Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95: Thắng lợi rực rỡ II (gộp chương lớn)

Chương 95: Thắng lợi rực rỡ II (gộp chương lớn)

Năm Kiến Văn thứ tư, tháng giêng, đại quân của Yên Vương kéo ra khỏi Bắc Bình, mũi nhọn lại chĩa thẳng về hướng Sơn Đông.

Thịnh Dung và các tướng lĩnh triều đình nằm mơ cũng chẳng ngờ Yên Vương lại hành động nhanh đến vậy. Đánh nhau ba năm ròng, hai bên đã ngầm hiểu với nhau, tháng giêng không đánh, sang xuân mới động binh. Ấy vậy mà Yên Vương bỗng dưng chẳng thèm giữ lệ cũ, tháng giêng đã nổi lửa, pháo bắnđùng đùng, gươm giáo sáng loáng, hô đánh hét giết, rõ ràng hắn chẳng có ý định ăn Tết, người khác cũng đừng hòng sống yên với hắn!

"Mưu đồ lần này của Chu Đệ chắc chắn không nhỏ."

Trong thành Tế Nam, Thịnh Dung vừa nhận được tin triều đình sẽ phái quân tiếp viện, cùng với một lượng lớn lương thảo đến.

Người có, lương thảo cũng có, còn gì sánh bằng?

Kết quả, Yên Vương bất ngờ xuất binh, mọi kế hoạch của Thịnh Dung cứ thế tan thành mây khói, nụ cười còn chưa kịp nở đã tắt ngóm.

Thịnh Dung nghiến răng, không cho người khác ăn Tết chứ gì? Được, vậy thì không ăn nữa!! Ai cũng đừng hòng đón Tết!! Thịnh Dung muốn xem, Yên Vương có thật sự đánh hạ được Tế Nam hay không!

Các tướng lĩnh nhận được mệnh lệnh, lập tức tăng tốc xây dựng công sự phòng thủ. Binh sĩ chia thành từng đội, ngày đêm ra ngoài thành đốn củi, vận chuyển đá tảng về, đồng thời trưng thu lương thực ở các thôn lân cận, đề phòng Yên quân cắt đứt đường vận lương, cho quân vây thành.

Tế Nam đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi Yên quân tới. Hành động của Yên Vương lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của mọi người. Đại quân Yên Vương bỏ qua tuyến đường hành quân trước đây, đi qua Cảo Thành, nhân lúc nước sông đóng băng, vượt sông Hô Đà vào ban đêm, rẽ sang Uy Huyện rồi tiến vào Sơn Đông.

Các tướng lĩnh quân Nam Kinh đều có chút hoang mang, không hiểu nổi ý định của Yên Vương là gì. Lẽ nào muốn tái hiện trận Đông Xương năm xưa?

Ai ngờ Yên Vương chẳng hề dừng lại ở Đông Xương, mà đi qua Quán Đào, thẳng tiến xuống phía nam, lần lượt chiếm lĩnh Quan Huyện, Đông Bình, Vận Thành, Cự Dã, Định Đào, Đan Huyện, chỉ chưa đầy hai tháng đã xuyên qua Sơn Đông, bước chân hùng dũng tiến vào Giang Tô.

Yên quân chẳng thèm để ý đến quân Thịnh Dung ở Sơn Đông, cũng không lo bị đánh úp phía sau, một lòng một dạ hành quân thần tốc, hễ thời tiết cho phép là ngày đêm gấp rút lên đường, tiền quân thám thính đều là kỵ binh Mông Cổ và biên quân tinh nhuệ, chỉ cần mười hai kỵ binh đã phá tan quân truy kích ở Trâu Huyện, quả thực có thể gọi là thế như chẻ tre.

Dưới sự chỉ huy của Chu Đệ, Yên quân giống như một viên đạn rời khỏi nòng, không bắn trúng mục tiêu quyết không bỏ cuộc.

Sau khi tiến vào Giang Tô, Yên quân phát động tấn công dữ dội hơn, hai huyện Phong và Bái lần lượt đổi chủ.

Huyện lệnh Bái Huyện là Nhan Bá Vĩ không chịu đầu hàng, nhưng lại không đủ binh lực phòng thủ, trước khi Yên Vương vào thành, ông đã bắt nhi tử về quê, còn mình thì ở lại nha môn, sửa sang y phục, hướng về phía Nam bái lạy, khóc thưa: "Thần không có cách nào báo đáp quốc gia, chỉ có thể lấy cái chết tỏ lòng trung nghĩa!"

Trong di thư, ông mắng chửi Yên Vương là kẻ bất trung bất nghĩa, rồi tự vẫn.

Nhi tử của Nhan Bá Vĩ được đưa ra khỏi thành giữa đường quay lại, thấy thi thể phụ thân, đã nằm sấp xuống đất khóc lớn, sau đó cũng tự vẫn theo.

Sau khi Nhan Bá Vĩ chết, Chỉ Huy Bái Huyện là Vương Hiển đã mở cổng thành, nghênh đón Yên Vương vào thành.

Mạnh Thanh Hòa nhận lệnh truy bắt "Mật thám" của triều đình còn sót lại trong thành, khi vào nha môn, thấy Chủ bộ và Điển sử đều mặc quan phục, ngồi ngay ngắn ở đại đường, đợi Yên quân đến.

Nhìn Chủ bộ cùng những người khác mặt đầy chính khí, Mạnh Thanh Hòa không khỏi cười khổ.

Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng giống như thế lực chính nghĩa đối đầu với tà ác.

Bản thân hắn đi theo Yên Vương tạo phản, trong mắt những người này, hắn chính là gian thần tặc tử giúp Chu Đệ làm điều ác, là điển hình của kẻ xấu.

"Giặc cỏ vô sỉ!"

Dưới sự dẫn dắt của Chủ bộ, đám người trong nha môn bắt đầu lên án Mạnh Thanh Hòa cùng nhóm thuộc hạ, chỉ trích gay gắt. Cả đám không ai biết Mạnh Thanh Hòa tên họ là gì, nhưng điều đó không ngăn cản bọn họ công kích cá nhân và mắng chửi thậm tệ tổ tông nhà người ta.

Mắng chửi một trận này, sống chết gì cũng lưu danh sử sách!

"Loạn thần tặc tử sẽ không được chết tử tế!"

Bị mắng thẳng mặt như vậy, dù tâm tính tốt đến đâu cũng không thể bình tĩnh được.

Mạnh Thanh Hòa phần nào hiểu được tại sao Yên Vương lại bị Phương Hiếu Nhụ chọc tức đến mức nổi cơn thịnh nộ, dù không phải là kẻ cuồng sát, gặp phải tình huống này cũng khó mà giữ được lý trí.

"Đồng Tri, còn nói nhảm với bọn chúng làm gì, để thuộc hạ tự tay trói lại cho xong chuyện!"

Mã Thường siết chặt đao bên hông, hai mắt đỏ ngầu.

Không chỉ Mạnh Thanh Hòa, mà bất cứ binh sĩ Yên quân nào xông vào nha môn đều không tránh khỏi một trận mắng nhiếc.

Không dám đối mặt với Yên Vương mà can gián, lại đi bắt nạt đám tiểu tốt, mắng chửi tổ tông người ta, đây là cái loại bản lĩnh gì vậy?

Năm này qua tháng nọ trấn giữ biên ải, giao chiến với tàn dư Bắc Nguyên, lại dám theo Yên Vương tạo phản, đám biên quân này nào có ai dễ tính.

Bọn họ tạo phản thì đã sao?

Biết bọn họ là loạn thần tặc tử, còn dám phun nước bọt vào mặt, xương cốt chắc chắn rất cứng! Đấng nam nhi như bọn họ thích nhất là hán tử xương cứng!

Tiếc rằng, chỉ có kẻ như Nhan Bá Vĩ mới xứng đáng được gọi là hán tử!

Còn đám người trước mắt này, xứng sao?

Sắc mặt Mã Thường âm trầm, khi một tên thư lại dám mắng đến phụ thân hắn ta, xoẹt một tiếng, hắn ta lập tức rút đao.

Mạnh Thanh Hòa vội ngăn Mã Thường lại.

Yên quân tiến vào Giang Tô, càng lúc càng gần Kinh Thành, nhất cử nhất động đều bị phóng đại rất lớn, ảnh hưởng đến danh tiếng của Yên Vương. Chỉ cần một hành động nhỏ cũng sẽ bị phân định tốt xấu.

Khi Yên quân đi qua Tào Huyện, thấy bên đường có binh sĩ quân Nam Kinh bị thương ngã xuống, Yên Vương đã ra lệnh cứu chữa, còn nói: "Cô khởi binh là để quét sạch gian thần, tướng sĩ có tội tình gì, sao có thể không cứu."

Hành động này rõ ràng là đang có ý đồ tạo dựng thanh danh.

Mạnh Thanh Hòa biết rõ, các tướng lĩnh Yên quân cũng hiểu, dọc đường gặp phải tàn binh bại tướng của triều đình, dù là bị đánh tan tác hay tự đào ngũ, đều được thu nhận, cho ăn mặc đầy đủ. Không ít người cảm động, thay áo Yên quân, gia nhập đội ngũ tạo phản, thề sống chết vì Yên Vương.

Nhờ có những người này gia nhập mà bọn họ cũng có được kha khá lợi ích, tốc độ hành quân của Yên quân nhanh hơn gấp bội.

Đừng coi thường đám binh sĩ tiểu tốt, chính bọn họ mới đóng vai trò then chốt trong chiến tranh. Địa hình cao thấp, phòng thủ thành trì dọc đường hành quân, đều như thiếu nữ vén màn che mặt, lộ rõ ràng từng chi tiết, không còn bí mật gì nữa.

Trước đây, trong tay Yên Vương chỉ có bản đồ do Thẩm Tuyên và Dương Đạc vẽ, giờ đây, hắn đã có cả một đội quân "bản đồ sống".

Quả nhiên tạo dựng thanh danh là việc buôn bán chỉ có lời chứ nào có lỗ, Yên Vương nghĩ thầm, không tạo dựng thì phí quá, phàm là mọi nơi đi qua, hắn đều phải gây dựng thanh danh!

Yên Vương đã có lệnh, các tướng lĩnh dưới trướng đương nhiên không thể phá đám, chẳng những không phá, còn phải cùng nhau tạo dựng.

Đội trên đầu cái danh tạo phản, cho dù ngồi lên ngai vàng cũng sẽ bị người ta chỉ trích lai lịch bất chính. Chu Đệ phải nghĩ cách tẩy trắng cho mình. Mài gươm ngay trước trận tuy không phải không được, nhưng nếu đã có vốn liếng tích lũy từ trước, gươm sẽ mài được sắc bén hơn.

Nghĩ đến đây, Mạnh Thanh Hòa cố nén lửa giận trong lòng, chắp tay thi lễ với Chủ bộ Đường Tử Thanh và đám người vẫn đang không ngừng mắng chửi.

Tiếng mắng chửi của Chủ bộ cùng đám người kia nghẹn lại trong cổ họng, Mã Thường và Yên quân đứng sau Mạnh Thanh Hoà cũng ngây người, hành lễ với kẻ mắng chửi mình? Mạnh Đồng Tri bị chọc tức đến hồ đồ rồi sao?

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mạnh Thanh Hòa mở miệng nói: "Chư vị đều là bậc trung nghĩa, tận trung với triều đình, lâm nguy không sợ chết, đại nghĩa lẫm liệt, sẵn sàng chết để tỏ rõ trong sạch, tại hạ vạn phần bội phục. Có cần tại hạ giúp chư vị chuẩn bị sẵn dây thừng không? Nếu chư vị ngại dây thừng phiền phức, hay là đập đầu vào tường? Theo tại hạ thấy, tường và nền nha môn đều rất chắc chắn, hẳn là không đập vỡ được. Tại hạ quá bội phục chư vị, thật sự không nỡ để thuộc hạ dưới trướng phải động đao kiếm, lỡ như máu chảy đầu rơi thì quá mức tổn thương tình cảm rồi."

Đám người trong nha môn: "..."

Yên quân có mặt: "..." Đồng Tri quả nhiên là bị chọc tức đến hồ đồ rồi!

Nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của đám người trong nha môn, Mạnh Thanh Hòa ho khan một tiếng, đột ngột chuyển giọng: "Tuy bội phục nghĩa khí của chư vị, nhưng tại hạ không thể đồng tình với quan điểm của chư vị. Từ khi Thiên Tử đăng cơ đến nay, đối với việc triều chính chưa có công trạng gì, lại nghe lời nho sĩ, bỏ qua cốt nhục tình thân, bức ép biên ải, bức tử phiên Vương, thật sự xứng với hai chữ nhân hậu ư? Yên Vương Điện hạ khởi binh, là vì nghe theo di huấn của Thái Tổ Cao Hoàng Đế, là vì quét sạch gian thần trong triều, trả lại cho xã tắc thái bình thịnh trị!"

Thấy Chủ bộ Huyện nha định cãi lại, Mạnh Thanh Hòa lập tức cao giọng: "Đại quân đi đến đâu, không hề xâm phạm đến một cọng cỏ ngọn rau, lại còn thương xót lê dân bách tính đang lầm than, Yên Vương Điện hạ mấy lần hạ lệnh phát lương thực cứu đói, chư vị đừng nói với tại hạ là chư vị chẳng hề hay biết? Bách tính Đức Châu các nơi đều ra tận đường tiễn đưa Điện hạ, chư vị cũng chẳng hay ư?"

Chủ bộ và Điển sử phẫn nộ đập bàn: "Đó chẳng qua là nghịch tặc giả nhân giả nghĩa! Thứ dân đen ngu muội, chẳng hiểu đại nghĩa, vì chút lợi lộc trước mắt mà cam tâm theo giặc, cũng là lũ vô sỉ! Chết cũng không đáng tiếc!"

"Thứ dân đen ngu muội sao?" Mạnh Thanh Hòa lắc đầu: "Tại hạ không nghĩ như vậy."

"Các ngươi chỉ là lũ tráo trở, đổi trắng thay đen!"

Mạnh Thanh Hòa nhún vai, không định tiếp tục tranh luận với bọn họ. Yên Vương đúng là kẻ tạo phản, vốn đã không chiếm lý lẽ. Đã đi theo Yên Vương, thì phải giữ vững lập trường. Lôi Hồng Vũ Đế ra nói đi nói lại, chẳng qua cũng chỉ là để biện minh cho Yên Vương. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, thực lực mới quyết định ai là người cười đến cuối cùng, đây không phải là chuyện chỉ dựa vào vài lời mắng nhiếc là có thể thay đổi. Dù có mắng cho hoa lá nở đầy trời, kết quả cũng vẫn như vậy.

Nói xong những điều cần nói, Mạnh Thanh Hòa dẫn theo Mã Thường cùng đám thuộc hạ rời khỏi đại đường Huyện nha, ra đến ngoài cổng lớn. Thấy bách tính tụ tập xung quanh, hắn khẽ nhếch khóe môi, chắp tay thi lễ về phía bên trong, cao giọng nói: "Mạnh mỗ cùng thuộc hạ bội phục lòng trung nghĩa của chư vị! Yên Vương một lòng quét sạch gian thần, trả lại cho xã tắc sự thái bình thịnh trị, chư vị sáng suốt minh đức, hiểu rõ nỗi khổ tâm của Yên Vương, xin hãy nhận của tại hạ một lạy!"

Mã Thường và đám người vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, nhưng thấy Mạnh Đồng Tri hành lễ, cũng đành cúi người theo.

Hành lễ xong, Mạnh Thanh Hòa lại mỉm cười chắp tay với bách tính xung quanh, sau đó hạ giọng nói với Mã Thường: "Dẫn người đến cổng sau nha môn, làm như thế này..."

Mã Thường cười toe toét, hắn ta biết ngay mà, với tính cách của Mạnh Đồng Tri nhà bọn họ, sao có thể bị tát một cái mà lại đưa mặt ra cho người ta đánh tiếp, chắc chắn là phải đá lại một cước mới đúng!!

Chuyện xảy ra trước Huyện nha nhanh chóng được bẩm báo lên Yên Vương.

Suy nghĩ một lát, Yên Vương mỉm cười, nói với Thẩm Tuyên: "Tuyên nhi quả thật có tài nhìn người, việc này, giao cho Mạnh Đồng Tri xử lý đúng là tốt nhất."

"Vương gia quá khen."

Chu Cao Hú và Chu Cao Toại thì thầm bàn luận với nhau, Chu Cao Toại có chút không hiểu, Chu Cao Hú bèn giải thích cho tiểu đệ, bất kể đám người trong Huyện nha là kẻ ngoan cố hay muốn đầu hàng, hành động của Mạnh Thanh Hòa đều đã chặn đứng đường lui của bọn họ.

"Không đầu hàng phụ Vương, chạy về Nam Kinh, triều đình cũng sẽ không tin tưởng bọn họ nữa."

"Nếu bọn họ chết thì sao?"

"Vậy cũng không liên quan đến phụ Vương." Chu Cao Hú cười nói: "Nhất định là bọn họ hiểu rõ gian thần trong triều làm loạn, bất lực, cũng không thể can gián, chỉ có thể lấy cái chết để tỏ rõ chí hướng, lấy cái chết để can gián."

Chu Cao Toại tặc lưỡi, Mạnh Thanh Hòa này, quả thật là lợi hại.

Chưa đầy một khắc sau, lại có tin tức truyền đến, Chủ bộ Huyện nha Đường Tử Thanh, Điển sử Hoàng Khiêm và những người khác đều đã từ bỏ bóng tối hướng về ánh sáng, dưới sự "bảo vệ" của Mạnh Đồng Tri, đã đến đại doanh.

Còn việc là tự đi hay bị bịt miệng đánh ngất khiêng đến... dù sao người cũng đã đến rồi, kết quả đã rõ ràng, quá trình ra sao, không cần truy cứu nữa.

Yên Vương khen ngợi Đường Tử Thanh, Hoàng Khiêm cùng những người khác sáng suốt minh đức, đồng thời hạ lệnh hậu táng Nhan Huyện lệnh, sắp xếp thỏa đáng cho gia quyến của ông. Lại đứng trước mặt bách tính trong thành, nhỏ hai giọt lệ nóng hổi, lớn tiếng than thở: "Nhan Huyện lệnh là người trung nghĩa, thật sự là người trung nghĩa!"

Chỉ Huy Bái huyện Vương Hiển cùng những người khác mặt mày đau buồn, miệng kêu khóc "Nhan huynh", nhưng chân lại đạp lên vai người chết để leo lên vị trí cao hơn.

Kiểm kê kho lương Huyện nha xong, theo lệ thường, Yên Vương hạ lệnh phát lương thực.

Bách tính Bái huyện tay xách lương thực được chia, ai nấy đều cảm kích lòng nhân từ của Yên Vương.

Đường Tử Thanh và Hoàng Khiêm bị Mạnh Thanh Hòa trói từ cửa sau Huyện nha ra, nhìn thấy những bậc lão nhân và phú hào trong thành vào lều lớn bái kiến Yên Vương, trong lòng vô cùng khó chịu. Định mở miệng mắng nhiếc thêm vài câu, lại bị binh sĩ hung dữ trừng mắt, nắm đấm to như cái bát siết chặt rồi lại thả lỏng, xương cốt kêu răng rắc.

Không được động thủ!!

Mạnh Đồng Tri đã nói, phải lấy lý lẽ để thuyết phục người khác.

Ở chung với nhóm quân hán đã quen dùng nắm đấm nói chuyện, xem ra, ngày tháng của Đường Chủ bộ và đám thuộc hạ e rằng sẽ "phong phú" lắm đây.

Đại quân chỉ dừng chân ở Bái Huyện ba ngày rồi lại lên đường. Quân tiên phong thăm dò vượt sông Phong, tập hợp thuyền bè dọc đường, mục tiêu thẳng tiến đến Từ Châu.

Đến lúc này, Thịnh Dung và Bình An mới chưng hửng, rốt cuộc cũng hiểu rõ ý đồ thực sự của Yên Vương.

Tế Nam, hắn không đánh nữa.

Địa bàn, hắn cũng chẳng màng.

Mục tiêu của Yên Vương chỉ có Kinh Thành!

Binh lực trấn giữ Kinh Thành mỏng, Yên quân lại khí thế ngút trời, Thịnh Dung và Bình An ruột gan run rẩy, không còn cố thủ thành trì nữa, vội vàng điều động quân đội, bám sát theo sau Yên Vương.

Bằng mọi giá phải chặn Yên Vương lại, ít nhất cũng phải làm chậm bước chân Chu Đệ. Đồng thời, cấp tốc gửi thư về Kinh Thành, một khi để Yên Vương đánh vào Nam Kinh thì mọi chuyện coi như xong.

Bình An đóng quân gần hơn, lập tức dẫn bốn vạn quân xông lên trước.

Yên quân toàn là kỵ binh, song, quân của Bình An cũng không phải hạng xoàng, hai bên cứ thế rượt đuổi, hễ có cơ hội là Bình An lại cho binh sĩ cắn đuôi Yên quân một phát. Suốt một tháng trời, Yên Vương công thành đóng trại đều không được yên ổn, tức giận đến mức nghe theo kế của Thẩm Tuyên, mai phục ở sông Phì, lấy gạch đập Bình An một cú đau điếng người.

Hai bên bờ sông Phì địa thế bằng phẳng, cây cối thưa thớt, vốn không phải nơi lý tưởng để mai phục.

Bình An nằm mơ cũng không ngờ Yên Vương lại đợi ở đây để cho mình ăn gạch, lúc chiều tối dẫn quân qua cầu, bỗng nhiên từ bờ sông nhảy ra vô số Yên quân mình khoác lá cây, đầu đội cỏ khô, đúng là dọa cho Bình An một phen hú vía.

Vì trời đã nhá nhem tối, phản ứng đầu tiên của quân Bình An không phải là gặp mai phục, mà là gặp phải ma quỷ nơi rừng sâu heo hút. Hoảng sợ chen lấn, trên cầu tắc nghẽn, dưới cầu giẫm đạp, vô số người cứ thế rơi xuống nước.

Yên quân thừa thế truy kích, đánh cho quân Bình An đại bại.

Chu Cao Hú cũng một thân lá khô cỏ rạ, lau bùn đất trên mặt, cười lớn vỗ vai Mạnh Thanh Hòa: "Mạnh Đồng Tri quả nhiên là nhân tài, nghĩ ra được kế này, Cô thật sự bội phục!"

Tuy rằng trông hơi thảm hại, lại còn phải lăn lộn trong đất cát, nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt.

Gỡ bỏ cỏ khô trên đầu, Chu Cao Hú lại vỗ vai Mạnh Thanh Hòa hai cái: "Từ nay Cô không nói Mạnh Đồng Tri giống tiểu nương tử nữa, Mạnh Đồng Tri đúng là nam tử hán, chân chính, chân chính!"

Mạnh Thanh Hòa: "..."

Đây là đang khen hắn đúng chứ? Nhưng sao nghe xong lại muốn đấm người thế này?

Đại phá nhóm quân của Bình An, dọn sạch chướng ngại vật đầu tiên trên đường tiến quân về Nam Kinh, Yên Vương lệnh cho Thẩm Tuyên dẫn quân tiên phong cắt đứt đường vận lương của Từ Châu.

Tháng ba, ngày Bính Ngọ, Thẩm Tuyên dẫn quân đến Đại Điếm, vừa vặn đụng độ quân đội do Thiết Huyễn dẫn đầu.

Trùng hợp thay, Thiết Huyễn và Từ Huy Tổ cũng lĩnh mệnh chi viện Tế Nam, chưa ra khỏi Giang Tô thì Yên Vương đã đánh tới.

Đến sớm không bằng đến đúng lúc, đánh ở đâu mà chẳng phải đánh.

Thiết Huyễn, người từng đại phá Chu Đệ ở Tế Nam, rất tự tin, hạ lệnh cho binh sĩ chủ động tấn công, quyết tâm dùng ưu thế binh lực tiêu diệt nhóm Yên quân này.

Thiết Huyễn nghĩ cũng hay, kế hoạch đã được hắn ta và các tướng lĩnh vạch cũng đâu ra đấy, đáng tiếc là hắn ta đã đánh giá cao bản thân, lại đánh giá thấp sức chiến đấu của đối phương.

Suy cho cùng, chiến thắng ở Tế Nam phần lớn là do may mắn. Nếu không có thần bài của Thái Tổ Cao Hoàng Đế, chưa chắc đã có thể buộc Yên Vương lui binh.

Thẩm Tuyên bên kia lại là một sát thần chính hiệu, quân đội của Thiết Huyễn phần lớn là tráng đinh do Tề Thái, Hoàng Tử Trừng vừa chiêu mộ, chưa từng trải qua cảnh chém giết đẫm máu thực sự, lại càng chưa từng gặp phải mãnh tướng như Thẩm Tuyên, đội hình bày binh bố trận, chỉ hai lần xung phong đã bị đánh tan.

Cho dù là biên quân hay kỵ binh Mông Cổ, từ khi khai chiến đến nay, đây là lần đầu tiên gặp phải kẻ địch yếu ớt đến vậy.

Đao vừa giơ lên, người đã chạy mất.

Tuy rằng sức chiến đấu của vệ quân phương Nam kém hơn biên quân phương Bắc, nhưng cũng không đến mức chênh lệch nhiều như vậy chứ?

Hay lại là kế dụ địch?

Thủ đoạn này, quân triều đình dùng nhiều lắm rồi!!

Yên quân có hơi chần chừ, nhưng Thẩm Tuyên thân là chủ Tướng lại không hề dừng ngựa, tay cầm trường đao, phát động đợt xung phong thứ ba vào nhóm quân đang tan tác của Thiết Huyễn.

Chủ Tướng đã xông lên, dù có là bẫy thì làm thuộc hạ cũng phải liều mình lao theo.

Thế là, bất chấp tất cả, nhánh quân tiên phong như nước lũ cuồn cuộn, gào thét cuốn đi, ồ ạt lao tới.

Mạnh Thanh Hòa muốn bám sát Thẩm Tuyên, nhưng thấy hơi khó khăn.

Thẩm Tuyên xông lên quá nhanh, quân Thiết Huyễn chạy cũng chẳng chậm.

Hai cẳng chạy với bốn vó ngựa mà vẫn giữ được khoảng cách vài mét, đúng là tiềm năng vô hạn, sức bùng nổ cũng kinh người.

Được Cao Phúc cùng đám thân binh bảo vệ, Mạnh Thanh Hòa không còn xông pha theo đại quân nữa, mà ở lại phía sau, làm nhiệm vụ "nhặt của rơi".

Ở trong quân bốn năm, tuy không bằng Cao Phúc dày dạn kinh nghiệm, nhưng cũng nhìn ra được đám quân Nam Kinh kia có gì đó không đúng. Không giống vệ quân, mà giống đám nông dân vừa bị lùa ra chiến trường hơn.

Gặp những tên còn sống, Mạnh Thanh Hòa ngăn Cao Phúc và đám thân binh đang định vung đao kết liễu, chọn vài tên hỏi dò, quả nhiên, phần lớn binh sĩ trong đội quân này đều là lính mới chiêu mộ.

Từ lúc khoác lên mình áo giáp đến khi bị lôi ra chiến trường, thời gian ngắn nhất cũng chỉ nửa tháng, quân đội kiểu này mà có sức chiến đấu mới lạ.

"Tiểu nhân nghe Tổng Kỳ nói là sẽ đến Tế Nam, không ngờ..."

Đến Tế Nam?

Mạnh Thanh Hòa bừng tỉnh, tám phần là triều đình tưởng Yên Vương sẽ đợi đến mùa xuân mới tấn công, đưa quân đến Tế Nam cũng có thể luyện binh. Người đông thế mạnh, lại có thể phô trương thanh thế. Đóng quân trong thành, mật thám của Yên quân làm sao biết được đây là vệ quân hay là đám ô hợp tạm bợ?

Mưu kế cũng hay đấy, nhưng tiếc là hụt.

"Cứu người trước đã, đợi Thẩm Chỉ Huy quay lại rồi nghe theo phân phó."

"Tuân lệnh!"

Đi theo sau đại quân, Mạnh Thanh Hòa nhặt được ba tên Bách Hộ, hai tên Tổng Kỳ, một tên Tiểu Kỳ và hơn hai mươi tên sĩ tốt. Những người này đều không bị thương quá nặng, mang đi theo tuyệt đối không vấn đề gì.

Mạnh Thanh Hòa không lo bọn họ sẽ đột nhiên nổi dậy, lấy mạng nhỏ của mình. Lúc không bị thương, bọn họ cũng chẳng phải đối thủ của Cao Phúc và đám thân binh, huống chi là bây giờ?

Đi được một lúc, Cao Phúc lại phát hiện một tên quân Nam Kinh bị thương nặng. Mặc áo giáp sĩ tốt bình thường, nhưng lại để râu kiểu văn nhân. Mặt mũi đầy máu và bụi đất, không nhìn rõ tướng mạo. Bên cạnh người này có cả Bách Hộ và Thiên Hộ quân Nam Kinh đã ngã xuống. Nhìn vị trí nằm, dường như bọn họ đang cố gắng bảo vệ người này.

Cao Phúc thấy lạ, Mạnh Thanh Hòa cũng nhíu mày, gọi ba tên Bách Hộ đi theo phía sau lại: "Các ngươi có nhận ra người này không?"

Cao Phúc lôi người nọ lại, ba tên Bách Hộ đồng thời kinh hô: "Thiết Thị Lang?!"

Thiết Thị Lang?

Trong đầu Mạnh Thanh Hòa lóe lên một ý nghĩ, vội vàng hỏi: "Các ngươi nói hắn là ai?"

"Bẩm Đồng Tri, đây là Thiết Huyễn, Binh Bộ Tả Thị Lang."

Mạnh Thanh Hòa trừng mắt, nhìn Thiết Huyễn đang phẫn nộ nhưng không nói nên lời, trời ơi đất hỡi, Thẩm Chỉ Huy giết cả đường mà lại bỏ sót người quan trọng như này sao?

"Đồng Tri, ngài xem..."

"Mau đỡ dậy... Cao Phúc, đừng kéo áo, lỡ siết chết người ta thì sao?" Mạnh Thanh Hòa trừng mắt, của rơi này nhặt được cũng không dễ dàng, chẳng lẽ do ông trời thấy hắn thành tâm?

Cao Phúc buông cổ áo Thiết Huyễn ra, đặt hắn ta lên lưng ngựa, đầu chúc xuống, trông như đang chở một bao tải gạo.

Thiết Huyễn là bậc trượng phu, thà chết chứ không chịu nhục.

Bị quân địch cứu, lại còn bị "hành hạ" như vậy, tức giận đến mức nghẹn thở, ngất lịm đi.

"Đồng Tri, giờ làm sao ạ?"

Mạnh Thanh Hòa xua tay, ngất thì cứ ngất, trước tiên cầm máu đã, đừng để người ta chết. Không cần thay y phục, cũng không cần lau mặt, đợi đại quân đến, đưa thẳng đến trước mặt Yên Vương.

Nãy giờ Thiết Huyễn không nói tiếng nào, chẳng lẽ bị thương ở cổ họng?

Để chắc ăn, sau khi về doanh trại phải nghĩ cách nào đó không cho hắn ta nói, dù Yên Vương nhất định phải giết hắn ta, chắc cũng sẽ cho hắn ta một cái chết sảng khoái.

Nếu không giết... Mạnh Thanh Hòa lắc đầu, nhiệm vụ này thật sự quá khó khăn.

Nhưng mà, hắn nhớ Thiết Huyễn phải đến khi thành Nam Kinh thất thủ thì mới bị bắt chứ nhỉ?

Sớm thế này đã bị hắn nhặt được, là trùng hợp ngẫu nhiên hay lại do hiệu ứng cánh bướm đây?

Nghĩ không ra, Mạnh Thanh Hòa dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ đợi Thẩm Tuyên trở về rồi tính tiếp.

Đêm xuống, sau khi quân tiên phong đóng trại, Mạnh Thanh Hòa bẩm báo việc bắt được Thiết Huyễn cho Thẩm Tuyên.

"Chỉ Huy thấy nên xử lý thế nào cho ổn thỏa?"

Thẩm Tuyên cởi đao, nới lỏng tay áo: "Đợi đại quân đến, giao cho Vương gia xử trí."

Mạnh Thanh Hòa gật đầu, cũng chỉ có thể làm vậy.

Hy vọng Thiết Huyễn cứ tiếp tục câm đi, nếu không thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi.

Dùng muối nóng hay đường nóng nhỉ? Thôi đừng nên hun khói, làm vậy có hơi quá đáng.

Đang nghĩ ngợi, cằm bỗng bị nâng lên, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.

"Thập Nhị Lang đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì."

Mạnh Thanh Hòa cười cười, muốn cứu Thiết Huyễn một mạng thật sự rất khó, nhưng hắn nợ đối phương ân tình, dù sao cũng phải nghĩ cách trả, bất kể Thiết Huyễn nghĩ thế nào, chỉ cần hắn thấy đúng là được.

Thẩm Tuyên không hỏi nhiều, hôn nhẹ lên môi Mạnh Thanh Hòa: "Ngủ đi."

Ngọn nến tắt, hai người nằm xuống, bên ngoài lều có tiếng bước chân tuần tra của binh sĩ.

Trong vòng tay ấm áp quen thuộc, Mạnh Thanh Hòa dần chìm vào giấc ngủ.

Giữa tiếng thở đều đều, Thẩm Tuyên bỗng mở mắt, ánh mắt lướt qua Mạnh Thanh Hòa đang ngủ say, một lúc sau, ôm người vào lòng, trong lều chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Hai ngày sau, đại quân đến, biết tin Mạnh Thanh Hòa bắt được Thiết Huyễn, Yên Vương lập tức cho người mời hắn ta đến, thấy Thiết Huyễn bị thương nặng, còn lệnh cho đại phu đi theo quân chữa trị.

Qua hai ngày, Thiết Huyễn đã hồi phục được chút sức lực, chỉ là giọng nói vẫn chưa khỏi. Gặp Chu Đệ, hắn ta không hành lễ, cũng không mắng chửi, chỉ đứng thẳng lưng, trừng mắt nhìn, dùng biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể để thể hiện sự phẫn nộ tột cùng.

"Thiết Phương Bá có lời gì muốn nói với Cô sao?"

Phương Bá là cách gọi khác của Bố Chính Sứ, Chu Đệ gọi Thiết Huyễn là Phương Bá chứ không phải Thị Lang, đủ thấy hắn oán hận trận Tế Nam đến mức nào.

Thiết Huyễn cười lạnh: "Loạn thần tặc tử, sao dám ngang nhiên đứng giữa thiên hạ!"

Giọng nói khàn đặc khó nghe, như tiếng ống bễ cũ bị kéo.

Mạnh Thanh Hòa giật mình, y hộ đi theo quân tiên phong rõ ràng nói với hắn, Thiết Huyễn vẫn chưa thể nói được mà! Biết thế này, hắn đã đổ nước đường nóng vào mồm Thiết Huyễn rồi!

Yên Vương mặt mày âm trầm, Thiết Huyễn vẫn hiên ngang nói từng chữ một: "Mồm nói Tĩnh Nan, thực chất là tạo phản! Kẻ đại nghịch bất đạo như ngươi, ắt sẽ bị trời phạt! Trời không trị, ngươi cũng sẽ không được chết tử tế! Ngày sau trước linh vị Thái Tổ..."

Rầm!

Thiết Huyễn chưa nói hết câu đã bị Chu Cao Hú một cước đá bay.

"Tên hỗn láo! Ngươi là cái thá gì mà dám sỉ nhục phụ Vương ta!"

Thiết Huyễn khóe miệng chảy máu, nhưng không hề sợ hãi, đứng dậy, vẫn nhìn Chu Đệ cười lạnh.

"Ngươi..."

Chu Cao Hú còn muốn tiến lên, nhưng bị Chu Đệ ngăn lại.

"Nếu Thiết Phương Bá đã một lòng muốn chết, Cô cũng không ngại thành toàn cho ngươi! Người đâu!"

Một tiếng kêu xuống, hai thân binh bước vào lều, lôi Thiết Huyễn ra ngoài.

Tiếng mắng chửi khàn đặc dần xa, Chu Cao Hú nói: "Phụ Vương, nhi thần muốn tự tay giết tên đó!"

"Đi đi."

Chu Cao Hú một tay đặt lên chuôi đao, sải bước ra khỏi lều, chẳng mấy chốc, tiếng mắng chửi biến mất, thay vào đó là tiếng máu phun và tiếng đầu người lăn lông lốc trên đất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro