Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Chiến trận Hùng Huyện

Chương 54: Chiến trận Hùng Huyện

Cái chết của Đỗ Kỳ khiến huyện học Uyển Bình bị nhấn chìm trong sóng to gió lớn, cũng khiến các nho sĩ Bắc Bình xì xào bàn tán về Yên Vương Chu Đệ.

Việc Yên Vương giết quan lại có thể xem như lập trường khác nhau, Trương Bỉnh, Tạ Quý là người của triều đình, giết hai người này cũng không có gì đáng trách. Tống Trung, Mã Tuyên sau khi bị bắt không chịu đầu hàng, quyết dùng cái chết để báo đáp ân sủng Hoàng đế, cũng coi như được cái danh trung nghĩa. Nhưng Đỗ Kỳ chỉ là một tú tài, nhất thời xúc động nói vài câu "khuyên can" Yên Vương, giọng điệu hơi gay gắt mà vẫn bị bẻ đầu răng rắc, cái này... quả thực không thể nói nổi.

Vụ án không được viết lại thời Hồng Vũ đế, Trịnh Sĩ Lợi dám dâng sớ, thẳng thắn chỉ trích Chu Nguyên Chương cũng chỉ bị lưu đày, đến đời Chu Đệ lại trực tiếp giết chết. Người như vậy, nếu tạo phản thành công, rốt cuộc là phúc hay họa?

Trong huyện học Uyển Bình, Giáo dụ nhiều lần ra lệnh nghiêm cấm nho sinh bàn luận chuyện này. So với những thiếu niên nhiệt huyết bốc đồng, Giáo dụ nhìn nhận sự việc rõ ràng hơn, Đỗ Kỳ thực sự không hiểu tính khí Yên Vương, trực tiếp đâm đầu vào họng súng, thì có thể trách ai? Nếu Đỗ Kỳ đổi đối tượng khuyên can, chẳng hạn Thế tử Chu Cao Sí, thì sẽ không chết một cách vô giá trị như vậy.

Ban đầu khi tiến cử Đỗ Kỳ, Giáo dụ cũng từng lo lắng, ngày thường chửi bới Yên Vương bất trung, người lớn tiếng nhất chính là hắn, phủ Yên Vương chiêu mộ hiền tài, người đầu tiên hưởng ứng cũng là hắn. Bây giờ nhìn lại, nhân phẩm của Đỗ Kỳ tuyệt đối không có vấn đề, có vấn đề, chính là tính cách của hắn, quá mức thẳng thắn.

Thở dài một tiếng, vẫn còn quá trẻ.

"Hài tử này có tài, dù sao cũng đáng tiếc."

Huấn đạo ngồi bên cạnh không nói gì. Có tài thì sao? Người đã chết rồi, xác cũng đã lạnh.

Mặc dù nho sinh huyện học bị nghiêm cấm không được bàn luận về cái tên Đỗ Kỳ, nhưng trong lòng bọn họ vẫn không ngừng xao động. Có người khâm phục sự dũng cảm, dám nói thẳng của Đỗ Kỳ: "Với hành động này của Đỗ huynh chắc chắn sẽ lưu danh sử sách!". Cũng có người cho rằng Đỗ Kỳ không biết thời thế, thậm chí có người cho rằng Đỗ Kỳ đang muốn mua danh chuộc tiếng, chẳng qua đánh giá sai tính khí của Yên Vương nên mới gặp họa này.

Tóm lại, mỗi người nói mỗi kiểu, không ai thống nhất.

Mạnh Thanh Hải đã nhiều ngày không đến huyện học, hôm đó trở về Mạnh gia thôn thì ngã bệnh nặng, nằm trên giường, cả người không còn chút sức lực. Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị nhờ người đến huyện học, xin tạm nghỉ giúp Mạnh Thanh Hải, tiện thể mời đại phu, đã uống nhiều thuốc nhưng vẫn không thấy đỡ.

Đại phu cũng không có cách nào, Mạnh Quảng Hiếu nóng nảy, mắng đại phu là lang băm, may mà Mạnh Trọng Cửu đến khuyên can vài câu, nếu không thì đại phu huyện Uyển Bình chắc cũng không có ai muốn đặt chân đến Mạnh Gia thôn nữa.

"Quảng Hiếu, biết ngươi thương xót Đại Lang, nhưng chuyện của Đại Lang, ngươi đâu phải không thấy, đây là tâm bệnh!"

Mạnh Trọng Cửu đã trải qua chiến loạn cuối đời nhà Nguyên, trải qua những năm đầu máu tanh của thời Hồng Vũ. Nói không ngoa, ông ta đã chứng kiến đủ mọi chuyện trên đời, chỉ liếc mắt một cái đã biết bệnh của Mạnh Thanh Hải không đơn giản, hẳn ta ôm tâm sự trong lòng, có khúc mắc gì đó nên mới mãi không khỏi, trông cậy vào thuốc thang thì có ích gì...

"Các ngươi nên khuyên giải Đại Lang nhiều hơn, tuổi trẻ đã đỗ tú tài, ở trong thôn chúng ta đã được xem là người xuất chúng, có gì mà không thể nghĩ thông. Dù năm nay không thể thi Hương, đợi thêm ba năm nữa thì đã sao?"

Mạnh Trọng Cửu thở dài chắp tay sau lưng, nhà Mạnh Quảng Hiếu hành xử không thỏa đáng, nhưng một cây bút không thể viết ra hai chữ Mạnh, dù có xa cách đến mấy cũng là họ hàng thân thích. Thập Nhị Lang còn hiểu được đạo lý này, trưởng bối như Mạnh Trọng Cửu sao có thể không biết?

"Hãy khuyên nhủ Đại Lang thật tốt, tự hành hạ bản thân như vậy sao xứng với phụ mẫu? Trên đời nào có chuyện gì không vượt qua được, nhìn xem Thập Nhị Lang bây giờ, lại nhìn xem Tứ Lang đi, phu thê các ngươi quên rồi sao? Cách đây không lâu, Tứ Lang có gửi thư về nói nó cũng đã thăng lên chức Tiểu Kỳ, không phải mọi chuyện vẫn còn có hy vọng ư?"

"Vâng."

Mạnh Quảng Hiếu liên tục vâng dạ, tiễn Mạnh Trọng Cửu đi, quay lại nhìn Mạnh Thanh Hải, rốt cuộc không nhịn được rơi nước mắt.

Chẳng lẽ thật sự do gã tính kế huynh đệ trong tộc, hại người cướp đoạt gia sản, ức hiếp cô nhi quả mẫu, ông trời không nhìn nổi, nên mới báo ứng lên nhi tử gã sao?

Gã chỉ có hai nhi tử, Tứ Lang từ khi đi biên ải đã không còn để tâm đến gia đình, cũng do gã có lỗi với Mạnh Thanh Giang, khiến Tứ Lang trong lòng sinh oán hận, ngày càng xa cách. Đại Lang bây giờ lại thế này, nếu chẳng may có mệnh hệ gì thì gã phải làm sao?

Mạnh Quảng Hiếu hối hận, sớm biết có hôm nay, gã ngàn vạn lần không nên đẩy Mạnh Quảng Trí và hai chất nhi vào chỗ chết, càng sẽ không ép buộc một nhà cô nhi quả mẫu, khiến Mạnh Thập Nhi Lang phải bỏ bút tòng quân.

Nhìn Mạnh Thanh Hải nằm trên giường, ngày càng gầy gò, Mạnh Lưu thị đã khóc không thành tiếng: "Đại Lang, nhi tử của ta ơi! Con làm thế này là muốn ta với phụ thân con phải đau đớn chết sao!"

Thê tử Mạnh Thanh Hải bưng bát thuốc đứng trước cửa, nghe tiếng khóc của bà bà cũng không ngừng rơi lệ. Nhớ lại trước đó nương có đến thăm nhà, nói với nàng ta vài câu, nàng ta chỉ có thể âm thầm cắn chặt môi.

Dù thế nào đi nữa, nàng ta đã là dâu Mạnh gia, chỉ cần đương gia còn thở thì tuyệt đối không có chuyện tái giá. Hai tẩu tử của Thập Nhị Lang còn có bà bà và nữ nhi an ủi sống qua ngày, đằng này... trượng phu còn sống mà nàng ta lại đi bước nữa thì còn ra thể thống gì đây? Mặt mũi nàng ta để ở đâu?

Bên nhà trượng phu không bạc đãi nàng ta, dù biết phụ mẫu cũng bên kia cũng chỉ có ý tốt, nhưng nàng ta cũng không được làm như vậy. Ít nhất không thể vì nàng ta mà liên lụy đến chuyện hôn sự của đệ muội. Thử nghĩ xem, nếu đệ muội có người trưởng tỷ, vì trượng phu bệnh nặng mà gấp gáp tái giá, truyền ra ngoài, còn ai dám đến nhà nàng ta cầu thân đây?

Chưa nói bệnh của Mạnh Thanh Hải còn cứu được, cho dù không cứu được, nàng ta cũng phải để tang, thủ tiết đủ ba năm, nghĩ đến đây, Tiểu Lưu thị cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Nương, thuốc đã sắc xong rồi."

Nhà Mạnh Quảng Hiếu chìm trong bầu không khí ảm đạm, Mạnh Vương thị và hai tức phụ bên kia lại nhận được hai xâu tiền đồng, mấy chục cân gạo, vài chục cân mì, còn có nửa con dê do Mạnh Thanh Hòa nhờ người gửi về.

Người đưa tin ngồi xe bò, không chỉ giao đồ cho Mạnh Vương thị, nhà Mạnh Trọng Cửu cũng nhận được lương thực và hai khúc vải bông do Mạnh Hổ gửi.

"Gạo, mì và thịt dê là Thế tử thưởng, còn mấy cân lương thực này là đổi từ người khác." Mạnh Vương thị ngồi trong nhà, mở thư của Mạnh Thanh Hòa ra, biết được nhi tử lại thăng quan, còn được ở cạnh Thế tử làm việc, trong lòng cảm thấy như được an ủi.

Các thầy tướng số và hoà thượng. đạo sĩ trong thành Bắc Bình thường xuống thôn thăm viếng, ngay cả nhà Mạnh Vương thị đóng kín cổng, không dễ dàng ra vào sân, cũng thường xuyên nghe người ta nói, Yên Vương mới chính là Chân Long Thiên Tử, Yên quân liên tiếp chiến thắng quân triều đình càng chứng minh rõ điều này. Thập Nhị Lang được Thế tử Yên Vương trọng dụng, tương lai ắt sẽ có công phò tá Thiên Tử. Mỗi khi nghĩ đến điều này, Mạnh Vương thị lại nhịn không được rơi nước mắt, đương gia chết quá sớm, hai đại nhi tử cũng bạc mệnh, để lại một nhà quả phụ con thơ, Thập Nhị Lang một mình gánh vác hết thảy, đúng là không dễ dàng.

"Nương, tiểu thúc gửi thư về nói gì vậy ạ?" Mạnh Hứa thị và Mạnh Trương thị cùng nhau đếm lại số lương thực, đem thịt dê vào bếp, còn có hai túi hạt tiêu và đường viên, càng khiến hai nàng mừng rỡ không thôi: "Trước đó tiểu thúc gửi thư về, không phải nói đến trước Trung Thu sẽ về thăm nhà một chuyến sao?"

Mạnh Vương thị lắc đầu: "E rằng không được."

"Sao vậy ạ?" Mạnh Trương thị cũng ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ gặp phải biến cố?"

"Thập Nhị Lang không nói rõ." Mạnh Vương thị mở trang thứ hai, nhìn nội dung trên giấy, sắc mặt dần thay đổi: "Nhà Bát Lang, con bảo Tam Tỷ đi mời Cửu thúc công đến, nói là nhà có việc, mời Cửu thúc công sang bàn bạc."

Mạnh Hứa thị sửng sốt, thấy vẻ mặt bà bà nghiêm túc, không dám hỏi nhiều, lập tức giục Tam Tỷ Nhi vẫn đang ngậm kẹo nhanh chóng đi mời người.

Tam Tỷ Nhi giòn giã đáp ứng, Ngũ Tỷ Nhi cũng muốn đi theo, Mạnh Vương thị không ngăn cản, hai tỷ muội cùng nhau chạy ra khỏi sân.

Mạnh Hứa thị và Mạnh Trương thị đưa gạo và bột mì vào kho, hai xâu tiền đồng kia, các nàng chỉ nhìn lướt qua, cũng không hỏi han thêm. Hiện giờ tiền bạc trong nhà đều nhờ cậy tiểu thúc, đương nhiên phải để bà bà giữ mới ổn thỏa.

Mạnh Vương thị cất tiền đồng vào rương, ngồi trong sân đợi Mạnh Trọng Cửu, nghĩ đến những gì Mạnh Thanh Hòa viết trên thư, trong lòng có chút bồn chồn.

Thuyết phục tộc nhân dựng tường đất quanh thôn, xây dựng cầu treo, cổng gỗ không khó, loạn thế chỉ mới qua được ba, bốn mươi năm, phía Bắc thường xuyên có người Mông Cổ quấy nhiễu, Yên Vương còn đang đánh nhau với triều đình, làm như vậy cũng là cách để Mạnh Gia thôn tự bảo vệ.

Nhưng vì sao phải dùng thẻ gỗ và giấy viết "Thái Tổ Cao Hoàng đế vạn tuế, vạn vạn tuế", treo trên tường, dán trên cửa?

Mặc dù không hiểu rõ, nhưng đối với những việc Mạnh Thanh Hòa muốn làm, Mạnh Vương thị chưa bao giờ phản đối. Mời Mạnh Trọng Cửu đến chính là muốn bàn bạc, tìm cách thuyết phục tộc nhân.

Thực tế, những gì Mạnh Thanh Hòa đề cập trong thư chính là đang mô phỏng theo phương pháp của Thiết Huyễn thủ vững Tế Nam. Chu Đệ đích thân dẫn binh công phá Tế Nam, nhiều ngày không hạ được, đang định dùng đại bác bắn phá, lúc này Thiết Huyễn đang giữ chức Tham Chính Sơn Đông ra lệnh dựng "Thần Bài của Thái Tổ Cao Hoàng đế" trên thành, dù là hàng giả kém chất lượng, cũng khiến Chu Đệ không dám manh động, càng không dám bắn đại bác, bất đắc dĩ chỉ có thể rút lui, nhờ vậy mới bảo toàn được thành trì.

Mạnh Thanh Hòa bị hủy bỏ mấy ngày nghỉ phép thăm quê, không thể về nhà, bèn dứt khoát viết thư cho Mạnh Vương thị, dặn dò các nàng nhờ người trong tộc sắp xếp.

Đây không phải chỉ vì một nhà, mà vì cả tộc, cả Mạnh gia thôn đều có thể được hưởng lợi. Hắn đặc biệt viết rõ, lấy một phần bổng lộc gửi về nhà đóng góp cho tộc thị, tin rằng tộc nhân sẽ không có quá nhiều ý kiến phản đối.

Mạnh Thanh Hòa từng đến từ đường Thiết Công, nghe qua sự tích của Thiết Huyễn, còn từng thở dài thổn thức, tiếc thương thay cho vị trung thần dưới trướng Kiến Văn đế đã bị Chu Đệ cho vào chảo dầu này.

Yên Vương không dám dùng đại bác bắn "Thần bài giả" của phụ Hoàng, vậy tướng lĩnh quân đội phía nam có dám phớt lờ "Thái Tổ Cao Hoàng đế vạn tuế, vạn vạn tuế" mà tông cửa xông vào nhà bách tính không? Rõ ràng là không thể.

"Ơn nghĩa" của Thiết Huyễn, Mạnh Thanh Hòa ghi nhớ trong lòng, ngày khác nhất định phải báo đáp.

Mạnh Trọng Cửu đọc xong thư của Mạnh Thanh Hòa, về nhà lập tức mời các vị bô lão đến, phần lớn những lão nhân này đều từng trải qua loạn thế, đương nhiên biết sự lợi hại khi đại quân quét ngang.

"Phương pháp Thập Nhị Lang nói có khả thi không?"

"Dù sao cũng phải thử. Thập Nhị Lang bận rộn việc quân doanh vẫn nhớ đến người trong tộc, bất kể thành hay bại đều phải ghi nhớ phần tình nghĩa của nó."

"Đúng vậy."

Sau khi các vị lão nhân bàn bạc xong, thông báo cho Mạnh Quảng Hiếu là tộc trưởng triệu tập tộc nhân, mỗi nhà san sẻ bớt vài phân tiền công, nhà nào có nam đinh đều phải bỏ sức, mỗi ngày đào kênh rãnh bên ngoài thôn, đất đá đào lên trực tiếp dùng để xây tường bao. Tường bao cứ theo bản vẽ mà Mạnh Thanh Hoà dùng để xây thành đất ở Khai Bình Vệ mà làm, mỗi ngày cử vài tráng hán canh giữ, một khi phát hiện quân đội phía nam đến, lập tức dựng thẻ gỗ đã chuẩn bị sẵn, dán giấy lên.

Đây cũng là điều Mạnh Thanh Hòa đặc biệt nhắc nhở, chỉ có thời điểm mấu chốt mới được dùng thẻ gỗ, nếu không, e rằng sẽ bị coi là "bất kính" với Hồng Vũ đế.

Một công trình phòng thủ đơn giản, bao quanh Mạnh gia thôn dần dần thành hình, không chỉ thu hút các thôn lân cận bắt chước theo, Huyện Lệnh Uyển Bình khi biết tin cũng lập tức báo cáo lên trên. Phần lớn tộc nhân đều quy công lao cho Mạnh Thanh Hòa, con đường thăng quan của Mạnh Thập Nhị Lang lập tức rộng mở hơn rất nhiều.

Cùng tháng đó, tộc nhân Mạnh thị luôn bận rộn xây dựng tường thành, Mạnh Thanh Hải cũng cố gắng đứng dậy, cầm bút viết thẻ gỗ, mấy ngày vừa rồi, thuốc thang uống ít đi, cơm ăn nhiều hơn, cứ như có kỳ tích xuất hiện, cơ thể cũng bắt đầu chuyển biến tốt hơn.

Mạnh Lưu thị biết ý kiến xây dựng tường thành là do Mạnh Thanh Hòa đưa ra, đích thân mang hai bao bột mì đến biếu Mạnh Vương thị, khiến Mạnh Vương thị không hiểu ra sao, đây là có ý gì? Nhưng Mạnh Thanh Hòa đã từng dặn dò, nhà Đại Đường bá tặng đồ thì cứ nhận lấy, Mạnh Vương thị cũng không từ chối, nói vài câu hay với Mạnh Lưu thị, sau đó đóng cửa, tiếp tục cuộc sống khép kín của một nhà cô nhi quả mẫu.

Giữa tháng Tám, Yên quân tập hợp, Chu Đệ đích thân dẫn binh đóng quân ở Lâu Tang.

Cảnh Bình Văn trong thành Chân Định biết được động thái của Yên quân, vội vàng phái người đến Hùng Huyện và Mạo Châu, dặn dò Phan Trung và Dương Tùng nhất định phải cẩn thận đề phòng Yên Vương dùng kế đánh úp, nhưng y không ngờ, mình vẫn chậm một bước.

Tháng Tám năm Nhâm Tý, đúng vào Tết Trung Thu, Yên Vương lệnh cho Thẩm Tuyên làm tiên phong, dẫn binh sĩ dưới quyền vượt sông Bạch Câu, tấn công Hùng Huyện.

Mạnh Thanh Hòa dẫn quân theo sát Thẩm Tuyên, sau khi vượt sông, toàn quân tăng tốc, nửa đêm đã đến Hùng Huyện.

Quân thủ thành Hùng Huyện không ngờ Yên quân lại phát động tấn công vào đêm Tết Trung Thu, càng không ngờ Yên Vương vì một tên tú tài mà tức giận đến mức này, bản thân hắn không thoải mái, người khác cũng đừng hòng sống yên!

Thời gian Thẩm Tuyên lựa chọn công thành là vào cuối giờ Sửu, thời điểm mệt mỏi nhất trong ngày.

Đợi đến khi ánh lửa trên đầu thành bắt đầu mờ dần, tiếng người lắng xuống, Mạnh Thanh Hòa học theo những tráng hán khác, buộc chặt đao vào thắt lưng, men theo tường thành leo lên.

Tường thành Hùng Huyện không cao lắm, hàng ngày dãi nắng dầm sương nên đã có phần đổ nát. Sau khi Dương Tùng đóng quân ở đây cũng không sửa sang nhiều, tường thành gồ ghề, đã giúp những kẻ đột nhập có điểm mượn lực, tựa chân.

Trăng sáng treo trên cao, là Tết Trung Thu nhưng bóng dáng Hằng Nga, thỏ ngọc gì đó đều không thấy, trên tường thành Hùng Huyện, lại có không ít binh sĩ Yên quân đang tập luyện leo núi.

Khác với những người yêu thích leo núi thời hiện đại, bọn họ leo tường thành bằng tay không, chẳng phải để chứng tỏ bản thân, mà là vì chiến tranh, vì giết người.

Mạnh Thanh Hòa cố sức bám vào một viên gạch lồi, vừa thở hổn hển, vừa nhìn những binh sĩ Yên quân xung quanh mình, ai nấy nhanh nhẹn, leo trèo vun vút, so với những binh sĩ này, Người Nhện gì đó cũng chỉ là trò trẻ con, Siêu Nhân có thể nghỉ hưu, về nhà cởi sịp được rồi!

Đang cân nhắc xem có nên nhờ người giúp đỡ không, hắn cứ như thế này, lên thì không có sức, xuống thì lại mất mặt, lơ lửng giữa trời chẳng khác gì bia ngắm trên không, nom cũng chẳng hay lắm. Đúng lúc này, một cánh tay khỏe mạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay Mạnh Thanh Hoà, tiếp theo, một sợi dây thừng buông xuống trước mặt: "Mạnh Thiêm Sự, nắm lấy."

Hóa ra, những binh sĩ Yên quân nhanh nhẹn nhất đã leo lên đầu thành, âm thầm giải quyết quân thủ thành, từ trên cao buông xuống vài sợi dây thừng.

Có dây thừng mượn lực, Mạnh Thanh Hòa rốt cuộc cũng leo lên được tường thành, chưa đầy một khắc, Yên quân vừa đánh úp đã bị một đội quân thủ thành đến thay ca phát hiện, quân thủ thành hô to báo động, đầu thành lập tức rơi vào trạng thái hỗn chiến.

Yên quân vẫn không ngừng tràn lên đầu thành, Thẩm Tuyên vừa chém bay đầu một tên Bách Hộ, hạ lệnh cho Chu Vinh dẫn người mở cổng thành, cho quân tiếp viện tràn vào thành.

Biết được Yên quân lợi dụng đêm tối tập kích, đã nhanh chóng tràn lên đầu thành, Dương Tùng vô cùng kinh hãi, cũng không dám khinh thường, lập tức phái người đi báo tin cho Phan Trung. Không biết lần tập kích này Yên quân dẫn theo bao nhiêu binh sĩ, dưới trướng Dương Tùng chỉ có mấy nghìn người, không biết có thể chống đỡ được đến khi quân tiếp viện đến ứng cứu không...

Đối với Yên quân vừa xông vào thành tập kích và quân thủ thành của Dương Tùng, thời gian đều là nhân tố đóng vai trò rất quan trọng.

Chu Vinh cuối cùng cũng đánh lui quân canh giữ cổng thành, mở toang cổng lớn Hùng Huyện.

Chu Năng đã đợi sẵn, dẫn đầu kỵ binh xông vào thành, quân thủ thành hoàn toàn rơi vào hỗn loạn và khổ chiến.

Dương Tùng đích thân mặc giáp xông trận, hắn ta biết, kiên trì chính là thắng lợi! Kiên trì đến khi viện binh đến, nội ngoại giáp công, Yên quân chắc chắn sẽ bại lui!

Thẩm Tuyên và Chu Năng không định cho hắn ta cơ hội này, Yên quân xông vào thành ngày càng nhiều, tiếng hò hét trên thành ngày một nhỏ, vầng trăng lơ lửng giữa không trung như đã nhuốm màu máu tươi.

Mạnh Thanh Hòa dựa lưng vào tường thành, Cao Phúc và vài binh sĩ Yên quân quen thuộc khác chém giết xung quanh hắn, một khi rơi vào hỗn chiến, đội hình nhiều người rất dễ bị rối loạn, ngược lại, các nhóm nhỏ mười mấy người lại dễ tiến, dễ lùi hơn.

Mạnh Thanh Hòa vung đao chém ngã một tên quân Nam Kinh, duỗi tay lau đi mấy vết máu đang choáng tầm nhìn trên mặt, nhờ ánh trăng, Mạnh Thanh Hoà nhìn thấy một tên tướng lĩnh quân Nam Kinh đang cưỡi ngựa xông về phía hắn và các huynh đệ.

"Cao Tổng Kỳ." Mạnh Thanh Hòa cao giọng gọi Cao Phúc: "Bắn vào tên đó đi!"

Cao Phúc không nhiều lời, lùi lại hai bước, giương cung, lập tức có Yên quân cầm đao đi lên thay thế vị trí của hắn ta.

Ba mũi tên mang theo tiếng gió, liên tiếp bắn về phía Dương Tùng đang cưỡi ngựa, Dương Tùng không kịp đề phòng, bị một mũi tên bắn trúng vai, hai mũi tên khác lại liên tiếp bắn trượt.

"Xông lên, chém chân ngựa!"

Lúc này, kinh nghiệm chiến đấu lâu năm của quân biên ải với kỵ binh Bắc Nguyên đã phát huy tác dụng to lớn.

Cao Phúc xông lên trước, Mạnh Thanh Hòa cùng những người khác áp sát phía sau, bọn họ còn không biết, mình sắp sửa tóm được một con cá lớn.

Dương Tùng bị thương, chiến mã dưới thân vẫn đang hoảng loạn đạp vó ngựa, những binh sĩ Yên quân khác cũng bị quân Nam Kinh liều chết cứu chủ quấy rối, kéo chân, vừa vặn tạo điều kiện cho Cao Phúc và những huynh đệ bên phía Mạnh Thiêm Sự.

Nâng đao chém ngang, cú va chạm mạnh mẽ suýt làm Cao Phúc ngã ngửa ra sau, lưỡi đao lật mạnh, chiến mã hí vang, chân trước bị thương khuỵu gối, Dương Tùng như quả bầu, lăn từ trên lưng ngựa xuống, lăn đủ hai vòng, xui xẻo thế nào lại dừng ngay trước mặt Mạnh Thanh Hòa.

Xuất phát từ bản năng được huấn luyện trên chiến trường, không đợi Dương Tùng đứng dậy, Mạnh Thập Nhị Lang vung đao chém xuống, một nhát không trúng lại bổ thêm một nhát, võ lực không bằng Chu Năng, Thẩm Tuyên, nhưng lại đang đứng thẳng eo, cao hơn Dương Tùng đang nằm cong mình như con tôm rất nhiều, Dương Chỉ Huy cứ vậy, ôm hận nhắm mắt xuôi tay, đến chết cũng không nhìn rõ kẻ chém đầu mình là ai.

Đôi khi có những chuyện, không biết sẽ hạnh phúc hơn...

Dương Tùng chết trận, còn chết dưới đao của một tên Yên quân gầy còm, không tên tuổi, quân Hùng Huyện liều chết đang muốn nhào đến cứu chủ soái thấy vậy, bỗng chốc ngây người, Dương Tùng không còn, trận này còn đánh thế nào?

Sĩ khí của quân thủ thành lập tức rơi xuống đáy vực, nhưng ý chí chiến đấu của Yên quân lại tăng lên hai trăm phần trăm.

"Dương Tùng chết rồi, giết!"

Đao bổ xuống như chém dưa, chín nghìn quân thủ thành Hùng Huyện, toàn quân bị diệt, Yên quân thu được vô số lương thảo, hơn tám nghìn chiến mã.

Chu Năng nhảy xuống ngựa, nhìn Mạnh Thanh Hòa đã giết chết Dương Tùng, đấm mạnh vào vai Thẩm Tuyên: "Bảo sao ngươi lại nói năm mươi kỵ binh cũng không đổi, nếu người ở chỗ ta, ta cũng không muốn đổi!"

Thẩm Tuyên không nặng, không nhẹ trả lại cho Chu Năng một cú đấm, có thể thấy mối quan hệ của cả hai khá tốt.

Lúc này, Mạnh Thanh Hòa mới biết mình đã chém chết nhân vật chủ chốt, bỗng có cảm giác được bánh nhân thịt từ trên trời nện trúng.

Chưa nói đến việc tiếp tục thăng quan tiến chức, phần thưởng cũng sẽ không ít nhỉ?

Hùng Huyện bị hạ, Phan Trung vẫn không biết, đích thân dẫn đầu kỵ binh, hỏa tốc chạy về phía này. Hắn ta không ngờ Dương Tùng lại chết thảm như vậy, cũng không ngờ Hùng Huyện không thể trụ vững dù chỉ một đêm, càng không ngờ Yên quân sẽ mai phục trên đường hắn ta đến tiếp viện.

Vì vậy, sau Dương Tùng, Phan Trung ở cầu Nguyệt Dạng bị Yên quân tập kích, bắt sống.

Sau một hồi pháo kích, Yên quân ẩn nấp dưới cầu liên tiếp xông ra, chờ đợi gần một đêm dài, thằng nhãi họ Phan cuối cùng cũng đến!

Một trận chém giết, Phan Trung và viện binh hắn ta dẫn theo gặp bi kịch.

Phan Trung bị bắt, Mạo Châu đương nhiên không giữ được. Yên quân lại lần nữa đại thắng, uất ức trong lòng Yên Vương rốt cuộc cũng tan đi, hắn ở trên lưng ngựa, nhìn về hướng thành Chân Định, Trường Hưng Hầu, tiếp theo là ngươi!

Dù không ăn bánh đoàn viên, Trung thu này của Yên Vương cũng rất vui vẻ.

Kiến Văn đế ở Nam Kinh lại sầu bạc cả tóc.

Giám Sát Ngự Sử trong triều dường như cố tình chống đối ngài, mỉa mai ngài không hiếu thuận bằng Thế tử Yên Vương, lại dâng sớ can thiệp vào việc tước phiên Vương của ngài.

Tấu sớ không được hồi đáp, Ngự sử lấy "cương trực" làm tiêu chuẩn, trực tiếp nói thẳng trước mặt văn võ bá quan ngay lúc đang thượng triều!

Lấy Ngự Sử Khang Úc làm đầu, cả đám người phô bày tư thế không sợ cường quyền, mũi đối mũi với Tề Thái, Hoàng Tử Trừng và những người khác trong phe chủ trương tước phiên, lấy câu nói "làm người trước hết phải biết yêu thương bảo bọc thân thích, sau đó mới có thể yêu thương lê dân bách tính" làm điểm xuất phát, phát biểu ngôn luận như sau:

Phiên Vương đều là nhi tử của Hồng Vũ đế, thân huynh đệ của Chu Tiêu, thân phụ của Kiến Văn đế, thân phận tôn quý.

Nho sinh được Hoàng đế sủng ái, xúi giục Bệ hạ không màng tình thân, phế bỏ pháp lệnh của Thái Tổ Hoàng đế, tước đi đất phong của phiên Vương, đối xử tàn nhẫn với các hoàng thúc, thật sự không phải là hành vi tốt đẹp gì!

Hiện nay, Chu Vương, Đại Vương bị đày đi biên cương lao động cải tạo, Tề Vương bị giam cầm ở kinh thành, Dân Vương bị ném ra biển phơi nắng, phơi gió, Tương Vương bi thảm nhất, cả nhà đều chôn vùi trong biển lửa, Yên Vương dứt khoát khởi binh tạo phản, thiên hạ sẽ nói Yên Vương làm thần tử lại có dã tâm bất trung, nhưng danh tiếng của Hoàng đế, liệu sẽ hơn Yên Vương được điểm nào?

Nói đến đây, Khang Úc nghẹn ngào: "Thiên hạ tất sẽ nói: Cầm quyền bất lực, hoạ ắt tự tới. Là triều đình bức bách phiên Vương tạo phản!!"

"Vì đại nghiệp của Bệ hạ, nên thả Tề Vương, lập mộ hoàng thất, phong tang cho Tương Vương, trả lại đất phong cho Chu Vương, Đại Vương, Dân Vương, nghênh đón Sở Vương, Thục Vương vào Kinh Thành, để cho bọn họ sai các Thế tử viết thư khuyên nhủ Yên Vương, hai bên cùng buông vũ khí, lấy tình cảm thân nhân đối đãi, thiên hạ không thể vui mừng hơn!"

Nói tóm lại, thả Tề Vương, khôi phục chức tước cho các phiên Vương bị phế, xây mộ cho Tương Vương, sau đó mời Sở Vương, Thục Vương làm người hòa giải khuyên nhủ Yên Vương bãi binh, triều đình từ nay không nhắc đến việc tước phiên nữa, Hoàng đế và phiên Vương đều là người một nhà, ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt!

Khang Úc quỳ rạp trên mặt đất, vừa gọi Bệ hạ, vừa khóc không thành tiếng, đúng là khiến người khác nhìn khó mà cầm lòng được...

Người hiểu chuyện thì biết Khang Úc đang dâng tấu sớ, người không biết còn tưởng Kiến Văn đế sắp quy tiên đến nơi...

Tả Hữu Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện cúi đầu im lặng, đứng trong hàng ngũ quần thần, ẩn mình, không nói một lời.

Ngự Sử dâng sớ đúng là khiến người khác không có cách đối phó, nhảy ra nói thẳng thì thực sự... nói không lại, chẳng lẽ phải lôi về đánh? Đương nhiên không thể, bọn họ cứ yên tâm đứng xem kịch là được.

Kiến Văn đế đầu bốc khói, tay chỉ vào Khang Úc run run, nhận bổng lộc ngài phát, không làm việc cho ngài thì thôi đi, còn chỉ vào mũi ngài mà mắng?!

Nhưng Kiến Văn đế không phải Yên Vương, Yên Vương có thể bẻ đầu Đỗ Kỳ răng rắc, Kiến Văn đế ngay cả việc đánh Khang Úc một trận cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Khang Úc khóc càng hăng, Kiến Văn đế tức đến mức trước mắt biến thành màu đen, dứt khoát phất tay áo, bãi triều!

Chọc không nổi thì Trẫm trốn là được chứ gì, còn Khang Úc đang nằm sấp trong điện kêu gào kia, muốn khóc thì cứ khóc đi!

Sự thật chứng minh, Kiến Văn đế không hổ là tôn tử của Hồng Vũ đế, ý chí dần biến đen, không thấy ngày quay đầu, chính ngài cũng không nhận ra...

Ngày hôm sau, Khang Úc lại dâng tấu sớ, Kiến Văn đế liền ra lệnh cho Liêu Vương và Ninh Vương vào Kinh.

Liêu Vương không nói hai lời, lập tức thu dọn hành lý. Ninh Vương lại lấy cớ thân thể không khỏe, chính là ý tứ, không muốn nhúc nhích. Kiến Văn đế cũng không nói nhiều, lập tức gọt đi cánh quân hộ vệ của Ninh Vương.

Lệnh này ban ra, Yên Vương cao hứng đến mức vỗ đùi đôm đốp, đúng là nghĩ cái gì thì tới cái đó, Yên Vương đang lo không có người cùng hắn tạo phản, chất nhi ngoan đã ngay lập tức giúp hắn giải quyết vấn đề.

Đạo Diễn rưng rưng, chắp tay trước ngực, A Di Đà Phật, Hoàng đế quả thật là một người tốt.

Mạnh Thanh Hòa là từ trong miệng Thẩm Tuyên biết được tin tức, ý niệm duy nhất là, thật sự sẽ có người rận nhiều quá không ngứa, nợ nhiều quá nên không lo nữa ư? Kiến Văn đế có phải cảm thấy Yên Vương tạo phản có hơi hời hợt, muốn thúc giục Ninh Vương cũng phải phản, người đông chút, mới náo nhiệt?

Nghe nói đầu của Kiến Văn đế rất đặc biệt, chẳng lẽ thật sự bị đá đập?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro