[Đam mỹ] Thiên thần không cánh
Thể loại: Đam mỹ, có chút võng du, sân trường, ấm áp, 1x1, HE
Tác giả: Heoljmj
Giới thiệu: Trong tim mỗi người ai cũng có 1 thiên thần cho riêng mình, tôi cũng cậu. Cậu ấy chính là thiên thần trong lòng tôi. Cảm ơn ông trời đã cho tôi gặp lại cậu ấy và cũng cảm ơn cậu ấy đã yêu tôi
Chương 1:
Đó là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.
Bóng cây đổ dài trên con đường tràn ngập nắng của buổi chiều hè, gió thổi nhè nhẹ làm mặt hồ gợn sóng, hàng ngàn hàng vạn tia nắng nhảy nhót trên mặt hồ ánh lên những tia sáng lung linh. Cậu ấy đứng đó, tựa vào thân cây, đầu hơi ngửa, đôi hàng mi dài khép nhẹ. Làn da trắng mịn, môi hồng khẽ mở, tóc mái đen dài hơi phủ xuống trán. Ánh nắng xuyên qua những tán lá, chiếu lên khuôn mặt cậu, bao phủ cậu trong một quầng sáng màu vàng nhạt lung linh. Mặt trời đằng sau ánh lên một màu da cam dìu dịu, tạo lên một khung cảnh mờ ảo mà yêu dị. Giây phút đó, cậu như một thiên thần, nhè nhẹ xuyên qua các vách ngăn, bay vào lòng tôi.
*
* *
Bước vào lớp 10, tôi nhớ như in cái cảm xúc đó. Không phải là cảm xúc hồi hộp khi vào cấp 3, mà là một cảm xúc khác lạ khi tôi gặp lại cậu ấy. Cứ nghĩ rằng đó chỉ là một lần gặp gỡ thoáng qua với một người không quen biết, mang theo một cảm xúc lạ lẫm đối với một người con trai. Lần thứ hai nhìn thấy cậu ấy là khi lần đầu tiên bước vào lớp học mới, cậu ấy ngồi ngay bàn đầu, cạnh cửa ra vào. Khi đó, trái tim tôi không kìm được mà đập dồn dập hẳn lên. Đứng sững trước cửa lớp và nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
"Êu, Duy, mày đứng đây làm gì?" - Thằng bạn hồi cấp hai bước vào lớp sau tôi, dùng khuỷu tay huých tôi một phát.
"Ngắm lớp mới, ý kiến gì!" - Tên chết tiệt, làm tụt cảm xúc của mình. Tôi nghĩ nhưng cũng thầm cảm ơn nó, may mắn cậu ấy chưa phát hiện ra tôi nhìn cậu ấy quá chăm chú.
"Em nào dám ý kiến đại ca, he he. Thôi vào lớp đi, ngắm thì còn nhiều thời gian để ngắm, nhìn nhiều quá rớt tròng mắt xuống đó." - Nó đưa tay khoác vai tôi rồi lôi xềnh xệch tôi vào lớp.
"Ê, bỏ tay ra coi mày" - Cạy cạy bàn tay đặt trên vai, tôi kháng nghị.
Nó quay sang cười toe toét :
"Đại ca yên tâm, em là phục vụ đại ca tận tình, đưa về tận chỗ nhá." Nó tiếp tục lôi tôi đi, bỏ ngoài tai lời kháng nghị của tôi. Haizz, mặc kệ vậy.
Chỗ ngồi của tôi sau cậu ấy ba bàn. Suốt buổi học đầu tiên, đôi mắt tôi luôn không tự chủ hướng về phía bóng lưng cậu ấy.Trái tim đập mạnh, tâm trạng mang chút chờ mong, đôi môi thỉnh thoảng khe khẽ nhếch lên, tạo ra một nụ cười thoả mãn. Tôi cũng không thực sự lí giải được tâm trạng của mình lúc đó, tự biện minh rằng mình rất hứng thú với cuộc gặp gỡ tình cờ này. Nhưng những ngày sau đó, tâm trạng đó vẫn cứ kéo dài. Cậu ấy tên là Phạm Duy Minh, tôi dễ dàng bị thu hút bởi giọng nói, nụ cười của cậu ấy. Cảm giác tim thót nhẹ khi bị cậu ấy bắt gặp tôi nhìn về phía cậu. Cậu ấy rất sôi nổi, vui tính, luôn là trung tâm của lớp,trái ngược với tôi, tôi trầm tính, cũng chỉ chơi với loanh quanh một vài người bạn. Hết năm lớp 10, tôi và cậu ấy cũng chỉ nói chuyện vài lần, khi đứng cùng bạn bè. Ngoài ra, cũng chỉ có tôi âm thầm dõi theo cậu ấy.
Năm lớp 11, tôi gặp một rắc rối mà có lẽ do chính tôi đã gây ra.
"Này, mày thích cái Trang hả?" - Thành khoác vai tôi, nheo mắt nhìn tôi cười bí hiểm.
"Trang nào? Mày nói linh tinh gì thế?" - Tôi tránh cái tay nó đang định đấm tôi, nhướng mày hỏi.
"Hờ hờ, chú đừng chối, anh mày biết cả rồi. Cái Thu Trang ngồi bàn đầu kìa, cạnh thằng Duy Minh chứ ai. Anh là anh thấy chú rất hay nhìn trộm con bé trong lớp, anh dò hỏi thì thằng Duy Minh cũng đã chứng nhận điều đó rồi, nó hay bắt gặp mày nhìn đắm đuối con bé. He he, giờ chú thú nhận thì anh sẽ giúp chú một tay, anh em mình còn ngại gì với nhau nữa. Khi nào thành thì chú mời anh một bữa là ok rồi. he he"
"Cái gì? " Tôi trợn tròn mắt nhìn nó " Thằng Duy Minh cũng biết á?" -Chết tiệt, tôi cứ nghĩ mình giấu kĩ lắm chứ, ngờ đâu lại để cho cậu ấy biết tôi nhìn cậu ấy. À mà không. là nhìn về hướng cậu ấy, cũng may cậu ấy không biết người tôi nhìn là cậu ấy.
"Ờ, nó nói với tao mà. Sao rồi, chú thừa nhận chưa?"
"Thừa nhận cái mốc xì, tao nói thật, tao không thích nó đâu. Bọn mày đừng gán ghép lung tung." - Hừ, bọn này mò đâu ra cái ý nghĩ quái đản thế nhỉ.
"Được được, chú mày cứ chối đi. Đi theo anh, lát nữa anh xem chú mày chối thế nào!" - Nói xong nó xách cổ tôi lôi xềnh xệch xuống sân trường.
"Ê, ê, từ từ mày. Đi đâu thế?"
"Shut up and let's go"
"Mày lôi tao ra đây làm gì?" - Hắn lôi tôi xuống gốc cây phượng của trường, chỗ này khá kín đáo, lại đẹp, nên rất nhiều nữ sinh chọn đây làm nơi tỏ tình, không sợ người khác nhìn thấy. Khoan..!!! Một ánh sáng loé lên trong đầu tôi..."Tỏ tình"... Chết tiệt, bọn này lại bày ra trò quái dị rồi. "Tao lên lớp đây" - Tôi hậm hực.
"Đến rồi còn chạy đi đâu?" - Hắn túm tay tôi giật lại "Người ta cũng đến rồi kia kìa, liệu mà cư xử cho phải phép đi." - Nói xong hắn cười to rồi quay lưng chạy thẳng.
Tôi đoán quả không sai mà, mấy thằng chết dẫm chết bầm chết dập. Đối diện tôi là Thu Trang, đang cúi gằm mặt ngượng ngùng tiến về phía tôi.
"Cái kia..." - Cô ấy khẽ lắp bắp.
Đang lôi tổ tông cha mẹ của bọn nó ra chửi một lượt thì bị tiếng nói này cắt ngang, tôi đành thu xếp công việc cao cả đó sang một bên.
"Cậu..." - Ách, cô ấy làm tôi cũng lúng túng theo. " Cái kia... bọn nó... hội thằng Thành nó nói lung tung... cậu đừng để ý"
"A! Không... cái đó... tớ...tớ muốn nói với cậu..." - Mặt cô ấy đã đỏ bừng đến tận cổ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, gần như là tiếng thì thầm "Tớ thích cậu" - Câu cuối cùng cô ấy nói to, mắt nhắm chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cái.. cái quái gì thế này?
"Xin lỗi cậu" - tôi ấp úng " Tớ... tớ thích người khác rồi, vậy... vậy nên..."
"A... tớ..." nói chưa hết câu cô ấy đã quay lưng chạy đi.
To chuyện rồi, tôi lại đem tổ tông họ hàng của thằng Thành ra cúng một lần nữa.
Vừa bước vào lớp, Thành đã cười cợt bước đến cạnh tôi:
"Sao rồi chú em, giờ thì còn chối nữa không? Ôm được mĩ nhân rồi chứ?"
"Mĩ nhân cái đầu mày, tao từ chối nó rồi chứ sao. Đã bảo là không phải mà không nghe, bây giờ xem mày giàn xếp với cô ấy như thế nào!"
"Không đùa chứ? Mày từ chối nó thật á? Mày... không phải mày thích nó à? Thế tại sao cứ nhìn nó?"
"Con mắt nào của mày thấy tao nhìn nó? Tao nhìn ra cửa lớp không được à?"
"Hic, chết tao rồi, tao tưởng mày thích nó nên khuyến khích nó đi tỏ tình. Giờ thì..."
"Mày đi chết đi." Không khách khí đạp cho nó một phát tôi tiến về chỗ ngồi.
Giờ vào lớp, nhìn Trang thất thiểu đi về chỗ ngồi, tôi thấy có chút áy náy. Thôi kệ, mọi chuyện do thằng Thành gây ra thì nó phải chịu trách nhiệm vậy.
Chỉ tiếc là rắc rối vẫn chưa kết thúc.
"Cậu từ chối cái Trang à?" - Cậu ấy...Đúng, cậu ấy, người mà tôi thường xuyên nhìn lén - Duy Minh đến chất vấn tôi vì một người con gái.
"Ừ" - Tôi nhắm mắt lại, thở dài.
"Tại sao? Cậu không phải thích nó à? Tớ vẫn luôn để ý thấy cậu rất hay lén nhìn nó." - Cậu ấy nhíu mày nhìn tôi.
"Tớ không thích bạn ấy!" - Tôi gằn từng tiếng, cố ý muốn chấm dứt cái đề tài nhàm chán này.
"Cậu có!" Cậu ấy khẳng định.
Tâm trạng ức chế vốn bị dồn nén chưa được bộc phát, hơn nữa lại nghe chính miệng cậu ấy khẳng định mình thích người con gái khác, lại được cậu ấy đứng ra làm mối. Cảm giác khó chịu cứ quanh quẩn bên tôi, thiếu chút nữa bùng phát.
"Cậu thích cô ấy à?" - Tâm trạng mỗi lúc một kém, tôi nín nhịn lại, mở miệng hỏi một câu mà chính mình cũng không ngờ đến, nhưng nếu điều này là thật... tôi...
Cậu ấy trợn mắt nhìn tôi như thể tôi vừa làm một việc kinh thiên động địa nào vậy:
"Cậu nói linh tinh gì thế?"- Cậu ấy quát lên " Cô ấy là bạn tớ, tớ quan tâm đến chuyện cô ấy là bình thường, chả lẽ cứ thích cô ấy thì mới được quản chuyện cô ấy à?"
"Vậy thì cậu cứ quan tâm đến cô ấy đi, tránh xa tớ ra." - Tôi cũng quát lại cậu ấy, quay lưng muốn bỏ đi. Hừ, quan tâm đến thế thì cứ việc về mà quan tâm đi.
"Cậu đứng lại đó" - Cánh tay tôi bị kéo giật lại đằng sau, dùng đầu gối cũng biết là ai làm - "Nói rõ rồi hẵng đi."
"Cậu muốn tôi nói cái gì. Tôi không thích thì nói là không thích, chả lẽ không thích cũng phải nói thích à? Buông ra." Tôi hung hăng giật lại cánh tay mình nhưng không được, cậu ấy nắm qúa chắc, tôi lại không muốn làm cậu ấy bị thương.
"Dám làm không dám nhận, cậu dám nói cậu không thường xuyên nhìn cô ấy, thích thì nói là thích, có gì mà không dám nhận."
"Tôi đã nói tôi không có nhìn cô ấy. Hơn nữa tôi như vậy thì sao? Tôi thích đấy, nhưng tôi không nhận đấy, cậu quản được à?" - Tôi không nhận, cũng không thể nhận. Tôi nhìn cậu, chứ không phải nhìn cô ấy, vậy thì cậu có thể trách mắng tôi nhìn cô ấy sao. Quan tâm cô ấy thế sao? Thích cô ấy như thế à? Tôi không nhận vì tôi thích cậu đấy. Cậu muốn gì chứ? Khoan, chết tiệt, cái gì mà tôi thích cậu chứ. Cậu ấy là con trai, tôi cũng thế, làm gì có chuyện đó. Đang rối tung với mớ suy nghĩ trong đầu, một tiếng rít giận giữ chuyền vào tai tôi:
"Cậu..."
Bộp... Sau đó, má trái tôi ập tới cảm giác đau nhức đột ngột. Hàm răng bị va chạm cắn mạnh vào môi đến bật máu. Cậu ấy đánh tôi. Không sai, cách giải quyết vấn đề bí tắc của đa số con trai - nắm đấm. Đưa tay lau vết máu trên môi, tôi cố gắng kiềm chế cái cảm xúc muốn đánh người này.
"Đánh đủ chưa?" Tôi hỏi. Tâm như bị bóp nghẹt.
"Cậu..."- Tiếp tục vung nắm tay lên, có vẻ cậu ấy chưa định tha cho tôi.
"Bọn mày làm gì thế? Dừng tay" - Lũ con trai lớp tôi quây lại tách hai đứa ra, cãi nhau nãy giờ, chắc bọn nó cũng phục sẵn rồi.
Giãy tay khỏi mấy đứa đang gìm tay tôi lại, tôi lên tiếng:
"Bọn mày giữ tao làm gì, tao cũng không có ý định đánh nhau với nó, nhàm chán." Tôi quay lưng vào lớp.
"Đồ hèn" - Cậu ấy mắng tôi. Phải, tôi hèn, tôi là đồ hèn.
*
* *
Cuộc cãi nhau của con trai nhanh gọn mà cũng không kéo dài. Sau buổi hôm ấy tôi và cậu ấy không nói chuyện với nhau lần nào nữa. Cậu ấy vẫn là trung tâm của lớp, còn tôi vẫn tụ tập với mấy đứa bạn thân. Thằng Thành cũng đã nói chuyện hẳn hoi với tôi ngay tôi hôm đó. Nó nói thay cho Duy Minh, rằng cậu ấy là thế, luôn hết lòng vì bạn bè. Tôi chỉ ậm ừ, những ngày sau đó trong đầu tôi không xua đi nổi cái suy nghĩ cậu ấy vì một người con gái mà đánh tôi. Cũng phải thôi, tôi và cậu ấy chơi không thân. cũng chỉ là xã giao quen biết, trong khi Trang và cậu ấy ngồi cạnh nhau hơn một năm, thân thì cũng quá đủ để thân rồi. Nếu là tôi chọn, tôi cũng chọn như thế. Tôi chả là gì của cậu ấy cả.
Vào lớp học, tôi gần như không bao giờ đi cửa trước, chỉ toàn đi cửa sau, tránh đụng mặt cậu ấy. Gặp nhau thì cũng lướt qua coi như không quen biết. Khi học mà phân nhóm thì nếu có cùng nhóm thì tôi nhận làm hầu hết các phần, tránh thảo luận, dù sao nộp bài ghi tên đủ là xong. Lúc đầu có lẽ cậu ấy cũng nghĩ tôi trả thù riêng, sau khi thấy tên mình ngay đầu phần danh sách thì hình như có chút áy náy, mấy lần cố ý ở lại sau giờ thí nghiệm để chờ tôi nhưng tôi hoàn toàn lờ cậu ấy, giả vờ cầm điện thoại gọi điện. Vài lần như vậy, cậu ấy cũng thôi không tiếp tục nữa. Không phải tôi không muốn nói chuyện với cậu ấy, cũng không phải tôi còn giận cậu ấy, chỉ là tôi không biết gặp mặt rồi thì nói cái gì. Trong lớp cũng tận lực tránh nhìn về phí cậu ấy, ánh mắt chăm chú nhìn lên bảng. Vô tình lướt qua lại cố ý quay mặt đi. Cứ thế, năm lớp 11 nhẹ nhàng trôi qua.
Chương 2:
Ghét của nào trời trao của ấy, tục ngữ nói quả không sai. Cho dù là tôi không ghét cậu ấy, thậm chí còn ngược lại nữa, nhưng dù sao vẫn là tận lực tránh mặt cậu ấy. Vậy mà, đầu năm lớp 12, cô giáo cố ý đổi chỗ ngồi nhằm tạo nên đôi bạn học tập. Một bạn giỏi và một bạn kém. Xui xủi thế nào cô lại chuyển tôi lên bàn đầu, thay chỗ của Thu Trang, ngồi cạnh cậu ấy. Lúc chuyển chỗ ngồi, đi lướt qua Trang, tôi mỉm cười gật đầu với cô ấy, cô ấy cũng cười lại với tôi, nhưng nụ cười hơi gượng gạo. Tôi cũng mặc kệ, vào chỗ ngồi, không quay sang bên cạnh. Chúng tôi không ai nói với ai lời nào, buổi học đầu tiên qua đi trong dự yên lặng gượng gạo.
"Này, mày với Duy Minh vẫn giận nhau à?" Thành hỏi với sang tôi trên đường về nhà.
"Hâm à, gần một năm rồi còn giận với dỗi gì, tao giống người thù dai thế cơ à?" Tôi lườm nó.
"Ờ giống" Nó cợt nhả.
Chán chẳng buồn trả lời, tôi trực tiếp đạp xe đi thẳng.
"Ê, chờ tý, tao đùa thôi mà" Nó đạp nhanh theo "Mai lớp mình đá bóng đấy, đi không?"
"Không đi, tao có bao giờ đá cùng lớp đâu mà mày hỏi tao làm gì."
"Hờ, mai lớp mình đấu với lớp D mà, sao không đi, thua nhiều quá cũng chán, làm một quả bứt phá coi. Mày đi đi."
"Tao đá cũng có giỏi đâu mà bứt mới phá, tìm đứa khác đi."
"Tao tìm mày không phải vì mày đá giỏi, đá bóng vào lưới có thằng Duy Minh lo rồi. Tao chọn mày vì thể lực với khả năng chạy của mày. Chạy nhanh cộng với thể lực tốt, làm chân chuyền bóng cho bọn tao được rồi. Giúp lớp đi mày."
"Tao lười." - Đó không phải lý do. Tôi biết, nhưng đó là lý do duy nhất phù hợp với tính cách tôi.
"Mày sợ gặp Duy Minh à?" Nó nhướng mày khiêu khích tôi.
"Tao không sợ, cũng chẳng ngại gặp nó, chỉ là sau vụ lần ấy, nó đã gắn cho tao cái mác trêu đùa con gái nhà lành rồi. Tao cũng chả muốn giải thích, mà giải thích thì nó tin à. Trắng ra là không đụng mặt thì không gây nhau thôi."
Mặt nó trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
"Mày đối với nó thế nào?"
Trái tim tôi khẽ đập chệch một nhịp, tôi nín nhịn cảm xúc trong mình, hỏi lại:
"Thế nào là thế nào?"
"Là thích hay ghét hay thù hằn, đại loại thế!"
"Tao không ghét nó, cũng chẳng thù hằn gì nó."
"Vậy là mày thích nó?"
Tim tôi giật thót, tay lái chuệnh choạng sang một bên, suýt ngã, tôi gầm lên:
"Mày điên à? Tao là con trai, nó cũng là con trai, thích cái quái gì."
Hình như Thành cũng giật mình trước phản ứng thái quá của tôi, nó trợn tròn mắt lên nhìn tôi:
"Mày mới điên ấy, ai nói thích kiểu đấy. Ý tao là thích kiểu quý mến như bạn bè ấy, kiểu như mày có thích tính cách của nó không ấy."
Chột dạ, tôi tránh ánh mắt của nó.
"Lần sau đừng nói kiểu ấy chứ. Nghe kinh quá."
"Mày suy nghĩ bệnh hoạn thì có. Hay là chú có ý gì với nó rồi. He he"
"Mày nói linh tinh mai tao không đi nữa đấy." Tôi trợn mắt uy hiếp nó.
"A, thế là mày chịu đi rồi hả, được được, anh không nói linh tinh nữa, chú nhớ phải đi đấy, chiều mai anh ra đón."
*
* *
Buổi đá bóng diễn ra hết sức thuận lợi, lớp tôi chật vật thắng 2-1, mệt, nhưng vui, lâu lắm rồi tôi không tham gia các hoạt động tập thể như vậy. Ngồi vật trên sân bóng, hơi xa với chỗ mọi người, tôi dùng hai tay tỳ lên đầu gối, ngửa mặt nhìn trời.
"Nè" - Một giọng nói nhẹ vang lên bên tai tôi. Giọng nói mà tôi đã khắc sâu vào lòng, Sững sờ, phản ứng cửa tôi có chút trì độn.
"Cậu..." - Tay cầm lon nước ngọt của cậu ấy vẫn đang đưa ra hướng về phía tôi, hình như có chút bối rối.
Chợt nhận ra hơi lâu mình không có phản ứng, tôi ngượng ngùng đưa tay cầm lon nứoc ngọt, do quá vội, tôi cầm cả vào các ngón tay mát lạnh của cậu ấy.
"A... cảm ơn!" - Mặt tôi thoáng chút nóng lên.
Phịch! Cậu ấy đặt mông ngồi xuống bên cạnh tôi, bật lon nước ngọt của mình, ngửa cổ uống. Ngỡ ngàng nhìn một loạt hành động tự nhiên của cậu ấy, não bộ chưa phân tích được điều gì đang diễn ra. Hoạt động mạnh khiến chúng tôi nhanh chóng đổ mồ hôi trong thời tiết oi bức này. Mồ hôi trên khuôn mặt cậu ấy chảy dài, dưới ánh nắng mặt trời lại tạo thành những giọt nước long lanh. Khuôn mặt trắng mịn vì phơi nắng mà đỏ ửng lên. Cần cổ trắng nõn kiêu hãnh vươn dài, vài giọt nước ngọt lọt qua khoé môi đỏ hồng, ánh lên lấp lánh. Trái tim dường như ngừng đập. Một cỗ xúc cảm mãnh liệt trào lên trong tôi, kêu gào muốn hôn lên đôi môi hồng mịn, cần cổ trắng nõn kia. Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, cậu ấy quay sang tôi nở một nụ cười tươi, trong ánh nắng, nụ cười càng thêm rực rỡ. Trái tim chợt loạn nhịp, mặt nóng bừng, cổ họng khô khốc. Lúng túng tránh ánh mắt cậu ấy, tôi bật lon nước ngọt đưa lên miệng tu một hớp to.
"Này, cậu vẫn còn giận tớ à?" - Cậu ấy lên tiếng.
"Không, tớ chưa từng giận cậu, kể cả lần cậu đánh tớ." - Đúng, là chưa từng giận. Cảm xúc của hôm ấy, cuối cùng tôi cũng biết, đó không phải giận.
"Vậy.. tại sao lại luôn tránh mặt tớ? Lần đấy là tớ sai, xin lỗi. Tại tớ khẳng định với Trang là cậu thích cô ấy, nên cô ấy mới đi tỏ tình với cậu, lại bị cậu từ chối, tớ sợ cô ấy trách tớ nên hành động thiếu suy nghĩ."
"Cậu... thích Trang à?" - Tôi ngập ngừng hỏi.
"Không có." - Cậu ấy hoàn toàn phủ nhận " Tớ chỉ là áy náy với cậu ấy, hơn nữa tại tính tớ hay lo chuyện bao đồng, nên mới..."
"Ừ! Không sao, dù sao cũng qua rồi.!" - Môi không kìm được nở một nụ cười nhẹ. Tâm trạng vốn đang hồi hộp cũng thoải mái hẳn lên.
"Vậy huề nha."- Cậu ấy mỉm cười đưa nắm tay về phía tôi.
"Ok" -Đấm nhẹ vào tay cậu ấy, hai chúng tôi nhìn nhau cười.
"Ê, Duy, Minh bọn mày ở đấy làm gì thế, chuẩn bị về nào." - Một đứa con trai trong lớp gọi. Bọn nó sắp xếp đồ đã xong, chuẩn bị đi về.
"Về thôi" - Cậu ấy đứng dậy phủi phủi quần rồi đưa tay về phía tôi.
Nắm lấy bàn tay cậu ấy, tim tôi vốn đã bình tĩnh lại lại đập loạn lên. Chân do vừa chạy mệt đã ngồi nên có chút nhức, lúc đứng lên loạng choạng, suýt ngã. Tay cậu ấy ghì chặt lấy tay tôi, ý muốn giúp tôi đứng vững dậy. Nhưng do tôi bước chệch đi, chân này đá chân kia, thành công ngã thẳng về phía cậu ấy.
"Uỵch... Ui da"
Tiếng kêu của cậu ấy, lúc ngã, tôi đè len cậu ấy nên không thấy đau, nhưng cậu ấy thì... Vừa nghĩ, ánh mắt tôi chuyển xuống người nằm dưới thân mình.
Áo phông xộc xệch, đôi môi mím chặt lại vì đau. Thân thể nhỏ nhắn khẽ động, lộ ra xương quai xanh trắng nõn. Chết tiệt, thế nhưng tiểu đệ đệ của tôi lại có phản ứng. Luống cuống đứng dậy đỡ cậu ấy lên, tôi liên tục xin lỗi:
"Xin lỗi, cậu có sao không?"
Duy Minh cười nhưng nụ cười méo xệch:
"Hình như trật chân rồi."
"Xin... xin lỗi... để mình xem" - Trong lòng tự chửi mình ngu liên tục, tôi ngồi xuống xem chân cậu ấy. Cẳng chân nhỏ nhắn, lại hơi gầy, như chân con gái.- "Cậu nhịn đau tý nhé." Tôi nói, nhìn thấy cậu ấy mím môi gật đầu, tay phải nắn mạnh côe chân cậu.
"Aaaa!!!" - Cậu ấy kêu lên, hình như đau lắm.
Ảo não với chính mình, tôi cúi gằm mặt xuống. "Không sao rồi, về nhà bôi thuốc là xong, chân cậu thế này không đạp xe được, để mình đưa cậu về."
"Ừm, vậy cũng được." Ngoan ngoãn nghe theo lời sắp xếp của tôi, có lẽ do đau tái mặt, cậu ấy cũng chả còn tâm trí đâu mà phản đối.
Đưa cậu ấy về đến nhà, tôi giúp cậu ấy mở cửa, mang xe vào.
"Cậu đưa tớ lên phòng được không? Tớ muốn nằm một lát, mà cái chân như thế này, không tự leo được 3 tầng lầu."
"Xin lỗi." Tôi mím môi đỡ cậu ấy dậy, dìu cậu ấy về hướng cầu thang.
"Thôi nào." Cậu ấy vẫn cười " Hôm nay cậu nói câu này mấy chục lần rồi, chỉ là trật chân, không sao đâu."
"Ừ" - Thở phào một gơi nhẹ nhõm, tôi dìu cậu ấy lên cầu thang.
*
* *
Thân thể mịn màng khẽ xoay chuyển dưới thân tôi, khuôn mặt trắng nõn giờ đỏ hồng lên đến mê người. Tay tôi đặt trên phần eo cậu ấy, thân thể khẽ luật động. Mái tóc cậu ấy rối tung, hai mắt nhắm chặt, đôi môi hé mở, tiếng rên rỉ thoát ra làm người ta ý loạn tình mê. Cảm giác vị mồ hôi của chúng tôi quyện vào nhau, rơi trên thân thế cậu ấy. Tay cậu ấy đặt trên lưng tôi, khẽ bấu chặt.
"Duy..."
Nghe thấy tên mình thoát ra từ đôi môi đỏ mọng ấy làm tôi không kìm nổi cúi người cắn nhẹ lên môi cậu, thừa dịp cậu mở miệng để thở luồn lưỡi vào trong miệng cậu, công thành đoạt đất. Mật dịch ngọt ngào khẽ tràn ra lại bị cuốn lấy, nụ hôn như cướp đi hơi thở của cậu.
"Duy..."
Tiếng cậu ấy lại vang lên níu lấy tôi, đôi môi sưng đỏ vì nụ hôn kéo dài lúc nãy cong lên. Ánh mắt cậu nhìn tôi đắm đuối.
"Anh yêu em" Tôi thì thầm bên tai cậu, khẽ liếm vành tai đỏ ửng, rồi nụ hôn trượt dần xuống hai điểm hồng dụ hoặc. - "Anh yêu em, Duy Minh".
Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi, nụ cười đó rất hạnh phúc. Tôi gầm nhẹ, gia tốc, phóng thích tất cả vào trong cậu. Nở nụ cười thoả mãn, cuối cùng cũng có thể nói cho cậu ấy biết tôi yêu cậu đến thế nào.
Chương 3:
Ánh nắng rọi qua khung cửa sổ, chiếu lên người tôi. Mở mắt, trạng thái mơ ngủ còn đang ngự trị. Tôi đưa tay ngăn ánh nắng chói chang chiếu lên khuôn mặt mình. Cảm giác được thân dưới có chút ẩm ướt, mơ hồ nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua, mặt tôi thoáng chút nóng bừng lên. Cúi đầu rủa thầm, tôi chạy vội vào nhà tắm giải quyết vấn đề còn nhanh chóng đi học.
"Hi!" - Vừa bước vào lớp đã được đón chào bởi nụ cười rạng rỡ của cậu ấy.
"Hi!" - Tôi gượng cười đáp lại rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ.
Nghĩ lại mình nên hỏi thăm cậu ấy một chút mới phải, tôi quay sang hỏi:
"Chân cậu sao rồi? Ổn chứ?"
"Ổn rồi, bị cấm chạy nhảy một tuần, đi học thì bố mẹ đưa đón, đãi ngộ như vip."
Vẫn còn tâm trạng để đùa cơ đấy:
"Ừ, nếu cần tớ giúp gì thì cứ nói, dù gì thì cũng là lỗi do tớ."
"Ờ, không có gì đâu." -Cậu ấy nói, khuôn mặt tươi tắn " Hôm qua cậu về bằng gì?"
"Đi bộ" Tôi nhún vai.
"Sặc, nghe nói nhà cậu gần nhà Thành, xa thế mà cũng đi bộ được á? Tớ mà đi như thế thì đêm về hết ngủ." - Câuk ấy lẽ lưỡi lắc đầu."Đêm qua vẫn ngủ được chứ?"
"À... ờ" Nhớ đến đêm qua tôi chợt cảm thấy chột dạ. Có đánh chết cũng không dám hó hé với ai về giấc mơ ấy.
"Mặt làm sao đỏ bừng thế kia. Cậu ốm à?" - Hình như cậu ấy quan tâm hơi quá, trong khi tôi đang cố gắng né tránh cậu ấy sau giấc mơ đêm qua.
"Tớ... tớ không sao." Tránh khỏi ánh mắt quan tâm của cậu ấy, tôi vội chạy ra ngoài "Tớ ra ngoài tý đã, sắp vào lớp rồi."
Ám ảnh bởi giấc mơ đêm hôm ấy, cả tuần sau đó, tôi liên tục tránh mặt cậu ấy. Ngoài trừ lúc ngồi trong lớp thi thoảng trò chuyện, cứ đến giờ ra chơi tôi lại lủi ra ngoài, ra về cũng xách cắp chạy thật nhanh.
"Nè, không phải chúng ta đã nói chuyện rõ ràng rồi sao? Sao cậu vẫn cứ tránh mặt tớ." -Cậu ấy hỏi, mặt có vẻ tức giận.
"Tớ đâu có tránh cậu." Tôi giơ hai tay lên đầu. "Thật không có mà!"
"Cứ rảnh là lại chuồn đi mất, trong lớp tớ nói chuyện với cậu cậu cũng chỉ ậm ừ. Cậu rõ ràng là đang tránh tớ."
"Không có, thật mà, tuần trước tớ có việc cần làm nên ra chơi mới đi ra ngoài. Cũng không phải là tránh mặt cậu." Tôi nói dối không chớp mắt.
"Thế việc đó xong chưa?" - Cậu ấy nheo mắt hỏi. Không hiểu sao tôi có cảm giác nếu dám nói chưa cậu ấy sẽ không khách khí xử tử hình tôi ngay tại chỗ.
"À... ờ... mới... mới xong rồi." - Lùi về sát đầu bàn, tôi khẽ nuốt nước bọt.
"Tốt." Cậu ấy vỗ nhẹ hai bàn tay vào nhau.- "Bắt đầu từ mai qua nhà tớ học nhóm, bổ trợ cho tớ."
"What? Sao... lại là tớ."- Tránh đông tránh tây vẫn không tránh khỏi nắng. Cậu ấy quá vô tư, trong khi tôi thì...
Cậu trợn tròn mắt lên nhìn tôi:
"Sắp thi khảo sát rồi, mà cậu nằm trong Top đầu của lớp, không cậu thì ai, mấy đứa kia toàn nữ, chả nhẽ tớ nhờ bọn nó à?"
"Nhưng... nhưng tớ..." - Nhưng tớ sợ lại có ý nghĩ cầm thú đối với cậu. Muốn nói mà không thể, tôi đành ngậm ngùi nuốt trái đắng vào bụng.
"Cậu không muốn giúp tớ hả?" - Giọng nói ba phần tức giận, bảy phần nguy hiểm.
"Không phải... tuyệt đối không phải."
"Tốt, chiều mai 2 giờ có mặt nhà tớ, cậu thừ không đến xem. Hừ hừ.." - Cậu ấy quay lưng xách cặp đi về, trước khi đi còn hừ vài tiếng uy hiếp .
*
* *
Đúng 2 giờ chiều hôm sau, tôi có mặt ở nhà cậu ấy. Bố mẹ cậu ấy không có nhà, nghĩa là chỉ có hai đứa tôi ở đây.
_Vào đi, cứ tự nhiên, mẹ tớ không có nhà đâu. - Cậu ấy đón tiếp tôi nồng nhiệt.
_Ơ, thế bố cậu? - Tôi lên tiếng hỏi.
Cậu ấy hơi sững lại một chút, rồi nhanh chóng tự nhiên trở lại:
_Bố mẹ tớ li hôn rồi, tớ sống với mẹ.
_A... Tớ xin lỗi. - Hix, lẽ ra tôi nên tìm hiểu gia cảnh nhà bạn ấy trước mới phải.
_Không có gì - Cậu ấy cười - Cậu uống gì?
Tôi vẫn thấy rất lúng túng, đành ấp úng:
_Không cần đâu.
_Cocacola nhé, nhà tớ còn mỗi nước ngọt với nước lọc. Hehe!
_Cũng được. - Từ chối mãi cũng ngại, tôi nhận lời.
Buổi học diễn ra khá suôn sẻ, những vấn đề mà cậu ấy hỏi cũng đơn giản, nhưng khá nhiều, chúng tôi kết thúc buổi học hơi muộn, khoảng gần 7 giờ tối.
_Mẹ cậu vẫn chưa về à? - Tôi hỏi, bây giờ cũng khá muộn rồi.
Cậu ấy nhún vai:
_ Tăng ca, dạo này mẹ tớ thường xuyên tăng ca vậy mà, phải 9, 10 giờ mới về.
Muộn đến thế sao? Tôi hơi nhíu mày:
_Thế bình thường cậu ăn gì?
_Mì tôm - Cậu ấy nhe răng cười - Tớ không biết nấu ăn mà. Cắm cơm thì được, mà chả lẽ cắm cơm ăn cơm không. Trưa mì tôm, tối cũng mì tôm, tớ định mua mấy thùng mì để trong nhà ăn dần đây.
Không hề thấy thú vị với lời nói đùa của cậu ấy, tôi cảm thấy hơi khó chịu. Ăn uống như thế thì sức khỏe cậu ấy sẽ tệ như thế nào.
_Cậu đang ôn thi, ăn uống như thế thì học hành thế nào?
_Ơ, thế thì làm thế nào? Tớ có biết nấu ăn đâu. - Cậu ấy gãi đầu.
_Quên đi - Tôi liếm liếm môi - Tớ nấu cho cậu ăn. - Càng về sau tôi nói càng nhỏ dần.
_Hả? Cái... cái gì? - Hình như bị bất ngờ bởi câu nói của tôi. Cậu ấy đứng đơ ra.
_Ăn không? - Tôi lừ mắt lườm cậu ấy. Nói ra đã ngượng chết rồi mà cậu ấy còn dám phản ứng như thế. Hừ hừ... cậu thử từ chối xem.
_Cậu ... Cậu biết nấu à? - Hình như hơi ngượng về phản ứng của mình, cậu ấy cười trừ.
Tôi liếc mắt với cậu ấy, lười trả lời.
_Ờ thế cậu nấu đi, cả tuần rồi không được ăn bữa cơm tử tế, hehe. - Cậu ấy lôi tôi về phía bếp. Rồi bắt đầu lục tủ lạnh.- Có nửa con gà với thịt... ờ... thịt gì đây này.. đỏ đỏ...à, thịt lợn. Không có rau, thôi gặm dưa chuột vậy. Còn cái cục gì vàng vàng nữa này.
Đầu tôi đầy hắc tuyến. Thịt bò mà cậu ấy kêu thịt lợn. Cái cục vàng vàng cậu ấy bảo thì là cục đường phèn để nấu chè.
_Cậu lên nhà đi, dưới đây để tớ lo. -Tự dưng tôi thấy may vì cậu ấy không biết nấu ăn chút nào. May mà không ngó ngoáy luộc "Thịt lợn" của cậu ấy với cái " cục vàng vàng" để ăn, không thì chắc giờ này cậu ấy không còn đứng đây.
_Tớ giúp cho. - Cậu ấy nghiêng nghiêng đầu.
_Được rồi, cậu đi xử lí dưa chuột. - Tôi phẩy phẩy tay.
_Okê!- Cậu ấy toe toét cười rồi ôm mấy quả dưa chuột đi.
Tôi loay hoay hết chặt thịt gà rồi xào thịt bò. Cậu ấy thì xử lí dưa chuột xong từ lâu đang ngồi vắt vẻo xem tivi, thỉnh thoảng ngó ngó tôi. Xem chán lại loanh quanh xung quanh tôi với tay ăn vụng. Xong xuôi, tôi rửa tay rồi bê hai đĩa thịt ra mâm. Nhìn nhìn ngó ngó, tay tôi run run tý thì rơi hai đĩa thịt, mắt thiếu điều lọt tròng ra ngoài. Chình ình giữa mâm là hai cát bát, hai đôi đũa và một đĩa dưa chuột. Vấn đề ở đây là, đĩa dưa chuột nghĩa là đĩa và dưa chuột, cả quả. Tả văn chính xác hơn là 3 quả dưa chuột nằm trên cái đĩa. Môi tôi run run, hỏi:
_Cậu xử lí dưa chuột rồi đấy à?
_Ừ, rửa sạch rồi. - Cậu ấy còn dám toe toét khoe công.
_Bạn à, tớ bảo cậu xử lí là cậu làm ơn gọt vỏ và thái lát ra.
_Ơ, thế à? - Lại cười, nhìn cậu ấy cười tôi không giận nổi.
_Thôi được rồi, tớ làm nốt cho.
_Tớ làm cho, cậu đã nấu cơm rồi còn gì.- Cậu ấy giành lại đĩa dưa chuột rồi lăng xăng chạy vào bếp.
Vài phút sau, nhìn đĩa dưa chuột cắt nham nhở tôi cũng đành ngậm đắng nuốt cay mà ăn, không dám buông nửa lời phàn nàn. Cơm nước dọn dẹp xong, tôi cũng ra về.
Từ đó tôi vẫn thường xuyên đến giúp cậu ấy học, hôm nào về muộn thì cũng giúp cậu ấy nấu cơm, cho đến khi công tác mẹ cậu ấy ổn định trở lại.
Tháng 3 là tháng mà học sinh lớp 12 bắt đầu rục rịch chọn trường nộp hồ sơ. Lớp tôi cũng không phải là ngoại lệ.
"Ê, cậu định thi trường nào?"- Cậu ấy quay sang tôi hỏi.
"Bách Khoa và Y Hải Dương" - Tôi nhún vai trả lời. Gần như không suy nghĩ. Đó đã là quyết định từ rất lâu của tôi.
"Oài, ừa sức cậu thi trường ấy thì cũng quá ngon rồi chứ nhỉ.Haizz" Cậu ấy đặt 2 tay ra sau gáy, tựa lưng ra sau, chân đung đưa.
"Cậu chọn được trường chưa?" - Tôi hỏi.
"Cậu nghĩ sức tớ thì thi trường nào được?"- Cậu ấy hỏi lại tôi.
Tôi hơi phân vẫn, tôi biết, cậu ấy chọn ngành Công nghệ thông tin. Nhưng những trường thực sự chuyên về ngành này thì lại không quá gần trường tôi, mà trường tôi thì cậu ấy không đủ sức thi vào.
"Vẫn là Đại học Công Nghiệp đi." - Tôi thở dài, tình cảm để sang một bên, tương lai của cậu ấy mới là vấn đề quan trọng.
"Tớ cũng nghĩ thế. Tại có mấy trường chuyên về Công nghệ thông tin thì trường này thấp điểm nhất."
"Ừ, hơi xa nhỉ!" - Tôi lẩm bẩm.
"Xa gì đâu, cũng vẫn thuộc Hà nội mà, đi mất có 1 tiếng rưỡi lên tới nơi rồi."
"Ý tớ không phải thế" - Tôi cười khổ. Bách Khoa và Công Nghiệp khá xa nhau, chạm mặt một lần cũng khó nói gì hi vọng gặp mặt thường xuyên.
"Vậy là gì?" Cậu ấy nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi.
"Không có gì. Cậu thi cao đẳng không?" Tôi đánh trống lảng.
"Có, thi đề phòng tạch đại học thì sao."
"Qua điểm sàn là ối trường nhận rồi mà."
"Nói thì nói thế, học mấy trường linh tinh thì thà học ở Hải Dương còn hơn."
"Ừ"
Chúng tôi im lặng, không ai nói gì nữa.
Người ta nói năm cuối cấp trôi đi rất nhanh, tôi cũng thấy vậy, chẳng mấy chốc là thi cuối năm, đến lễ tốt nghiệp. Càng gần ngày ra trường tâm trạng tôi càng tệ hơn. Ra trường, tôi và cậu ây có lẽ chẳng liên hệ nữa, tính cách cậu kết dễ dàng kết giao bạn bè, có lẽ, chẳng bao lâu sẽ quên tôi thôi.
Chuyện gì đến rồi cũng đến. Cuối năm lớp 12, lớp tôi tổ chức một bữa tiệc chia tay. Tâm trạng tôi dạo này khá tệ, nên cũng không tham gia mấy trò phá phách của hội nó, chỉ ngồi một góc và nhìn. Một người mà tôi cứ ngỡ sẽ không nói chuyện bao giờ nữa đến ngồi cạnh tôi - Trang trong bộ áo dài màu trắng, cô ấy mỉm cười với tôi. Tôi cũng cười lại với cô ấy. Xa nhau rồi, biết đến bao giờ gặp lại. Hiểu lầm thì cứ để nó qua đi.
"Sao buồn thế? Tâm trạng à?" - Cô ấy lên tiếng hỏi tôi.
"Ừ. Thấy đám con gái các cậu khóc rưng rức như thế, tự nhiên cũng thấy mềm lòng chứ."
"Con gái bọn tớ đa sầu đa cảm, không như các cậu. Không ngờ cậu cũng thuộc dạng ấy." - Cô ấy mỉm cười, lắc lắc lon nước ngọt, trêu chọc tôi.
Tôi chỉ cười, không trả lời. Tôi có lẽ không quá buồn vì xa các bạn trong lớp. Chỉ là với một người thì tôi luôn không làm chủ được cảm xúc của mình.
Trang cúi đầu, gượng cười hỏi:
"Tớ hỏi cậu một vấn đề được không?"
"Ừ." Tôi có cảm giác mình biết câu hỏi của cô ấy, nhưng cuối cùng thì tôi vẫn phải cho cô ấy một câu trả lời thôi.
"Cậu đã từng thích tớ chưa?"
"Chưa từng."- Tôi trả lời, đó là sự thật.
Cô ấy vẫn gượng cười, khoé mắt đã long lanh.
"Vậy chuyện các bạn ấy từng nói có thật không? Hồi lớp 11 ấy, việc cậu hay nhìn về chỗ tớ."
"Ừ."
"Vậy tại sao?" - Cô ấy ngẩng lên nhìn tôi, lệ đã muốn tràn khoé mi.
"Tớ nhìn về hướng cậu, chứ không nhìn cậu." Tôi cười khổ, cũng chẳng muốn giấu diếm.
"À, ra là thế" Khóe môi nhếch lên một nụ cười, nước mắt đã lăn dài hai bên má." Cậu nói cậu đã thích người khác rồi, người ấy ngồi gần tớ hay ở lớp khác và do tớ ngồi gần cửa lớp?"
Tôi nhìn cô ấy, không trả lời. Bàn tay đang nắm khẽ run nhẹ.
"Cậu... thích Duy Minh... phải không?" - Cô ấy cũng nhìn tôi cười nhẹ.
"Cậu..." Trái tim đập chậm một nhịp, mồ hôi tuôn ra đầy tay. Nhưng không hiểu sao tôi không có ý phủ nhận.
"Tớ luôn dõi theo cậu, nên tớ biết người cậu nhìn là ai." Cô ấy nói.
Ha ha, vậy mà tôi cứ tưởng mình che giấu tốt lắm chứ. Tôi cười, thả lỏng bàn tay, lấy lon nước ngọt trên bàn ngửa cổ uống.
"Sao thế?" -Cô ấy tiếp tục hỏi.
"Sao là sao?"
"Giận tớ à?"
"Không." Bởi vì sự thật là tớ thích cậu ấy mà."
Cô ấy hơi nheo mắt lại:
"Sao lại nói với tớ, không sợ tớ phao tin trả thù tình à?"
"Không." Tôi lắc đầu cười.
"Tại sao?"
"Cảm giác của tớ."
"Nếu cảm giác sai thì sao?"
"Tớ luôn tin tưởng vào cảm giác của mình." Tôi quay sang nhìn cô ấy, cười cười.
"Ha ha, không sai, tớ sẽ không nói."
"Vì cậu ấy, phải không? Năm lớp 11, cậu ấy đánh tớ chỉ vì cậu."
"Ừ, cậu ấy là người luôn hết lòng vì bạn bè mà. Tớ sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho cậu ấy."
"Nè" Đưa một tập khăn giấy về phía cô ấy. Tôi cảm thấy biết ơn vì cô ấy đã lắng nghe mình.
"Cảm ơn." Đón tạp khăn giấy chấm nhẹ lên mặt lau nước mắt, cô ấy vẫn tiếp tục hỏi: "Có định nói cho cậu ấy biết không?"
"Không."
"Sao vậy? Không định nói trước trước khi tốt nghiệp à?"
"Cậu cảm thấy nếu tớ nói, cơ hội thành công sẽ là bao nhiêu?" Tôi hỏi ngược lại cô ấy.
"Cái này..." Cô ấy ngập ngừng không nói.
"Chưa đến 0,1%. Cậu ấy đối xử với mọi người như nhau, vô tư thân thiện. Trong mắt cậu ấy tớ cũng chỉ là một người bạn thôi."
Cô ấy cười, chắc không nỡ đả kích niềm tin ít ỏi của tôi. Tôi cũng im lặng, hai chúng tôi không ai nói gì.
"Đứng dậy ra chụp với tớ kiểu ảnh làm kỉ niệm." - Cô ấy đứng dậy kéo tay tôi.
"Được rồi." Tôi cũng đứng lên theo, đi về phía đám con gái.
Máy ảnh của Trang là loại chụp lấy hình ngay. Tôi và cô ấy chụp một kiểu, một kiểu với một lũ con gái lớp tôi. Trang nháy nháy mắt với tôi rồi chạy đi. Trong khi tôi còn ngơ ngẩn chưa nhận ra việc gì thì cô ấy đã lôi Duy Minh đến chỗ tôi, đẩy hai chúng tôi đứng với nhau, đòi chụp ảnh. Cậu ấy cười toe khoác vai tôi. Sau khi đuổi được cậu ấy về chỗ đám con trai, cô ấy cười cười đến bên cạnh tôi, nhét tấm ảnh vào tay tôi, thì thầm nói:
"Tặng cậu quà chia tay."
"Cảm ơn." Tôi nhìn cô ấy, lòng dấy lên chút cảm động.
Cô ấy cười lắc lắc đầu rồi chạy đi. Tôi thấy rõ đôi mắt cô ấy đã ánh lên nét lệ.
Tâm trạng tốt nghiệp cũng không giữ được lâu. Sau khi tốt nghiệp là một chuỗi ngày ôn thi đại học. Thi tốt nghiệp, đi học thêm, làm đề, tìm chỗ thuê mấy hôm đi thi, rồi đi thi. Với tôi thì cuộc thi diễn ra khá suôn sẻ. Những ngày chờ đợi kết quả không quá căng thẳng. Tôi cố gắng liên lạc với cậu ấy, nhưng chỉ một lần liên lạc được, cậu nói trong khi chờ kết qủa, cậu đi du lịch, khi nào về cậu ấy sẽ gọi điện cho tôi. Những ngày hè cứ dần dần trôi qua với sự mòn mỏi chờ một cuộc điện thoại từ cậu ấy nhưng không có. Có lẽ cậu ấy đã quên tôi rồi. Ngày có kết quả, tôi và cậu ấy cùng đỗ, tôi biết tin từ bạn bè, chứ không phải từ cậu ấy. Từ đó chúng tôi không liên lạc với nhau nữa. Tôi bận rộn cho việc nhập trường, tìm nhà trọ, cố nén những việc về cậu sang một bên, nhưng gần như vô ích. Giấc mơ nối tiếp giấc mơ. Dù biết rằng không thể nhưng tôi không kiềm được lòng mình. Tôi yêu cậu ấy mất rồi.
Chương 4:
Năm nhất đại học là một năm với nhiều bỡ ngỡ, tôi nhập trường, đi học, quen bạn một cách rất tự nhiên. Những giấc mơ về cậu cũng dần tan biến, thỉnh thoảng xuất hiện với những niềm hi vọng cùng nỗi đau trong lòng tôi. Tôi không cố quên cậu nữa, mà coi như đó là một sự tự nhiên xuất hiện trong những giấc mơ. Tìm kiếm sự mơ hồ trong mình, tôi lao vào chơi điện tử. Một game online - Thiên Long Bát Bộ. Hồi lớp 11, 12, lớp tôi rất thịnh hành game này, lũ con trai trong lớp đổ xô vào chơi, ganh đua, tụ tập. Với một đừa gần như mù tịt về game như tôi mà tự tìm hiểu thì đúng là rất khó khăn. Tôi lựa chọn cách dễ dàng nhất.
_Ê mày, dạy tao chơi game đi.
_Game... mày mà cũng chơi á? - Nó nói như hét trong điện thoại.
_Lằng nhằng, dạy không? - Tôi xoa xoa tai.
_Có có, mấy khi thấy chú cầu anh. Nào nói đi, chú thích chơi game gì?
Phi phi... tôi mà phải cầu nó, hừ. Dám ra vẻ đàn anh với mình:
_Thiên long đi, tao biết mỗi game đấy, hồi trước nghe bọn mày kể cũng thấy hay hay.
_Ồ được, tao lập nick cho mày, vào đi tao nhận làm đồ đệ, hehe.
_Tao mà phải làm đồ đệ mày á?
_Mày không biết rồi, nhận sư phụ đi đánh quái được tăng 10% kinh nghiệm, lại còn được nhiều thứ khác nữa. Sướng lắm nhóc ạ.
_Được rồi được tồi, muốn làm gì thì làm, máy chỉ tao đi.
_Được rồi, tối 8 giờ lên anh chỉ cho. Nhớ chưa? đúng 8 giờ, mở nick chat ra tao đáp nick game cho rồi làm theo những gì anh hướng dẫn.
_Rồi rồi, 8 giờ.
*
* *
8 giờ tối nick tôi nhận được tin nhắn từ nick nó:
"Propo: Pippo157 còn pass: 3892057 vào đi, máy chủ hợp long 1."
"Propi: ok"
Tôi loay hoay đánh nickvào game.
"Propo: Tạo nhân vật đi, nam hay nữ tuỳ mày :))"
"Propi: Tao biến thái hay sao mà chọn nữ "
"Propo: Cái này tao không biết, mày phải biết chứ sao lại hỏi tao?=))"
"Propi: Đi chết đi."
Tôi lập một nick rồi chạy theo nó cả buổi tối ngồi làm nhiệm vụ cùng tìm hiểu game. Tôi mệt phờ phớ phơ nhưng cũng rất nhanh chóng lên lv 30. Tên nhân vật tôi và nó giống y như nick chat, thành ra bị tụi bạn nó gọi là thầy trò popi.
"Propo: Rồi stop, ngừng thăng lv chuyển sang học tâm pháp đi, chuyển hết tâm pháp lên 30 rồi up lv tiếp. Mày chỉ cần kiếm exp thôi, tiền thì tao cung cấp cho. Được chưa?"
"Propi: Ok, làm tiếp nhiệm vụ kiếm exp nhá."
"Propo: Từ từ, giừo tao dẫn mày đi mấy sự kiện mà kiếm exp dễ hơn. Nhiệm vụ để đó làm sau. Giờ đi đánh cờ. Mày chỉ cần chạy lăng xăng theo sau tao thôi,đánh chay, không dùng skill, nghĩa là không dùng F1, F2, F3 gì gì cả, nghe chưa?"
"Propi: Ờ ờ, đi 2 người à?"
"Propo: Cái này phải 3 người trở lên mới đi được, sau tao không lên thì mày thêm đội với mấy đứa gần gần lv mà cùng đi, đừng đi với bọn lv cao, không được nhiều exp đâu. Hôm nay là tao hướng dẫn mày thôi, chờ tý tao gọi thằng Duy Minh đi cùng, bọn mày trước cũng thân nhau, nhờ nó thì nó giúp thôi."
Thịch, trái tim tôi khẽ đạp lệch đi một nhịp, nhưng tôi có cảm giác tôi không muốn gặp lại cậu ấy, Tôi sợ..
"Propi:Khoan mày."
"Propo: ???"
"Propi: Tìm một đứa lv thấp thấp cùng đi đi, mày kêu đi cùng lv cao không được nhiều exp mà, tìm một đứa thấp thấp để dìm cấp độ quái xuống."
"Propo: Thế hơi lâu. Thôi cũng được."
Tôi, nó và một cô bé 3x thuộc phải nga my cùng đi đánh cờ. Hay gọi là Trân long kì cuộc, cô bé chắc cũng mới chơi hỏi luyên thuyên suốt cả buổi, thấy thằng bé loay hoay trả lời đống câu hỏi mà tôi muốn phá lên cười. Ngoài Thành ra, cô bé này là bằng hữu đầu tiên của tôi trong game. Chúng tôi nhanh chóng hoàn thành Trân long kì cuộc, gọi là hoàn thành đúng hơn là chạy lon ton theo Thành ăn ké exp. Sau đó nó hướng dẫn bọn tôi đi ác tặc cùng ác bá. Vẫn là 3 người đi với nhau, suốt đến gần 1 giờ đêm mới kết thúc.
Lần đầu biết đến game online mới thấy mình bị nó thu hút đến thế nào. Kết thúc rồi mà tâm trạng hào hứng vẫn theo tôi tràn vào giấc ngủ. Từ đó tôi bắt đầu lao vào chơi game online, mẹ tôi cũng biết, những miễn sao không ảnh hưởng đến việc học thì mẹ tôi không cấm đoán. Cô bé kia tên nhân vật là Sakkami, phần lớn thời gian không cùng đi với Thành thì tôi và cô ấy lập thành một tổ đội đi cùng nhau, khổ nỗi hai đứa mới chơi không biết sợ, cứ thấy quái là lao lên đánh nên nhiều lần đánh nhầm boss 2 đứa lại lê lết xuống âm phủ. Sak mới học lớp 8, là một cô bé khá dễ thương, chạy tới chạy lui gọi đại ca liên hồi. Tôi bắt gọi bằng anh nhưng nhất quyết không chịu. Haizz, đây là ảnh hưởng của phim ảnh tới giới trẻ.
"Sakkami: Đại ca, đại ca, làm nhiệm vụ anh hùng 40 chưa? Muội làm một mình không được nè! Khó chết được, oa oa :(("
"Propi: Huynh làm thứ rồi, không được, được có 6 đợt lăn ra chết rồi." - Bị ảnh hưởng của cô bé, tôi cũng bắt đầu xưng hô huynh muội mất rồi.
"Sakkami: Ế, những 6 đợt cơ à, muội mới đánh được có 2 đợt đã lăn ra chết mất rồi, ta lập đội làm chung đi, muội bơm máu cho huynh, huynh đánh nhá."
"Propi: Cũng được, muội làm lại thần khí chưa thế?"
"Sakkami: Hehe, vừa mới làm lại được rồi nè, vật vã, hix."
Haha, cô bế này lăng xăng đọc trên diễn đàn rồi loay hoay chế thần khí, phải nga my mà dám xài quạt, bị thằng Thành trông thấy cười trêu rồi nó dẫn đi kiếm Tân Mãng thần phù làm lại vũ khí.
"Propi: Thế thì đi thôi, thêm đội đi."
Chúng tôi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Gọi là thuận lợi không đúng lắm vì cả hai lăn ra chết mất 2 lần nữa. Vừa xong nhiệm vụ thì Thành lại online, nó nhấp nháy thêm đội rồi đòi cầm key.
"Propo: Đưa key tao coi mày."
"Propi: Hay nhỉ, vừa vào đã đòi ngay rồi."
"Sakkami: Popo ca ca, hế lô."
"Propo: Nè nhóc, tên anh là propo không phải popo. Đừng đặt cho anh cái tên nữ tính thế chứ."
"Sakkami: Ơ, thì anh vốn nữ tính mà #3"
"Propo: Ai bảo em thế, anh đây nam tính ngời ngời thế này, dám bảo anh nữ tính à? Chám chém."
"Sakkami: Đại ca bảo em thế mà. He he, không được chối nhá."
"Propo: Duy, mày dám bôi bác tao thế à? Ta chém chém chém, trốn trong thành làm gì, ra đây."
"Propi: Haha, có sư phụ giết đệ tử à?"
"Propo: Taophải thanh lý môn hộ. Không thể để thế này được, công tao dạy dỗ mày bao năm, giờ lớn rồi làm phản, phản, phản lắm rồi."
"Sakkami: =))"
"Propi: Hehe, về nhà hỏi mẹ ngay, từ bé đến lớn có tao dạy mày suốt chứ mày dạy tao cái gì hả."
"Propo: Tao dạy mày chơi game còn gì, chối à?"
"Propi: Ừ mày đưa tao vào con đường tội lỗi ^^"
"Propo: What? mày nài nỉ tao dạy mày giờ mày đổ hết tội lỗi lên đầu tao à? Hỏng, hỏng rồi!"
"Sakkami: Hihi, 2 anh thân nhau nhỉ!"
"Propi: Ừ, bạn chung quần lớn lên mà :D"
"Sakkami: Ủa, là sao?"
"Propo: Là bạn nối khố đó. =))"
"Sakkami: Ặc!"
Cuộc chiến diễn ra tương đối thuận lợi. Con boss nhanh chóng nằm trong vũng máu. Tôi cũng out ngay sau đó. Hôm nay gặp lại cậu ấy là ngoài mong muốn của tôi. Trong khi tôi đang cố trốn chạy tình cảm của mình thì cậu ấy lại xuất hiện trước mắt tôi. Từ đó chúng tôi luôn đi cùng nhau trong game, có 2 đứa nó kéo. Lv của tôi và Sak cũng nhanh chóng tăng lên. Chúng tôi ngang nhiên hưởng lợi từ những người đi trước.
"Sakkami: Á."
"Propo: Sao vậy nhóc?"
"Sakkami: Đại ca bị pk kìa. >.<, may em chạy thoát."
"Propo: Thằng nào pk mày đấy Duy?"
"Hiệpnữlàta: Ai dám pk người của ta thế! Đọc tên đi cậu."
"Propo: Đâu rồi?"
"Propi: Đây, nó ở kình hồ đấy, đang pk loạn lên kìa, ra mà giết."
"Propo: Tên nhân vật là gì?"
"Propi: Pk_Thavu - người bang pk đấy. == . Minh giáo lv 93"
"Hiệpnữlàta: Sặc thằng đấy à? Vụ này để tớ."
"Propi: Sao thế? Thâm thù đại hận gì với nó à?"
"Hiệpnữlàta: Thằng dại gái ấy, trước cưa tớ khoe tiền khoe của, xong lúc nó cầu hôn thì tớ từ chối, nó điên gọi 1 lũ ra pk hội đồng tớ. thù này không trả giang hồ nó khinh."
"Propo: Sao không trả sớm đi?"
"Propi: Lại lừa tình nó à?"
"Hiệpnữlàta: Trả rồi đó chứ, nhưng giờ cứ thấy là giết =))"
"Propo: Thù dai, dã man, tàn bạo, vô nhân đạo."
"Sakkami: Hô hô, vì đại ca báo thù đi. Em gả đại ca em cho anh=))"
"Propo: "Gả" =))"
"Propi: Sak, em muốn chết à ."
"Hiệpnữlàta: Hehe, hậu cung của anh nhiều người lắm, muốn vào còn phải xét."
"Propo: Giết xong chưa?"
"Propi: Lên kênh thế giới mà xem nó chửi thì biết =="
"Hiệpnữlàta: Hôhô, tốc độ đại ca nhanh lắm nghe chưa."
"Sakkami: Hí hí, giờ là chúng ta có người bảo kê rồi nhá =)) không sợ ai cả."
"Propo: Bọn anh chỉ bảo vệ Propi thôi chứ có bảo vệ em đâu mà "chúng ta" lêu lêu."
"Sakkami: Oà, em biết anh tốt với em nhất mà popo ca ca, hì hì. Anh không nỡ để em bị bắt nạt đâu nhỉ, nhỉ, nhỉ."
"Propo: Sao lại không nỡ. Nỡ lắm chứ =))"
"Sakkami: Oa, đại ca, popo bắt nạt em kìa."
"Propi: 2 đứa con nít."
"Propo: Nói gì đấy thằng kia, anh lại chém cho giờ."
"Sakkami: Em không phải con nít >.<"
"Propi: Bạn popo dám chém tớ à :))"
"Sakkami: Ố là la, sư đồ đại chiến."
"Propo: Xì, nó đủ trình chiến với anh á?"
"Propi: Sao phải thách nhỉ, anh cử đại diện ra chiến với chú. Duy Minh ra chiến với nó nào."
"Hiệpnữlàta: Tớ là đại diện của cậu bao giờ thế."
"Propo: Đại diện?
"Propi: Cậu chả kêu bảo vệ tớ là gì ^^. Nó doạ giết tớ thì cậu phải bảo vệ tớ chứ ^^"
"Hiệpnữlàta: Một lần trót dại hối hận trăm năm. Chiến với nó nhanh hỏng đồ lắm. Hu hu"
"Propi: Cậu phải có trách nhiệm với tớ chứ."
"Sakkami: Phụt máu mũi."
"Hiệpnữlàta: Tớ đã làm gì cậu đâu, đừng đổ trách nhiệm lên đầu tớ."
"Sakkami: Phụt phụt phụt...=="
"Propo: Hai thằng bệnh này =="
"Propi: Mày bệnh ý."
"Hiệpnữlàta: Mày kêu ai bệnh. Đi, chúng ta đại chiến 300 hiệp."
"Propi: 300 hiệp?"
"Propo: 300 hiệp ==!"
"Hiệpnữlàta: Oá ha ha."
"Sakkami: Hâm theo đội."
"Propo: Nói gì đó sak."
"Propi: Thèm đòn à."
"Hiệpnữlàta: pipi dạy vợ nhanh."
"Propi: Tiểu muội, không phải vợ nhá."
"Sakkami: Anh ý già rồi em không tuyển nhá."
"Hiệpnữlàta: Sak theo anh học hỏi đi, anh dạy cho bản lĩnh cưa trai. Bọn con trai trong game này dại gái lắm."
"Propo: Đừng nghe theo anh ấy em. =="
"Sakkami: Em không dám học theo đâu. Em con gái nhà lành mà, he he"
"Hiệpnữlàta: Hình như thanh danh mình không được tốt lắm thì phải."
"Propo: Không phải không tốt mà là siêu tệ hại."
"Propi: Không sao không sao. Đừng bi quan thế."
"Hiệpnữlàta: Mỗi cậu hiểu bản chất của tớ. Bạn Duy tốt thế."
"Propi: Ừ, thanh danh đã tệ hại rồi thì đừng cố che giấu nũa. :))"
"Hiệpnữlàta: Đồ đểu. Tớ bảo vệ cậu mà cậu dám đối xử với tớ như thế à? Huhu"
"Propi: Ngoan ngoan, tớ vẫn cần cậu mà. Tớ không bỏ rơi cậu đâu. ^^"
"Hiệpnữlàta: Xí, không cần. À cả nhà, tý quên thông bảo. Mai tớ kết hôn nhé. 2h đến Lạc Dương nhận thiệp mời, hehe. Nhớ lúc đó đừng gọi mày tao nhá, với người ngoài tớ làcon gái đấy :))"
"Propo: Lại lừa được thằng nào rồi?"
"Sakkami: Tỷ tỷ!^^"
"Propi: Kết hôn?"
"Hiệpnữlàta: Ừ, he he, nhớ nhé. Out đây, pipi"
"Propo: Nhớ rồi =="
[Hệ thống: Bạn hữu Hiệpnữlàta đã thoát khỏi trò chơi.]
Chương 5:
Out game, tôi nằm vật xuống giường vắt tay lên trán, đôi mắt nhắm lại. Kết hôn ư, lúc nghe cậu ấy nói từ đó trong lòng hơi nhói lên một chút. Dù sao cũng chỉ là trong game, nhưng tâm trạng vẫn rất không thoải mái. Tối hôm đó dù cho có làm gì đi nữa cũng không xua được cái tâm trạng nặng nề đó đi. Cảm giác mệt mỏi vì phải theo đuổi một thứ có lẽ vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình ngày càng trở lên rõ rệt, trốn chạy không thể mà quên đi lại càng không thế. Ngày hôm sau tôi không muốn lên mạng, nhưng phần nào trong tâm trí vẫn luôn thôi thúc tôi phải lên. Đến gần 2 giờ chiều tôi mới lọ mọ lên mạng. Vào nick đã gặp ngay tin nhắn của cậu ấy.
"Hiệpnữlàta: Đâu rồi đâu rồi, khi nào onl thì nhanh đến Lạc Dương, tôi để dành một cái thiệp mời cho ông. Sau 2h là hết dự đó nhá."
Đóng lại hộp thư, tôi phân vân không biết làm thế nào thì Sak và Thành đã mời vào nhóm.
"Sakkami: Đại ca hôm nay lên muộn thế?"
"Propo: Onl muộn thế chú em, ra Lạc Dương chỗ tổ chức hôn lễ đi. Nhanh không sắp đên giờ rồi."
"Propi: Ừm, có chút việc bận."
"Propo: Ra nhanh nào."
Tôi nhanh chóng cưỡi trâu chạy qua, cũng nhanh chóng nhận được thiệp mời, thuận lợi tiến vào đám cưới. Trong đó là một mớ quậy tưng bừng của bạn bè cô dâu và chú rể. Những người lv thấp như tôi và Sak không nhiều, tất cả chỉ có 6 người, tính cả tôi và Sak, chúng tôi chui vào một góc đứng và xem bọn họ quậy tan tác, pk tơi bời, ngay cả cô dâu và chú rể cũng không thoát nạn. Sak ham vui, chạy ra bơm máu cho Thành rồi ăn chưởng lây, thành ra nhanh chóng ngã xuống. Có một luật mà chúng tôi không biết, đó là không nên mang quá nhiều đồ có giá trị hoặc tiền vàng vào trong đám cưới vì khi bị giết đó sẽ là chiến lợi phẩm của kẻ khác. Khi Sak bị giết, một ngân phiếu trong người cô bé rơi ra, ở góc khuất, có lẽ chẳng ai chú ý đến một nga my 6x vừa bị giết cả. Sak pm cho tôi nói xem còn đó thì nhặt hộ. Tôi ngó qua ngó lại không thấy ai loanh quanh chỗ mình liền lon ton chạy ra nhặt tờ ngân phiếu, vừa nhấn nút nhặt xong thì màn hình chợt đỏ quạch lên. Hiện tượng của việc bị tấn công. Tôi hoa lệ ngã xuống trong vũng máu và hung thủ là chú rể. Chưa kịp hoàn hồn về địa phủ thì cậu ấy đã chạy đến hồi sinh cho tôi.
"Hiệpnữlàta: Không sao chứ?"
"Propi: Không sao." - Tôi nhanh chóng đứng lên và được cậu ấy tiếp máu cho.
Máu chưa đầy nửa bình thì màn hình lại nhanh chóng đỏ quạch lên lần nữa. Tôi lại biểu diễn một màn "Thiên nữ tán huyết hoa" rồi nhanh chóng ngã xuống một lần nữa. Cũng phải thôi, một Võ Đang 96 chém một Tinh Túc 63 như tôi thì có cố cũng chỉ chịu được 2 chưởng. Cấp độ quá chênh lệch, trang bị quá chênh lệch và pet thì cũng quá chênh lệch. Tôi lại may mắn được cậu ấy hồi sinh một lần nữa, và lần này thì cuộc chiến nổ ra.
"Hiệpnữlảta: Ck đủ chưa thế? Giết 6x để làm gì, 3 lần rồi đấy. Cả hai đứa đều là bạn vk mà."
"Lãotháigia: Hả? Chắc là giết nhầm, đang để chế độ pk từ do mà, hehe, cứ ai luẩn quẩn quanh ck là ck chém hết."
"Hiệpnữlàta: Đây là luẩn quẩn quanh à? Bọn nó rõ ràng đứng trong góc, lần sau ck nhìn kĩ hẵng đánh nhá."
"Lãotháigia: Làm gì mà giận thế. Ck xin lỗi là được chứ gì, có cố ý đâu. Hey, anh bạn, xin lỗi nhé."
"Propi: Không có gì đâu. ^^"
"Lãotháigia: Thế nhá, xong rồi, bạn vk cũng kêu không có gì rồi kìa."
"Hiệpnữlàta: Được rồi, lần sau nhớ nhìn kĩ đó."
"Propo: có chuyện gì thế?"
"Propi: Không có gì đâu, hóng quá."
"Propo: Hơ hơ"
"Transt: Hehe, lãotháigia vừa cưới vợ mà đã sợ vợ thế nhỉ." - Một người dường như là bạn của chú rể lên tiếng châm chọc.
"Lãotháigia: Trêu tao hả mày, đây là vì hạnh phúc gia đình thôi."
"Transt: Thật không đây, he he"
"Lãotháigia: Đương nhiên, lấy vợ về dần dần là phải dạy vào khuôn phép."
"Transt: Dạy nổi không? Để tao thử thế này xem."
Còn đang theo dõi cuộc hội thoại, màn hình lần thứ ba tiếp tục đỏ lên, tôi lại bị tấn công. Phản ứng nhanh tránh đòn rồi phản lại bằng một chưởng mạnh nhất của tôi, máu của hắn sụt đi 20%. Cậu ấy cũng đã động thủ, nhanh chóng tung chưởng đánh tới hắn. Hắn có lẽ không ngờ tôi phản công, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại dễ dàng giết tôi rồi quay lại đối phó với cậu ấy. Một Nga my 97 đủ mạnh để giết một Mộ dung 93, huống chi hắn còn bị một chưởng toàn lực của tôi làm mất 20% máu và bị một chưởng gây mù của tôi. 5s ấy đủ để cậu ấy khiến hắn mất gần hết máu. Hắn nhanh chóng ngã xuống. Lần này thì tôi được Sak hồi sinh cho.
"Lãotháigia: Vk vừa nói ck, sao giờ vk giết bạn ck?"
"Hiệpnữlàta: Ck không thấy nó quá đáng à? Vk đã nói là đừng động đến bạn vk, nó 9x còn đi giết một đứa 6x không biết nhục à?"
"Lãotháigia: Có gì mà nhục, gà thì chết. Bạn tôi không đến phiên cô phân xử."
"Hiệpnữlàta: Đúng rồi đó, gà thì chết, thế sao anh còn ở đây nói tôi. Nó gà thì nó chết."
"Lãotháigia: Đừng quá đáng quá. Vừa phải thôi."
"Hiệpnữlàta: Quá đáng là các người, không phải tôi."
"Lãotháigia: Thằng 6x vừa cũng đánh lại nó còn gì."
"Hiệpnữlàta: Nó có bị ngu đâu, chả nhẽ bị đánh mà đứng cho người ta đánh à?"
"Lãotháigia: Đứng yên chết cho nhanh, đỡ tốn mana." -Hắn cười khẩy.
"Propo: Con mẹ nó, thế giờ ông chém mày, mày đứng yên chịu chết đi cho đỡ tốn mana."
Thực lực của thằng Thành thì cũng không phải nghi ngờ. Tiêu dao là một trong những phái pk mạnh nhất. Lại thêm trang bị nó thuộc hàng vip. Chưa đầy 2' đã tiễn lãotháigia về tây thiên. Và cuộc chiến giữa nhà trai và nhà gái nhanh chóng nổ ra, những người trung gian thì chẳng mấy chốc đi sạch, cũng chỉ có hơn chục người là lao vào pk loạn xạ lên. Có bạn cô dâubạn chú rể, cũng có mấy đứa ham vui vào pk cả hai bên. Tôi chui vào góc, có Sak hỗ trợ máu và hồi sinh, tôi chỉ đứng xa mà chọc chọc chưởng gây mù, độc, thỉnh thoảng bắn chút trạng thái bất lợi lên họ. Một hội 9x pk loạn xạ., tôi mà chui ra không bị giết ngàn lần thì cũng tám trăm. Sak là mệt nhất, cô bé vừa phải hồi sinh cho tôi vừa phải buff máu cho Thành và Duy Minh. Người chết ra sống lại lại chạy vào. Đánh gần nửa tiếng cho đến khi lễ đường đóng cửa thì lên kênh thế giới chửi nhau um tùm. Mãi đến gần 5h mới dứt. Lẽ đương nhiên, sự việc hình như xuất phát từ tôi thì tôi cũng lên xin lỗi cậu ấy một chút.
"Propi: Xin lỗi nha. >.<"
"Hiệpnữlàta: Hử?"
"Propi: Tại tớ mới xảy ra chuyện này. hic"
"Hiệpnữlàta: Không liên quan cậu, bọn nó ra tay trước mà."
"Propo: Lâu không được bữa pk sướng thế này, ha ha."
"Hiệpnữlàta: Mày có vẻ vui lắm nhỉ!"
"Propo: Đương nhiên."
"Propi: Người ta mất chồng mà mày còn vui. =="
"Hiệpnữlàta: Chồng trong game thôi mà, thích thì kiếm đầy, có gì quan trọng đâu =="
"Propo: Hờ hờ, Sakk đâu?"
"Sakkami: Đây!"
"Propo: Đang làm gì thế? Sao không thấy ý kiến gì vậy."
"Sakkami: Muội đang làm nốt nhiệm vụ trả rồi đi cày exp với đại ca."
"Propo: Ủa, sao tự nhiên hứng cày exp thế?"
"Sakkami: Thì tại lúc nãy đó, muội với đại ca chả giúp gì được mọi người còn gây rắc rối nữa, giờ phải nhanh up lv rồi nâng tâm pháp. Không lại thành gánh nặng của 2 người. :("
"Hiệpnữlàta: Gánh nặng? Ai nói thế?"
"Sakkami: Đại ca nói thế, muội cũng thấy đúng mà."
"Propi: Thì thế mà."
"Propo: Nói linh tinh."
"Hiệpnữlàta: Nói gì đấy. Trần Khánh Duy, cậu nghe rõ đây, bạn bè trong game so với ngoài đời thì chả là gì cả. Tớ với Thành bảo vệ bạn bè mình thì có gì gọi là gánh nặng ."
"Propo: Thằng nào động vào bạn anh là anh đánh, mày với Sak giữ mãi lv này thì tao cũng bảo vệ, nặng nhọc cái gì."
"Propi: Thì cũng muốn giúp mọi người thôi mà."
"Sakkami: Đúng đó. Bọn em không có ý gì khác đâu."
"Propo: Hừ."
"Hiệpnữlàta: Hừ."
"Sakkami: Hay là hai người giúp bọn em đi, dù sao tăng lv cũng là tốt mà."
Ầy, mọi chuyện sao lại thành ra thế này nhỉ. Có thế mà cũng giận.
"Propo: Hừ hừ."
"Hiệpnữlàta: Hừ hừ hừ."
Sak lén trò chuyện riêng với tôi.
"Sakkami:Đại ca, dỗ họ đi, muội chịu thôi >.<"
"Propi: Ai bảo thật thà nói ra làm gì, huynh thử xem."
Chuyển sang chế độ trò chuyện đội nhóm, tôi đứng ra năn nỉ.
"Propi: Thôi thôi, tớ sai rồi được chưa, các cậu giúp tớ đi, giờ tớ với Sak kết thù với hội kia rồi. Hội nó không đánh được các cậu chuyển mục tiêu sang bọn này đấy. Có lòng tốt thì giúp đi."
"Propo: Được rồi, quân tử như anh không chấp chú."
"Propi: Biết rồi, cậu "đại nhân đại lượng"."
"Propo: Sao lại đóng ngoặc thế kia?"
"Sakkami: Ha ha, đại ca chơi chữ, đại nhân là người lớn, đại lượng là người nặng, ý nói anh vừa nặng vừa to đó."
"Propo: Sặc... mày dám...."
"Propi: Tao thế tao không có ý gì, Sak nó nói lung tung đó." - Con bé này, hiểu trong đầu được rồi, còn nói ra nữa. Gián điệp, tuyệt đối là gián điệp.
"Sakkami: Hị hị"
"Hiệpnữlàta: == Xong chưa? Ra Tần hoàng địa cung cho nhiều exp, nhận hết nhân đôi kinh nghiệm đi. Tầm 3 tiếng là lên 7x, chờ tý, tớ gọi hội bạn lên kéo cùng cho."
"Propi: Thanks."
"Sakkami: Thanks tỷ tỷ ;))"
"Hiệpnữlàta: Tỷ tỷ?"
"Sakkami: Ừa :X"
"Hiệpnữlàta: Em biết anh là nam mà =="
"Sakkami: Thì biết, nhưng anh chơi nick nữ mà. Gọi là chị là đúng rồi còn gì =))"
"Hiệpnữlàta: == Thôi kệ em, muốn gọi là gì thì gọi."
"Propo: Tập trung tầng 3 nào!"
Tần hoàng địa cung, một trong những nơi đánh quái được nhiều kinh nghiệm nhất, bù lại nó lại không rơi ra những vật phẩm như ở các bản đồ khác. Tôi và Sak ngoan ngoãn chạy theo đánh loăng quăng nhận kinh nghiệm. Với đội mạnh và bãi đánh nhiều quái, sau 3 tiếng tôi thuận lợi up lv 70, lại tiếp tục tích kinh nghiệm và trấn tiền của Thành đem đi nâng tâm pháp. Rõ ràng là lv cao kiếm tiền rất dễ, đều không nạp tiền vào game, tôi chật vật kiếm tiền nhưng Thành và Duy Minh lại kiếm tiền rất nhanh chóng. Sak thì bán nguyên vật liệu may vá cũng kiếm được kha khá. Việc nâng tâm pháp thì cũng chẳng gặp gì khó khăn. Chỉ là số tiền tiêu tốn rất nhiều. Tiền mua " Thiên linh đan" để nhân đôi kinh nghiệm, tiền nâng tâm pháp, tiền mua trang bị. Tóm lại là nâng lv nhanh quá cũng không tốt lắm. Trong điều kiện đó, tôi và Sak quyết định giữ nguyên trang bị 6x và up lên 8x chế thần khí và mua trang bị một thể. Lên lv không khó, cái khó là lv cao mà tâm pháp yếu đánh rất mệt. Trong gần 2 tuần chúng tôi lao vào cày kinh nghiệm cho lên lv, khi tôi và Sak đạt ngưỡng lv 80 thì Thành và Duy Minh cũng đủ kinh nghiệm up lên 99. Chúng tôi chật vật kiếm tân mãng thần phù để chế thần khí còn bọn họ thì tiếp tục thú vui của các pro9x: Săn boss và pk.
[Hệ thống: Propi đào kho báu nhặt được bí kíp Cao Huyết Tế.]
Như thường lệ, mỗi khi ai đó được thứ gì tốt mà thông báo trên kênh thế giới thì chủ nhân sẽ nhận vô số lời chửi rủa vì tội " Quá hên".
"Pk_Sas: ĐKM, được cao huyết tế kìa."
"KingKillQueen: Fuck, hên thế, hơn 1k đấy có ít đâu." - 1k ở đây có nghĩa là 1k kim, tức 1000 kim nguyên bảo, tương đương với gần 100.000 VNĐ.
..............
Trong kênh chat mật cũng nổi bão:
"Propo: Ngon quá mày."
"Hiệpnữlàta: *Chảy nước dãi*"
"Sakkami: Đại ca... cho emmmmmmmmmmmm"
"ThanhPhong: Bạn ơi, bán CHT không? Bao nhiêu?"
"TrầnDư: Ê, bán tôi với... pm cho giá cái..."
Người cần thì ý ới đòi mua, người ghen tỵ thì quay ra chửi. Tôi mặc kệ, tiếp tục sự nghiệp đào bảo tàng đồ, quyết định để bí kíp cho Sak, đối với nga my, Cao huyết tế tuyệt đối là hàng cực phẩm.
[Hệ thống: Propi đào kho báu nhặt được bí kíp Cao Liên Kích.]
Phụt máu mũi. Giờ thì đến tôi cũng phải chửi mình. Cao liên kích còn hiếm hơn cao huyết tế. giá gấp rưỡi cao huyết tế. Kênh thế giới lại tiếp tục nổi bão.
"Longtrảothủ: Fuckkkkkkk, thằng khốn kia lại được CLK kìa... "
"Pk_xuxu: Con mẹ nó, hack à?"
"Propi: Á ha ha" - Phải biểu lộ sự đắc ý chứ.
"Thiênđịa: Trời... nãy giờ đào đất mà nó kiếm được gần 3k kim rồi.... bất công..."
.........
Giang hồ hiểm ác thật. Họ chửi tôi tối tăm mặt mũi.
"Propo: Aaaaaaaaaaa, Khánh Duy, Sao mày hên thế....."
"Hiệpnữlàta: Aaaaaaaa, CLK... CLK kìa."
"Sakkami: Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa" - Nó còn khoa trương hơn - " Á á á á á á á á á á á....."
"Trangluong: Bán không bạn? Bán không bạn? Bán không bạn?......."
"VôTrần: Bán anh em ơi..... cho giá đi!"
"Thiênlương: Chóooooooooo."
Và một số thành phần bất lương khác pm không phải để mua mà để chửi.
Lau lau mồ hôi trên trán, tôi còn một tấm bảo tàng đồ, không biết có nên tiếp tục đào không nữa. Sợ thêm lần nữa mình sẽ bị tế mả lên mất. Tôi tặc lưỡi, thôi kệ, dù sao cũng mất 15 tấm bảo tàng đồ và 7 cái chìa khoá rồi. Còn 1 tấm và 2 cái chìa thì đào nốt.
[Hệ thống: Propi đào kho báu nhặt được bí kíp Cao Trùng Sinh.]
Sặc. Lần này thoát, nhưng tôi xót quá. 2 cái chìa khoá của tôi. Huhu.
"Tacười: Á ha ha, tưởng được gì nữa chứ, đang định chửi."
"Pk_xuxu: Haha, 2 cái kai siêu ngon, cái này thì siêu tệ =))"
"Thanhvân: Cười gì nó, 2 cái kia đủ ăn cả đời rồi."
"Lãotăng: Dù gì thì vẫn cứ phải rủa nó."
.................
Qua vụ hôm nay có lẽ tôi trở thành người nổi tiếng toàn sever rồi. Quanh quẩn đánh quái chờ mọi việc yên ổn thì nhận được lời mời vào nhóm của Thành.
"Propo: Chó.... Hên thế."
"Propi: Chưa chi đã chửi anh mày, đang định tặng chú quyển Cao Liên Kích, làm tụt hết cả hứng."
"Propo: Ế, *Chảy nước dãi* chú cho anh thật á, thật á, thật à?"
Tôi giao dịch với Sak quyển Cao huyết tế, tiện tay đánh một cái icon xem thường với nó.
"Sakkami: [Bí kíp: Cao Huyết Tế] Oa oa, cám ơn đại ca....*Ôm hôn thắm thiết*"
"Propo: Hê hê, Khánh Duy đẹp trai, tốt bụng, hảo tâm, cao cả... tớ xin lỗi mà."
Vì quyển bí kíp "có tiền cũng khó mua" này mà nó bắt đầu dở giọng nịnh nọt ra.
"Propi: Hừ. thôi thôi, nghe buồn nôn quá, giao dịch nhanh."
"Propo: Thanks thanks thanks, sao hôm nay cậu tốt với tớ thế."
"Propi: Xì, anh lúc nào chả tốt với chú."
"Propo: Vâng vâng, lúc nào cũng tốt, nhưng hôm nay là đặc biệt tốt."
"Propi: ==. Tại tiền tao lấy của mày dễ gấp đôi 1k5 kim rồi, tóm lại tao vẫn lời, he he"
"Propo: Ồ, thôi. Dù sao vẫn cám ơn cậu. He he, con pet của anh mà ép quả bí kíp này thì vô đối, he he he"
"Sakkami: popo caca cười tàn ác quá."
"Propo: Nhóc, đây là nụ cười thánh thiện. "Thánh thiện" đấy hiểu không hả?"
"Sakkami: Oẹ, buồn nôn quá."
"Propo: Có rồi hả em???? Mấy tháng rồi?"
Sak đáp tỉnh bơ.
"Sakkami: Dạ 1 tháng, từ chiều ngày 14 tháng trước anh ạ."
"Propo: Ặc, nói linh tinh gì đó?"
"Sakkami: He he he"
"Hiệpnữlàta: Ai cũng có phần rồi, của tớ đâu?"
Cao huyết tế đầu tiên tôi định cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lại có rồi nên tôi chọn cho Sak.
"Propi: Còn cái Cao Trùng Sinh này lấy không?"
"Hiệpnữlàta: Sặc sặc sặc, cái đó vất đi cũng không ai cần, phi phi"
"Propi: 20 vàng đấy cậu=))"
"Hiệpnữlàta: 5vàng còn không ai mua. Cậu đểu thế :(( cậu cho bọn nó toàn cái mấy nghìn vàng, cho tớ cái bí kíp ế :(("
"Propi: Ách, đừng khóc mà, ngoan ngoan."
"Hiệpnữlàta: Oa oa oa...."
"Propi: Ách, giờ tớ chả còn gì đáng giá cả, có cái thân tớ đây cậu lấy không?"
"Hiệpnữlàta: Phiphi, lấy về mất công nuôi, lấy làm gì."
Trong lòng có chút vui vui, không khỏi đùa cậu ấy một chút.
"Propi: Không cần cậu nuôi tớ, tớ nuôi cậu là được chứ gì:D"
"Sakkami: *Phọt máu mũi*, popo ca ca, giấy... giấy cầm máu nhanh."
"Propo: Oẹ."
"Hiệpnữlàta: @@, cậu nuôi được tớ á?"
"Propi: Sao không được? Hồi lớp 12 tớ chả vỗ béo cậu mấy lần còn gì?"
"Hiệpnữlàta: À ừ nhỉ. Nhưng nuôi có khái niệm khác đó nha."
"Propi: Ok, chỉ cần cậu chịu thì mọi chi phí ăn, ở, sinh hoạt cứ tính hết cho tớ. Cậu chỉ việc ngồi hưởng thôi."
"Hiệpnữlàta: Uầy, thật á, thế thì chuẩn tấu. Tớ nhận."
"Propi: :X"
"Sakkami: Oa oa, cầu hôn thành công."
"Propo: What what what??? Thật... thật á?"
"Propi: Thật mà * Chớp chớp mắt*"
"Hiệpnữlàta: Khi nào đủ tiền nuôi tớ thi tớ lấy * Đầu gật gật"
"Sakkami: Em đại diện nhà trai này. ^^ Quyết định gả đại ca em cho tỷ =))"
"Propo: Ơ thế anh phải đại diện nhà gái à?"
"Sakkami: Chứ gì nữa, còn ai ở đây nữa đâu."
"Propo: Được được, mang sính lễ đến đây rồi ta gả con gái cho."
"Hiệpnữlàta: Sặc, con gái á? Bạn popo nói gì đấy."
"Propo: Tao đại diện nhà gái thì đương nhiên là bố vợ rồi =)). Mà hay nhỉ, người lớn nói chuyện con nít cứ xen vô, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nghe chưa hả, đi vào nhà."
"Hiệpnữlàta: Sặc, Duy ơi đừng nghe nó, đừng đưa gì cho nó cả."
"Propo: Hỏng, hỏng rồi. Con gái chưa gả ra ngoài mà đã bênh chồng chằm chặp thế này, không coi bố mình ra gì cả, không coi phong phạm lễ giáo ra gì cả, hỏng quá rồi."
"Propi: Người ta yêu nhau mà *E thẹn*"
"Hiệpnữlàta: Thành, chết tiệt, tao muốn giết mày."
"Sakkami: =))"
Duy Minh nhanh chóng phát động tấn công, xuất vài chưởng đánh popo. Thành cố ý không né tránh cũng không đánh trả, chẳng mấy chốc nằm dài ra đất. Cậu ấy không thương tình còn tiến lên nhảy nhảy vài cái trên cái xác nó. Sau khi được Sak tốt bụng hồi sinh, nó lại chứng nào tật lấy.
"Propo: Vì phu sát phụ. Huhu, sao tôi lại sinh ra đứa con gái như thế này?"
"Hiệpnữlàta: Mày lại muốn chết à?"
"Sakkami: Thôi thôi popo caca, lại bị đâm cho chết giờ, chưởng hồi sinh của em chưa hồi lại đâu.=))"
"Propo: A...không nói nữa, ta không nói gì cả."
"Sakkami: =))"
"Hiệpnữlàta: Hừ."
"Propi: :))"
Chương 6:
Mọi ngày cứ trôi qua bình thường như thế, chúng tôi vừa trêu đùa vừa tụ tập trong game. Chẳng mấy chốc đã hết năm học. Cuối năm bù đầu ôn tập, thi xong xuôi đến hè. Tay xách nách mang về Hải dương nghỉ hè. Gọi là nghỉ hè cho oai chứ học đại học khái niệm nghỉ hè chỉ là nghỉ hơn một tháng. Được cái không phải học thêm như hồi cấp 2, cấp 3. Tôi xách laptop về, tiếp tục cầy game ở nhà. Hè nói chung là cũng khá chán, ngoài việc ăn uống và thỉnh thoảng đi thăm họ hàng, tôi hầu như suôt ngày cắm mặt vào cái máy vi tính. Đầu tháng 7, lớp tôi tổ chức họp lớp, tụ tập ăn uống và đập phá. Thằng Thành đến tận nhà xách cổ tôi đi. Nó kêu suốt ngày cắm mặt vào cái máy vi tình không tốt đâu. Hừ, nó mà cũng nói như thế, số giờ cắm mặt vào máy trong một ngày của nó đổi với tôi chỉ có hơn chứ không kém.
Giờ hẹn là 8 giờ sáng, nhưng bọn nó chơi giờ cao su đến 9 giờ hơn mới tập trung gần đủ. Cậu ấy cũng đến, cách xa bao ngày, hình bóng mà mình hay tưởng niệm lại hiện ra rõ mồn một trước mắt, lúc chạm phải ánh mắt cậu ấy, tôi có hơi sững sờ. Cậu ấy đã cao hơn một chút, nhưng khuôn mặt vẫn vậy. Làn da trắng nõn, ánh mắt đen láy, đôi môi hồng nhuận. Có khác chăng thì là nụ cười của cậu ấy đối với tôi có thêm phần khách sáo, không còn vô tư như trước nữa. Tôi cười khổ. Cũng đúng thôi, chúng tôi không gặp gần một năm nay, làm sao có thể thân thiết như trước nữa, cho dù trong game vẫn trò chuyện suốt với nhau.
Họp lớp chủ yếu là ăn uống, tụ tập phá phách. Sau khi ăn thì chia ra hai phe, con gái và con trai. Lũ con gái tập trung buôn chuyện, lũ con trai thì rủ nhau đi chơi điện tử đến chiều thì đi đá bóng. Như thường lệ, mấy đứa chúng tôi lại tiếp tục vào thiên long, làm nhiệm vụ, đi đánh ác tặc, ác bá, đi Q liên hoàn. Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến 4 giờ chiều thì hò nhau đi đá bóng. Tổng cộng có tất cả 14 người, mỗi đội 7 người. Đá bóng, la hét, trêu đùa, vật lộn. Lâu không gặp nhau nhưng vẫn như cũ, chọc phá, ăn gian, hiếp đáp nhauu. Buổi đá bóng kết thúc trong sự mệt lử của những người tham gia. Chúng tôi ngã vật trên sân cỏ, áo vất thành một đống, mồ hôi nhễ nhại. Vài đứa được phân công đi mua nước ngọt và bia giải khát. Sau khi có nước thi túm năm tụm ba vào nói chuyện. Tôi ngồi ở góc ngoài cùng, tựa lưng vào thân cân, mệt nên cũng lười chạy ra lấy nước. Khẽ nhắm mắt lại, lâu rồi tôi không được thoải mái thế này. Bỗng một bên má bị cái gì đó áp vào mát lạnh. Tôi mở mắt ra. Khung cảnh trước mắt tôi thập phần quen thuộc. Cậu ấy đứng đó, hơi khom lưng, áp lon côca vào má tôi. Mồ hôi khẽ chảy dài trên khuôn mặt cậu, ánh mắt sáng rực, nụ cười pha phần tinh nghịch. Tôi mỉm cười, đón lấy lon nước ngọt. Bật nắp lon, ngửa cổ lên uống, quay sang đã thấy cậu ấy ngồi ngay cạnh, tay đang lắc lắc lon nước ngọt.
_Giống nhỉ!- Tôi bật cười nhìn cậu.
_Hả? Giống cái gì? - Cậu ấy nghiêng đầu sang phía tôi hỏi.
Tôi lắc lắc lon nước ngọt:
_Năm ngoái, lúc cậu ra làm lành với tớ.
Cậu ấy cười, hơi ngượng nghịu:
_Ừ, lúc ấy tớ tưởng cậu vẫn còn giận tớ.
Tôi gườm gườm nhìn cậu ấy:
_ Nhìn tớ giống người thù dai thế à?
_Giống - Cậu ấy bật cười.
_Cậu dám... - Tôi huơ huơ nắm đấm về phía cậu ấy.
_Haha...
Cậu ấy nắm lấy nắm đấm của tôi, kéo giật lại. Mất đà, tôi đổ nhào về phía cậu ấy, cậu ấy tránh sang một bên nhưng không kịp. Tôi luốn cuống chống tay về phía trước, nhưng trước tôi là cậu ấy, thành ra 2 tay tôi tỳ lên ngực cậu ấy, đè xuống phía dưới.
_Ai da... -Tiếng cậu ấy thét lên.
Cả người tôi đè lên cậu ấy, bàn tay chống lên người cậu bị ngã làm chệch đi, lướt quá phần eo ghì chặt vào đó. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, mặt tôi đỏ ửng lên, luống cuống:
_Xin lỗi.
Tôi chật vật đứng dậy, đỡ cậu ấy ngồi lên.
_Không sao chứ?
Cậu ấy cười méo xệch:
_Cậu nói đúng!
_Hả?
_Giống năm ngoái thật, tớ bị trặc chân rồi.
_....
Tôi không nói lên lời. Hai lần làm cậu ấy bị trặc chân, hai lần ngã đè lên cậu ấy, cái số tôi...T.T.
_Xin lỗi, cậu đứng lên được không?
Cậu ấy nắn nắn chân, mặt nhăn lại:
_A... có lẽ không được.
Tôi mím chặt môi:
_Tớ đưa cậu về vậy!
Nghe thấy tiếng động, Thành từ phía bên kia sân chạy sang.
_Sao thế? - Nó lên tiếng hỏi.
_Giúp tao đỡ Duy Minh ra xe cái, nó trật chân rồi. - Tôi ảo não nói.
_Hả?- Mặt nó nghệt ra - Bọn mày mới gặp lại nhau có nửa ngày đã choảng nhau ra nông nỗi này à?
_Biến! - Tôi lườm nó.
_Hề hề, nóng thế, mày đưa nó ra ngoài đi tao dắt xe ra cho.
_Nhanh lên đấy.
_Biết rồi. - Nó đáp rồi quay lưng chạy đi.
Con đường đến nhà cậu ấy khá quen thuộc với tôi. Tôi nhanh chóng đèo cậu ấy về nhà, nắn lại cho cậu ấy cái chân. Nhìn cậu ấy chân bó, nhảy lò cò trong nhà tôi thấy có chút áy náy. Đỡ cậu ấy ngồi xuống ghế.
_Cậu phải chịu trách nhiệm. - Bỗng nhiên cậu ấy nói.
_Hả? - Tôi đần mặt ra nhìn cậu ấy.
_Nấu cơm đi. - Cậu ấy cười híp mắt chỉ chỉ vào bếp.
Nhìn vẻ mặt dễ thương của cậu ấy làm tim tôi đập thình thịch. Ánh mắt tôi khẽ liếc qua khuôn mặt cậu rồi vội quay mặt về phía bếp. Bước đến tủ lạnh vui mặt vào sau cánh tủ. Hơi lạnh từ đó phát ra cũng không áp chế được cái nóng trong cơ thể tôi. Tôi vội lấy một vài thứ ra rồi lẻn vào trong bếp. Tựa vào tường, khuôn mặt nóng bừng, tim đập nhanh. Tôi nhắm mắt lại bình ổn chính mình.
_Cậu sao thế? Mặt đỏ thế này? Ốm à?
Một bàn tay mát lạnh áp lên trán tôi. Cậu ấy vào bếp từ bao giờ. Tôi áp chế mong muốn của chính mình đưa tay lên nắm lấy bàn tay cậu. Môi hơi run, khẽ nói:
_Không sao.
_Không sao thật chứ? Hay thôi không nấu cơm nữa, ra ngoài ăn đi, nhìn cậu không ổn lắm.
_Không sao mà- Tôi kéo tay cậu ấy, lôi ra ngoài phòng khách- Cậu ở yên đây, tý chỉ phụ trách ăn thôi, nghe chưa.
Cậu ấy bĩu môi, với lấy cái điều khiển ti vi nhàn hạ gác chân lên ghế ngồi xem phim. Tôi quay xuống bếp loay hoay chuẩn bị đồ ăn. Khung cảnh quen thuộc với những kí ức quen thuôc, Tâm trạng bối rồi cũng mau chóng mất đi thay vào đó là một niềm vui không rõ lý do. Nhanh chóng hoàn thành những món ăn đơn giản, tôi dọn dẹp sơ qua bếp rồi bê cơm ra, cậu ấy đang nửa nằm nửa ngồi ngủ trên sopha. Khẽ đặt mâm cơm lên bàn, tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy. Khuôn mặt cậu ấy lúc ngủ đẹp như một thiên sứ. Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi đen dài, môi hồng hé mở. Làn da trắng mịn dưới ánh đèn trông càng thêm nổi bật. Tim tôi đập thình thịch, khẽ nghiêng người vén phần tóc mái hơi che khuất khuôn mặt cậu, bàn tay lướt qua bờ má mềm nhẹ, không kìm nổi lòng mình, tôi hơi cúi xuống, đôi môi khẽ chạm vào một bên má, cảm giác nhẹ nhàng trên môi làm tôi mê muội. Môi tôi lướt nhẹ trên má xuống tới bờ môi đỏ mọng.
_Thịch... - Tim tôi đập chệch đi một nhịp, tôi giật mình bật dậy, chạy vội vào trong bếp. Cảm giác mềm dịu trên môi không hề mất đi. Mặt tôi nóng bừng lên, tôi đưa ngón tay khẽ đặt lên môi mình.
*
* *
"HIệpnữlàta: Ê, nãy chạy đi đâu đấy?"
Tôi hôm đó online, cậu ấy lập tức pm hỏi tôi. Thú thật lúc đó tôi không dám gặp cậu ấy nên mới trốn về, để lại một tờ giấy trên bàn nói rằng tôi có việc gấp cần về trước.
"Propi: À, mẹ tớ gọi về có chút việc gia đình ý mà, ăn cơm chưa?"
"Hiệpnữlàta: Mấy giờ rồi mà chưa ăn ==. Cậu nấu 1 đống cơm rồi chạy về không ăn làm sao tớ ăn hết đây."
"Propi: Cất tủ lạnh đi, mai ăn=="
"Hiệpnữlàta: À, hôm nay mẹ tớ về nhà, ăn cơm cậu nấu đấy nhá! He he"
"Propi: @@ mẹ cậu á? Hôm nay không ăn cơm ngoài à?"
"Hiệpnữlàta: Hôm nay được nghỉ sớm, về nhà định nấu cơm thì thấy mâm cơm trên bàn, còn tưởng có cô Tấm nào hiện ra cơm nước nữa chứ =))"
"Propi: == Sao không nghĩ là cậu nấu."
"Hiệpnữlàta: Đùa à? Mẹ tớ thừa biết tớ chỉ biết làm mỗi món mì gói. Tớ bảo bạn con nấu, mẹ tớ còn tưởng bạn gái tớ cơ. Hehe"
"Propi: =="
"Hiệpnữlàta: Mẹ tớ khen cậu ấy, kêu sau này ai lấy được cậu thì sướng. Chậc chậc, chỉ tiếc cậu là con trai không tớ cũng khuân về rồi =))"
"Propi: Con trai thì sao?"
"Hiệpnữalàta: Con trai sao tớ lấy được."
"Propi: Cậu là "Hiệpnữ" mà . He he"
"Hiệpnữlàta: Không phải.... *LẮc đầu xua tay* trong game thôi, ngoài đời tớ có cần tăng dân số mà >.<"
"Propi: =))"
"Hiệpnữlàta: Hừ, dám trêu đại ca à? Phạt, từ mai ngày nào cũng phải đến nấu ăn cho đại ca nghe chưa?"
"Propi: Why is me ?:(("
"Hiệpnữlàta: Mai mẹ tớ lại đi làm về muộn như bình thường mà, với cả cậu phải chịu trách nhiệm chứ."
"Propi: Khi nào cậu không lấy được vợ thì tớ sẽ chịu."
"Hiệpnữlàta: Bây giờ chưa lấy được vợ cậu vẫn phải chịu .Nhớ đó!"
Nhiệm vụ của tôi hình thành từ đó, cứ đến 5 giờ lại lóc cóc đến nhà cậu ấy nấu cơm. Bố mẹ tôi cũng không cấm, họ nghĩ rằng tôi đi chơi với bạn bè. Nấu cơm, rồi ăn cơm ở đó luôn. Tôi với cậu ấy cũng dần thân thiết hơn. Nhưng cái gì cũng có giá của nó. Càng ở gần Duy Minh, tình cảm của tôi đối với cậu ấy ngày càng sâu nặng hơn. Những khát khao được chạm vào cậu ngày càng bùng nổ trong tâm trí. Cố gắng né tránh nhưng bất lực. Mỗi khi nhìn thấy cậu ấy cười vui, thấy cậu ấy giả bộ tức giận, tình cảm trong tôi lại như cố bùng dậy. Nhưng có cái gì có thể che giấu được mãi sao?
_Sao ngồi nhắn tin mà tủm tỉm cười thế? - Tôi nhòm nhòm điện thoại cậu ấy, lên tiếng hỏi.
_À cho xem cái này - Cậu ấy thoát khỏi phần nhắn tin, mở một file ảnh đưa cho tôi. - Xinh không? Tớ đang cưa đấy.
Ảnh một người con gái khoảng 17, 18 tuổi. Rất xinh. Đó là kết luận của tôi, nhưng nhìn sao cũng không thấy thuận mắt. Tôi hơi bực tức trả lại cậu ấy điện thoại.
_Cũng được.
_He he, tớ thấy xinh mà, cùng lớp tớ đấy, dễ thương, có vẻ hiền lành nữa, he he.
_Ờ. - Tôi chỉ lên tiếng ậm ừ.
_À, mà cậu vẫn chưa có người yêu nhỉ, cần tớ giới thiệu cho không?
_Không cần đâu. - Tôi khó chịu đáp, ngồi phịch xuông sôpha.
_Ừm, nhìn cậu thế này chắc trên ấy được không ít em cưa rồi nhỉ? Hay là có người yêu rồi mà giấu anh em hả? - Cậu ấy nheo nheo mắt nhìn tôi.
_Tờ thích người khác rồi.
_Oa, ai thế? Xinh không? Bao tuổi? Ở đâu? - Cậu ấy hào hứng hỏi.
Tôi phất phất tay:
_Vẻ ngoài của nó thì ai cũng khen, nhưng chỉ đơn phương thôi.
_OA, sao không tỏ tình đi, tớ bảo đảm cậu ăn đứt mấy đứa khác. Tỏ tình đi, dù người ta không thích thì cũng nói ra được mà.
Tôi quay sang nhìn cậu ấy:
_Nếu tớ nói thì là bạn cũng không được nữa đúng không?
Cậu ấy xoay người lại, ra vẻ ngẫm nghĩ rồi nói:
_Có lẽ vậy, nhưng không phải ai cũng thế đâu.
Tôi cười khổ:
_Đa số mà.
Cậu ấy không nói gì nữa, máy báo tin nhắn cũng không cầm lên. Chúng tôi cứ ngồi yên như vậy, mỗi người một suy nghĩ. Tôi cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi lắm rồi. Tình cảm này, có lẽ không nên có.
_Xuống nhà thôi, muộn rồi, tớ phải về.
Tôi quay sang nói với cậu ấy, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn lên phòng cậu ấy chơi như bây giờ.
_Ừ, cũng muộn rồi.
Cậu ấy đứng dậy rồi bước xuống cầu thang, tôi cũng bước xuống theo.
_A ... - Chân bước trượt, cả người cậu ấy ngã xuống phía dưới.
_Cẩn thận.
Tôi hét lên, đưa tay ra kéo giật cậu ấy lại. Lưng đập vào tường đau điếng, nhưng cũng đã giữ được cậu ấy.
_Không sao chứ? - Tôi hỏi rồi cúi xuống nhìn.
Mặt cậu áp vào ngực tôi, hình như đang rất sợ, hai tay vẫn đang ôm lấy tôi. Nghe tiếng tôi hỏi, cậu hơi ngửa đầu lên, lắc lắc:
_Không sao!
Ánh mắt long lanh, má hây hây đỏ. Tôi không nghĩ nhiều, thậm chí là không kịp suy nghĩ. Lật người lại, ép cậu ấy vào tường, tay tôi gìm chặt lấy hai tay cậu ấy. Khuôn mặt dần áp sát lại...
_Ê ê, cậu sao vậy? - Cậu ấy luống cuống giật mạnh hai tay cố thoát khỏi sự kìm chế của tôi.
"Uỳnh" Như có tiếng sét nổ trong đầu, ngỡ ngàng về những gì mình đang hành động, tôi thả tay cậu ấy ra:
_Không sao, cậu cẩn thận chút đi.
_Biết rồi. - Thở hắt ra một hơi, cậu ấy xoay xoay cổ tay.
Tôi chạy xuống nhà nhanh chóng lấy xe đi về, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói.
Chương 7:
Về đến nhà nằm vật ra giường, tôi thầm chửi mình. Chết tiệt, càng ngày tôi càng không khống chế được hành động cuẩ mình nữa, mệt mỏi lắm rồi. Cười khổ, có lẽ ngay cả bạn cũng không lên làm, cách duy nhất là từ giờ tôi phải tránh gặp cậu ấy càng nhiều càng tốt.
"Hiệpnữlàta: Ê, hôm nay sao về vội thế?"
"Propi: Ừ, tại lúc ấy có chút đau đầu, về nhà nghỉ thôi mà."
"Hiệpnữlàta: Oài, có sao không thế?"
"Propi: Không khoẻ lắm. Từ mai chắc tớ không sang bên cậu được nữa, cậu tự lo được chứ?"
"Hiệpnữlàta: Yên tâm, cứ nghỉ đi."
Cứ như vậy, từ hôm đó tôi không qua nhà cậu ấy nữa. Không, phải nói là tận lức tránh mặt. Lớp tụ tập tôi không đi, cậu ấy liên lạc cũng chỉ ậm ừ rồi cúp máy. Thậm chí trong game cũng không đi cùng nhóm cậu ấy và Thành nữa. Tôi tách ra đi một mình, thỉnh thoảng đi làm nhiệm vụ cùng Sak hoặc khi cậu ấy không online thì cũng đi cùng với Thành. Có lẽ không khó để nhận ra tôi tránh mặt cậu ấy. Thậm chí cậu ấy có thể dễ dàng khẳng định ra. Tôi không ngại để cậu ấy biết rằng tôi tránh mặt cậu ấy, chỉ mong rằng nhận ra cậu ấy sẽ chấp nhận, thậm chí không cố gắng nói chuyện với tôi nữa.
Cuộc đời trớ trêu, cái gì mình không muốn thì lại luôn xảy ra.
_Rốt cuộc cậu bị làm sao thế hả? - Cậu ấy nhịn không được nữa cuối cùng cũng đến thẳng nhà tôi hỏi rõ.
_Làm sao là làm sao? - Tôi rót cho cậu ấy cốc nước, bình thản hỏi lại.
Tức giận trước thái độ của tôi, cậu ấy nắm lấy cổ áo tôi, kéo xuống:
_Tại sao lại tránh mặt tớ, cậu tưởng tớ ngu ngốc đến nỗi không nhận ra à?
_Tớ không có!
_Cậu nói láo.
_Được rồi, thì là tớ thấy cậu phiền quá được chưa? - Tôi gạt tay cậu ấy, quay đi.
Cậu ấy im lặng, không nói gì. Tôi biết, đây là cách duy nhất để cậu ấy bỏ qua chuyện này... và... bỏ qua tôi.
_Nói dối. - Cậu ấy tức giận gằn mạnh từng tiếng - Cậu không phải người như thế!
Chết tiệt, mọi hôm cậu ngốc lắm cơ mà, tại sao hôm nay lại thông minh như thế.
_Sự thật thôi, một đứa con trai mà không làm được điều cơ bản là tự chăm sóc chính mình. Chời game còn chơi nick con gái đi lừa người khác mà cũng gọi là đàn ông con trai à?
Miệng nói mà trong lòng tự phỉ nhổ chính mình. Tay tôi ghì chặt lại.
_Nói xong chưa?
_Nếu cậu không muốn nghe nữa thì coi như là xong rồi đi.
Cậu ấy kéo giật tay tôi, xoay người tôi lại.
_Xong rồi thì nói lý do thật sự đi. Tớ không muốn nghe lời nói nhảm.
Đừng ép tớ. Tôi nắm chặt tay mình, định quay mặt đi.
_Đó là sự thật.
_Tớ đã nói là nói rõ ra cơ mà. - Cậu ấy ghì cổ áo tôi xuống, kéo sát mặt tôi về phái cậu.
Máu nóng dồn lên não:
_Cậu muốn biết đúng không? Được, tớ nói cho cậu biết. Tớ tránh cậu vì tớ yêu cậu đấy, hiểu không? Tớ yêu cậu.
Tôi hét lên, giật cánh tay cậu ấy đang nắm lấy cổ áo tôi xuống. Quay lưng đi. Cậu ấy sững sờ, đứng đực ra đó, không nói năng gì. Tôi cũng không nói, không thể nói, bây giờ làm bạn cũng không được rồi.
_Đủ rồi, cậu nhất định không chịu nói lý do thật sự chứ gì. Dùng cái này để lừa tớ ư, buồn cười, hôm nay cậu không nói rõ ra thì đừng hòng tớ bỏ qua.
Đùa ư? Tâm trạng tràn ngập cảm giác khó chịu. Cậu ấy coi lời nói của tôi là trò đùa. Đau.. Tim đau quá!
_Cậu nói đi chứ. - Cậu ấy xoay người tôi lại đối diện với cậu ấy.
Đau đớn... là cảm giác của tôi lúc này, tôi giật tay lại, ghì chặt cậu ấy vào tường, môi áp xuống mối cậu ấy. Làn môi mà tôi hằng mơ ước. Trong nháy mắt khi tôi hôn lên môi cậu ấy, đầu óc tôi như mụ mị hẳn đi, hành động hoàn toàn theo bản năng. Lưỡi tôi khẽ lướt qua bờ môi nhẹ dịu, khều khều khiêu khích. Người tôi ép lên người cậu, lưỡi lách qua hàm răng, tham lam khuấy động. Đầu lưỡi lướt qua mọi ngóc ngách, cuốn lấy lưỡi cậu, trêu đùa.
_Ư...- Tiếng kêu nhỏ phát ra từ cậu ấy. Tôi bỏ bàn tay đang giữ lấy tay cậu ấy chuyển sang giữ lấy sau gáy cậu, một tay ôm lấy eo lưng, ghì chặt.
Nụ hôn kết thúc, tay tôi vẫn ôm lấy cậu ấy, tham luyến chút ấm áp cuối cùng.
"Bốp." Má phải đột ngột đau rát, hảm răng do va chạm mạnh cắn chặt vào môi, có chút vị ngọt trên đầu lưỡi. Cậu ấy đứng đó, tay nắm chặt, mặt đỏ lên vì tức giận, rồi cậu ấy quay lưng đi, chạy thẳng ra khỏi phòng tôi.
Lảo đảo ngồi xuống ghế, ngón tay khẽ chạm vào môi. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi cũng không muốn suy nghĩ gì nữa cả.
*
* *
Tối hôm đó tôi vẫn vào game như bình thường, nhưng không thấy cậu ấy lên, cũng tốt, tạm thời chưa nên gặp mặt. Hôm sau, hôm sau nữa cũng vậy. Giờ thì ước nguyện của tôi thành sự thật rồi, cậu ấy cũng không muốn gặp tôi nữa. Tâm trạng suốt mấy hôm nay ngày càng trở nên nặng nề.
_Shit! -Tôi gập laptop lại, đáp lên giường rồi nằm vật ra đó.
Rốt cuộc thì mình mong đợi điều gì chứ! Một câu hỏi mà luôn không có sự trả lời. Nằm dài ra một lúc, tôi lọ mọ ngồi dậy mở laptop, tính tắt game. Nhân vật của tôi vẫn đứng đó, trong thành Lạc Dương. Lá cờ thể hiện người mời gia nhập tổ đội liên tục nhấp nháy. Chắc có ai lại mời đi train nữa. Tôi ấn ctrl T, định từ chối thì thấy người mời là cậu ấy. Cậu ấy mời tôi gia nhập tổ đội, liên tục mời nhưng lại không nói một câu nào với tôi. Tay tôi run run, nhấn chấp nhận. Trong nhóm còn 2 nga my 4x nữa, cậu ấy muốn đi đâu? Nhận lời theo đội, cậu ấy không nói không rằng, một đường kéo tôi ra Nhạn Nam. Dừng lại bên khe suối, màu đỏ của Nhạn nam luôn mang một sắc thái u ám. Cậu lẳng lặng xuống ngựa, bật chế độ pk, đồ sát tôi tại chỗ. Màn hình đỏ rực lên, cột máu theo từng nhát chém dần dần tụt xuống mức thấp nhất. Tôi nhanh chóng ngã xuống đất. Duy Minh không đi, cậu ấy vẫn đứng đó, đến gần chỗ tôi. Một ánh sáng hồng loé lên, bông sen hoa lệ sáng rực trên thi thể tôi. Cậu ấy hồi sinh cho tôi! Do dự một chút, tôi nhấn nút hồi sinh. 2 nga my 4x liên tục hồi máu cho tôi đến đầy. Cậu ấy lại một lần nữa giơ kiếm chém vào tôi. Lần này lại rất nhanh ngã xuống, nga my 4x bên cạnh chờ tôi ngã lại lon ton chạy đến hồi sinh. Tôi cười khổ, thì ra một nhóm 3 nga my có chức năng như vậy. Mọi việc lại lập lại một lần nữa, lần này thì cả 3 nga my đều dùng hết lượt hồi sinh. Tôi đứng lên, máu vẫn nhấp nháy. Bình máu lại nhanh chóng được đổ đầy, lần này vừa chém cậu ấy vừa lên tiếng chửi mắng tôi:
_Mẹ kiếp, Trần Khánh Duy, cậu tưởng tôi sễ đùa lắm đúng không? Mẹ nó, coi tôi là đồ chơi rồi muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm à. Tôi xxx cậu... Chết tiệt, cút, cút cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu nữa... Fuck.
Nhân vật tôi lại nhanh chóng ngã xuống lần nữa, cậu ấy leo lên thú cưỡi phượng hoàng, dẫn theo 2 nga my chạy về phái thành Lậc Dương. Tôi vẫn nằm vật trên đất, không về địa phủ. Dòng chữ cậu ấy phát ra vẫn hiện rõ trên màn hình. "Không để cậu ấy nhìn thấy mặt tôi nữa" Được, cậu ấy muốn tôi cút, tôi sẽ cút.
Thoát game, tôi đưa tay lên xoá trò chơi, nhấn nút delete, trái tim tôi thắt lại. Không gặp, không nhìn mặt cậu nữa, như vậy cậu sẽ vui vẻ trở lại phải không? Trái tim đau nhói. Nói ra rồi thì ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa, nói ra rồi cậu sẽ ghê tởm tớ, phải không? Mất đi một người bạn với cậu sẽ chẳn là gì phải không? ngay cả khi tớ không ở cạnh cậu cậu vẫn sẽ sống tốt, chỉ là tớ lo chuyện bao đống thôi đúng không? Nhưng tớ thì sao chứ, mất đi một người bạn, mất đi một sự ấm áp trong trái tim, mất đi nụ cười ngập nắng ngày ấy. Duy Minh, tớ nhớ cậu. Cổ họng đăng đắng, mũi nghẹn nghẹn, mắt tôi bắt đầu ngập nước. Khóc ư? Một kẻ như tôi mà cũng có quyền khóc ư? Đau quá! Rất đau. Nhắm mắt lại, truớc mặt tôi lại là hình ảnh ngày ấy, sóng nước lung linh, ánh nắng ngập tràn, cậu ấy đứng đó, dưới gốc cây, mắ nhắm hờ, môi hé mở. Cậu ấy đứng đó, như một thiên thần... một thiên thần không cánh, nhưng lại có thể bay ra khỏi cuộc đời tôi.
Chương 8: Tâm sự của Duy Minh
Cho đến tận năm lớp 11, ấn tượng của tôi đối với tên ấy -Trần Khánh Duy chỉ là một tên mọt sách, thu mình trước mọi người, ai cũng chỉ quen xã giao, chơi đùa thì ngoài thằng Thành ra hắn chưa hề tự nhiên với ai cả. Điều này đối với tôi mà nói, một đứa năng động, ưa xã giao và sôi nổi thì hắn là một trong những thành phần không thú vị. Mà đã không thú vị thì tôi cũng chẳng để ý tới. Năm lớp 11, Trang - con bạn ngồi cạnh tôi đột nhiên huých huých tôi hỏi thăm về hắn, nhìn ánh sáng ánh lên trong mắt nó, tôi biết chắc con nhóc này "động tình" rồi, hô hô. Hình như tôi cười quá gian sảo, nó đưa tay sang nhéo tôi:
"_Cười cái gì?"
"_Ơ, tớ cười kệ tớ, vô duyên."
Mặt cô ấy nhanh chóng đỏ lên:
"_Không trả lời thì thôi, đừng cười gian sảo như thế!"
"_Ờ ờ, thích nó hả?" - Tôi nhăn nhở.
"_Cái... cái gì? Không có." - Mặt nó đỏ bừng lên, luống cuống phủ nhận.
Chậc chậc, càng chối ta càng chắc... hehe..
"_Thôi nói đi, bạn giúp cho." - Tôi lấy thước khều khều nó.
"_Xì, giúp được gì chứ, có thấy cậu nói chuyện với bạn ấy bao gìơ đâu."
"_Tớ không chơi với nó nhưng chơi khá thân với bạn Thành nha." - Tôi cười híp mắt lại.
Nó nhìn tôi ngờ ngợ:
"_Giúp thật hả?"
"_Thật." -Chuyện này thú vị nha, không tham gia thì hơi tiếc.
Dưới sự uỷ thác của Trang, tôi bắt đầu dành thời gian ngâm cứu về hắn.
"_Ê, làm sao mà cậu thích cái thằng lạnh tanh thế kia được nhỉ?" -Tôi không khỏi nhíu mày.
"_Đồ ngốc"- Nó lấy tay đập vào đầu tôi -" Đấy người ta gọi là cold, lạnh lùng hiểu không? MÀ những lúc cậu ấy cườilên trông rất đẹp trai mà." - Mắt nó lại bắt đầu long lanh.
"_Đẹp trai? Bằng tớ không?" Tôi quay xuống nhìn nó rồi nhìn bóng mình in trên cửa lớp, tay trái đưa lên tạo dáng.
"_Xì" - Nó phì ra một tiếng- " Vâng, cậu đẹp trai, kute, nhưng mà là kiểu công tử bột, bổn tiểu thư không thích."
Tôi nhìn ngắm mặt mình trên kính, rồi lại quay lại nhìn hắn. Tôi mà là công tử bột á? Hắn chẳng qua cao hơn tôi một chút... được rồi, tôi thừa nhận không phải một chút, hơn hẳn gần một cái đầu. Đen hơn tôi một chút... mà cũng không phải, hắn không đen, tại tôi trắng quá. Mặt vuông hơn tôi một chút... mà hình như đầu mình tròn vo. Được rồi được rồi, tôi thừa nhận tôi giống công tử bột trong khi hắn thì đẹp trai theo kiểu đàn ông. Shit! Chửi thầm, tôi đưa tay véo véo má mình.
"_Làm gì thế? Tự ngược à?"- Trang trợn tròn mắt nhìn tôi dò hỏi.
"_Thử độ đàn hồi của má. Ý kiến không?"- Tôi trợn mắt chống chế, mất mặt quá. Tôi đưa tay vò đầu.
Ánh mắt lướt về mấy hàng ghế sau, tôi bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn về hướng này rồi nhanh chóng quay đi. Suốt buổi học hôm đó, lén để ý tôi bắt gặp không dưới chục lần hắn lướt mắt về phía này. Lẽ nào... Môi không khỏi nhếch lên thành một nụ cười gian. Chậc chậc, dù gì Trang cũng là đứa con gái xinh nhất lớp, hót gơn của lớp cơ mờ... e he he. Nhưng cái gì cũng phải có htời gian nghiên cứu cho kĩ. Tôi liên hệ với thằng Thành, nhờ nó quan sảt giúp với mục đích giúp đôi uyên ương này. Dưới sự vun đắp của chúng tôi cuối cùng cũng thuyết phục được Trang đi tỏ tình. Các cụ nói rằng: "Nói trước bước không qua", quả nhiên không sai. Cái thằng mặt lạnh ấy lại đi từ chối Trang. Tức giận cộng với áy náy với Trang, tôi làm một chuyện mất khôn, đi gây sự với hắn. Kết thúc cuộc chiến bằng một cú đấm. Tôi... đánh hắn. Hắn không đánh trả lại, cũng không chửi tôi lấy một câu. Lúc nghĩ lại, có lẽ tôi đã hiểu nhầm hắn. Thành nói hắn không phải là người như vậy, sẽ không bao giờ đùa giỡn với tình cảm người khác, biểu hiện của Thành làm tôi không thể không tin. Muốn xin lỗi nhưng nếu như vậy sẽ rất mất thể diện. Đánh người ta xong lại ra xin lỗi. Tôi không dám làm. Từ năm lớp 11, nhận xét của tôi về hắn là một người kì lạ.
Trong lớp, tôi bắt đầu dần để ý đến hắn, có lẽ bắt nguồn từ cảm giác áy náy ở trong lòng. Theo như những gì tôi quan sát thì hắn là người tốt, có lẽ vậy. Giúp đỡ giáo viên, bạn bè. Khuôn mặt có khá nhiều biểu cảm, chứ không lạnh tanh như tôi nghĩ. Nhăn mày khi gặp bài khó, bĩu môi khi gặp chuyện không vừa ý, cười đắc ý khi bắt lỗi được thằng Thành. Khá dế thương!
Lớp 12, cô chuyển hắn lên ngồi cạnh tôi. Giật mình là phản ứng đầu tiên của tôi. Len lén nhìn xuống, thấy mặt hắn vẫn không biểu tình, chỉ vâng dạ rồi đứng lên đổi chỗ cho Trang. Khi hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, tôi quay sang định nói vài câu với hắn, nhưng có vẻ hắn không để ý đên tôi, cúi mặt giả bộ bận rộn. Ức quá!, tiếng chuông tan học vang lên ngay sau đó, hắn lẳng lặng quàng ba lô lên vai đi về, không thèm nhìn tôi lấy một cái. Hừ, đồ giận dai, không quan tâm đây thì thôi, đây cũng không thèm. Tâm trạng hôm đó vô cùng tồi tệ, bực tức, tôi trút giận vào cái gối trên giường. Hôm sau, tôi hơi bất ngờ khi thấy hắn đi đá bóng cùng với lớp, hắn đá kha khá, nhưng được cái chạy rất nhanh. Lớp tôi thắng buổi hôm đó. Đá xong, đang ngồi nghỉ trên sân, thằng Thành lê la đến gợi chuyện:
"_Ê, mày vẫn giận thằng Khánh Duy à?"
"_Giận gì? Tao đánh nó, nó mới là đứa giận tao chứ. Xì, hôm qua chuyển chỗ còn không thèm nhìn mặt tao luôn."
"_Nhưng nó có giận mày đâu!"
Tôi nhìn nó xem thường:
"_Mày có phải nó đâu mà biết."
"_Hôm qua tao hỏi nó mà, với cả nó không giận dai thế đâu, chắc nó tưởng mày không thích nó nên nó mới thế chứ."
"_Tao không có." - Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Mặt nó ánh lên nụ cười gian xảo:
"_Ý mày nói mày thích nó à?"
Đang định trả lời thì nhìn thấy nụ cười của nó, tôi ngẫm lại, mặt dần đỏ lên:
"_Thằng khốn, ý gì đấy hả?" - Tôi giơ tay đập nó.
"_Tao có nói gì đâu, he he, tự mày nghĩ ấy chứ." - Nó đưa cho tôi hai lon nước ngọt.
"_Hai lon cơ á?" - Tôi ngửa đầu nhìn nó.
Nó hất hất đầu về phía hắn, chọc chọc vào lưng tôi:
"_Ra đi."
Chậc, thì liều một phen, tôi nghĩ vậy rồi đi về phía hắn. Ngồi cạnh nhay lâu dài, cũng không thể duy trì tình trạng này mãi được.
"Nè" - Tôi lên tiếng gọi hắn.
"Cậu..." -Có vẻ ngạc nhiên lắm, hắn trợn tròn mắt nhìn tôi. Si ngốc một lúc lâu cuối cùng mới phản ứng lại - "A... cảm ơn!"
Phịch! Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, bật lon nước ngọt , ngửa cổ uống. Quay sang thấy hắn đang tròn mắt nhìn tôi, tôi cười toe toét cầu hoà. Hắn quay đi, bật lắp lon côca rồi uống.
"Này, cậu vẫn còn giận tớ à?" - Tôi lên tiếng.
"Không, tớ chưa từng giận cậu, kể cả lần cậu đánh tớ." - Vẻ mặt của hắn có chút phức tạp.
"Vậy.. tại sao lại luôn tránh mặt tớ? Lần đấy là tớ sai, xin lỗi. Tại tớ khẳng định với Trang là cậu thích cô ấy, nên cô ấy mới đi tỏ tình với cậu, lại bị cậu từ chối, tớ sợ cô ấy trách tớ nên hành động thiếu suy nghĩ." - Tôi ăn năn hối lỗi.
"Cậu... thích Trang à?" - Hắn ngập ngừng hỏi.
"Không có." - CÁi quái gì làm hắn nghĩ thế chứ!-" Tớ chỉ là áy náy với cậu ấy, hơn nữa tại tính tớ hay lo chuyện bao đồng, nên mới..."
"Ừ! Không sao, dù sao cũng qua rồi.!" - Hắn cười, tim tôi chợt đập thình thịch.
"Vậy huề nha."- Che giấu cảm xúc của mình, tôi cũng cười đáp lại, giơ nắm tay về phía hắn.
"Ok" - Hắn đấm nhẹ vào tay tôi, hai chúng tôi nhìn nhau cười.
"Ê, Duy, Minh bọn mày ở đấy làm gì thế, chuẩn bị về nào." - Một đứa con trai trong lớp gọi. Bọn nó sắp xếp đồ đã xong, chuẩn bị đi về.
"Về thôi" - Tôi đứng dậy phủi phủi quần rồi đưa tay về phía hắn.
Nắm lấy tay tôi, hắn loạng choạng suýt ngã. Có lẽ do ngồi lâu tê chân, tôi ghì chặt tay hắn nhằm giữ hắn lại, nhưng không ngờ hắn lại đổ thẳng vè phía tôi.
"Uỵch... Ui da"
Tôi kêu lên, chết tiệt, đau quá. Chân trái nhói lên đau nhức.
"Xin lỗi, cậu có sao không?" - Hắn luống cuống đứng dậy, xin lỗi.
Tôi cười méo xệch:
"Hình như trật chân rồi."
"Xin... xin lỗi... để mình xem" - Hắn nắm lấy cổ chân tôi.- "Cậu nhịn đau tý nhé."
"Aaaa!!!" -Đau đau đau.... Trong lòng tôi gào thét trăm lần.
Hắn cúi gằm mặt xuống: "Không sao rồi, về nhà bôi thuốc là xong, chân cậu thế này không đạp xe được, để mình đưa cậu về."
"Ừm, vậy cũng được." Ngoan ngoãn nghe theo lời sắp xếp của hắn, đau chết được, tôi cũng không muốn hành hạ chính mình.
Đại loại mọi chuyện xảy ra như vậy, tôi với hắn lại trở lại làm bạn bè bình thường. Cũng có phần thân thiết. Vấn đề là ở buổi hôm ấy, cô giáo gọi tôi ở lại, kêu gì gì là đã chuyển bạn học giỏi đến gần tôi mà sức học của tôi vẫn tệ tệ.... Thở dài, năm nay thi rồi, với sức học của tôi e là chả thể đỗ, đành nhờ hắn vậy.
Hôm đầu tiên hắn đến dạy tôi học kèm theo cả làm đầu bếp cho tôi. Thú thật, thấy hình tượng một người con trai mặc tạp dể nấu cơm tôi có chút hơi xúc động. Tình cảm gia đình đối với tôi mà nói chưa hề được trọn vẹn. Hồi tôi còn bé bố mẹ luôn cãi nhau, năm tôi học cấp 1 họ đã li dị rồi. Tôi sống với mẹ, khôgn giống như những gia đình khác. MẸ lo cho tôi nhưng công việc bà cũng rất bận rộn, hầu hết thời gian tôi phải tự cham sóc cho mình. Thấy hắn như vậy, trong tôi lại có một chút cảm giác ấm áp. Từ đó thỉnh thoảng hắn vẫn nấu cơm cho tôi, lúc ăn lúc không. Dù sao tôi vẫn rất cảm kích.
Đến đợt thi đại học, tôi hơi lo lắng vì sức học của tôi không tốt lắm, hắn nói có lẽ tôi sẽ đỗ. tôi cũng hi vọng vậy. Trong kì thi, tôi làm bài không tốt lắm, tính đi tình lại cũng không đủ điểm năm ngoái mà khoa tôi lấy. Thất vọng, tôi đi du lịch với mẹ. Cậu ấy có liên lạc với tôi, tôi trả lời chống chế rồi tắt máy. Cậu ấy dạy tôi bao lâu, vậy mà bài làm của tôi lại như vậy, tôi không muốn cho cậu ấy biết. Cảm xúc này có chút lạ lẫm. Lúc thông báo điểm, tôi đỗ, điểm sàn năm nay tụt xuống, tôi nhảy cẫng lên vì mừng. Mẹ vui vẻ mời hàng xóm họ hàng ăn cơm, tôi muốn gọi điện cho cậu ấy nhưng lại có chút ngại. Sau đó là một chuỗi ngày bận rộn tìm nhà trọ, nhập trường, nhập học. Bẵng đi một thời gian, lúc nhớ ra chưa báo cho cậu ấy thì đã gần ngày nhập học rồi. Có lẽ cậu ấy cũng nhận được tin của tôi qua bạn bè rồi, tôi có chút thất vọng. Vào năm nhất, quen bạn, làm thân với lớp, cũng cuốn tôi đi. Bạn bè đại học chơi không thoải mái bằng cấp 3. Tôi tham gia các hoạt động đoàn thể nhưng cũng không quá thân với ai. Phần lớn thời gian lao vào game online.
Hôm đó tôi vào game như bình thường, gia nhập nhóm Thành:
[Hệ thống: Hiệpnữlàta đã gia nhập nhóm].
"Hiệpnữlàta: Hế lô, kéo đệ tử hả Thành?"
"Propo: Đang giáo huấn đệ tử đây."
"Hiệpnữlàta: Nghe oai thế! =="
"Sakkami: Ế ế, popo ca ca, ai đây. Sư mẫu của đại ca à?"
"Propi: Sư mẫu ^^."
"Propo: Mẫu nào mà mẫu, nó là con trai đấy, chơi nick con gái thôi. Đừng gán anh với nó. Xuỳ xuỳ."
"Sakkami: Nhân yêu. Ố là la, popo ca ca là thụ hay công đấy nhờ."
"Propi: Sak, muội cẩn thận nó khùng lên bây giờ. ==!"
"Propo: Thụ với công nghĩa là gì?"
"Sakkami: Đại ca hiểu à? Ô.Ô lẽ nào đại ca là người đồng đạo?"
"Propi: Sak, muội cẩn thận đấy."
"Hiệpnữlàta: Hihi, ông xã, sao anh phải giấu thế nhỉ, mình đã .. với nhau mà."
"Sakkami: Hú hú.... ố là la... huýt huýt... ông xã kìa..."
"Propo: Phạm Duy Minh, mày muốn chết à."
"Hiệpnữlàta: Oa, ông xã giận rồi.=))"
"Sakkami:=))"
"Propo: Sakka, đừng cản anh, anh phải xử nó."
"Sakkami: Em có cản anh đâu, popo caca :))"
"Propo: Em... cái đồ... đồ đệ đâu, ra đây xem nào!"
"Sakkami: Đại ca, huynh đâu rồi, tránh ra mau, đừng cản popo ca ca dạy vợ huynh ý."
Tôi không còn tâm trí đâu để theo dõi đoạn hội thoại. Hiệpnữ là cậu ấy, Duy Minh, là cậu ấy.
"Propo: ơ, chạy đâu rồi?"
"Sakkami: Chắc treo máy chạy đâu đó ý mà. Popo ca ca tiếp tục sự nghiệp dạy vợ đi. Hehe"
"Hiệpnữlàta: Hehe, lại đây nào ông xã. :))"
"Propo: @#$%%^&@...#%^&#.. Ra Kính Hồ, tao xử mày, nhanh."
"Hiệpnữlảta: Tao sợ mày à? Ra nào, hôm nay cho biết thế nào là nga my."
"Propo: Được lắm, ra đây."
"Sakkami: Hiệp 1, nam Tiêu Dao, nữ Nga My, vợ chồng đại chiến ... hú hú."
"Propo: Sak, chưa đủ loạn à =="
"Sakkami: Em tính loạn hơn chút nữa ^^"
[Hệ thống: Hiệpnữlàta đã ra khỏi đội.]
[Hệ thống: Propo đã ra khỏi đội.]
"Sakkami: Ố la la bắt đầu rồi. Đại ca... đại ca đâu rồi"
"Propi: Đây đây, sao thế?"
"Sakkami: Vừa có kịch hay đại ca không xem. Chạy đâu thế?"
"Propi: À, có việc tý. Popo đâu rồi?"
"Sakkami: Đi dạy vợ ảnh rồi ^^. Huynh kéo lên trên mà đọc."
"Propi: Ờ."
[Hệ thông: Propo đã gia nhập nhóm.]
[Hệ thông: Hiệpnữlàta đã gia nhập nhóm.]
"Sakkami: Xong chưa xong chưa? Ai thắng thế?"
"Propo: Hai ván, hoà."
"Hiệpnữlàta: Hô hô."
"Sakkami: Đại ca, mình đi chơi để hai vợ chồng nhà này ở lại tâm sự đi."
"Propo: Trở lại rồi à?"
"Propi: Ừ. Huynh lập nhóm nhé."
"Propo: Khoan, người ta có lòng tốt kéo đi ăn boss mà không muốn à?"
"Sakkami: Oa oa, popo ca ca tốt bụng ghê, vậy muội không phụ lòng tốt của huynh nữa."
"Propo: Phi phi, bây giừo thì ngoan thế, lúc nãy dám xoáy đểu anh cơ mà."
"Sakkami: Oa, huynh đại nhân đại lượng không chấp phụ nữ nha.^^"
"Propo: Nên không ta?"
"Sakkami: Nên mà ^^, qua đây ôm cái đền bù nào."
"Propo: Thôi đi nhóc, anh không có hứng với trẻ con."
"Sakkami: Xì, thế em chả thèm nữa. Đại ca đại ca, ra muội ôm cái nào."
"Propi: Đây ôm đi. =="
"Sakkami: * Ôm Ôm* he he"
"Hiệpnữlàta: Sakkami là nữ thật à?"
"Sakkami: Không thật không lẽ là giả?"
"Hiệpnữlàta: Thiếu gì nam giả nữ, he he, như anh này."
"Sakkami: Em không bị biến thái nha. ^^"
"Hiệpnữlàta: Sặc, Thành, mày dạy dỗ lại đồ đệ ngay."
"Propo: Nó không phải đồ đệ tao, đồ đệ tao là thằng kia kìa. Mày cũng biết nó đấy."
"Hiệpnữlàta: Propi á? Tao biết đâu, tao thề là tao chưa lừa tình đứa nào lv thấp thế đâu. Sao mà biết được."
"Propo: Đầu óc mày chỉ nghĩ thế được thôi à?"
"Hiệpnữlàta: Thế mày nghĩ tại sao tao phải chơi nick con gái, không để lừa tình thì để làm gì?"
"Propo: Nó là thằng Khánh Duy đấy, mày thử lừa tình nó coi."
"Hiệpnữlàta: What what? Ai cơ? Khánh Duy á? Mày đùa à, mọt sách như hắn còn lâu mới chơi game."
"Propi: Vâng, con mọt sách giờ đang chơi game đây." - Cố kìm nén tâm trạng mình tôi lên tiếng đùa giỡn với bọn nó.
"Hiệpnữlàta: Á á á. thật à? Ông chơi game thật á?"
"Propi: Giả được à?"
"Sakkami: Oa, mọt sách, vậy chắc đại ca học giỏi lắm nhỉ?"
"Propo: Nó thi đại học được 27 điểm, em nghĩ sao?"
"Sakkami: Oaaaa, đại ca pro quá."
"Propi: Hehe"
"Hiệpnữlàta: Oa ha ha, được rồi, trả ơn công ôn thi đại học của cậu cho tớ, tớ sẽ kéo cậu trong game."
"Propi: Cảm ơn, không dám làm phiền nữ hiệp. :)) "
"Hiệpnữlàta: Xoáy tớ đấy à >.<. Mới chơi nên cậu không biết chơi nick con gái lợi lắm đó, he he."
"Propo: Ừ, lợi, nó cưa trai tùm lum đi xin đồ, xì, ta khinh."
"Hiệpnữlàta: Xì, khinh đi, anh không xin đồ tùm lum làm sao chú có con pet pk 2k kia mà ép lên. Còn dám ý kiến hả."
"Propo: Hôhô, có gì tốt phải chia xẻ bạn bè chứ."
"Sakkami: Èo, thôi em out đây, đến giờ đi ngủ rồi. Hic, đại ca onl hộ em đi."
"Propi: Ừ, đi ngủ đi, trẻ con ngủ sớm một tý. Anh out cho. G9"
"Sakkami: Êu, em không phải trẻ con nhá. Xì xì, thôi nhá, pipi cả nhà."
[Hệ thống: Sakkami đã ra khỏi đội.]
[Hệ thống: Bạn hữu Sakkami đã thoát khỏi trò chơi.]
"Propo: Mày có nick của Sakk à?"
"Propi: Ừ, nó vừa đưa tao mà."
"Propo: Hehe, ghê nha, tiến công nhanh quá nhỉ."
"Hiệpnữlàta: Sakk là ai thế? Lớp mình không?"
"Propi: Tiến công cái gì?"
"Propo: Không phải lớp mình đâu. Quen trên game thôi. Bạn Khánh Duy nhà ta mới chơi game mà đã cưa được cô bé kute kia rồi. Mình sắp được mời ăn cưới rồi. hôhô"
"Propi: Sak mới lớp 8 mà mày. == Em nó còn nhỏ, mày tha cho em nó đi."
"Propo: Phải là mày tha chứ sao lại là tao =))"
"Hiệpnữlàta: Ồ, vợ nuôi từ bé nè :))."
"Propi: Sak ko phải vợ tớ. ==, out nhóm đây, các cậu làm gì thì làm đi."
"Propo: Ê ê, giận rồi à?"
[Hệ thống: Bạn hữu Sakkami đã vào trò chơi.]
[Hệ thống: Propi đã thoát khỏi đội.]
Tâm trạng đột nhiên trở lên không tốt. Cái gì mà vợ nuôi từ bé cơ chứ. Hừ, tôi trút giận vào lũ quái đang nhan nhản trên màn hình.
"/Propo: Không đi ăn boss à?"
"/Propi: Thôi, tao out bây giờ, làm nốt cái nhiệm vụ cho Sak nữa thôi là out."
"/Propo: Đi còn kiếm đồ, tao với Duy Minh đánh, mày đem cả 2 nick đi theo nhặt đồ đi. 5' thôi, nhanh nào."
"/Propi: ==, ừ thì đi."
[Hệ thống: Propo xin gia nhập đội.]
[Hệ thống: Hiệpnữlàta xin gia nhập đội.]
[Hệ thông: Propo đã gia nhập nhóm.]
[Hệ thông: Hiệpnữlàta đã gia nhập nhóm.]
"Propo: Key đây."
[Hệ thống: Propo nhận chức trưởng nhóm.]
"Propi: Nhanh tao buồn ngủ quá mày."
"Hiệpnữlàta: Ngủ sớm thế?"
"Propi: Ừ, tớ không quen thức đêm lắm."
"Hiệpnữlàta: Ồ, chơi nhiều là quen thôi. Thế thôi hảo hữu đi, khi nào onl tớ kéo cho."
"Propi: Ừ, hảo hữu với Sak luôn nè."
"Hiệpnữlàta: Quan tâm cô bé quá ha. :))"
"Propi: Ừ, nó dễ thương mà."
"Hiệpnữlàta: Ồ!!! Ra thế ^^"
"Propi: Cười gian thế kia =="
"Hiệpnữlàta: Đâu có đâu, cười dịu dàng thế mờ :))"
"Propi: "Dịu dàng" =="
"Hiệpnữlàta: Người ta con gái mờ :))"
"Propi: ......... Biến thái."
"Hiệpnữlàta: Ê ê, thái độ hả?"
"Propi: Không dám, he he."
"Propo: Máu máu máu... helpppp"
"Hiệpnữlàta: Chết tý quên..."
"Propo: Lạy bố, bố buôn cẩn thận không chết con giờ, mà mày dùng nick của Sak buff máu luôn đi Duy, để nick Duy Minh đánh cùng tao =="
"Propi: Ok."
Buổi đánh boss hết sức thuận lợi, con boss này không quá trâu, chỉ tôi và Thành cũng đủ sức giết. Xong xuôi out game, tắt máy. Tôi nằm trên giường nghĩ ngợi. Hắn cũng chơi game này á, tưởng chỉ lao đầu vào sách thôi chứ, còn xưng huynh gọi muội với cô bé Sakkami kia nữa. Xì, thôi kệ, cũng vui, bạn cấp 3 mấy khi được gặp mặt huống chi 2 trường cách nhau quá xa. Năm học trôi qua khá nhanh, bù đầu với đống sách vở và nhẹ nhàng với khoảng thời gian online. Hè về, lớp cấp 3 lại tổ chức họp lớp. Trong năm học cũng vài lần tổ chức nhưng hầu hết không đủ. Lần này cũng thế, đông hơn nửa lớp một chút. Gặp lại hắn, xa nhau cũng lâu rồi, nên nụ cười cũng có chút gượng gạo. Chúng tôi tụ tập ăn uống rồi đi chơi điện tử, sau cùng là đá bóng. Mệt... nhưng vui. Bao giờ cũng thế, hắn luôn có một cái gì đó xa cách mọi người, ngồi riêng một góc, cũng chả nói chuyện cùng ai. Thấy hắn không có ý định lấy nước, tôi thuận tay cầm một lon nước tới cho hắn. Tôi áp lon nước vào má hắn.Hắn nhìn tôi mỉm cười, đón lấy lon nước ngọt. Bật nắp lon, ngửa cổ lên uống, tôi ngồi xuống cạnh hắn. _Giống nhỉ!- Hắn bật cười.
_Hả? Giống cái gì? -Tôi nghiêng đầu hỏi.
_Năm ngoái, lúc cậu ra làm lành với tớ.
Tôi cười, có chút ngượng:
_Ừ, lúc ấy tớ tưởng cậu vẫn còn giận tớ.
Hắn gườm gườm nhìn tôi:
_ Nhìn tớ giống người thù dai thế à?
_Giống - Tôi cười ttrêu tức.
_Cậu dám... - Hắn huơ huơ nắm đấm về phía .ôi.
_Haha...
Một ý trêu đùa nảy lên, tôi nắm lấy nắm đấm của hắn, kéo giật lại. Hắn mất đà, ngã thẳng lên đè tôi xuống.
_Ai da... -Đau đau đau quá! Tôi hét lên, chỉ định cho hắn ngã xuống thôi mà, hu hu, sao lại ngã vào tôi.
Hắn đè hẳn lên người tôi, hai tay trong tư thê ôm eo tôi, trong lòng có cảm giác lạ lạ. Bắt gặp ánh mắt hắn, mặt tôi đỏ lên nhanh chóng.
_Xin lỗi.- Hắn đỡ tôi lên -Không sao chứ?
Tôi cười méo xệch:
_Cậu nói đúng!
_Hả?
_Giống năm ngoái thật, tớ bị trặc chân rồi.
_....
_Xin lỗi, cậu đứng lên được không?
Tôi nắn nắn chân, mặt nhăn lại:
_A... có lẽ không được.
_Tớ đưa cậu về vậy! Hắn mím môi, có vẻ ảo não.
Nghe thấy tiếng động, Thành từ phía bên kia sân chạy sang.
_Sao thế? - Nó lên tiếng hỏi.
_Giúp tao đỡ Duy Minh ra xe cái, nó trật chân rồi. - Hắn nói
_Hả?- Mặt nó nghệt ra - Bọn mày mới gặp lại nhau có nửa ngày đã choảng nhau ra nông nỗi này à?
_Biến! - Bị cậu ấy đuổi, ha ha
_Hề hề, nóng thế, mày đưa nó ra ngoài đi tao dắt xe ra cho.
_Nhanh lên đấy.
_Biết rồi. - Nó đáp rồi quay lưng chạy đi.
Cậu ấy đưa tôi về nhà nhanh chóng, he he, có lợi sao không thu nhỉ.
_Cậu phải chịu trách nhiệm. - Tôi lên tiếng nói.
_Hả? - Hắn đần mặt ra nhìn tôi.
_Nấu cơm đi. - Tôi cười híp mắt chỉ chỉ vào bếp.
Hắn không nói lời nào, vội đi vào trong bếp, thấy lạ tôi nhảy lò cò vào xem hắn. Hắn dựa vào tường, mặt đỏ ửng, có vẻ mệt mỏi.
_Cậu sao thế? Mặt đỏ thế này? Ốm à?- Tôi áp tay lên trán hắn hỏi
_Không sao.
_Không sao thật chứ? Hay thôi không nấu cơm nữa, ra ngoài ăn đi, nhìn cậu không ổn lắm.
_Không sao mà- Hắn kéo tay tôi, lôi ra ngoài phòng khách- Cậu ở yên đây, tý chỉ phụ trách ăn thôi, nghe chưa.
Tôi bĩu môi, với lấy cái điều khiển ti vi, chuyển kênh, gác chân lên ghế xem rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Tỉnh dậy đã là gần 8 giờ, thấy tờ giấy hắn để trên bàn,t ôi cầm lên đọc. Nhìn bàn ăn, cả bàn như vậy mà chỉ co mình tôi ăn sao. Nhưng lúc đó mẹ tôi cũng về. Tối hôm đó trên game:
"HIệpnữlàta: Ê, nãy chạy đi đâu đấy?"
"Propi: À, mẹ tớ gọi về có chút việc gia đình ý mà, ăn cơm chưa?"
"Hiệpnữlàta: Mấy giờ rồi mà chưa ăn ==. Cậu nấu 1 đống cơm rồi chạy về không ăn làm sao tớ ăn hết đây."
"Propi: Cất tủ lạnh đi, mai ăn=="
"Hiệpnữlàta: À, hôm nay mẹ tớ về nhà, ăn cơm cậu nấu đấy nhá! He he"
"Propi: @@ mẹ cậu á? Hôm nay không ăn cơm ngoài à?"
"Hiệpnữlàta: Hôm nay được nghỉ sớm, về nhà định nấu cơm thì thấy mâm cơm trên bàn, còn tưởng có cô Tấm nào hiện ra cơm nước nữa chứ =))"
"Propi: == Sao không nghĩ là cậu nấu."
"Hiệpnữlàta: Đùa à? Mẹ tớ thừa biết tớ chỉ biết làm mỗi món mì gói. Tớ bảo bạn con nấu, mẹ tớ còn tưởng bạn gái tớ cơ. Hehe"
"Propi: =="
"Hiệpnữlàta: Mẹ tớ khen cậu ấy, kêu sau này ai lấy được cậu thì sướng. Chậc chậc, chỉ tiếc cậu là con trai không tớ cũng khuân về rồi =))"
"Propi: Con trai thì sao?"
"Hiệpnữalàta: Con trai sao tớ lấy được."
"Propi: Cậu là "Hiệpnữ" mà . He he"
"Hiệpnữlàta: Không phải.... *LẮc đầu xua tay* trong game thôi, ngoài đời tớ có cần tăng dân số mà >.<"
"Propi: =))"
"Hiệpnữlàta: Hừ, dám trêu đại ca à? Phạt, từ mai ngày nào cũng phải đến nấu ăn cho đại ca nghe chưa?"
"Propi: Why is me ?:(("
"Hiệpnữlàta: Mai mẹ tớ lại đi làm về muộn như bình thường mà, với cả cậu phải chịu trách nhiệm chứ."
"Propi: Khi nào cậu không lấy được vợ thì tớ sẽ chịu."
"Hiệpnữlàta: Bây giờ chưa lấy được vợ cậu vẫn phải chịu .Nhớ đó!"
Hehe, ăn vạ được hắn, tôi hài lòng thoát game đi ngủ.
Chương 9:
Trong giấc mơ hôm đó, có một bóng lưng quen thuộc, đeo chiếc tạp dề nhỏ, đang lọ mọ trong bếp. Từ đó, cứ đến giờ là hắn đến nhà tôi phụ trách cơm nước,nhờ mãi cũng ngại, tôi quyết định lôi hắn ăn cơm thường xuyên ở đây luôn.
_Sao ngồi nhắn tin mà tủm tỉm cười thế? - Đang ngồi nhắn tin, tự dưng nghe tiếng hắn.
_À cho xem cái này - Tôi mở một file ảnh cho hắn xem. - Xinh không? Tớ đang cưa đấy.
_Cũng được.
_He he, tớ thấy xinh mà, cùng lớp tớ đấy, dễ thương, có vẻ hiền lành nữa, he he.
_Ờ.
_À, mà cậu vẫn chưa có người yêu nhỉ, cần tớ giới thiệu cho không?
_Không cần đâu.
_Ừm, nhìn cậu thế này chắc trên ấy được không ít em cưa rồi nhỉ? Hay là có người yêu rồi mà giấu anh em hả? - Cậu ấy nheo nheo mắt nhìn tôi.
_Tờ thích người khác rồi.
Thịch, trái tim có chút khó chịu. Tôi giả bộ hào hứng hỏi:
_Oa, ai thế? Xinh không? Bao tuổi? Ở đâu?
Hắn phất phất tay:
_Vẻ ngoài của nó thì ai cũng khen, nhưng chỉ đơn phương thôi.
_OA, sao không tỏ tình đi, tớ bảo đảm cậu ăn đứt mấy đứa khác. Tỏ tình đi, dù người ta không thích thì cũng nói ra được mà.
Hắn quay sang nhìn tôi:
_Nếu tớ nói thì là bạn cũng không được nữa đúng không?
Mặt tôi thoáng chốc nóng lên. Tim đập mạnh đến khó hiểu, tôi quay mặt đi.
_Có lẽ vậy, nhưng không phải ai cũng thế đâu.
_Đa số mà.
Hắn không nói gì nữa, máy báo tin nhắn tôi cũng ngại cầm lên. Chúng tôi cứ ngồi yên như vậy, mỗi người một suy nghĩ.
_Xuống nhà thôi, muộn rồi, tớ phải về.
Hắn lên tiếng:
_Ừ, cũng muộn rồi.
Tôi luống cuống nhanh chóng bước tới cầu thang.
_A ... - Chân bước trượt, cả người tôi ngã xuống phía dưới.
_Cẩn thận.
Hắn bắt được tay tôi, kéo giật lại, mặt tôi đập vào ngực hắn có chút đau. Nhưng may mà hắn kéo kịp.
_Không sao chứ? -Hắn hỏi tôi.
Tay tôi vẫn đang ôm lấy thắt lưng hắn, lồng ngực vẫn đập thình thịch.
_Không sao!
Tôi ngửa mặt nhìn hắn, chợt hắn lật người lại, ép tôi vào tường, tay gìm chặt lấy hai tay tôi. Khuôn mặt dần áp sát lại... Tim tôi như muốn nẩy ra khỏi lồng ngực, mặt đỏ lên, đôi môi có chút run run.
_Ê ê, cậu sao vậy? -Tôi giật mạnh hai tay.
Hắn buông tay tôi ra, vội quay đi. Tự nhiên có chút cảm giác mất mát.
_Không sao, cậu cẩn thận chút đi.
_Biết rồi. - Thở hắt ra một hơi, tôi xoay xoay cổ tay.
Hắn chạy xuống nhnah chóng lấy xe đi về, chả thèm chào tôi lấy một tiếng
_Sao ấy nhỉ- Tôi nghĩ, nhớ lại tình cảnh lúc nãy cả người tôi chợt nóng bừng lên.
"Hiệpnữlàta: Ê, hôm nay sao về vội thế?"
"Propi: Ừ, tại lúc ấy có chút đau đầu, về nhà nghỉ thôi mà."
"Hiệpnữlàta: Oài, có sao không thế?"
"Propi: Không khoẻ lắm. Từ mai chắc tớ không sang bên cậu được nữa, cậu tự lo được chứ?"
"Hiệpnữlàta: Yên tâm, cứ nghỉ đi."
Cứ như vậy, từ hôm đó hắn không qua nhà tôi nữa. Không, phải nói là tận lức tránh mặt. Lớp tụ tập hắn không đi, tôi liên lạc cũng chỉ ậm ừ rồi cúp máy. Vào game cũng tránh mặt tôi, không chịu gia nhập đội nhóm,toàn kiếm cớ linh tinh.
Hắn rốt cuộc bị làm sao vậy
_Rốt cuộc cậu bị làm sao thế hả? - Tôi lao thẳng đến nhà hắn, gặp mặt trực tếp hỏi.
_Làm sao là làm sao? - HẮn rót cho tôi cốc nước, bình thản hỏi lại.
Tức giận trước thái độ của hắn, tôi như điên lên:
_Tại sao lại tránh mặt tớ, cậu tưởng tớ ngu ngốc đến nỗi không nhận ra à?
_Tớ không có!
_Cậu nói láo.
_Được rồi, thì là tớ thấy cậu phiền quá được chưa? - Hắn gạt tay tôi, quay đi.
Không ổn, trong đầu tôi loé ra chút cảm xúc lo lắng.
_Nói dối. - Tôi ấy tức giận gằn mạnh từng tiếng - Cậu không phải người như thế!
_Sự thật thôi, một đứa con trai mà không làm được điều cơ bản là tự chăm sóc chính mình. Chời game còn chơi nick con gái đi lừa người khác mà cũng gọi là đàn ông con trai à?
Tôi tức, chính xác là cảm giác đó, nhưng trong trái tim lại đau đớn đến nghẹt thở.
_Nói xong chưa?
_Nếu cậu không muốn nghe nữa thì coi như là xong rồi đi.
Tôi xoay người hắn lại:
_Xong rồi thì nói lý do thật sự đi. Tớ không muốn nghe lời nói nhảm.
HẮn tiếp tục định quay đi, không muốn đối mặt với tôi.
_Đó là sự thật.
_Tớ đã nói là nói rõ ra cơ mà.
_Cậu muốn biết đúng không? Được, tớ nói cho cậu biết. Tớ tránh cậu vì tớ yêu cậu đấy, hiểu không? Tớ yêu cậu.
HẮn hét lên, giật cánh tay tôi đang nắm lấy cổ áo. Quay lưng đi. Đàu óc tôi trống rống, cậu ấy nói gì? Cậu ấy yêu tôi? Trái tim không nhịn được đập loạn lên, tâm trạng tôi bối rối.
_Đủ rồi, cậu nhất định không chịu nói lý do thật sự chứ gì. Dùng cái này để lừa tớ ư, buồn cười, hôm nay cậu không nói rõ ra thì đừng hòng tớ bỏ qua.
Hắn định dùng cách này để thoái thác ư>
_Cậu nói đi chứ. - Tôi xoay người hắn lại đối diện với mình.
Hắn tức giận, là tức giận. Túm lấy tay tôi, xoay ép tôi vào tường. Môi hắn ép vào môi tôi, mút nhẹ. Uỳnh, đầu óc tôi trống rỗng, như một tiếng sấm nổ trong đầu, tôi luống cuống muốn đẩy hắn ra. Hắn lại càng ép vào người tôi, cắn nhẹ lấy môi. Tôi há miệng thở dốc, thừa lúc đó hắn đưa lưỡi sang loạn động trong miệng tôi. Nụ hôn khiên tôi mê muội, trong lòng không hề có cảm giác chán ghét, lại xuất hiện chút cảm giác thoả mãn và ham muốn.
_Ư...- Tiếng rên lên. Hắn bỏ bàn tay đang giữ lấy tay tôi chuyển sang giữ lấy sau gáy, một tay ôm lấy eo lưng, ghì chặt.
Nụ hôn kết thúc, hắn ôm lấy tôi, đầu đặt ở hõm vai. Sợ hãi với những cảm xusc của chính mình, tôi đưa tay lên:
"Bốp."
Một cú đánh mạnh vào mặt cậu ấy. Mặt tôi đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ. Tôi nhanh chóng chạy đi.
Về đến nhà tôi nằm vật xuống giường, nhắm mắt lại, hắnlại hiện lên trước mắt tôi, đôi môi nóng rực, đầu lưỡi vẫn còn thoang thoảng chút hương vị của cậu ấy. Trên lưng và sau gáy, những chỗ hắn chạm vào vẫn còn cảm giác nóng rát lên. Trái tim vẫn đập loạn nhịp, đầu óc như muốn nổ tung. Dư vị của nụ hôn đó khiến tôi điên đầu suốt 3 ngày, suy nghĩ về hắn, về tôi. Hắn nghĩ cái quái gì không biết, tôi là con trai, hắn cũng là con trai, tại sao lại như vậy chứ. Tôi ngày thứ 3, tôi gần như phát điên, lên mạng, vào game, mang theo một acc phụ nga my 4x của tôi và gọi đệ tử đi cùng, tôi đến chỗ hắn mời vào nhóm, hắn không phản ứng, tôi liên tục mời. Cuối cùng hắn cũng đồng ý, tôi theo đội, kéo hắn ra Nhạn nam, liên tục đồ sát rồi hồi sinh cho hắn, chém chém chém... như xả bực tức mấy hôm nay vào đó.
_Mẹ kiếp, Trần Khánh Duy, cậu tưởng tôi sễ đùa lắm đúng không? Mẹ nó, coi tôi là đồ chơi rồi muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm à. Tôi xxx cậu... Chết tiệt, cút, cút cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu nữa... Fuck.
Trong game, tôi lên tiếng chửi hắn, tắt máy thoát game, mắt tôi có vướng chút nước. Tôi biết, tôi xong thật rồi.
Những ngày sau đó là một chuỗi ngày tồi tệ. Cứ nhắm mắt lại, ánh mắt hắn lúc nói yêu tôi lại hiện ra. Chìm đắm trong mỗi giấc mộng, tôi không có cách nào tự thoát ra được cả. Online vào game, hắn không lên, đi họp lớp hắn cũng không có mặt. Có lẽ hắn đã thực hiện đúng lời tôi yêu cầu, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn được nữa. Trái tim có chút nhói đau, tâm trạng nặng nề đè nặng lên tôi. Tôi sợ ngủ, sợ lại thấy bóng lưng cậu ấy trong giấc mơ. Tôi thu mình lại, không đi họp lớp, cũng không online nữa.
"_Duy Minh, mày online cho tao." -Thành nói như hét trong điện thoại.
"_Làm gì? Tao bận." -Tôi trả lời chống chế.
"_Tao không cần biết, bây giờ mày online cho tao, không thì sau này đừng có bạn bè gì nữa." - Nó tức giận cúp máy.
Cười khổ, tôi mở laptop, bật game lên. Trên màn hình, nhân vật của tôi vẫn đứng đó, Nhạn Nam, một màu đỏ như máu. Lá cờ tổ đội nhấp nháy, tôi nhanh chóng nhận lời mời vào đội của Thành, giải quyết nhanh mọi việc, tôi không có tâm trạng để online nữa.
"Hiệpnữlàta: Có chuyện gì thế ?"
"Propo: Mày với thằng Khánh Duy làm sao thế? Bọn mày cãi nhau à?"
"Hiệpnữlàta: Không."
"Propo: Không cái đầu mày á. cả tuần nay bọn mày làm sao vậy, không đứa nào thèm lên mạng, rủ đi chơi cũng không đi. Mẹ, thằng nào nhìn cũng như sắp chết ấy. Mày thì uể oải, thanừg Khánh Duy thì như sắp chết đến nơi rồi. Rốt cuộc là bọn mày bị làm sao?"
"Hiệpnữlàta: Tao với nó chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tin hay không tuỳ mày."
"Propo: Hai đứa dở chứng cùng lúc như thế mà dám nói không có gì à, Fuck."
Đội ngũ thêm vào một người, là Sakkami.
"Propo: Mày muốn giấu tao cũng được, nhưng hiểu lầm gì thì bọn mày gặp nhau giải quyết hẳn đi."
"Sakkami: Sao thế? 2 người cãi nhau à?"
"Hiệpnữlàta: Không sao, sao giờ này mới onl, gần 6 giờ rồi."
"Sakkami: À, em đi gặp đại ca."
"Propo: Ngoài đời á?"
"Sakkami: Ừa, hôm qua lên hà nội, anh ấy gọi điện cho em kêu gặp anh ấy một chút."
"Propo: Em đi gặp nó á?"
"Sakkami: Em cũng không định đi, tại nghe giọng anh ấy suy sụp quá, mà em cũng tin anh ấy là người tốt nên gặp một lần."
"Propo: Nó làm sao?"
"Sakkami: Có vấn đề mà, anh ấy ngồi kể lể với em cả buổi chiều,còn chuyện gì thì không nói được, mà hai anh cũng thân với anh ấy mà không biết à?"
"Propo: Mẹ, nó có chịu nói chuyện với anh đâu."
"Sakkami: Thôi, giảm street, em đi Q123 đây. bye"
"Propo: Ê ê..."
[Sakkami đã thoát ra khỏi nhóm.]
Tôi không theo dõi kịp đoạn đối thoại, mắt tôi dừng lại ở 6 chữ "Giọng anh ấy suy sụp quá". Cậu ấy như vậy thật ư? Bây giờ cậu ấy như thế nào rồi? Tại sao lại hẹn gặp Sak?...Đống câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tôi mà không có câu trả lời.
"Propo: Ê ê, đâu rồi, Duy Minh"
"Propo: Ê ê.... thằng kia!!!!!!!!"
"Propo: Ê ê ê ê ê eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee"
........................
Lúc nhận thức lại, màn hình đã đầy ắp những câu chửi của Thành, tôi trrả lời chống chế với nó rồi out ra khỏi nhóm. Ngập ngừng một chút, tôi ấn vào tên của Sakkami, chat riêng:
"Hiệpnữlảta: Sak, anh hỏi chút?"
"Sakkami: Gì anh?"
"Hiệpnữlàta: Nó ổn không?"
"Sakkami: Nó? Ai cơ?"
"Hiệpnữlàta: Propi"
"Sakkami: A, đại ca à? Theo em thấy thì không ổn lắm, tiều tuỵ lắm>.<"
Dừng lại một chút, tôi phân vân không biết có nên hỏi tiếp không.
"Sakkami: Hì, còn gì cần hỏi không anh?"
"Hiệpnữlàta: Nó gặp em nói chuyện gì vậy?"
"Sakkami: *xấu hổ* chuyện tình cảm ý mà! Anh ý kêu là em là người duy nhất... mà thôi, cái này không tiện nói."
Tâm trạng thoáng chốc tràn ngập cảm giác tức giận. Tên khốn, tỏ tình với tôi lại còn nói chuyện tình cảm với một đứa con gái khác. Tên chết tiệt, tưởng mình dễ bị đùa bỡn lắm à, mẹ kiếp, làm ông đây suy nghĩ suốt mấy ngày, cuối cùng chỉ là một trò đùa. Đang lôi tổ tông họ hàng của hắn ra viếng, Sak lại tiếp tục pm.
"Sakkami: Anh chơi thân với đại ca phải không? Thế anh có biết chuyện tình cảm của anh ấy không?"
"Hiệpnữlàta: Anh làm sao biết được."
"Sakkami: Thật à?"
"Hiệpnữlàta: Thật, không phải hắn nói chuyện tình cảm với em sao, hắn thích em còn gì."
"Sakkami: =)) áha ha"
"Hiệpnữlàta: Cười cái gì?"
"Sakkami: Em đùa đấy, là anh đúng không?"
"Hiệpnữlàta: Hả?"
"Sakkami: Đừng giả bộ nữa, người anh ấy thích là anh đúng không?"
"Hiệpnữlảta: Hắn... nói cho em à?"
"Sakkami:Không, em đoán, ai ngờ trúng thật:D"
"Hiệpnữlàta:... Đừng nói cho Thành biết."
"Sakkami: Anh cũng kì thị anh ấy à?"
"Hiệpnữlàta: Anh..."
"Sakkami: Xì, em tưởng thế nào. Anh ấy nói với em anh ấy yêu một người con trai. Anh ấy mệt mỏi lắm rồi."
"Hiệpnữlàta: Tại sao hắn lại nói với em?"
"Sakkami: Em là hủ nữ mà, ít nhất em không kì thị người đồng tính. Em hiểu tình cảnh của anh ấy."
"Hiệpnữlàta: ..."
"Sakkami: Anh có coi thường anh ấy không?"
"Hiệpnữlàta: Anh không có." - Tôi thật không có.
"Sakkami: Ừ, vậy là tốt, ít nhất anh cũng không coi thường tình cảm của anh ấy."
"Hiệpnữlảta: Anh là con trai, hắn cũng thế." - Một câu nói không đầu không đuôi.
"Sakkami: Con trai thì sao? Anh yêu anh ấy không?"
"Hiệpnữlàta: Anh... vốn chỉ coi nó như bạn." - Tôi ngập ngừng, quyết định nói thẳng với cô ấy.
"Sakkami: Vậy sau khi anh ấy tỏ tình với anh thì sao?"
"Hiệpnữlàta: Anh không biết."
"Sakkami: Nếu sau này anh không gặp lại anh ấy nữa thì sao? Hay thậm chí có gặp cũng chỉ lướt qua, như những người không quen biết?"
"Hiệpnữlàta: Anh không muốn." - Tôi trả lời ngay tắp lự. Tôi không muốn không thể gặp lại cậu ấy nữa, chỉ nghĩ đến thôi,ngực cũng đau lắm rồi.
"Sakkami: Câu hỏi cuối, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
Thế nào? Tôi cảm thấy thế nào? Chỉ có một cảm giác đau, từ tận sâu trong tim.
"Hiệpnữlàta: Đau ... đau lắm."
"Sakkami: Tự hỏi mình đi. À, có một câu cuối em muốn nói với anh, hôm nay gặpem, khi nói về anh, anh ấy đã khóc đấy."
[Hệ thống: Bạn hữu Sakkami đã thoát khỏi trò chơi.]
Khóc... Cậu ấy khóc sao? Trái tim tôi quặn lên, đau quá. Cảm xúc lạ lẫm từ trong trái tim dần lướt lên não. Đầu tôi đau như búa bổ. Trước khi kịp nghĩ cái gì, tôi ngất đi.
Tôi nhấc tay lên đập nhẹ lấy đầu, nhức đầu quá. Tôi nhăn mặt, vẫn gục bên máy tính, mẹ đã đi công tác từ tối qua rồi, chỉ còn mỗi mình tôi ở nhà. Shit! sốt rồi. Tay tôi đặt trên trán, cố gắng áp chế cái nóng nhưng vô dụng. Mệt quá, chỉ muốn đi ngủ thôi. Tôi lật đật tắt laptop, leo lên sopha nằm vật ra. Sốt thì chỉ cần ngủ một giấc là khoẻ ngay thôi, mọi lần đều vậy mà.
*
* *
Tôi đi bộ lướt qua những dãy nhà san sát nhau, chán ghét cảnh đường phố đông đúc, tôi rẽ vào một ngõ nhỏ. Vừa mới quành vào ngõ, tôi va phải một người.
"_A,xin lỗi" - Tôi đưa tay nâng người ta dậy, miệng nói lời xin lỗi.
"_Không sao đâu" - Người nọ phủi áo, rồi ngẩng đầu lên.
Giọng nói tôi rất quen thuộc, gương mặt cũng rất quen thuộc. Là cậu ấy.
"_Khánh Duy" - Tôi vui mừng kêu lên.
Cậu ấy nhìn tôi vẻ kì lạ:
"_Cậu biết tôi à?"
Biết? Tôi hơi sững sờ, cậu ấy không nhận ra tôi.
"_Tớ là Duy Minh mà!"
Cậu ấy nhíu mày:
"_Xin lỗi tôi không nhớ, tôi có việc gấp cần đi trước, thất lễ rồi!"
Cậu ấy lướt qua tôi nhanh chóng bước ra khỏi ngõ.
Khánh Duy...Khánh Duy, tôi kêu tên cậu ấy nhưng không làm sao hét được ra tiếng....
Không! Khánh Duy!
*
* *
Tôi ngồi bật dậy, miếng đắng ngắt, một dòng nước chảy ra từ mắt, tim đau thắt lại. Khánh Duy... tôi khẽ lẩm bẩm tên cậu ấy.
Nóng quá, người tôi nóng quá, cả người như bị một ngọn lửa thiêu đốt, bụng đau đến quặn thắt lại, cổ họng ghẹn đặc. Cảnh vật trước mắt dần hoá ra mơ hồ, Khánh Duy, tớ muốn gặp cậu. Chiếc điện thoại vẫn nằm trên bàn, tôi với tay lấy, ngã nhào xuống đất. Ngón tay ấn phím số 2, số của cậu ấy. Tiếng chuông reo lên liên hồi, lâu quá, tại sao cậu ấy không nhấc máy, cậu ấy không muốn gặp tôi nữa ư. Đôi mắt nhoà đi vì lệ, làm ơn nghe máy đi...Khánh Duy.
_Alô!
Cậu ấy nhấc máy rồi, cuối cùng thì cũng nhấc máy.
_Alô, Duy Minh? Alô.
Tôi thì thào:
_Đến đây đi, tớ mệt quá.
Điện thoại rơi khỏi tay tôi, trượt đập vào tường, nắp sau bị bật, pin tung ra. Phải lắp vào, cậu ấy sẽ gọi.Lý trí kêu gào vậy nhưng tôi không thể cử động nổi. Tôi dần dần mất đi ý thức.
"Ring ring ring ring ring" Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi, tôi mở mắt dậy mọi thứ trước mắt mơ hồ quá. Lết đến bên cửa, bán vào cửa cố gắng đứng dậy, bật 2 vóng khoá. Cửa nhanh chóng mở bật ra. Loáng thoáng trước mắt có dáng người, tôi ngã thẳng xuống.
_Duy Minh, Duy Minh...
Trong bóng tối, chỉ có tiếng nói ấy là ấm áp.
Chương 10:
_ Ăn uống thất thường, đau dạ dày, ngủ không đủ giấc gây mệt mỏi cộng thêm bị sốt nữa. - Bác sĩ phán một câu rồi ngồi xuống kê đơn thuốc.
_Cậu ấy có sao không ạ? - Tôi lo lắng hỏi.
_Về cơ bản là không sao, nhưng nếu không biết chăm sóc mình thì sức khoẻ ngày càng tệ hại hơn thôi.
_Vậy, có cần đi viện không ạ?
_Không cần đâu, cậu cứ theo đơn thuốc của tôi cho người bệnh uống, chăm sóc vài ngày là khỏi. Nhưng chú ý, tạm thời cho cậu ta ăn cháo loãng, đau dạ dày nhẹ nhưng sau này phải cẩn thận, chú ý ăn uống đó.
_Cháu biết, cảm ơn bác.
Tiễn bác sĩ đi về, tôi chạy lên phòng cậu ấy. Đến tận bây giờ tôi vẫn bị cảm giác sợ hãi bao trùm. Vừa từ hà nội về đến nhà, mới đặt chân vào cửa đã nghe tiếng chuông điện thoại. LÀ cậu ấy, tôi ngạc nhiên, chần chờ rồi cũng nghe máy. Bên đầu dây bên kia có tín hiệu nhưng không nghe ai nói, cuối cùng cậu ấy cũng chỉ nói được một câu rồi tắt máy. Linh cảm có chuyện gì đó không hay, tôi liên tục gọi lại nhưng không ai nhấc máy. Tôi vội lấy xe chạy đến nhà cậu ấy, đến cả chiếc balô trên vai cũng chưa kịp bỏ xuống. Đến nơi, tôi điên cuồng bấm chuông cửa, tim tôi đập thình thịch, chân tay luống cuống, liệu cậu ấy đã xả ra truyện gì rồi?
Cửa mở, một bóng dáng nhỏ yếu ngã thẳng về phía tôi. Giơ tay đỡ lấy, là cậu ấy.
_Duy Minh..., Duy Minh...
Tôi hét lên, đầu óc trống rỗng, mắt bắt đầu cay.
_Duy Minh, tỉnh lại đi Duy Minh...
Tôi đưa cậu ấy vào nhà, đặt trên sopha, lay tỉnh cậu. Nóng quá, cơ thế cậu ấy phát nhiệt. Tôi đưa tay đặt lên trán cậu ấy. Sốt rồi! Cổ họng nghèn nghẹn, tâm trạng hoảng loạn, đôi mắt cay xè, một vài giọt nước rơi trên mu bàn tay cậu ấy. Bác sĩ, 2 chữ ấy như làm bừng tỉnh con người tôi. Tôi nhanh chóng gọi một bác sĩ tư nhân mà tôi biết đến.
_May mà cậu không sao! - Tôi vuốt nhẹ mãi tóc cậu ấy.- ăn uống thất thường, ngủ không đủ giấc, là do tớ hại cậu phải không?- Nắm lấy bàn tay cậu ấy áp nhẹ lên mặt, tôi thì thầm - Duy Minh, tớ nhớ cậu lắm.
Tôi khóc, phải... là khóc. Những ngày qua sống trong mệt mỏi, khao khát gặp lại, đến khi gặp lại cậu ấy lại như thế này. LÀ tôi hại cậu ấy, đúng không? Nếu như tôi không nói ra, có phải cậu ấy vẫn vui tươi như trước chứ. Xin lỗi cậu, xin lôi, là do tớ ích kỉ.
_A... tiếng kêu phát ra từ cậu ấy. Cậu ấy tỉnh lại rồi.
_Duy Minh, cậu sao rồi, Duy Minh? -Tôi bật dậy, khẽ nâng cậu ấy dậy.
_Là cậu phải không? Duy? - Cậu ấy lên tiếng, giọng khàn đặc.
Tôi gật đầu liên tục:
_LÀ tớ, là tớ đây, cậu sao rồi?
Cậu ấy bắt đầu mê sảng:
_Tại sao lại không nhận ra tôi? Cậu muốn tránh mặt tôi phải không? Tại sao lại hỏi tôi rằng cậu biết tôi sao? Tại sao lại xưng tôi với tôi? Tại sao?
_Cậu nói gì vậy Duy Minh? - Đầu óc tôi một mảng mù mịt.
_Tôi làm thế có gì sai? Có gì sai chứ? Tự dưng một thằng bạn thân của mình nói thích mình, tôi làm thế có gì sai? Cậu nói cậu yêu tôi, cậu còn hôn tôi nữa, vậy tại sao cậu tránh mặt tôi?
_Duy Minh?
_Cậu giận vì tôi giết cậu chứ gì, giận vì tôi giết cậu, hồi sinh cho cậu rồi lại giết cậu chứ gì? Cậu giận tôi thì cậu giết lại tôi đi, tôi đứng yên cho cậu giết, cậu giết đi. Tại sao lại tránh mặt tôi? Cậu nói yêu tôi rồi tránh mặt tôi?
_Duy Minh, xin lỗi, là tớ sai, tớ không nên nói tớ yêu cậu. -Tôi ôm lấy cậu ấy.
_KHông nói yêu tôi? Trần Khánh Duy, cậu hết yêu tôi rồi đúng không?- Cậu ấy giãy khỏi vòng tay tôi, dí sát mặt vào tôi.
_Đúng vậy, tớ hết yêu cậu rồi, cậu bình tĩnh lại đi.
_Không được, khốn nạn, Trần Khánh Duy, Cậu nói cậu yêu tôi, làm loạn tâm tôi, làm tôi suy nghĩ về cậu, làm tôi nhận ra tôi thích cậu, bây giờ cậu lại nói cậu hết yêu tôi, cậu chết đi, chết đi. - Tôi ấy túm lấy cổ áo tôi lắc mạnh.
Sững sỡ, não còn đang phân tích những gì cậu ấy nói. Cậu ấy thích tôi?
_Được lắm, cậu dám hết yêu tôi, tôi cường bạo cậu, tôi xxx cậu.
Cậu ấy giật mạnh cổ áo tôi, áp môi lên môi tôi. Môi cậu ấy nóng ấm, mềm dịu. Hết cắn rồi liếm, làm loạn trên môi tôi. Dục vọng trên người nhanh chóng bị khơi dậy. Cố kiềm chế lại, cậu ấy là bệnh nhân, tôi tự nhắc mình. Phản ứng si ngốc của tôi làm cậu ây tức giận. "Hô" 1 tiếng, cậu ấy đấy tôi ngã xuống giường. Chết tiệt, tôi cố gắng ngồi bật dậy nhưng không kíp, Cậu ấy nhanh chóng đè lên người tôi, môi hôn loạn một vòng trên mặt tôi rồi tiếp tục lướt xuống môi. Cả người tôi nóng bừng, chết tiệt, chết tiệt, nếu còn tiếp tục e là tôi không nhịn được nữa. Tên ngốc ấy còn chưa biết sợ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Cậu ấy đưa tay xuống dưới tôi, nhìn tôi khiêu khích, tôi cắn chặt răng lại, Shit! đốt lửa thì tự dập lửa đi. Xoay người đè cậu ấy dưới thân, tôi đưa tay giật phăng cái áo của cậu ấy ra.
_Mệt chưa? Đến lượt tớ nhé.
Đặt một nụ hôn trên môi cậu ấy, bị ăn thì phải trả lãi chứ. Tôi cắn nhẹ môi cậu ấy, đẩy lưỡi vào trong miệng cậu, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn dây dưa, ướt át.
_Ư... ha... Cậu âý thấp giọng rên rỉ.
Làn da trắng nõn ánh lên dưới bóng đèn, sóng mắt long lanh, hai má đỏ hồng, đôi môi cong lên dụ hoặc. Tôi mất hết lý trí, hành động hoàn toàn theo bản năng. Thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp dưới thân khẽ chuyển động.
_Duy.. - Thanh âm trầm thấp phát ra từ miệng cậu ấy, thế nhưng chỉ một tiếng mà lại khiến tôi căng tức muốn bùng nổ. Đưa tay xuống thân dưới cậu khiêu khích, môi tôi chuyển đến hai điểm hồng dụ hoặc.Tay phải với xuống, nắm giữ cậu.
_Hư... ha...hmm... Tiếng rên rỉ mê mị phát ra từ đôi môi cắn chặt. Tay vẫn liên tục di chuyển. Tôi rướn người liếm lên vành tai ửng đỏ, gọi tên cậu " Duy Minh". Nụ hôn trượt dần xuống cổ, lướt xuống ngực.
_A.aa... Cậu ấy rướn người ra trong tay tôi. Móng tay bấu chặt vào lưng tôi
Tôi đưa một ngón tay vào trong cậu ấy, nhờ có mật dịch bôi trơn, hi vọng cậu ấy không quá đau. Chặt qúa, tôi di chuyển, tiếp tục đưa thêm một ngón tay vào.
_A...
_Thả lỏng nào. Tôi ghé vào tai cậu ấy nói khẽ.
Thân thể dưới thân dần dần bớt căng thẳng hơn. Cậu ấy khàn giọng gọi:
_Duy.. Khánh Duy...
Không thể kiềm chế hơn được nữa. Tôi rướn người đi vào trong cậu.
_A...a... - Có lẽ rất đau, nước mắt từ trong hốc mắt cậu ấy chảy ra.
_Đau không? -Tôi dừng lại, chờ cậu thích ứng.
Cậu ấy mím môi, lắc đầu, tay cậu ấy ghì chặt lấy cổ tôi, kéo đầu tôi xuống, hôn lên môi tôi. Nụ hôn mềm mại dịu nhẹ nhưng làm bùng lên ngọn lửa trong tôi. Thân dưới lại bắt đầu luật động, một tôi hôn lên môi cậu, cố ý dẫn dụ cậu mất chú ý. Cậu ấy thở dốc, thân hình kiều mị kẽ lay động, đôi chân trắng nõn quấn chặt lấy thắt lưng tôi, đôi môi tràn ra những tiến rên rỉ dụ hoặc. Tóc cậu rồi tung trên gối, khuôn mặt mệt mỏi vương những giọt mồ hôi óng ánh.
_Khánh Duy- tiếng cậu ấy gọi tôi mang theo những tiếng thở dốc.
Tôi cúi người cắn lên môi cậu, bàn tay trêu đùa 2 nụ hoa nhỏ. Tay cậu ấy ghì chặt vào lưng tôi, ánh mắt ướt át long lanh.
_A...a...a ...Duy.. - Cậu ấy ghì chặt lấy tôi ra lần thứ 2, tôi cũng hét lên, tất cả đưa vào bên trong cậu ấy. Hôn lên trán cậu, chúng tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Vĩ thanh: Kết thúc viên mãn
Tôi dần dần thức khỏi giấc ngủ, đầu đau quá, vặn vẹo thân mình chợt thấy có cảm giác đau đớn đi kèm với mệt mỏi. "Ha.." Tôi mở mắt, ánh sáng rọi vào làm mắt có chút nhức, dần dần thích ứng với ánh sáng quanh mình, tôi mở to mắt ra. Ập vào mắt tôi là khuôn mặt hắn - Trần Khánh Duy đang ngủ ngon lành. Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, sao hắn lại ở đây? Đây là phòng mình mà. Cúi nhìn xuống tôi thiếu điều hét to lên, shit! quần áo tôi đâu? hắn cũng vậy? Sao hắn lại nằm ôm tôi? nude? Khẽ nhích thân mình, thứ gì đó từ phía dưới trượt ra khỏi hậu đình. Tôi há hốc mồm... lẽ... có lẽ nào...? Một đoạn lý ức không nhanh không chậm hiện ra trong trí óc tôi. Điện thoại, mở cửa, cả người tấn công trước cũng là mình. Đầu tôi trống rỗng, tôi...tôi ...tôi đã làm cái quái gì thế này. Thân thể bên cạnh tôi chợt động, tim tôi giật thót lại, ngồi bật dậy. Hắn cũng nhanh chóng luống cuống ngồi dậy, ấp úng.
_Cậu...- Hắn gãi gãi đầu.
Việc do tôi khơi mào, tôi có thế làm gì đây.
_Tớ sẽ chịu trách nhiệm. - Tôi giơ tay nói.
Hắn ngạc nhiên nhìn tôi, rồi môi nở ra một nụ cười rạng rỡ. Thịch, tim tôi loạn nhịp.
_Ừ, cả đời nhé. - Hắn nhìn tôi cười.
Tôi sững người, sau đó trong đầu vẽlên một khung cảnh tương lai tươi sáng. Tôic ũng cười, gật đầu.
*
* * *
Ngoại truyện:
Tỉnh dậy, sau khi đã đàm phán xong xuôi vấn đề chịu trách nhiệm, nhiệm vụ tiếp theo là của hắn, nấu cơm.
_Sao chỉ có cháo trắng thế này?- Tôi bất mãn lên tiếng kháng nghị.
_Bác sĩbảo cậu tạm thời chỉ được ăn cháo. Ngoan ăn đi, máy hôm nữa dạ dày ổn định rồi ăn cơm.
Mấy khi được hưởng thụ sự ôn nhu từ hắn, tôi cũng ngoan ngoãn hoàn thành xuất ăn. Uống tuốc xong xuôi, hắn lêntiếng:
_Lát tớ về nhà một chút.
Tôi xị mặt xuống, chưa chi đã...
Hắn véo véo má tôi:
_Tớ về thông báo cho bố mẹ thôi mà, tớ lại đến ngay, ngoan.
_Nhanh lên đấy. -Tôi nhỏ giọng nói.
Hắn cười cười hôn nhẹ lên má tôi, ra cửa lấy xe về.
Trong nhà có chút tịch mịch. Tôi nâng tay chạm nhẹ lên má, nụ hôn này khác với đêm qua. Nhắc tới đêm qua, khuôn mặt tôi đỏ ửng. A! Ngượng chết.... Mà khoan.. đêm qua...một đoạn kí ức chạy qua não tôi... Chết tiệt...Tôi đạp bàn đứng dậy hét lên:
_Khánh Duy chết tiệt, lão tử mới là người bị ăn cơ mà, sao lão tử lại phải chịu trách nhiệm.
Tức thì cứ tức thôi, ai đó trong tâm trạng rất vui sướng và hạnh phúc đang huýt sáo trên đường về nhà.
Vui lòng ko mang đi đâu khi chưa có sự cho phép của mình. Thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro