Chương 77: Ăn mừng
Chương 77: Ăn mừng
Thất bại đến quá nhanh, thật sự không chịu đựng nổi. Kiến Văn đế quả nhiên thổ huyết.
Lau sạch khóe miệng, ngài bắt đầu tự hỏi, thật sự không hiểu nổi, Yên Vương lợi hại đến vậy sao? Ngài gần như đã vét sạch ngân khố mà vẫn không đánh bại được hắn?
Ba mươi vạn không được thì năm mươi vạn, năm mươi vạn mất rồi thì sáu mươi vạn, quân số càng ngày càng nhiều, vì sao lại bại trận càng ngày càng nhanh?
Cảnh Bình Văn tuy không giỏi tấn công, nhưng ít ra cũng giữ được thành Chân Định. Nhưng Lý Cảnh Long thì hoàn toàn là đồ bỏ đi! Ngài phái Bình An, triệu hồi Du Thông Uyên, những lão tướng còn sót lại từ thời Hồng Vũ, phàm là người có chút danh tiếng đều được phái đi, vậy mà vẫn đại bại?
Nếu Kiến Văn đế không triệu kiến riêng Từ Huy Tổ, lệnh cho Nguỵ Quốc Công dẫn mấy vạn người bọc hậu, e rằng lúc này Yên Vương đã đánh vào Sơn Đông rồi.
Sáu mươi vạn đại quân, ném xuống nước cũng phải nghe được tiếng vang chứ? Kết quả chẳng những không nghe thấy tiếng vang, mà đến cả bọt nước cũng chẳng thấy.
Kiến Văn đế càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng không cam lòng. Trong sự không cam lòng dần dâng lên một nỗi hoang mang, ngài bỗng nhận ra, cứ tiếp tục như vậy, cục diện ắt sẽ bị xoay chuyển. Một khi để Yên Vương chiếm ưu thế trên chiến trường, còn ai có thể cản được hắn?
Ngài là ngừa thừa kế thiên hạ chính thống thì đã sao? Ngài là người kế vị do Thái Tổ Cao Hoàng đế lựa chọn thì đã sao?
Tấn Cung Vương tuy đã mất, nhưng trưởng tử vẫn còn sống. Yên Vương dám trắng trợn hô hào mình là đích tử của Thái Tổ Cao Hoàng đế và Hiếu Từ Cao Hoàng hậu, lại còn khắp nơi phao tin đồn nhảm, nói Thái Tổ Cao Hoàng đế hết mực yêu thương hắn, từng muốn truyền ngôi cho hắn, tiện thể hắt nước bẩn lên người ngài, trên đời này, còn việc gì mà Chu Đệ không dám làm nữa?
Tĩnh Nan? Thanh Quân Trắc? Nói như thế nào cũng là mưu đồ tạo phản! Dã tâm lang sói rõ rành rành!
Kiến Văn Đế tức giận đến cực điểm, hất tay quét sạch tấu chương trên bàn, bút lông và nghiên mực rơi xuống đất, mực bắn tung tóe, vạt thường phục màu vàng kim bị vấy một mảng đen sì.
Hoạn quan hầu hạ trong tẩm điện đều quỳ rạp xuống đất, cung nhân bên ngoài cúi đầu, mặt tái mét, không dám phát ra một tiếng động nào.
Tuy treo tấm biển nhân hậu từ ái, nhưng với hoạn quan trong cung, Kiến Văn Đế hiếm khi nở nụ cười, một khi nổi giận, người hứng chịu cơn thịnh nộ lại thường là bọn họ.
Hoạn quan nội thị Vương Cảnh Hoằng đứng đợi bên ngoài tẩm điện, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong. Hoàng Tử Trừng và Tề Thái mặc thường phục đứng sau lưng Vương Cảnh Hoằng, đang do dự, không biết có nên vào lúc này hay không.
Tuy gặp được Hoàng thượng là việc không dễ, nhưng gặp đúng lúc Hoàng thượng đang tức giận thì không phải là thời điểm tốt để cầu xin khôi phục chức tước.
Hai người nhìn nhau, thở dài, hy vọng được khôi phục chức quan dường như ngày càng xa vời.
Người thất vọng không chỉ có Tề Thái và Hoàng Tử Trừng, mà còn có các tân khoa tiến sĩ vừa trải qua kỳ thi đình.
Là những người mới bước vào quan trường, ai nấy đều tràn đầy nhiệt huyết, mong chờ được thể hiện tài năng, kết quả lại xui xẻo gặp phải nhật thực sau kỳ thi đình!
Một câu "Điềm dữ, không lành" của Giám Chính Khâm Thiên Giám, bọn họ đã bị hoàn toàn bỏ rơi.
Trẻ tuổi còn có thể xin vào Quốc Tử Giám tiếp tục học sâu, lớn tuổi thì không có may mắn như vậy. Dùi mài kinh sử bao năm, chính là vì mong muốn được cá chép hóa rồng, phong quan bái tướng, nào ngờ rồng thì đã hóa rồi, nhưng lại không có tiếng trống kèn rộn ràng, ánh vàng chói lọi, chẳng những không được ban thưởng mà còn "ùm" một tiếng rơi xuống nước, ngã đau điếng.
Muốn lên bờ? Cứ tiếp tục phấn đấu đi!
Ba mươi tuổi mới đỗ tú tài, năm mươi tuổi mới đỗ tiến sĩ, vượt qua cây cầu độc mộc giữa muôn trùng quân mã, bỏ lại biết bao đối thủ phía sau, đạp xuống đáy cầu, bọn họ dễ dàng lắm sao?
Chờ đợi tuyển quân? Chuyện này phải đợi đến năm nào tháng nào!
Muốn nhờ vả quan hệ, xin làm Thứ Cát Sĩ? Tọa Sư lắc đầu, đó là quy củ cũ thời Hồng Vũ, Kiến Văn Đế đề xướng khôi phục Chu lễ đã tuyên bố, phá bỏ truyền thống, không áp dụng nữa.
*Thứ Cát Sĩ: Đây không phải là một chức quan chính thức, mà là một dạng "cửa sau" để vào làm quan thời xưa. "Cát" (吉) trong tiếng Hán cổ có nghĩa là tốt lành, may mắn. "Sĩ" (士) chỉ tầng lớp trí thức, học sĩ. "Thứ" (次) mang nghĩa là thứ yếu, thấp hơn. Ghép lại: "Thứ Cát Sĩ" có thể hiểu là một vị trí thấp kém, tạm thời, dựa vào quan hệ để chờ bổ nhiệm vào chức quan chính thức. Nó thường được dùng để "gửi gắm", nhờ vả người có quyền thế sắp xếp cho con em mình một vị trí trong triều đình, chờ đợi cơ hội thăng tiến. Có thể so sánh nó với một dạng "thực tập sinh" hoặc "người chờ bổ nhiệm" thời nay, nhưng mang nặng tính chất quan hệ: "chạy chọt".
*Toạ Sư: Thầy chỉ dạy, người hướng dẫn.
Kiến Văn đế coi trọng người đọc sách là thật, nhưng Yên Vương lại quá mức ngang ngược, khiến ngài thực sự không có nhiều tâm trí để quan tâm đến những nhân tài mới nổi này.
So với những người khác, Tam Giáp được đối đãi tốt hơn một chút, dù sao cũng là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa do Kiến Văn đế đích thân chỉ điểm, cũng phải chiếu cố đôi chút. Phong quan ngay lập tức thì không thể, đó là đãi ngộ chỉ dành cho các Thái Học Đồ thời Hồng Vũ. Nhưng cũng không thể bạc đãi quá, Kiến Văn đế bèn vung bút, từ Trạng nguyên đến Thám hoa đều được phong làm Hàn Lâm Tu Soạn, phân công đến dưới trướng Phương Hiếu Nhụ, cùng nhau nghiên cứu Chu lễ, cùng nhau soạn sách.
Trong thời gian Kiến Văn đế tại vị, chỉ tổ chức một lần thi đình, đích thân khâm điểm Trạng nguyên Hồ Tĩnh, Bảng nhãn Vương Cẩn, Thám hoa Lý Quán, đều là những người học rộng tài cao, văn chương xuất chúng, nhân nghĩa đạo đức, tam cương ngũ thường nói vanh vách.
Trong thời gian Yên Vương tạo phản, những người này không ít lần mắng hắn là loạn thần tặc tử, ai ai cũng có thể giết. Trạng nguyên Hồ Tĩnh còn từng thẳng thắn chỉ trách Yên Vương trong bài thi đình, được Kiến Văn Đế ban thưởng thêm, đem vị trí thứ nhất vốn thuộc về Vương Cẩn cũng cho hắn ta, trở thành một vụ "gian lận" lưu danh sử sách.
Tuy nhiên, lịch sử sau này đã chứng minh, vụ gian lận này rất không thành công, cho dù là nhìn mặt mà bắt hình dong, Kiến Văn đế cũng không thể nào bằng được tổ phụ của mình.
Yên Vương tiến vào Nam Kinh, giang sơn đổi chủ, những nhân tài mà Kiến Văn Đế coi trọng, hơn chín mươi phần trăm đều nhảy việc, không có chút áp lực tâm lý nào, ngược lại Vương Cẩn, người bị ngài chê bai tướng mạo, lại tận trung báo quốc, chết vì nước, chí khí đáng khen.
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, cho dù có, đối với Kiến Văn đế cũng vô dụng.
Hồ Quảng, Lý Quán, Giải Tấn, Dương Vinh, ai mà không phải là người do Kiến Văn đế đề bạt? Chưa kịp để những người này tỏa sáng dưới trướng của Chu Doãn Văn, thì đã bị Chu Đệ đến hớt tay trên, hái quả.
Đối với chất nhi, Chu Đệ chưa bao giờ khách khí, nhân tài còn tranh đoạt, huống chi là ngôi báu.
Kiến Văn đế còn có thể làm gì? Xuống suối vàng tìm Chu Nguyên Chương kêu oan, nói rằng mình bị thúc phụ một cước đá khỏi ngai vàng sao?
Tính khả thi bằng không.
Điều đáng nói là, Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa năm Kiến Văn thứ hai đều đến từ Giang Tây, lại xuất thân từ cùng một làng. Năm Vĩnh Lạc thứ hai, cũng là các sĩ tử Giang Tây chiếm trọn bảy vị trí đầu trong kỳ khoa cử.
Các học đồ Giang Tây đã dùng sự thật sắt đá chứng minh cho thế nhân thấy, học bá là gì? Chính là bọn họ!
Nhưng dù là học bá, nếu không được triều đình trọng dụng cũng khó mà ngóc đầu lên được.
Vì vậy, ba người Hồ Tĩnh đành phải chuyên tâm soạn sách ở Hàn Lâm Viện, còn những tiến sĩ khác cũng phải tiếp tục chờ đợi. Chờ đến khi Yên Vương đánh vào Nam Kinh, bọn họ, kẻ có thể chết để trung quân ái quốc thì chết, thăng quan thì thăng quan, về quê thì về quê, bắt đầu viết nên một đoạn nhân sinh khác của mình trong lịch sử.
Các tiến sĩ năm Kiến Văn thứ hai, sau khi Vĩnh Lạc đế lên ngôi, năm bọn họ đỗ đạt cũng được đổi thành Hồng Vũ năm thứ ba mươi ba. Mãi đến khi Minh triều chính thức thừa nhận tính hợp pháp của việc Kiến Văn đế tại vị, lại phải đổi thêm một lần nữa.
Trải nghiệm kỳ lạ như vậy, trong lịch sử Đại Minh cũng coi như là độc nhất vô nhị.
Các đại thần trong triều nghe tin sáu mươi vạn đại quân triều đình bị Yên quân đánh bại, đều lén lút bàn tán xôn xao, mỗi người đều có toan tính riêng. Nhưng đến lúc lâm triều, trong điện Phụng Thiên, lại đồng loạt im thin thít giả làm chim cút.
Kiến Văn Đế ngồi trên long ỷ, nhìn bầy chim cút trước mắt, hít vào, thở ra, rồi lại hít vào, suýt nữa cắn nát cả răng.
Đây chính là các đại thần triều đình, đây chính là rường cột của quốc gia, là cánh tay đắc lực của ngài!
Khốn kiếp!
"Các khanh, có kế sách gì hay không?"
Kế sách hay? Không có.
"Thật sự không có?"
Thật sự không có.
Văn võ bá quan đều ngoan ngoãn bật chế độ ba không, lắc đầu như trống bỏi. Thề sẽ phát huy tinh thần chim cút đến cùng.
Kiến Văn đế im lặng, trong lòng dâng lên một nỗi bi ai.
Tục ngữ nói, kẻ đắc đạo được nhiều người giúp đỡ, kẻ thất đạo thì ít người bu quanh, bản thân ngài tự nhận mình không phải là hôn quân thất đức, cách đây không lâu còn giảm thuế ruộng đất. Khi đó, các đại thần này đều ca tụng ngài, thậm chí còn so sánh ngài với Nghiêu Thuấn.
Còn bây giờ thì sao?
Kiến Văn đế đột nhiên siết chặt nắm đấm, hung hăng đập tay xuống long ỷ. Một tiếng "thịch" vang lên, văn võ cả triều lập tức cúi đầu thấp hơn, kẻ phản ứng nhanh lập tức quỳ xuống hô to: "Bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể!"
Vừa hô to, vừa khóc lóc, nước mắt như mưa.
"Thần bất tài, không thể san sẻ nỗi lo cho Bệ hạ, thần có tội!"
Hành động này đã tạo cảm hứng cho những người khác, cả đám quỳ xuống nhận tội, các võ thần còn e ngại thể diện, nhưng các văn thần lại chẳng màng đến điều đó, gào khóc thảm thiết.
Hỏi kế sách? Khóc.
Hỏi tội? Tiếp tục khóc.
Khóc lóc như vậy, dù Hoàng đế muốn làm gì, cũng đều bó tay.
Kiến Văn đế tức đến mức mặt mày tái mét, các đại thần càng khóc to hơn.
Kim Ngô Vệ và Đại Hán tướng quân đang trực bên ngoài điện nhìn nhau, lúc nãy vẫn còn tốt đẹp, sao giờ lại khóc lóc thế này?
Khóc đến cuối cùng, mấy vị quan văn lớn tuổi lại xin cáo lão hồi hương ngay trên điện, nói mình bất tài, chỉ cầu được bãi quan về quê.
"Thần bất tài, thần..."
Khóc rồi khóc, Tả Thị Lang Lại Bộ ngất xỉu, Hữu Thị Lang Hộ Bộ ngã quỵ, Thượng Thư Lễ Bộ sùi bọt mép, về sau, ngay cả trong hàng ngũ quan võ cũng có người lảo đảo sắp ngã, tráng hán cũng khóc như mưa như gió lay cành liễu.
Kiến Văn đế nghiến nát cả răng, gan bắt đầu đau.
Thật sự muốn cầm gạch đập chết hết đám khốn kiếp này, to khỏe như gấu, mà cũng ngất xỉu được?! Ngài mới là người muốn ngất đây này!
Buổi lâm triều biến thành một trò hề, điện Phụng Thiên suýt chút nữa biến thành chợ búa.
Khi lui triều, bá quan văn võ đều mang đôi mắt sưng húp, nhưng bước chân lại rất nhanh, sợ chậm một bước lại bị Hoàng đế triệu kiến.
Trở về tẩm điện, Kiến Văn đế tức giận đập chén lật bàn, lập tức triệu kiến Tề Thái và Hoàng Tử Trừng. So với bầy chim cút trong triều, hai người này ít nhất còn có thể nói vài lời thật lòng, đưa ra vài chủ ý. Cho dù chủ ý không được, ít nhất cũng là một sự an ủi.
Chứng minh rằng, ngài không phải là kẻ thực sự cô độc.
Lên ngôi chưa được hai năm, Chu Doãn Văn đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Ngài chưa bao giờ nghĩ làm Hoàng đế lại mệt mỏi đến thế. Còn có nghề nào khổ sở hơn thế này không? Có không?
Kiến Văn Đế trong thành Nam Kinh đang thở dài than ngắn, Yên Vương trở về Bắc Bình lại tươi cười rạng rỡ.
Cửa thành Bắc Bình mở rộng, Thế tử Chu Cao Sí dẫn văn võ trong thành đích thân ra đón. Yên Vương và Chu Cao Hú lần lượt xuống ngựa, trước là một màn phụ tử hiếu thảo, huynh đệ tình thâm, sau đó mọi người hô vang Vương gia oai hùng, Điện hạ thiên tuế, đại quân chiến thắng uy vũ hồi thành.
Do số lượng quân Nam Kinh bị bắt quá đông, không thể vào thành hết, Yên Sơn Vệ được lệnh dựng trại ngoài thành, đề phòng biến cố ban đêm.
Yên Vương vẫn luôn lo lắng vết thương trên vai Thẩm Tuyên, phái lang trung trong phủ đến chẩn trị, đồng thời nói, có thể tạm thời giao việc dựng trại cho Đồng Tri và Thiêm Sự cùng xử lý, Thẩm Tuyên theo hắn về phủ dưỡng thương.
"Tạ Vương gia quan tâm, Tuyên không có gì đáng ngại."
Tạ ơn hảo ý của Yên Vương, Thẩm Tuyên kiên trì cùng thuộc hạ ở lại ngoài thành.
Yên Vương không còn cách nào, chỉ đành dặn dò y nghỉ ngơi cho tốt, sau khi an bài xong cho toán quân Nam Kinh này, sẽ nhanh chóng rút trại vào thành.
Trong lều lớn, Thẩm Tuyên cởi áo ngồi yên.
Lưu đại phu y thuật rất cao minh, nhưng Thẩm Tuyên mang vết thương ra trận, lại đánh một trận ác liệt với mãnh tướng như Bình An, sau trận chiến lại không được nghỉ ngơi, liên tục hành quân, dầm mưa dãi nắng, vết thương xung quanh sưng đỏ, đã có dấu hiệu nhiễm trùng.
Nếu không cởi bỏ giáp chiến và áo ngoài, Mạnh Thanh Hòa cũng không ngờ vết thương của Thẩm Tuyên lại nghiêm trọng đến vậy. Đổi lại là người thường thì đã sớm nằm liệt rồi.
Rửa tay sạch sẽ, Lưu đại phu lấy ra một con dao nhỏ từ hòm thuốc, hơ trên lửa, bắt đầu so sánh với vết thương trên vai Thẩm Tuyên.
Mạnh Thanh Hòa kinh hãi.
"Lưu đại phu, ngài định làm gì?!"
"Chữa trị cho Thẩm Chỉ Huy." Vừa nói vừa định hạ dao.
"Cứ thế này làm sao?"
Lưu đại phu kỳ quái nhìn Mạnh Thanh Hòa, không thế này thì còn thế nào nữa?
"Trước khi khoét thịt không cho chút thuốc tê? Không phải có thang thuốc như Ma Phí Tán sao?"
Lưu đại phu trừng mắt, ông ấy nói khoét thịt bao giờ? Ông ấy là thầy thuốc, chứ không phải đồ tể!
Mạnh Thập Nhị Lang chỉ tay, dao cũng đã lấy ra rồi, còn gì để chối cãi nữa?!
Lưu đại phu không nói lý lẽ được với Mạnh Thanh Hòa, bèn quay sang nhìn Thẩm Tuyên: "Thẩm Chỉ Huy, ngài thấy sao?"
Thẩm Tuyên mỉm cười nhìn Mạnh Thanh Hòa, mười phần mê người.
"Mạnh Đồng Tri."
"Thuộc hạ có mặt."
"Trong doanh trại đã an bài ổn thỏa chưa?"
"..."
Tóm lại, Mạnh Đồng Tri bị khéo léo mời ra khỏi lều.
Đứng bên ngoài lều, bị gió đêm thổi qua, đầu óc bỗng tỉnh táo hơn không ít.
Hắn bị ghét bỏ rồi sao?
Mạnh Thập Nhị Lang bĩu môi, ngồi xổm xuống đất, vẽ vòng tròn.
Binh sĩ tuần tra đi ngang qua, thấy một bóng đen ngay dưới lều Thẩm Chỉ Huy, đầu tiên là giật mình, sau đó mượn ánh lửa nhận ra Mạnh Thanh Hòa, vội vàng nói: "Thuộc hạ bái kiến Đồng Tri!"
Mạnh Thanh Hòa quay đầu: "Đinh Tổng Kỳ?"
"Chính là thuộc hạ, xin hỏi Đồng Tri vì sao lại ở đây?"
"Đêm nay trăng đẹp, thích hợp ngắm trăng."
Ngắm trăng?
Đinh Tổng Kỳ cùng với binh sĩ tuần tra đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời. Mây đen che khuất mặt trăng, ngay cả sao cũng chẳng thấy, thời tiết thế này mà ngắm trăng?
Lưu đại phu đeo hòm thuốc đi ra từ trong lều, vừa hay trông thấy bảy tám quân hán ngửa cổ nhìn trời, vẻ mặt khó tin, như thể đang xem cảnh tượng gì đó huyền diệu lắm, không khỏi tò mò nhìn lên không trung, chẳng có gì cả?
Thấy Lưu đại phu đi ra, Mạnh Thanh Hòa vội đứng dậy: "Vừa rồi Mạnh mỗ thất lễ, mong ngài thứ lỗi."
"Mạnh Đồng Tri lo lắng cho Chỉ Huy, lão phu biết." Lưu đại phu cười nói: "Vết thương của Chỉ Huy chuyển nặng, đêm nay e là sẽ sốt, trong lều tốt nhất nên có người trông nom."
Mạnh Thanh Hòa gật đầu, cẩn thận hỏi han những điều cần lưu ý, rồi đích thân tiễn Lưu đại phu ra khỏi doanh trại.
Khi trở về, trời đổ mưa phùn, gió có chút lạnh.
Yên Vương phủ đang tổ chức tiệc mừng, bách tính trong thành như đang đón tết, vô cùng náo nhiệt.
Trịnh Hòa dẫn người đưa rượu thịt đến cho tướng sĩ ngoài thành, nói: "Vương gia có lệnh, cùng chung vui với tướng sĩ."
Bánh bao to bằng nắm tay, bánh nướng còn nóng hổi, thịt kho từng miếng lớn, thịt nướng chảy mỡ, được đựng trong thùng gỗ, nắp không đậy kín, hương thơm tỏa ra khắp nơi.
Những món ăn tinh tế trong yến tiệc đối với quân hán mà nói vừa xa xỉ lại không thiết thực, chỉ có những thứ này mới hợp khẩu vị.
Mạnh Thanh Hòa không nhịn được nuốt nước miếng. Chưa bao giờ hắn biết, mùi thịt kho lại thơm như vậy, bánh bao và bánh nướng còn nóng hổi lại hấp dẫn đến thế.
Lương thảo của binh sĩ đều có định mức, hành quân đánh trận ăn toàn là bánh khô, thịt khô làm từ thịt ngựa cũng được phân phát theo đầu người, không phải ngày nào cũng có. Thịt kho và thịt nướng như thế này, e rằng chỉ có trong mơ mới được ăn.
Cơm canh của Thẩm Tuyên được chuẩn bị riêng, Trịnh Hòa đích thân mang đến, còn có thêm một bầu rượu ngon.
Lúc các quân hán xếp hàng chia thịt chia bánh, Mạnh Thanh Hòa dẫn Trịnh Hòa vào lều lớn của Thẩm Tuyên.
Mùi thuốc trong lều vẫn chưa tan hết, Thẩm Tuyên đã thay một bộ võ phục đỏ sẫm, ngồi trên giường, sắc mặt tốt hơn nhiều so với trước.
Trịnh Hòa trước tiên hỏi han vết thương của Thẩm Tuyên, sau đó truyền đạt ý chỉ của Yên Vương quan tâm coi trọng chất nhi, lại chuyển lời hỏi thăm của Yên Vương phi, còn về ba huynh đệ Chu Cao Sí, Trịnh Hòa không hề nhắc đến.
Trịnh Hoà là thần tử thân cận của Yên Vương, thay Yên Vương phi truyền lời không sao, nhưng dám cùng huynh đệ Thế tử thân thiết, thì đúng là muốn thư giãn gân cốt rồi.
"Vương gia và Vương phi đều dặn dò, Chỉ Huy đang bị thương, cần chú ý đến việc ăn uống, rượu cũng không nên uống nhiều."
"Làm phiền Trịnh Thính Sự." Thẩm Tuyên thần sắc ôn hòa, không hề thấy vẻ hung hãn khi chém giết trên chiến trường: "Thay Thẩm mỗ tạ ơn Vương gia và Vương phi đã quan tâm."
Trịnh Hòa cười càng thêm thân thiết, tuy Thẩm Tuyên không tham dự tiệc mừng hôm nay, nhưng trong bữa tiệc, Vương gia đã vài lần nhắc đến người "chất nhi" này. Ý nghĩa trong đó, chỉ cần người nào đầu óc nhanh nhạy đều có thể hiểu ngay.
Không phải thuộc hạ, mà là thân thích gia quyến.
Thẩm Tuyên trước mặt Yên Vương, đủ để sánh vai cùng Trương Ngọc, Chu Năng, thậm chí còn chiếm ưu thế hơn.
"Mạnh Đồng Tri, Vương gia có lệnh, ngày mai Đồng Tri cùng Thẩm Chỉ Huy vào thành, có việc cần phân phó."
"Ty chức tuân lệnh."
Mạnh Thanh Hòa chắp tay hành lễ, Trịnh Hòa nghiêng người tránh đi. Những lời cần nói đã nói xong, không cần thiết ở lại thêm, phải nhanh chóng trở về Vương phủ. Vị trí của Trịnh Hoà, biết bao nhiêu người đang dòm ngó, Hầu Hiển đã đi thảo nguyên, trận chiến Bạch Câu lại xuất hiện một đối thủ là Cẩu Nhi, Vương gia còn đích thân đặt tên cho Cẩu Nhi, đây là một đối thủ đáng gờm, phải đề phòng.
Tiễn Trịnh Hòa đi rồi, khắp doanh trại đều tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Doanh trại quân Nam Kinh cách đó không xa cũng có người đưa lương khô và thịt đến, quân Nam Kinh không ngờ mình cũng được đối đãi như vậy, nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, lập tức thề sống chết vì Yên Vương!
Đối với những quân hán này, một trăm câu nói hoa mỹ cũng không bằng một bát thịt kho tàu.
Yên Vương từ khi còn bé tí đã lăn lộn trong quân doanh, tiếp xúc chính là những quân hán này, làm sao để phá vỡ phòng tuyến trong lòng họ, khiến họ cam tâm tình nguyện đánh trận cho mình, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Kiến Văn đế thì ngược lại, ngài từ nhỏ tiếp xúc với kinh điển Nho gia, đạo Khổng - Mạnh, coi trọng việc lấy lý lẽ thu phục lòng người, lấy đức hạnh khiến người kính nể, làm sao có thể ngờ tới, địa vị chính thống và đạo trung quân của ngài, còn không bằng một bát thịt kho mà Chu Đệ ban tặng.
Cho nên nói, lý luận tuyệt đối không thể tách rời thực tế, đi theo phái học thuật của Kiến Văn đế hay đầu quân cho phái thực tế của Yên Vương? Đối với quân hán mà nói, đáp án hiển nhiên là vế sau.
Các quan viên ở Nam Kinh khóc lóc trước mặt Kiến Văn đế, quân đầu hàng ngoài thành Bắc Bình khóc trước bát thịt kho và bánh bao, xét đến cùng cũng không khác biệt lắm, đều là vì bát cơm. Chỉ là người trước còn do dự giữa việc từ quan và tiếp tục đứng ngoài quan sát, người sau đã ký hợp đồng, bất cứ lúc nào cũng có thể đi làm dưới trướng ông chủ mới.
Thịt kho và thịt nướng thơm ngào ngạt, bụng Mạnh Thanh Hòa kêu ùng ục, rất muốn giống như quân hán ngoài lều, bánh bao kẹp thịt cắn từng miếng lớn, như vậy mới đã. Thế nhưng Thẩm Tuyên lại lấy từ trong hộp đựng thức ăn ra một đôi đũa đưa đến trước mặt hắn: "Thập Nhị Lang dùng bữa cùng ta đi."
Thượng cấp "mời khách", không thể không nể mặt.
Nhận lấy đũa, Mạnh Thập Nhị Lang nhìn mấy đĩa thức ăn bày trước mặt, tinh tế thì có thừa mà số lượng lại không đủ, còn đa phần là rau, nói khó nghe một chút, trong miệng hắn sắp nhạt như nước ốc rồi, không muốn ăn rau, muốn ăn thịt!
Được mỹ nhân mời tuy quý giá, nhưng khẩu vị cũng quan trọng không kém.
Mạnh Thanh Hòa định nói gì đó, nhưng Thẩm Tuyên lại như không thấy, cầm bầu rượu bằng bạc lên, rót rượu trong vắt vào chén vàng.
Trong tiếng rót rượu róc rách, hương rượu bay vào mũi.
Ngón tay thon dài trắng nõn nâng chén rượu, đưa lên môi, ánh mắt Mạnh Thanh Hòa cũng theo đó mà di chuyển, nhìn đôi môi nhạt màu trở nên ướt át, nhìn đôi mắt đen láy nhuốm ý cười, vành tai bắt đầu nóng lên.
Vô tình, hay cố ý?
Muốn nói gì đó, nhưng trong đầu lại trống rỗng, cằm bỗng bị nâng lên, thân thể bị kéo nghiêng về phía trước, trên môi là một mảnh mềm mại. Rượu trong vắt chảy vào miệng, thấm vào cổ họng, mang theo vị ngọt chưa từng được nếm trải, nhanh chóng hóa thành một ngọn lửa bùng cháy trong bụng.
Rượu mạnh thật!
Ầm một tiếng, mặt Mạnh Thanh Hòa đỏ bừng.
Kiếp trước, Mạnh Thanh Hoà hắn không dám nói là ngàn chén không say thì cũng coi như nửa đời chìm đắm trong chốn rượu chè, kiếp này lại thực sự không có năng lực đó.
Chưa đến nửa chén rượu, đã say rồi.
Có điều, không biết là do rượu, hay là do cách uống rượu không đúng.
Một ngụm, lại một ngụm.
Chén rượu đã cạn, người uống rượu là Thẩm Tuyên, nhưng người say lại là Mạnh Thanh Hòa.
Cằm được buông ra, Mạnh Thanh Hòa theo bản năng lắc lắc đầu, dùng sức vỗ vỗ vào má. Không được, vẫn còn choáng.
Thẩm Tuyên một tay chống cằm, nhấc bẩu rượu bạc lên, lại rót một chén rượu: "Ta bị thương, không thể uống nhiều."
Mạnh Thanh Hòa lại vỗ má một cái, nhìn Thẩm Tuyên, vậy thì sao? Ngài có ý gì?
"Chỉ có thể nếm thử hương vị." Ngón tay lau khóe môi, ý cười dịu dàng đọng lại nơi đáy mắt: "Quả đúng là rượu ngon."
Mạnh Thanh Hòa: "..."
Là khả năng nghe hiểu của hắn có vấn đề hay là đã say?
Chẳng lẽ vị trước mắt này không phải đang trêu chọc hắn? Thật sự không phải sao?
"Tửu lượng của Thập Nhị Lang không tốt lắm." Thẩm Tuyên lại nâng chén rượu lên uống một ngụm, nghiêng người đút cho Mạnh Thanh Hòa: "Thân ở trong quân doanh, vẫn nên có chút tửu lượng."
Mạnh Thanh Hòa không nói gì, cứ coi như hắn say rồi đi, hai tay níu lấy vạt áo Thẩm Tuyên, dùng sức đáp lại.
Luyện tửu lượng gì đó, bây giờ hắn không có rảnh!!
Ý cười trong đôi mắt đen càng sâu, bàn tay to đỡ lấy gáy Mạnh Thanh Hòa, ngón tay lướt qua mái tóc, hương rượu lan tỏa.
Bên ngoài lều, binh sĩ Yên Sơn Vệ đang tranh giành những miếng thịt nướng cuối cùng, bên trong lều, Mạnh Thanh Hòa đã hoàn toàn say mèm. Đến khi được Thẩm Tuyên buông ra, hắn gần như không cầm nổi đũa.
"Há miệng."
Theo bản năng đáp lại, trong miệng được đút một đũa thức ăn, hơi nguội rồi, nhưng vị lại rất ngon.
Thấy Mạnh Thanh Hòa ngoan ngoãn như vậy, trên mặt Thẩm Tuyên thoáng qua một tia hiểu rõ xen lẫn hứng thú. Bàn tay to nâng cằm Mạnh Thanh Hòa lên, lại hôn nhẹ một cái, rượu ngon như vậy, thật sự là không tồi.
Mạnh Đồng Tri bị Thẩm Chỉ Huy chuốc say, ngủ một giấc không mộng mị.
Sáng sớm tỉnh dậy, trên giường chỉ có một mình hắn. Nhớ tới lời dặn dò của Lưu đại phu tối qua, đầu hắn đau buốt từng cơn.
May mắn thay, Thẩm Chỉ Huy quả nhiên phi phàm, sức hồi phục kinh người, không bị sốt, vết thương cũng không nhiễm trùng, vén rèm lều lên, cả người khoan khoái, tinh thần còn tốt hơn cả Mạnh Thanh Hòa.
"Thập Nhị Lang đau đầu?"
Bàn tay to phủ lên trán, Mạnh Thanh Hòa thành thật thừa nhận, hắn đúng là có đau đầu.
Xoa xoa huyệt thái dương, tuy say nhưng chuyện Thẩm Tuyên chuốc rượu, hắn vẫn nhớ rõ, nghĩ đến những gì xảy ra tối qua, Mạnh Thập Nhị Lang càng đau đầu hơn.
Xem ra, sự hiểu biết của hắn về các bậc quyền quý Đại Minh vẫn còn rất hạn chế, đặc biệt là tính cách thật của vị Hầu nhị đại nào đó, còn đang đợi hắn đến khai quật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro