Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96 -1: Thắng lợi rực rỡ III

Chu Đệ cả đời sát phạt vô số, người chết dưới đao của hắn không cách nào đếm xuể được, Thiết Huyễn không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng. Giết Thiết Huyễn, ngoài việc trút cơn giận, cũng là để chứng minh với thế nhân, Chu Đệ hắn sẽ quét sạch mọi chướng ngại vật trên con đường tiến về phía ngai vàng, bất kể hòn đá đó chắn trước mặt cứng đến đâu, hắn cũng sẽ bổ đôi.

Vết máu trước lều lớn còn chưa khô, trong tiếng kèn hiệu rầm rộ, Yên quân đã lần lượt nhổ trại, chỉnh đốn đội ngũ, bắt đầu tiến về phía mục tiêu tiếp theo.

Ngồi trên lưng ngựa, gió lạnh lướt qua gò má, Mạnh Thanh Hòa ngoái đầu nhìn lại, mọi thứ trong doanh trại đều trở nên mờ ảo. Trong mắt thoáng hiện lên một tia phức tạp, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Đã chấp nhận đi trên con đường này, dù kết quả có thảm khốc ra sao, cũng phải mở to mắt chứng kiến tất cả, Thiết Công rất đáng kính nể, chung quy cũng sẽ lưu danh sử sách.

Còn Mạnh Thanh Hoà hắn, bất kể mang danh tiếng gì, con đường hắn đã chọn, hắn vẫn phải tiếp tục bước đi.

Giữa tháng ba, Yên quân đại phá Tiêu Huyện, Huyện lệnh Trần Thứ tự sát tuẫn quốc, Chỉ Huy trong thành cùng Huyện thừa đều đầu hàng Yên Vương.

Yên Vương hạ lệnh hậu táng Trần Thứ, mở kho lương cứu tế dân chúng, đồng thời khắp nơi trong thành đều được dán cáo thị an ủi bách tính.

Thu phục lòng người, tạo dựng danh tiếng nhân nghĩa, Yên Vương đã có thể được xem là người lão luyện.

Chưa đến ba ngày, trong thành không còn ai mắng Yên Vương là "nghịch thần", ngược lại hết lời ca tụng Yên Vương nhân nghĩa. Cho dù có kẻ ngoan cố, cũng chỉ có thể trốn trong xó xỉnh lẩm bẩm một mình, tự tìm niềm vui cho bản thân.

Tiêu Huyện đã thất thủ, cửa ngõ vào Từ Châu lập tức rộng mở.

Yên Vương đứng trước cổng lớn Từ Châu, không vội công thành, trước tiên phái kỵ binh cắt đứt đường vận lương của Từ Châu, lại phái các tướng lĩnh dưới trướng dẫn quân bao vây Từ Châu, không cho bách tính trong thành ra ngoài kiếm củi đốt. Gặp phải người lén ra khỏi thành, nếu là bách tính thì hộ tống về thành, binh sĩ thì bắt giữ. Dám phản kháng? Vậy thì cứ để đao kiếm lên tiếng.

Kế sách này thoạt nhìn có vẻ thô thiển, nhưng Yên quân đã từng dùng rồi, có thể nói là trăm trận trăm thắng.

Lương thực của quân thủ thành Từ Châu có hạn, đường lương thảo lại bị cắt đứt, kỵ binh được phái đi cầu viện cũng liên tiếp bị giết, không muốn chết đói trong thành, chỉ còn cách xuất binh, rời thành nghênh chiến.

Đánh không lại cũng phải đánh.

Cứ tiếp tục như vậy, sĩ khí và thể lực của quân thủ thành đều ngày càng sa sút, không chết trận cũng sẽ chết đói.

Hai bên giao chiến ác liệt tại khu vực cách thành Từ Châu hai mươi dặm, quân thủ thành thất bại thảm hại, tan tác chạy về thành, Yên quân truy sát đến tận chân thành, lại vì mưa tên bắn xuống từ trên tường thành mà rút lui.

Cửa thành đóng sập, Tướng giữ thành kiểm kê nhân số, kỵ binh và bộ binh cộng lại tổn thất ít nhất một nửa, binh sĩ trọng thương bị vứt bỏ dọc đường càng là nhiều vô số kể.

Tấu chương chiến báo được đưa lên, Tri Châu Từ Châu và Đô Chỉ Huy đóng quân tại đây đều hít sâu một hơi, là quân thủ thành vô dụng hay là Yên quân quá hung hãn?

Một trận giao tranh đã bại đến mức thê thảm thế này, chẳng lẽ vệ quân Từ Châu không hề chống cự, xếp hàng cho Yên quân chém giết hay sao?

Từ khi đánh ra khỏi Hà Bắc, phần lớn thời gian Chu Đệ đều rong ruổi trong địa phận Sơn Đông. Từ Châu trên dưới nghe đồn Yên quân thiện chiến, nhưng dù sao cũng chưa được tận mắt chứng kiến.

Chỉ khi thực sự giao chiến một trận với Yên quân mới có thể hiểu được, Thịnh Dung từng giao chiến ba, năm trận với Chu Đệ kiên cường đến nhường nào.

Đô Chỉ Huy cau mày, lập tức hạ lệnh đóng chặt cổng thành, binh sĩ ngày đêm tuần tra trên thành, không cần để ý đến sự khiêu khích của Yên quân, càng không được xuất thành nghênh địch nữa.

"Từ Châu là vùng đất bốn bề giao tranh, Từ Châu mất, cửa ngõ vào Kinh Thành và Trung Đô đều không được bảo toàn." Đô Chỉ Huy trầm giọng nói: "Yên quân tuy mạnh, nhưng Từ Châu thành cao hào sâu, lệnh cho chúng binh sĩ cố thủ, chờ viện binh đến, có thể bao vây Yên quân từ hai phía, cho chúng nếm mùi lợi hại!"

Tri Châu gật đầu, đây quả thực là biện pháp duy nhất hiện nay, nhưng ông ta vẫn có chút lo lắng: "Hiện nay đường lương thảo đã bị Yên quan cắt đứt, lương thực trong thành không đủ dùng, khí giới cũng tổn thất quá nửa, phải làm sao bây giờ?"

"Trong kho vẫn còn khí giới có thể bổ sung, còn lương thực thì..." Đô Chỉ Huy dừng một chút: "Có thể trưng thu lương thực của bách tính."

"Trưng thu lương thực của bách tính ư?"

Tri Châu kinh ngạc trợn mắt.

Triều đình chưa hạ lệnh cho quân thủ thành Từ Châu tự lo liệu lương thực tại địa phương, tuy nói việc cấp bách thì nên ứng biến, nhưng tự ý làm mà không có lệnh là điều tối kỵ. Cho dù Hoàng Đế không truy cứu, các quan Ngự Sử cũng sẽ không bỏ qua.

"Hay là nghĩ thêm biện pháp khác, không có lệnh của triều đình, tự ý trưng thu lương thực của bách tính e là không ổn..."

"Không cần nói nữa." Trên mặt Đô Chỉ Huy hoàng hiện vẻ bất mãn, quát lớn: "Không trưng thu lương thực của bách tính, chẳng lẽ chờ chết đói sao? Đám giặc Yên kia một khi công thành, tướng sĩ bụng đói thì đánh trận thế nào?! Nếu triều đình trách tội, lão phu sẽ một mình gánh chịu!"

Lời đã nói đến mức này, tuy không cam lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn, Tri Châu thức thời ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

Nếu Bố Chính Sứ ở đây, nhất định sẽ tranh luận kịch liệt với Đô Chỉ Huy đến cùng, nhưng Tri Châu lại kém Đô Chỉ Huy quá nhiều phẩm cấp, đưa ý kiến thì được, cố chấp tranh luận, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

Quan lớn hơn một bậc đè chết người, huống chi là sự khác biệt một trời một vực giữa Chánh Nhị Phẩm và Tòng Ngũ Phẩm.

Bây giờ không phải là thời hậu Minh, quan văn bé bằng hạt vừng, hạt đậu cũng dám khoa tay múa chân với võ tướng, dù mình vô lý cũng phải mắng đối phương một câu "võ phu" cho bõ tức.

Tri Châu cũng không phải Ngôn Quan, không có quyền can gián kiểm tra. Đô Chỉ Huy quyết định trưng thu lương thực, ông ta dù không đồng ý cũng không thể công khai phản đối, còn phải chủ động gánh chịu một phần trách nhiệm.

Đô Chỉ Huy nổi giận, Tri Châu thỏa hiệp, bách tính Từ Châu bắt đầu gặp nạn.

Xuân về hoa nở, vạn vật sinh sôi, đúng là thời điểm cày cấy gieo trồng. Quân thủ thành Từ Châu bỗng dưng trưng thu lương thực, thấy số lượng chưa đủ, lại vơ vét cả thóc giống trong nhà dân, chẳng chừa một hạt.

Bách tính oán thán khắp nơi, nếu không có quân đội trấn áp, e rằng đã cùng Yên Vương nổi dậy tạo phản. Dù chưa đến mức làm phản, nhưng khi sinh sĩ đi trưng thu lương thực, cũng gặp không ít phiền toái, bị bách tính chửi rủa tổ tiên vài câu đã xem như may mắn lắm rồi.

Quân Từ Châu gom góp đủ lương thực, chuẩn bị sẵn sàng phòng thủ.

Thế nhưng, Yên quân ngoài thành lại hành động ngoài dự đoán, không hề công thành. Sáng sớm hôm sau, bọn họ nhổ trại, chỉnh đốn đội ngũ, vòng qua thành Từ Châu, thẳng tiến về phía Túc Châu. Trước khi đi, còn không quên vẫy tay chào quân thủ thành bên trên: "Các huynh đệ, gặp lại sau nhớ!"

Nhìn Yên quân dần khuất bóng, quân thủ thành ngơ ngác. Thế là đi rồi sao?

Đô Chỉ Huy vô cùng uất ức, nếu biết Yên quân không công thành, ông ta cần gì ra lệnh trưng thu lương thực?

Uổng công mang tiếng oan!

Rốt cuộc, Yên Vương đang toan tính điều gì, sao lại không công thành? Cho dù chỉ là thăm dò, làm ra vẻ thôi, thì khi triều đình trách tội cũng có cớ biện bạch đôi lời, giờ ông ta biết ăn nói sao đây?

Vị Tri Châu trước đây bị chèn ép đến mức không ngóc đầu lên được, giờ đây cười khẩy: "Còn vênh váo được nữa không?"

Tự ý trưng thu lương thực khi không có lệnh, tội danh nói lớn ra, có thể trực tiếp gán cho cái mũ mưu phản.

Trở về, nhất định Tri Châu sẽ dâng tấu chương lên triều đình, tố cáo lão già kia một trận ra trò, không chết cũng phải lột da, mới hả được cơn giận này.

Giặc ngoài đang rình rập, nội bộ triều đình vẫn còn đấu đá lẫn nhau. Võ tướng nào chơi lại quan văn chứ, trừ những người xuất thân hiển hách hoặc hoàng thân quốc thích, thì đều bị hạ bệ. Tình cảnh này, làm sao Kiến Văn Đế giữ nổi ngai vàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro