Chương 7: Đại đường bá thật sự là một người tốt!
Chương 7: Đại đường bá thật sự là một người tốt!
Nằm ngoài dự đoán của Mạnh Thanh Hòa, Mạnh Trọng Cửu không đòi gì hết, mà ngược lại, ông ta đến để đưa tiền cho Mạnh Thanh Hòa.
Hai xâu tiền giấy, năm xâu tiền đồng, theo giá cả vào cuối thời Hồng Vũ, có thể mua được khoảng một thạch gạo, tương đương với một trăm hai mươi ba cân. Không tính đến Mạnh Thanh Hòa, một thạch gạo đủ cho nữ quyến trong nhà ăn hai hoặc ba tháng. Đây không phải số tiền nhỏ, nó được coi là món quà hậu hĩnh.
Trong thời đại không được phép sử dụng vàng bạc, lương thực chính là tiền tệ cứng, lương bổng quan lại đều được tính bằng lương thực. Vào những năm Hồng Vũ, lương thực vẫn được phát đầy đủ, đến thời Vĩnh Lạc, lương thực và tiền giấy đồng thời được sử dụng, có bực bội cào tường cũng vô ích. Mức lương trong nhiều thập kỷ vẫn như vậy, đến khi tiền giấy xuất hiện thì không ngừng giảm sút, không có gì tồi tệ hơn thế. Chẳng trách các loại chi phí tốn kém để vận chuyển và bảo quản lương thực như băng than đã trở thành quy tắc ngầm trên quan trường.
Mạnh Thanh Hòa rất ngạc nhiên, hiếm khi có chuyện gì khiến hắn bất ngờ đến vậy.
"Cửu thúc công, vì sao lại đưa cho Thanh Hoà?"
Mạnh Trọng Cửu vuốt tay áo, cười nói: "Đây là chút tấm lòng của Cửu thúc công, mấy ngày nữa trong tộc sẽ có thêm vài thứ, quần áo, đồ dùng sinh hoạt, thức ăn nước uống đều sẽ được đưa đến."
Thấy Mạnh Thanh Hòa vẫn không hiểu, Mạnh Trọng Cửu kiên nhẫn giải thích cặn kẽ một phen, lúc này Mạnh Thanh Hoà mới vỡ lẽ.
Hắn tòng quân với tư cách quân hộ, đó không phải là chuyện của riêng mình hắn. Trước khi Mạnh Thanh Hoà đến Vệ Sở báo tên, cả tộc phải bỏ tiền sắm sửa cho hắn, được gọi là tiền phong xuân. Mặt khác, khi đích tử đến Vệ Sở, thường sẽ có thứ tử đi theo, những người đã thành thân, thì thê tử sẽ phụ trách.
"Trong nhà ngươi không có huynh đệ, ngươi có thể chọn con cháu trong tộc đi theo."
"Đa tạ thúc công chỉ giáo."
"Không cần." Mạnh Trọng Cửu xua tay: "Nếu Thập Nhị Lang có ý, tôn tử hèn kém trong nhà lão phu cũng có thể đi theo."
Tôn tử của Cửu thúc công?
Trên mặt Mạnh Thanh Hoà không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán, quân hộ đều được cấp ruộng, nghe nói có năm mươi mẫu, chỉ dựa vào bản thân hắn, khả năng chết mệt rất lớn, đương nhiên phải tìm người phụ.
"Biểu ca có biết chuyện này không?"
"Nó biết hay không cũng chả quan trọng, Thập Nhị Lang gật đầu là được."
Mạnh Trọng Cửu một tay vuốt râu, cười hiền hòa, Mạnh Thanh Hòa im lặng một lúc lâu, thực sự muốn nhỏ vài giọt nước mắt khóc thương cho người biểu ca nào đó.
May mắn thay, lão già này không phải tổ phụ của hắn.
Từ đầu đến cuối, Mạnh Trọng Cửu không hề đề cập đến chuyện "ân tình", cứ như đã quên. Mấy lần Mạnh Thanh Hòa định mở miệng, đều bị ông ta ba hoa vài câu rồi lảng sang chuyện khác, ngược lại còn ba lần bốn lượt nói rằng nhà Mạnh Thanh Hòa có chuyện khó khăn cứ trực tiếp nhờ vả.
Không lấy lãi cũng không đòi vốn, còn tặng cả mớ tiền, nhìn thế nào cũng không hợp lý.
Cách giải thích duy nhất chính là những gì bây giờ Mạnh Thanh Hoà có thể trả, Mạnh Trọng Cửu không coi trọng.
Thả dây dài để câu cá lớn, đầu tư dài hạn?
Sau hai chén trà, Mạnh Trọng Cửu đứng dậy cáo từ, Mạnh Thanh Hòa tiễn ông ta ra tận cổng lớn, nhìn mái tóc bạc phơ và dáng lưng hơi còng của Cửu thúc công, trong mắt hắn lóe lên một tia suy tư.
Con cáo già dường như rất coi trọng hắn, chẳng lẽ ông ta tin hắn sẽ làm nên việc lớn? Nếu ông ta biết lý tưởng lớn lao của hắn là gì, liệu ông ta có tức đến mức hộc máu, tháo đế giày hung hăng đập hắn một trận, tiện thể đấm ngực dậm chân, khóc lóc kể lể nói trước kia ông ta mắt mù mới nhìn trúng hắn?
Dù nhìn thế nào, khoản đầu tư này cũng có nguy cơ thua lỗ...
Mạnh Thanh Hòa dựa cửa, ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời, không biết có nên nhắc nhở ông ta trước không? Sống đến đời thứ hai rồi mà lần đầu hắn mới muốn làm chuyện tốt đấy...
"Thập Nhị thúc?"
Phía sau vang lên tiếng của Mạnh Tam Tỷ, hắn quay đầu lại, hai tỷ muội đang nắm tay nhau, đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn.
Mũi tên hình trái tim ghim thẳng vào ngực, linh hồn lão thúc thúc của hắn bỗng bùng cháy, coi như vì hai tiểu loli này, lý tưởng của hắn cũng cần phải xem xét lại!
Trước bữa tối, Mạnh Thanh Hòa đưa tiền giấy và tiền đồng mà Mạnh Trọng Cửu mang đến cho Mạnh Vương thị.
"Đây là do Cửu thúc công của con đưa đến?"
"Vâng." Mạnh Thanh Hòa gật đầu, ngửi thấy mùi thơm không ngừng bay ra từ nhà bếp, bụng không tự chủ kêu mấy tiếng. Hắn cười khổ, nếu để đám bạn xấu biết bánh bột ngô có thể khiến hắn chảy nước miếng, không biết có cười rụng cả hàm không?
Mạnh Vương thị cầm tiền giấy, muốn nói lại thôi, Mạnh Thanh Hòa dứt khoát dặn dò: "Nương, sau khi con tòng quân, trong nhà chỉ còn nương và hai tẩu tử, gặp chuyện gì có thể nhờ Cửu thúc công giúp đỡ."
"Nhưng ân tình này..."
"Nương yên tâm, con tự có tính toán. Còn nữa, tiền đồng nương giữ lại, tiền giấy nhanh chóng đổi thành gạo lương."
"Vì sao?"
"Phòng ngừa mất giá." Không cho dùng vàng, lại phát hành tiền giấy vô tội vạ, không mất giá mới là lạ.
"A." Mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa cụ thể của hai từ mất giá, nhưng tiền giấy mỗi năm mỗi giảm, Mạnh Vương thị vẫn biết. Thập Nhị Lang đã nói muốn đổi lương thực, vậy cứ đổi thôi, trong nhà có lương thực bà cũng yên tâm hơn: "Như vậy cũng được, con cũng có thể yên tâm lên đường."
Yên tâm... lên đường?
Khoé miệng Mạnh Thanh Hòa giật giật, ngẩng đầu nhìn lên xà nhà.
Đây là thân nương của hắn ư? Đúng là thân nương thật.
Ngôn ngữ Trung Hoa quả nhiên rất thâm thúy.
Đêm đó, Mạnh Thập Nhị Lang nằm trên giường, hai tay gối sau gáy, mãi không ngủ được. Một lát sau, mắt hắn hơi híp lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, hiển nhiên có người sắp gặp xui xẻo.
Con mèo già ở góc tường đặc biệt tỉnh táo, sau một hồi lục đục, nó chui ra khỏi khe cửa hé mở, không biết đi bắt chuột hay đi gặp tình nhân.
Hôm sau, gà trống gáy ba tiếng, Mạnh Thanh Hòa rời giường, cẩn thận rửa mặt, ăn sáng xong, lần đầu tiên kể từ lúc xuyên đến đây, hắn bước ra khỏi nhà, đi dạo quanh thôn.
Vài phụ nhân trong thôn đang múc nước ở giếng, nhìn thấy Mạnh Thanh Hòa đi ngang qua, thùng nước suýt tuột khỏi tay. Sự thật là, từ sau tang lễ của Mạnh Quảng Trí, bọn họ chưa từng gặp Mạnh Thanh Hoà, cho dù danh tiếng của hắn đã truyền khắp huyện Uyển Bình, đang có xu thế lan rộng khắp phủ Bắc Bình.
"Nhị bá nương, Cửu thẩm."
Dựa vào trí nhớ sót lại trong đầu, Mạnh Thanh Hòa đi đến đâu chào hỏi đến đó, cũng không sai sót gì.
Đi qua con đường đất duy nhất vừa được tu sửa bằng đá vụn trong thôn, đi qua mảnh ruộng tốt vốn thuộc về nhà hắn, bây giờ đã về tay Mạnh Quảng Hiếu, tình cờ chạm mặt Mạnh Thanh Hải mặc áo dài nho sinh.
"Đại đường ca."
Thấy Mạnh Thanh Hòa, Mạnh Thanh Hải sửng sốt một chút, đợi đến khi Mạnh Thanh Hòa chắp tay chào mới phản ứng lại, đang định cúi đáp lễ, đối phương đã vượt qua hắn ta đi tiếp, bên tai chỉ còn lại một câu nhẹ nhàng: "Đại đường ca, thông minh và tự cho mình thông minh, là hai chuyện khác nhau đó."
Sắc mặt Mạnh Thanh Hải thay đổi, vừa khéo có vài người trong tộc đi tới, Mạnh Thanh Hòa đột nhiên quay người lại, nghiêm mặt nói: "Ngu đệ đã là kẻ trắng tay, lại thêm một nhà cô nhi quả phụ cần chăm lo, Đại đường ca là người đọc sách, không nên coi thường lễ nghĩa, ngày ngày ngóng cổ dòm ngó."
Thấy mấy người trong tộc dừng bước, Mạnh Thanh Hòa cố ý cất giọng quãng tám, tiếp tục nói: "Liên tiếp mấy ngày, Đại đường ca cứ đứng trước cửa, cả nhà ngu đệ dù cài chặt then vẫn không thể yên giấc. Trong tộc lại có lời đồn, nương nghe xong ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt. Ngu đệ chịu oan ức cũng chả hề hấn gì nhưng khiến nương ta lo lắng, là việc mà con cháu nên làm sao! Ngu đệ thực mong Đại đường ca có thể thông cảm một hai, đừng làm vậy nữa, bằng không, ngu đệ sẽ mời trưởng lão trong thôn phân xử!"
Nói xong, hắn cúi người thật sâu hành lễ, giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ, thái độ vô cùng thành khẩn, bùng nổ diễn xuất, thể hiện hình ảnh của người bị hiểu lầm, nhưng vẫn cố kìm nén tức giận một cách hết sức tinh tế.
Nhà Thập Nhị Lang trắng tay, Đại Lang ngày ngày ngóng cổ dòm ngó, nhà Thập Nhị Lang có cài then cửa cũng ngủ không ngon... Ruộng đất nhà Thập Nhị Lang, hình như phần lớn đều rơi vào tay nhà Đại Lang?
Thập Nhị Lang được huyện lệnh khen ngợi là người hiếu thảo, còn nhân phẩm của Đại Lang?
Vài người trong tộc đứng ven đường, vẻ mặt đầy thâm ý nhìn Mạnh Thanh Hải như nhìn chồn hôi đang muốn rình mò gà béo nhà bên cạnh.
Mạnh Thanh Hải giải thích cũng khó, mà không giải thích thì không được, mở miệng muốn lý luận một phen nhưng nhận ra nói càng nhiều sẽ càng sai. Sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang đen, lần đầu tiên trong đời hắn ta có xúc động muốn giết người giấu xác.
Khả năng nhục mạ người khác của Mạnh Thanh Hoà không hề tầm thường. Người đọc sách thời này còn phải bận tâm mặt mũi đồng môn, sao có thể cùng trình độ với hắn. Mạnh Thanh Hoà cũng không bận tâm thanh danh gì đó, bật hết hoả lực công kích thì có mười Mạnh Thanh Hải cũng không chống đỡ được.
Làm sao bôi đen được thì làm, làm sao hại người được cứ làm, bôi đen chết thì thôi, hại chết người thì phủi tay là được.
Dù sao Mạnh Thanh Hải cũng không có ý tốt, dùng lý lẽ thuyết phục chỉ phí thời gian.
Nghĩ kỹ sẽ thấy lời Mạnh Thanh Hoà nói có nhiều sơ hở, nhưng cảm giác phấn khích khi bàn chuyện thị phi và sự thật có bao giờ nằm cùng một đường thẳng đâu.
Mạnh Thanh Hải tức giận đến mức bốc hoả, Mạnh Thanh Hòa thấy hắn ta xì khói thì vô cùng vui sướng.
Tâm lý yếu còn muốn thử thách nghề nghiệp "nguỵ quân tử" có độ khó cao này?
Hắn có nên kể câu chuyện "Tịch Tà Kiếm Phổ" và "Quỳ Hoa Bảo Điển" cho vị nho sinh này nghe không? Để hắn ta hiểu cái gọi là "nguỵ quân tử" phải đánh đổi như thế nào?
Muốn luyện thần công thì phải tự cung!! Đạo lý đó làm gì có ai không hiểu!!
Mạnh Thanh Hải bị bỏ lại phía sau, Mạnh Thanh Hòa tin chắc, từ lúc này trở đi, những lời đồn đại trong thôn sẽ đổi thành phiên bản mới. Hắn không quan tâm đến bản thân là thật, nhưng hắn phải chăm lo cho gia đình. Sau khi hắn tòng quân, trong nhà chỉ còn lại nữ quyến, có thể giải quyết trước được phiền phức nào thì hắn sẽ tranh thủ làm hết.
Lại đi thêm một lúc, cuối cùng Mạnh Thanh Hòa cũng thấy được nơi muốn đến.
Dừng chân trước cánh cửa gỗ màu đen xám, Mạnh Thanh Hoà hít sâu một hơi, giơ tay lên, gõ cửa.
Mạnh Lưu thị đẩy cửa ra, nhìn thấy người đến, suýt tưởng mình hoa mắt.
"Thập Nhị Lang?"
"Đường bá mẫu."
Mạnh Thanh Hòa cúi người chào, Mạnh Thanh Giang nghe thấy động tĩnh, từ trong nhà đi ra, lông mày lập tức dựng đứng: "Ngươi, tên tiểu súc sinh kia, ngươi đến đây làm gì?"
"Đường bá mẫu, hôm nay tiểu điệt đến đây, thực sự là có việc muốn nhờ."
Mạnh Thanh Hòa hoàn toàn không để ý đến ánh mắt giận dữ của Mạnh Thanh Giang, chỉ nói chuyện với Mạnh Lưu thị, thấy động tĩnh lớn thu hút hàng xóm, Mạnh Lưu thị vội kéo Mạnh Thanh Hòa vào nhà.
Mạnh Quảng Hiếu dựa vào thành giường, vừa uống thuốc xong, nhìn thấy Mạnh Thanh Hòa, mặt lập tức sa sầm xuống.
"Đại đường bá." Mạnh Thanh Hòa tiến lên hai bước: "Thanh Hoà đến thăm đại đường bá."
Hành lễ xong, hắn ngẩng đầu lên, Mạnh Thập Nhị Lang mỉm cười ôn hòa, hoàn hảo để lộ ra tám cái răng sáng loáng.
Không hiểu sao, da đầu Mạnh Quảng Hiếu bỗng nhiên tê dại.
Nửa canh giờ sau, Mạnh Thập Nhị Lang bước ra khỏi nhà Mạnh Quảng Hiếu, trong lòng ôm năm xâu tiền giấy và ba xâu tiền đồng.
Vỗ vỗ tay áo, gặp hàng xóm dò hỏi, hắn ôn hòa nói: "Hôm nay Thanh Hoà đến thăm đại đường bá, đại đường bá thương xót, tặng cho Thanh Hòa một ít tiền giấy và vài xâu tiền đồng, còn nói ta không cần trả lại. Nếu Thanh Hòa cứ nhất định muốn trả thì đại đường bá sẽ không nhận người hiền điệt này nữa!"
"Thật sự như vậy?"
"Đúng là như vậy.." Mạnh Thanh Hòa cười lộ răng, lại ném ra một quả bom có sức công phá kinh hoàng: "Đại đường bá nhân từ, lo lắng Thanh Hoà đến Vệ Sở vất vả, đặc biệt dặn dò Tứ đường ca đi theo Thanh Hoà."
Nghe vậy, mọi người ồ lên.
Chẳng lẽ, Mạnh lão đại cam tâm để nhi tử đi theo hầu hạ Mạnh Thanh Hoà?
Thấy mọi người còn định hỏi lại, Mạnh Thanh Hoà nhanh chóng chặn lời trước, cười vô cùng thân thiện: "Thật ra đại đường bá là người tốt."
Mạnh Quảng Hiếu – vừa được Mạnh Thanh Hoà phát thẻ người tốt, lúc này đang nằm bệt trên giường, Mạnh Thanh Giang ôm đầu, thẫn thờ ngồi dưới đất, mặt đầy vẻ không cam lòng.
Mạnh Lưu thị vừa vỗ ngực cho Mạnh Quảng Hiếu, vừa nói: "Tứ lang, phụ thân con cũng bất đắc dĩ."
Nhưng Mạnh Thanh Giang không giống ngày thường, hắn ta đột ngột đứng dậy, gầm lên: "Ở trong nhà này con chả là cái gì sao?! Phụ thân làm tất cả cũng chỉ vì đại ca!"
Nói xong, hắn ta quay người bước ra khỏi cửa, không ngoảnh đầu lại.
Cùng lúc đó, tại Thiên Hộ Sở thành Tây của Khai Bình Vệ, Thẩm Tuyên mặc một thân võ phục xanh, tay đặt trên chuôi kiếm, quỳ một gối: "Thuộc hạ bái kiến Thiên Hộ!"
Trịnh Thiên Hộ nhìn nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ, uy vũ trước mặt, tâm trạng khá phức tạp.
Đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhưng nhất định phải nhận.
Chỉ Huy Sứ đại nhân biết, y cũng biết. Chỉ Huy Sứ đại nhân có cớ để né tránh, nhưng y thì không.
Tuy nhiên, Trịnh Thiên Hộ suy nghĩ một chút, nếu không phải vì vẻ mặt lạnh nhạt và khí thế chiến trường đẫm máu, hẳn ai cũng sẽ lầm tưởng Thẩm Tuyên kia là một học giả.
Thay bộ đồ nho sĩ thì trông không khác gì quân tử phong lưu.
Ôn nhuận như ngọc, rực rỡ như trăng sáng, khen Thẩm Tuyên mấy câu này cũng không hề quá đáng.
Chỉ có điều... vị quân tử này, lại là kẻ biết giết người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro