Chương 79: Đức Châu mặc người chém giết
Chương 79: Đức Châu mặc người chém giết
Mạnh Thanh Hòa ở trong lều của Thẩm Tuyên, trong lòng do dự mãi không thể quyết, cầm danh sách lễ vật mà tay như bị phỏng, không hề biết, mười mấy cỗ xe chất đầy quà tặng đã tiến vào Mạnh gia thôn.
Người đánh xe đều là binh sĩ mặc áo bông Yên quân. Từ cỗ xe dẫn đầu, một viên Bách Hộ mặc võ phục màu xanh nhảy xuống, chính là Chu Vinh từng cộng tác với Mạnh Thanh Hòa ở Khai Bình Vệ.
Đoàn xe kinh động Mạnh Trọng Cửu và mấy tộc lão. Ra đón mới biết, Chu Vinh cùng người của y không có ác ý, cũng không phải đến bắt tráng đinh đi sung quân mà là đến nhà Thập Nhị Lang tặng lễ.
"Mạnh Thiêm Sự đã thăng lên Đồng Tri, đây là chút tâm ý của Chỉ Huy."
Trước khi đến, Chu Vinh cũng thấy hơi khó hiểu, không phải tết nhất gì, sao Thẩm Chỉ Huy lại đột nhiên tặng lễ cho nhà Mạnh Đồng Tri. Lương thực, vải vóc, hương liệu, bánh trái, cái gì cũng có, tiền đồng, vàng bạc không ít, còn có vài món đồ.... sống.
Chẳng lẽ là Mạnh Đồng Tri thăng quan, Chỉ Huy muốn kết giao thêm? Nhưng như vậy cũng không cần tặng cặp chim nhạn chứ?
Quân hán tuy tâm tư thô kệch, nhưng không có nghĩa là không hiểu nhân tình thế thái. Cặp chim nhạn là có thể tùy tiện tặng sao? Hơn nữa đây còn là một cặp chim nhạn sống do chính tay Thẩm Chỉ Huy săn được! Nếu không phải Mạnh Đồng Tri không có tỷ muội, đám quân hán đưa lễ chắc chắn sẽ nghĩ đây là lễ vật cầu thân!!
Chu Vinh nói rõ ý đồ đến, Mạnh Trọng Cửu lập tức sai người đi báo cho Mạnh Vương thị, lại mời hết mấy vị tộc lão đến, dâng trà nước, tiện thể hỏi thăm tình hình của Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang trong quân.
Thập Nhị Lang đúng là có bản lĩnh, mới mấy ngày đã lại thăng quan. Quan võ Tam Phẩm, chỉ nghe thôi đã khiến chân của nhiều tộc nhân run lên.
"Mạnh Hổ?" Chu Vinh nhận chén trà, nghĩ ngợi một chút: "Nếu là Mạnh Ngũ Lang ở Yên Sơn Vệ thì ta có biết. Mạnh Ngũ Lang làm người không tệ, hiện tại là Tổng Kỳ, sớm muộn gì cũng thăng lên Bách Hộ."
Chu Vinh vừa dứt lời, Mạnh Trọng Cửu liền liên tục nói lời cảm tạ, lại hỏi đến Mạnh Thanh Giang.
Ngửa đầu uống cạn chén trà, Chu Vinh lau miệng: "Mạnh Thanh Giang? Biết chứ, cũng là Tổng Kỳ ở Yên Sơn Vệ, nổi tiếng đánh trận không màng sống chết, các huynh đệ đều khâm phục."
Nếu là người khác, Chu Vinh chưa chắc đã nói tỉ mỉ như vậy, lại còn toàn nói lời tốt đẹp. Nhưng đối với tộc nhân của Mạnh Thanh Hòa thì khác.
Mạnh Đồng Tri là người thế nào? Nhiều lần được Yên Vương Điện hạ đích thân khen ngợi, thân là Thiêm Sự lại có thể ra vào lều lớn của Vương gia nghị sự. Lại còn được Thẩm Chỉ Huy coi trọng kết giao, nghe nói Phật gia trong Vương phủ còn nhận hắn làm đồ đệ.
Chưa đến hai mươi tuổi, đã là quan võ Tam Phẩm, từ khi quốc triều khai sáng đến nay, có mở to mắt cũng khó tìm được mấy người.
Trận ở sông Bạch Câu, Mạnh Thanh Hòa một mình chém năm thủ cấp địch, làm bị thương tám người, lại hiến kế hỏa tiễn, đại phá trung quân đại doanh của Lý Cảnh Long. Sau trận chiến này, nhắc đến Mạnh Đồng Tri của Yên Sơn Vệ, không còn ai dám khinh thường hắn là thư sinh yếu đuối, chiến công như vậy, tuyệt đối xứng đáng được gọi một tiếng "mãnh hán tử"!
Đương nhiên, không thể so sánh với mãnh nhân như Thẩm Chỉ Huy. Nhưng trong mắt quân hán bình thường, đã là vô cùng lợi hại.
Thẩm Chỉ Huy lại đích thân chuẩn bị hậu lễ, đường quan lộ của Mạnh Đồng Tri sau này nhất định sẽ thuận lợi, nước dâng thuyền lên. Đợi đến khi Vương gia hoàn thành đại nghiệp, phong tước phong Hầu cũng không phải không thể.
Vừa nghĩ đến đó, Chu Vinh nói chuyện với Mạnh Trọng Cửu càng thêm nhiệt tình.
Mạnh Vương thị ở nhà nghe được tin tức, cảm tạ tộc nhân đến báo tin, cùng hai nàng dâu dọn dẹp sảnh đường, chuẩn bị trà nước. Tam Tỷ Nhi và Ngũ Tỷ Nhi cũng phụ giúp, người tuy nhỏ nhưng làm việc rất nhanh nhẹn.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa nhìn thấy mười mấy cỗ xe chất đầy quà tặng, Mạnh Vương thị vẫn giật mình.
Lễ nặng như vậy, có nên nhận hay không? Thập Nhị Lang trước đó cũng không gửi tin về nhà, Mạnh Vương thị không khỏi lo lắng. Quay sang nhìn Mạnh Trọng Cửu, muốn nhờ ông ta giúp nghĩ cách. Mạnh Trọng Cửu thấy vậy, cũng có chút kinh ngạc, thấy Chu Bách Hộ nhắc đến Thập Nhị Lang rất thân thiết, ông ta còn tưởng Mạnh Vương thị đã nhận tin báo trước rồi?
Nhiều đồ như vậy, dù thế nào Thập Nhị Lang cũng nên nói với người nhà một tiếng chứ?
Dù Mạnh Trọng Cửu và Mạnh Vương thị có nghĩ nát óc cũng không ngờ, Thẩm Tuyên trước khi tặng lễ đã không nói với Mạnh Thanh Hòa, lễ tặng xong mới đưa cho hắn một tờ danh sách.
Đây chính là cái gọi Tiền Trảm Hậu Tấu!!
"Bái kiến lão phu nhân."
Yên Vương có thể ban quan cho thuộc hạ, nhưng không thể phong tước, càng không thể phong cáo mệnh. Chỉ khi thật sự đánh vào Nam Kinh, đuổi Kiến Văn đế xuống khỏi long ỷ, thay thế chính mình lên đó, hắn mới có quyền lực này.
Vì vậy, Mạnh Vương thị trên người không có cáo mệnh, nhưng là mẫu thân của Mạnh Đồng Tri, Chu Vinh gọi bà một tiếng lão phu nhân cũng không quá đáng.
Đưa lễ vật đã chuẩn bị sẵn, Chu Vinh lệnh cho thuộc hạ đem một đôi chim nhạn sống, hai con cáo và một ổ thỏ rừng xuống xe, nói: "Đây là chút tâm ý của Chỉ Huy, kính xin lão phu nhân vui lòng nhận."
Cáo và thỏ thì không sao, vừa nhìn thấy đôi chim nhạn, Mạnh Vương thị đã có chút ngây người.
Lần trước là ngọc bội loan phượng, lần này lại là một đôi chim nhạn, dù lòng Mạnh Vương thị rộng như sông Hoàng Hà cũng không tránh được phải suy nghĩ nhiều.
Muốn không nhận, lại sợ mất mặt mũi của Thẩm Chỉ Huy, khiến Thập Nhị Lang khó xử. Nhưng nếu nhận thì phải làm sao đây?
Mạnh Vương thị nhìn đôi chim nhạn, vô cùng rối rắm, lông mày nhíu chặt.
Mạnh Trọng Cửu không biết chuyện ngọc bội loan phượng, chỉ cảm thấy đôi chim nhạn này tặng...... có hơi kỳ quặc. Nhưng Thẩm Tuyên không chỉ tặng mỗi thứ này, còn có cáo và thỏ, nghĩ vậy, lại thấy chuyện chẳng có gì, là bọn họ nghĩ nhiều mà thôi.
Bất kể Mạnh Vương thị và Mạnh Trọng Cửu nghĩ thế nào, lễ đã đưa đến, Chu Vinh hoàn thành nhiệm vụ, quay đầu giục quân hán nhanh chóng dỡ hàng, sau đó cáo từ rời đi.
Mạnh Vương thị vội vàng hỏi thăm chuyện của Mạnh Thanh Hòa, Chu Vinh chắp tay, nói: "Lão phu nhân yên tâm, Mạnh Đồng Tri ở trong quân doanh, mọi chuyện đều tốt."
Nói xong, một tay chống lên thành xe, nhảy lên. Mạnh Vương thị nhìn theo đoàn xe đi xa, đóng cổng lớn lại.
Trong sảnh đường, hai nàng dâu đang sờ những tấm vải chất thành núi nhỏ, chọn ra mấy tấm màu sắc nhã nhặn, bàn bạc xem nên may y phục cho cả nhà thế nào.
Tam Tỷ Nhi và Ngũ Tỷ Nhi tò mò nhìn ổ thỏ trong lồng, hai mắt sáng lên.
Thấy Mạnh Vương thị vào, Mạnh Hứa thị và Mạnh Trương thị dừng động tác, tiến lên đỡ Mạnh Vương thị ngồi xuống. Sắc mặt bà bà không tốt, cả hai cũng thu lại vẻ vui mừng ban nãy.
Chẳng lẽ, lễ này không thể nhận?
"Đừng suy nghĩ nhiều." Mạnh Vương thị vỗ vỗ hai nàng dâu, lại gọi hai tôn nữ đến bên cạnh: "Đồ đạc cất kỹ, lương thực chúng ta giữ lại ăn, số vải này, chọn ra mấy tấm màu tươi sáng tặng cho tộc nhân. Trước đây Nhị đường thúc và Tam đường thúc đã tặng cho nhà ta hai con cừu non, nhân tình phải trả."
Mạnh Vương thị đưa danh sách lễ vật cho hai nàng dâu, nhìn danh sách dài dằng dặc trên đó, Mạnh Trương thị và Mạnh Hứa thị đều hoa mắt.
Chỉ riêng lương thực thôi cũng đủ cho cả nhà ăn mấy năm. Nghe Mạnh Vương thị nói muốn tặng vải, hai chị em dâu có chút không nỡ, nếu chiếu theo danh sách này, chỉ tặng vải thôi chưa đủ, hương liệu và bánh trái chắc cũng phải tặng đi một ít.
"Nương, số vàng bạc, tiền đồng và ngọc thạch này phải làm sao?"
Lúc đồ được đưa đến, cả thôn đều nhìn thấy, nếu có người nảy lòng tham, nhà bọn họ đều là cô nhi quả phụ, Thập Nhị Lang lại không có nhà, biết làm sao bây giờ.
"Những thứ này đều được giấu dưới lương thực, cả Cửu thúc công của con cũng không biết đâu."
Chuyện con dâu nghĩ đến, Mạnh Vương thị đương nhiên không thể bỏ qua.
"Chúng ta cất đồ cẩn thận, cũng phải dặn Tam Tỷ Nhi và Ngũ Tỷ Nhi, đừng để hài tử nói lỡ miệng ra ngoài. Không phải nương keo kiệt, nhưng lòng người khó đoán. Thập Nhị Lang ở ngoài đánh trận, nhà ta lại không có nam nhân, việc gì cũng phải cẩn thận, đừng rước họa vào thân."
Mạnh Vương thị nghiêm mặt, hai nàng dâu cung kính đáp: "Vâng ạ."
Mạnh Tam Tỷ và Mạnh Ngũ Tỷ cũng đi đến trước mặt Mạnh Vương thị: "Tổ mẫu, tôn nữ nghe lời, tuyệt đối không nói lung tung."
"Hài tử ngoan." Mạnh Vương thị mỉm cười an ủi, kéo hai tôn nữ vào lòng: "Đợi đến khi Thập Nhị Lang trở về, số vàng bạc, tiền đồng này mới được động đến."
"Nương, chúng con hiểu rõ."
Mạnh Hứa thị và Mạnh Trương thị lại một lần nữa lựa chọn vải vóc, những màu sắc tươi sáng chưa dùng đến đều được chọn ra, làm theo lời Mạnh Vương thị phân phát cho tộc nhân.
Các tộc lão chuẩn bị riêng phần hương liệu, muối và nửa con dê, nhà Mạnh Quảng Thuận và Mạnh Quảng Hữu cũng được thêm một phần, ngay cả nhà Mạnh Quảng Hiếu cũng không bị bỏ sót.
"Nương, nhà Đại bá phụ cũng đưa sao?" Mạnh Trương thị có chút không bằng lòng, cả nhà đó, trừ Tứ Lang ra không có ai tốt cả.
"Đưa, sao lại không đưa?"
Mạnh Quảng Hiếu có thể bất nhân, nhưng Thập Nhị Lang không thể bất nghĩa. Dù thế nào cũng không thể để Thập Nhị Lang mang tiếng bạc tình. Những gì nhi tử chưa nghĩ tới, Mạnh Vương thị sẽ làm thay con.
Mạnh Hứa thị kéo Mạnh Trương thị một cái: "Cứ làm theo lời nương nói, chỉ là một tấm vải thôi, tránh để người ta nói ra nói vào."
Lưỡng lự một chút, Mạnh Trương thị cuối cùng cũng không muốn trái ý bà bà, ngậm miệng không nói nữa.
Chiều tà, khói bếp lượn lờ bốc lên trong thôn, mùi cơm canh thơm phức bay ra từ mỗi nhà.
Mạnh Tam Tỷ và Mạnh Ngũ Tỷ xách hai hộp điểm tâm, tay trong tay đến nhà Mạnh Trọng Cửu, nói rõ ý định.
"Tổ mẫu nói, việc này còn phải làm phiền Cửu Tằng Tổ."
*Tằng tổ tương đương ông cố
Tiểu cô nương dung mạo đáng yêu, giọng nói trong trẻo, thật sự rất dễ mến.
Nghe nói Mạnh Vương thị muốn tặng vải cho tộc nhân, trong mắt Mạnh Trọng Cửu lóe lên vẻ hiểu rõ.
"Được, về nói với tổ mẫu các con, việc này, Cửu Tằng Tổ nhận lời."
Khi xe ngựa vào thôn, tộc nhân đều nhìn thấy. Từ khi ba huynh đệ Thập Nhị Lang tòng quân, mỗi dịp lễ tết đều gửi ít đồ về nhà, nhưng hào phóng như thế này vẫn là lần đầu tiên. Biết được lễ vật là do thượng cấp của Mạnh Thanh Hòa tặng, mọi người càng thêm hâm mộ. Người ghen tị cũng không phải là không có, nhưng ai bảo nhà mình không có Thập Nhị Lang chứ?
Mạnh Vương thị tặng vải cho tộc nhân, ngay cả nhà Mạnh Quảng Hiếu cũng không bỏ sót, những người trước đây nói lời chua chát không khỏi đỏ mặt. Nhớ lại sự hào phóng và những điều tốt đẹp của Mạnh Quảng Trí năm xưa, không khỏi thở dài, chẳng trách người ta có thể phát đạt, tấm lòng hào phóng đó, nhà mình thật sự không sánh bằng.
Vải vóc chỉ là khởi đầu, thịt dê và hương liệu tặng cho các lão nhân trong tộc mới là trọng điểm. Món quà này được tặng ra, sau này nếu có ai dám nói xấu nhà Thập Nhị Lang, tộc lão sẽ là người đầu tiên không bỏ qua.
Nhà Thập Nhị Lang nhân nghĩa, hắt nước bẩn lên người nhà như vậy, đúng là đáng bị trời đánh.
Đồ đạc tặng xong, Mạnh Vương thị tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nghĩ ngợi một chút, lấy tiền đồng và tiền giấy tích cóp được của riêng mình ra, chia cho hai nàng dâu.
Mạnh Hứa thị và Mạnh Trương thị còn muốn từ chối, nhưng Mạnh Vương thị lại nói: "Cầm lấy đi, sau này nhà chúng ta sẽ càng tốt hơn. Thập Nhị Lang đã nói, sẽ chuẩn bị cho hai nha đầu nhà chúng ta sính lễ mười dặm hồng trang cơ mà, ngày thường hai con đi chợ, thấy đồ gì vừa ý thì cứ từ từ chuẩn bị cho hai nha đầu."
"Nương..."
"Bát Lang, Cửu Lang không còn nữa, hai nha đầu còn có tiểu thúc, sau này phúc khí còn nhiều lắm! Nếu có kẻ lắm mồm nào lấy chuyện hai nha đầu không có phụ thân ra nói, các con cứ việc mắng thẳng vào mặt chúng!"
"Vâng." Mạnh Hứa thị đỏ hoe mắt: "Nương, nương yên tâm, đợi tiểu thúc thành gia lập thất, sinh cho nương mấy tôn tử bụ bẫm, đó chính là phúc khí của nhà chúng ta."
Mạnh Vương thị cũng cười, ánh mắt lướt qua đôi chim nhạn trong sảnh đường, nụ cười tức khắc có hơi cứng lại.
Tôn tử bụ bẫm sao?
Tháng năm năm Kiến Văn thứ hai.
Yên Vương tiếp tục điều động quân đội, bắt đầu bước đầu tiên đánh ra khỏi Hà Bắc, tiến về Nam Kinh.
Trước khi xuất binh đi Sơn Đông, Yên Vương nghe theo kiến nghị của Đạo Diễn, thả Cao Nguy bị giam trong phủ ra.
Cao Nguy còn chưa hiểu chuyện gì, đã bị đưa lên xe ngựa, trong ngực nhét một bức thư viết bằng lời lẽ khẩn thiết, bắt đầu hành trình trở về Nam Kinh.
Người đánh xe và hộ vệ đi theo đều là quân Nam Kinh bị Yên Vương mua chuộc và tùy tùng mà Cao Nguy mang theo, ngồi trong xe, vị sứ giả đến từ Nam Kinh đã từ dưa hấu nhỏ xinh thành công nhảy vọt thành quả dưa khổng lồ, nhìn chằm chằm Yên Vương đích thân đến đưa tiễn, hận không thể xông lên vật lộn, đánh không lại cũng có thể xả giận.
Chu Đệ lúc này thả lão về Nam Kinh, tuyệt đối không có ý tốt.
Trên trán đóng dấu phản tặc, trở về Nam Kinh, dù có dập đầu đến chảy máu, Hoàng đế cũng sẽ không tin lão, chỉ coi lão là gian tế do Yên Vương phái đến.
Quân thần ly tâm, đồng liêu nghi kỵ, bằng hữu ruồng bỏ.
Cao Nguy gần như có thể đoán trước được tình cảnh bi thảm của mình sau khi trở về Nam Kinh, nhưng lão nhất định phải trở về.
Yên Vương là phản tặc, Kiến Văn đế mới là chính thống, dù chết, lão cũng sẽ không theo giặc!
Đáng tiếc, ý chí của Cao Nguy có kiên định đến đâu, chuẩn bị có đầy đủ đến đâu, với điều kiện bên ngoài của lão hiện nay, cộng thêm dư luận xã hội, Kiến Văn đế cũng sẽ không tin lão. Càng tỏ ra kiên trinh bất khuất, càng đáng ngờ; càng khóc lóc kể khổ bị ngược đãi, càng khiến người ta không thể tin tưởng.
Cái mọi người nhìn thấy, chỉ là một kẻ tiểu nhân giả dối, ở trên đất Yên Vương ăn ngon uống say, đầu quân cho phản tặc, quay lại làm nội gián, bán đứng chủ cũ.
Cao Nguy có nỗi khổ không biết tỏ cùng ai, muốn chết để tỏ lòng trung thành cũng không được, Kiến Văn Đế tuyệt đối sẽ không để lão chết, nếu không, hình tượng nhân hậu dày công xây dựng nhất định sẽ sụp đổ.
Cao Nguy sống tốt trên đất Yên Vương, còn béo lên không ít, trở về Nam Kinh lại đột ngột mất mạng, nói là tự sát, cũng giống như chứng minh lão không đầu hàng Yên Vương nhưng lại bị Hoàng đế nghi ngờ, cô phụ tấm lòng thành của lão. Thêm vào đó, địa vị của Cao Nguy trong giới văn nhân không thấp, nếu Cao Nguy bỏ mạng thật, nước bọt phun vào người Kiến Văn Đế tuyệt đối sẽ không ít.
Người chết là lớn nhất.
Nhưng nếu Cao Nguy còn sống, lão chính là gian thần, ai cũng có thể mắng chửi.
Cao Nguy chết, Kiến Văn đế chính là hôn quân, bạo ngược, đa nghi, không có lòng khoan dung, càng đáng bị mắng chửi.
Một cái miệng, một cây bút của đám văn nhân, chẳng khác nào đao thương đã mài của võ nhân, vô cùng sắc bén. Chém xuống, lập tức sẽ thấy máu.
Chém trên triều đình còn chưa đủ, lúc rảnh rỗi làm vài bài thơ, viết vài câu từ, lại soạn vài cuốn thoại bản, hình tượng hôn quân của Kiến Văn đế nhất định sẽ hiện rõ trên giấy, càng thêm đầy đặn.
Chu Đệ chính là đánh vào ý này.
Năm xưa Kiến Văn đế phái Cao Nguy đến Bắc Bình, mấy lần chọc hắn tức đến mức hắn muốn cầm đao chém người. Bây giờ phong thủy luân chuyển, người được đưa trở về, xem tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đó sẽ làm thế nào.
Giữ lại chỉ thêm bực mình. Giết, thì đừng hòng có tiếng tốt.
Là một nam nhân trung niên thành đạt bất lương, bị một đám văn nhân phun nước bọt mắng chửi tạo phản, Chu Đệ chỉ móc tai, thổi phù một hơi, mặc kệ các ngươi mắng, đợi giang sơn về tay, lão tử sẽ tính sổ với các ngươi sau!
Đổi lại là Kiến Văn đế vừa có tài vừa có đức, nhưng khả năng chịu đựng lại hơi yếu, bị chỉ trích như vậy, không thổ huyết cũng bị suy nhược thần kinh.
Người đưa về chưa tính, Chu Đệ còn viết cho Kiến Văn đế một bức thư tay, tố cáo gian thần trong triều lộng hành, coi thường pháp lệnh của Thái Tổ Cao Hoàng đế. Tên gọi nha môn và phẩm cấp quan lại muốn đổi là đổi, quả thật là đại nghịch!
Pháp lệnh, điển chương quốc triều, đều là tâm huyết của Thái Tổ Cao Hoàng đế, là pháp tắc của tổ tông, sao có thể nói đổi là đổi? Tuyệt đối không thể! Kiên quyết không được!
Tuy Hoàng đế đã bãi miễn chức quan của Tề Thái, Hoàng Tử Trừng, nhưng gian thần trong triều vẫn còn không ít, nhất định phải quét sạch!
Vì tiêu diệt gian thần, đại nghiệp Tĩnh Nan nhất định phải tiếp tục!
Yên Vương tỏ ý, hắn sẽ dẫn đầu nhiều nhân sĩ, tuân theo lời dạy của Thái Tổ Cao Hoàng đế, giương cao ngọn cờ Tĩnh Nan, đánh ra khỏi Hà Bắc, đánh vào Sơn Đông, cho đến khi tiến vào Nam Kinh.
Vì vậy, Hoàng đế không cần lo lắng, cứ ở Nam Kinh đợi thúc thúc đến cửa dẹp loạn cho là được.
Kết thư còn thêm câu:
"Thần một tấm lòng trung, trời đất chứng giám!"
Đã thấy qua nhiều kẻ vô sỉ, nhưng vô sỉ đến mức này thì thật sự là chưa từng thấy!
Còn chút liêm sỉ nào nữa không?
Xem xong bức thư này, Kiến Văn đế không phun máu mà trực tiếp ngất xỉu.
Cao Nguy đang quỳ gối giữa điện lập tức bị lôi ra ngoài.
Cao Nguy liều mạng giãy giụa, hai tên lính lực lưỡng mồ hôi nhễ nhại, bất đắc dĩ phải gọi thêm vài người nữa mới khiêng được vị Cao lão tiên sinh này ra khỏi cổng cung.
Khiến Hoàng đế ngất xỉu, dù không phải kẻ chủ mưu cũng bị coi là đồng lõa, Cao Nguy nhanh chóng bị cách chức, tước đoạt mọi quyền hành chính trị, bị giam lỏng tại gia, cấm vào cung. Khách khứa đến thăm đều bị từ chối.
Có Tả Đô Đốc Từ Tăng Thọ cầm đầu, phe Yên Vương bỗng nhiên nhảy ra, tập hợp một nhóm quan viên kêu oan cầu tình cho Cao Nguy.
Lời lẽ hùng hồn, lớn tiếng kêu gào: Cao Nguy một lòng hướng về triều đình, tuyệt đối không có ý đầu hàng Yên Vương. Đây là vụ án oan sai, nhất định phải minh oan!
"Hoàng đế làm như vậy, chẳng phải khiến người thân đau lòng, kẻ thù hả hê sao?"
Ngự Sử Giám Sát Khang Úc trở thành kẻ dẫn đầu. Nói một cách chính xác, Khang Úc không hẳn là người của Yên Vương, chỉ bày tỏ sự không đồng tình với biện pháp tước phiên của Kiến Văn đế, còn từng thẳng thắn khuyên Hoàng đế hãy vì tình cốt nhục mà khôi phục đất phong cho các phiên Vương như Chu Vương, Dân Vương, xây lăng mộ cho Tương Vương, dùng cách này để thuyết phục Yên Vương lui binh.
Kiến Văn đế không tiếp thu kiến nghị của Khang Úc, càng không nghe lời cầu xin cho Cao Nguy.
Càng nhiều người cầu tình cho Cao Nguy, càng chứng tỏ thân phận gián điệp của lão.
Kiến Văn đế quyết tâm, lần này nhất định phải giữ vững lập trường, ai khuyên cũng không nghe!
Việc này truyền đến Bắc Bình, ngay cả An Lục Hầu Ngô Kiệt và Cựu Đô Chỉ Huy Hà Bắc Trương Luân vốn kiên quyết không đầu hàng cũng bắt đầu dao động.
Chuyện của Cao Nguy gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho họ, trở về Nam Kinh, liệu có thật sự ổn không? Hoàng đế đã nghi ngờ Cao Nguy, khó đảm bảo sẽ không nghi ngờ họ.
Yên Vương lại đúng lúc tung ra tin tức Quách Anh bị cách chức về quê, quyết tâm của Ngô Kiệt và Trương Luân lập tức sụp đổ. Ngay cả Quách Anh còn bị đối xử như vậy, bản thân họ cũng là bại tướng, liệu sẽ có kết cục tốt đẹp hơn Quách Anh sao?
Trương Luân còn muốn giữ thể diện, nhưng Ngô Kiệt nghiến răng nghiến lợi, quyết định "nhảy tàu"!
Yên Vương vui mừng biết mấy, đích thân đến nơi giam giữ đón Ngô Kiệt ra, cho tắm rửa thay y phục, thiết đãi rượu ngon món ngon, cùng nhau ôn lại những tháng ngày tươi đẹp thời Thái Tổ Cao Hoàng đế, cố gắng kéo gần quan hệ đôi bên.
Sắc mặt Ngô Kiệt hơi tái, những tháng ngày xưa cũ đó có thể coi là tươi đẹp sao? Bao nhiêu người sáng vào triều chiều ra pháp trường, để giữ được cái đầu trên cổ, Ngô Kiệt đã phải nỗ lực biết bao?
Nâng chén rượu lên, một hơi cạn sạch, đã quyết định theo Yên Vương tạo phản rồi, chỉ có thể đi trên con đường này đến cùng.
Yên Vương nói đó là tháng ngày tươi đẹp, vậy thì đó chính là tháng ngày tươi đẹp!
Uống rượu!
Say rồi, không tươi đẹp cũng thành tươi đẹp!
Vài vò rượu vào bụng, Yên Vương đã ngà ngà, Ngô Kiệt thì say mèm.
Trịnh Hòa đến báo, Trương Luân cũng đã quy hàng.
Yên Vương phẩy tay: "Để Thế tử và Quận vương tiếp đãi Trương Chỉ Huy."
"Vâng."
Nhìn Ngô Kiệt được hoạn quan và cung nữ dìu xuống, Yên Vương day day trán, kế sách của đại hòa thượng quả nhiên cao minh, thả một tên Cao Nguy chẳng mấy tác dụng, đủ để khiến tên tiểu tử Kiến Văn kia mất đi lòng người, tự hủy giang sơn. Chiếm được Sơn Đông, cho dù không thể lập tức công phá Nam Kinh, nhưng có thể phân chia ra được hai đầu Nam Bắc để cai trị, chỉ cần hắn giữ vững Hà Bắc thì tuyệt đối không thành vấn đề.
"Người đâu."
"Nô tài có mặt."
"Mời đại sư Đạo Diễn đến Tây Noãn Các."
"Vâng."
Tháng năm năm Kiến Văn thứ hai, ngoài thành Bắc Bình, Yên quân đã tập kết xong.
Hơn mười vạn đại quân dàn trận, chiến giáp và binh khí dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng sắc lạnh, chiến mã phì phì thở, móng guốc nôn nóng cào đất.
Lần xuất binh này mang ý nghĩa vô cùng trọng đại, các tướng lĩnh không dám lơ là dù chỉ một chút.
Để công thành, đại quân mang theo không ít hỏa pháo, xưởng chế tạo vũ khí bí mật do hòa thượng Đạo Diễn quản thúc đã được chuyển hẳn lên mặt đất, dưới sự nỗ lực chung của các thợ thủ công, Pháo Hổ Đôn không ngừng được cải tiến, còn chế tạo ra được Hổ Uy, Đoạt Môn Tướng Quân cùng các loại pháo mới.
Hoả tiễn từng được sử dụng trong trận chiến sông Bạch Câu cũng được trang bị cho quân đội. Trương Ngọc xin ý kiến Yên Vương, cho hoả tiễn và hỏa pháo thành lập đội riêng, sáp nhập vào Hoả Khí Doanh, do Yên Vương trực tiếp chỉ huy.
Chứng kiến một lần thao diễn của Hỏa Khí Doanh, Mạnh Thanh Hòa không khỏi khâm phục trí tuệ của người xưa và sự thiện chiến của quân đội thời Minh sơ.
Nếu không phải hỏa khí bây giờ chưa đủ mạnh, thường xuyên xảy ra nguy cơ nổ súng, ai có thể đảm bảo Chu Đệ sẽ không tạo ra một đội quân "hiện đại hóa", san bằng Nam Kinh chứ....
Dù vậy, trình độ hỏa khí thời Minh sơ cũng đủ để bọn họ ngạo nghễ, không ai sánh bằng.
Trước khi xuất chinh, theo lệ thường, Yên Vương sẽ đọc một bài diễn văn hùng hồn.
Các tướng sĩ đồng loạt giơ đao hô vang ba tiếng, Yên Vương vung tay, trên tường thành vang lên tiếng trống trận kèn hiệu, đại quân xuất phát, lên đường.
Thẩm Tuyên vẫn là tiên phong, Mạnh Thanh Hòa không còn phụ trách vận chuyển lương thảo nữa mà đảm nhiệm trinh sát, luôn báo cáo tình hình dò đường phía trước cho Thẩm Tuyên.
Trinh sát đa phần là kỵ binh Mông Cổ mặc áo khoác da, đội mũ da, một nửa kỵ binh Mông Cổ của Yên Sơn Vệ đến từ các bộ lạc thảo nguyên di cư vào Trung Nguyên. Mục đích gia nhập đội quân tạo phản của những tráng hán này cũng giống như Đóa Nhan Tam Vệ, vì gia súc, vì đồng cỏ.
Cho dù chủ ý chiêu mộ các bộ lạc Mông Cổ là do hắn nghĩ ra, nhưng nhìn thấy ngày càng nhiều tráng hán Mông Cổ đầu quân gia nhập, Mạnh Thanh Hòa không khỏi suy nghĩ, đánh đến mức đổi triều thay đại, Yên Vương sẽ phải viết bao nhiêu tờ giấy nợ đây?
Thảo nguyên có thể quỵt nợ, còn gia súc thì sao? Chẳng lẽ lại đi cướp ở địa bàn của người khác? Với phong cách hành sự của Vĩnh Lạc đế, chuyện này không phải là không thể. Nghĩ đến những đối tượng có thể bị cướp bóc trong tương lai, Mạnh Thanh Hòa rơi nước mắt thương cảm, gặp phải Hoàng đế như Vĩnh Lạc, coi như số phận hẩm hiu vậy.
Khi Yên quân hùng dũng tiến về Sơn Đông, Lý Cảnh Long ở Đức Châu nhanh chóng nhận được tin tức, lập tức dựng lều nghị sự, hạ lệnh tập hợp quân đội.
Khi mọi người tưởng rằng cuối cùng hắn ta cũng sẽ dũng cảm một lần, dẫn quân chống cự, thì hắn ta lại ôm lấy ấn soái, nhảy lên chiến mã, dẫn theo đội quân vừa tập hợp xong ra khỏi thành chạy về phía Nam.
Địch đến từ phía Bắc, chủ soái lại chạy về phía Nam?
Quân Nam Kinh hoang mang nhìn nhau, sau đó bừng tỉnh, chạy trốn!
Chủ soái đã chạy, bọn họ ở lại chờ chết sao?
Các tướng sĩ lập tức co giò chạy theo Lý Cảnh Long, không ai còn nhớ đến lương thực quân khí trong thành, lúc này, chạy trốn là quan trọng nhất.
Cũng nên cảm tạ Lý Cảnh Long, ít nhất lần này hắn ta không chạy một mình mà dẫn theo mọi người cùng chạy, coi như cũng có chút nghĩa khí.
Khi quân tiên phong của Yên quân đến nơi, Đức Châu đã không còn bóng một binh sĩ nào, Đức Châu chính thức rơi vào cảnh vườn không nhà trống, mặc người chém giết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro