Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Anh không thích cậu ta!

"Em cũng biết tôi chờ em?" Không nhanh xoay người nhìn cậu. Trên khuôn mặt điển trai, đường nét góc cạnh thật làm người khác chướng mắt.

"Sao lại không?" Cậu cười, cởi bỏ áo khoác trên người tiến đến gần nam nhân đang nhìn ánh mắt yêu thương nhìn cậu.

Cậu ngồi kế bên Tống Thừa Ngôn, nhìn hắn cười.

" Ngồi lên đây " Tống Thừa Ngôn vổ đùi mình yêu cầu. Hắn gặp cậu trong một buổi xem mắt do mẹ hắn sắp xếp , không ngờ người hắn gặp lại là một cậu thanh niên đặc biệt.

Hắn ban đầu vốn không muốn đến nhưng đã có cái gì đó thôi thúc hắn đến. Ngày hôm đó trời nắng đẹp, hắn nhìn thấy cậu qua tấm cửa kính của cửa tiệm cafe . Trong sáng, đơn giản là hai từ nhảy lên trong đầu hắn trước khi bước đến nhìn mắt. Quyết định của hắn chính là đúng đắn. Hắn biết cậu chính là người mà hắn luôn khao khát, luôn mong ước. Tiếp xúc rồi lại thấy người thanh niên này rất thú vị, vì không muốn kết hôn mà đoạt đi thuốc hút của hắn  để chứng minh rằng mình là một người ăn chơi không thích hợp với hắn. Ai mà ngờ, vì điều đó mà hắn lại yêu thích cậu, say mê cậu đến mức phải nhờ mẹ hắn tiếp tục thúc ép đối phương đến tìm mình. Là hắn bị cậu mê hoặc, không thể nào dời ánh mắt khỏi người cậu, muốn cùng cậu luân hãm với nhau. Tình ý đó , cậu có hiểu được hay không?
Cậu thuận theo, ngồi lên đùi Tống Thừa Ngôn, tay thuận theo quán tính ôm lấy cổ hắn cười nhẹ.

"Hôm nay anh sao thế?" Cậu nhận ra trong đôi mắt nhã nhặn kia là một con đại bàng đang chực chờ, thèm khát con mồi. Chỉ chờ một khắc liền lao ngay đến cấu xé con mồi. 

" Không sao. Vị khách kia là ai thế?" Hắn ôm lấy eo cậu, khảm cậu vào ngực hắn, yêu chiều và cưng nựng vuốt tóc cậu.

"Em không biết, hẳn là khách mua tranh" 

"Thật? Em không biết?" Ngoài trực giác của người phụ nữ luôn chính xác ra thì trực giác của người đàn ông khi yêu cũng không tồi. Hắn cảm thấy ở hai người tuyệt nhiên không chỉ đơn giản là khách hàng. Bức tranh kia nếu không phải cậu thì người kia sao có thể hiểu được mà mua nó. Có hoài nghi , có tin tưởng. Hắn lựa chọn tin tưởng.

" Ha~ sớm biết không dấu được anh" Cậu nhẹ nhàng miết đôi mắt kia nhắm lại. Cười khanh khách.

Hắn hừ nhẹ như đang chờ cậu nói tiếp. Mắt thuận theo cậu nhắm lại.

"Anh ta,...là người yêu cũ của em." Cười nhẹ, buông tay chờ đợi mắt đen kia nhìn cậu.

Sớm biết cậu có người yêu thương nhưng đã chia tay. Hắn ngoài tức giận, ăn giấm chua thì hắn cảm thấy bản thân mình may mắn vì "vị" kia buông tay cậu hắn mới có thể cho cậu hạnh phúc! Hắn sẽ không để cậu vụt mất . Đó là cách hắn yêu.

"Chỉ là đến ủng hộ một bức tranh anh sẽ không để ý chứ?" Cậu áp mặt vào cổ hắn, cọ qua cọ lại lấy lòng hắn. 

"Không" Vòng tay giữ trên eo cậu siết nhẹ một vòng.

Biết hắn không tốt, nhịn cười thay đổi chủ đề. " Mẹ em muốn gặp anh. Lâu rồi chúng ta không về nhà" 

"Được, anh chở em về" Hắn không nghĩ sẽ từ chối cậu. Phụ huynh muốn gặp, người yêu muốn về thì đó là điều tốt.

"Sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?" Cậu ghét nhất là làm phiền người khác, dù là người đã sớm quen thuộc, cậu cũng không muốn hắn phải hao tổn tâm từ vì cậu.

"Sẽ không, anh cũng muốn gặp mẹ" Xoa  đầu cậu, hắn cười. Nụ cười này chỉ dành cho cậu . Duy nhất và mãi mãi.

"Vậy ngày mai sau khi tan tầm? Em muốn nấu gì đó" Cậu nhìn anh, đẹp đến mê người, đôi con mắt đen khiến cậu bị bao vay lấy, cố thoát ra nhưng lại bị mạnh mẽ bắt lại.

"Em nấu gì em đều muốn ăn" Lần đầu hắn nếm thử chúng là vào một ngày mưa. Hắn và cậu cùng mắt mưa to, cả hai cùng chạy mưa về chung cư của cậu. Tại đó, lần đầu tiên hắn cảm thấy được quan tâm. Cậu giúp hắn lau hết nước mưa, nấu nước ấm cho hắn tắm. Đợi hắn tắm ra đã ngửi được mùi thức ăn  thơm phưng phức từ phòng bếp. Vị ngọt ngào, nồng ấm của nồi canh thịt khiến hắn không thể nào không nhung nhớ. 

Cho đến bây giờ hắn vẫn luôn đòi cậu nấu. Khẩu vị của hắn chỉ có cậu mới có thể thỏa mãn, ngay cả mẹ hắn, hắn cũng cảm thấy thua kém vài phần.

"Anh..không phải ngày nào cũng ăn à?" Cậu cười, giở giọng mắng.

" Không đủ!" Tham lam ghì chặt cậu vào lòng ngực, hôn nhẹ cần cổ cậu. 

Như một thói quen cậu rụt cổ lại đánh nhẹ vào lòng ngực hắn tỏ ý phẫn nộ.

Chính là trong văn phòng một cảnh tình ái khiến người nhìn vào như bị phân phát cẩu lương. Ai lại không thẹn thùng khi nhìn hai đại nam nhân một trước một sau, một nam tính một xinh đẹp quả thật là mỹ phẩm trong hàng vạn con người trên thế giới này. 

Điện thoại Lang Tư Phong vang lên.

Cậu nhanh chóng bắt máy, là mẹ cậu: " Phong, khi nào về nhà?" Đoán chừng là bà mới từ cơ quan về nhà.

"Mai con tan tầm sẽ về, còn có Tống Thừa Ngôn" Cậu mở cam trước, gọi video call với mẹ mình.

"Chào mẹ, mai con sẽ đưa A Phong về nhà" Tống Thừa Ngôn nói, tay vẫn giữ khư khư eo cậu.

"Được, nhớ về sớm, mẹ cũng có mời mẹ con nữa đấy A Ngôn" 

"Vâng, mẹ con sẽ rất vui" Hắn gật đầu, chào tạm biệt mẹ cậu, khách sáo không thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro