Chương 59:(2)
Khi ông ấy vừa vào, đã nhìn thấy Túc Minh và Túc Lê, tiện thể kiểm tra tình trạng sức khỏe của hai đứa. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, ông mới nói với cô giáo lớp mầm:
"Suất ăn của Túc Lê và Túc Minh đã được căn dặn riêng. Nhà bọn họ có yêu cầu đặc biệt, đừng nhầm lẫn với các bạn nhỏ khác. Trong thực đơn này có thêm thành phần tốt cho việc cường hóa xương cốt và thúc đẩy hồi phục linh lực."
"Vâng " Cô giáo lớp mầm thấy vậy thì hơi do dự. "Túc Lê trông có vẻ gầy như vậy, không biết cậu bé có ăn hết khay này không. "
Yêu tộc thông báo cho trường học rằng dạ dày của cậu bé lớn hơn những đứa trẻ khác một chút. Nếu lát nữa không đủ, cứ thông báo với tôi, ở nhà bếp vẫn còn.
Cô giáo đồng ý, nhưng vẫn hơi nghi ngờ. Làm sao có thể ăn hết cái này được? Túc Minh chạy nhảy cả buổi sáng, trong khi các bạn khác khóc lóc không ăn cơm, cậu nhóc thì đã rất đói bụng.
Khi thấy đồ ăn được phân chia, Túc Minh không cần cô giáo dạy, đã tự cầm thìa lên và bắt đầu ăn như gió bão.
Túc Lê thì xoa xoa bụng mình, chỉ có thể ngửi thấy hương thơm từ một ít thành phần quen thuộc. Cậu biết không thể yêu cầu quá cao với thức ăn của loài người, cũng cầm thìa lên và bắt đầu ăn.
Giáo viên khác của cậu còn đang dỗ bạn nhỏ ăn cơm. Chẳng mấy chốc, họ để ý thấy hai đứa trẻ đang ăn cơm rất nghiêm túc ở góc phòng. Túc Minh, anh trai lớn hơn một chút, cầm thìa múc cơm vào miệng và bắt đầu nhai.
Túc Lê, em trai gầy hơn, ăn từ từ, nhưng cả hai đều ăn rất ngon lành. Không chỉ giáo viên nhìn thấy, ngay cả các bạn nhỏ xung quanh cũng sững sờ, thậm chí quên luôn cả khóc.
Có bạn nhỏ thấy hai anh em Túc ăn cơm, cũng không nhịn được cầm thìa nhỏ lên ăn cơm. Đồ ăn của trường học không thể sánh bằng nhà ăn, cũng không ngon bằng của nhà.
Tuy nhiên, Túc Lê cảm thấy mùi vị của thức ăn có phần hiếm lạ, có thêm gia vị khác. Dù không hấp thụ được linh khí, nhưng ăn vào rất ấm áp, tốc độ hồi phục thể lực và linh lực cũng tăng nhanh.
Chẳng mấy chốc, khay đồ ăn trước mặt đã thấy đáy.
Túc Lê hơi dừng lại, nghiêng đầu thấy Túc Minh đang liếm khay. Cậu chỉ đành nhìn về phía cô giáo bên cạnh, đưa tay túm lấy quần áo của cô, ngọt ngào lên tiếng:
"Cô ơi."
Cô giáo trực ban mẫu giáo cảm thấy hôm nay các bé đều rất dễ dạy, đặc biệt là khi ăn cơm, các bé đều ngoan ngoãn ăn hết, không kén chọn. Cô đã dạy các bé này suốt hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy việc trông các bé hôm nay thật nhẹ nhàng. Cô ngồi bên cạnh quan sát các bé trò chuyện, đột nhiên, vạt áo của cô bị kéo xuống. Quay lại, cô nhìn thấy Túc Lê đang nắm lấy ống tay áo của mình, giọng nói mềm mại: "Cô giáo, cô có thể cho con thêm một chén nữa không?"
Cô giáo sửng sốt một lát. Thấy hai cái khay trước mặt bọn họ đã trống không, hỏi:
"Hai đứa đều ăn hết rồi à?"
Túc Lê gật đầu, "Ăn xong rồi ạ."
Cô giáo khó tin, bởi lượng cơm trong khay gần đủ cho người trưởng thành. "Các em còn đói sao?"
"Vâng ạ," Túc Lê chỉ chỉ cái khay lại chỉ về phía em trai. "Em trai em cũng muốn một bát nữa."
Cô giáo lớp mầm vội vàng thông báo cho nhà bếp. Bên kia nhanh chóng mang thêm hai suất ăn đến.
Một giáo viên khác đi tới kiểm tra bụng của hai anh em, lo lắng đứa nhỏ ăn quá nhiều sẽ bị căng bụng, nhưng không cảm nhận được bụng phình to như cái trống. Cũng không biết cơm mới ăn xong đã đi đâu rồi.
Chẳng bao lâu sau, nhà bếp mang hai suất ăn đến. Ba giáo viên tò mò nhìn cặp sinh đôi nhà họ Túc ăn cơm.
Họ thấy đồ ăn trong khay dần dần giảm bớt, cuối cùng hoàn toàn trống rỗng.
"Tôi trông trẻ nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy bạn nhỏ ăn khỏe như thế đấy.."
"Cơm của trường chúng ta có ngon thế này hả?"
"Bọn nhỏ ăn nhiều như vậy sao vẫn gầy nhong thế nhỉ? Đây chẳng lẽ là do vấn đề tiêu hóa sao?"
—-
Sau khi đưa bọn trẻ đến trường mẫu giáo, ba Túc luôn muốn xem hai đứa con trai học hành thế nào.
Vì vậy, lúc ông ngồi trong văn phòng đã mở camera giám sát trong ứng dụng trên điện thoại di động.
Trái tim ông mềm nhũng khi trông thấy hai đứa nhỏ nhà mình ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế ăn cơm.
Đồng nghiệp trong văn phòng thấy thế nói: "Thầy Túc à, sao con anh đi học mẫu giáo thôi mà anh giống như mất hồn thế? Lúc con tôi học mẫu giáo, mọi người trong nhà đều đốt pháo ăn mừng đấy."
" Chẳng thế thì sao, cuối cùng cũng tiễn được lũ trẻ nghịch ngợm đi rồi. Qua một kỳ nghỉ hè thôi cũng sắp ồn ào đến mức tôi lật trời rồi.
"Tôi nghĩ hè còn mệt hơn cả lên lớp. Năng lượng của mấy đứa trẻ này thật đúng là không phải thứ mà người ở tuổi như chúng ta có thể đối phó được."
Các đồng nghiệp thảo luận một hồi phát hiện thầy Túc không hề tham dự vào cuộc trò chuyện. Trái lại, ông vẫn luôn cầm điện thoại di động, xem camera ở bên kia như thể muốn nhìn cho nó thủng luôn một cái lỗ vậy.
"Bà xã ,À, hai đứa vào lớp rồi. Minh Minh không khóc đều tốt cả. Buổi trưa anh qua đó xem một lát, em cứ yên tâm quay phim cho tốt là được."
Cuộc gọi này vừa mới kết thúc, ba Túc lại nhận một cuộc điện thoại khác.
Lần này là trưởng lão trong tộc gọi đến thăm hỏi. Ông trả lời: "Ngài cứ yên tâm đi ạ, bọn nhỏ đều rất ngoan."
Các đồng nghiệp nói chuyện với nhau thấy thầy Túc một nửa là chăm chú nhìn, còn nhận điện thoại từ rất nhiều người, chốc chốc là báo bình an cho vợ, chốc chốc lại là bạn bè thân thiết thăm hỏi. Trong vòng 10 phút giữa buổi học, ông cũng nhận được năm cuộc gọi rồi.
Nếu không phải tiếc tiếp theo còn phải lên lớp, có lẽ còn nhận tiếp nữa. "Đây là bản thân thầy Túc đi mẫu giáo hay là con thầy ấy đi mẫu giáo? Thế sao nhận điện thoại lại còn chịu khó hơn cả kết hôn vậy?"
Đến buổi trưa, Túc Thanh Phong vốn định đến trường mẫu giáo thăm bọn trẻ. Có điều học sinh học bài sau giờ học lại quá nhiều.
Ngoài ra còn có cuộc họp trong tổ bàn về vấn đề giảng dạy trong năm mới, quả thực không có cách nào đi được. Ngay cả việc đến trường tiểu học đón Ly Huyền Thính còn phải nhờ đồng nghiệp đón giúp.
Cuối cùng chỉ đành gọi điện thoại thông báo cho giáo viên trường mẫu giáo một tiếng, nhân tiện hỏi thăm hai anh em ăn cơm trưa thế nào.
Nào ngờ, cô giáo ở đầu dây bên kia lại trịnh trọng nghiêm túc: "Túc hỏi một câu, ba của Túc Lê à? Bọn trẻ nhà các anh đã từng kiểm tra vấn đề tiêu hóa chưa?"
Ba Túc vừa nghe điện thoại liền giật mình: "Sao vậy?"
Cô giáo không thể làm gì khác hơn là kể lại ngắn gọn về chuyện ăn cơm buổi trưa: "Nếu như vấn đề tiêu hóa thì phải kiểm tra cẩn thận. Các bậc phụ huynh nên đặc biệt chú ý đến sức khỏe của các em. Tôi trông trẻ nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy bạn nhỏ ăn khỏe như thế."
Ba Túc nghe xong thì gật gật đầu: "Chúng tôi đã kiểm tra điều này rồi, không thành vấn đề. Như vậy đi, cô giáo, con nhà chúng tôi háu ăn. Tôi sẽ đóng tiền ăn trưa cho bốn suất, đến lúc đó làm phiền cô chuẩn bị cho mỗi đứa hai suất nhé."
Cô giáo ở đầu bên kia:...."
Điểm số của Túc Úc miễn cưỡng đủ để đậu vào trường cấp ba ở trấn trên, trở thành bạn học mới của Bạch Quân và Quý Minh.
Buổi chiều, trường cấp ba trấn trên vừa mới tan học, Túc Úc đã nôn nóng xách cặp chạy ra ngoài. Khi gặp Quý Minh và Bạch Quân, gọi anh cùng về nhà, bèn nói bản thân phải đến trường mẫu giáo xem.
Quý Minh khó hiểu: "Chờ một chút, em trai anh đi học mẫu giáo không phải là chuyện tốt à? Lúc em trai em lên mẫu giáo, cả nhà bọn em vui vẻ đến nỗi mở tiệc lớn luôn đấy. Hơn nữa, mấy ngày trước, Túc Úc còn đang oán trách rằng bởi vì phải chăm sóc em trai nên không có thời gian đá bóng. Giờ em trai học mẫu giáo rồi, bọn họ không phải nên tranh thủ thời gian tan học để đá bóng sao?"
Túc Úc:"Lần đầu tiên em trai tôi đi học mà ."
Quý Minh:"Đúng thế."
Túc Úc, tôi không nói với cậu.
Bạch Quân thấy vậy đáp lời: "Tôi đi với cậu."
"Cái gì gọi là không nói với em hả?" Quý Minh hoang mang???Đã qua một kỳ nghỉ hè, quan hệ của hai người đã tốt như vậy rồi.
Kết quả, lúc bọn họ đến trường mẫu giáo, đã có rất nhiều phụ huynh đến đón con, vây quanh cổng trường. Khi ba người Túc Úc đến nơi, lại thấy người vốn phải bận bịu trong thành phố là Trần Kinh Hạc cũng ở đây.
Mấy người vệ sĩ đứng xung quanh anh ta, còn đậu một chiếc xe hào nhoáng bắt mắt ở cổng.
Thậm chí ngay cả Phong Yêu cũng đến. Hai người đứng ở ngoài trường mẫu giáo như hai hạt đứng trong bầy gà, lập tức thu hút sự chú ý của các phụ huynh xung quanh.
Nhất là chiếc xe kia đã có không ít phụ huynh vây quanh chụp ảnh.
Túc Úc dẫn bạn học tới nơi, năm người lập tức đứng trước hàng đón bọn trẻ. Những đứa trẻ đứng trong hàng trang xếp hàng đợi phụ huynh đến đón. Túc Úc nhìn quanh một hồi cũng không thấy em trai nhà mình.
Túc Úc bất ngờ hỏi: "Chú Phong Yêu, hôm nay chú không đi làm ạ?"
"Chú không yên tâm nên tới xem một lát."Bởi vì hai anh em đi học mẫu giáo, nên Phong Yêu tạm thời bị cho nghỉ việc," gã cũng tò mò về tình hình ở trường mẫu giáo. Lúc men theo mùi tìm tới, đã thấy Trần Kinh Hạc đứng ở cổng.
Gã chào hỏi xong, liền đứng bên cạnh đợi.
Túc Úc lại nhìn về phía Trần Kinh Hạc, hỏi: "Chú Kinh Hạc thì sao ạ? Chẳng phải chú nói hôm nay có cuộc họp ư?"
Trần Kinh Hạc nhìn quanh vừa trả lời: "Lần đầu tiên Phượng Hoàng Đại Nhân đi học mẫu giáo, tôi phải tới xem một lát."
Mấy người đứng chặn ở cổng lập tức thu hút sự chú ý của giáo viên. Giáo viên trực ban hỏi: "Mấy vị phụ huynh này đón bạn nhỏ nào? Thế tên gì?"
"Túc Lê và Túc Minh."Trần Kinh Hạc ngập ngừng trong một thoáng."Lớp mầm ."
Giáo viên trực ban đáp: "Trường chúng tôi có đến mấy lớp mầm.
Mà mấy người đứng ngay ra, bọn họ đều biết Túc Lê và Túc Minh học lớp mầm. Nhưng lớp mầm nào thì thật sự không biết."
Giáo viên trực ban nhìn đám người: Một người mặc đồ vest đi giày da giống như lưu manh giả danh trí thức, đã lái xe tới còn mang theo mấy người đàn ông vạm vỡ hung thần ác sát, vừa nhìn đã biết không phải loại hiền lành gì.
Một người khác thì mặc áo dài tay còn để tóc dài trong ngày nóng bức, dáng dấp rất điển trai nhưng giọng nói lại khàn khàn, có vẻ không ăn ý cho lắm.
Trừ hai người này ra, còn có ba học sinh cấp ba vừa mới đến. Người dẫn đầu mặc quần áo không kéo dây kéo, đường hoàng, lúc trò chuyện với người đàn ông mặc phè tùy ý lười biến, giống như học sinh không đứng đắn.
"Mọi người thật sự đến đón học sinh à?" Giáo viên trực ban khẽ nhíu mày, định gọi bảo vệ đến.
"Đợi một chút ạ," học sinh cấp ba không đứng đắn cầm điện thoại di động lên lướt lướt, cháu lục tin nhắn. "Hình như lúc sáng ba cháu đã gửi rồi, là lớp mặt trời."
Giáo viên trực ban thông báo cho cô giáo của lớp mặt trời. Chẳng mấy chốc, cô giáo đã dắt hai đứa nhỏ đi từ trong trường mẫu giáo ra.
Túc Lê ở phía xa trông thấy Trần Kinh Hạc mới giật mình tỉnh dậy, khỏi một ngày ngẩn ngơ.
"Nhóc con." Túc Úc đưa tay qua hàng rào chào hỏi với cậu.
Túc Lê thấy anh trai nhà mình và Bạch Quân lúc đang định tiến về phía trước. Tay lại bị cô giáo giữ chặt, hoàn toàn không buông ra. Ai biết cậu đã trải qua những gì suốt buổi chiều chứ.
Túc Lê vốn tưởng rằng 'hai con hổ' là chương trình học khác của loài người, nhưng đến chiều, cô giáo giảng bài mới hiểu ra là dạy hát.
Với lại cậu đã từng nghe bài hát này ở nhà rồi, lời bài hát vừa nghe một lần đã nhớ, nhưng cô giáo lại dạy một câu lặp đi lặp lại bảy tám lần, dạy xong còn nói rõ ngày mai tiếp tục.
Khó khăn lắm, Túc Lê mới chịu đựng đến khi tan học.
Những bạn nhỏ khác có thể đi, nhưng cậu và Túc Minh chỉ có thể ở trong lớp học đợi phụ huynh đến đón. Bây giờ, thấy đám người Trần Kinh Hạc cách một hàng rào, cậu đã nóng lòng muốn ra ngoài.
Cô giáo chủ nhiệm nói: "Lê Lê và Minh Minh, các em đợi ở đây nhé. Cô sẽ đi hỏi xem sao."
Cô liếc mắt nhìn qua và hỏi ai là phụ huynh của Túc Lê và Túc Minh. Trần Kinh Hạc vội vàng tiến lên phía trước và nói: "Là tôi."
Cô giáo hỏi: "Anh là gì của các em ấy ạ?" Trần Kinh Hạc ngừng một lúc, tránh ánh mắt của Túc Lê và nhỏ giọng trả lời: "Xem như là chú của bọn trẻ."
"Coi như là chú là cái quái gì hả?" Cô giáo đánh giá Trần Kinh Hạc rồi hỏi thêm vài câu.
Cô ấy càng hỏi càng nghi ngờ, nhỏ giọng nói với giáo viên trực ban: "Mấy người này hình như không phải phụ huynh của cặp sinh đôi, không giống phụ huynh đưa các em ấy đến. Tôi cảm thấy không ổn cho lắm. Đợi chút, tôi gọi điện thoại cho phụ huynh nhà bọn họ đã."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóc Lê,: Tại sao đi học lại như vậy?
Kinh Hạc: "Đúng là như vậy, đi học còn phải học mười mấy năm, ngài phải làm quen càng sớm càng tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro