Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96 -3: Thắng lợi rực rỡ III

Chu Cao Hú dẫn theo Chu Cao Toại, chỉ huy năm trăm bộ binh làm tiên phong. Để giành được nhiệm vụ này, Cao Dương Quận vương suýt nữa thì lăn ra đất ăn vạ.

Yên Vương che mặt, đây là nhi tử của hắn sao?

Hé ra mấy ngón tay, Chu Cao Hú đang bày ra bộ dáng sẵn sàng lăn ra đất bất cứ lúc nào, Chu Cao Toại thì đã lăn rồi, dù sao Tam Công tử vẫn còn nhỏ, chức tước còn chưa phong, thể diện quái gì chứ, Chu Cao Toại không quan tâm!

Yên Vương im lặng, thôi được rồi, hai đứa nó đúng là nhi tử của hắn.

Hai tiểu quỷ rốt cuộc cũng toại nguyện, nhưng tâm hồn lão phụ thân lại bị tổn thương nghiêm trọng.

Ngồi trong lều, nhìn Chu Cao Hú và Chu Cao Toại cười toe toét đến tận mang tai, lại nhìn Chu Năng, Thẩm Tuyên cùng đám người bên cạnh vẫn giữ im lặng làm nền, Yên Vương cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật cười.

Đúng là con của Cô đấy, sao nào?!

Khoé môi Mạnh Thanh Hòa giật giật, vội vàng cúi đầu.

Được chứng kiến Hán Vương giở trò ăn vạ, Triệu Vương lăn lộn đòi hỏi, thật đúng là khó gặp.

Nhân sinh như vậy, còn gì oanh liệt hơn nữa!

Canh ba gần tàn, chính là lúc con người ta buồn ngủ nhất.

Cùng với mười mấy mũi tên lửa bắn vào doanh trại, Yên quân mai phục bên ngoài nhảy lên, hô to phát động tấn công.

Khoảng cách quá gần, quân Nam Kinh chỉ vừa phản ứng lại thì chướng ngại vật và hàng rào trước doanh trại đã bị bộ binh Yên quân đẩy ra, kỵ binh Yên quân nhanh chóng xông vào đại doanh.

Chu Cao Hú phát hiện tên lửa do Mạnh Thanh Hòa cùng thợ thủ công trong quân chế tạo ra rất dễ sử dụng, lần tập kích ban đêm này mang theo không ít, gỡ trọng cung sau lưng xuống, đặt tên lên, kéo căng dây cung, ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, cương nghị của y, đường nét non nớt đã dần dần biến mất, Cao Dương Quận vương trên chiến trường hệt như Chu Đệ hai mươi năm trước.

Y sinh ra là để thuộc về chiến trường, giống như phụ Vương của y đã từng.

Tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí va chạm, tiếng thuốc nổ vang lên liên tiếp.

Mạnh Thanh Hòa không tham gia tập kích, được lệnh ở lại trấn giữ, cảnh giác những bất trắc có thể xảy ra.

Thẩm Tuyên và Yên Vương cùng xuất chiến, chưa đến nửa canh giờ, đại doanh của quân Nam Kinh đã biến thành biển lửa.

Cho dù là Yên quân xuất chiến hay ở lại trấn giữ đại doanh, đều tin rằng chiến thắng thuộc về mình.

Đúng lúc này, từ xa bỗng truyền đến một trận tiếng vó ngựa.

Mạnh Thanh Hòa nhíu mày, dẫn Cao Phúc đi ra cổng lớn của đại doanh, giơ đuốc nhìn về hướng phát ra âm thanh.

"Đồng Tri, phương hướng không đúng! Không phải quân của chúng ta!!!"

Nghe Cao Phúc nói, Mạnh Thanh Hòa giật thót, lớn tiếng quát: "Người đâu, mau đi bẩm báo Vương gia! Những người khác theo ta tập hợp lại, giữ vững đại doanh!"

"Tuân lệnh!"

"Trong doanh trại còn bao nhiêu tên lửa? Gọi tất cả cung binh và binh sĩ phụ trách súng hoả mai nhanh chóng đến đây!"

"Vâng!"

Yên Vương và các đại Tướng dưới trướng đều xuất chiến, phó Tướng và chủ Tướng của Ngũ quân không có ai ờ lại, Mạnh Thanh Hòa trở thành quan quân giữ doanh trại có cấp bậc và địa vị cao nhất. Nhánh tiền quân tuy cũng có một đại Tướng ở lại, nhưng người đang bị trọng thương, không thể di chuyển, chứ đừng nói đến việc bố trí chỉ huy.

Theo tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, sắc mặt Mạnh Thanh Hòa cũng càng thêm lo lắng.

Cao Phúc nằm sấp trên mặt đất, nói với Mạnh Thanh Hòa, nghe tiếng vó ngựa này, người đến không dưới vạn người, thậm chí còn nhiều hơn.

"Cao Bách Hộ, ngươi tự mình dẫn người đi bẩm báo với Vương gia, đi ngay!"

"Đồng Tri, thuộc hạ phụng mệnh bảo vệ..."

"Đây là mệnh lệnh của ta! Nếu để địch công phá đại doanh, ai cũng không giữ được mạng!"

"Tuân lệnh!"

Theo Cao Phúc rời đi, còn có một Bách Hộ và năm Tổng Kỳ.

Mạnh Thanh Hòa dùng tốc độ nhanh nhất tập hợp toàn bộ cung binh và súng hoả mai, tên lửa cũng được vận chuyển đến.

Bất kể là kỵ binh, bộ binh hay là hậu cần, đều phải đứng lên, cầm vũ khí.

Thương binh ở trong đại doanh, những người có thể cử động cũng chủ động ra trận.

Bây giờ không phải là lúc nói đến "nhân đạo", nếu đại doanh bị phá, tất cả mọi người đều phải đến điện Diêm Vương lấy số thứ tự.

"Chư vị, chỉ cần chống đỡ đến khi đại quân quay về tiếp viện, thì sẽ có hy vọng sống!"

Mạnh Thanh Hòa tự mình cầm một cây cung nỏ, cảm giác như được trở về những năm tháng lăn lộn ở biên ải Bắc Bình.

Hắn không biết vì sao mình lại có dũng khí như vậy, nhưng khi quân địch đến, hắn đã chủ động đứng ở vị trí tiên phong của đội hình phòng thủ.

Phấn khích? Hào hứng? Sợ hãi?

Cái chết dường như cách rất gần, nhưng tâm trạng lại đột nhiên trở nên bình tĩnh lạ thường.

Mọi cảnh vật trước mắt đều trở nên vô cùng rõ ràng, nhưng bên tai hắn lại như bị một lớp màng mỏng che phủ.

Trong bóng tối, chỉ có tiếng vó ngựa của quân địch càng lúc càng gần.

"Ném đuốc!"

Vô số ngọn đuốc hợp lại thành những điểm sáng xé toạc bóng đêm, rơi xuống ngoài doanh trại, tạo thành một bức tường lửa không mấy chắc chắn.

Dưới ánh lửa, Mạnh Thanh Hòa cuối cùng cũng nhìn rõ bộ dạng của quân địch.

Chiến giáp khác biệt, lá chiến kỳ đang tung bay kia.... là cờ của Ngụy Quốc Công.

Đồng tử đen kịt mãnh liệt co rút, nếu là Từ Huy Tổ, mạng nhỏ của hắn e rằng thật sự khó giữ được.

Ý nghĩ đó vừa dấy lên, Mạnh Thanh Hòa lập tức cắn chặt môi, cơn đau khiến hắn lập tức tỉnh táo.

Lau đi giọt máu thấm ra khóe miệng, đến nước này rồi, sợ hãi cũng chẳng ích gì, sống hay chết, đều do chính mình!

"Bắn tên!"

Mũi tên bay ra từ trong doanh trại, ánh lửa bỗng nhiên bốc lên giữa quân địch.

Chiến mã hí vang, đội hình xung phong của địch khựng lại.

Mạnh Thanh Hòa liều mạng, hắn ngay cả kỵ binh Mông Cổ cũng không sợ, còn sợ ai nữa!

"Tiếp tục bắn tên, hỏa súng chuẩn bị!"

Đêm tối, Yên Vương Chu Đệ đang chỉ huy quân đánh úp doanh trại của Hà Phúc và Bình An thì bỗng nghe tin hậu phương bị tập kích. Trong lòng hắn thầm kêu khổ, doanh trại chứa vô số lương thảo, nếu bị quân Nam Kinh cướp mất đốt sạch, giấc mộng tiến về Nam Kinh coi như tiêu tan!

Hắn nghiến răng quát:

"Tiền quân ở lại đoạn hậu cho Cô, những người còn lại theo Cô về doanh trại!"

Lúc này, doanh trại của Hà Phúc và Bình An đã chìm trong biển lửa, binh sĩ thương vong vô số. Dù muốn truy kích nhưng cũng đành bất lực. Nếu không nhờ Từ Huy Tổ bất ngờ xuất hiện đánh úp doanh trại Yên quân, e rằng cả Hà Phúc lẫn Bình An đều đã rơi vào tay Chu Đệ.

Thẩm Tuyên một mình một ngựa phi nhanh như bay, lòng như lửa đốt. Cao Dương Quận vương gần như song hành cùng y, còn Yên Vương Chu Đệ cùng Chu Năng và những người khác đều bị bỏ lại phía sau. Nhìn thứ tử và nghĩa tử anh dũng phía trước, nếu không phải tình thế cấp bách, Chu Đệ thật sự muốn vuốt râu cười ha hả. Có được những hài tử như vậy, quả đúng là trời cao ưu ái hắn!

Từ Huy Tổ không hổ danh là nhi tử của Từ Đạt, tài dụng binh quả thực đã được phụ thân chân truyền. 

Không chỉ phái binh tập kích doanh trại Chu Đệ, ông còn bố trí mai phục trên đường, chặn đường Yên quân quay về cứu viện, đánh cho Yên Vương một cú bất ngờ.

May thay có Thẩm Tuyên và Chu Năng dũng mãnh mở đường. Đối đầu với hai vị mãnh tướng này, cho dù quân Nam Kinh mai phục có thiện chiến đến đâu cũng đành bó tay.

Liên tiếp đánh tan hai toán quân mai phục, Thẩm Tuyên cuối cùng cũng nhìn thấy doanh trại. Xung quanh doanh trại lửa cháy ngút trời, nhưng bên trong chỉ có vài chỗ bốc cháy, xem ra lương thảo vẫn còn nguyên vẹn.

Thẩm Tuyên nắm chặt trường thương trong tay. Ánh lửa soi sáng khuôn mặt tuấn mỹ, cũng nhuộm đỏ hai mắt y.

"Giết!"

Hậu Vệ Yên Sơn và Tả Vệ Yên Sơn xông pha lên trước, quân Nam Kinh đang tấn công doanh trại lập tức rối loạn, còn Yên quân trong doanh trại như được tiếp thêm sức mạnh, hăng hái chiến đấu.

Dưới ánh bình minh vừa ló dạng, Mạnh Thanh Hòa nhìn thấy Thẩm Tuyên phi ngựa tới. 

Giáp bạc sáng loáng, trường thương uy vũ, tướng quân như ngọc.

Đúng thật là.... Mẹ nó đẹp trai hết phần thiên hạ!

Mạnh Thanh Hòa thầm cảm thán.

Không dám lơ là, hắn dồn hết sức lực đỡ một đao của địch. Vất vả lắm mới cầm cự được đến khi đại quân quay về, nếu giờ mà chết thì oan uổng quá!

Nhưng đời người đâu phải lúc nào cũng được như ý muốn, khi Mạnh Thanh Hòa đang dốc toàn lực đối phó với kẻ địch trước mặt, một bóng người mặc áo bông Yên quân bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn.

Một cơn đau nhói truyền đến, mũi đao xuyên thủng mạn sườn.

Mạnh Thanh Hòa chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt không hề xa lạ.

Chủ bộ Bái Huyện, Đường Tử Thanh.

Bên cạnh có người kêu lớn: "Đồng Tri!"

Nhưng Mạnh Thanh Hòa đã kiệt sức, dần dần không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn chỉ nhìn thấy Thẩm Tuyên phi thân tới. Bộ giáp bạc lấp lánh, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt đen ngập tràn tơ máu.

Bóng tối bao trùm, Mạnh Thanh Hòa gục xuống đất, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, không một tiếng động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro