Chương 59: Trận chiến thủ thành Bắc Bình
Chương 59: Trận chiến thủ thành Bắc Bình
Mạnh gia thôn, ngoại thành Bắc Bình
Trên chòi canh xây ở góc Tây Bắc của thôn, một tráng đinh trông thấy quân Nam Kinh đã rút lui, bèn quay người ra hiệu cho tộc nhân đang chờ đợi phía dưới.
"Đi rồi, đi rồi! Không sao nữa rồi!"
Trên mặt tộc nhân hiện rõ vẻ vui mừng, Mạnh Trọng Cửu và các trưởng lão của tộc đang ngồi trong nhà, nghe được tin tức, thần kinh căng thẳng mới dần buông lỏng.
"Cách này quả nhiên hữu dụng."
"Thập Nhị Lang thật tài giỏi!"
"Có Thập Nhị Lang là phúc đức của Mạnh thị ta!"
"Những tấm bảng gỗ trên tường không được gỡ xuống, lệnh cho tráng đinh trong tộc ngày đêm tuần tra canh gác, đề phòng đại quân Nam Kinh lại đến."
"Cần phải làm như vậy."
Các trưởng lão trong tộc vừa thương nghị, vừa không ngớt lời khen ngợi Mạnh Thanh Hòa, đều nói hài tử này phi phàm, tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn. Tộc trưởng Mạnh Quảng Hiếu ngồi bên cạnh im lặng không nói, nghe mọi người thay phiên nhau ca ngợi Mạnh Thanh Hòa, biểu cảm trên mặt rất phức tạp, thỉnh thoảng lại hiện lên một tia âm trầm.
Vẻ mặt của gã, làm sao có thể qua mắt được Mạnh Trọng Cửu.
Mạnh Trọng Cửu thầm thở dài một tiếng, trong lúc nguy cấp như thế này, lẽ ra cả tộc phải đồng lòng hiệp lực, đoàn kết như một. Thập Nhị Lang chưa đến hai mươi còn có thể gạt bỏ hiềm khích, hết lòng vì tộc nhân, Mạnh Quảng Hiếu thân là tộc trưởng lại như vậy, thật không biết nên nói gã thế nào cho phải!
"Quảng Hiếu."
"Cửu thúc."
"Đại Lang gần đây đã khá hơn chút nào chưa?"
"Đã khá hơn rồi." Nhắc đến Mạnh Thanh Hải, biểu cảm của Mạnh Quảng Hiếu rốt cuộc cũng dịu đi đôi chút: "Đã có thể xuống giường đi lại, trước đó cũng giúp tộc nhân viết không ít bảng gỗ."
Các trưởng lão trong tộc thấy Mạnh Trọng Cửu đột nhiên nhắc đến Mạnh Thanh Hải, lại so sánh Mạnh Quảng Hiếu lúc trước và bây giờ một phen, trong lòng cũng sáng tỏ như gương.
Thân là tộc trưởng Mạnh thị, lòng riêng của Mạnh Quảng Hiếu thật sự quá nặng.
Nếu Yên Vương có được thiên hạ, Thập Nhị Lang chính là người có công phò tá Thiên Tử. Đều là người họ Mạnh, Thập Nhị Lang tốt đẹp, làm sao có thể không chăm lo cho tộc nhân? Con cháu Mạnh thị không dám nói sẽ một bước lên mây, nhưng chắc chắn sẽ khác xưa rất nhiều.
Mạnh Quảng Hiếu hẹp hòi như vậy, khiến các trưởng lão không khỏi lắc đầu. Chẳng lẽ người xuất sắc, nhất định phải là Đại Lang nhà gã, gã mới vừa lòng sao? Hơn nữa, gã đã quên mình còn một nhi tử khác, vẫn đang cột trên cùng một sợi dây với Thập Nhị Lang ư? Tứ Lang không là gì trong mắt phu thê Mạnh Quảng Hiếu sao? So với Mạnh Thanh Hải bệnh tật nằm nhà, khiến cho Huyện Lệnh chán ghét, rất nhiều tộc nhân đều đồng tình, Mạnh Thanh Giang hiện giờ đã là Tiểu Kỳ của Yên quân còn có triển vọng hơn.
Cùng là thân đích tử, Mạnh Quảng Hiếu cũng quá thiên vị, làm gì có tư cách trách móc Tứ Lang lạnh nhạt phụ mẫu.
Nói đến đây, không khỏi bội phục ánh mắt và cách làm việc của Mạnh Trọng Cửu. Trước là hết lòng quan tâm chăm sóc Mạnh Vương thị và hai tẩu tử của Thập Nhị Lang, sau lại cho Mạnh Hổ đi theo Thập Nhị Lang cùng đến biên quan, hiện giờ Mạnh Hổ cũng thăng lên Tiểu Kỳ, nghe nói không bao lâu nữa sẽ được thăng lên Tổng Kỳ, chỉ cần sau này Thập Nhị Lang có thể bay cao, nhất định sẽ không quên phần tình nghĩa này của Mạnh Trọng Cửu, nhất định sẽ chiếu cố thêm cho người đường đệ Mạnh Hổ này.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, không thể không khâm phục.
Tộc nhân Mạnh thị mỗi người đều có suy nghĩ riêng, mỗi người đều có tính toán riêng, Mạnh Quảng Hiếu và các trưởng lão trong tộc sắp xếp xong chuyện tuần tra canh gác của thôn mấy ngày tới, mới mệt mỏi trở về nhà.
Vừa vào cửa, Mạnh Lưu thị đã nghênh đón, báo cho Mạnh Quảng Hiếu biết, Mạnh Thanh Hải đã ra khỏi thôn.
Mạnh Quảng Hiếu giật mình: "Quân triều đình còn chưa đi xa, nó không muốn sống nữa sao? Hơn nữa thân thể nó vừa mới khỏe lại, bên ngoài lạnh giá, đây chẳng phải là đang làm loạn sao?! Rốt cuộc nó muốn làm gì?"
"Ta cũng đã khuyên rồi, Đại Lang nhất quyết không nghe." Nét mặt của Mạnh Lưu thị tràn đầy lo lắng: "Nói là đi tìm gia quyến của đồng học trong huyện học, ta thật sự ngăn cản không được. May nhà người nọ cũng ở trong thôn cách đây không xa, Đại Lang chỉ nói đi một lát rồi sẽ về."
"Đồng học trên huyện học?"
"Đúng vậy." Mạnh Lưu thị nghĩ ngợi một chút, nói: "Hình như họ Đỗ."
Họ Đỗ?
Mạnh Quảng Hiếu nhíu chặt mày, trong đầu không có chút ấn tượng nào, Đại Lang khi ở nhà, rất ít nhắc đến chuyện học hành thi cử, càng hiếm khi nói đến đồng học.
Liếc nhìn sắc trời âm u, Mạnh Quảng Hiếu vẫn không yên tâm, kéo chặt áo bông trên người, lại một lần nữa bước ra khỏi cửa.
"Đương gia đi đâu vậy?"
"Đại Lang đi về hướng Đông phải không? Ta đến chòi canh phía Đông đợi, nhờ người tuần tra để ý thêm, nếu trời tối mà nó chưa về thì đừng vội đóng cửa thôn."
"Vâng."
Mạnh Lưu thị đáp lời, nhìn theo bóng lưng Mạnh Quảng Hiếu biến mất sau cánh cổng gỗ.
Lúc này là tháng mười âm lịch, thời tiết ở các vùng biên giới phía Bắc ngày càng lạnh.
Lý Cảnh Long dẫn đại quân tiến đến cầu Lư Câu, phát hiện đầu cầu không có quân phòng thủ, Cù Năng, người vừa được thăng chức Đô Đốc bèn hiến kế, Yên Vương thông thạo binh pháp, cố ý bỏ trống cầu này, e là cố ý dẫn dụ đại quân vây thành. Yên quân trong thành nhất định đã bố trí phòng ngự kiên cố, lúc công thành, cần phải cẩn thận.
Phần lớn mọi người đều không cho là vậy, Lý Cảnh Long càng buông lời ngạo mạn: "Không phòng thủ cầu này, cho thấy Chu Đệ hắn bất tài vô dụng."
Nghe được câu này, Cù Năng im lặng, những người có cùng suy nghĩ với ông ta cũng nghẹn lời theo.
Trên cổ Lý chủ soái này, rốt cuộc là đầu hay là quả hồ lô vậy? Lời ngu xuẩn như vậy cũng dám nói?
Thực tế, Cù Năng và những người khác đã hiểu lầm, Lý Cảnh Long nói ra những lời này không phải chỉ vì kiêu ngạo tự đại, mà còn muốn ổn định quân tâm. Dưới trướng hắn ta tập hợp không ít tàn binh bại tướng, những người này vốn đã khiếp sợ Yên quân, cho dù biết lời Cù Năng nói có lý, hắn ta cũng không thể đồng ý, mà phải kiên quyết phản đối.
Trong trận công thành này, sĩ khí và quân tâm là vô cùng quan trọng.
Quân tâm rối loạn, chiến trận còn chưa đánh đã mất đi mấy phần khí thế, đối với bên tấn công không phải là chuyện tốt.
Lý Cảnh Long đúng là bao cỏ vô dụng, nhưng cũng là bao cỏ vô dụng đã đọc nhiều binh thư. Cộng thêm sự dạy dỗ của Lý Văn Trung, gạt bỏ những điểm yếu về tính cách và mấy hành vi ngu ngốc bộc phát, nhận định của hắn ta về cục diện đại thế lúc này, hoàn toàn không sai.
Bắc Bình đối với Chu Đệ vô cùng quan trọng, một khi Bắc Bình thất thủ, Yên quân nhất định sẽ tan rã, tự sụp đổ.
Lý Cảnh Long nhắm vào điểm này, quyết tâm phải đánh hạ thành Bắc Bình.
Chỉ cần đánh hạ thành Bắc Bình, khiến Yên quân mất đi chỗ dựa, nhất định có thể đánh bại Chu Đệ!
Hắn ta muốn cho những kẻ sau lưng cười nhạo mình thấy, rốt cuộc hắn ta có phải là đích tử của Lý Văn Trung hay không, có xứng đáng với tước vị Tào Quốc Công hay không!
Quân thủ thành trong Bắc Bình đã chuẩn bị đầy đủ gỗ đá, hỏa pháo, cung tên đều được đưa lên đầu thành, trong tường thành còn bố trí các lỗ châu mai, một khi quân Nam Kinh dựng thang leo lên, binh sĩ nấp trong lỗ châu mai sẽ phát huy tác dụng to lớn.
Chu Cao Sí cùng Nghi Tân Yên Vương phủ là Lý Lượng đứng trên đầu thành, nhìn quân Nam Kinh công thành đông nghịt phía dưới, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, da đầu vẫn tê dại.
Tuy là trưởng tử của Chu Đệ, nhưng về kinh nghiệm chinh chiến, Chu Cao Sí vẫn kém xa hai người đệ đệ.
Lời của phụ vương và mẫu phi vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến cho nhịp tim Chu Cao Sí không ngừng tăng nhanh.
Năm mươi vạn quân, nghe thì chỉ là một con số đơn giản, nhưng khi hiện ra trước mắt, lại là sự kinh hãi và chấn động không cách nào hình dung được.
Quân thủ thành chưa đến mười vạn, còn lại đều là bách tính thường dân, bản thân Chu Cao Sí, thật sự có thể giữ vững Bắc Bình như phụ vương mong đợi hay sao?
Nhỡ đâu không giữ được...
Chưa kịp để Chu Cao Sí suy nghĩ nhiều, quân Nam Kinh phía dưới đã bắt đầu xây dựng công sự, bố trí hỏa pháo, đẩy xe gỗ vào vị trí, chuẩn bị công phá cổng thành, năm mươi vạn đại quân chia thành từng đội hình, dưới sự dẫn dắt của các tướng lĩnh, bắt đầu đợt công thành đầu tiên.
Hỏa pháo bắn phá, những quả cầu sắt khổng lồ lần lượt rơi xuống, có quả thậm chí còn bay qua đầu thành, rơi vào trong Bắc Bình, những binh sĩ bị cầu sắt quét qua, không chết cũng sẽ bị thương.
So với số lượng và uy lực hỏa pháo mà đại quân Lý Cảnh Long sử dụng, việc Chu Đệ bắn phá ngoài thành Chân Định chỉ có thể coi là trò cười cho thiên hạ, không đáng nhắc tới.
Nói trắng ra, hỏa pháo của Yên quân phần lớn là tự chế tạo, thuộc loại sản phẩm "ba không"* do các xưởng nhỏ lẻ đúc ra. Hỏa khí mà quân đội triều đình sử dụng là do xưởng quân khí chính quy sản xuất, chất lượng vô cùng đảm bảo!!
*Ba không: Không đảm bảo chất lượng ISO =))), không có giấy phép lưu hành, không có nơi sản xuất chính quy
Hai bên không thể so sánh, kết quả vô cùng khập khiễng.
Muốn dùng hỏa pháo đối chọi? Nằm mơ cũng không có cửa.
Trên tường thành nhanh chóng xuất hiện vô số vết lõm, cầu sắt lăn trên mặt thành, lầu canh gỗ bốc cháy dữ dội, gió thổi lửa bùng lên, như thể đang chỉ đường cho quân Nam Kinh công thành.
Vô số thang mây được dựng lên trên tường thành, quân Nam Kinh công thành trong tiếng trống trận, ào ạt trèo lên tường thành như sóng vỗ bờ.
Nhìn từ trên xuống, thành Bắc Bình như sắp bị biển người nhấn chìm.
Quân thủ thành cũng không chịu thua kém, liên tục đẩy gỗ đá xuống, binh sĩ trong lỗ châu mai liều mạng lao ra thang mây, kéo theo quân Nam Kinh trên thang rơi xuống, cùng kẻ địch biến thành một đống thịt nát.
Tiếng kêu thảm thiết chớp nhoáng vụt tắt, máu tươi trở thành nét tô điểm rực rỡ nhất, tuyệt vời nhất cho cái chết.
Trống trận vang lên dồn dập, trong tiếng hò hét chấn động trời đất, quân Nam Kinh đẩy xe công thành, lần lượt đâm vào cổng lớn.
Cổng thành phát ra tiếng rầm rập trầm đục, đất đá từ trên tường thành, hoà vào mưa tên, từ trên thành dội xuống, quân Nam Kinh liên tục ngã ngựa, có kẻ đã ngừng thở, có kẻ vẫn đang giãy giụa trên bờ vực sinh tử, không ai quan tâm.
Trên chiến trường đẫm máu, mạng sống của binh sĩ chỉ là những con số vô tri vô giác nằm trên bàn giấy của các tướng lĩnh. Đối với Lý Cảnh Long, mục tiêu duy nhất là công phá thành trì, cho dù phải hy sinh toàn bộ năm mươi vạn quân. Trong khi đó, Chu Cao Sí, chủ soái trấn giữ Bắc Bình, hiểu rằng hắn ta không chỉ gánh trên vai mệnh lệnh của phụ vương, mà còn là số phận của biết bao bách tính vô tội trong Bắc Bình.
Quân Nam Kinh thua, có thể rút lui, sau đó tái chiến. Nhưng Bắc Bình thất thủ, tất cả sẽ rơi vào đường cùng. Giữa khung cảnh tang thương, máu nhuộm đỏ chiến trường, Thế tử trẻ tuổi Chu Cao Sí lại cảm thấy bình tĩnh đến kỳ lạ. Chính tay hắn ta vừa kết liễu một tên lính Nam Kinh đang leo lên tường thành. Âm thanh kim loại xuyên qua da thịt, cảm giác máu nóng bắn lên mặt khiến Chu Cao Sí như bừng tỉnh.
Đến tận lúc này, Chu Cao Sí mới thấu hiểu được thế nào là chiến trường đẫm máu mà Hoàng tổ phụ và phụ vương từng nhắc đến. Đứng trước tiếng gào thét, khung cảnh máu chảy thành sông, Chu Cao Sí không thể lùi bước, không thể sợ hãi. Dưới chân là thành trì phụ vương giao phó, trong tay là vũ khí đoạt mạng. Hắn ta, là Chu Cao Sí, trưởng tử của Yên Vương Chu Đệ, mang trong mình dòng máu kiệt ngạo của Thái Tổ Cao Hoàng đế Chu Nguyên Chương!
Bỗng, tiếng xé gió vang lên, một mũi tên xuyên qua không trung, bắn hạ tên lính Nam Kinh trên tường thành. Người bắn tên không ai khác chính là Yên Vương phi, mẫu phi của Chu Cao Sí, nàng đứng trên đầu thành, trút bỏ xiêm y gấm vóc, khoác trên mình giáp sắt uy nghiêm. Nhìn mẫu thân, nhìn những binh sĩ chiến đấu ngoan cường xung quanh, trái tim Chu Cao Sí chợt nóng hổi, tràn đầy dũng khí. Hắn ta nhất định sẽ bảo vệ được Bắc Bình!
Dưới thành, Lý Cảnh Long liên tục phát động tấn công. Cờ hiệu quân Nam Kinh tung bay, khích lệ tinh thần quân sĩ. Giữa lúc giao tranh ác liệt nhất, vài bách tính mặc áo bông bị áp giải đến trước mặt Lý Cảnh Long. Chưa kịp để binh sĩ quát nạt, một nam nhân trung niên bị thương do tên lạc đã cố gắng quỳ xuống, thưa: "Bọn thảo dân căm hận nghịch tặc Chu Đệ đã lâu, liều chết đến đây là có việc quan trọng muốn bẩm báo."
Nam nhân này chính là phụ thân của Đỗ Kỳ, Đỗ Kỳ bị Yên Vương giết hại, người nhà vẫn kịp trốn thoát. Nghe tin quân triều đình kéo đến, nam nhân như chết đi sống lại, chỉ mong sao đại quân công phá thành trì, bắt sống cả nhà Yên Vương để tế hồn nhi tử chết thảm.
Đúng lúc này, Mạnh Thanh Hải xuất hiện, tự xưng là đồng học cũ của Đỗ Kỳ, ngỏ ý muốn chăm sóc gia quyến Đỗ Kỳ. Hắn ta thở dài, than oán cho cái chết oan uổng của Đỗ Kỳ, nói Yên Vương không nghe lời can gián, giết hại dân lành, tự chuốc lấy diệt vong. Hắn ta còn cố tình tiết lộ việc vài tên Tuần kiểm cùng thôn bị điều đi canh giữ cổng lớn Lệ Chính Môn, chứng tỏ quân số trong thành mỏng manh, chiến thắng chắc chắn thuộc về triều đình.
Nghe vậy, phụ thân Đỗ Kỳ như bừng tỉnh: "Quân triều đình sắp đến, nếu có thể giúp được chút gì, cũng coi như đã báo được thù cho nhi tử!"
Nghĩ vậy, ông ta không màng đến sống chết của bản thân, lập tức xin đi báo tin cho quân triều đình. Giữa loạn quân, sống chết khó lường, có thể bị coi là gián điệp mà giết chết. Nhưng thù giết hại đích tử không đội trời chung, chỉ cần báo được thù, có hy sinh gì cũng đáng!
Nhưng còn thê nhi ở nhà thì sao? Nhìn sang Mạnh Thanh Hải, kẻ liều lĩnh đến thăm hỏi lúc này, chắc chắn là người trung nghĩa, có thể tin tưởng.
Nghe được ý định của phụ thân Đỗ Kỳ, Mạnh Thanh Hải vội vàng can ngăn: "Đỗ bá phụ, vạn lần không được!"
"Ta đã quyết rồi!"
Phụ thân Đỗ Kỳ cúi đầu, nói, nếu có thể báo thù cho nhi tử, sau này may mắn sống sót, nhất định sẽ hậu tạ Mạnh Thanh Hải tử tế.
Mạnh Thanh Hải tỏ vẻ lo lắng, ra sức ngăn cản nhưng không được. Phụ thân Đỗ Kỳ kiên quyết bước ra khỏi nhà.
Ông ta không quay đầu lại, nên không hề biết, Mạnh Thanh Hải sau lưng đang ra sức kêu gọi, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười đắc ý. Kế hoạch này đã được hắn ta ấp ủ từ lâu, việc tiết lộ chuyện Tuần kiểm canh giữ cổng thành cũng không phải ngẫu nhiên.
Yên Vương tạo phản, triều đình cử đại quân đến, ai thắng ai thua còn chưa biết. Nếu Yên Vương thất bại, triều đình truy cứu, cả nhà Thập Nhị Lang chắc chắn sẽ chết, Mạnh Trọng Cửu cũng không thoát tội. Có Đỗ gia ở phía trước, hắn ta có thể bảo toàn tính mạng cho cả nhà mình. Còn nếu triều đình thua, Yên Vương truy cứu... Mạnh Thanh Hải quay người, an ủi thê nhi của phụ thân Đỗ Kỳ, trong mắt lóe lên tia thâm độc.
Người không vì mình, trời tru đất diệt, phải đưa ra quyết định thế này, hắn ta cũng không còn cách nào khác. Biết đâu, Đỗ gia sẽ trở thành bàn đạp cho hắn ta thăng tiến.
Lý Cảnh Long nghe phụ thân Đỗ Kỳ tình báo thì bán tín bán nghi, nhưng tình hình chiến sự đang giằng co, thật giả thế nào cũng phải thử một phen, dù có thất bại cũng chỉ mất chút binh mã. Nghĩ vậy, hắn ta lập tức điều động quân chủ lực từ cánh trái, tấn công ồ ạt vào Lệ Chính Môn.
Quả nhiên như lời phụ thân Đỗ Kỳ vừa nói, phòng thủ ở Lệ Chính Môn không nghiêm ngặt bằng các cổng khác, quân số không ít nhưng sức chiến đấu kém hơn hẳn. Tên tướng lĩnh được giao nhiệm vụ công thành mừng rỡ, nếu công phá được cổng lớn này, gã sẽ là người đầu tiên tiến vào Bắc Bình, lập được công đầu!
"Tấn công!"
Lý Cảnh Long nghe báo cáo cũng lộ vẻ vui mừng, nhìn lên tường thành, trận này nhất định phải hạ Bắc Bình! Cho dù Chu Đệ có gấp rút quay về cũng không còn kịp nữa.
Nhưng Lý Cảnh Long và viên tướng lĩnh kia đã vui mừng quá sớm. Binh sĩ canh Lệ Chính Môn tuy yếu ớt, nhanh chóng tan rã, nhưng lại có một lực lượng đáng gờm khác xuất hiện.
Một nhóm nữ nhân trong thành, dẫn đầu là người của Yên Vương phủ, bất ngờ xuất hiện phía sau Lệ Chính Môn.
Không ai lý giải nổi tại sao những nữ nhân tay cầm dao, chày cán bột lại xuất hiện trên chiến trường??
Đá lớn, ngói vỡ từ trên tường thành ném xuống như mưa, xen lẫn cả gạch vụn bị đại bác bắn phá.
Cánh nữ nhân của thành Bắc Bình đã khiến cho các hán tử từ phương Nam xa xôi đến, được phen chứng kiến phong thái của nữ cường nhân đất Bắc.
Các nàng không biết nói giọng mềm mại, không biết ngâm thơ, vẽ tranh, nhưng các nàng đã dùng những viên gạch, mảnh ngói trong tay, giúp cho những vị khách phương xa thấm thía được cái gọi là "tình nồng" của bách tính nơi biên ải phương Bắc, quả thực rất không tầm thường, vô cùng "nồng nhiệt" là đằng khác...
Chỉ trong chốc lát, quân Nam Kinh trước Lệ Chính Môn đã bị "chào hỏi" đến mức mặt mũi nở hoa.
Trên tường thành, Chu Cao Sí được tin báo Lệ Chính Môn nguy cấp, lập tức phái Lương Minh đem quân đến tiếp viện. Cửu Môn Bắc Bình, không một cổng lớn nào được phép thất thủ!!
Lương Minh đến nơi, nhìn cảnh tượng hiếm thấy phía trước, hai mắt trợn tròn
Quân thủ thành và tráng đinh trước đó bị quân Nam Kinh đánh lui, giờ đây tay cầm vũ khí xông pha trở lại, rõ ràng là đã được tinh thần của các nữ đồng bào cổ vũ, sĩ khí tăng cao ngút trời.
"Là hán tử thì xông lên!"
Quân thủ thành đột nhiên bùng nổ sức chiến đấu mãnh liệt, khiến cho nhịp độ công phá của quân Nam Kinh bị đánh tan!
Những kẻ trước đây chỉ cần vài nhát đao là giải quyết được, giờ đây, đã trở thành mấy miếng cao da chó, cho dù có chết cũng phải kéo theo một mạng, đối thủ như vậy, không khỏi khiến người khác phải rùng mình.
Trên chiến trường, ngoài so đao kiếm, còn xem ai tàn nhẫn hơn, ai liều mạng hơn.
Quân thủ thành liều mạng, lại có thêm viện binh, quân Nam Kinh bỏ lỡ thời cơ tấn công tốt nhất, thương vong ngày càng mở rộng, chỉ có thể rút lui khỏi Lệ Chính Môn, tiếp tục dùng hỏa pháo oanh tạc.
Lệ Chính Môn gian nan giữ vững, tám cổng thành còn lại cũng nguy hiểm trùng trùng, đến chiều tối, quân Nam Kinh thổi kèn thu binh, quân đội công thành như thủy triều rút về doanh trại.
Quân thủ thành trong Bắc Bình tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhanh chóng bố trí thương binh, thống kê thiệt hại.
Chu Cao Sí không về Yên Vương phủ, mà cùng Lý Lượng, Lương Minh ở lại trên tường thành, nhìn ánh lửa trong doanh trại quân Nam Kinh ngoài thành, chìm vào trầm tư.
Phụ vương chưa biết ngày nào về, cứ tiếp tục như vậy, thành Bắc Bình e rằng không giữ vững được. Không phải hắn ta tự coi thường mình, mà đang nhìn vào thực tế, so sánh số lượng binh sĩ hai bên, thật sự quá chênh lệch.
Nếu trong thành có tướng lĩnh chuyên về phòng thủ như Cảnh Bình Văn, có lẽ sẽ không thành vấn đề, nhưng bọn họ đào đâu ra Trường Hưng Hầu thứ hai cơ chứ!
Chu Cao Sí trầm tư hồi lâu, phái người đi xin chỉ thị của Vương phi, đêm nay, hắn ta dự định phái người tập kích doanh trại quân Nam Kinh.
Diễu võ giương oai cũng không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng đối với người biểu ca Lý Cảnh Long kia, hẳn là đủ rồi.
Yên Vương thật sự quá hiểu Lý Cảnh Long, trước khi rời khỏi Bắc Bình, đã đặc biệt cùng trưởng tử phân tích tính cách của hắn ta, thời khắc mấu chốt có thể dùng kế, không sợ Lý Cảnh Long không mắc bẫy.
Có chí lớn nhưng không có tài, nhát gan sợ chết.
Đây là lời nhận xét của Yên Vương dành cho Lý Cảnh Long, bởi vậy, Chu Cao Sí mới dự định mạo hiểm một phen.
Yên Vương phi đồng ý với kế sách của Chu Cao Sí, chỉ điểm cho hắn ta có thể phái đại tướng Lương Minh cùng Nghi Tân Yên Vương phủ là Viên Dung cùng xuất thành, binh lính phân thành từng nhóm nhỏ, chia làm nhiều đợt, tập kích từ các hướng khác nhau, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Chu Cao Sí không có dị nghị, lập tức bày binh bố trận, chuẩn bị thỏa đáng, chờ đợi màn đêm buông xuống.
Trong lúc thành Bắc Bình lâm vào nguy khốn, Mạnh Thanh Hòa và Tam Bảo đang bẩm báo cho Yên Vương về tình hình sau khi hội họp kín với Đoá Nhan Tam Vệ.
"Ba đầu giặc đổi một đầu dê?" Yên Vương gõ bàn, cười ha hả: "Được lắm, đại hòa thượng nói đúng, ngươi quả nhiên không tệ."
"Ty chức không dám nhận."
Mạnh Thanh Hòa vội vàng nói, có thể thương lượng xong điều kiện với Đoá Nhan Tam Vệ, là nhờ công lao của Mã Thính Sự. Về việc mặc cả với đối phương, Mã Thính Sự càng phát huy tài ăn nói xuất sắc, rất có thiên phú ngoại giao, buôn bán.
"Thật sao?"
"Bẩm Vương gia, ty chức không có nửa lời dối trá!"
"Tốt!" Thành công đào được góc tường của Ninh Vương, giá cả còn rẻ hơn dự kiến một nửa, tâm trạng Yên Vương rất tốt: "Đợi trở về Bắc Bình, Cô nhất định trọng thưởng!"
Mạnh Thanh Hòa và Tam Bảo cùng quỳ xuống tạ ơn, Yên Vương ra hiệu cho hai người đứng dậy, nói: "Ngày mai Cô sẽ cáo từ Ninh Vương, Ninh Vương nhất định sẽ tiễn ra khỏi thành. Hai người hãy nghĩ cách đi trước, lệnh cho quân đội ngoài thành mai phục ở ngoại ô, đồng thời thương lượng với thủ lĩnh của Đoá Nhan Tam Vệ, Cô sẽ đưa Ninh Vương đến đó, trong thành có thể cùng lúc hành động, việc này nhất định phải thành công."
"Tuân lệnh!"
Yên Vương hạ lệnh, Mạnh Thanh Hòa và Tam Bảo chia nhau hành động.
Đoá Nhan Tam Vệ đã quy phục Yên Vương, điều phiền phức duy nhất chính là đội hộ vệ và các quan công sự trong phủ Ninh Vương.
Tam Bảo chủ động xin đi, Mạnh Thanh Hòa đương nhiên sẽ không tranh giành với Mã Thính Sự. Sau khi bẩm báo với Yên Vương, hắn liên lạc với nội ứng trong thành, mượn danh lệnh bài của Yên Vương, Mạnh Thanh Hòa nghênh ngang ra khỏi thành.
Ra khỏi thành rồi, muốn vào lại sẽ không dễ dàng.
Cũng may, Mạnh Thiêm Sự không có ý định này.
Thẩm Tuyên nhìn thấy Mạnh Thập Nhị Lang từ trong thành đi ra, nghe xong kế hoạch của Yên Vương, trịnh trọng gật đầu, triệu tập thuộc hạ bắt đầu bố trí. Để tránh Ninh Vương nghi ngờ, doanh trại bên ngoài thành tạm thời không động, chỉ bí mật điều người đi mai phục ở địa điểm đã định, đợi đến khi Yên Vương hạ lệnh, sẽ giả vờ nhổ trại.
Tuy không nói, nhưng những ngày ở trong thành, Mạnh Thanh Hòa luôn trong trạng thái căng thẳng.
Mặc dù Ninh Vương mang theo khí chất nho nhã, nhưng một khi phát hiện ra hành vi đào góc tường của hắn và Tam Bảo, nhất định sẽ chém bọn họ thành trăm mảnh.
Ninh Vương chưa thể xuống tay với Chu Đệ ngay được, nhưng băm hắn và Tam Bảo thành thịt vụn lại quá mức đơn giản.
Chỉ vỏn vẹn bảy ngày, Mạnh Thanh Hòa có cảm giác như đã trải qua bảy tháng dài đằng đẵng..
Ra khỏi thành, trở về doanh trại, nhìn thấy Thẩm Tuyên, Mạnh Thanh Hoà có cảm giác như vừa trải qua một kiếp nạn, thoát khỏi lồng giam bức bối.
Ngồi trong lều, nghe Thẩm Tuyên bố trí mai phục, tâm tình Mạnh Thanh Hòa dần bình ổn lại.
Suy nghĩ miên man, Thẩm Tuyên tuy ở ngay trước mặt, nhưng lại như cách hắn rất xa.
Lúc hoàn hồn, trong lều chỉ còn lại hắn và Thẩm Tuyên.
"Mệt mỏi lắm sao?"
"Bẩm Chỉ Huy, ty chức không mệt."
"Không mệt?" Thẩm Tuyên nhướng mày, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Mạnh Thanh Hòa, đầu ngón tay lướt qua khóe mắt Mạnh Thiêm Sự: "Nói thật ư?"
Bản năng mách bảo Mạnh Thanh Hòa lúc này nên thuận theo lời Thẩm Tuyên thì hơn, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại lắc đầu.
Thẩm Tuyên cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, hơi thở ấm áp phớt qua gò má: "Đã không mệt, vậy thì cùng Thẩm mỗ xuất phát."
Lúc đứng thẳng người, môi như vô tình lướt qua chóp mũi Mạnh Thanh Hòa, tựa như lông vũ khẽ chạm, như có như không...
Mạnh Thanh Hòa há miệng, lại không biết nên nói gì.
Cố ý? Hay là vô tình?
Nghĩ không ra, chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy theo sau.
Thẩm Tuyên đi ra khỏi lều, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, không quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch lên, một tia ý cười chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro