Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70: Hai nhân vật cần phải chú ý

Chương 70: Hai nhân vật cần phải chú ý

Mạnh Thanh Hòa buồn bã nhìn chồng giấy nợ chất đống trước mặt, Chu Cao Sí cũng chẳng khá hơn là bao.

Không thể hoàn thành nhiệm vụ phụ Vương giao phó, Chu Cao Sí ăn không ngon, ngủ không yên, cân nặng lại bắt đầu giảm không phanh. Chưa đầy mấy ngày, vòng eo đã nhỏ đi hẳn hai tấc.

Thế này thì còn ra thể thống gì nữa?

Yên Vương phi lo lắng cho con trai, đặc biệt gọi Vương An đến hỏi: "Thế tử làm sao vậy? Có phải gặp khó khăn trong việc chính sự, hay là có kẻ dưới quyền không phục? Nói ra nói vào?" Nếu thật sự có, nhất định phải xử lý ngay!

"Bẩm Vương phi, không có chuyện đó đâu ạ." Vương An cung kính đáp: "Trước khi Vương gia xuất chinh có giao phó cho Thế tử một việc, Thế tử vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, nên có chút lo lắng."

"À." Không phải có kẻ gây rối, vậy thì không có vấn đề gì lớn. Việc phòng thủ Bắc Bình là do Yên Vương đích thân giao phó, còn những vấn đề chính sự khác, Yên Vương phi chưa bao giờ can thiệp.

Trưởng tử chăm chỉ làm việc là chuyện tốt, nhưng cũng không thể không chú ý đến thân thể.

"Ngày thường, các ngươi phải để ý đến Thế tử nhiều hơn chút."

"Nô tài tuân lệnh."

Vương An lui ra khỏi điện, lau mồ hôi, chưa đi được bao xa, lại gặp người quen bên cạnh Thế tử phi, trong lòng đắng ngắt, nhưng trên mặt vẫn không thể để lộ chút biểu cảm nào.

Đối phương bước nhanh tới, hành lễ trước, nói: "Vương Thính Sự."

Vương An biết Thế tử phi sẽ không trực tiếp gọi hắn ta đến, như vậy sẽ dễ gây điều tiếng, nhưng không ngờ lại "vô tình" gặp được ở chỗ Vương phi. Thế tử phi đã phái người đến hỏi, hắn ta cũng không có lý do gì để giấu giếm.

"Thế tử bận rộn chính sự, nên mới gầy đi, mỗi ngày vẫn dùng bữa như thường, đã bẩm báo với Vương phi, xin Thế tử phi đừng lo lắng."

"Vương Thính Sự đã nói vậy, nô tài sẽ về bẩm báo lại, Thế tử phi nghe xong cũng sẽ yên tâm hơn."

Hai người lại hành lễ, trước mặt thì cười nói vui vẻ, quay lưng đi thì khinh thường liếc xéo, đúng là cái đồ giả tạo!

Yên Vương phi dựa vào giường, đặt cuốn sách trên tay xuống, nhận bát thuốc cung nhân dâng lên, hỏi: "Là người bên cạnh Thế tử phi sao?"

"Bẩm Vương phi, đúng vậy."

"Vương An đã nói gì?"

"Chỉ nói Thế tử bận rộn chính sự."

"Vương An là kẻ thông minh, biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói."

Yên Vương phi nâng bát thuốc lên uống cạn một hơi, cung nhân vội vàng dâng mứt quả, làm dịu đi vị đắng trong miệng.

Năm mươi vạn đại quân triều đình vây công Bắc Bình, Yên Vương phi thân mặc giáp trụ, đích thân lên tường thành, việc phòng thủ và bố trí quân đội đều do Vương phi tự mình xem xét, mấy ngày liền không được nghỉ ngơi.

Yên Vương xuất chinh, nếu không có Vương phi, Thế tử chưa chắc đã có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Kết quả, Bắc Bình được giữ vững, nhưng Yên Vương phi lại đổ bệnh.

Lương y trong phủ và các đại phu nổi danh xa gần đều chẩn đoán là nhiễm phong hàn, thuốc đã uống hết mấy thang, nhưng bệnh tình lúc đỡ, lúc nặng. Vương phi không muốn Vương gia và các nhi tử lo lắng, nên luôn cố gắng gượng, nhưng người vẫn gầy đi trông thấy.

Trong hoàn cảnh như thế, Thế tử phi chẳng những không giúp Vương phi chia sẻ gánh nặng, mà chỉ lo tranh giành tình cảm với trắc phi của Thế tử, cung nhân nhìn mà cũng thấy lạnh lòng.

"Tuổi tác càng cao, người càng trở nên yếu ớt." Yên Vương phi thở dài, nét mặt thoáng vẻ mệt mỏi: "Nhớ năm ta mười mấy tuổi, chạy trên tuyết cả ngày cũng không sao. Bây giờ chỉ cần chút gió lạnh đã không chịu nổi."

Cung nhân không dám lên tiếng, lặng lẽ đứng hầu bên cạnh.

"Các ngươi lui xuống hết đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát."

"Vâng."

Cửa phòng đóng lại, Yên Vương phi lặng lẽ dựa vào giường, khẽ nhắm mắt, sắc mặt mang theo vẻ hoài niệm.

Thuở ngây ngô mười mấy tuổi, sắc xuân phơi phới, đã không thể nào quay lại được nữa.

Bên ngoài cửa, cung nhân ai nấy đều thả nhẹ bước chân, ngẩng đầu nhìn những trụ băng dưới mái hiên, ngẩn người suy tư.

Bệnh tình của Vương phi mãi không thấy thuyên giảm, nghe nói Vương phủ mới mời về một vị đại phu họ Triệu y thuật cao minh, hay là mời Triệu đại phu đến xem bệnh cho Vương phi?

Gần tối, Bắc Bình lại bắt đầu đổ tuyết lớn.

Các lão nhân ở phương Bắc hay có câu: Tuyết lành sẽ báo hiệu cho một năm được mùa, nhưng thời tiết như thế này, đừng nói là được mùa, không phải năm mất mùa đã là may mắn lắm rồi.

Mạnh Thanh Hòa đóng cửa sổ trong phòng, mấy ngày vừa rồi, hắn thỉnh thoảng quan tâm đến cuộc sống của lão tiên sinh họ Cao nào đó, phần lớn thời gian còn lại đều lo lắng nhìn rương nhỏ Chu Cao Sí giao phó.

Kiên quyết không trả nợ là không thể, trả hết lại càng không thể. Chu Cao Sí nói không đưa được nhiều cừu như vậy, không phải do hắn ta keo kiệt, mà thật sự không thể làm được.

Hay trước tiên cứ trả một phần, hoặc là dùng thứ khác để thay thế?

Mạnh Thanh Hòa trầm tư vài ngày, nghĩ ra rất nhiều cách, nhưng đều không phải cách hay.

Người Mông Cổ không phải kẻ ngốc, chưa chắc bọn họ đã thật sự quan tâm đến mấy con số trên chồng giấy nợ kia, suy cho cùng, có lẽ chỉ muốn xem thử Yên Vương có phải kẻ giữ chữ tín hay không.

Giữa mùa đông giá rét, đưa hết cừu cho bọn họ, nuôi ở đâu? Ai nuôi?

Thuận tiện tặng kèm cả thảo nguyên sao? Đừng nói là Chu Đệ không đồng ý, ngay cả Chu Cao Sí cũng thấy hoang đường.

Chu Nguyên Chương và Chu Đệ đều là kẻ keo kiệt, là tử tôn của hai vị đó, Chu Cao Sí có thể hào phóng đến đâu chứ?

Trong lịch sử, sau khi Vĩnh Lạc đế băng hà, người Ngột Lương Cáp tưởng rằng ngọn núi lớn đè trên đầu đã biến mất, có thể vùng vẫy một chút, liền cầm giấy nợ năm đó Chu Đệ khởi binh Tĩnh Nan đến đòi, vẫn bị Chu Cao Sí đuổi về.

Thảo nguyên? Thảo nguyên gì chứ?

Thật sự có việc này sao? Minh Nhân Tông tỏ vẻ, Trẫm hoàn hoàn không biết cái gì hết.

Có giấy nợ?

Nhân Tông tiếp tục tỏ vẻ, phần lớn thời gian, Trẫm đều trấn giữ Bắc Bình, giấy nợ từ đâu mà có, có phải tiên Đế thật sự hứa hẹn hay không, Trẫm thật sự không rõ.

Thủ lĩnh Ngột Lương Cáp lăn lộn ăn vạ, Chu Cao Sí không giống như lão phụ Vương, trực tiếp rút đao chém xuống, mà rất ôn tồn khuyên giải. Những khoản nợ cũ cần phải kiểm chứng, Trẫm đã sắp xếp người, chẳng bao lâu sẽ có kết quả, các ngươi cần phải kiên nhẫn một chút.

Còn chẳng bao lâu cụ thể là bao lâu, vài ngày hay vài tháng, thậm chí vài năm, Trẫm cũng không thể đảm bảo được.

Đương nhiên, nếu thật sự muốn cướp cũng chẳng sao, lão phụ Vương có thể thu phục được, Trẫm cũng vậy!

Không thể tự mình dẫn binh xuất chinh, nhưng dưới trướng vẫn không thiếu người có thể thống lĩnh quân đội! Hơn nữa, Chu Đệ tại vị nhiều năm như vậy cũng chẳng thấy bọn họ đến gây sự, hắn ta vừa mới đăng cơ đã tới lăn lộn ăn vạ, chẳng lẽ do thấy hắn ta dễ bắt nạt? Thật sự tưởng Chu Cao Sí tâm địa rộng rãi, thân hình mập mạp thì không biết tức giận sao?

Chu Cao Sí mặt trầm xuống, thủ lĩnh Ngột Lương Cáp lập tức đứng dậy, không dám lăn lộn nữa. Lủi thủi quay về doanh trại, len lén nói với người khác, người Chu gia, độ keo kiệt quả thực không phải hạng vừa!

Làm việc cho hai phụ tử Chu gia keo kiệt này, Mạnh Thanh Hòa đương nhiên phải suy đi tính lại rất nhiều thứ.

Nghĩ ra biện pháp rồi, công lao cũng không thể tự mình nhận, nhất định phải đội lên đầu Chu Cao Sí.

Công việc là Chu Đệ giao cho Chu Cao Sí, Chu Cao Sí chỉ là tham khảo ý kiến của thuộc hạ Mạnh Thanh Hòa, chứ không phải giao toàn bộ sự việc cho hắn làm. Sự khác biệt trong đó, Mạnh Thanh Hòa rất rõ ràng.

Lý Cảnh Long tranh công với thuộc hạ, cùng lắm chỉ bị nói là nhân phẩm không tốt. Nhưng nếu hắn dám cướp công lao vốn thuộc về Chu Cao Sí, nhân sinh sẽ một đường lao thẳng xuống đáy.

Nói cho dễ hiểu chính là, tổng giám đốc giao cho trưởng phòng một công việc quan trọng, trưởng phòng vắt óc, hết mấy ngày đêm cũng không nghĩ ra biện pháp, một nhân viên nhỏ dưới trướng nhảy ra, việc này, đơn giản! Để ta lo!

Ba lần năm lượt, sự việc được giải quyết, sau đó trực tiếp chạy đi báo công với tổng giám đốc.

Đây không gọi là thông minh, đây gọi là ngu ngốc, hơn nữa còn ngu đến tận cùng.

Sự việc kéo dài ba ngày, Chu Cao Sí phái Vương An đến hỏi vài lần, Mạnh Thanh Hòa đều trưng vẻ mặt sầu muộn, liên tục nói, khó, việc này thật sự rất khó! Giải quyết Cao Nguy chỉ cần dùng chút mưu mẹo nhỏ, mấy thủ đoạn đó còn không đáng nhắc tới, việc này lại liên quan đến đại nghiệp của Vương gia, ty chức ngày đêm suy nghĩ, đến nay vẫn chưa nghĩ ra biện pháp hay. Nay, ty chức mạo muội, Thế tử có thể chỉ điểm một hai điều được không?

"Làm khó Mạnh Thiêm Sự rồi." Nghe Vương An bẩm báo, Chu Cao Sí cũng không tức giận, chắp tay sau lưng, đi vài vòng trong buồng sưởi: "Cô đúng là có nghĩ đến một biện pháp, đi mời Mạnh Thiêm Sự đến, cùng nhau thương thảo."

Vương An đáp ứng, nhanh chóng đi ra ngoài, không phái người khác làm thay, một mạch chạy đi, tự mình mời người.

"Mạnh Thiêm Sự, Thế tử có lời mời."

Mạnh Thanh Hòa vừa uống thuốc đắng xong, vẻ mặt không cần giả vờ cũng đang rất đau khổ. Vương An thầm nghĩ, xem ra, Mạnh Thiêm Sự thật sự không nghĩ ra biện pháp hay, nếu Thế tử trách tội, hắn ta có nên giúp nói vài lời tốt đẹp không?

"Vương Thính Sự đợi chút."

Mạnh Thanh Hòa uống hai ngụm nước lớn, miệng vẫn còn đắng, nhưng không dám tiếp tục trì hoãn, mang theo cái hộp Thế tử giao cho, đi theo Vương An ra ngoài.

Hai người đi rất nhanh, đến ngoài buồng sưởi, Vương An còn đỡ, Mạnh Thanh Hòa đã gập người, hơi thở hổn hển.

Sau khi bẩm báo, Mạnh Thanh Hòa bước vào trong, vẻ mặt đầy hổ thẹn: "Ty chức phụ lòng mong đợi của Thế tử, xin Thế tử trách phạt!"

Chu Cao Sí tự mình đỡ Mạnh Thanh Hòa dậy, ôn tồn nói: "Mạnh Thiêm Sự sao lại nói vậy? Nói cho cùng, vẫn là Cô làm khó ngươi. Lòng trung thành của Mạnh Thiêm Sự, Cô... đều hiểu."

Mạnh Thanh Hòa biết, hắn đã làm đúng.

Hiến kế đương nhiên tốt, nhưng chuyện xuất đầu lộ diện gì đó, tuyệt đối không thể làm nhiều, giấu tài đúng lúc mới có thể đi được xa hơn.

"Thế tử hậu ái, ty chức thật sự là..."

Nói xong, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.

Kỹ năng diễn xuất này, đã đạt đến mức nước chảy mây trôi.

Chu Cao Sí vội vàng an ủi Mạnh Thanh Hòa vài câu, lại nói việc này vốn là Yên Vương giao cho hắn ta làm, Mạnh Thanh Hòa có thể nghĩ ra biện pháp thì tốt, không nghĩ ra cũng không sao, hắn ta sẽ luôn nhớ đến tấm lòng thành này của Mạnh Thanh Hòa.

"Thế tử hậu ái, ty chức nguyện cống hiến hết mình, không màng sống chết!"

Rầm một tiếng, đầu gối Mạnh Thập Nhị Lang chạm đất. Mặt đất lát gạch đá xanh, quỳ xuống đau điếng.

Diễn kịch thì phải diễn trọn vẹn, chút đau này, hắn, chịu được!

"Mạnh Thiêm Sự mau đứng dậy!"

Lại một lần nữa được Chu Cao Sí đỡ dậy, Mạnh Thanh Hòa lau nước mắt, thấy đủ rồi thì nên tém tém lại. Kịch không thể diễn quá đà, vừa phải là được, quá ngược lại hỏng.

"Thực ra, Cô có nghĩ đến một biện pháp, chỉ là chưa quyết định được." Chu Cao Sí ngồi trở lại ghế, ngón tay gõ lên mặt bàn: "Không bằng Mạnh Thiêm Sự giúp Cô xem xét một chút."

"Ty chức không dám."

"Mạnh Thiêm Sự không cần khiêm tốn." Chu Cao Sí mỉm cười: "Cái Cô nghĩ ra cũng không phải biện pháp gì hay, chỉ một chữ, kéo dài."

"Kéo dài?"

"Đúng vậy." Chu Cao Sí gật đầu, tiếp tục nói: "Lập tức đưa ra nhiều cừu, nhiều bò, nhiều dê như vậy, chắc chắn không được. Chưa nói đến việc trong tay Cô thật sự không có, cho dù có, Cô cũng sẽ không để mặc bọn họ muốn lấy gì thì lấy."

Mạnh Thanh Hòa không lên tiếng, nét mặt thể hiện sự ngạc nhiên vừa phải và chút ít khó hiểu.

"Cô hiểu lòng trung thành của ngươi, ngươi toàn tâm toàn ý làm việc cho phụ Vương, suy nghĩ cho đại nghiệp của phụ Vương, nhưng những người Mông Cổ kia..." Chu Cao Sí dừng lại một chút: "Đã có thể phản bội Ninh Vương, ai biết được, ngày nào đó, bọn họ có thể sẽ quay sang đầu quân cho triều đình hay không?! Phải áp chế bọn họ, để bọn họ hiểu rõ, phụ Vương nguyện ý dùng, thì bọn họ chính là thanh đao trên chiến trường. Còn không..."

Chu Cao Sí không nói tiếp, nhưng vẫn đủ để Mạnh Thanh Hòa rùng mình một cái.

Tôn tử của Chu Nguyên Chương, trưởng tử của Chu Đệ, Minh Nhân Tông tương lai, ai dám coi thường Chu Cao Sí, tuyệt đối là tự tìm đường chết.

"Ý của Cô là như vậy, Mạnh Thiêm Sự thấy thế nào?"

Suy nghĩ một chút, Mạnh Thanh Hòa thuận theo Chu Cao Sí, đồng thời đưa ra vài điểm bổ sung: "Ty chức cho rằng, có thể đáp ứng một phần yêu cầu của bọn họ. Treo bọn họ lên, để bọn họ có động lực mạnh mẽ hơn, nguyện hết mình cống hiến cho đại nghiệp của Vương gia."

"Hay!" Chu Cao Sí vỗ bàn cười: "Cô cũng nghĩ như vậy. Vừa có uy nghiêm nhưng cũng không thể thiếu phần ban ân, phụ Vương giao việc này cho Cô, Cô tự nhiên không thể để phụ Vương thất vọng."

Nói đến đây thì đề tài đã có hơi sâu, chắc chắn Chu Cao Sí có hàm ý khác, Mạnh Thanh Hòa quyết định ngậm chặt miệng, im lặng là vàng.

"Có điều, nên trả cho bọn họ bao nhiêu thì phải có một con số cụ thể."

Chu Cao Sí lại bắt đầu gõ bàn, hắn ta từng nghĩ đến việc đổi mấy đầu dê, đầu cừu gì đó thành lá trà hoặc những thứ khác mà Đóa Nhan Tam Vệ cần, nhưng lại cảm thấy không ổn. Làm như vậy, khó tránh khỏi phải mất thêm thời gian, nếu những người Mông Cổ kia nhân cơ hội này tăng giá thì bọn họn lại có thêm một vấn đề nan cần giải phải giái quyết.

"Hồi bẩm Thế tử, ty chức có chút suy nghĩ về việc này."

"Nói Cô nghe xem."

"Ty chức cho rằng, Vương phủ không đủ dê, bò, cừu nhưng chúng ta có thể trao đổi với các bộ lạc sống nơi biên ải. Tàn dư quân Nguyên đang nội chiến hỗn loạn, một số bộ lạc nhỏ yếu chỉ có thể sống lay lắt qua ngày, đã bắt đầu có ý muốn di cư về phương Nam."

"Ý ngươi là?"

"Thế tử có thể thỉnh cầu Vương gia, cho phép một vài bộ lạc di cư về phương Nam. Thái Tổ Cao Hoàng đế từng hạ lệnh thiết lập các đồn điền, để an bài cho những bộ lạc quy phục. Có thể dùng lương thực và trà lá để đổi lấy bò cừu trong tay bọn họ, thông qua những bộ lạc này, cũng có thể liên lạc với các bộ lạc khác trên thảo nguyên. Muốn bao nhiêu bò cừu, cũng chỉ cần một câu nói. Vương gia và Thế tử đã cứu mạng cả tộc của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ hết lòng làm việc cho Vương gia và Thế tử."

Những bộ lạc thảo nguyên di cư vào Trung Nguyên, chắc chắn sẽ đưa ra mức giá thấp hơn so với Đóa Nhan Tam Vệ, đợi đến khi bọn họ vào các đồn điền, mọi thứ đều sẽ do Yên Vương định đoạt, không muốn làm việc cho hắn? Tự mình cân nhắc đi.

Mạnh Thanh Hòa càng nói, hai mắt Chu Cao Sí càng sáng.

"Mạnh Thiêm Sự quả là đại tài!" Chu Cao Sí vỗ mạnh xuống bàn: "Chính là như vậy! Hơn nữa, dũng sĩ của bộ lạc bọn họ thiện chiến, có thể để cho phụ Vương sử dụng, cùng biên quân xông pha trận mạc!"

Mạnh Thanh Hòa vội vàng vỗ mông ngựa: "Thế tử anh minh, ty chức vậy mà lại không nghĩ ra!"

Chu Cao Sí xoa tay, vấn đề bò, dê, cừu tạm thời được giải quyết, giành được thêm lực lượng chiến đấu mới cho phụ Vương, còn có thể tiện đó, cảnh cáo Đóa Nhan Tam Vệ, để bọn họ hiểu, người muốn bám vào cái đùi lớn của Yên Vương, cam tâm tình nguyện làm việc cho Yên Vương không phải ít, dám làm bộ làm tịch, không chỉ mất sạch lương bổng, mà có khi cả bát cơm cũng bị đập nát!

Hành động này còn có thể làm suy yếu thế lực của Bắc Nguyên, thật sự là một kế sách vẹn toàn! Rất hay!

Chu Cao Sí càng nghĩ càng phấn khích, Mạnh Thanh Hòa đúng lúc nịnh hót vài câu, Thế tử anh minh, Thế tử thật sự anh minh. Chủ ý như vậy chỉ có Thế tử mới nghĩ ra được, có thể khống chế những người Mông Cổ kia, ngoài Yên Vương Điện hạ ra còn có ai nữa chứ?

"Nói cho cùng, Cô vẫn phải cảm tạ Mạnh Thiêm Sự."

"Ty chức không dám nhận, đều là Thế tử nghĩ ra biện pháp hay, Vương gia chắc chắn rất tin tưởng tài năng của Thế tử, mới giao việc này cho Thế tử."

Mạnh Thanh Hòa cười vô cùng chân thành, vừa nịnh bợ Thế tử vừa không quên ca ngợi Yên Vương anh minh thần võ.

Thế tử trí tuệ hơn người, cái này là chắc chắn!

Yên Vương dũng mãnh cái thế, cái này tuyệt đối không thể nghi ngờ!

Vấn đề được giải quyết, Chu Cao Sí rất vui mừng.

Mạnh Thanh Hòa nói lời hay ý đẹp, nịnh hót đúng chỗ, Chu Cao Sí càng thêm phấn khởi.

Ai cũng thích nghe lời hay, Kiến Văn đế là vậy, Chu Cao Sí cũng không ngoại lệ. Khác biệt là, Kiến Văn đế bị lời hay của Hoàng Tử Trừng dẫn vào hố sâu, mãi không ngoi lên được, còn Mạnh Thanh Hòa Mạnh Thiêm Sự, có đánh chết hắn cũng không dám làm như vậy với Chu Cao Sí.

Cho nên, Chu Cao Sí nghe lời hay rất vui vẻ, cũng rất "an toàn", khác hẳn với vị nào đó, mỗi một lời hay đều sẽ đẩy ngài cách ngai vàng ngày một xa.

"Việc này Cô sẽ bẩm báo với phụ Vương, nhất định sẽ ghi công cho Mạnh Thiêm Sự."

"Ty chức tạ ơn Thế tử!"

"Giữa ngươi và ta không cần phải xa cách như vậy."

Đã xưng ngươi - ta rồi?

Mạnh Thanh Hòa lập tức cảm kích rơi lệ, biểu cảm vô cùng đúng chỗ, đúng mực.

Đợi hắn rời đi, nụ cười trên mặt Chu Cao Sí càng đậm, quả nhiên là người thông minh, khó trách được phụ Vương coi trọng.

Người này nếu có thể dùng cho hắn ta, chính là một chuyện tốt.

Nếu không... cũng không thể để nhị đệ thu nạp.

Nếu Mạnh Thanh Hoà một lòng theo phò tá phụ Vương, Chu Cao Sí ngược lại cũng không cần tốn nhiều tâm tư.

Thu lại nụ cười trên mặt, Chu Cao Sí bắt đầu suy nghĩ, thư gửi cho Yên Vương nên viết như thế nào.

Trở về phòng, đứng dựa vào cửa phòng, Mạnh Thanh Hòa thở dài một hơi.

Vỗ mạnh hai cái lên mặt, giao tiếp với người Chu gia, thật sự rất không dễ dàng.

Hắn có nên giả bệnh thêm vài ngày nữa không?

Lắc đầu, hôm nay vừa mới vượt qua cửa ải của Thế tử, tốt nhất hắn vẫn nên thành thành thật thật làm việc, tuyệt đối không được tự cho bản thân là thông minh.

Ngoài thành Úy Châu, Yên quân lại lần nữa xuất phát.

Đại Đồng truyền chiến báo đến, Đô Đốc Đằng Tụ dẫn một vạn quân đầu hàng. Yên Vương lập tức chỉnh đốn quân ngũ, hạ lệnh chiếm lấy Cư Dung Quan, sau đó quay về Bắc Bình.

Chu Đệ hiểu rõ Lý Cảnh Long, một vạn quân dưới trướng Đằng Tụ chính là vật hy sinh mà hắn ta cố ý giao ra. Liệu có còn vật hy sinh nào khác tìm đến cửa hay không, còn phải xem Lý Cảnh Long ngu ngốc đến mức nào. Chỉ cần hắn ta dám phái đến, Chu Đệ hắn dám nhận. Chuyện tốt tự dâng tận cửa, không ai lại từ chối.

Qua Cư Dung Quan, Chu Đệ còn nghĩ, có nên gửi thêm chút tin tức cho Lý Cảnh Long, để hắn ta tiếp tục sự nghiệp vĩ đại lập công với triều đình, tiếc là tin tức từ thành Đức Châu truyền đến đã dập tắt ý định này của hắn.

Vũ Định Hầu Quách Anh đã kịp thời dẫn quân vào Đức Châu.

Lý Cảnh Long có thể khinh thường, nhưng Quách Anh thì phải coi trọng.

Vũ Định Hầu đã đến, An Lục Hầu và Ngụy Quốc Công còn xa sao? So với những người đó, Đô đốc Bình An càng khiến Chu Đệ kiêng dè hơn.

Vì hiểu rõ Lý Cảnh Long, Chu Đệ mới có thể đại phá năm mươi vạn quân Nam Kinh, liên tiếp thắng trận, đuổi quân triều đình ra khỏi Hà Bắc.

Bình An giống như phụ thân Thẩm Tuyên, là nghĩa tử của Thái Tổ Cao Hoàng đế, từng nhiều lần theo Chu Đệ xuất chinh, khá hiểu rõ cách dụng binh của Yên Vương. Thêm vào đó, Nguỵ Quốc Công Từ Huy Tổ từng luyện binh ở Bắc Bình cũng mang đến uy hiếp không nhỏ, những trận chiến tiếp theo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như bây giờ.

Giao chiến với người hiểu rõ mình, tuyệt đối không phải là chuyện vui vẻ gì.

Liên tiếp thắng trận, e là không thể nữa. Làm sao để tiếp tục đánh thắng trận, phải suy nghĩ kỹ càng.

Quân triều đình bại trận, có thể chỉnh đốn lại, còn Yên quân nếu đại bại, e là sẽ vạn kiếp bất phục.

Yên Vương ngồi trong lều lớn, từ khi khởi binh Tĩnh Nan đến nay, đây là lần đầu tiên trong lòng hắn thật sự không nắm chắc.

Thư của Chu Cao Sí đúng lúc này được đưa đến, nhìn nội dung trong thư, trên mặt Yên Vương lập tức lộ ra nụ cười hài lòng.

"Tốt!" Yên Vương vuốt râu: "Quả không hổ là trưởng tử của Cô! Cách này rất hay!"

Chu Cao Hú, Chu Cao Toại và các tướng lĩnh khác cùng nhau chờ đợi bên ngoài lều, mơ hồ nghe thấy trong lều truyền ra tiếng Yên Vương khen ngợi Thế tử, Chu Cao Toại theo bản năng nhìn về phía Chu Cao Hú, lại phát hiện Chu Cao Hú sắc mặt bình thản, cứ như không nghe thấy gì cả.

"Nhị ca."

"Hửm?"

"Phụ Vương..."

Câu nói còn dang dở, Trịnh Hòa đã từ trong lều lớn bước ra, nói với mọi người: "Vương gia triệu kiến."

Trong quân, Cao Dương Quận vương Chu Cao Hú và Tam Công tử Chu Cao Toại không được hưởng nhiều ưu đãi, cũng phải xông pha trận mạc, lấy thủ cấp tính công trạng. Nếu không phải Trương Ngọc, Chu Năng cùng các tướng lĩnh khác hết lời can gián, tám phần Yên Vương sẽ đá hai nhi tử xuống tầng lớp thấp nhất trải nghiệm cuộc sống, bắt đầu từ binh sĩ tiểu tốt mà leo lên.

Chu Cao Hú vỗ vai Chu Cao Toại, dùng sức ấn xuống, thấp giọng nói: "Mọi việc nghe theo phụ Vương, đệ nhớ kỹ chưa?"

Chu Cao Toại gật đầu.

Từ khi phụ Vương khởi binh Tĩnh Nan, Thế tử và nhị ca đều thay đổi rất nhiều. Khi còn ở thành Chân Định, nhị ca thỉnh thoảng nhắc đến những lời Mạnh Thập Nhị Lang từng nói trên đường cả ba huynh đệ đến Nam Kinh, trong lời nói có sự tán thưởng, lại có chút phức tạp.

Chu Cao Toại nghĩ không ra, bèn dứt khoát không nghĩ nữa.

Hoàng đế ở Nam Kinh vẫn còn ngồi trên ngai vàng, Đức Châu còn có đại quân triều đình, chuyện tương lai, ai có thể nói trước được đây?

Nếu thật sự đến ngày Thế tử và nhị ca tranh đấu, Chu Cao Toại quyết định cũng không muộn.

Trong lều lớn, Yên Vương trước nói với các tướng lĩnh về mật báo gửi đến từ Nam Kinh và Đức Châu, trọng điểm là Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ và Đô Đốc Bình An.

Từ Huy Tổ là nhi tử của Từ Đạt, câu "hổ phụ vô khuyển tử" không áp dụng được cho Lý Cảnh Long, nhưng lại áp dụng được cho Từ Huy Tổ.

"Năm xưa, lúc ở Bắc Bình luyện binh, bàn về chiến thuật mưu lược, Ngụy Quốc Công ngang tài ngang sức với Cô."

Yên Vương đối với Từ Huy Tổ là bội phục, đối với Bình An thì hoàn toàn là kiêng kỵ, khi nhắc đến cũng không thèm khách khí. Hắn nhiều lần tán thưởng, dìu dắt Bình An, kết quả, tiểu tử này vừa quay đầu lại đã giúp Kiến Văn đế đối phó với hắn!

"Tiểu tử Bình An đó, theo Cô hành quân nhiều năm, cũng đã không ít lần chinh chiến ở vùng biên ải xa xôi, nếu tiểu tử đó dẫn đầu quân tiên phong, đối với chúng ta, chính là đại hoạ!"

Nói xong hai nhân vật cần phải chú ý này, vẻ mặt các tướng lĩnh đều trở nên vô cùng nghiêm túc.

Tiếp đó, Yên Vương chuyển giọng: "Hai người này tuy dũng mãnh, nhưng đám Lý Cửu Giang thì là bao cỏ mục, quân Nam Kinh tuy đông, nhưng tướng soái không chuyên, lệnh ban xuống không đồng nhất, chung quy lại cũng không đáng sợ mấy!"

Một cây làm chẳng nên non, sự dũng mãnh của vài người cũng không đại diện cho điều gì. Quân Nam Kinh người đông, lương thảo nhiều, vũ khí sắc bén, thì sao chứ? Những cái đó, cướp được rồi đều là của chúng ta!

"Binh giáp, lương thảo, vừa đủ làm của cải cho chúng ta."

Nói tóm lại, không phải sợ, yên tâm đi theo Cô, chắc chắn có thịt ăn!

Yên Vương kết thúc bài diễn thuyết bằng câu nói này, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại dẫn đầu vỗ tay hoan hô cho lão phụ thân, vỗ rất nhiệt liệt, ánh mắt ngấn lệ xúc động, lòng bàn tay vỗ đến đỏ ửng.

Các tướng lĩnh trong lều cũng giơ tay hô to, Vương gia anh minh! Vương gia thiên tuế!

Từ Đại Đồng chạy đến, Thẩm Tuyên mang theo Đằng Tụ đợi cầu kiến bên ngoài lều, vừa vặn nghe thấy Chu Năng cất giọng to như chuông đồng, dẫn đầu hô to: "Vác vũ khí lên, cướp sạch của bọn chúng!"

Thẩm Tuyên rất bình tĩnh, Đằng Tụ lại khựng bước chân.

Đây là lều lớn của Yên Vương đúng không? Căn cứ địa của tập đoàn tạo phản?

Quả nhiên, những kẻ có thể kéo cờ tạo phản, đều không phải người thường.

Nam Kinh.

Kiến Văn đế xem xong tấu chương Lý Cảnh Long gửi về, cau mày, nửa ngày không nói gì.

Tề Thái và Hoàng Tử Trừng bị bãi chức quan, không được tùy tiện ra vào cung cấm, Kiến Văn đế chỉ có thể tham khảo ý kiến từ người khác. Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ và Phò mã Vương Ninh chưa rời kinh đều được triệu kiến, biết được nội dung trên tấu chương của Lý Cảnh Long, hai người đều im lặng hồi lâu.

"Ngụy Quốc Công nghĩ thế nào?"

Có kinh nghiệm trước đó, Chu Doãn Văn đã bắt đầu có sự dè chừng đối với Lý Cảnh Long, tấu chương hắn ta đưa lên càng không dám dễ dàng tin tưởng.

Từ Huy Tổ trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Tào Quốc Công phái ra một vạn binh sĩ, do Chỉ huy Đằng Tụ suất lĩnh tiến đánh Đại Đồng, hẳn là sự thật."

Nói cách khác, ngoài việc này ra, những thứ như tấn công Đại Đồng làm suy yếu Yên quân, binh sĩ liều chết chém được hơn nghìn thủ cấp, đều là bịa đặt....

Kiến Văn đế quay sang Vương Ninh, Vương Ninh bày tỏ, mình cũng chung ý kiến với Từ Huy Tổ.

Tấu chương của Lý Cảnh Long bày trên bàn, quân thần ba người nhìn nhau không nói nên lời.

Thiếu đi kẻ đầu têu Hoàng Tử Trừng, mấy cái hố trên đầu Kiến Văn đế cũng giảm đi đáng kể. Nhận ra bản chất ngu ngốc của Lý Cảnh Long, đã áp dụng một loạt thủ đoạn lôi đình để ngăn lại, nhưng vẫn không thể bù đắp những sai lầm nghiêm trọng trước đó.

Vì thể diện, Kiến Văn đế không thể cách chức chủ soái của Lý Cảnh Long, vốn tưởng rằng có sự gia nhập của Vũ Định Hầu cùng những người khác, đại quân triều đình hẳn là có thể quét sạch Yên quân. Nhưng bây giờ, Kiến Văn đế thật sự không dám nắm chắc.

Ngài phát hiện Lý Cảnh Long không chỉ ngu ngốc, mà những cái hố trên đầu hắn ta còn nhiều hơn cả ngài....

Kẻ như vậy, ngồi ở vị trí chủ soái, thật sự sẽ không gây ra vấn đề gì sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro