch?
Chuyện này cũng không phải không có khả năng, Chu Lợi Địch tuấn mỹ bất phàm, tao nhã, là siêu cấp mỹ nam tử vô cùng hiếm gặp, hơn nữa lại văn võ song toàn, trên người không có một chút khuyết điểm. Nam tử như vậy có nữ nhân nào không thích, kể cả thần! (đoạn này nghe cứ như anh tự sướng ấy =)) )
Chu Lợi Địch tuy rằng vẫn rất hiếu kì người thần bí mỗi ngày tặng hoa cho mình là ai, bất quá nếu đối phương không muốn hiện thân, vậy cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
Chu Lợi Địch mang theo quân đội ở Hi Tắc Nhĩ thành đợi hơn nửa tháng, chờ cho thương thế của Thiếu thành chủ Hi Tắc Nhĩ thành tốt lên liền đại diện cho đế quốc Tô Tác Khố chính thức bổ nhiệm Thiếu thành chủ lên làm tân Thành chủ của Hi Tắc Nhĩ thành, còn hứa rằng đế quốc Tô Tác Khố sẽ toàn lực giúp đỡ Hi Tắc Nhĩ thành xây dựng lại.
Trừ lần đó ra, đế quốc Tô Tác Khố còn có thể bảo hộ an toàn cho Hi Tắc Nhĩ thành, nếu Hi Tắc Nhĩ thành gặp nguy hiểm tùy thời đều có thể được đế quốc Tô Tác Khố giúp đỡ, đế quốc Tô Tác Khố sẽ xuất binh vô điều kiện trợ giúp cho Hi Tắc Nhĩ thành.
Thiếu thành chủ và người dân Hi Tắc Nhĩ thành tự nhiên đối với Chu Lợi Địch vô cùng cảm kích, hoàn toàn bị vị "Thánh đức Thái tử" này cảm phục, Thiếu thành chủ nhiều lần hướng Chu Lợi Địch quỳ xuống nói lời cảm tạ, cảm tạ hắn đối với Hi Tắc Nhĩ thành trợ giúp không cầu lợi, càng tỏ vẻ sẽ vĩnh viễn trung thành với đế quốc Tô Tác Khố.
Cái gọi là lòng người vô địch, Chu Lợi Địch không mất một người nào liền thắng được tâm của nhân dân Hi Tắc Nhĩ thành cùng với tâm của người dân khắp đại lục, so với nhân cơ hội chiếm lĩnh Hi Tắc Nhĩ thành, làm cho nhân dân Hi Tắc Nhĩ thành oán hận và người dân trên cả đại lục khinh bỉ cao minh hơn nhiều!
Nhận được tin tức Chu Lợi Địch chiến thắng trở về, cả Tô Tác Khố đều sôi trào, cả nước chúc mừng. Nhất là nhân dân ở thủ đô Tô Tác Khố cao hứng đến một đêm không ngủ, dân chúng toàn thành suốt đêm chuẩn bị nghi thức hoan nghênh long trọng, mừng Chu Lợi Địch thắng lợi trở về.
Trời còn chưa sáng, Hoàng đế và Hoàng hậu Tô Tác Khố liền dẫn đầu tất cả đại thần và dân chúng toàn thành ở ngoài thành chờ Chu Lợi Địch và quân đội Tô Tác Khố.
Sáng sớm, mặt trời mới mọc lên từ phương đông, khi tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu sáng trên đại địa, mọi người canh giữ ở ngoài thành đã lâu rốt cục cũng nhìn thấy thân ảnh chói mắt như thần ở trong ánh mặt trời xuất hiện, mọi người lập tức hoan hô lên.
Bồ câu trắng trước đó đã được chuẩn bị tốt bay đầy không trung, chuông đồng to lớn vang lên "Khải hoàn chi âm" vô cùng tốt đẹp, đây là phong tục đãi ngộ đặc biệt mà Tô Tác Khố dành cho anh hùng.
Khố hãn Chu Lợi Địch một thân ngân giáp cưỡi tuấn mã cao lớn đi đầu đoàn quân. Trong tiếng hoan hô của đám người chậm rãi đi trước, thỉnh thoảng hướng dân chúng nhẹ nhàng phất tay, trên khuôn mặt tuấn dật hoàn mỹ vẫn duy trì mỉm cười thản nhiên, lục mâu cao quý như phỉ thúy bình tĩnh vô ba, hoàn toàn không có nửa điểm kích động.
Chu Lợi Địch trời sinh tính tình lạnh nhạt, tính cách lúc nào cũng vân đạm phong khinh (*), dù cho phát sinh chuyện gì cũng rất khó làm cảm xúc của hắn dao động, này cũng không biết là tốt hay xấu.
(*) vân đạm phong khinh: mây gió điềm nhiên, ở đây chỉ tính tình lạnh nhạt, khó bị dao động
Bất quá Chu Lợi Địch cao quý tuấn mỹ, tao nhã ôn hòa làm cho tất cả nữ nhân đều phải điên cuồng. Từ cụ bà hơn bảy mươi tuổi đến bé gái ba tuổi, bất kể quý tộc hay bình dân, toàn bộ đều điên cuồng thét chói tai với Chu Lợi Địch, hoa hồng cầm trong tay đều hướng về phía Chu Lợi Địch.
"Thái tử Điện hạ, ta yêu ngươi!"
"Thánh đức Thái tử, ta yêu ngươi!"
"Điện hạ, ta muốn gả cho ngươi!"
Chu Lợi Địch vẫn là thần tượng của tất cả nhân dân Tô Tác Khố, lại là đối tượng muốn gả của tất cả nữ nhân, tất cả các nữ nhân Tô Tác Khố đều coi việc có thể đứng hầu hạ bên người Chu Lợi Địch là quang vinh của mình. Cho dù không thể làm phi tử của hắn, chỉ cần có thể làm tỳ nữ của hắn, bọn họ cũng cảm thấy mỹ mãn.
Mà việc nhiều lần cầm hoa hồng hướng Chu Lợi Địch là ý muốn cầu yêu, đây là truyền thống của Tô Tác Khố, chỉ cần Chu Lợi Địch tiếp nhận hoa hồng của ai đó trong số bọn họ, người kia lập tức liền có thể trở thành ái nhân của Chu Lợi Địch, còn có cơ hội trở thành phi tử của hắn.
Nhìn thấy Chu Lợi Địch vẫn luôn nhận được sự hoan nghênh và mê luyến của nữ nhân như vậy, nam nhân trong quân đội đều cực kỳ hâm mộ, bất quá trong mắt Chu Lợi Địch như cũ không hề có nửa điểm kích động, chính là vẫn hướng những nữ nhân này mỉm cười.
Tươi cười ôn hòa xinh đẹp làm cho các nữ nhân càng điên cuồng, bọn họ tất cả đều khẩn trương nhìn Chu Lợi Địch, hy vọng hắn có thể mang đi hoa hồng của mình, nhưng các nàng rất nhanh liền thất vọng.
Đột nhiên, một đóa hoa hồng xanh phát sáng vô cùng xinh đẹp và đặc biệt không biết từ đâu xuất hiện, Chu Lợi Địch thế nhưng lại đưa tay ra tiếp lấy nó.
Nhìn thấy hoa hồng xanh, lục mâu xinh đẹp chợt lóe, không nghĩ tới người thần bí tặng hoa hồng cho hắn cũng đến đây.
Tư thế cầm hoa tao nhã ở trước mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, khóe miệng khẽ nhếch, hương vị vẫn ngọt ngào như vậy, làm người say mê, Chu Lợi Địch đem hoa hồng xanh cắm ở trước ngực.
Thấy thế, trên mặt tất cả nữ nhân lập tức hiện lên vẻ thất vọng, lập tức nhìn quanh bốn phía nghĩ muốn tìm nữ nhân ném hoa hồng xanh được Thái tử Điện hạ nhìn trúng. Nhưng là rất kỳ quái, dù cho bọn họ tìm như thế nào, cũng không tìm thấy nữ nhân đã ném hoa.
Chu Lợi Địch trong tiếng hoan hô của mọi người đi đến trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu Tô Tác Khố, xuống ngựa quỳ gối trước mặt hai người, mỉm cười tao nhã nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần đã trở lại!"
"Thái tử, hoan nghênh ngươi trở về!" Hoàng đế Tô Tác Khố Á Nặc Đốn lập tức nâng đứa con dậy, trên khuôn mặt bình thường uy nghiêm khôn khéo đã có chút già nua tràn ngập tươi cười, trong mắt đầy tự hào cùng kiêu ngạo.
Đứa con này thật sự rất vĩ đại và hoàn mỹ, nhất cử nhất động đều chói mắt như thần, đứa con này chính là niềm kiêu ngạo lớn nhất cả đời của hắn, là bảo bối mà thần linh đã ban cho hắn.
"Chu Lợi Địch, ngươi rốt cục đã trở lại, mẫu hậu mỗi ngày đều ngóng trông ngươi sớm trở về!" Hoàng hậu một bên nhìn thấy con, nước mắt đã muốn đảo quanh lục mâu xinh đẹp.
Chu Lợi Địch có thể lớn lên tuấn mỹ xuất sắc như thế hoàn toàn là bởi vì di truyền dung mạo tuyệt sắc của Hoàng hậu, Hoàng hậu mặc dù đã qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn như cũ xinh đẹp kinh người.
Nàng nguyên bản là nữ nhi của một tiểu quý tộc, bằng thân phận này căn bản không có khả năng trở thành Hoàng hậu của đại quốc Tô Tác Khố, nhưng bởi vì mỹ mạo của nàng, làm cho Hoàng đế bất chấp sự phản đối của mọi người phong nàng làm hậu.
"Thái tử, thủ cấp của Gia Nạp Đặc đâu? Nơi hiến tế đã sớm chuẩn bị tốt, chúng ta cần nhanh chóng đem thủ cấp của Gia Nạp Đặc hiến cho Thần hậu." Á Nặc Đốn có chút lo lắng hỏi, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.
Hắn có thể sai đứa con chính mình thương yêu nhất bất chấp nguy hiểm lớn như vậy đi tấn công binh đoàn thú nhân, giết ma thú, chính là vì muốn đem thủ cấp của Gia Nạp Đặc hiến cho Thần hậu, đoạt được sủng ái của Thần hậu, đánh bại đối thủ cả đời của hắn là An Lỗ Đặc vương.
Hắn muốn cho An Lỗ Đặc vương cùng tất cả người An Lỗ Đặc hảo hảo nhìn xem, Hoàng đế Tô Tác Khố hắn cùng nhân dân của hắn cũng có thể có được sự thưởng thức và sủng ái của Thần hậu, sự sủng ái của Thần hậu không phải chỉ thuộc về người An Lỗ Đặc bọn họ.
"Thỉnh phụ hoàng yên tâm, thủ cấp của Gia Nạp Đặc ở phía sau." Chu Lợi Địch xoay người chỉ về phía sau, Á Nặc Đốn cùng mọi người lập tức thấy được mấy binh lính nâng một cái đầu thú thật lớn đang hướng nơi này đi tới, đúng là thủ cấp của ma thú Gia Nạp Đặc.
Mọi người lại phát sinh hoan hô kịch liệt, Á Nặc Đốn trên mặt lộ ra vẻ mặt tươi cười hài lòng, ma thú Gia Nạp Đặc là mãnh thú nổi danh trên đại lục, thường xuyên đi khắp nơi hại người, từng có không ít anh hùng nổi tiếng trên đại lục muốn vì dân trừ hại, thế nhưng kết quả đều bị Gia Nạp Đặc ăn thịt, chỉ có nhi tử của hắn là thành công!
Chỉ cần có Chu Lợi Địch ở đây, Tô Tác Khố bọn họ liền không gì không làm được, hắn tin tưởng vững chắc Tô Tác Khố sẽ vượt qua An Lỗ Đặc, thậm chí có khả năng chiếm được An Lỗ Đặc. . . . . .
Nhìn phụ hoàng hai mắt vô cùng hưng phấn và kích động, Chu Lợi Địch chính là cười ảm đạm, khó trách phụ hoàng lại có thể cao hứng như vậy. Phụ hoàng chính là người sùng bái Thần hậu điên cuồng nhất, có thể được một cái liếc mắt của Thần hậu là mục tiêu cả đời của người!
Bất quá hắn đối với sự sủng ái của Thần hậu một chút hứng thú cũng không có, lần này tự mình mang binh tấn công Gia Nạp Đặc là bởi vì hắn sợ Gia Nạp Đặc sau khi chiếm lĩnh Hi Tắc Nhĩ thành sẽ tùy thời mang theo binh đoàn thú nhân xâm lược Tô Tác Khố, giết hại nhân dân của Tô Tác Khố. Hơn nữa hắn thật sự rất muốn giải cứu Hi Tắc Nhĩ thành, giết Gia Nạp Đặc vì dân trừ hại. . . . . .
Mọi người cao hứng dưới sự dẫn đầu của Á Nặc Đốn đi đến Thần miếu cung phụng Thần hậu, Thần miếu to lớn đồ sộ, trang nghiêm thần thánh thờ phụng một pho tượng nữ thần vô cùng to lớn và xinh đẹp. Đó chính là nữ nhân xinh đẹp nhất tam giới, là Thần hậu mà toàn bộ đại lục sùng bái và kính nể nhất.
Tượng Thần hậu to lớn dùng bảo thạch tối trân quý của Tô Tác Khố là "thạch Ánh trăng" chạm khắc thành, bởi vì sử dụng "thạch Ánh trăng" khắc nên, tượng thần chẳng những sáng lóng lánh vào ban ngày, ngay cả buổi tối cũng có thể phát ra ánh sáng tựa như ánh trăng, chiếu sáng cả Thần miếu.
Đại tế ti (*) của Tô Tác Khố đã sớm ở Thần miếu chuẩn bị từ lâu, Á Nặc Đốn cùng Chu Lợi Địch vừa đến liền lập tức bắt đầu hiến tế. Binh lính dựa theo chỉ thị của Đại tế ti, đem đầu của Gia Nạp Đặc đặt ở trước tượng Thần hậu, sau đó Đại tế ti bắt đầu niệm chú văn hiến tế. . . . . .
(*) Đại tế ti là người chủ trì lễ cúng tế, hiểu nôm na giống như là thầy cúng ấy
Rất nhanh, Đại tế ti liền vạn phần kích động hướng Hoàng đế bẩm báo: "Chúc mừng Bệ hạ, Thần hậu vô cùng cao hứng, khen ngợi Bệ hạ và Thái tử làm rất tốt. Thần hậu vì thưởng cho sự trung thành của Tô Tác Khố chúng ta đối với người, chẳng những làm cho Tô tác Khố chúng ta trong ba năm đều được mưa thuận gió hòa, vận nước hưng thịnh, cuối cùng còn đặc biệt cho phép Hoàng thất Tô Tác Khố chúng ta có thể phái một người đi Thiên giới du ngoạn một tháng."
Nghe xong, các đại thần đang quỳ gối trong đại diện ngay lập tức cao hứng hoan hô, cảm tạ ân đức của Thần hậu, mà Á Nặc Đốn lại hưng phấn đến thiếu chút liền lên cơn sốc.
Mấy chục năm, hắn cuối cùng cũng đợi được ngày này, Thần hậu cuối cùng cũng tán thưởng hắn! Thần hậu lần đầu tiên ân sủng con dân Tô Tác Khố, mà quan trọng nhất là Thần hậu cuối cùng còn hứa Hoàng thất bọn họ có thể cử một người lên Thiên giới du ngoạn, đây là điều quang vinh biết chừng nào!
Ngay cả đối thủ một mất một còn của hắn là An Lỗ Đặc vương cũng chưa bao giờ được mời lên Thiên giới, hắn rốt cục còn hơn cả An Lỗ Đặc vương! Chính là. . . . . . cơ hội có thể lên Thiên giới du ngoạn này, phụ tử hai người bọn họ rốt cuộc nên cho ai. . . . . .
Hắn vẫn hy vọng khi còn sống có thể một lần được nhìn thấy Thần hậu, lên Thiên giới Thần hậu nhất định sẽ cho gặp hắn, hắn có thể thực hiện nguyện vọng này. Chính là công lao lần này tất cả đều của nhi tử hắn. Phải nên cho nhi tử đi Thiên giới du ngoạn mới đúng. . . . . .
"Chúc mừng phụ hoàng, người rốt cục cũng có thể đi Thiên giới gặp Thần hậu!" Chu Lợi Địch đương nhiên biết phiền não của phụ thân, không đợi phụ thân mở miệng, đã quan tâm mà cười nói, đem cơ hội đi Thiên giới trao lại cho phụ thân.
Hắn đối với việc đi Thiên giới không hề có hứng thú, quan trọng nhất là hắn phải ở lại Tô Tác Khố, đề phòng Tà thần Ốc Lệ Ti tùy thời sẽ đến trả thù.
Khác với những người bị vui sướng làm choáng váng đầu óc kia, Chu Lợi Địch vẫn luôn bình tĩnh và thanh tỉnh. Tuy rằng lần này bọn họ đúng là lập công lớn trước mặt Thần hậu, được Thần hậu tán thường, nhưng bọn hắn cũng làm chính mình chọc phải phiền toái rất lớn.
Giết tâm phúc đáng tin cậy của Ốc Lệ Ti, tiêu diệt binh đoàn thú nhân, Ốc Lệ Ti tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn và Tô Tác Khố. Bất quá. . . . . . lục mâu hiện lên một mạt cười tự tin kiên định, hắn nhất định có thể bảo vệ tốt Tô Tác Khố. . . . . .
Ở nơi tối tăm hẻo lánh nhất Ma giới, có một nơi hư vô gọi là "Không giới", "Không giới" giống như tên gọi, là một thế giới chỉ có khoảng không hư vô rộng lớn, ngoài ra cái gì cũng không có.
"Không giới" chính là nơi hoang vắng kinh khủng nhất vũ trụ, chỉ có thần phạm vào trọng tội mới có thể bị đuổi đến nơi đây, chủ nhân của "Không giới" là Tà thần Ốc Lệ Ti, ác thần tà ác và tàn nhẫn nhất trên đời.
Ốc Lệ Ti nguyên bản là thê tử của Thần vương, là Thần hậu đầu tiên, được mọi người sùng bái và kính ngưỡng, nàng ôn nhu thiện lương, nhân ái vô cùng, tất cả thần cùng người đều kính yêu nàng. Nhưng không biết vì cái gì, nàng ta đột nhiên có một ngày cuồng tính đại phát, mất đi lý trí, giết chết thần và người, trở nên vô cùng hung tàn!
Thần vương tức giận, sau khi tự mình ra tay đánh bại Ốc Lệ Ti thì hủy bỏ phong hào Thần hậu của nàng, đem nàng đuổi đến "Không giới", hơn nữa còn hạ phong ấn thật mạnh, khiến cho nàng vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi "Không giới".
Ốc Lệ Ti tuy rằng bị nhốt ở "Không giới", thế nhưng nàng ta lại không cam lòng vĩnh viễn bị giam giữ tại nơi này, dựa vào pháp lực cường đại, dùng tinh thần thống trị một đoàn Tà thần và ma thú, để bọn chúng đi khắp nơi làm việc ác hại người.
Thần vương tuy rằng muốn xử trí Ốc Lệ Ti, nhưng Ốc Lệ Ti tuy rằng không có cách nào mở phong ấn do Thần vương hạ xuống, lại dựa vào sự trợ giúp của thủ hạ, đem "Không giới" chuyển dời đến Ma giới, làm cho chúng thần khó có thể tiến vào, càng không cần nói đến giết chết nàng ta, chỉ có thể mặc cho nàng ta làm điều ác. . . . . .
"Ngươi nói cái gì?" Từ "Không giới" tối tăm khủng bố đột nhiên truyền ra một tiếng rống giận đáng sợ, làm cho cả "Không giới" hư vô đều có chút chấn động.
"Hồi bẩm Tà hậu, người kia vẫn luôn đi theo Khố hãn Chu Lợi Địch, làm cho tiểu nhân không thể nào xuống tay giết chết Khố hãn Chu Lợi Địch, thỉnh Tà hậu thứ tội!" Một đạo nam âm có chút thô ráp khiếp đảm mà trả lời, có thể nghe ra hắn đang hơi phát run, hắn thực sự sợ Tà hậu y như cho hổ ăn vậy. (chém =]] )
"Tên tiểu tiện chủng đáng ghét kia vì cái gì lại đi theo Khố hãn Chu Lợi Địch?" Thanh âm làm cho người ta mao cốt tủng nhiên lộ ra nghi hoặc rõ ràng.
"Tiểu nhân cũng không biết, bất quá người kia mỗi ngày đều tặng hoa hồng cho Khố hãn Chu Lợi Địch, tựa hồ là yêu thích Khố hãn Chu Lợi Địch."
"Người kia yêu thích Khố hãn Chu Lợi Địch? Khố hãn Chu Lợi Địch nhưng là nam mà. . . . . . Quả nhiên là đứa con của tiện nhân kia, liền thích làm nam nhân, tất cả đều là biến thái!" Tà hậu thét chói tai khiếp sợ, sau đó còn vô cùng khinh bỉ mà nổi giận mắng.
Gặp thủ hạ không dám nói lời nào, Tà hậu một lát sau lại mở miệng mắng: "Một ngày nào đó ta nhất định phải đem tiện nhân kia cùng đám con nàng ta (*) toàn bộ đều xé thành mảnh nhỏ, đoạt lại hết thảy mà Bổn hậu đã mất đi!"
(*) Thật ra tui cũng không biết phải để là "hắn" hay "nàng" nữa... Giới tính bạn Lộ Á có chút khó xác định =)), thôi thì tui cứ để im, ai có ý kiến thì nói tui sửa
Tà hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, xem ra nàng ta đối với "Tiện nhân kia" cùng với đám con nàng ta vô cùng oán hận.
"Thỉnh Tà hậu yên tâm, tiểu nhân đến lúc đó nhất định sẽ hỗ trợ Tà hậu đoạt lại Thiên giới, giết chết Thần hậu cùng đám con nàng ta, vì Tà hậu báo thù!" Thủ hạ của Tà hậu nhanh chóng dùng thanh âm có chút khó nghe mà nói.
"Ngươi quay về Tô Tác Khố tiếp tục theo dõi Khố hãn Chu Lợi Địch cùng tiểu tiện chủng kia, nhất định phải tìm cơ hội giết chết bọn chúng, nhất là Khố hãn Chu Lợi Địch. Hắn dám giết Gia Nạp Đặc, tiêu diệt binh đoàn thú nhân yêu thích của Bổn hậu, Bổn hậu nhất định phải lấy cái mạng chó của hắn, phá hủy cả Tô Tác Khố!"
"Tuân mệnh!"
Bên trong ngự thư phòng trang nghiêm, Chu Lợi Địch đang thay mặt phụ thân vội vàng đi Thiên giới du ngoạn phê duyệt tấu chương. Hoàng đế Tô Tác Khố sau khi đi Thiên giới liền do Chu Lợi Địch giám quốc (*), cho nên Chu Lợi Địch mỗi ngày đều thập phần bận rộn.
(*) giám quốc: trông coi việc nước
Bất quá bởi vì Chu Lợi Địch trước kia vẫn luôn trợ giúp Hoàng đế Tô Tác Khố xử lý việc triều chính, từ khi Hoàng đế Tô Tác Khố thân thể có bệnh nhẹ liền do hắn giám quốc, cho nên hắn đối với việc này vô cùng quen thuộc, đem quốc gia quản lý đâu vào đấy (*), làm cho tất cả đại thần khen ngợi không thôi.
(*) Gốc là "tỉnh tỉnh hữu điều", nghĩa là gọn gàng ngăn nắp
Đem tấu chương của hôm nay phê xong toàn bộ, Chu Lợi Địch có chút mệt mỏi nhẹ nhàng đánh một cái ngáp, bởi vì phải đề phòng Tà thần Ốc Lệ Ti trả thù, hắn một đêm không ngủ bày ra bố trí nghiêm mật. Buổi sáng sau khi lâm triều, hắn lại một mực ở ngự thư phòng phê tấu chương, thật sự có chút mệt nhọc.
Thân thể hướng về phía sau dựa lên lưng ghế thoải mái, lục mâu nhìn hoa hồng xanh vô cùng xinh đẹp đặt ở trên bàn đang tỏa ra ánh sáng đỏ lấp lánh, môi khẽ câu, lộ ra mạt mạt cười ôn nhu ấm áp tựa như gió xuân.
Đây là hoa hồng hôm nay đưa tới, trời vừa sáng đã để trên bàn của hắn, phía trên còn đọng giọt sương, hình như là mới vừa hái xuống.
Sau khi trở lại Tô Tác Khố, người thần bí kia vẫn như cũ mỗi ngày không ngừng tặng cho hắn hoa hồng, không hề gián đoạn, làm cho hắn cũng bắt đầu nhịn không được mà tò mò, muốn biết người thần bí này là ai!
Vươn tay cầm lấy hoa hồng xanh, đối với hương hoa đặc biệt quen thuộc này, khóe miệng tươi cười càng sâu. Hắn càng ngày càng thích hương hoa kỳ lạ này, nó luôn làm cho hắn nhịn không được mà mê say. . . . . .
Mùi hương dị thường thơm ngọt có tác dụng an thần, làm cho Chu Lợi Địch mệt mỏi lại càng muốn ngủ, hàng mi nâu dày xinh đẹp vừa dài vừa cong như hai cái quạt nhẹ nhàng khép lại. . . . . .
Sau giờ ngọ nhàn nhã vốn cũng rất thích hợp cho giấc ngủ trưa, huống chi thái dương hôm nay so với ngày trước càng thêm nóng như lửa, nhanh chóng đem cả đại địa phơi nắng, làm cho người ta buồn ngủ.
Nói cũng kỳ quái, Tô Tác Khố nằm ở phương bắc, trời đất rét lạnh ẩm ướt, vừa đến mùa thu liền mưa dầm kéo dài, rất khó nhìn thấy mặt trời. Thế nhưng gần đây thời tiết của Tô Tác Khố lại khác thường, mỗi ngày đều có mặt trời, tất cả mọi người ở Tô Tác Khố đều cho rằng đây là Thần hậu ban ân. Nhưng có thật là như vậy không?
Bất quá dương quang kim sắc thật sự rất đẹp đẽ, hào quang sáng lạn chói mắt như vàng đem từng góc trong ngự thư phòng đều bao phủ lên, thật giống như có một bàn tay to màu vàng ôn nhu mà đem cả ngự thư phòng phủng ở trong lòng bàn tay.
Chu Lợi Địch được bao phủ trong ánh mặt trời, cảm giác toàn thân như bị ánh mặt trời hòa tan, cực kỳ thoải mái.
Chu Lợi Địch chưa từng thoải mái giống như hiện tại, dương quang nóng rực sáng sủa và mĩ lệ giống thật nhiều bàn tay vô cùng ôn nhu và nhiệt tình vuốt ve toàn thân hắn, làm cho hắn thoải mái nói không nên lời, thoải mái đến làm cho trong lòng hắn nảy sinh tình tố khác thường. . . . . .
Nguyên lai Chu Lợi Địch cũng không có thật sự ngủ, hắn chỉ là nhắm mắt dưỡng thần. Hắn còn có rất nhiều quốc gia đại sự phải xử lý, cũng không đủ thời gian ngủ trưa một giấc, chỉ có thể nghỉ ngơi một chút.
Bất quá hắn rất thích ngủ trong ánh mặt trời như thế này, toàn thân đều là cảm giác được ánh mặt trời vừa ấm áp vừa hỏa nhiệt bao vây lấy, loại cảm giác này rất tuyệt vời, rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt vời cũng không thể hình dung ra cụ thể.
Không biết có phải là hắn quá nhạy cảm hay không, hắn cứ cảm thấy ánh mặt trời gần đây cùng với trước kia không giống nhau, dương quang ngày trước chưa từng khiến hắn có cảm giác đặc biệt, thế nhưng ánh dương quang mới đây vẫn luôn làm cho hắn có một loại cảm giác kỳ diệu. Hắn luôn cảm thấy dương quang của hiện tại. . . . . . Đang sống! Hắn cũng không biết vì cái gì mà chính mình sẽ có loại cảm giác này. . . . . .
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ thổi đến một trận gió, tấu chương đặt ở trên bàn lập tức bị thổi xuống mặt đất, tung ra khắp mọi nơi.
Thính giác của Chu Lợi Địch vô cùng mẫn cảm, tuy rằng nhắm mắt lại, thế nhưng hắn lập tức liền biết tấu chương trên bàn bị thổi bay. Nhưng ánh mặt trời thật sự rất thư thái, làm cho hắn hoàn toàn không muốn động đậy, lát nữa lại gọi thị nữ vào nhặt tấu chương lên là được rồi. . . . . .
Chu Lợi Địch vốn định tiếp tục nhắm mắt lại vô cùng thoải mái mà tắm nắng hưởng thụ, nhưng ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của thị vệ: "Bệ hạ, Đại thần Tài chính cầu kiến!"
Chu Lợi Địch không thể không mở to mắt, vừa muốn mở miệng bảo thị vệ mời Đại thần Tài chính tiến vào, lại bị điều nhìn thấy trước mắt làm kinh sợ.
Tấu chương nguyên bản hẳn là bị gió thổi bay đi khắp nơi, giờ phút này toàn bộ lại quy củ mà đặt ở trên bàn, thậm chí còn cùng vị trí lúc đầu giống nhau như đúc. . . . . . Tại sao lại có thể như vậy?
Tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy, thế nhưng hắn dám khẳng định tấu chương cũng bị cơn gió vừa rồi thổi xuống mặt đất, tấu chương tuyệt đối không có khả năng tự mình chạy về lại trên bàn. Chỉ có một khả năng, tấu chương là bị người nhặt lên lại, trong phòng này trừ hắn ra còn có người khác. . . . . .
Nhưng là phóng tầm mắt nhìn lại, trong phòng trừ bỏ hắn ra, chỉ có ánh mặt trời. Huống chi nếu trong phòng thực sự có người ẩn nấp, hắn chắc chắn không thể không phát hiện ra, hơn nữa người thường tuyệt đối không có khả năng nhanh như vậy liền đem tấu chương nhặt lên bỏ lại trên bàn, còn không phát ra một chút tiếng động. . . . . . Thứ duy nhất có thể tính là. . . . . .
Chu Lợi Địch cầm đóa hoa hồng xanh trong tay nhìn nhìn, lập tức nhìn về hướng phần ánh sáng mặt trời vô cùng xinh đẹp và chói mắt kia, lục mâu hiện lên một đạo cười khác thường, đồng thời làm ra hành vi khiến cho người ta chấn động -- Chu Lợi Địch thế nhưng lại hôn dương quang trước mặt!
Đúng vậy! Chu Lợi Địch nhẹ nhàng hôn dương quang trước mặt một chút, tựa như hôn người, vô cùng ôn nhu. . . . . .
Sự tình khiến người khác kinh ngạc đã xảy ra, ánh mặt trời lập tức biến mất, nguyên bản thái dương vừa lúc trở ra vậy thế nhưng nháy mắt lại trốn về phía sau đám mây. Không trung vô cùng sáng sủa nhất thời trở nên âm u, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khuôn mặt tuấn dật của Chu Lợi Địch hơi sửng sốt một chút, khóe miện.g lập tức tràn đầy tươi cười, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Suy đoán của hắn đã đúng, thật là thú vị!
"Điện hạ! Điện hạ! Xin hỏi Điện hạ ở bên trong phải không?" Thị vệ ngoài cửa vẫn không thấy Chu Lợi Địch đáp lại, sợ Chu Lợi Địch xảy ra điều gì ngoài ý muốn, lo lắng mà lớn tiếng kêu lên. Thị vệ vốn định trực tiếp tiến vào nhưng lại không dám.
Chu Lợi Địch lúc này mới lấy lại tinh thần, nhớ tới Đại thần Tài chính yêu cầu gặp hắn, lập tức đối với người bên ngoài cửa nói: "Mời Đại thần Tài chính tiến vào."
"Vâng, Điện hạ." Nghe thấy thanh âm của hắn, thị vệ ngoài cửa rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức thỉnh Đại thần Tài chính tiến vào ngự thư phòng. . . . . .
Hoàn Chương thứ hai.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro