Chương 24: Kinh Hạc
Ánh mặt trời ngoài cửa quá chói, bằng như thể đôi cánh giang rộng kia vẫn còn ngay trước mắt. Túc
Lê còn chưa thoát ra khỏi sự kinh ngạc, cậu ngơ ngác nhìn lông chim trên mặt đất. Lúc này, Túc Minh nhảy nhót vào phòng, bên cạnh còn có ba Túc đi theo.
Gió nhẹ thổi vào phòng, lông chim lửng lơ bay xuống.
Ba Túc vừa vào nhà đã trông thấy lông chim trên đất và cửa sổ mở rộng. Ông lập tức hiểu được vừa xảy ra chuyện gì, bèn nhanh chóng đi tới đóng cửa sổ lại. "Nhóc Túc Úc này thật là! Nói bao nhiêu lần là đừng có đi đường bay rồi mà!"
Ông nghiêng đầu thì kinh ngạc nhìn thấy Túc Lê đang ngơ ngác ngồi dưới đất. "Bé con,''
Đã nói bao nhiêu lần là ở trong nhà đừng dùng yêu thuật trước mặt nhóc Lê. Ông còn dặn đi dặn lại Túc Úc, nhưng tên nhóc thúi đó vẫn lén dùng yêu thuật sau lưng ông. Lúc này còn thẳng thừng giương cánh bay trước mặt nhóc Lê nữa chứ!" Mặt ba Túc buồn rầu. Ông hỏi han ân cần: "Bé con, làm sao vậy? Con không thoải mái ở đâu sao? Con nhìn thấy thứ gì kỳ quái hả? Nói cho ba nghe, chúng ta không sợ."
"Không đúng!
Tại sao anh trai cậu mọc cánh mà ba cậu lại thản nhiên như.....?
''Anh trai.'' Túc Lê chỉ vào cửa sổ khó khăn nói: "Biết bay!"
Ba Túc nghe vậy sững người. Trước kia ông suy xét đến lòng tự trọng của con non nên về cơ bản nhà bọn họ chưa từng dùng yêu pháp hay linh lực trước mặt cậu. Thỉnh thoảng, Túc Úc lười biếng không muốn đi bộ tới trường mới bay đi học, nhưng đây là lần đầu anh cất cánh trước mặt nhóc Lê. Trong nháy mắt, ba Túc nghĩ tới một cách an ủi cảm xúc của con non.
"Bé con lớn lên cũng bay được!" Ba Túc ôm cậu vào lòng, xoa đầu cậu nói: "Đến lúc đó con sẽ bay cao hơn cả anh trai nữa."
Thứ nhất, phải làm cho con non hiểu bay không phải là một việc gì to tát cả.
Thứ hai, phải để con non biết sau này cậu cũng sẽ mạnh mẽ như anh trai vậy.
Túc Lê hoàn toàn ngớ người, có ý gì? Cậu lớn lên cũng biết bay? Chẳng lẽ cả nhà cậu đều là yêu quái sao?
Ba Túc thấy con non không nói lời nào, như thể chuyện anh trai biết bay đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của cậu. Bây giờ cậu vẫn liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như muốn nhìn ra một cái lỗ trên cửa sổ. Tiêu rồi, đừng nói con non nhà ông tưởng nó là con người đấy chứ!
Tình huống bây giờ đã khác trước. Con non trước kia bẩm sinh khiếm khuyết, ông và vợ muốn con nhỏ vui vẻ sống tốt, nhưng bây giờ tình huống đã tốt hơn. Điều này có nghĩa qua mấy năm nữa cậu và em trai sẽ cùng nhau học tập yêu pháp. Nếu vậy, không thể nuôi cậu như một con người nữa.
"B cũng biết bay sao?" Túc Lê không cách nào tin tưởng suy đoán của mình.
Ba Túc ôm con vào lòng giải thích: "Ba cũng biết bay nhưng ba không có cánh như anh trai. Bé con, sau này lớn lên con sẽ có cánh như anh trai." Ông quyết định sửa chữa nhận thức sai lầm của con trai, vì thế ông biến ra một cái đuôi mèo đưa tới trước mặt con non quơ quơ để thử con thích ứng. "Bé con, xem đuôi của ba nè!"
Đuôi mèo quơ quơ thậm chí để dành được sự chú ý của con non. Ông còn cố tình biến ra vài cái......
Túc Lê đầy mặt kinh ngạc, từ từ, nhà cậu ngoại trừ có cánh còn có đuôi nữa sao?
Vậy cậu là giống gì? Có còn là Phượng Hoàng nữa không?"
Cái này nghĩa là gì? Có nghĩa là gia đình mà cậu đầu thai chuyển sinh không phải là gia đình loài người, mà chính xác là một gia đình yêu tộc.
Thế thì vì sao trong trí nhớ mấy năm nay của cậu chưa từng có ấn tượng về việc người nhà là yêu quái? Thậm chí trước giờ cậu còn chưa từng bắt gặp cảnh ba mẹ và anh trai dùng yêu thuật....
--------
Phong Yêu đến nhà họ Túc đúng giờ. Người mở cửa là mẹ Túc, có điều gã không nhìn thấy con non trong phòng khách.
''Đang ở trên lầu.'' Mẹ Túc: ''Buổi sáng anh trai bay ra ngoài làm nhóc Lê bị dọa sợ, bây giờ ba thằng bé đang dỗ.''
Phong Yêu hơi bất ngờ: ''Bay ra ngoài.''
Không phải thần Loan điểu trời sinh biết bay sao?
Mẹ Túc giải thích: "Trước kia cậu tới, chúng tôi cũng nói qua không được sử dụng yêu thuật trong nhà. Cơ thể bé con không tốt, chúng tôi vốn tưởng thằng bé cả đời đều không thể tu luyện yêu thuật nên mới nuôi dạy thằng bé như một đứa trẻ loài người. Như vậy sẽ không làm bé con cảm thấy quá đau buồn. Thời gian trước, bác sĩ Bạch nói..."
Phong Yêu nghe mẹ Túc giải thích mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện. Nhưng chẳng phải con non đã biết sử dụng yêu thuật sao?
Chẳng bao lâu sau, ba Túc đã mang Túc Lê và Túc Minh xuống lầu. Ông đặt hai đứa nhỏ xuống thảm rồi đi tới phòng chứa đồ. Phong Yêu cũng ngồi xuống thảm ở phòng khách. Thấy vẻ mặt Túc Lê thất thần, gã không nói chuyện, chỉ im lặng lấy rương đồ chơi trong góc ra, bày hết những món mà Túc Lê thích chơi ra trước mặt cậu.
Túc Minh ham chơi, cậu nhóc đã chạy lăn xăn khắp nhà, còn thường xuyên chạy vào phòng bếp tìm mẹ Túc.
"Chuyện người nhà tôi đều là yêu quái....." Túc Lê im lặng một lát. "Ông đã biết từ trước sao?"
Phong Yêu?
Hắn hơi không hiểu. Mấy lời này suy nghĩ một lúc, gã mới cẩn thận hỏi lại: "Nhóc không biết chuyện này sao?"
Con non nghe vậy thở dài, hơi rủ mắt xuống, tinh thần thoáng nhìn có hơi sa súc. Một lát sau, cậu nói: "Tôi không biết."
Phong Yêu thấy cảm xúc con non không tốt, gã đẩy đẩy người máy tới trước mặt cậu, nhưng con non vẫn ủ rũ cúi đầu.
Kỳ lạ, đây chẳng phải món đồ chơi mà cậu thích nhất sao? Túc Lê không chú ý tới động tác của Phong Yêu. Cậu hoàn toàn không ngờ tới sự việc lần này. Đúng là thời gian trước cậu có phát hiện nhiều điểm khả nghi, nhưng thái độ tập mãi thành thói quen của Phong Yêu và sự thay đổi thất thường của các món đồ trong thế giới này làm cậu gạt hết suy nghĩ đó. Bây giờ khi cậu nhớ lại mấy chi tiết như linh khí trong sữa và cháo bột trong nhà, con rối bảo mẫu hay việc Phong Yêu không thi triển yêu pháp trong nhà, vân vân. Nếu những việc này xảy ra ở một gia đình yêu tộc, thì tất cả khó hiểu đã được giải thích hợp lý.
Cậu lại hỏi Phong Yêu về chi tiết nữa. Lúc này cậu mới biết gia đình mình là kết hợp giữa Cửu Vĩ Thiên Miêu và thần Loan điểu. Từ đầu đến cuối toàn là yêu quái.
Túc Lê mờ mịt. "Vậy tại sao bọn họ lại không sử dụng yêu thuật?"
Phong Yêu cảm thấy lạ nhưng vẫn thuật lại lời giải thích của mẹ Túc khi nãy.
Túc Lê: "....Vậy sao ông không nói cho tôi biết sớm?
Vì nguyên nhân này mà bọn họ có thể kiên trì không sử dụng yêu thuật trước mặt con nhỏ hai năm đúng không?
Phong Yêu ngớ ra. "Nhóc có hỏi ta đâu."
Túc Lê: "....Ông không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Phong Yêu: ''Chuyện này và chuyện ta bảo vệ nhóc có liên quan sao?''
Đúng là gã cảm thấy nhà họ Túc hơi lạ thật. Túc Lê rõ ràng đang giấu bí mật gì đó, muốn gạt hai vợ chồng Túc Thanh Phong, mà vợ chồng Túc Thanh Phong lại nuôi con mình như một đứa trẻ loài người, vừa nuôi là hai năm, còn phải cẩn thận quan tâm đến tâm lý khỏe mạnh của đứa trẻ, quá kỳ lạ. Thậm chí gã không hiểu nổi gia đình họ sao lại phải làm như thế.
Nhưng đây không phải là chuyện gã nên nghiên cứu. Nhiệm vụ của gã chỉ là bảo vệ Túc Lê thôi.
Túc Lê rơi vào im lặng. Cậu không ngờ bản thân lại làm ra một chuyện hiểu lầm lớn thế này.
Cả nhà toàn là yêu quái. Cậu còn cực khổ học cách làm người.
Cửa phòng chứa đồ cách đó không xa mở ra.
"Bé con, chúng ta đừng học anh trai. Ba làm cho con cái xe nhỏ. Chúng ta học cái này nhé." Ba Túc đẩy hai chiếc xe ba bánh trẻ em từ phòng chứa đồ ra tới trước mặt con non. Ông chờ mong mà nhìn Túc Lê trên sofa.
Chiếc xe ba bánh này không khác mấy so với chiếc xe đạp trẻ em trên thị trường, chỉ khác ở chỗ tài liệu làm khung xe rất đặc biệt. Hai chiếc xe, một xanh, một đỏ, vẫn còn chưa sơn xong. Phía dưới lớp sơn vẫn mơ hồ lộ ra màu trắng xanh của Yêu Cốt Phong. Yêu thấy thế không khỏi rung run một chút. Túc Lê nghe tiếng nhìn lại. Bây giờ cậu đã miễn cưỡng ngửi được chút yêu vị, yêu vị nồng nhất thuộc về Túc Cút, buổi sáng mọc cánh bay đi. Tiếp theo là Phong Yêu. Khi ba cậu dắt hai chiếc xe ba bánh trẻ em này tới, cậu rõ ràng ngửi được mùi của yêu thú cấp cao trên đó.
Yêu tộc bình thường đều sẽ thu liễm yêu khí yêu vị, chỉ khi bọn họ sử dụng yêu pháp hay biến thân thì yêu vị mới lộ ra ngoài. Ngũ cảm của cậu vừa mới khôi phục không lâu, chỉ có thể miễn cưỡng ngửi được chút yêu vị. Yêu vị nồng đến mức làm cậu ngửi rõ như vậy, nói lên yêu khí đã hoàn toàn bị lộ ra ngoài.
Túc Lê: ''....''
Nếu cậu nhìn không lầm, hai chiếc xe này được chế tạo từ gân cốt của yêu thú cấp cao, yêu vị trên gân cốt là khó che giấu nhất.
Ba Túc vừa buông xe ba bánh xuống đã thu hút được sự chú ý của Túc Minh. Cậu nhóc nhanh chân tóm lấy chiếc xe màu xanh rồi chờ không kịp mà bắt đầu đẩy đi. Ba Túc đành phải bế cậu nhóc lên. "Minh Minh, đợi một chút. Lát nữa ba dạy cho con đạp xe nhé."
Ông nói xong rồi nhìn về phía Túc Lê, phát hiện con thứ hai vẫn đang ngồi trên sofa:'' Bé con.''
Hai chiếc xe này là ông và Túc Cút ngày đêm làm liên tục trong nửa tháng mới xong được. Lúc quét sơn, họ còn cố ý vận dụng linh lực để thổi bay mùi nước sơn. Xe ba bánh chế tạo từ gân cốt yêu thú cao cấp, đương nhiên sẽ không bị gỉ sét, ngồi lên lại vững chắc, đặc biệt thích hợp cho bé con yêu quái. Có lẽ chuyện Túc Úc bay đi lúc sáng đã dọa tới bé con. Vốn ông định đợi tới cuối tuần mới mang hai đứa nhỏ ra ngoài đạp xe chơi. Bây giờ chỉ có thể lấy món quà này ra sớm để dỗ bé con vui vẻ thôi.
Nhưng mà.
Là ảo giác của ông sao? Sao ông cảm thấy bé con không hề có chút hứng thú nào với món quà? Rõ ràng lúc ở khu vui chơi trẻ em, thằng bé còn nhìn chằm chằm xe ba bánh của mấy đứa trẻ khác mà. Chẳng lẽ con không thích kiểu dáng mà ông làm? Không thể nào. Ông còn cố ý đi một vòng khu vui chơi trẻ em để khảo sát nữa mà.....
''Bé con?'' ba Túc nhìn mặt con non cẩn thận hỏi: "Con không thích màu đỏ sao? Vậy con thích xe màu gì? Ba sơn lại màu khác cho con."
Mẹ Túc thấy thế hơi dừng lại:''Nãy giờ bé con không nói tiếng nào. Chẳng lẽ thằng bé bị Túc Úc hù sợ rồi?
Ba Túc hơi nhột nhột, không thể nào: ''Vừa nãy anh còn dùng đuôi chơi với con mà.....
Mẹ Túc: ''Anh lấy đuôi chơi với con!?"
Túc Lê nhìn ba mẹ đang lo lắng trước mắt, lại quay đầu nhìn chiếc xe ba bánh đầy mùi yêu quái. Cuối cùng cậu đỡ sofa, đứng lên đi tới chỗ xe ba bánh. Cậu thấy ba Túc vẫn còn đứng tại chỗ thì gọi:
"Ba, bé con chúng ta ra vườn hoa lái xe nhé." Ba Túc lập tức vực lại tinh thần. Ông gấp không chờ nổi mà xách xe lên.
"Thanh Phong, chẳng phải sáng nay anh còn có một tiết học sao?" Mẹ Túc thấy ba Túc hứng thú bừng bừng xách theo hai chiếc xe ba bánh sau lưng còn có hai con non đi theo bà bất giác nhắc nhở anh: "Muộn rồi, làm gì có thời gian nữa."
Ba Túc vẫy vẫy tay." Anh xin nghỉ hết rồi. Hôm nay anh ở nhà dạy con lái xe."
Mặc cỏ trong vườn hoa tương đối bằng phẳng, bên cạnh là đường đá sỏi. Ba Túc đành phải đặt xe trên con đường từ vườn vào. Sau đó ông đặt hai đứa nhỏ lên xe, để Phong Yêu đứng bên cạnh trông chừng. Lúc này ông mới ngồi xổm xuống dạy hai đứa nhỏ cách đạp bàn đạp.
"Để chân lên chỗ này, sau đó dùng sức đạp về phía trước một chút."
Ba Túc đặt tay lên chân Túc Lê, hơi dùng sức nhấn chân cậu về phía trước một chút. Xe ba bánh theo đó chạy lên trước một đoạn. Ông tươi cười quay sang nhìn Túc Lê: "Bé Con, làm thử nhé."
''......''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro