Chương 76: Trận chiến trên sông Bạch Câu (3)
Chương 76: Trận chiến trên sông Bạch Câu (3)
Một đêm mưa lớn, sáng sớm, nước sông dâng cao, hai bên bờ sương mù giăng kín.
Trời còn chưa sáng, tiếng trống trận từ doanh trại Yên quân đã nổi lên, binh sĩ dàn trận nối đuôi nhau kéo ra ngoài.
Chiến mã phì hơi, chiến giáp ma sát phát ra tiếng kim loại chói tai. So với hôm qua, Yên quân hôm nay im lặng hơn, nhưng sự im lặng ấy lại khiến người ta sợ hãi.
Chưa lâm trận, sát khí đã lan tràn khắp đội ngũ.
Yên quân, đội quân bách chiến bách thắng, đội quân vương giả khiến Bắc Nguyên vừa nghe danh đã kinh hồn bạt vía, hôm nay sẽ tiếp tục huyết chiến với quân Nam Kinh. Sống hay chết, vinh quang muôn đời hay xuống Diêm La Điện, tất cả đều phụ thuộc vào trận chiến này.
Rạng sáng, Yên quân đã vượt sông, mũi nhọn hướng về phía quân Nam Kinh.
Bên kia sông, đại quân triều đình cũng đã dàn trận xong, toán quân do Đô Đốc Bình An dẫn đầu vẫn là tiên phong, Cù Năng theo sau, Vũ Định Hầu Quách Anh, An Lục Hầu Ngô Kiệt, cùng với Việt Tây Hầu Du Thông Uyên vừa mới đến, chia quân trấn giữ hai cánh trái, phải. Trung quân của Lý Cảnh Long ở lại phía sau, một là để đốc thúc chiến sự, hai là, các tướng lo lắng vị chủ soái không đáng tin cậy này sẽ sợ hãi khi lâm trận, chỉ huy lung tung, chi bằng để hắn ta ở phía sau cho yên ổn.
Việt Tây Hầu Du Thông Uyên là lão tướng thời Hồng Vũ, Khai Quốc Công Thần nhà Minh, không bị cuốn vào làn sóng tru diệt công thần của Hồng Vũ đế, nhưng lại bị liên lụy bởi vụ án mưu phản của Lam Ngọc, mất đi chức tước. Hồng Vũ đế hiếm khi nhân từ, không lấy mạng Du Thông Uyên, cũng không bắt cả nhà ông lưu đày, chỉ lệnh cho ông về quê an dưỡng tuổi già. So với các đại tướng khác thời Hồng Vũ, Du Thông Uyên thật sự phi thường may mắn.
Tiếc rằng cuộc sống an nhàn chưa được bao lâu, Kiến Văn đế ra lệnh tước phiên Vương, Yên Vương phất cờ tạo phản, triều đình lại có chiếu chỉ, Du Thông Uyên lại được trọng dụng. Lão tướng vừa mới làm ruộng chưa được bao lâu, lại phải khoác chiến giáp ra trận, huyết chiến với Yên quân.
Ban đầu, Du Thông Uyên không muốn nhận chức vụ này. Tuổi đã cao, râu tóc bạc phơ, còn phải dẫn binh đánh giặc, thật sự không còn sức lực.
Nhưng Du Thông Uyên có tình nguyện hay không cũng không quan trọng, Kiến Văn đế tình nguyện là được. Kiến Văn đế tìm kiếm trong số các võ tướng triều đình, người có thể cầm quân không nhiều, lại có không ít kẻ bất tài như Lý Cảnh Long. Cảnh Bình Văn thì không được nữa, Quách Anh, Ngô Kiệt đều đã được phái đi, lão tướng như Du Thông Uyên đã trở thành đội cứu hỏa dập lửa trong mắt Kiến Văn đế.
Mất tước vị? Không sao, khôi phục tước vị!
Không có chức quan? Càng không thành vấn đề, thánh chỉ sắc phong!
Tình thế cấp bách, lão tướng Du Thông Uyên dù không đồng ý cũng phải đồng ý.
Sau khi vào Nam Kinh một chuyến, Du Thông Uyên bị ép buộc nhận chức, dẫn binh xuất chinh. Quay đầu nhìn lại cổng thành, ông thật sự không hiểu, Thái Tổ Cao Hoàng đế võ công cái thế, anh minh sáng suốt, sao lại chọn một người kế vị như vậy.
Chẳng trách các phiên Vương tạo phản.
Suy nghĩ này của Du Thông Uyên có thể coi là đại nghịch bất đạo, nhưng lão tướng bị ép ra trận, trong lòng sao có thể không có oán khí? Đừng nói là sau lưng, dù có phun thẳng mặt, Kiến Văn đế tay lau nước bọt văng tới, cũng sẽ chỉ mỉm cười khen lão tướng thẳng thắn.
Đối mặt với Hoàng đế như vậy, Du Thông Uyên thật sự không còn cách nào.
Xét theo một khía cạnh nào đó, sự không từ thủ đoạn này của Kiến Văn đế có chút giống với Hồng Vũ đế. Năm xưa, khi Hồng Vũ đế dựng cờ khởi nghĩa, ngoài Lý Thiện Trường tự nguyện đầu quân, phần lớn mưu sĩ đều bị dùng đủ mọi cách "mời" đến, đãi ngộ sau này còn không bằng Du Thông Uyên, ít nhất ông còn có tước vị Hầu gia, đại diện cho triều đình. Còn bọn họ? Sau khi phò tá Chu Nguyên Chương ngồi lên ngai vàng, thứ chờ đợi bọn họ là dấu ấn của kẻ tạo phản, là cái chết không thể chối từ.
Những lão tướng để Kiến Văn đế ép buộc như Du Thông Uyên không nhiều, nguyên nhân là Hồng Vũ đế rất ít khi nhân từ. Phần lớn thời gian, Chu Nguyên Chương sống và làm việc theo nguyên tắc nhổ cỏ tận gốc, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Chu Doãn Văn trừng mắt, tìm kiếm khắp nơi, cũng chỉ tìm được ba bốn lão tướng như vậy.
May còn có đám tướng sĩ như Từ Huy Tổ và Cù Năng gồng gánh, nếu toàn là hạng người như Lý Cảnh Long thì Kiến Văn đế cũng khỏi cần đánh, cứ cởi mũ mão, nhường ngai vàng, mời thúc thúc vào Nam Kinh luôn cho xong chuyện.
Bến sông Bạch Câu, sương mù dần tan, thế trận hai bên đã bày xong, tiếng tù và lanh lảnh vang lên, vén màn đại chiến.
Đô Đốc Bình An lại một người một ngựa xông lên trước, dẫn đầu xung phong. Quách Anh, Ngô Kiệt suất quân đánh úp từ hai cánh. Du Thông Uyên giỏi về kỵ binh, dẫn kỵ binh Nam Kinh bày trận hình mũi tên, đánh mạnh vào cánh hữu quân do Trần Hanh chỉ huy.
Yên quân không chịu kém cạnh, toàn quân xông ào lên.
Thẩm Tuyên dẫn kỵ binh tiên phong đối đầu với nhánh của Bình An, hai đội kỵ binh như hai mũi giáo sắc nhọn, hung hăng đâm vào nhau.
Trong nháy mắt, dường như có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm, tiếng giáo gãy đôi.
Mạnh Thanh Hòa cũng một thân giáp trụ, cầm đao xông trận. Toàn doanh trại Yên quân đều ra trận, ngay cả Đề Điều Quan cũng cầm đao xung phong, tân nhiệm Đồng Tri Mạnh Thanh Hòa không thể tiếp tục ở lại đại doanh, chỉ đành cắn răng xông lên!
Bị chém vài nhát cũng không sao, nằm thêm vài tháng cũng chẳng hề gì, chỉ cần giữ được mạng là tốt rồi.
Không cần Thẩm Tuyên căn dặn, Cao Phúc cùng những người khác đã tạo vòng vây, bảo vệ xung quanh Mạnh Thanh Hòa, đảm bảo không ai có thể làm hại tính mạng của Mạnh Đồng Tri nhà bọn họ. Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang cũng muốn ra sức bảo vệ đường đệ, nhưng lại bị tạm thời biên chế vào tiền quân của Từ Trung, quân lệnh như núi, chỉ có thể dặn dò Mạnh Thanh Hòa hết lần này đến lần khác, theo quân xung phong không sao, nhưng ngàn vạn lần đừng nóng đầu, nơi này không phải Khai Bình Vệ, cũng không có địa đạo, thành đất cho hắn trốn.
Mạnh Thanh Hòa cười cười gật đầu, trong lòng lại quyết tâm, dù thế nào cũng phải bám sát Thẩm Tuyên, chuyện như hôm qua tuyệt đối không thể tái diễn!
Trận chiến ngay từ đầu đã rơi vào thế giằng co, hai bên đều hiểu rõ thực lực của đối phương, bất kỳ sự thăm dò hay giữ sức về sau đều vô dụng. Muốn giành chiến thắng, từ nhát đao đầu tiên đã phải dùng hết toàn lực.
Trên chiến trường không có tiếng hô chém giết, ngay cả chửi rủa cũng hiếm thấy, chỉ có tiếng đao thương xuyên qua giáp trụ, xé rách da thịt, máu bắn tung tóe cùng tiếng kêu thảm thiết.
Tất cả mọi người đều đang chém giết, vung đao, múa giáo, dốc hết sức giết chết kẻ địch trước mặt.
Thường thì vừa mới chém ngã đối thủ, phía sau đã bị đánh lén.
Trên chiến trường không có chuyện "quang minh chính đại", nếu bị đánh lén là bộ binh thì còn có thể chống đỡ, nếu là kỵ binh, xin lỗi, chỉ có thể nói lời tạm biệt với cuộc sống tươi đẹp.
Bình An và Thẩm Tuyên đánh nhau mấy hiệp, bất phân thắng bại, cả hai đều đỏ cả mắt.
Binh sĩ và tướng lĩnh hai bên thử lên giúp đỡ, nhưng hai người đang giao chiến lại không hề hấn gì, còn những kẻ lại gần đều dính thương vong. Theo lời Mạnh Thập Nhị Lang, hai người này chính là mắt bão, kẻ nào dám đến gần đều bị cuốn vào, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Không tin mấy chuyện tà đạo đó, Từ Trung đã phải trả giá bằng hai ngón tay, Trần Hanh suýt bị Bình An một đao kết liễu. Đại tướng quân Nam Kinh cũng đã thử, kết quả cũng chẳng khá hơn Từ Trung và Trần Hanh là bao.
Tướng lĩnh còn đỡ, ít ra còn có thể đỡ được vài nhát, còn binh sĩ tiểu tốt thì chỉ có nước làm bia đỡ đạn.
Vài lần như vậy, Thẩm Tuyên và Bình An đánh nhau đến mức trời đất mù mịt, bụi bay đầy trời, nhưng không còn ai dám lại gần giúp đỡ. Xung quanh hai người hình thành một khoảng trống, dù là Yên quân hay quân Nam Kinh đều cẩn thận chém giết bên ngoài vòng tròn, không ai dám bước vào trong.
Chỉ thiếu nước dựng một tấm biển báo, ghi: Nơi nguy hiểm, bên trong có hai mãnh thú, xin hãy thận trọng!
Binh sĩ hai bên đang giao chiến, thấy đối phương bước vào vòng tròn, còn nhắc nhở, vượt giới hạn rồi!
Người bị nhắc nhở vội rụt chân lại, lau mồ hôi lạnh, nói lời cảm tạ!
Người nhắc nhở phẩy tay, không sao, không cần khách khí. Rồi lại giơ đao, đánh tiếp!
Đối mặt với tình cảnh này, Bình An và Thẩm Tuyên cũng rất bất lực.
Thẩm Tuyên bị thương ở vai, Bình An cũng đau nhức cơ bắp toàn thân, nếu có người giúp đỡ, cả hai đều sẽ không từ chối, nhưng nhìn xung quanh, dù là đồng đội hay quân địch, đều như quên mất hai người bọn họ, tự mình đánh nhau hăng say, sống chết cũng không lại gần bọn họ một bước.
Cho nên nói, đôi khi, chiến lực quá mạnh mẽ cũng không phải là chuyện tốt, không tìm thấy bằng hữu đồng minh đâu hết đó đa!!
Mạnh Thanh Hòa có ý muốn giúp đỡ, nhưng chiến lực của hắn ra sao hắn rõ ràng hơn ai hết, xông lên chỉ là nộp mạng. Bảo Cao Phúc bắn tên? Lỡ bắn trúng Thẩm Chỉ Huy thì sao?
Bất lực, chỉ có thể nhìn Thẩm Tuyên và Bình An kịch chiến, chờ đến khi một bên lộ ra vẻ suy yếu rồi tính tiếp.
Mạnh Thập Nhị Lang quan sát tình hình, phát hiện ra khoảng trống xung quanh Thẩm Tuyên và Bình An, liền canh chừng ở rìa, hễ có quân Nam Kinh xông lên, hắn liền bước vào, thừa lúc đối phương do dự, một đao chém xuống, không chết cũng bị thương.
"Âm hiểm, vô sỉ!"
Ngoáy ngoáy tai, Mạnh Thập Nhị Lang lại bổ thêm một đao, nghe mắng câu này đến bảy tám lần rồi, có thể đổi câu mới không?
Dùng cách này, Mạnh Đồng Tri phát huy vượt mức, chém được năm thủ cấp địch, làm bị thương bảy tám quân địch, danh tiếng "thiện chiến" nhanh chóng lan truyền. Nhắc đến Mạnh Đồng Tri, tất cả các tráng hán thuộc Yên Sơn Vệ sẽ lập tức hô hào, hảo hán, tuyệt đối là hảo hán!
Đến giữa trưa, dù là binh sĩ hay tướng lĩnh, bụng đều bắt đầu réo ùng ục.
Đang đánh trận, không thể tạm dừng ăn cơm xong rồi đánh tiếp, chỉ có thể gắng gượng, chém thêm vài tên, biết đâu có thể sớm thu binh về doanh trại.
Dưới sự thúc đẩy của cơn đói, binh sĩ hai bên đột nhiên bộc phát ra sức chiến đấu kinh người, khiến các tướng lĩnh và chủ soái đều không ngờ tới.
Lý Cảnh Long vẫn còn đang nghi hoặc, Chu Đệ lại nắm bắt được thời cơ.
"Tấn công trung quân của Lý Cửu Giang!"
Chiếm được trung quân, không lo quân Nam Kinh không đầu hàng.
Ban đầu, Chu Đệ muốn giao nhiệm vụ gian khổ này cho Trương Ngọc, không ngờ Trương Ngọc đang dẫn quân đi giải vây cho hậu quân. Không biết từ lúc nào, Cù Năng đã vòng qua tiền Yên quân quân đánh vào hậu quân, Phòng Khoan hoàn toàn không phải đối thủ của Cù Năng, chỉ có thể cầu cứu Trương Ngọc.
Trương Ngọc không có thời gian, Chu Năng cũng được luôn.
Nhưng chiến trường hỗn loạn, Chu Năng ở đâu? Không biết!!!
Từ Trung đứt ngón tay, Trần Hanh hôn mê, Lý Bân đã sớm bị Bình An chém chết.
Mấy vị chủ tướng đều không được, vậy thì Thẩm Tuyên!
Trịnh Hòa đi theo chỉ về phía một khoảng trống nhân tạo trên chiến trường, Thẩm Tuyên đang giao chiến kịch liệt với Bình An.
Chu Đệ không còn cách nào khác, ngó sang Khâu Phúc đang ngóng trông nhìn hắn, tặc lưỡi, thật sự không tìm được ai, thôi thì giao cho y vậy.
Khâu Phúc nhận lệnh, lập tức dẫn kỵ binh tấn công mãnh liệt vào trung quân của Lý Cảnh Long, đánh mãi mà không vào được, còn bị nỏ tiễn ít ỏi của quân Nam Kinh bắn bị thương không ít người ngựa.
Tin chiến báo đến tai, Chu Đệ ôm mặt, quả nhiên mọi chuyện như hắn dự đoán!
Không sao, Khâu Phúc bất tài, hắn tự mình ra trận!
Yên Vương điểm binh, thân chinh dẫn theo vài nghìn kỵ binh Mông Cổ từ sườn trái quân Nam Kinh đánh vào. Cao Dương Quận vương Chu Cao Hú dẫn kỵ binh dưới trướng theo sát bước chân phụ Vương, xông vào trận chém giết. Các tướng lĩnh dưới trướng Yên Vương đều quen thuộc với cách dụng binh của hắn, thấy Yên Vương thân chinh xung trận, liền lần lượt hướng về phía hắn, cố gắng đánh tan đội hình quân Nam Kinh đang đánh đến từ cánh trái.
Nguy cơ phía hậu quân tạm thời được giải trừ, Trương Ngọc vỗ vai Phòng Khoan: "Huynh đệ tự mình chống đỡ, ta đi trợ chiến cho Vương gia!"
Trương Ngọc vừa thúc ngựa rời đi, Phòng Khoan vừa mới chỉnh đốn quân ngũ, lại bị Cù Năng dẫn thêm quân Nam Kinh đánh úp trở lại. Phòng Khoan bị đánh cho khốn đốn, vừa khổ chiến vừa mắng chửi: "Lão tặc Cù Năng này thật quá nham hiểm!"
Yên Vương dẫn kỵ binh Mông Cổ tả xung hữu đột, đánh một hồi bỗng cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn lại thì chết lặng.
Quân Nam Kinh đã chặn đường lui của hắn, còn đem hắn cùng kỵ binh xung phong vây chặt nhiều lớp, chia cắt ra từng đoạn, ý đồ vô cùng rõ ràng, muốn tiêu diệt từng nhóm một.
Tình hình của Chu Cao Hú cũng chẳng khá hơn phụ Vương y là bao, điều duy nhất đáng mừng là Chu Năng đã đến hội hợp, hai người hợp lực, liều chết hướng về phía Yên Vương xung kích, quyết tâm cứu hắn ra ngoài.
Bình An vô cùng hiểu rõ Chu Đệ, đoán chắc hắn nhất định sẽ dẫn kỵ binh từ sườn trái đại quân đánh vào, nên đã sớm lập ra kế sách dụ địch vô tròng, dùng ưu thế binh lực đông đảo trước khi khai chiến đè chết Chu Đệ. Võ lực của Chu Đệ dù cao cường đến đâu, kiến tha lâu đầy tổ, cứ tiêu hao dần cũng đủ khiến hắn mất mạng!
Kế sách này vốn nên do Bình An tự mình thực hiện, đáng tiếc kế hoạch không theo kịp biến hóa, vừa khai chiến, Bình An đã bị Thẩm Tuyên giữ chân.
Quách Anh, Ngô Kiệt, v.v. đều sa lầy trong loạn chiến, không thể phân thân, Thịnh Dung tư cách chưa đủ, Lý Cảnh Long... không ai dám giao phó trọng trách này cho hắn ta. Lão tướng Du Thông Nguyên chỉ đành tiếp nhận quyền chỉ huy, lệnh cho binh mã chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Đúng như Bình An dự liệu, Yên Vương rất nhanh rơi vào bẫy, nhưng muốn bắt được hắn lại không dễ dàng như vậy.
Kiến Văn đế đã có lời trước, tuyệt đối không được giết Yên Vương! Cho dù Hoàng đế vì nhất thời hồ đồ mà hối hận muốn đập đầu vào tường, nhưng thánh chỉ đã ban, không thể dễ dàng thay đổi.
Nếu lại ban thêm một đạo thánh chỉ nói rằng Trẫm hối hận, ai giết được Chu Đệ sẽ được thăng quan tiến tước?
Nước bọt của các Ngôn Quan trong triều cũng đủ dìm chết Kiến Văn đế.
Kiến Văn đế đã niệm chú Kim Cô cho các tướng lĩnh trong triều, tương đương với việc tạo cho Chu Đệ một lớp lá chắn bảo vệ. Cảnh Bình Văn và Lý Cảnh Long không dám hạ lệnh lấy mạng Chu Đệ, Du Thông Nguyên càng không dám "lách luật".
Những công thần, quan lại trải qua thời Hồng Vũ như Du Thông Nguyên, khi chấp hành mệnh lệnh của Hoàng đế sẽ luôn tận tâm tận lực. Hoàng đế nói sao, họ làm vậy.
Nhìn thấu bề ngoài để thấy bản chất, suy đoán thánh ý? Tuyệt đối không làm! Đều là họ Chu cả, ai biết Hoàng đế là thật sự nhân từ hay giả vờ từ bi, vạn nhất là trường hợp sau, khi gánh tội thì biết kêu ai?
Vì vậy, trên chiến trường xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.
Yên Vương Chu Đệ bị quân Nam Kinh vây chặt, chỉ cần một loạt tên loạn xạ cũng đủ bắn hắn thành cái sàng. Lo lắng kỹ năng bắn tên không tốt sẽ làm bị thương đồng đội, trực tiếp dùng đao chém cũng không thành vấn đề.
Nhưng dù là cung tên hay đao thương, từ đầu đến cuối không ai dám hướng về phía Chu Đệ, giết hết kỵ binh đi theo hắn, chỉ có thể nhắm vào chiến mã dưới háng Chu Đệ mà ra tay.
Tục ngữ có câu muốn bắt tướng, trước bắn ngựa, việc này cũng có cơ sở lý luận.
Nào ngờ Yên Vương quanh năm giao thiệp với kỵ binh, kỹ năng điều khiển chiến mã cũng cao siêu như công phu giết người của hắn. Một con ngựa ngã xuống lại đổi một con khác, bất kể là của phe mình hay phe địch, cướp được chính là của Chu Đệ hắn!!
Quân Nam Kinh không dám hại tính mạng Yên Vương, Chu Đệ lại không có kiêng kỵ này.
Cung tên trên lưng ngựa bắn hết, trường đao trong tay cong lưỡi, cả trường thương và trường mâu cướp được cũng lần lượt gãy, ngay cả thanh bảo kiếm mang theo bên người vốn dùng để trang trí nhiều hơn là thực dụng cũng phải tuốt ra khỏi vỏ, những vẫn không thể phá vòng vây ra ngoài.
Chu Cao Hú và Chu Năng gần như phát điên, Trương Ngọc và Từ Trung bị thương cũng lần lượt chạy đến, Trịnh Hòa và Cẩu Nhi từng theo Yên Vương đi sau bọc hậu cho đại quân biểu hiện đặc biệt dũng mãnh, Thiên Hộ Hoa Tụ từng cứu mạng Trịnh Hanh cũng xông pha phía trước, Trần Huy và Đằng Tụ gia nhập Yên quân giữa chừng càng liều chết chiến đấu.
Yên quân cũng không quan tâm đến đội hình gì nữa, toàn quân xung phong, trước tiên phải cứu Yên Vương ra ngoài rồi tính tiếp.
Bình An và Thẩm Tuyên đang giao chiến nhận thấy sự biến hóa trên chiến trường, cả hai đều muốn xông qua, cũng đồng thời muốn ngăn cản đối phương.
Nhìn thấy một khe hở, Thẩm Tuyên giả vờ đâm một thương, Bình An kéo ngựa lùi lại hai bước, đang định tiến lên, mấy mũi tên bay tới, Bình An dừng lại dùng thương đỡ, nhân cơ hội này, Thẩm Tuyên quay ngựa lại, hướng về phía giao tranh kịch liệt nhất xông tới.
Thẩm Tuyên vừa đi, Mạnh Thanh Hòa lập tức ra lệnh cho Cao Phúc và những người vẫn luôn bảo vệ xung quanh hắn bắn tên về phía Bình An: "Dù không bắn chết hắn cũng phải giữ chân hắn lại!"
Cao Phúc và những người khác lĩnh mệnh, tuy không thể giữ chân Bình An, nhưng cũng tranh thủ đủ thời gian cho Thẩm Tuyên xông vào vòng vây của quân Nam Kinh, chỉ một mình y đã mở ra một con đường máu.
"Đồng Tri, có nên đuổi theo không?"
Mạnh Thanh Hòa lắc đầu, đuổi theo cũng chỉ kéo chân, Cao Phúc tuy có thể giúp đỡ, nhưng sở trường Cao Phúc là bắn tên ám sát, nói đến tác chiến trên lưng ngựa cũng chỉ ở mức bình thường.
"Trước giải quyết xong kẻ địch kia đã!"
Trải qua một ngày giao chiến, Mạnh Thanh Hòa vừa mệt vừa đói, trong lòng chất chứa một ngọn lửa giận, đầu nóng lên, lập tức xông thẳng lên phía trước.
Để coi các ngươi có thể nhịn đói được bao lâu!
Cao Phúc cùng những người khác biết rõ chiến lực của Mạnh Đồng Tri giật nảy mình, còn Yên quân vốn không rõ tình hình lại bị Mạnh Đồng Tri lây nhiễm khí thế, một lần nữa bộc phát sức chiến đấu mạnh mẽ, gần như áp đảo quân Nam Kinh có quân số đông gấp đôi.
Danh tiếng "mãnh hán tử" của Mạnh Đồng Tri lại một lần nữa được chứng thực.
Trải qua sự liều mình cứu giúp của Thẩm Tuyên, Trương Ngọc và những người khác, Yên Vương rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây. Đang thở hổn hển, nhìn thấy cờ lớn trung quân của Lý Cảnh Long, hắn bỗng nảy ra một kế.
Bất chấp an nguy của bản thân, Yên Vương thúc ngựa chạy lên chỗ cao nhất của bờ sông, giơ roi ngựa lên, dùng sức vung vẫy. Nếu là người khác, dám làm như vậy trước mặt mấy chục vạn quân Nam Kinh, quả thực là tự tìm đường chết, đúng là bia ngắm di động!
Nhưng hết lần này đến lần khác, kẻ đó cứ phải là Chu Đệ, không ai dám bắn hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn vung roi ngựa bên bờ sông, lớn tiếng hô hoán.
Lý Cảnh Long bị Chu Đệ đánh lừa, tưởng rằng Yên quân nhất định còn mai phục ở bờ sông, bèn hạ lệnh cho đại quân rút lui.
Lúc này, các tướng lĩnh quân Nam Kinh đều đang chém giết trên chiến trường, bên cạnh Lý Cảnh Long chỉ có những văn chức như Đỗ Bình, không ai có thể ngăn cản hắn ta hạ lệnh này được.
Nghe được lệnh truyền tới, Bình An và Cù Năng tức đến mức suýt chút nữa hộc máu.
Ba mươi vạn đại quân của Yên Vương, trừ quân phòng thủ Bắc Bình và biên quân, còn lại toàn bộ đều ở đây, lấy đâu ra mai phục?
Chẳng lẽ gieo đậu thành quân, nặn đất thành người hay sao?!
Nhưng lệnh đã ban xuống, muốn rút lại cũng không thể.
Nhờ vào sự nhát gan và ngu xuẩn của Lý Cảnh Long, Yên Vương lại một lần nữa dẫn kỵ binh xung phong, chém giết tứ phía. Dù sao cũng chỉ có hắn chém người khác, không ai dám chém hắn, một mình hắn cũng dám xông lên.
Thẩm Tuyên theo sát bên cạnh Yên Vương, Trương Ngọc, Từ Trung và các tướng lĩnh khác cũng liều mạng, chết thì coi như vận số không tốt, không chết thì chém được tên nào hay tên đó.
Bình An dẫn kỵ binh xông về phía Chu Đệ, nhưng lại bị Chu Năng chặn lại. Chu Cao Hú dẫn quân ngăn cản thuộc hạ của Bình An, triệt để chặt đứt khả năng toán quân này tiếp cận Yên Vương.
Hai quân rơi vào khổ chiến, đến lúc hoàng hôn vẫn chưa phân thắng bại, nhìn chung quân Nam Kinh vẫn chiếm ưu thế, dù sao người cũng đông hơn.
Trận chiến kéo dài cả ngày, binh lính còn sống trên chiến trường đều nhuốm máu khắp người, giống như ác quỷ từ địa ngục bò ra. Cả hai bên đều kiệt sức, Yên quân càng có vẻ như dầu hết đèn tắt.
Rút quân, ngày mai tái chiến? Bình An và những người khác sẽ không cho Yên Vương cơ hội này.
Cù Đô Đốc một đao chém chết Đằng Tụ đang giao chiến, tập hợp mấy trăm binh sĩ, giương cao trường thương, hô lớn xông về phía Yên Vương.
"Diệt giặc Yên!" Khẩu hiệu vừa ra, lập tức khích lệ sĩ khí quân triều đình.
Cù Năng nắm bắt thời cơ rất chuẩn, kỵ binh do Yên Vương dẫn đầu đã chiến đấu nhiều canh giờ, lần xung phong này, không nói là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, thì cũng chẳng khác là bao.
Có Cù Năng dẫn đầu, Việt Tây Hầu Du Thông Uyên, Vũ Định Hầu Quách Anh, An Lục Hầu Ngô Kiệt cũng lần lượt dẫn quân đến, trung quân cũng phái quân tiếp ứng, tiếng mọi người hô vang "Diệt giặc Yên" như dòng nước lũ cuồn cuộn, khiến người ta kinh hãi.
Sắc mặt Yên Vương đột ngột biến đổi, các tướng lĩnh Yên quân cũng toát mồ hôi lạnh.
Hình như... không đỡ nổi nữa rồi.
Ngay khi Cù Năng và những người khác thúc ngựa xông vào trận, định giáng cho Yên quân đòn cuối cùng, trên bầu trời đột nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, trong tầng mây ẩn hiện tiếng sấm ì ầm, tia chớp loằng ngoằng.
Bỗng nổi lên một trận gió lớn, cuốn theo cát đá bụi đất: "rắc" một tiếng, cờ lớn trung quân của Lý Cảnh Long vậy mà gãy đôi. Lông ngũ sắc trên cờ bị gió thổi tứ tung, bay xa tít tắp.
Quân Nam Kinh kinh ngạc, Yên quân cũng ngỡ ngàng.
Cờ lớn trung quân, vậy mà gãy rồi?
Trong đại quân triều đình không có nhân vật lớn gan như Đạo Diễn và Mạnh Thanh Hòa, có thể biến việc ngói rơi xuống mái nhà và bị sét đánh thành điềm lành. Hơn nữa, cờ lớn đó là cờ hiệu của trung quân, do Hoàng đế ban tặng, ý nghĩa biểu tượng không hề tầm thường, vậy mà bị gió thổi gãy? Từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện chuyện kỳ lạ như vậy.
Chẳng lẽ là trời cao cảnh báo?
Không hay rồi, quá không hay rồi!
Mê tín dị đoan rất thịnh hành trong Yên quân, trong đại quân triều đình cũng vậy.
Nhân lúc quân triều đình rơi vào hỗn loạn, Yên Vương dẫn quân phản công.
Phong thủy luân chuyển, thừa lúc ngươi hoang mang, nhất định sẽ lấy mạng ngươi!
Đại quân triều đình hoang mang lo sợ, muốn phản công chỉ là nằm mơ, muốn tổ chức phòng ngự hữu hiệu cũng rất khó khăn.
Yên Vương hợp binh với Cao Dương Quận vương, Trương Ngọc liên thủ với Chu Năng, trước chém Cù Năng, sau giết Du Thông Uyên, Đô đốc Bình An tuy không bị chém chết nhưng trọng thương phải rút lui.
Thẩm Tuyên dẫn Yên Sơn Vệ trực tiếp tập kích trung quân Lý Cảnh Long, doanh trại mà Khâu Phúc không công phá nổi, trước mặt Thẩm Tuyên lại như giấy dán bùn nặn, tan vỡ trong chớp mắt.
Mạnh Thanh Hòa xác định hướng gió, thấy mưa to nhất thời chưa đổ xuống, lập tức thúc ngựa đuổi theo Thẩm Tuyên, lớn tiếng hô: "Chỉ Huy, trời to gió lớn, phóng hỏa thôi!"
Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Yên quân và quân Nam Kinh đồng thời biến đổi.
Yên quân: Chủ ý hay! Nhất định phải giơ ngón cái lên liền!
Quân Nam Kinh: Hèn hạ, nham hiểm, tiểu nhân! Đáng bị sét đánh!
Dù hèn hạ hay tiểu nhân, chiến trường chưa bao giờ là nơi để nói về nhân nghĩa đạo lý.
Thẩm Tuyên hạ lệnh tập trung toàn bộ hoả tiễn, bắn về phía nơi quân Nam Kinh tập trung đông nhất. Theo những tiếng nổ liên tiếp, khói cay nồng bốc lên, nhanh chóng bị gió thổi tan, nhưng những ngọn lửa nhỏ lẻ lại lan rộng thành đám lớn hơn, bùng cháy dữ dội.
Biết được lửa là do Thẩm Tuyên phóng, Yên Vương vỗ tay cười lớn: "Hay lắm!"
Đám cháy khiến trung quân tan rã, Yên quân thừa cơ phát động tổng công kích, quân Nam Kinh hoàn toàn mất ý chí chiến đấu, tháo chạy tán loạn.
Binh sĩ không còn muốn đánh nữa, tướng lĩnh đơn độc khó chống đỡ.
An Lục Hầu Ngô Kiệt trọng thương bị bắt giữ, Bình An theo đại quân chạy về phía Nam, Vũ Định Hầu Quách Anh một mình chạy về phía tây, không biết là tìm nhầm đường hay là có ý đồ khác.
Lý Cảnh Long chạy nhanh nhất, một đường về phía Nam, thẳng đến Sơn Đông.
Yên quân đuổi theo, thu được vô số binh khí, lương thảo bị quân bại trận vứt bỏ. Đóa Nhan Tam Vệ và kỵ binh Mông Cổ mới đầu quân xông lên phía trước, những tráng hán này tỏ vẻ không hứng thú với lương thảo, chỉ có đầu người và tù binh có thể đổi lấy bò dê mới là mục tiêu cao nhất của bọn họ.
Quân bại trận chạy tán loạn, Yên quân thừa thắng xông lên truy kích. Đuổi đến gần cầu Nguyệt Dạng, xác quân Nam Kinh đã chất thành núi, hàng vạn binh sĩ đầu hàng.
Yên quân đang truy kích bỗng bị một toán quân bất ngờ xuất hiện chặn đường. Người dẫn đầu chính là Từ Huy Tổ, vị tướng bấy lâu nay vẫn chưa lộ diện. Mấy tên tráng hán Mông Cổ xông lên xung trận nhưng bị đánh bật trở lại. Khi đang bận chỉnh đốn lại đội hình thì phần lớn quân bại trận đã chạy thoát.
Yên Vương đến nơi thì Từ Huy Tổ đã ba lần đánh lui kỵ binh Mông Cổ.
Yên Vương biết Từ Huy Tổ lợi hại, lại nghĩ quân mình đã mỏi mệt, truy kích tàn quân thì được, chứ đánh một trận với mấy vạn quân của Từ Huy Tổ thì chưa chắc đã thắng. Chi bằng tạm lui binh, tính kế lâu dài. Dù sao sáu mươi vạn đại quân cũng đã bại dưới tay hắn, mấy vạn người của Từ Huy Tổ có thể làm nên sóng gió gì.
Lui một bước, đợi đại quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, sẽ trực tiếp đánh ra khỏi Hà Bắc, tiến vào Sơn Đông!
Thấy Yên Vương thu quân không truy kích nữa, Từ Huy Tổ cũng rút về Sơn Đông. Nhiệm vụ của Từ Huy Tổ chỉ là bọc hậu, sáu mươi vạn đại quân còn không địch nổi Chu Đệ, mấy vạn quân của Từ Huy Tổ đương nhiên cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Trận chiến ở sông Bạch Câu đến đây là kết thúc. Sáu mươi vạn quân Nam Kinh vốn chiếm ưu thế lại đại bại, Cù Năng, Du Thông Uyên tử trận, Quách Anh, Bình An bại lui, Ngô Kiệt bị bắt, Thịnh Dung cuốn theo tàn quân chạy khỏi Hà Bắc. Ngụy Quốc Công dẫn quân bọc hậu, cuối cùng cũng mở được một con đường sống cho tàn quân.
Chủ soái Lý Cảnh Long lại phát huy sở trường của mình, bỏ mặc đại quân, vứt bỏ cả rìu chiến, cờ xí mà Kiến Văn đế ban tặng, một mình một ngựa chạy về Đức Châu.
Điều khó tin là, dọc đường đi, hắn ta lại không hề hấn gì, quả là một kỳ tích.
Tin sáu mươi vạn đại quân bại trận truyền đến Nam Kinh, Kiến Văn đế giật thót đánh rơi chén trà, không dám tin trừng lớn hai mắt,
Lại thua nữa sao?!
Cổ họng nghẹn đắng, ngài thật sự không dám tin!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro