Chương 95 -1: Thắng lợi rực rỡ II
Năm Kiến Văn thứ tư, tháng giêng, đại quân của Yên Vương kéo ra khỏi Bắc Bình, mũi nhọn lại chĩa thẳng về hướng Sơn Đông.
Thịnh Dung và các tướng lĩnh triều đình nằm mơ cũng chẳng ngờ Yên Vương lại hành động nhanh đến vậy. Đánh nhau ba năm ròng, hai bên đã ngầm hiểu với nhau, tháng giêng không đánh, sang xuân mới động binh. Ấy vậy mà Yên Vương bỗng dưng chẳng thèm giữ lệ cũ, tháng giêng đã nổi lửa, pháo bắnđùng đùng, gươm giáo sáng loáng, hô đánh hét giết, rõ ràng hắn chẳng có ý định ăn Tết, người khác cũng đừng hòng sống yên với hắn!
"Mưu đồ lần này của Chu Đệ chắc chắn không nhỏ."
Trong thành Tế Nam, Thịnh Dung vừa nhận được tin triều đình sẽ phái quân tiếp viện, cùng với một lượng lớn lương thảo đến.
Người có, lương thảo cũng có, còn gì sánh bằng?
Kết quả, Yên Vương bất ngờ xuất binh, mọi kế hoạch của Thịnh Dung cứ thế tan thành mây khói, nụ cười còn chưa kịp nở đã tắt ngóm.
Thịnh Dung nghiến răng, không cho người khác ăn Tết chứ gì? Được, vậy thì không ăn nữa!! Ai cũng đừng hòng đón Tết!! Thịnh Dung muốn xem, Yên Vương có thật sự đánh hạ được Tế Nam hay không!
Các tướng lĩnh nhận được mệnh lệnh, lập tức tăng tốc xây dựng công sự phòng thủ. Binh sĩ chia thành từng đội, ngày đêm ra ngoài thành đốn củi, vận chuyển đá tảng về, đồng thời trưng thu lương thực ở các thôn lân cận, đề phòng Yên quân cắt đứt đường vận lương, cho quân vây thành.
Tế Nam đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi Yên quân tới. Hành động của Yên Vương lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của mọi người. Đại quân Yên Vương bỏ qua tuyến đường hành quân trước đây, đi qua Cảo Thành, nhân lúc nước sông đóng băng, vượt sông Hô Đà vào ban đêm, rẽ sang Uy Huyện rồi tiến vào Sơn Đông.
Các tướng lĩnh quân Nam Kinh đều có chút hoang mang, không hiểu nổi ý định của Yên Vương là gì. Lẽ nào muốn tái hiện trận Đông Xương năm xưa?
Ai ngờ Yên Vương chẳng hề dừng lại ở Đông Xương, mà đi qua Quán Đào, thẳng tiến xuống phía nam, lần lượt chiếm lĩnh Quan Huyện, Đông Bình, Vận Thành, Cự Dã, Định Đào, Đan Huyện, chỉ chưa đầy hai tháng đã xuyên qua Sơn Đông, bước chân hùng dũng tiến vào Giang Tô.
Yên quân chẳng thèm để ý đến quân Thịnh Dung ở Sơn Đông, cũng không lo bị đánh úp phía sau, một lòng một dạ hành quân thần tốc, hễ thời tiết cho phép là ngày đêm gấp rút lên đường, tiền quân thám thính đều là kỵ binh Mông Cổ và biên quân tinh nhuệ, chỉ cần mười hai kỵ binh đã phá tan quân truy kích ở Trâu Huyện, quả thực có thể gọi là thế như chẻ tre.
Dưới sự chỉ huy của Chu Đệ, Yên quân giống như một viên đạn rời khỏi nòng, không bắn trúng mục tiêu quyết không bỏ cuộc.
Sau khi tiến vào Giang Tô, Yên quân phát động tấn công dữ dội hơn, hai huyện Phong và Bái lần lượt đổi chủ.
Huyện lệnh Bái Huyện là Nhan Bá Vĩ không chịu đầu hàng, nhưng lại không đủ binh lực phòng thủ, trước khi Yên Vương vào thành, ông đã bắt nhi tử về quê, còn mình thì ở lại nha môn, sửa sang y phục, hướng về phía Nam bái lạy, khóc thưa: "Thần không có cách nào báo đáp quốc gia, chỉ có thể lấy cái chết tỏ lòng trung nghĩa!"
Trong di thư, ông mắng chửi Yên Vương là kẻ bất trung bất nghĩa, rồi tự vẫn.
Nhi tử của Nhan Bá Vĩ được đưa ra khỏi thành giữa đường quay lại, thấy thi thể phụ thân, đã nằm sấp xuống đất khóc lớn, sau đó cũng tự vẫn theo.
Sau khi Nhan Bá Vĩ chết, Chỉ Huy Bái Huyện là Vương Hiển đã mở cổng thành, nghênh đón Yên Vương vào thành.
Mạnh Thanh Hòa nhận lệnh truy bắt "Mật thám" của triều đình còn sót lại trong thành, khi vào nha môn, thấy Chủ bộ và Điển sử đều mặc quan phục, ngồi ngay ngắn ở đại đường, đợi Yên quân đến.
Nhìn Chủ bộ cùng những người khác mặt đầy chính khí, Mạnh Thanh Hòa không khỏi cười khổ.
Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng giống như thế lực chính nghĩa đối đầu với tà ác.
Bản thân hắn đi theo Yên Vương tạo phản, trong mắt những người này, hắn chính là gian thần tặc tử giúp Chu Đệ làm điều ác, là điển hình của kẻ xấu.
"Giặc cỏ vô sỉ!"
Dưới sự dẫn dắt của Chủ bộ, đám người trong nha môn bắt đầu lên án Mạnh Thanh Hòa cùng nhóm thuộc hạ, chỉ trích gay gắt. Cả đám không ai biết Mạnh Thanh Hòa tên họ là gì, nhưng điều đó không ngăn cản bọn họ công kích cá nhân và mắng chửi thậm tệ tổ tông nhà người ta.
Mắng chửi một trận này, sống chết gì cũng lưu danh sử sách!
"Loạn thần tặc tử sẽ không được chết tử tế!"
Bị mắng thẳng mặt như vậy, dù tâm tính tốt đến đâu cũng không thể bình tĩnh được.
Mạnh Thanh Hòa phần nào hiểu được tại sao Yên Vương lại bị Phương Hiếu Nhụ chọc tức đến mức nổi cơn thịnh nộ, dù không phải là kẻ cuồng sát, gặp phải tình huống này cũng khó mà giữ được lý trí.
"Đồng Tri, còn nói nhảm với bọn chúng làm gì, để thuộc hạ tự tay trói lại cho xong chuyện!"
Mã Thường siết chặt đao bên hông, hai mắt đỏ ngầu.
Không chỉ Mạnh Thanh Hòa, mà bất cứ binh sĩ Yên quân nào xông vào nha môn đều không tránh khỏi một trận mắng nhiếc.
Không dám đối mặt với Yên Vương mà can gián, lại đi bắt nạt đám tiểu tốt, mắng chửi tổ tông người ta, đây là cái loại bản lĩnh gì vậy?
Năm này qua tháng nọ trấn giữ biên ải, giao chiến với tàn dư Bắc Nguyên, lại dám theo Yên Vương tạo phản, đám biên quân này nào có ai dễ tính.
Bọn họ tạo phản thì đã sao?
Biết bọn họ là loạn thần tặc tử, còn dám phun nước bọt vào mặt, xương cốt chắc chắn rất cứng! Đấng nam nhi như bọn họ thích nhất là hán tử xương cứng!
Tiếc rằng, chỉ có kẻ như Nhan Bá Vĩ mới xứng đáng được gọi là hán tử!
Còn đám người trước mắt này, xứng sao?
Sắc mặt Mã Thường âm trầm, khi một tên thư lại dám mắng đến phụ thân hắn ta, xoẹt một tiếng, hắn ta lập tức rút đao.
Mạnh Thanh Hòa vội ngăn Mã Thường lại.
Yên quân tiến vào Giang Tô, càng lúc càng gần Kinh Thành, nhất cử nhất động đều bị phóng đại rất lớn, ảnh hưởng đến danh tiếng của Yên Vương. Chỉ cần một hành động nhỏ cũng sẽ bị phân định tốt xấu.
Khi Yên quân đi qua Tào Huyện, thấy bên đường có binh sĩ quân Nam Kinh bị thương ngã xuống, Yên Vương đã ra lệnh cứu chữa, còn nói: "Cô khởi binh là để quét sạch gian thần, tướng sĩ có tội tình gì, sao có thể không cứu."
Hành động này rõ ràng là đang có ý đồ tạo dựng thanh danh.
Mạnh Thanh Hòa biết rõ, các tướng lĩnh Yên quân cũng hiểu, dọc đường gặp phải tàn binh bại tướng của triều đình, dù là bị đánh tan tác hay tự đào ngũ, đều được thu nhận, cho ăn mặc đầy đủ. Không ít người cảm động, thay áo Yên quân, gia nhập đội ngũ tạo phản, thề sống chết vì Yên Vương.
Nhờ có những người này gia nhập mà bọn họ cũng có được kha khá lợi ích, tốc độ hành quân của Yên quân nhanh hơn gấp bội.
Đừng coi thường đám binh sĩ tiểu tốt, chính bọn họ mới đóng vai trò then chốt trong chiến tranh. Địa hình cao thấp, phòng thủ thành trì dọc đường hành quân, đều như thiếu nữ vén màn che mặt, lộ rõ ràng từng chi tiết, không còn bí mật gì nữa.
Trước đây, trong tay Yên Vương chỉ có bản đồ do Thẩm Tuyên và Dương Đạc vẽ, giờ đây, hắn đã có cả một đội quân "bản đồ sống".
Quả nhiên tạo dựng thanh danh là việc buôn bán chỉ có lời chứ nào có lỗ, Yên Vương nghĩ thầm, không tạo dựng thì phí quá, phàm là mọi nơi đi qua, hắn đều phải gây dựng thanh danh!
Yên Vương đã có lệnh, các tướng lĩnh dưới trướng đương nhiên không thể phá đám, chẳng những không phá, còn phải cùng nhau tạo dựng.
Đội trên đầu cái danh tạo phản, cho dù ngồi lên ngai vàng cũng sẽ bị người ta chỉ trích lai lịch bất chính. Chu Đệ phải nghĩ cách tẩy trắng cho mình. Mài gươm ngay trước trận tuy không phải không được, nhưng nếu đã có vốn liếng tích lũy từ trước, gươm sẽ mài được sắc bén hơn.
Nghĩ đến đây, Mạnh Thanh Hòa cố nén lửa giận trong lòng, chắp tay thi lễ với Chủ bộ Đường Tử Thanh và đám người vẫn đang không ngừng mắng chửi.
Tiếng mắng chửi của Chủ bộ cùng đám người kia nghẹn lại trong cổ họng, Mã Thường và Yên quân đứng sau Mạnh Thanh Hoà cũng ngây người, hành lễ với kẻ mắng chửi mình? Mạnh Đồng Tri bị chọc tức đến hồ đồ rồi sao?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mạnh Thanh Hòa mở miệng nói: "Chư vị đều là bậc trung nghĩa, tận trung với triều đình, lâm nguy không sợ chết, đại nghĩa lẫm liệt, sẵn sàng chết để tỏ rõ trong sạch, tại hạ vạn phần bội phục. Có cần tại hạ giúp chư vị chuẩn bị sẵn dây thừng không? Nếu chư vị ngại dây thừng phiền phức, hay là đập đầu vào tường? Theo tại hạ thấy, tường và nền nha môn đều rất chắc chắn, hẳn là không đập vỡ được. Tại hạ quá bội phục chư vị, thật sự không nỡ để thuộc hạ dưới trướng phải động đao kiếm, lỡ như máu chảy đầu rơi thì quá mức tổn thương tình cảm rồi."
Đám người trong nha môn: "..."
Yên quân có mặt: "..." Đồng Tri quả nhiên là bị chọc tức đến hồ đồ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro