Chương 1: Tình huống dở khóc
Phòng tranh Tư Gia, nhân viên đang tất bật chuẩn bị, sắp xếp tươm tất từ đầu đến cuối. Mọi thứ đều xong xuôi, hôm nay chính là ngày phòng tranh của cậu khai trương, hơn hết là có sự góp mặt của rất nhiều người có tiếng trong giới.
Cậu bốn năm trước thất bại, không ngờ bốn năm sau lại trổi dậy mạnh mẽ nhờ lối vẽ tranh độc đáo và nghệ thuật dùng màu tinh tế đã khiến cho những tác phẩm không tên tuổi của mình thời niên thiếu thành những bức tranh được săn đón trên thị trường tranh vẽ mỹ thuật và cả sàn giao dịch tranh trên thế giới. Để đạt được những thành quả ngày hôm nay đều là sự đánh đổi từ mồ hôi nước mắt đến tiêu hao tài trí. Và một phần tất yếu để cậu đạt được sự nỗi tiếng ây là nhờ một người luôn luôn đứng sau cậu để hỗ trợ và là tấm chắn vững chắc nhất của cậu trên thương trường khốc liệt này.
"Ngài Lang, tất cả đã chuẩn bị tươm tất rồi" Trợ lý Vương đưa cho y găng tay trắng chuyên dụng để ngăn những tác phẩm in dấu vân tay.
"Tống tổng đã đến chưa?"Bâng quơ hỏi qua, cậu có chút khẩn trương.
Vì sao ư? Vị Tống tổng kia chính là ý trung nhân mà mẹ cậu mai mối, tốt xấu gì thì cũng được mẹ cậu tính nhiệm nên việc gì có anh ta cậu liền có tư tưởng như vậy.
"Ngài ấy nói sẽ đến trễ, bảo ngài cứ chủ trì trước" Trợ lý Vương nói, giúp cậu chỉnh trang lại y phục.
Hôm nay cậu diện cho mình một bộ tây trang phẳng phiu, trang nhã. khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy cậu chính là hình mẫu mình luôn tìm kiếm. Bạch mã hoàng tử trong mộng, nhưng ai mà ngờ với nhan sắc, tài năng ấy, lại là một M.
Đến phòng trưng bày tranh, đại sảnh chính xuất hiện không ít những gương mặt tiếng tăm.
"Ngài Lâm, chào ngài" Cậu bước đến gần một vị nam nhân trẻ tuổi chào hỏi. Vị này là bằng hữu của Tống Thừa Ngôn tên Lâm Ký Hạo.
"Chào cậu, chúc mừng phòng tranh Tư Gia khai trương, làm ăn phát đạt" Lâm Ký Hạo nâng ly rượu chúc mừng.
"Cảm ơn"Cậu khách sáo nói.
"Tôi còn tưởng niềm vui nhân đôi, cậu và Thừa Ngôn sao rồi?"
"Vẫn tốt" Cười nhẹ Lang Tư Phong rời đi.
Quanh đi quẩn lại cũng không chào hỏi hết người nên đành phải công khai mời mọi người trong đại sảnh một ly rượu.
"Ngài Lang, cho hỏi những tin đồn rằng vốn đầu tư cho phòng tranh này là do CEO Tống Thị chủ ý?" Một câu hỏi đầy ẩn ý , ganh đua, cạnh tranh.
"Tôi và bạn tôi cùng nhau góp vốn mở ra phòng tranh này. Một người ưng, một nguười nguyện tại sao lại không? Dùng câu trả lời để hỏi lại, đó là phong thái của cậu. Không một ai có ác ý mà cậu không khiến họ giận một phen.
"..." Tất cả mọi người trong hội trường xôn xao hẳn lên.chính vì câu trả lời quá sức ám muội nên cũng không ít người phải suy nghĩ.
Lang Tư Phong cậu trước khi có ngày hôm nay, thành đạt, nổi tiếng thì chính là nhờ một phần không nhỏ của động lực. Và động lực chính là từ bức tranh này. Bức tranh gốc đã sớm không còn nhưng với tài năng thì việc phục hồi nó chính là chuyện dễ dàng. Bức tranh vẽ một người đàn ông không có khuôn mặt rõ ràng , mặc vest đen tay đeo nhẫn cưới. Tựa dẫn cho tác phẩm này là " Lỡ làng" vầ ẩn sau nó là một câu chuyện dài đằng đẵng. (dài như cậu vàng tìm lão hạc)
Đang đứng ngẫm lại thì có một nam nhân khác cũng đứng đấy ngắm nhìn bức tranh như thể chính là người trong cuộc, người có cùng tư tưởng và nội tâm như tác giả của chính tác phẩm.
"Cậu thích bức tranh à?" Cậu nhìn gã nam nhân,tâm trạng hỏi.
"Tôi..thương người vẽ" bầng thần thoáng nhìn sang nam nhân kế bên. Ngỡ ngàng, ngậm ngùi là tất cả là cảm giác của nam nhân lúc này.
"Cậu biết ai vẽ không?" Vẫn giữ nét bình thản trên mặt, cậu nhìn sang nam nhân.
"Không phải người đó đang ở đây sao?" Phải, người mà bốn năm trước mất tích lại đột ngột trở lại. Không phải kỳ lạ sao? Lần này lại quyết định trưng bày bức tranh này lại là một chuyện lạ hơn nữa mà kể cả anh lẫn cậu cũng không tài nào biết được.
"Ở đây?" Cậu vẫn làm ngơ không biết, dù thế nào cậu sẽ không để bốn năm lãng phí vì người này nữa.
"Phong!" Anh gầm nhẹ muốn tiến lên nhưng cậu đã lùi lại giữ khoảng cách nhất định cần có . Bốn năm cậu đã trưởng thành.
"Ngài cần giúp đỡ à?" Bỏ qua cái gọi là quen biết cậu vẫn luôn giữ đúng mực khách hàng và nhân viên.
"Tôi muốn mua bức tranh này" Anh cười khổ, nội tâm đau đớn khi nhìn người mình yêu giữ khoảng cách xa lạ.
"Vậy phiền ngài qua đây làm thủ tục " Nói xong còn toan xoay người đi thì trợ lý Vương đã bước đến nói: " Tống tổng đang đợi ngài ở văn phòng"
"Tôi biết, cậu gọi Tiểu Hi đến làm thủ tục chuyển nhượng tranh cho vị tiên sinh này" Lang Tư Phong nói, cười với anh.
"Phong, tôi muốn giữ liên lạc với em" Nam nhân kéo tay cậu, giữ cậu thật chặt. Cậu nhìn sang bàn tay đang nắm lấy mình, từ từ rút ra khỏi bàn tay anh.
Dù lưu luyến, dù không muốn nhưng vẫn là buông tay, thoát khỏi vòng tay mình mong muốn ấy.
"Đây là danh thiếp cùng số điện thoại của tôi, tiên sinh có thể gọi tôi" không nhanh không chậm rời đi, đúng lúc đấy nhân viên cũng đến giúp anh làm công tác thu mua tranh.
Nam nhân nhìn cậu rời đi liền không cam tâm , sắc mặt biến đổi nhanh chóng. Lang Tư Phong nhận được thông báo Tống Thừa Ngôn đã đến thì tâm tình thay đổi, chân cũng tự khắc bước nhanh về văn phòng. Cửa phòng mở ra, một thân ảnh vận tây trang đen đang ngồi trên ghế Salon, ánh mắt phóng ra ngoài cửa sổ.
"Tống tổng, đã để anh chờ lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro