Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60: Đại quân trở về Bắc Bình

Chương 60: Đại quân trở về Bắc Bình

Mạnh Thanh Hòa cùng Thẩm Tuyên đến ngoại ô Đại Ninh, thấy Thẩm Tuyên bố trí địa điểm mai phục đâu ra đấy, sắp xếp ám hiệu tấn công, lại nhìn vẻ mặt hung tàn và dáng vẻ nôn nóng muốn ra tay của binh sĩ Yên quân, hoàn toàn có thể dự đoán, trừ phi Ninh Vương không ra khỏi thành, nếu không tuyệt đối chỉ có đi chứ không có về...

Có tứ ca như Yên Vương, cho dù là Ninh Vương, cũng định sẵn sẽ gặp bi kịch.

Trong thành Đại Ninh, Ninh Vương vẫn chưa biết mình đang bị một đám bắt cóc hung thần ác sát theo dõi, hắn ta cầm tấu chương đã sửa xong, một lần nữa đi gặp Chu Đệ.

Hai lần trước đều bị Chu Đệ lấy cớ say rượu qua mặt, lần này, dù Chu Đệ có lưu manh, nói gì đi nữa cũng không thể nhượng bộ.

Nhượng bộ cũng chỉ một, hai lần thôi!! Không thể quá quắt đến mức cứ ép Chu Quyền hắn phải nhịn đến ba, bốn lần.

Ninh Vương không có hứng thú chơi trò mèo vờn chuột với Yên Vương nữa, quyết tâm, nếu Yên Vương tiếp tục giả vờ, thì đừng trách hắn ta không nể tình huynh đệ.

Không trói Chu Đệ đưa đến Nam Kinh, cũng phải cho hắn một bài học, thật sự cho rằng Chu Quyền nhìn không ra Chu Đệ đang diễn kịch?

Sự nhịn nhục nào cũng có giới hạn, Ninh Vương đã bị Chu Đệ đẩy vào trạng thái sắp bùng nổ.

Ngoài dự đoán, nhìn thấy Chu Quyền hùng hổ, Chu Đệ lại không say khướt, lao đến than thở, khóc rống như mọi ngày, ngược lại, y phục chỉnh tề, vẻ mặt sảng khoái, chắp tay tạ lỗi với huynh đệ, nói rằng những ngày qua, bản thân thật sự quá mức phiền muộn lại không có chỗ phát tiết. Vừa đến chỗ huynh đệ, không khỏi buông lỏng tâm tình, mới có hành động thất lễ đến vậy. Hy vọng Ninh Vương đừng để ý, hắn ở đây, thành tâm tạ lỗi với huynh đệ.

Ninh Vương nhất thời không phản ứng kịp, Chu Đệ lại muốn diễn trò gì đây?

Yên Vương cố ý lờ đi biểu cảm như đớp phải ruồi nhặng của Ninh Vương, nhìn về phía tấu chương trong tay hắn ta, hỏi: "Đây là tấu chương hiền đệ viết cho triều đình?"

"Chính là nó."

Bất kể Yên Vương đang có ý đồ gì, chính sự mới là quan trọng nhất. Ninh Vương tạm thời gạt bỏ nghi vấn trong lòng, đưa tấu chương cho Yên Vương, thấy bên cạnh Yên Vương không còn hai tuỳ tùng thường xuyên theo hầu hạ, theo bản năng hỏi một câu.

"Ta đã lệnh cho bọn họ xuất thành rồi." Yên Vương nói: "Ta ở trong thành, thời gian đã lâu, quân doanh bên ngoài thành cũng phải sắp xếp một chút."

Ninh Vương gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, là hắn ta suy nghĩ nhiều sao?

Sự thật chứng minh, linh cảm nguy hiểm của Ninh Vương tương đối nhạy bén, nhưng khi hắn ta nhận ra thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi.

Diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn, rõ ràng biết tấu chương này không có cơ hội được đưa đến Nam Kinh, Chu Đệ vẫn rất nghiêm túc đọc từng chữ một, sau đó một lần nữa cảm tạ Ninh Vương, khoé mắt lại ngấn lệ.

"Người làm ca ca này... thật sự không biết nói gì cho phải!"

"Tứ ca không cần nói nữa, đây đều là việc đệ nên làm."

Vấn đề tấu chương được giải quyết, Ninh Vương cân nhắc xem nên mở lời tiễn khách như thế nào. Không ngờ Yên Vương hôm nay lại đặc biệt biết điều, không đợi Ninh Vương lên tiếng, đã chủ động cáo từ.

"Làm phiền những ngày qua, ca cũng nên rời đi rồi. Trong nhà không được yên ổn, dù sao cũng phải trở về."

Điều không yên ổn mà Yên Vương đang nhắc đến là gì, Ninh Vương vô cùng rõ ràng.

Việc triều đình phái năm mươi vạn đại quân bao vây thành Bắc Bình không phải là bí mật, Ninh Vương nghe được lời đồn, thành Bắc Bình suýt chút nữa bị công phá trong đêm, không biết vì nguyên nhân gì, quân Nam Kinh gần như đã đánh vào trong thành, lại bị quân thủ thành đánh lui.

Sau đó đại quân triều đình vẫn luôn đóng quân bên ngoài thành Bắc Bình, không rút lui cũng không công thành, hình thành thế giằng co với quân thủ thành.

Chưa từng tận mắt chứng kiến tình hình thực tế, Ninh Vương thật sự đoán không ra Lý Cảnh Long đang có ý đồ gì.

Chẳng lẽ muốn bao vây Bắc Bình, đợi đến khi trong thành hết đạn pháo, hết quân lương rồi mới tính toán gặt đầu người?

Làm như vậy thật sự là quá mức ngu xuẩn. Bắc Bình cũng không phải sẽ bị vây hãm mãi, Lý Cảnh Long không có đầu óc, chẳng lẽ các tướng lĩnh dưới trướng hắn ta đều đồng loạt biến thành kẻ ngu sao?

Đợi đến khi Yên Vương dẫn quân về chi viện, quân đội triều đình e rằng sẽ gặp rắc rối.

Hai bên đều tổn thất? Đối với Ninh Vương mà nói, đây chưa chắc đã là chuyện xấu.

Ninh Vương nhìn Yên Vương đang thành khẩn tiễn biệt mình, trong lòng bắt đầu tính toán.

"Ca ngày mai sẽ lên đường, hiền đệ trăm công nghìn việc, không cần tiễn ta nữa."

Nếu Yên Vương muốn Ninh Vương ra khỏi thành tiễn biệt, Ninh Vương có lẽ còn do dự, nhưng nếu hắn chủ động yêu cầu chủ nhà là Chu Quyền không cần ra khỏi thành đưa tiễn, Ninh Vương dù là vì tình nghĩa huynh đệ, hay vì đạo đãi khách, cũng bắt buộc phải ép hồn ép xác đi bịn rịn quyến luyến một phen.

Huynh đệ đến nương tựa, việc lớn không giúp được, việc nhỏ có thể giúp được hay không cũng chưa biết. Kết quả huynh đệ muốn đi rồi, tiễn cũng không tiễn một đoạn, quá không hợp tình hợp lý, truyền ra ngoài, người ta chẳng mắng Chu Quyền là cái loại lòng dạ sắt đá ư.

Nghĩ đến đây, Ninh Vương vội vàng nói: "Tứ ca nói vậy là quá khách sáo, đệ đệ nhất định phải ra khỏi thành tiễn biệt."

Yên Vương nói không cần, hiền đệ cứ ở lại trong thành, ca ca hiểu khó xử của đệ.

Ninh Vương một mực lắc đầu, tiễn, nhất định phải tiễn, còn phải tiễn đến tận ngoại ô!

Yên Vương mặt đầy cảm khái, nắm chặt tay Ninh Vương: "Hiền đệ!"

Ninh Vương vành mắt đỏ hoe: "Tấu sớ sẽ nhanh chóng đưa đến Nam Kinh, triều đình có tha cho tứ ca hay không, đệ đệ trong lòng thật sự là... hầy!

Tình cảm đến đoạn cao trào, tức khắc không cần phải nói, lúc này im lặng còn hơn ngàn lời, hai huynh đệ vô cùng ăn ý, lại ôm đầu khóc rống.

Một người vừa khóc vừa nghĩ, giả vờ u uất lâu như vậy, rốt cuộc cũng sắp nhìn thấy ánh sáng của thắng lợi!

Người còn lại cũng vừa khóc vừa tính toán, nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng không cần phải nhịn nữa!

Ngày hôm sau, bên ngoài thành Đại Ninh rơi xuống một trận tuyết lớn.

Gió lạnh cuốn theo bông tuyết, đất trời như chìm trong một màu trắng xóa.

Ngoại ô Đại Ninh, Mạnh Thanh Hòa mặc thêm một lớp áo bông, nhưng tay chân vẫn lạnh cóng, mặt mũi cứng đờ.

Uy lực của thời kỳ tiểu băng hà* quả nhiên kinh người, còn chưa đến giai đoạn nghiêm trọng nhất, thời tiết đã lạnh như vậy, lại thêm mấy chục năm nữa, phương Bắc lạnh giá, phương Nam mưa không ngớt, cả nước lũ lụt hạn hán liên miên, cộng thêm động đất thường xuyên xảy ra, cả Đại Minh rộng lớn này sẽ ra sao?

*Thời kỳ tiểu băng hà: dùng để chỉ thời kỳ khí hậu lạnh đi trên toàn cầu kéo dài từ đầu thế kỷ 14 đến giữa thế kỷ 19 (có tài liệu ghi nhận là từ khoảng năm 1300 đến 1850).

Hắt hơi một cái, Mạnh Thập Nhị Lang dụi dụi mũi, kiên định quyết tâm, dù thế nào cũng phải để hạm đội của Trịnh Hòa đi một chuyến đến châu Mỹ, mang khoai tây, khoai lang về. Cùng lắm thì mạo hiểm một phen, nghĩ cách khiến Vĩnh Lạc đế tin rằng Kiến Văn đế đã chạy ra biển. Dù sao trong lịch sử cũng sớm có lời đồn, Trịnh Hòa bảy lần đi Tây Dương, sáu lần trước đều là vì tìm kiếm Kiến Văn đế mất tích trong đám cháy ở Hoàng thành.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Mạnh Thanh Hòa vỗ mạnh vào mặt mấy cái, hai tay úp vào miệng, hơi thở ấm áp cũng không thể khiến những ngón tay lạnh cóng cảm thấy dễ chịu hơn.

Mục tiêu sao còn chưa xuất hiện? Tiếp tục canh giữ ở đây, không đợi được Ninh Vương, hắn sẽ bị đông cứng mất.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một kiện áo choàng lớn phủ lên người, hơi ấm của cơ thể mang theo mùi hương lạnh lẽo quen thuộc, từ phía sau ôm lấy Mạnh Thiêm Sự.

Nghiêng đầu, kinh ngạc mấp máy môi: "Thẩm Chỉ Huy?"

Giữa một màu trắng xóa, dung nhan tuấn mỹ như hòa vào băng tuyết, đôi mắt đen như mực trở thành sắc thái tô điểm duy nhất.

Mạnh Thanh Hòa run người một cái, theo bản năng sờ lên bàn tay đang siết chặt eo mình, sau đó lại cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ vừa rồi, rõ ràng Thẩm Tuyên là người sống sờ sờ, sao có thể không có nhiệt độ?

Thẩm Tuyên nhìn Mạnh Thanh Hòa, siết chặt cánh tay đang ôm eo hắn, đầu ngón tay dùng sức, véo nhẹ vào eo Mạnh Thiêm Sự: "Ngoan ngoãn một chút, đừng cử động."

Giọng nói trầm thấp nhanh chóng tan biến trong gió tuyết ào ạt, Mạnh Thập Nhị Lang còn tưởng, hắn sẽ lại đỏ mặt, tim đập nhanh hơn hai trăm nhịp, nào ngờ khi đặt tay lên ngực, mọi thứ đều rất bình thường.

Hắn miễn dịch rồi?

Hay bị ghẹo riết nên quen?

Khẽ nhíu mày, còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, phía trước đã có một đám người đi tới, hai người dẫn đầu mặc thường phục thêu Kim Long và áo choàng lớn cực kỳ bắt mắt.

Yên quân mai phục xung quanh lập tức phấn chấn tinh thần, như bầy sói chờ đợi con mồi đã lâu, hai mắt phát ra ánh sáng xanh thèm thuồng nhỏ dãi.

Mạnh Thanh Hòa cũng đè nén lại tâm tư kiều diễm vừa dấy lên.

Chịu đựng trong gió lạnh đã lâu, thời khắc cuối cùng, không được xảy ra sai sót.

Ninh Vương tiễn Yên Vương ra khỏi thành, không hề hay biết mình đang bị huynh đệ trong nhà dẫn vào cái bẫy đã giăng sẵn.

"Tứ ca, đệ đệ chỉ có thể tiễn ca đến đây." Ninh Vương nói: "Tấu sớ dâng lên triều đình, đợi đệ đệ hồi phủ sẽ cho người nhanh chóng đưa đi. Còn những việc khác, đệ đệ cũng không giúp được gì cho tứ ca, chỉ có thể nói một tiếng hổ thẹn."

Lướt mắt nhìn đống tuyết không xa, Yên Vương đột nhiên cười, quét sạch vẻ u ám trên mặt, ngữ khí đột nhiên thay đổi: "Nếu đã như vậy, chi bằng hiền đệ cùng tạo phản với tứ ca, huynh đệ chúng ta cùng nhau Thanh Quân Trắc, đệ thấy thế nào?"

Hả?

Nghe được lời của Yên Vương, Ninh Vương có chút ngây người.

Lúc ở trong thành, Yên Vương tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện này, sao sắp đi rồi, còn muốn lôi kéo hắn ta cùng tạo phản?

Ninh Vương giật mình, ý thức được tình hình có gì đó không đúng, nhưng đã quá muộn. Yên Vương hạ lệnh, Yên quân mai phục bất ngờ nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp, bao vây Ninh Vương và đội hộ vệ đang tiễn đưa.

"Tứ ca, đây là có ý gì?" Ninh Vương sa sầm mặt: "Đây không phải Bắc Bình của ca!"

Yên Vương không nói, ra hiệu cho Ninh Vương nhìn ra phía sau. Hóa ra, phần lớn đội hộ vệ đi theo hắn ta đã bị trói gọn, vài người chống cự lẻ tẻ cũng bị đánh cho bầm dập, gươm kề cổ, mặt mũi sưng tím, không còn khả năng phản kháng.

Cùng lúc Ninh Vương bị khống chế, tình hình trong thành Đại Ninh cũng xảy ra biến cố. Ninh Vương phủ bị kỵ binh Mông Cổ theo phe Yên Vương khống chế, hộ vệ Vương phủ cũng bị bắt sống hoặc giết chết, quan lại trong phủ cũng không tránh khỏi kết cục bi thảm.

Chỉ huy Chu Giám trung thành với Ninh Vương đã tử trận, thê nhi Ninh Vương đều được "bảo vệ" chặt chẽ. Tam Bảo mặc trang phục kỵ binh Mông Cổ bước đến trước mặt Ninh Vương phi và trưởng tử Chu Bàn Thức, cung kính hành lễ: "Khiến Vương phi và công tử sợ hãi, lỗi của nô tài."

Ninh Vương phi im lặng, Chu Bàn Thức mặt đầy phẫn nộ, lớn tiếng mắng: "Tên hoạn quan nhà ngươi!"

Mắng xong vẫn chưa hết giận, rút đoản đao bên hông định chém Tam Bảo.

Bị kỵ binh Mông Cổ dùng vỏ đao chặn lại, Chu Bàn Thức càng thêm phát điên: "Các ngươi!"

Ninh Vương phi vội vàng kéo trưởng tử về, tuy nàng không xuất thân tướng môn như Yên Vương phi, nhưng cũng không phải nữ nhân yếu đuối. Vương gia ra khỏi thành, an nguy chưa rõ, Vương phủ lại bị bao vây, tức giận cũng không giải quyết được vấn đề gì.

"Mã Thính Sự." giọng Ninh Vương phi rất ôn hòa: "Vương gia nhà ta bình an chứ?"

"Bẩm Vương phi, Ninh Vương điện hạ bình an vô sự."

"Vậy thì tốt." Ninh Vương phi kéo Chu Bàn Thức vẫn chưa cam tâm ra sau lưng: "Đừng làm loạn, đợi phụ vương con trở về."

Tam Bảo thấy tình hình vương phủ nghiêng hẳn về bên mình mà Ninh Vương phi vẫn bình tĩnh như vậy, thái độ càng thêm cung kính. Không ngờ một vị Cừ trưởng của Đóa Nhan Vệ đang bao vây Vương phủ chợt tiến lên, dùng tiếng Hán không thành thạo lắm nói: "Vương phủ, chém đầu, bắt sống hộ vệ, tính dê!"

Tam Bảo: "..."

Cừ trưởng nhướng mày: "Làm sao? Không tính?"

"Tính, đương nhiên phải tính!!" Khóe miệng Tam Bảo giật giật: "Nhưng phải đợi Vương gia trở về tính chung."

"Được!"

Tráng hán Mông Cổ gật đầu, móc từ trong ngực ra mấy tờ giấy và một mẩu than, trịnh trọng ghi lại số lượng bò dê có thể đổi được trong trận này, kéo Tam Bảo ấn dấu tay.

"Cái này, nô gia không quyết được..."

"Sao cơ?"

"... Không có gì hết, để ta ấn!!"

Tam Bảo khóc ròng, đám người kia thì gật gù hài lòng.

Ninh Vương phi và Chu Bàn Thức nhìn mà trợn mắt, há hốc mồm.

Những kỵ binh Mông Cổ theo Ninh Vương nhiều năm, lại bị mua chuộc dễ dàng như vậy?

Vương gia biết được sẽ nghĩ thế nào?

Có lẽ... không nên để Vương gia biết thì hơn.

Cứ như vậy, Yên Vương dùng bò, dê và thảo nguyên không có thật thành công lung lạc người của Ninh Vương, quay lại thành Đại Ninh, vai trò chủ và khách đã đảo ngược. Thấy thế cục đã định, Ninh Vương cũng không làm ra hành động phản kháng vô ích, cả nhà đều được "bảo vệ" kín không kẽ hở, bây giờ hạ lệnh điều động biên quân ở Tùng Đình Quan còn có tác dụng gì?

Chu Đệ dám tạo phản, chém đầu đệ đệ gì đó, chắc cũng không phải chuyện khó với hắn.

Nghĩ thông suốt, Ninh Vương liền đồng ý đoàn kết với tứ ca Yên Vương, cùng nhau lên con thuyền Tĩnh Nan, cùng nhau hô to khẩu hiệu tạo phản.

Yên Vương rất vui mừng, lập tức nói: "Đợi đến khi thành công, huynh đệ chúng ta cùng chia thiên hạ!"

Tuy chỉ là lời hứa suông, nhưng cũng khiến Ninh Vương kích động không thôi, lập tức dốc toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp "tạo phản" vĩ đại!!

Bánh vẽ của Yên Vương quá hấp dẫn, khiến Ninh Vương phạm phải sai lầm nghiêm trọng, Chu Quyền đã quên mất, tứ ca Chu Đệ này, là kẻ giống phụ hoàng Chu Nguyên Chương của bọn họ nhất...

Minh Thái Tổ thích in ấn tiền giấy bừa bãi, Chu Đệ kế thừa sở thích của phụ hoàng, hơn nữa còn phát huy mạnh mẽ, ngoài in tiền giấy, hắn còn thích viết chi phiếu khống.

Nhưng Chu Quyền cũng nên cảm thấy an ủi, hắn ta không phải là nạn nhân duy nhất của Chu Đệ, ngoài Đóa Nhan Tam Vệ bị lừa gạt, thân nhi tử của Chu Đệ là Chu Cao Hú sau này mới là người bị lừa thảm nhất.

Nào là thân thể Thế tử không tốt? Nào là sau Thế tử sẽ đến lượt con??

Nếu Chu Cao Hú hiểu rõ Chu Đệ hơn, chắc chắn sẽ ôm đầu đập tường, tại sao y lại thật thà như vậy, quả thực quá ngốc nghếch!

Thành công chiếm được thành Đại Ninh, kết thành liên minh tạo phản với Ninh Vương, Yên Vương dẫn theo Đóa Nhan Tam Vệ, thẳng tiến Tùng Đình Quan.

Tướng lĩnh trấn thủ Tùng Đình Quan không kháng cự quá quyết liệt đã mở toang cổng thành, Ninh Vương đã nằm trong tay Yên Vương rồi, gã còn chống cự gì nữa? Chi bằng gia nhập đội quân tạo phản cho xong.

Chiếm được Tùng Đình Quan, quân đội trong tay Yên Vương càng thêm hùng mạnh.

Số lượng Hậu vệ Yên Sơn từ chưa đến năm nghìn người đã tăng vọt lên mười hai nghìn người, tuy vẫn còn khoảng cách nhất định so với Tả vệ, Hữu vệ và Tiền vệ lâu đời nhất, nhưng đã ngang ngửa với Trung vệ Yên Sơn do Khâu Phúc chỉ huy.

Ngay sau đó, Yên Vương dẫn quân vào Hội Châu, dừng ở đây, chỉnh đốn quân đội, thành lập Ngũ quân, mỗi quân bổ nhiệm một chủ tướng, hai phó tướng.

Trương Ngọc làm chủ tướng Trung quân, Thẩm Tuyên, Trịnh Hanh làm tả hữu phó tướng.

Chu Năng làm chủ tướng Tả quân, Chu Vinh, Lý Tuấn làm phó tướng.

Lý Bân làm chủ tướng Hữu quân, Từ Lý, Mạnh Thiện làm phó tướng.

Từ Trung làm chủ tướng Tiền quân, Trần Văn, Ngô Đạt làm phó tướng.

Phòng Khoan làm chủ tướng Hậu quân, Hòa Doãn Trung, Mao Chỉnh làm phó tướng.

Ban đầu, Yên Vương cân nhắc để cho Hà Thọ làm phó tướng Trung quân, nhưng Hà Thọ từ trận đánh chiếm Cửu Môn Bắc Bình đã thể hiện không tốt, trong tối còn có nhiều hành động mờ ám, khiến Yên Vương sinh lòng cảnh giác.

Điều tối kỵ của bậc Đế Vương chính là thuộc hạ dưới trướng kết bè kết phái, hơn nữa còn là võ tướng nắm giữ quân đội.

Sau lưng Cô mà lôi kéo bè phái, ngươi muốn làm gì?!

Thực ra, Hà Thọ chẳng muốn làm gì cả, nếu ông ta thật sự muốn phản bội Chu Đệ, đầu hàng triều đình, cũng sẽ không hành động lộ liễu như vậy.

Cái gọi là kết bè kết phái, chẳng qua là muốn tranh giành tiếng nói, tranh giành vị thế trong quân. Hà Thọ là lão thần đi theo Yên Vương đã lâu, tuy không bằng Trương Ngọc, Chu Năng, nhưng Thẩm Tuyên và Trịnh Hanh là những người đến sau cũng có thể đè đầu ông ta, khiến Hà Thọ rất bất bình.

Nếu là lúc bình thường, cách làm của Hà Thọ có thể thông cảm được. Nhưng hiện tại, đang trong hoàn cảnh nào? Yên Vương đang phất cờ tạo phản, hành động này của Hà Thọ, nhìn sao cũng thấy không ổn.

Bị Yên Vương nghi ngờ, bị đánh dấu hỏi, đã định trước Hà Thọ sẽ ngày càng xa rời trung tâm quyền lực.

Kết quả, Thẩm Tuyên, Trịnh Hanh, những người đến sau lại vươn lên, trong Ngũ quân, Hà Thọ ngay cả chức phó tướng cũng không có, chỉ có thể tiếp tục nhận thử thách ở vị trí Chỉ Huy Đồng Tri Tiền Vệ Yên Sơn. Điều khiến Hà Thọ càng không thể chấp nhận chính là, không lâu sau, Mạnh Thập Nhị Lang, người có năng lực võ nghệ còn chưa bằng một phần mười của Hà Thọ, đã sắp sửa ngang hàng với ông ta!

Hà Thọ dù bất mãn đến mấy, nhưng có Yên Vương đè ép, cũng không dám làm phản, chỉ có thể trút giận lên đầu quân Nam Kinh.

Trong chiến đấu càng thêm dũng mãnh, lập được nhiều chiến công, ngược lại dần dần xoay chuyển được cái nhìn của Yên Vương đối với Hà Thọ, cuối cùng vào giai đoạn sau của khởi nghĩa Tĩnh Nan, đã thoát khỏi chức Đồng Tri, được thăng lên làm Chỉ Huy.

Coi như là do cơ duyên xảo hợp, trong cái rủi có cái may?

Mở rộng quân đội, vét sạch nửa thành Đại Ninh, Yên quân quả thực đã lột xác, không còn như xưa nữa.

Dưới cờ hiệu, tập hợp hơn vạn kỵ binh Mông Cổ và rất nhiều biên quân quen chinh chiến trận mạc, cộng thêm vũ khí nóng cướp được từ Ninh Vương, Yên Vương rất tự tin, vung tay ra lệnh, thu quân về Bắc Bình.

Lý Cảnh Long dám mang quân đi đánh úp sào huyệt của Chu Đệ hắn, hắn nhất định phải cho cái bao cỏ đó một bài học!!

Trên đường về, Mạnh Thập Nhị Lang lập được công lớn ở thành Đại Ninh thường xuyên được Yên Vương gọi đến trò chuyện. Khi Yên Vương cùng các tướng lĩnh thương nghị kế hoạch tác chiến, hắn cũng may mắn được đứng bên nghe ngóng.

Trong Yên quân, địa vị của Mạnh Thanh Hòa lại âm thầm biến chuyển.

Không còn là sự tán thưởng của ba huynh đệ Thế tử, mà trực tiếp đến từ Yên Vương, lão đại lớn nhất con thuyền Tĩnh Nan.

Mọi người có thể không nể mặt Thế tử, nhưng không thể xem thường thái độ của Yên Vương.

Cùng cấp và cấp dưới thì khỏi phải nói, ngay cả cấp bậc Chỉ Huy cũng bắt đầu xưng huynh gọi đệ với Mạnh Thập Nhị Lang. Đối mặt với tình huống này, Mạnh Thanh Hòa không đến mức được sủng mà sợ, nhưng cẩn thận ứng phó vẫn là điều bắt buộc, dù sao hắn cũng va chạm với ba huynh đệ Thế tử đủ nhiều, xem như quen tay hay việc.

Trương Ngọc đang trấn thủ trọng địa vùng ngoài Bắc Bình, Thẩm Tuyên và Trịnh Hanh với tư cách là phó tướng, tạm thời thay y chỉ huy Trung quân.

Trịnh Hanh không chỉ một lần nhìn thấy Mạnh Thanh Hòa trong lều của Thẩm Tuyên, còn thấy Thẩm Tuyến đối với Mạnh Thanh Hòa phải gọi là chiếu cố có thừa, không khỏi suy nghĩ, Thẩm Tuyên đúng là người không tầm thường, kể cả khi y không cố tình, nhưng Mạnh Thiêm Sự được Vương gia tán thưởng, nhớ ơn Thẩm Tuyên ngày trước giúp đỡ, nhất định sẽ báo đáp y nhiều nhất.

Phải thừa nhận, kết luận của Trịnh Hanh cũng đại diện cho suy nghĩ của phần lớn binh sĩ và tướng lĩnh trong quân.

Chỉ tiếc, câu trả lời cho vấn đề này... cách cái gọi là "sự thật" rất xa.

Được hành động của Thẩm Tuyên khơi gợi, chủ tướng, phó tướng các quân đều bắt đầu hạ mình chiêu tài, quan tâm binh sĩ.

Ngại vào lều của ông ta ngủ, sợ ngáy quá to?

Không sao, ông ta ngáy còn to hơn, ha hả.

Có mùi hôi nách?

Không sao, ông ta bị hôi chân!

Quân hán còn muốn phản kháng, thượng cấp trừng mắt, tất cả vì Vương gia, nhất định phải vào lều của lão tử ngủ!

Quân hán bị túm cổ áo nhất thời lệ rơi đầy mặt.

Động tĩnh quá lớn làm kinh động đến Yên Vương, biết được đầu đuôi câu chuyện, Yên Vương đặc biệt khen ngợi Thẩm Chỉ Huy: "Làm tốt lắm! Như vậy trên dưới một lòng, còn lo gì việc lớn không thành."

Tướng lĩnh kết bè kết phái phải cẩn thận, nhưng quan tâm binh sĩ dưới quyền, luôn dạy bảo phải trung thành với hắn thì là chuyện tốt, vô cùng tốt!

Thẩm Phó Tướng được khen ngợi không nói gì, vẻ mặt rất khó tả.

Nên giải thích không?

Hay là, cứ để hiểu lầm tiếp đi.

Từ đó, Mạnh Thập Nhị Lang chính thức cắm rễ trong lều của Thẩm Tuyên, muốn dời sang chỗ khác ư? Ngủ cũng đừng hòng mơ.

Trên đường Yên Vương hồi quân, chiến trận công -  phòng thủ thành Bắc Bình cũng sắp bước vào giai đoạn cuối.

Kế hoạch tập kích ban đêm của Chu Cao Sí suýt chút nữa khiến quân Nam Kinh công phá được Cửu Môn, Thế tử trẻ tuổi quả thực được phen hú vía.

May mà Lý Cảnh Long tranh công với thuộc hạ, kéo chân Cù Năng, nếu không, viên mãnh tướng từng theo Lam Ngọc chinh chiến này, e rằng đã công phá vào trong thành.

Trận tuyết lớn bất ngờ buộc quân Nam Kinh phải rút lui, Chu Cao Sí không dám tiếp tục chủ quan, xin ý kiến Vương phi, tham khảo kiến nghị của Đạo Diễn, suốt đêm múc nước vận chuyển lên trên thành, dựa vào tuyết lớn và gió lạnh, gia cố một lớp băng dày trên tường thành.

Chỉ trong một đêm, tường thành đã biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Lớp băng vô cùng dày, dựng thang mây lên cũng chỉ có thể trượt xuống, còn công thành kiểu gì chứ? Không bị đông cứng trên tường đá, trở thành tượng băng đã phải cảm tạ trời đất rồi.

Sau một cuộc tấn công thăm dò, quân Nam Kinh đã được chứng kiến sự hiểm độc của quân thủ thành.

Quân thủ thành trên cao không còn đẩy gỗ đá lớn xuống, cũng không còn bắn tên, mà mỗi người xách một thùng nước, binh lính công thành leo lên đến giữa chừng, nước lẫn đá vụn ào ào dội xuống, gió lạnh thổi qua, tượng băng hình người trong nháy mắt xuất hiện cả mớ.

Chiến tranh không còn đẫm máu, quân thủ thành đều biến thành nghệ sĩ. Quân Nam Kinh bị ép làm tác phẩm nghệ thuật có nỗi khổ không nói nên lời, bị đóng băng trên thang mây còn có cách xoay sở, bị treo trên tường thành thì phải làm sao?

Cạy xuống?

Chờ băng tuyết tan chảy?

Còn mạng mà sống sao!

Lý Cảnh Long tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không có cách nào.

Cù Năng và những người khác cũng nghẹn một bụng tức giận, suýt chút nữa đã công phá được thành Bắc Bình, lại thất bại trong gang tấc, gặp phải một chủ soái như vậy, muốn đánh thắng trận e rằng còn khó hơn lên trời!

Nghe tin Yên Vương hồi quân cứu viện Bắc Bình, Lý Cảnh Long không do dự nữa, lập tức hạ lệnh rút quân. Bắc Bình nhất thời không công phá được, chi bằng trước tiên rút về đại doanh ở thôn Trịnh, tránh đại quân Chu Đệ vừa đến, bọn họ sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đi không được mà ở cũng chả xong.

Quyết định này vẫn được coi là sáng suốt, trong quá trình rút quân, Lý Cảnh Long ra lệnh cho Đô Đốc Trần Huy dẫn kỵ binh đi chặn đường Yên Vương, tranh thủ thời gian cho đại quân.

Nhận được mệnh lệnh, Trần Huy trước gật đầu, chủ soái hiếm khi quyết đoán một lần.

Ngay sau đó, ông ta lại nhíu mày.

Chặn đường Yên Vương? Chặn ở đâu?

Lý Cảnh Long lắc đầu: "Không biết."

Trần Huy: "..."  Ngài có muốn đánh nhau, thì cũng phải tìm được người ta đã rồi mới đánh chứ?

Cắn răng, ông ta đi tìm người cũng được! Năm đó theo đại quân viễn chinh sa mạc phương Bắc, chẳng phải cũng là từ việc tìm người mà bắt đầu sao? Được rồi, Trần mỗ không sợ!

Nhưng đã muốn tìm người, ít nhất cũng phải cho thêm lính chứ?

Lý Cảnh Long tiếp tục lắc đầu: "Một vạn quân, không nhiều hơn. Bảo vệ đại doanh càng quan trọng hơn."

Trần Huy hoàn toàn cạn lời.

Chỉ cho ông ta một vạn người đi chặn đường đại quân của Yên Vương, coi ông ta là Thường Ngộ Xuân nhập thể hay là Lam Ngọc tái thế sao?

Nếu không phải tình thế không cho phép, Trần Đô Đốc thật sự rất muốn xông lên cho Lý Cảnh Long một trận no đòn. Ông ta coi như đã hiểu được tâm trạng của Cù Năng khi bị Lý Cảnh Long kéo chân.

Nhưng mệnh lệnh đã ban ra rồi, Trần Huy còn có thể làm gì?

Chỉ có thể dẫn theo một vạn binh sĩ, đội gió tuyết xuất phát.

Tìm được thì đánh, không tìm được cũng không thể trách ông ta.

Lúc này, Trần Huy cũng không nói rõ được suy nghĩ của mình, là muốn nhanh chóng tìm được quân đội của Yên Vương, hay là sống chết cũng không muốn chạm mặt Chu Đệ.

Có lẽ... khả năng sau nhiều hơn.

Thở dài một tiếng, nếu ông ta là Chu Đệ, gặp phải đối thủ như Lý Cảnh Long, e rằng cũng phải vui đến mức nhảy dựng lên rồi ấy chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro