Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96 -2: Thắng lợi rực rỡ III

Tháng tư năm Kiến Văn thứ tư, Yên quân công phá Hoài Bắc, chiếm được Tuy Khê, mũi nhọn tiến công thẳng hướng về phía sông Hoài.

Mật thám Yên quân phát hiện thuyền vận lương của triều đình, Thẩm Tuyên tự mình dẫn quân mai phục đội quân áp tải lương thảo, bắt sống Tham Chính Giang Tô. Cướp được lương thảo, toàn bộ thuyền lương đều bị đốt sạch.

Mạnh Thanh Hòa muốn khuyên Thẩm Tuyên giữ lại mấy con thuyền này, có thể dùng để vận chuyển binh sĩ, thậm chí có thể trưng dụng làm Chiến thuyền.

"Chiến thuyền?" Thẩm Tuyên lắc đầu: "Thập Nhị Lang sống lâu ở phương Bắc, chưa từng thấy Lâu thuyền, mấy cái thuyền cỏn con này chẳng dùng được vào đâu hết, đốt thì đốt, có gì mà tiếc?"

(Lâu thuyền: Thuyền lớn có hai tầng ở trên ấy, nói chung là bự, tác dụng đi dạo ngắm cảnh chở đồ là chính.)

Mạnh Thanh Hòa: "..."

Đường đường là người đến từ thế kỷ 21, vậy mà bị một dân bản địa thời Đại Minh coi là đồ nhà quê?

Mạnh Thập Nhị Lang rất không phục.

Sau này, khi tận mắt chứng kiến Chiến thuyền thực thụ lướt sóng trên biển, họng súng mở toang, hắn mới nhận ra mình đúng là đồ nhà quê thật.

Thẩm Tuyên phóng hỏa trên sông Hoài, Mạnh Thanh Hòa được lệnh tiếp tục thăm dò đường đi.

Thấy Mạnh Đồng Tri có vẻ buồn bã, Cao Phúc kéo dây cương, an ủi: "Đồng Tri đừng như vậy, thuộc hạ cũng chưa từng thấy Lâu thuyền. Người phương Bắc chúng ta không biết thuyền lớn cũng chẳng phải chuyện gì to tát, không có gì đáng xấu hổ. Đồng Tri đừng để tâm."

"... Cao Bách Hộ."

"Thuộc hạ có mặt."

"Cho ta đấm một cái được không?"

"Vì sao?"

"Đừng hỏi lý do."

"Ồ."

Bốp! một tiếng, nắm đấm của Mạnh Thập Nhị Lang như đánh vào đá, khiến hắn lập tức kêu oai oái.

Cao Phúc cười toe toét, vỗ vỗ vai thượng cấp, nói: "Sức của Đồng Tri hơi yếu, cần phải luyện thêm."

Mạnh Thanh Hòa ngửa mặt lên trời, lệ rơi theo gió, còn đâu công lý nữa đây?

Ngày mồng ba tháng tư, đại quân Yên Vương hội quân với mũi tiến công do Thẩm Tuyên chỉ huy, lại đụng độ với quân của Bình An đã tập hợp lại ở sông Tiểu Hà.

Yên quân đóng trại ở bờ bắc, quân Bình An đóng trại ở bờ nam.

Yên Vương lệnh cho các tướng sĩ đốn gỗ, bắc cầu trên sông, cho bộ binh và quân vận lương qua sông trước, lập trại, đề phòng quân Bình An tập kích bất ngờ, kỵ binh ở lại sau cùng bọc hậu.

Bình An phái mật thám dò xét tình hình Yên quân vượt sông, nhưng không vội vàng tấn công, Bình An cũng đang đợi, đợi quân của Tổng Binh Hà Phúc đến nơi, hợp binh rồi mới tổng tấn công Yên quân.

Suốt đêm, ánh lửa hai bên bờ sông Tiểu Hà không hề tắt.

Rạng sáng, Yên quân tập hợp đầy đủ, Hà Phúc cũng dẫn quân tới nơi.

Hai quân dàn trận ở bờ nam Tiểu Hà, kéo dài hơn mười dặm.

Cờ xí bay rợp trời, tiếng đao kiếm vang lên không ngớt.

Tiếng tù và ầm ầm kêu, kỵ binh Yên quân như sấm rền, lao vào cánh trái, tấn công quân của Hà Phúc.

Tiếng nổ ầm ầm, khi kỵ binh xung trận, đạn từ pháo đại bác của Yên quân bắn vào cánh phải của quân Bình An.

Thẩm Tuyên và Chu Năng chia nhau chỉ huy trung quân và tả quân bảo vệ hai cánh, Yên Vương tự mình dẫn quân Mông Cổ tấn công vào điểm giao nhau giữa quân Bình An và quân Hà Phúc.

Ý đồ tác chiến của Yên quân rất rõ ràng, không cần tiêu diệt toàn bộ quân địch, chỉ cần đột phá đội hình địch. Vòng ra phía sau lưng địch, rồi tung ra một đòn chí mạng là đủ.

Trận chiến kéo dài ba năm, các tướng lĩnh quân Nam Kinh như Bình An, Thịnh Dung đều đã quen thuộc với chiến thuật của Yên quân. Chu Đệ buộc phải thay đổi lối đánh của mình, tất cả chỉ vì mục tiêu giành chiến thắng, nhanh chóng tiến vào Kinh Thành.

Bình An và Hà Phúc phản ứng rất nhanh nhạy, đồng thời tăng cường binh lực cho những nơi yếu thế, học theo Thịnh Dung dùng nỏ và hỏa súng để vây hãm kỵ binh. Yên Vương đích thân dẫn đầu xung phong ba lần, nhưng vẫn không thể phá vỡ vòng vây, ngược lại còn mất đi hai viên đại tướng là Trần Văn và Trần Huy.

Thẩm Tuyên thấy tình thế bất lợi, lập tức quay đầu xông vào trận địa, múa trường thương giải cứu Yên Vương. Đồng Tri của Trung quân là Vương Chân cùng những người khác bị vây chặt, mình đầy thương tích, không may ngã ngựa. Không muốn bị bắt sống, Vương Chân nhanh chóng rút kiếm tự vẫn.

Mạnh Thanh Hòa không đi theo Thẩm Tuyên xung trận, mà dẫn Cao Phúc cùng vài người lui ra ngoài rìa vòng chiến, chỉ vào lá chiến kỳ trên cao của Hà Phúc, hỏi: "Cảm thấy đủ tự tin không?"

Cao Phúc ước lượng khoảng cách, tự tin đáp: "Bẩm Đồng Tri, đủ tự tin! Muốn bắn trúng, không thành vấn đề"

Mạnh Thanh Hòa gật đầu: "Tốt lắm, động thủ đi!"

Mọi người lập tức bảo vệ Cao Phúc cùng hai cung binh khác. Mạnh Thanh Hòa tay cầm trường đao, âm thầm nghiến răng. Chiêu bắn cờ này, hắn học được từ quân Nam Kinh chứ đâu. Quân Nam Kinh chỉ bắn cho chiến kỳ của Yên quân thành con nhím, coi như an ủi tinh thần, còn hắn thì không tử tế như vậy, dù thế nào cũng phải làm cho ra trò mới được.

Ba người Cao Phúc từ trên lưng ngựa lấy ra những mũi tên lửa đặc chế, giương cung ngắm vào chiến kỳ của Hà Phúc. Theo yêu cầu của Mạnh Đồng Tri, các thợ thủ công trong quân đã tăng thêm thuốc súng trong tên lửa, Mạnh Thanh Hòa tin rằng, với số tên này, nếu không bắn đứt được chiến kỳ của Hà Phúc, thì cũng có thể biến nó thành một ngọn đuốc sáng soi đường dẫn lối.

Tiếng xé gió vang lên, ba người Cao Phúc liên tiếp bắn chín mũi tên lửa, chỉ có hai mũi trượt. Cả lá chiến kỳ lập tức bốc cháy dữ dội. Binh sĩ xung quanh la hét kinh hoàng, chỉ cần dính phải tia lửa, gặp gió là cháy, ngọn lửa bốc cao đến hai mét. Lăn lộn trên mặt đất cũng vô ích.

Cả hai bên đang hăng máu chiến đấu đều sững sờ trước cảnh tượng này. Binh sĩ dưới trướng Hà Phúc càng thêm run rẩy, mặt mày hoảng hốt. Chiến kỳ thế mà lại bốc cháy?! Chẳng lẽ là trời cao cảnh báo, trận này bọn họ sẽ ắt sẽ thất bại ư?

Quân tâm bất ổn, nảy sinh sợ hãi, là điều tối kỵ khi đánh trận. Quân của Hà Phúc có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, lại một trận tiếng xé gió vang lên, mấy lá chiến kỳ trong quân của Bình An cũng bốc cháy.

Quân Nam Kinh lập tức xôn xao.

Yên Vương là một kẻ cuồng chiến, khả năng nắm bắt thời cơ không ai sánh bằng. Thấy quân Nam Kinh rối loạn, lập tức không chạy nữa, quay đầu ngựa, hạ lệnh cho toàn quân tổng tấn công, đánh thẳng vào đội hình địch.

Thẩm Tuyên bám sát Yên Vương, dù bị xua đuổi hai lần vẫn kiên định không rời. Cao Dương Quận vương không đến gần Yên Vương, đã có Thẩm Tuyên đi theo, phụ Vương chắc chắn sẽ an toàn. Muốn kiếm thêm chút chiến công, y vẫn nên đi theo Chu Năng.

Mạnh Thanh Hòa vô cùng phấn khích, chỉ vào lá chiến kỳ lớn nhất của Bình An: "Bắn cái đó nữa!"

Ba người Cao Phúc mặt mày hổ thẹn: "Đồng Tri, hết tên rồi."

Tay nghề vẫn chưa đủ tốt, đếm sơ sơ, có năm sáu mũi tên không trúng đích. Tên lửa chất lượng cao như vậy, cho dù bắn trúng kẻ địch, cũng là lãng phí nghiêm trọng.

"Hết tên rồi ư?"

"Vâng! Hết rồi."

"Hết thì hết thôi!"

Quân Hà Phúc và Bình An đã lộ rõ vẻ bại trận, chiến kỳ kia của Bình An ngoài việc chỉ đường chạy trốn, cũng chẳng còn tác dụng gì khác.

Mạnh Thanh Hòa giơ cao trường đao, gót chân thúc vào bụng ngựa: "Có lợi mà không chiếm thì không phải hảo hán, theo ta xung phong, đi nhặt của rơi!"

Cao Phúc cùng những người khác: "..." Mạnh Đồng Tri đúng là hán tử, nhưng đầu óc của Đồng Tri... mấy lời chấn động như vừa rồi đáng lý chỉ nên nói thầm thôi... sao phải hô to như vậy chứ? Quả nhiên là do đọc sách nhiều quá nên mới có vấn đề ư?

Yên Vương và Thẩm Tuyên đang chém giết trong trận, Mạnh Đồng tri ở ngoài trận phát động tấn công, thừa cơ kiếm chác. Tiếc là vận may không được như lần trước, chẳng những không gặp được nhân vật lớn nào như Thiết Thị Lang, mà dọc đường cũng chẳng gặp được tên Bách Hộ nào.

Kéo dây cương, Mạnh Thanh Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra, muốn chiếm nhiều lợi ích cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Màn đêm buông xuống, tiếng la hét cuối cùng cũng dừng lại. Quân đội của Hà Phúc và Bình An rút về đại doanh, Yên Vương giả vờ rút quân, nhưng lại đi đường vòng, chạy ra phía sau đại doanh của quân Nam Kinh, định nhân đêm tối đánh úp.

Thủ đoạn không mấy quang minh chính đại, nhưng chỉ cần thắng, Chu Đệ cũng chẳng quan tâm. Toàn thể Yên quân noi gương trận đánh ở sông Phì, người ngựa đều ngụy trang bằng lá cây và cỏ khô, lặng lẽ tiến đến gần đại doanh quân Nam Kinh. Nhờ màn đêm và sự ngụy trang, lính tuần tra của quân Nam Kinh hoàn toàn không phát hiện ra kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro