Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Chương 8: Gian Phu Dâm Phụ (Cẩu Nam Cẩu Nữ)

Như mọi hôm, sẽ có vài ngày cậu cùng hắn về nhà mẹ hắn để ăn cơm và cậu sẽ trò chuyện với mẹ hắn.
Mẹ hắn ư? Một người phụ nữ đoan trang, hiền thục. Ở bà hiện lên nét ưu tú của gia tộc họ Lâm. Bà là người con gái duy nhất của nhà họ Lâm nổi tiếng nhưng vì hôn ước chính trị mà bà buộc phải quên đi người yêu...Giờ thì đến tình yêu đơn thuần ban đầu bà cũng không còn trong kí ức.
"Mẹ, con và Phong về thăm mẹ" Tống Thừa Ngôn mang rất nhiều quà cáp về nhà. Hắn rất chiều cậu, người thương thường là nhất.
"À, hai đứa về rồi à?" Bà đang vẽ tranh sau vườn, nghe quản gia bảo "vợ chồng son" về thăm mình liền tức tốc chạy lên.
"Mẹ, con về thăm mẹ đây" Cậu đến ôm Lâm Y Nhiên, cười nhẹ.
"Ừ ừ...Ngôn, mang đồ đưa cho dì Tư đi, hai đứa lên phòng thay đồ đi" Bà cười nhẹ, đẩy tụi nhỏ lên lầu.
A..tụi nhỏ lớn nhanh thật, bà nhớ khi mai mối vẫn là tụi nó từ chối xem nhưng ai mà biết được về sau lại xứng đôi đến như vậy. Thât tuyệt vời.
Về đến phòng, Tống Thừa Ngôn đè Lang Tư Phong xuống giường.
" Này, đang ở nhà đấy" Cậu đẩy hắn ra.
" Là nhà anh" Người cúi gần hơn nữa. Hắn muốn ăn chút thịt tươi từ cậu, móng vuốt giương lên làm sao có thể bỏ xuống. Cậu liền bị hắn áp môi hôn lên. Chủ động bắt thóp hơi thở của cậu. Hắn nhớ hơi thở của cậu, nhớ mùi vị đôi môi anh đào của câu càng nhớ cơ thể tỏa mùi sữa tắm thơm mơn mởn của cậu.
Cáo già không ngại gì cả, hắn liên tục khiêu khích cậu. Cái hôn nhè nhẹ như những giọt mưa bay liên tục rơi xuống cần cổ, xương quai xanh, vòm ngực rồi từ từ lan ra hòa tan.
Khẩn khoản muốn kìm nén tiếng rên rỉ của của mình, e thẹn mà gọi mời như một chiếc bánh ngọt ngào chìm ngập trong hơi thở nồng đậm của ái tình.


Đúng lúc tình yêu đương nỡ, tiếng lòng gọi mời thì...

"Thiếu gia, phu nhân gọi cậu cùng thiếu phu nhân xuống ăn tối." Dì Tư, người hầu nhà hắn lên gọi.
Miếng ăn trước mặt lại bị tước đoạt hắn mắng thầm: "Shit"
Bọc lên áo khoác cho người yêu, dặn dò: " Em thay đồ đi, anh xuống mẹ chút" Trước khi đi còn sủng nịnh hơn lên trán cậu.
Bước xuống lầu, hắn diện áo thun trắng, quần short. Ngồi xuống sofa cạnh mẹ hắn chưa kịp ăn táo đã bị quát mắng:
" Con qua bên kia đi, chỗ này để con dâu mẹ ngồi"

" Ơ..Ai mới là con mẹ?" Hắn càm ràm ra ghế khác ngồi. Cứ tưởng như vậy là hết rồi, đâu có, tay vừa bóc miếng táo liền bị mắng tiếp: " Này, đợi con dâu mẹ ăn trước đã, ai cho con ăn trước vậy?"

Có quá nhiều sự thiên vị trên cái cõi đời này Tống Thừa Ngôn gào thét. Rất nhanh, Lang Tư Phong đã bước xuống, trên người là một bộ y phục tươm tất.
"A Phong, con xuống rồi, ngồi đây, ngồi đây" Vỗ vỗ tay kế bên chổ mình, yêu chiều thương yêu cậu.
" Vâng" Cậu cười, ngồi ngay cạnh mẹ hắn. Dõi theo cậu luôn là ánh mắt ghen ghét, đố kị của hắn.
" Ăn táo đi con, ngon và ngọt lắm" Mẹ hắn niềm nở, giúp cậu xỉa táo ăn.

Cả nhà đang ăn ngon lành thì quản gia chạy đến báo cáo.

" phu nhân, ở trước nhà có một người phụ nữ tự xưng là Tống phu nhân muốn bước vào nhà"
"Ai mà to gan vậy? Cho cô ta vào xem" Nghe được tin tức thú vị, Lâm Y Nhiên liền giơ tay ra lệnh.
" Vâng, thưa phu nhân" Quản gia lui xuống.

Nhà này đúng là của Tống Gia, nhưng cách một năm trước cha chồng bà tức Tống Liên Vũ đã nhượng lại cho bà, giờ bà đang là cổ đông lớn nhất của Tống Thị, là phu nhân duy nhất của căn nhà này. Thế này thì còn sợ bố con nào nữa chứ.
"Phu nhân,..." Quản gia nhỏ giọng.
Bà vẫn im lặng quan sát người phụ nữ kia, à ra không đến một mình mà còn có mang theo một cô gái. Khá khen thay.

Hai người con trai trong nhà vẫn muốn quan sát người phụ nữ này. Dung mạo không tệ, xuân xanh quay quanh nhưng dù có son phấn cỡ nào thì cũng không che lấp được những vết nhăn nheo trên khuôn mặt.
" Mẹ, sau này mình sẽ sống ở đây ư? Mẹ sẽ được làm Tống phu nhân sao?" Cô con gái ngây thơ trả lời.
Tất cả mọi người trong nhà liền im lặng, không ai dám nói đến nữa.

" Này, người chị em, em vào nhà mà đến nhìn mặt chủ cũng không thèm nhìn sao?" Xem trò hề đủ rồi, hôm nay, bà – Lâm Y Nhiên nếu không không giành được đạo lý thì không còn mang họ Lâm.
" À, chị cả, là em quá thất lễ rồi" Lo nhìn ngắm ngôi nhà mà bà ta sớm quên mất rằng chồng bà còn có một người vợ trước đã li hôn.
" Hờ, không cần đa lễ, đừng có xem nhà người khác mà ra vào tự nhiên. Đây đâu phải nhà hoang." Bà là người phụ nữ sinh ra trong gia đình nòi giống có truyền thống quân đội nên xử lý những con hồ ly tinh, quyến rũ người khác không phải là điều khó.
Uy thế của nhà họ Lâm và Tống đang được bà gánh vác lên vai nên duy nhất không được để người khác chiếm ưu thế.
"Chị...hôm nay em và anh Tống về đây để ở cùng với chị..." Mẹ còn chưa nói hết con đã nhanh nhẹn nói thêm vào: " Mẹ đuổi hết bọn chúng ra đi, một nhà bốn người chúng ta sẽ sống hạnh phúc"
"HaHa,..Cô bé nói chuyện thật buồn cười. Người cút khỏi đây chính là cô." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro