Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Lần đầu đến Khai Bình Vệ

Chương 9: Lần đầu đến Khai Bình Vệ

Lại một lần nữa, Mạnh Thanh Giang bị hãm hại trở tay không kịp, mỗi lần nhìn Mạnh Thanh Hòa, ánh mắt đều thể hiện rất rõ mong muốn uống máu, ăn thịt, lột da hắn.

Vị cựu Lang trung đầu đội một cục u lớn, lại đối xử với Mạnh Thanh Hòa vô cùng tốt, trên đường đi thỉnh thoảng quay lại mỉm cười, mang theo phong thái của một văn nhân và sự hào sảng của võ tướng, khuôn mặt bụi bặm tràn đầy cảm khái như gặp được tri kỷ.

Lợi dụng lúc mấy tay nha dịch lại lén lút chuồn đi làm việc gì đó, Lang trung đại nhân tiến đến gần Mạnh Thanh Hòa, thở dài nói: "Tiểu hữu có tài năng như đá chìm gỗ nổi, quả thực là tấm gương cho đời sau. Nếu làm quan trong triều, nhất định có thể Hàng Long Phục Hổ, lên như diều gặp gió, vứt bỏ giấy mực bút nghiên đi tòng quân đúng là đáng tiếc. Nếu tại hạ có ba phần tài năng của tiểu hữu, cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này, than ôi! Hỏi thật, ngươi không suy nghĩ lại sao? Nếu muốn thi lại khoa cử, cũng không phải không có cách, tại hạ có thể giới thiệu cho ngươi..."

Mạnh Thanh Hòa dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên liếc hắn ta. Vị đại nhân này đã thảm đến mức bị sung quân đi biên ải mà còn muốn giới thiệu cho hắn?

Lang trung đại nhân chắc chắn bị đập chấn động não, trong thời gian ngắn không có dấu hiệu hồi phục.

Trên quãng đường đi ngày càng xa xôi, Mạnh Thanh Giang luôn siêng năng luyện tập tuyệt kỹ giết người bằng ánh mắt, Mạnh Hổ thì vẫn cứ chính trực, lương thiện và tỏa sáng rực rỡ, Lang trung đại nhân cứ có cơ hội là sẽ chăm chỉ rỉ tai rủ rê hắn đi làm công nhân viên chức Đại Minh. Mạnh Thanh Hòa như cây xương rồng héo úa ngày càng tiều tụy.

Tâm mệt, thân cũng mệt.

Sự nghiệp giao thông vận tải của Đại Minh vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu, đường sá không tốt, phương tiện đi lại thiếu thốn, ở vùng biên giới, xe ngựa cao cấp là tồn tại mang tính chất truyền thuyết, thần thoại.

Trong tình huống này, quãng đường mà hậu thế chỉ cần lái xe vài giờ, Mạnh Thanh Hòa và những người khác phải đi mất vài ngày. Thêm vào đó, Lang trung đại nhân thỉnh thoảng lại lên "tinh thần Đường Tăng", cả ngày niệm kim cô chú bên tai Mạnh Thanh Hoà, muốn độ hoá để hắn giác ngộ tinh thần làm quan. Vừa đến đích, nhìn thấy bức tường thành cao lớn của Khai Bình Vệ, Mạnh Thanh Hòa suýt nữa ngã xuống đất gào khóc tức tưởi.

Giải thoát rồi, cuối cùng cũng giải thoát rồi!

Không có gì khó chịu hơn việc bị người khác "Đường Tăng", cuối cùng, hắn đã hiểu được nỗi khổ của Tôn Hành Giả. Biết vậy, hôm đó hắn tuyệt đối sẽ không đá Mạnh Thanh Giang!

"Đến nơi rồi."

Mấy tên nha dịch đã quen với việc áp giải phạm nhân đến biên giới, quen đường quen lối mà đi đến thành môn, gặp được binh sĩ thủ thành cũng là người quen, vừa mở miệng chào hỏi, câu đầu tiên đã là: "Lần này ngươi đưa đến đây quan viên phẩm mấy đấy? Sao chỉ có một người vậy? Số còn lại xử trảm hết rồi sao? Ầy, dạo này bên chúng ta thiếu người lắm."

Mạnh Thanh Hòa nghe xong toát mồ hôi lạnh, có thể thấy, chuyện quan viên phạm tội bị sung quân đã thành trào lưu, mỗi tháng không đến mấy lần thì đúng là chuyện lạ.

Minh Thái Tổ, ngài đúng là uy vũ bá khí!

Nha dịch dẫn Lang trung đại nhân vào thành, Mạnh Thanh Hòa tiến lên một bước, đưa thẻ gỗ và giấy thông hành lên, trong lúc binh sĩ xem giấy tờ công văn, hắn ngẩng đầu nhìn cổng thành và tường đất cao lớn bao quanh, trong lòng dâng lên một cảm xúc pha trộn giữa sự thê lương và phóng khoáng của chiến trường nơi biên ải.

Khai Bình Vệ là địa điểm quan trọng bảo vệ biên cương phía bắc Đại Minh, từng là Thượng Đô của nhà Nguyên, được Nguyên Thế Tổ Hốt Tất Liệt xây dựng nên, sau khi nhà Nguyên định đô ở Yến Kinh thì nơi này cũng trở thành thủ đô thứ hai. Nguyên Thế Tổ đăng cơ ở đây, Nguyên Thuận Đế bị đuổi từ nơi này đến Ứng Xương, trải qua trăm năm mưa gió bào mòn, nó chứng kiến sự trỗi dậy và suy sụp của cả một triều đại, là chứng nhân cho sự thịnh suy của các dân tộc du mục và vương triều nhà Hán ở cuối thời kỳ chiến tranh khói lửa nhà Nguyên.

Huy hoàng, vinh quang, chiến loạn, hỏa-thiêu.

Trên tường thành có dấu vết tu sửa bằng đất và gạch ngói, bảy cổng ban đầu đã bị đóng sáu cổng, chỉ còn lại cổng nam để ra vào. Hai chữ Khai Bình trên cổng thành, bị cát vàng nhuộm màu, mang theo cảm giác hoài niệm của lịch sử, lắng đọng sự cứng rắn và mạnh mẽ của quân nhân Đại Minh.

Nhắm mắt lại, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng thiên quân vạn mã chém giết trên thảo nguyên.

Người quát ngựa hí, đao quang kiếm ảnh, gió từ thảo nguyên thổi đến như mang theo mùi máu tanh.

Đây không phải một trò chơi, cũng không phải một giấc mơ, tất cả đều là sự thật.

Hắn thực sự sống ở đây, ở Đại Minh sáu trăm năm trước.

Nơi đây có người thân của hắn, có tất cả mọi thứ mà hắn đang và sẽ phấn đấu cho tương lai.

"Thập Nhị Lang?"

Binh sĩ thủ thành đã kiểm tra xong lệnh bài từ lâu, nhưng Mạnh Thanh Hòa vẫn không phản ứng gì, mãi đến khi Mạnh Hổ vỗ hắn một cái, hắn mới à lên một tiếng tỉnh táo lại, đối mặt với ánh mắt tò mò của binh sĩ, hắn siết chặt nắm đấm, mỉm cười áy náy: "Làm phiền rồi."

Nhận lấy lệnh bài từ tay binh sĩ, Mạnh Thanh Hòa hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bước vào thành, thì sắc mặt binh sĩ đột nhiên thay đổi, bất chấp mọi thứ, túm lấy cổ áo Mạnh Thanh Hòa: "Nhanh vào!"

Binh sĩ thủ thành như xách một con mèo, dễ dàng kéo Mạnh Thanh Hòa vào trong, Mạnh Thanh Giang và Mạnh Hổ theo sát phía sau, trên thành truyền đến tiếng tù và, Mạnh Thanh Hòa vùng vẫy quay đầu lại, có thể nhìn thấy hàng dài bộ binh mặc giáp và những tráng đinh vác nông cụ đang từ bốn phương tám hướng tập hợp lại, vội vã chạy về phía cổng thành, có cả chục chiến mã không thắng yên cương, năm sáu người đang lấy roi quất vào mông, ép chúng phi nước đại về phía này.

"Nhanh lên!"

Cổng thành cuối cùng cũng đóng, không biết có ai bị bỏ lại bên ngoài không.

Mạnh Thanh Hòa dựa vào tường thành, thở hổn hển, xa xa trên bầu trời bốc lên từng cột khói đen kịt, đây là tín hiệu cảnh báo giặc ngoài đến xâm phạm.

Binh sĩ kéo hắn vào thành đã sớm biến mất, theo lời Mạnh Hổ, tên đó đã lên trên cổng thành.

Trên mặt những quân Minh và tráng đinh tràn vào thành không có sự hoảng hốt, rất trật tự kiểm tra lại binh mã, vũ khí, theo hiệu lệnh của quan quân xếp hàng, hoặc lên thành, hoặc bố phòng trong thành, dường như việc có giặc kéo đến giao lưu vốn là chuyện bình thường.

Mỗi năm đều đến mấy lần, riết cũng quen.

Hoặc Bắc Nguyên đến, hoặc quân Minh bên này qua. Ngay cả khi Bắc Nguyên đã bị đánh từ quân chính quy thành quân du kích, thi hàng xóm láng giềng vẫn đều đặn viếng thăm không ngừng.

Nhưng Mạnh Thanh Hòa không thể thoải mái như vậy, vừa tới Khai Bình Vệ, chưa kịp đến Kinh Lịch Ty báo cáo thì đã gặp phải giặc Mông Cổ xâm phạm, nên nói người con có hiếu như hắn khiến ông trời cảm động hay do hắn ba xạo làm ông trời ngứa mắt đây?

"Thập Nhị Lang, làm sao bây giờ?"

Mạnh Thanh Hòa liếm liếm môi, bên cạnh thỉnh thoảng có quân Minh mặc giáp đỏ đi ngang qua, dường như không hề chú ý đến ba người sống sờ sờ là họ. Cho đến khi một Tổng Kỳ có vết sẹo trên mặt "phát hiện" ra ba người "chướng mắt" này, hắn ta một tay vác đao, đi tới quát lớn: "Các ngươi là người nào?! Tại sao lại ở đây?"

Giọng điệu đó, cứ như chỉ cần nói sai một chữ là sẽ rút đao ra, chém bọn họ làm đôi.

Mạnh Thanh Hòa biết không thể tiếp tục làm phông nền được nữa, chỉ có thể tiến lên một bước, thành thật giải thích, không quên đưa ra thẻ gỗ và giấy thông hành, đây khác gì bùa hộ mệnh đâu?

"Tiểu nhân hôm nay vừa tới, chưa kịp đến báo cáo." Mạnh Thanh Hòa cố gắng dùng ngôn ngữ súc tích nhất để trình bày thân phận của hắn và hai người còn lại: "Phụ thân và ca ca của tiểu nhân chết dưới tay giặc Mông Cổ, thù với giặc Mông Cổ không đội trời chung! Vì để báo thù cho phụ thân và ca ca nên tiểu nhân đã chủ động tòng quân!"

Một câu nói đầy chính khí, càng nói càng có khí thế.

Không ngờ Tổng Kỳ đại nhân nghe hắn nói, nhìn hắn từ trên xuống dưới, trên mặt càng lộ vẻ nghi ngờ.

"Ngươi chủ động tòng quân?"

"Vâng!"

"Muốn giết giặc Mông Cổ để báo thù cho phụ thân?"

"Vâng!"

"Hóa ra là một thư sinh? Còn thi đỗ đồng sinh?"

"Vâng!"

"Thật sao?"

"Thật!"

"...Đầu óc có bình thường không?" Tổng Kỳ đại nhân lẩm bẩm: "Hay là một kẻ ngu?"

"Tổng Kỳ đại nhân." Mạnh Thanh Hòa ưỡn ngực, chính khí nghiêm nghị: "Ngài có thể nghi ngờ nhân cách của tiểu nhân, nhưng không thể xúc phạm trí thông minh của tiểu nhân!"

Tổng Kỳ đại nhân dường như bị thuyết phục, nhe răng cười, vết sẹo trên mặt theo nụ cười của hắn ta mà vặn vẹo, có lẽ hắn ta chỉ muốn tỏ ra dễ gần, nhưng không ngờ lại càng lộ rõ ​​bộ dạng mắt ong miệng khỉ, mặt mũi dữ tợn.

"Tốt! Nam nhi nên giết giặc giúp nước, đừng học mấy tên chua ngoa, ngày ngày chỉ biết chi hồ dã giả, gặp chuyện thì chẳng có tí bản lĩnh nào! Mặc dù ngươi như vậy... Nói chung, có lòng là được!"

Mạnh Thanh Hòa giật giật khóe miệng, lời khen này sao nghe cứ như đang mắng hắn?

"Lão tử họ Mã, là Tổng Kỳ dưới trướng Thẩm Bách Hộ ở Tây Thành Vệ, ngươi đã muốn giết giặc Mông Cổ, vậy thì đến dưới trướng lão tử đi, đảm bảo sẽ cho ngươi toại nguyện! Không dám nói ngày nào cũng đánh nhau với giặc Mông Cổ, một tháng hai ba lần thì được!"

"Mã Tổng Kỳ nghĩa bạc vân thiên, tiểu nhân cảm động đến rơi nước mắt..."

"Khách sáo làm gì!" Mã Tổng Kỳ vung tay: "Đi, theo lão tử lên thành lầu! Đừng lo, nếu không may chết, lão tử sẽ để anh em thu xác cho ngươi!"

"..."

"Ngươi khóc cái gì?"

"Tiểu nhân là cảm động..."

"Không cần cảm kích quá, đây là việc ta nên làm."

Mạnh Thanh Hòa tiếp tục lau nước mắt: "Tiểu nhân cảm tạ tổ tiên mười tám đời của Mã Tổng Kỳ! Lời này xuất phát từ đáy lòng, còn thật hơn cả trân châu!"

"..."

Vết sẹo trên mặt Mã Tổng Kỳ lại giật giật, lúc này hắn ta có cảm giác giống hệt như Mạnh Thanh Hòa trước đó.

Đang nói chuyện phiếm, Mạnh Thanh Hòa đã bị Mã Tổng Kỳ kéo lên thành, phóng tầm mắt nhìn ra xa, trên thảo nguyên mênh mông, kỵ binh Bắc Nguyên đông như kiến đang tập hợp lại.

Vài trăm chiến mã phi như điện xẹt, quét ngang theo hình quạt, đến gần, như có thể nghe thấy tiếng hô của binh sĩ trên ngựa.

Tất cả mọi người trên thành đều nghiêm túc chuẩn bị tinh thần đón địch, trường cung được mở ra, nỏ sáng loáng, trường đao đã ra khỏi vỏ, ánh đao chiếu sáng nửa khuôn mặt binh sĩ, chiến bào đỏ son trong nháy mắt như được nhuộm máu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro