Chương 12
Chương 12: Scandal "Tình ái với người nổi tiếng" [2]
Ai cũng không thể thoát được paparazi, kim cương lão ngũ càng là bản tin mà có thể hái ra tiền và được nhiều người ưa thích.
Rất nhanh những tấm ảnh được đưa lên các trang mạng xã hội và lượt truy cập lại tăng đến chóng mặt.
"Tống tổng, em muốn đầu tư vào cao ốc của Tống thị." Cậu nhìn ly rượu vang đang sóng sánh, mùi thơm nguyên chất của nho chín đặc trưng của vùng lạnh lẽo nước Đức. Đây là mùi vị rượu cậu yêu thích, nhẹ nhàng mà mê hoặc bởi mùi rượu và màu sắc.
"Gọi anh là Thừa Ngôn. Em muốn đầu tư, anh có thể cho em cơ hội." Hắn cười, uống rượu. Đối với hắn mà nói chuyện gank cho cậu là một chuyện đơn giản. Nhưng mà, Tống thị không phải là trò yêu đương của trẻ con.
" Thừa Ngôn, em biết rõ chuyện này không phải là chuyện đùa giỡn, em muốn thiết kế tòa cao ốc 18 tầng của anh. Là phòng hợp cấp cao của công ty anh." Rất rõ ràng, dõng dạc và kiên quyết.
"Được, em muốn thời gian bao lâu?" Tống Thừa Ngôn cười, hắn thấy được sự kiên quyết trong đôi mắt đó.
Trò chuyện cũng không lâu thì đồ ăn cũng được mang lên. Pasta gan ngỗng kết hợp với sốt phô mai, vị mềm của gan ngỗng áp chảo cùng vị mỳ săn không quá chín liền hài hòa và đậm đà, tuyệt sắc mỹ vị. Còn có én chưng ngũ vị, mùi ngọt, dịu nhẹ, vị chua vừa phải thêm táo đỏ và kem cheese béo ngậy giống như đệm bông của con cừu tốt khỏe. Thêm chút salad trái cây và sốt mayonaise để ăn nhẹ cho bữa chính. Chưa kể còn món tráng miệng, tất cả đều là socola được chế biến và tạo hình đẹp mắt. Quả thật chỉ có người có tiền mới dám thưởng thức những món như vậy.
"Chúc quý khách ngon miệng" phục vụ rời đi.
Bữa ăn tối tuyệt vời lãng mạn như một câu chuyện. Bàn ăn hai người, những ngọn nến và hai trái tim có cùng nhịp đập. Thế nhưng trái với không khí lãng mạn ở đây thì trên những trang báo ùn ùn share ảnh của Tống Thừa Ngôn cùng người yêu hư danh.
Trong báo còn cố ý làm mờ hình ảnh, trên hình ảnh còn có thể thấy nụ cười của hai người thật đẹp và đâu đó cũng thật chướng mắt.
"Đăng thiếu..bữa ăn với ngài Lang vẻ bị hủy rồi." Trợ lý đưa ảnh cho anh xem.
Không sai, chính là cậu hứa nhưng không tới. Ăn tối lãng mạn? Thực nực cười, căn bản không phải đang cố tình công khai tình cảm sao?
Anh nhìn người đàn ông trên tờ báo, anh ta có nụ cười rất đáng ghét. Sự tự tin, sự kiêu ngạo còn có cả hạnh phúc. Bữa cơm tối này e là chỉ có một mình anh..à không..cuối cùng chẳng còn gì..Anh đứng dậy, nghiến răng cầm lấy áo khoác rời đi.
Quả thật bọn họ khiến nhiều người phát điên thật, biết bao nhiêu cô gái danh gia vọng tộc, chàng trai có nhan sắc muốn được hắn để ý đến, càng ham muốn có một scandal giữa mình với hắn. Còn cậu nam thần mang giọng giọt nước bi thương nay lại dùng ánh mắt ấm áp, nụ cười rạng rỡ để dành tặng cho người khác.
"Em cảm thấy nhà hàng này tốt chứ?" Hắn cười hỏi.
"Rất tốt nhưng anh biết em không thích ăn ngoài." Bỏ nĩa xuống cậu cười. Uống rượu.
Cậu rất không hoan nghênh việc đi ăn ngoài nhưng cũng không nói là ghét. Cái nhà hàng này không nghĩ vẻ ngoài khoa trương nhưng đồ ăn hẳn là rất ngon. Nếu phải chấm điểm cậu hẳn cho 9/10, một điểm còn lại là đã dám dụ dỗ Tống Thừa Ngôn ra ngoài ăn.
"Việc em muốn, anh thật sự sẽ đồng ý?" Cậu thật không nghĩ hắn đồng ý, đứng trên cương vị của hắn mà nói đó chính là chuyện khó tin.
"Tất nhiên, một tuần có thể không?" Anh buông nĩa, nhìn thẳng vào cậu.
"Có thể." Cậu cười, lau miệng dời mắt sang món tráng miệng.
Hắn không ăn đồ ngọt, chỉ thích nhìn cậu ăn. Thật đáng yêu và đơn giản. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc cả hai thanh toán và ra về, những gì mà cậu cảm nhận sau bữa ăn là sự ấm áp, ngọt ngào của người đàn ông trướt mặt này.
"Phong, anh đưa em về." Tống Thừa Ngôn cười, mở cửa xe cho cậu.
"Vâng, mẹ hẳn đã ngủ rồi." Cậu nói.
"Ừm, em cũng phải ngủ sớm." Tống Thừa Ngôn vòng xe lái về Tống gia.
"Đặng Tử Minh cậu có thôi đi không?" Nhìn bạn của mình uống nhiều chất có cồn thì không có người bạn nào không cau mày ngăn cản cả.
"..." Chưa bao giờ anh cảm thấy mình thất bại đến mức này. Càng uống lại càng tỉnh, càng muốn quên lại càng nhớ đến. Nhớ rất nhiều.
" Tôi hết nói nổi cậu rồi." Nam nhân cau mày, buông tay ngồi nhìn anh tự tìm đường chết.
Tất cả cùng đeo đuổi những ý nghĩa khác nhau mà ai cũng không biết được, làm sao có thể nắm bắt trái tim một nười nếu người đó đã sớm không còn trái tim, không còn bất cứ cảm giác nào nữa.
Tống Thừa Ngôn cùng Lang Tư Phong trở về Tống gia, Lâm phu nhân vẫn còn thức chờ bọn họ. Hôm nay bà rất vui không những mua được son mà còn nhìn được con trai bà lên báo cùng con dâu. Thật không phụ lòng bà thuê paparazi đến.
"Mẹ, sao còn chưa đi ngủ?" Cậu cười tiến đến bên Lâm phu nhân.
"Chờ các con về." Bà cười điềm đạm nói.
"Được rồi, mẹ ngủ sớm đi. Con đưa Phong lên phòng nghỉ."
"Được, hai đứa ngủ ngon." Bà gật đầu, ân cần chăm sóc.
Thật là một gia đình đáng mong ướ. Dẫu sao thì cuộc sống của họ cũng rất êm ấm không cần phải ngày ngày nghĩ cách đối phó với những chuyện trong đời sống.
Gia đình hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro