Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Chương 11: Scandal "Tình ái với người nổi tiếng" [1]
Nói đến "Kim Cương Lão Ngũ" thì ai mà không biết đến bốn trong năm người đấy chứ.
Người đầu tiên – Hứa Huân Nghị, lão bản của các chuổi tập đoàn lớn nhỏ trong và ngoài nước. Sự nghiệp rộng mở nhưng vẫn thiếu vắng một bóng hồng ở cạnh.
Người thứ hai – Tống Thừa Ngôn, gương mặt có tiếng tăm trong nước, dù không sánh được với Hứa Huân Nghị thì hắn cũng là người trẻ tuổi tài cao, mặc dù có sức trẻ, tài năng ưu tú thì hắn vẫn là một viên kim cương sáng chói chưa từng thuộc về ai.
Đây là hai người nổi tiếng trong số năm người ưu tú nhất và được xem là vưu vật quốc gia.
"Mua hết cửa hàng son? Phu nhân không đùa à?"Nhân viên trong tiệm bất ngờ thốt lên.
"Tất nhiên" Lâm phu nhân cười, mặt đanh lại nhìn người phụ nữ kia.
Ha ~ muốn chơi với bà ư, không loại thẻ nào mà bà không có, chỉ có thẻ đăng kí kết hôn là không có thôi.
Nhân viên tức tốc nhận lấy thẻ, quẹt thẻ, nhập số. Mua xong, chỉ đơn giản là một cửa hàng son không mấy nổi tiếng, con trai cũng sẽ không cáu gắt. Muốn ra uy thì không nên sợ sệt, rụt rè.
"Hừ, tôi nói cô được mua sao? Cái thẻ đó không phải được trai trẻ bao nuôi thì cũng là mồi chài mà có. " Mua không được thì phá, không ai cấm bà ta chăm chọc Lâm phu nhân.
"Vậy thì cô có quyền gì?" Lâm phu nhân ngước mắt hất cằm.
"Đánh..." giơ tay lên muốn đánh.
"Đánh ai?" Đúng lúc đó Trương Phỉ Phỉ lên tiếng, bắt lấy cổ tay cô ta.
"Cô..là.." Mẹ nó, muốn ra uy mà cũng gặp người ngăn cản.
"Là ai cô được quyền biết?" Một cái tát đau nảy lửa vả vào khuôn mặt phấn son kia thật khiến người ta hạ hỏa.
"Cô..sao có thể đánh tôi..?" Dường như muốn nhảy cẩng lên. Phá tang bộ mặt xinh đẹp sang trọng trước đó.
"Cút." Một câu quát của Trương Phỉ Phỉ khiến người ta muốn rét run.

Cô là ai? Là Trương Phỉ Phỉ, bốn đời gia đình theo quân ngũ, từ ông ngoại đến bố đều là thiếu úy uy nghiêm, bà cũng không ngoại lệ. Là con gái cho nên bà không được phép vào quân đội nhưng ít nhiều vẫn có ảnh hưởng cho nên bà đã học y thuật. Tây y, trung y và cả, nam y bà đều thông thạo, sớm trở thành viện trưởng của bệnh viện bà công tác.
"Phỉ Phỉ, kệ cô ta đi" Y Nhiên kéo bà lại, Lâm phu nhân cũng sợ cái uy thế của bạn mình.
Vị phu nhân kia cũng sợ hết hồn, nhanh chân bỏ đi. Việc mua sắm cũng sớm không còn hứng thú nữa.
Ở Lâm gia, WTF, hắn đang ngồi nhìn điện thoại cùng cậu. Mẹ hắn tiêu hết một khoảng không nhỏ trong chiếc thẻ kia.
"Giờ làm sao Tống tổng?" Cậu nhìn sang hắn khuôn mặt đanh lại.
"Mua cả cửa hàng hay sao đấy. Thôi, tặng mẹ. " Hắn phất tay, tắt điện thoại.
"Ừm...." Cười khổ, cậu cất cọ vẽ vào.
"A Phong, tối nay em cùng anh đi ăn tối đi" Ôm eo cậu, hôn nhẹ vào má y.
"Được" Cậu gật đầu, sớm đã không còn nhớ gì đế cuộc hẹn cơm tối cùng Đăng Tử Minh.

Tối đến, Tống Thừa Ngôn ăn mặc sang trõng, tây trang phẳng phiu những đường nét được cắt may tinh tế, ôm sát thân hình đẹp đẽ của hắn. Tôn lên nét điển trai và chiều cao đáng mơ ước.
"Tống tổng, anh thật đẹp" Cậu cũng một thân tây trang sóng vai cùng với hắn.
Không đáp liền, hắn ôm lấy eo cậu, mắt đối mắt, tim đối tim.
Cái thời khắc mà cả hai người đều dùng cho nhau, ánh mắt uyên ương mới đẹp làm sao.
"Chúng ta đi thôi"

Cả hai đến nhà hàng Lostoy's nổi tiếng. Ở đây phải mặc vest và đầm dài mới có thể vào trong, bên trong nhà hàng bố trí hai tầng, một tầng trệt theo phong cách phương tây, trang nhã, tầng hai là tầng dành riêng cho khách đặt bàn, hầu hết là các quý ông có tiền, có địa vị và danh tiếng.
"Tống tổng, mời anh lên tầng hai." Một nhân viên dẫn lối cho hắn và cậu.
Tone nhà hàng màu ấm, thoải mái mà sang trọng. Lối lên được bọc một lớp lông thảm màu đỏ dành riêng cho người có tiền, xuyên suốt cầu thang là tranh vẽ về những vị thần Hi Lạp cổ điển.
Không cần dùng đến vé, ai cũng có thể nhìn được vị nam nhân này là người quyền thế. Ngoài ra còn có ai không biết đến " Nhị lão kim cương" của quốc gia?
"Em chọn đi" Hắn đưa menu cho cậu. vì hắn không có khẩu vị riêng, gì cũng có thể ăn được.
"Cho tôi hai suất Pasta gan ngỗng, một phần én chưng ngũ vị, một set tráng miệng loại một và một chai vang 1989 sản xuất tại Đức." Cậu hướng mắt về người bồi bàn bàn và cũng nhanh tay gấp menu lại.
Hẳn là bữa ăn vương giả, ánh đèn vàng mờ nhẹ, ánh nến lung linh cùng với hoa hồng lãng mạn đặc trưng của các cặp đôi đang yêu nhau.


"Tống tổng, anh thật khoa trương" Cậu cười híp mắt, tay gõ nhẹ lên mặt bàn.


"Lang Thiếu, em thật biết tiêu tiền."


Tách! Tách! Những tiếng máy ảnh vang lên trong góc phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro