Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Đến Đức Châu

Chương 66: Đến Đức Châu

Kế sách của Mạnh Thanh Hòa rất đơn giản, trong mắt người mưu trí, thậm chí còn có phần trẻ con, nhưng hết lần này đến lần khác, chính sự trẻ con ấy lại dễ khiến Lý Cảnh Long mắc bẫy.

Yên Vương hiểu rõ Lý Cảnh Long, người cháu họ háo danh hám lợi, giỏi lừa trên gạt dưới, phóng đại chiến công đó, giờ phút này, điều cần nhất chính là chứng minh với Kiến Văn đế, hắn ta vẫn còn hữu dụng, rất hữu dụng! Tuy hiện tại Lý Cảnh Long nắm giữ binh phù ấn tín, chỉ huy mấy chục vạn đại quân, nhưng một khi trở về Nam Kinh, kết cục sẽ chẳng khá hơn bao nhiêu so với Cảnh Bình Văn.

Cảnh Bình Văn còn có cái danh Khai Quốc Công Thần chống đỡ, Lý Cảnh Long thì có gì?

Tước vị công hầu là cha truyền con nối, không phải do chính Lý Cảnh Long lấy công danh làm nên, quan hệ thân thích cũng chẳng vững bền, Hoàng đế trên ngai vàng, ngay cả thân thúc thúc cũng ra tay được, Yên Vương thì công khai tạo phản, một người cháu họ như Lý Cảnh Long, bớt một người cũng có tạo nên sóng gió gì đâu?

Hoàng Tử Trừng vốn có thể giúp hắn ta trong triều đã bị cách chức, cho dù vẫn ở bên cạnh Kiến Văn đế, cũng không thể công khai ra mặt giúp đỡ.

Rõ ràng, Hoàng đế đã phát hiện ra chuyện Lý Cảnh Long tháo chạy về Đức Châu, nếu không, Vũ Định Hầu Quách Anh, An Lục Hầu Ngô Kiệt, Đô Đốc Bình An, Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ đã không liên tiếp nhận được chỉ dụ tiến quân về phương Bắc, thảo phạt Yên Vương.

Binh phù ấn tín vẫn đeo trên người, nhưng quyền lực trong tay đã bị suy yếu. Mang cái danh Thái Tử Thái Sư, phụng thánh chỉ đóng quân ở Đức Châu, tích lương thảo, huấn luyện binh, bề ngoài có vẻ oai phong, nhưng trong lòng Lý Cảnh Long vẫn luôn thấp thỏm bất an. Cách đây không lâu, tin tức Hoàng đế bãi nhiệm tả hữu Cấp Sự Trung của Lục Khoa, triều đình tranh cãi ầm ĩ truyền đến tai, Lý Cảnh Long ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Dù hơi có lỗi với các vị tả hữu Cấp Sự Trung vừa bị ép về hưu sớm kia, nhưng có thể tạm thời khiến Hoàng đế rời mắt khỏi hắn ta, cũng là chuyện tốt.

Nhưng đây chỉ là tạm thời.

Còn ba bốn tháng nữa mới đến mùa xuân năm sau, trong khoảng thời gian này, Yên Vương chắc chắn sẽ không an phận ở lại Bắc Bình, nhất định sẽ xuất binh đi tứ phía, quét sạch mọi chướng ngại vật, san phẳng con đường đến Nam Kinh. Lý Cảnh Long cũng không thể ngồi yên không làm gì, nếu không, chính là tự tay đưa cán dao cho người khác.

Hoàng đế bảo Lý Cảnh Long luyện binh, lẽ nào hắn ta thật sự ngoan ngoãn co rúm lại ở Đức Châu không nhúc nhích, mặc cho Yên quân lần lượt thu phục các nơi, quét sạch toàn bộ Hà Bắc, Liêu Đông?

Lý Cảnh Long dù bất tài cũng hiểu rõ được, nếu hắn ta thật sự để chuyện đó xảy ra, cuộc đời hắn ta sau khi về kinh, chắc chắn sẽ còn thảm hại hơn Cảnh Bình Văn nhiều.

Nghe nói, Tấn vương cũng đang lén lút qua lại với Yên Vương, quân đội dưới trướng Yên Vương đã lên đến hơn ba mươi vạn.

Mười vạn Yên quân, Lý Cảnh Long còn đánh không lại, huống chi là ba mươi vạn!

Tin tức do mật thám gửi về đều vô dụng, Lý Cảnh Long muốn tìm cơ hội gỡ gạc lại chút thể diện cũng không được.

Cho dù chỉ là diễn một màn kịch, cũng cần có người dựng sẵn sân khấu cho hắn ta chứ!

Lý Cảnh Long chau mày, khổ sở suy nghĩ nhưng mãi vẫn không tìm ra cách.

Vũ Định Hầu và An Lục Hầu sắp đến Sơn Đông, nếu cứ tiếp tục ngồi lỳ trong doanh trại, chắc chắn sẽ bị vị công hầu đó coi khinh. Lý Cảnh Long dù gì cũng là nhi tử của đại tướng Lý Văn Trung, không thể liên tục mất mặt, ô nhục danh tiếng phụ thân.

Ngày qua ngày, áp lực mỗi lúc một tăng, Lý Cảnh Long mệt mỏi đến mức hai mắt đỏ hoe.

Trong tình huống này, cho dù trước mắt là một cái bẫy, hắn ta cũng sẽ liều mình bước vào.

"Đây là thành Đức Châu sao?"

Mạnh Thanh Hòa mặc áo bông của quân Nam Kinh, tay cầm một thanh đao sứt mẻ, đứng trước cổng thành.

Dương Đạc và Mạnh Thanh Giang đi theo sau hắn vài bước, những Yên quân khác cũng tản ra, giả dạng thành tàn binh của quân Nam Kinh đang xếp hàng đợi vào thành.

Từ xưa đến nay, Đức Châu là cửa ngõ phía Bắc của Sơn Đông, sớm nhất có thể truy ngược về thời Hạ Thương. Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc, bãi bỏ chế độ phân chia đất phong, thiết lập chế độ huyện, thời Hán, nơi này đổi thành An Đức Huyện, thời Tùy gọi là Đức Châu. Trải qua các triều đại, đến thời Nguyên, nơi này chính thức thuộc về Hà Bắc, Yên Nam, đầu thời Hồng Vũ thì bãi bỏ hết các chế độ chính trị của thời Nguyên, Đức Châu lần lượt được sáp nhập vào phủ Tế Nam, phủ Đông Xương và kinh sư phủ Hà Gian.

Do đại quân triều đình đóng quân ở đây, Đức Châu cũng biến thành một doanh trại lớn, hầu như mỗi ngày đều có tàn binh bại trận vào thành. Mạnh Thanh Hòa và những người khác trà trộn vào đội ngũ tàn binh này, tiến vào Đức Châu.

Việc kiểm tra ở cổng thành không nghiêm ngặt, bước vào trong, khắp nơi đều thấy quân Nam Kinh mặc áo bông, lạnh đến mức sụt sịt mũi.

So với Bắc Bình băng tuyết trắng xoá, thời tiết ở Đức Châu quả thực tốt hơn rất nhiều.

Dù vậy, Vệ quân đã quen với khí hậu phương Nam vẫn rất khó thích nghi.

Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Thanh Hòa càng thêm tin tưởng vào kế hoạch sắp triển khai.

Trên đường gặp một tên lính Nam Kinh lạc lõng, Dương Đạc lập tức tiến lên bắt chuyện, phát âm quan thoại chuẩn miễn chê, nhanh chóng xóa tan sự cảnh giác của đối phương.

Mạnh Thanh Hòa và những người khác cũng giả vờ dò hỏi tin tức, im lặng không tiếng động vây quanh người nọ, ngặt nỗi, lính Nam Kinh kia vẫn mơ mơ hồ hồ chưa hề phát giác.

Bắt nạt kẻ yếu thật sự là hành vi không tốt.

Nhưng vì nhiệm vụ quan trọng, hai bên lại khác lập trường, nếu như kiên quyết muốn làm chuyện tốt, thì chính là có lỗi với bản thân, lựa chọn giữa hai bên, Mạnh Thanh Hoà kiên quyết giương cờ làm kẻ tiểu nhân vô sỉ.

"Làm phiền huynh đệ giúp đỡ."

Dương Đạc cười rất vô hại, những người khác cũng tươi cười rạng rỡ, nhưng không tuỳ tiện mở miệng.

Đại bộ phận quân binh dưới trướng Lý Cảnh Long đều được điều từ các Vệ Sở phương Nam, bọn họ ở đây, trừ Dương Đạc, bao gồm cả Mạnh Thanh Hòa đều là giọng Bắc chính tông, vừa mở miệng là lộ tẩy ngay.

"Đừng căng thẳng, mấy huynh đệ ta không có ác ý." Dương Đạc vỗ vai đối phương, tay dùng chút sức: "Chỉ cần huynh đệ giúp đỡ, nói chúng ta xuất thân từ cùng Vệ Sở, bổ sung một cái thẻ bài là được."

Lúc vào thành có thể lừa gạt qua mặt, nhưng khi hành động trong thành, ra ra vào vào, đến tận lúc tháo chạy, đều cần một thân phận rõ ràng, thẻ bài đại diện cho thân phận là thứ không thể thiếu.

Mấy chục vạn tàn binh hỗn tạp, không quen mặt cũng không sao, chỉ cần đưa thẻ bài ra, mọi chuyện đều ổn thỏa.

Tên lính Nam Kinh còn muốn phản kháng, kết quả có thể đoán được.

Nói không được? Bàn không xong? Chỉ có thể dùng nắm đấm biểu đạt, muốn kiên trung bất khuất? Không làm kẻ gian tà? Được luôn, miễn là chịu đựng nổi.

Cuối cùng, tên lính Nam Kinh bị "thuyết phục", ngoan ngoãn dẫn Mạnh Thanh Hòa và những người khác đến nơi liên quan làm thủ tục, nhận thẻ bài.

Nhìn đám người này, viên thư lại phụ trách đối chiếu danh sách và phát thẻ bài cảm thấy rất kỳ lạ, sao lại có kẻ khóc lóc thảm thiết như thế kia?

"Thoát chết trở về, gặp lại huynh đệ, quá mức xúc động."

Dương Đạc lại vỗ vai tên lính Nam Kinh, rất tri kỷ giải thích thay người ta.

Tên lính Nam Kinh không nhịn được ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu.

Dương Đồng Tri một chút cũng không hề hoảng, lắc đầu, vẻ mặt cảm động: "Huynh đệ, không cần phải khóc như vậy, không cần phải uất ức đến mức trào máu như vậy, tình nghĩa của huynh đệ, mọi người đều biết."

Kẻ yếu bị ức hiếp và viên thư lại: "..."

Chỉ trong chốc lát, viên thư lại đã ghi chép xong từng cái tên mà Dương Đạc đọc, cấp phát thẻ bài.

Những cái tên này đều có thể tra được trong sổ sách, xác nhận xuất thân cùng một Vệ Sở với tên lính Nam Kinh bị khống chế.

Lúc đại quân tan tác tháo chạy, quân Nam Kinh hỗn loạn, số người chết và mất tích không thể đếm xuể.

Mạnh Thanh Hòa và những người khác mạo danh bọn họ, nhận thẻ bài, miễn là không quá xui xẻo, trà trộn vài ngày hẳn là không vấn đề gì.

"Mấy ngày kế tiếp còn phải làm phiền huynh đệ." Dương Đạc cười tủm tỉm vỗ vai tên lính Nam Kinh: "Vừa rồi huynh đệ chỉ nói họ Kỷ, không biết tên huý đầy đủ là gì?"

Tên lính Nam Kinh cười khổ, xoa ngực, gã không muốn khai báo tên họ, có được không?

Dương Đạc vẫn cười, Mạnh Thanh Hòa và những biên quân khác cũng cười, vừa cười vừa siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tràn ngập bất hảo.

"Ta... họ Kỷ, tên húy là Cương."

Kỷ Cương?

Sắc mặt Dương Đạc và những người khác không thay đổi, nhưng Mạnh Thanh Hòa lại đột nhiên trợn tròn mắt.

Tên gầy gò, trông có vẻ dễ bắt nạt, cao gầy giống hắn này, chính là vị Chỉ Huy Sứ đã diệt trừ đại tài tử Giải Tấn, đại lão chấn hưng "uy danh" của Cẩm Y Vệ sao?

Trước có nhà hàng hải say sóng, giờ lại có đại lão Cẩm Y Vệ mặt mũi như cục bột?

Mạnh Thập Nhị Lang không khỏi ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn trời, Đại Minh, quả thật là một triều đại vừa hung hãn vừa kỳ diệu.

Hôm ấy, đám người Mạnh Thanh Hòa theo Kỷ Cương trở về doanh trại. Quân Nam Kinh trong doanh hầu hết đều là tàn binh bại tướng chạy tán loạn vào thành, không mấy người quen biết nhau, càng tiện cho hành động của Mạnh Thanh Hòa và đồng bọn. Nếu Kỷ Cương là thuộc hạ của Cù Năng hay Thịnh Dung, việc này cũng sẽ không được thuận lợi như vậy.

Kỷ Cương biết mình chạy không thoát, đám người đang khống chế gã rốt cuộc là ai?

Quân Nam Kinh? Không thể nào.

Yên quân? Rất có khả năng!

Đoán ra thân phận đối phương, Kỷ Cương thoáng chốc mừng rỡ, rồi lại trầm tư.

Những người này trà trộn vào thành, đương nhiên là có mưu đồ, gã có nên vạch trần bọn họ, hay cứ thế mà xuôi theo, làm việc cho bọn họ?

Gã đi từ Lâm Ấp đến Đức Châu, chính là vì muốn thăng quan tiến chức. Theo triều đình đương nhiệm hay đầu quân cho Yên Vương, đều là một con đường đáng để gã phải cân nhắc một phen.

Yên Vương một khi ngồi lên ngai vàng, sẽ không còn ai nhớ Chu Đệ từng là phản tặc? Đến lúc đó, Kiến Văn đế bị phế truất mới trở thành "tặc" trong miệng người đời.

Kỷ Cương suy nghĩ vài lượt, nhưng vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc. Khuôn mặt chất phác không có quá nhiều thay đổi, chỉ có những ngón tay nắm chặt rồi lại buông lỏng mới cho thấy nội tâm bất an của gã.

Mạnh Thanh Hòa vừa cùng Dương Đạc bàn bạc kế sách tiếp theo, vừa âm thầm quan sát Kỷ Cương.

Trong mắt Dương Đạc và những người khác, Kỷ Cương đã là người chết.

Không thể trách bọn họ tàn nhẫn, vì để đạt được mục đích, Kỷ Cương bắt buộc phải chết.

Nhưng Mạnh Thanh Hòa lại không nghĩ vậy, nếu người trước mắt thật sự là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Kỷ Cương trong lịch sử, vậy gã không thể chết. Gã chết rồi, sau khi Vĩnh Lạc đế đăng cơ sẽ thiếu đi một con dao sắc bén, ai sẽ thay thế con dao này đây?

Yên Vương chỉ có thể tìm người thân cận bên cạnh.

Kết quả tồi tệ nhất... là người đó, Mạnh Thanh Hoà thật sự không muốn nghĩ, nhưng không thể không nghĩ.

Yên Vương không giống Hồng Vũ đế tàn sát công thần, võ tướng theo hắn Tĩnh Nan, trừ những kẻ tự chuốc lấy thất bại khi xen vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị của huynh đệ Chu Cao Sí, hoặc như Khâu Phúc, làm hao mòn binh lực, tổn hại nguyên khí Chu gia, cơ bản đều được sống tốt đến khi chết già.

Nhưng những kẻ như Kỷ Cương, làm công tác ngầm cho Vĩnh Lạc đế, thì chưa chắc.

Chết không yên lành, không toàn thây, đã là nói giảm nói tránh lắm rồi.

Mặt ngọc bội Thẩm Tuyên tặng, Mạnh Thanh Hòa dùng một sợi dây mảnh xâu qua, đeo sát người.

Mỗi lần nhìn thấy chữ "Tuyên" khắc trên mặt ngọc, nghĩ đến những lời Thẩm Tuyên nói với hắn, Mạnh Thanh Hòa lại hơi thất thần.

Sống hai đời, lần đầu tiên phát hiện, hắn lại có thể nghĩ đến ai đó nhiều như vậy.

"Thập Nhị Lang?"

Để tránh vô tình lộ thân phận, những người trà trộn vào thành đều xưng hô bằng tên huý. Không biết vì sao, Dương Đạc lại rất ít khi gọi tên hắn, chỉ thích gọi hắn bằng nhũ danh là Thập Nhị Lang.

Thấy Mạnh Thanh Hòa vẫn còn thất thần, Dương Đạc nhẹ vỗ vai hắn, cảm giác bả vai dưới tay gầy yếu, khó có thể tưởng tượng, hắn đã từ một biên quân nhỏ bé tại Khai Bình Vệ, đi đến cái chức Thiêm Sự Yên Sơn Vệ hôm nay như thế nào.

"A."

Mạnh Thanh Hòa hoàn hồn, thấy mọi người đều nhìn mình, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc, hắn ngượng ngùng gãi cằm: "Vừa rồi hơi thất thần, mong chư vị thứ lỗi."

"Thập Nhị Lang mệt rồi phải không?" Dương Đạc mỉm cười, nhặt một cành củi khô ném vào lò lửa: "Không bằng nghỉ sớm đi, ngày mai mới có tinh thần."

Kế hoạch đã được bàn bạc trước khi vào thành, bọn họ cũng không cần nói nhiều.

Mọi người bàn bạc tính toán nhiều lần, chẳng qua là để mọi việc có thể thuận lợi hơn.

Không gian trong lều không lớn, vừa đủ để thay phiên gác đêm.

Kỷ Cương bị giao cho người gác đêm canh giữ, giữa đêm có binh sĩ tuần tra đi qua, cũng có thể dễ dàng ứng phó.

Đã quen với lều lớn của Thẩm Tuyên, giờ ngủ trong lều như thế này, Mạnh Thanh Hòa thực sự có chút không thích ứng được.

Quả nhiên là từ giản dị đến xa hoa dễ, từ xa hoa quay về bần hàn thì khó?

Nằm nghiêng, kéo chặt áo bông trên người, vẫn lạnh.

Sau lưng đột nhiên dán lên một mảnh ấm áp, quay đầu lại, Dương Đạc đang nằm sát bên cạnh, quay lưng về phía hắn, nghe thấy tiếng động, cũng hơi ngẩng đầu lên: "Không quen sao?"

"Vẫn chịu được." Mạnh Thanh Hòa lại nằm xuống, nhắm mắt, cảm giác không còn lạnh như lúc trước nữa, nghe tiếng ngáy trong lều, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đợi hơi thở người bên cạnh đều đặn, Dương Đạc mới xoay người, Yên quân trực đêm cố gắng không đánh thức Mạnh Thanh Hòa đang ngủ, ghé sát tai Dương Đạc: "Đồng Tri, tên Kỷ Cương kia, có phải...?"

Vừa nói, tay vừa làm động tác cắt cổ.

"Chưa vội." Dương Đạc ngồi dậy, phủ áo bào của y lên người Mạnh Thanh Hòa, thấp giọng nói: "Ra ngoài rồi nói, mang gã theo."

Đợi tiếng bước chân ngoài lều biến mất hẳn, Mạnh Thanh Hòa chậm rãi mở mắt, gối đầu lên cánh tay, kéo áo bào trên người lên cao.

Yên Vương phái Dương Đạc đi theo hắn, thật sự chỉ để y làm hộ vệ sao?

Chưa chắc.

Trước tiên, hắn vạch trần chuyện của Mạnh Thanh Hải, đích thân đến Đức Châu, dù phải mạo hiểm, đối mặt với nguy cơ cao, cũng là chuyện đúng đắn nên làm, hắn không ngại.

Truyền tin tức trọng yếu cho quân Nam Kinh công phá Bắc Bình, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, nếu sau khi biết sự thật mà Mạnh Thanh Hoà lựa chọn tiếp tục che giấu, e rằng cả tộc thị đều không thấy được mặt trời ngày mai, may mà hắn hành động nhanh chóng.

Cứ tưởng không ai nói, Yên Vương sẽ không biết sao? Trấn giữ Bắc Bình mười mấy năm, khiến Bắc Nguyên nghe danh đã sợ mất mật, Chu Đệ không phải là Kiến Văn đế bị Hoàng Tử Trừng dùng vài ba câu là lừa gạt qua chuyện.

Bên ngoài lều, Kỷ Cương bị bịt miệng lôi đến nơi vắng vẻ, thấy Dương Đạc và những người khác vẻ mặt hung ác, gã run lên một cái, liều mạng bắt đầu giãy dụa. Gã đương nhiên đoán được được những người này có thể giết mình, nhưng không ngờ lại ra tay sớm như vậy.

Tuy nói chết sớm hay muộn đều là chết, nhưng cần gì phải vội vàng đến thế chứ?

"Có lời muốn nói?" Dương Đạc ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh sợ của Kỷ Cương, trên mặt y vẫn đang treo nụ cười ôn hòa, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.

"Ưm..." Kỷ Cương liều mạng gật đầu.

Dương Đạc một tay chống cằm, ra vẻ đang suy nghĩ.

"Đồng Tri, không thể thả gã được!"

Nghe tráng hán áp giải mình gọi thân phận người trước mắt, Kỷ Cương biết, nếu không thể hiện ý muốn quy hàng, mạng nhỏ của gã chắc chắn không giữ được.

Gã còn cả cuộc đời tươi đẹp phía trước, còn chưa thăng quan tiến chức, cứ thế mà chết, Kỷ Cương không cam tâm!

Cuối cùng, Dương Đạc đột nhiên rộng lòng từ bi, miếng vải trong miệng Kỷ Cương được lấy ra.

Cổ họng đau rát, nhưng không dám ho mạnh. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, vị lão đại Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ oai phong ngày sau, giờ phút này đang khóc thút thít, lệ tuôn xối xả như mưa rền gió dữ.

Nếu Chu Đệ biết Kỷ Cương có bộ mặt này, tám phần sẽ không để gã nắm giữ Cẩm Y Vệ, nhìn thế nào cũng thấy Đông Xưởng hợp với gã hơn nhiều.

Đáng tiếc, thời điểm Đông Xưởng treo bảng khai trương muộn hơn Cẩm Y Vệ mười mấy năm, nếu không, trong lịch sử Đại Minh rất có thể sẽ xuất hiện một nhân vật lợi hại, có một không có hai, kiêm nhiệm cả Chỉ Huy Sứ Cẩm Y vệ và Đốc Công Đông Xưởng.

Kỷ Cương khóc đến mức nấc cụt, cũng khiến Dương Đạc và những người khác nổi da gà.

Một tráng hán nhìn mà đau mắt, không nhịn được lên tiếng: "Đồng Tri, không có gì đáng hỏi, cứ giết đi."

Hoạn quan bên cạnh Vương gia cũng không yếu đuối, khóc lóc đến mức như vậy, dù thiếu mất một bộ phận, cũng phải thể hiện phong thái nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất đi chứ!

Tên trước mắt này... thật sự quá ghê tởm!

Kỷ Cương lại run lên một cái, vội vàng nói: "Chư vị, tại hạ hữu dụng, tuyệt đối hữu dụng! Xin đừng vội động đao!"

Dương Đạc nhìn Kỷ Cương, cười như hoa nở: "Kỷ huynh đệ có tác dụng gì, nói ra nghe thử xem."

"Chư vị là người Bắc Bình đến đúng không?" Chịu đựng ánh mắt như dao của Dương Đạc và những người khác, Kỷ Cương kiên trì nói: "Chư vị có phải muốn dò la tin tức của chủ soái? Tại hạ có chút giao tình với một viên thư lại ở trung quân, còn quen biết một vị mưu sĩ họ Đỗ, nhất định có thể giúp ích!"

Họ Đỗ? Dương Đạc nheo mắt.

"Vị mưu sĩ họ Đỗ này là người ở đâu?"

"Hình như là từ Bắc Bình đến đầu quân cho chủ soái."

Dương Đạc đứng dậy: "Đem gã về."

Kỷ Cương bị dọa một phen, chân vẫn còn run rẩy, lại bị lôi về lều.

Mạnh Thanh Hòa bị đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn Dương Đạc.

"Mạnh Thiêm Sự, người này nói dưới trướng Lý Cảnh Long có một mưu sĩ họ Đỗ, là từ Bắc Bình đến đầu quân."

"Ồ?"

Mạnh Thanh Hòa lập tức tỉnh táo ngay, đưa tay kéo cổ áo Kỷ Cương: "Tên họ Đỗ kia tên đầy đủ là gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu tại Bắc Bình? Khi nào thì đến đầu quân dưới trướng Lý Cảnh Long?"

Kỷ Cương bị siết cổ áo đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không dám giãy giụa mạnh, chỉ có thể khó khăn mở miệng nói: "Hắn tên Đỗ Bình, ngoài ba mươi, chỉ biết nhà ở Bắc Bình, cụ thể ở đâu thực sự không rõ. Trước đó theo quân của Cù Đô Đốc cùng tiến vào Đức Châu, sau được Tào Quốc Công thu nhận làm mưu sĩ."

Tên tuổi đều trùng khớp, Mạnh Thanh Hòa gật đầu với Dương Đạc, cả hai đều không ngờ, Đỗ Bình chẳng những còn sống, mà còn lật mình, trở thành mưu sĩ của Lý Cảnh Long.

"Kỷ Cương." Mạnh Thanh Hòa nở nụ cười thân thiết nhất có thể: "Ngươi có muốn vinh hoa phú quý không?"

Kỷ Cương do dự một lát, nghiến răng, gật mạnh đầu! Muốn!

"Ngươi muốn đường làm quan cả đời thông suốt, không gặp trắc trở chứ?"

Càng muốn!

"Vậy, ngươi có muốn mỹ nhân xinh đẹp, lả lướt. đủ mọi sắc thái vây quanh không?"

Gật đầu lia lịa, hai mắt sáng rực, tuyệt đối muốn! Muốn đến không thể muốn hơn!

"Tốt lắm." Cái móng vuốt tội ác của con hồ ly nào đó đặt lên vai Kỷ Cương: "Chỉ cần ngươi giúp ta một việc nhỏ, những thứ này đều có thể trở thành hiện thực."

"Tại hạ nguyện dốc gan dốc sức, không màng sống chết, quyết không chối từ!"

"Tốt!"

Mạnh Thập Nhị Lang cười càng thêm chân thành, lừa gạt lão đại Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ tương lai, quả thực rất có cảm giác thành tựu!

Dương Đạc và đám biên quân bên cạnh cũng đồng thời đổi mới nhận thức về Mạnh Thanh Hòa, so với lấy sức mạnh để khuất phục người khác, quả nhiên, vẫn là lợi dụng lòng tham của con người thì càng hiệu quả hơn?

Quả nhiên là người đọc sách, lợi hại, lợi hại, bái phục, bái phục!

Ngày hôm sau, Kỷ Cương dậy rất sớm, làm theo lời Mạnh Thanh Hòa dặn, thông qua một viên thư lại quen biết, đưa tin cho Đỗ Bình.

Từ khi đến Đức Châu, Đỗ Bình càng thêm lo lắng cho gia quyến ở Bắc Bình, nghe nói có binh sĩ từ Bắc Bình rút lui đến, đều muốn hỏi thăm một hai chuyện. Kỷ Cương cũng nhờ đó mới nói chuyện được với ông ta, lần này đặc biệt nhờ người đưa tin, Đỗ Bình đương nhiên sẽ không nghi ngờ, rất nhanh liền phái người đến gặp Kỷ Cương.

"Vài vị huynh đệ này đều là từ Bắc Bình tới, dọc đường trốn tránh Yên quân, tình cờ biết được một tin tức quan trọng, nếu bẩm báo cho chủ soái, tuyệt đối sẽ là một đại công!"

"Chuyện gì?"

"Ngài ghé tai lại đây..."

Ngay lúc Mạnh Thanh Hòa và đám Dương Đạc đang triển khai công tác đặc thù ở Đức Châu, Yên Vương phủ cũng nghênh đón một vị khách có thân phận đặc biệt.

Cao Nguy, người từng cùng Ngự Sử Hàn Úc kịch liệt phản đối phái cấp tiến tước phiên Vương, không ngừng đối đầu với Tề Thái và Hoàng Tử Trừng, kiến nghị Hoàng đế thực hiện chính sách ban ân để làm suy yếu các phiên Vương.

Trong lúc hai phe đại thần trong triều tranh cãi không ngừng, đánh đấm túi bụi về chỉ dụ bãi nhiệm tả hữu Cấp Sự Trung trước đó của Hoàng đế, Cao Nguy lại chọn một con đường riêng, hoàn toàn không tham gia vào những tranh chấp rối ren trên triều, thừa dịp phái cấp tiến của Tề Thái, Hoàng Tử Trừng tạm thời rút lui, liên tiếp dâng sớ lên Hoàng đế, nói về tình thân cốt nhục, luân thường đạo lý, nho giáo đạo giáo, đồng thời, Cao Nguy chủ động xin đi sứ Bắc Bình, thuyết phục Yên Vương bãi binh.

Kiến Văn đế quả thực đầu óc hơi có vấn đề, nhưng cũng cho rằng hành động này của Cao Nguy không khả thi.

Yên Vương là ai? Há có thể thuyết phục bằng vài ba câu nói?

Một người có thể công khai tạo phản, là người có thể giải quyết bằng cách phơi bày sự thật, giảng giải đạo lý sao?

Tuy nhiên, Kiến Văn đế cũng bị tinh thần không sợ chết này của Cao Nguy làm cho cảm động, đặc biệt triệu kiến lão, nói rõ cho lão biết việc này không khả thi, không thể làm.

Kết quả Cao Nguy không nghe lời khuyên, vứt bỏ thiện ý của Kiến Văn đế.

Bất kể Kiến Văn đế khuyên nhủ thế nào, lão chỉ nói một câu: "Thần nguyện đi sứ Bắc Bình, phân rõ họa phúc, khuyên nhủ nghịch tặc."

Gặp phải kẻ cứng đầu như vậy, Kiến Văn đế cũng không còn cách nào khác, chỉ đành phất tay, muốn đi thì đi, không về được thì cũng đừng trách ngài không khuyên can.

Cao Nguy chính trực: "Vì nước tận trung, sao có thể do dự, sợ hãi!"

"Khanh thật sự không cân nhắc lại sao?"

"Không cần cân nhắc nữa!" Cao Nguy thẳng lưng chắp tay: "Bệ hạ, thần đi đây!"

Nhìn theo bóng lưng Cao Nguy, Kiến Văn đế nửa ngày không nói nên lời.

Chẳng lẽ Cao ái khanh không phát hiện ra, câu nói cuối cùng của lão có bao nhiêu xui xẻo sao.....?

Yên Vương cũng cảm thấy kinh ngạc trước sự xuất hiện của Cao Nguy, dám đến Bắc Bình vào lúc này, gan thật lớn!

Quả nhiên, Cao Nguy nhanh chóng chứng minh cho Yên Vương Chu Đệ thấy, lão thẳng thắn, cương trực, can đảm đến mức nào, ... muốn tìm chết đến mức nào.

"Thái Tổ băng hà, Hoàng thượng kế vị, không ngờ Đại vương lại có hiềm khích với triều đình... Xưa kia Chu Công nghe lời thiên hạ đàm tiếu mình muốn tranh giành Thiên Hạ, liền tránh hiềm nghi, dời sang phía Đông. Nếu Đại vương có thể chém đầu kẻ chủ mưu, xúi giục Đại Vương phản nghịch đưa về Kinh Thành, giải tán quân binh, đưa tử tôn đi làm tin, xóa bỏ nghi ngờ cốt nhục tương tàn, bịt miệng kẻ ly gián, chẳng phải sẽ sánh ngang với Chu Công sao!"

Chưa đợi Cao Nguy nói xong, Yên Vương đã nổi trận lôi đình.

Liên tục cười lạnh, cái lão già đó có biết mình đang ở địa bàn của ai không? Dám ăn nói hồ đồ như vậy?

Bảo hắn chủ động giao nộp đất đai, tài sản, chém đầu tâm phúc, đưa nhi tử đến Nam Kinh làm con tin, rồi lại đến trước mặt tên chất nhi kia chịu tội?

Khi dễ hắn không phải người đọc sách?! Coi hắn thành mãng phu không có đầu óc chứ gì!!

Cao Nguy dường như không nhìn thấy sắc mặt đen sì của Yên Vương, vẫn thao thao bất tuyệt: "...Đại động binh đao, mở rộng quy mô quân đội dưới trướng, sẽ cho những kẻ nắm quyền cái cớ để vu cáo Đại Vương, rằng ngài giả vờ lấy cớ Thanh Quân Trắc, nhưng thực chất là muốn noi theo Hán Ngô Vương, khởi xướng cuộc nổi loạn bảy nước chư hầu để giết chết Triều Thác. Như vậy, Đại vương sẽ mang tội với Tiên đế!"

*Triều Thác: Triều Thác là một đại thần nhà Hán, người đề xuất chính sách cắt giảm quyền lực của các chư hầu, dẫn đến cuộc nổi loạn này. Ý Cao Nguy là dù Chu Đệ lấy cái cớ Thanh Quân Trắc, thanh trừng gian thần bên cạnh Kiến Văn đế nhưng thực chất, mục tiêu của Chu Đệ chính là cái mạng của Kiến Văn đế.

Nếu chia cơn giận thành các cấp độ, thì cơn thịnh nộ của Chu Đệ chắc chắn đã tăng vọt lên mức cao nhất.

Khởi binh Tĩnh Nan, chính là lấy danh nghĩa tuân theo lời dạy của Hồng Vũ đế, Cao Nguy lại chụp mũ ngược, nói Chu Đệ đắc tội với Tiên đế, chẳng khác nào trèo lên cột cờ của hắn, giật cán cờ, ném xuống đất giẫm đạp, tiện thể nhổ thêm vài bãi nước bọt.

Chuyện này mà còn nhịn được, thì hắn không phải là Yên Vương Chu Đệ!

"Đủ rồi!"

Yên Vương nổi cơn thịnh nộ, rút đao định chém người.

Hoà thượng Đạo Diễn đợi sẵn ở phòng sau vội vàng chạy ra, hết lời khuyên can Chu Đệ.

Không thể giết Cao Nguy, ít nhất là hiện tại không thể!

Triều đình phái sứ giả hoà đàm đến Bắc Bình, cả thiên hạ đều đang nhìn, giết Cao Nguy, đúng là hả giận, nhưng cũng không thể giữ nổi lá cờ Tĩnh Nan – cái cớ Thanh Quân Trắc nữa.

Hoàng đế miễn chức "gian thần", đích thân phái sứ giả đến nói chuyện với Yên Vương, Yên Vương lại không nói hai lời đã chém người, đây chẳng phải là tạo phản thì là gì?

Yên Vương biết mình đang tạo phản, nhưng tấm bình phong Tĩnh Nan -Thanh Quân Trắc này nhất định phải giữ!

Bất đắc dĩ, Chu Đệ chỉ đành sai người tạm thời giam giữ Cao Nguy, còn mình thì chạy về phòng đâm hình nhân thế mạng của Kiến Văn đế cho hả giận.

Cố ý, nhất định là cố ý!

Tên tiểu tử kia thật nham hiểm, đánh không lại hắn, lại phái tên họ Cao đến chọc tức Chu Đệ hắn!

Cơn giận của Yên Vương không ngừng tăng cao, nhất định phải tìm người đánh cho hả giận, Lý Cảnh Long ở Đức Châu lại một lần nữa không may đụng phải họng súng.

Gặp gỡ Đỗ Bình, sau đó bị dẫn đến trướng trung quân để thẩm vấn, Mạnh Thanh Hòa sắp sửa đưa cán đao chém người vào tay Yên Vương, trở thành kẻ tiếp tay lớn nhất cho bi kịch của Lý Cảnh Long.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro