Chương 52: Mạnh Thanh Hoà kinh hãi
Chương 52: Mạnh Thanh Hoà kinh hãi
Đại quân triều đình xuất phát không lâu, tin tức liền truyền đến tai Yên Vương. Bao gồm thống soái, tướng lĩnh, nhân số, thậm chí cả câu nói của Kiến Văn đế khi tiễn đại quân xuất chinh, đều được viết rõ ràng trên giấy, đưa đến trước mặt Yên Vương.
"Trong một nhà, rơi vào tình cảnh đao thương lưỡng đoạn, là thế cục không ai mong muốn, cực kỳ không may mắn. Nay nhị vị tướng sĩ thay mặt Trẫm đối đầu với Yên Vương, giao tranh lần này, chớ để Trẫm mang tiếng giết hại thân nhân."
Nhìn thấy lời này, Yên Vương liền tặng cho Chu Doãn Văn nụ cười lạnh như mùa đông nơi biên ải.
Chất nhi của hắn, đọc sách đến ngốc rồi, tự cho mình thông minh, quả thực ngu xuẩn đến cực điểm. Phụ thân Chu Doãn Văn không kịp dạy dỗ ngài thì đã bất hạnh qua đời, người làm thúc thúc như Yên Vương sẽ thay mặt dạy dỗ, đã làm kỹ nữ thì đừng mong lập đền thờ, muốn chiếm tiện nghi ắt phải trả giá!
Lập tức phái người đến Nam Kinh, cùng người đưa tin bí mật liên lạc, dặn dò lúc nào cũng phải để ý đến động thái của triều đình.
Từ khi Yên Vương khởi binh, tai mắt triều đình trong thành Bắc Bình gần như bị giết sạch, còn sống sót, đa số đều quay sang, đầu quân cho Yên Vương, trở thành phản tặc.
Yên Vương phi biết lập trường của huynh trưởng, không còn viết thư về Nam Kinh nữa. Ngụy quốc công Từ Huy Tổ cũng không nắm được bất cứ tình hình nào ở Bắc Bình. Trong thời gian ngắn, Kiến Văn đế rất khó biết được động thái của Yên Vương.
Yên Vương thì hoàn toàn ngược lại, triều đình chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì, đều sẽ có hoạn quan bên cạnh Kiến Văn đế nghĩ cách đưa tin. Thêm vào Từ Tăng Thọ ở bên ngoài hỗ trợ, người đưa thư ra vào Nam Kinh ít khi bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Kiến Văn đế từ đầu đến cuối đều chẳng hay biết gì. Cho dù biết, ngài cũng không có biện pháp tốt để xử lý. Yên Vương có thể dứt khoát hạ đao với Trưởng Sử Vương phủ, còn Kiến Văn đế phải làm sao đây? Bảo ngài giết sạch tất cả hoạn quan trong cung cấm sao?
Hoạn quan nội cung, nữ quan, cung nữ, nhóm người này tạo thành mạng lưới quan hệ rộng lớn, không thua kém gì quan viên Lục Bộ của triều đình.
Yên Vương trải lưới rộng để kết giao hoạn quan, so với Kiến Văn Đế chỉ đi theo con đường đánh lẻ, cài cắm từng con tốt thí, cao minh hơn không chỉ một chút.
Lúc này, Yên Vương đang đóng quân ở Hoài Lai, nhận được tin tức đại quân triều đình xuất phát, ngay lập tức ra lệnh cho thuộc hạ là Trương Ngọc, Chu Năng, Khâu Phúc cùng lúc dẫn quân, tăng tốc độ quét sạch Vĩnh Bình, các vùng ven sông Loan Hà và những nơi khác, nhất định phải xây dựng một tuyến phòng thủ vững chắc trước khi đại quân triều đình tiếp cận. Sau đó gửi mật thư cho Trần Hanh, người vừa đóng quân ở Đại Ninh cách đây không lâu, dùng tình cảm và lý lẽ phá vỡ phòng tuyến của Trần Hanh, từng câu chữ đều châm ngòi mối quan hệ của y với Đô Chỉ Huy Đại Ninh là Bặc Vạn, đồng thời hứa hẹn, nếu Trần Hanh dẫn quân đến hàng, nhất định sẽ quét dọn giường chiếu nghênh đón.
Thái độ nhiệt tình, chân thành này khiến Trần Hanh vô cùng cảm động, nhanh chóng sai người hồi âm, báo cho Chu Đệ biết tin, quân đội Đại Ninh sắp xuất phát ra khỏi Tùng Đình Quan, qua Sa Hà, tấn công Tuân Hóa.
Yên Vương mừng rỡ, đích thân chấp bút, lại viết một phong thư đầy tình nghĩa, phái mật thám thâm nhập Đại Ninh, đồng thời ra lệnh cho Hà Thọ, người vừa biểu hiện không tốt trong trận chiến đoạt Cửu Môn Bắc Bình, dẫn theo năm trăm kỵ binh và một nghìn năm trăm bộ binh, giả vờ tấn công Đại Ninh, làm theo kế hoạch, phối hợp với Trần Hanh, bắt sống Đô Chỉ Huy Đại Ninh Bặc Vạn.
Sắp xếp xong mọi việc, cuối tháng bảy, Yên Vương quay về Bắc Bình.
Đại quân triều đình sắp đến, hắn muốn đích thân tiếp đón Trường Hưng Hầu Cảnh Bình Văn được Kiến Văn đế uỷ thác kỳ vọng kia.
Liệu lão tướng từng trải qua trăm trận chiến sẽ giành được thắng lợi? Chưa chắc!
Chu Đệ sẽ dùng thực tế, dạy cho chất nhi ngoan một bài học, chiến tranh không đơn giản như những gì được viết trong sách.
Trong thành Bắc Bình, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại cùng theo Yên Vương xuất chinh, phần lớn chính sự Bắc Bình và mọi việc trong Yên Vương phủ đều do Thế tử Chu Cao Sí quyết định. Bố Chính Sứ Bắc Bình Trương Bỉnh bị Yên Vương răng rắc bẻ đầu, người thay thế chức vụ của Trương Bỉnh là Tham Nghị Bố Chính Ty Lý Hữu Trực. Lý Tham Nghị cùng với Kỷ Thiện Kim Trung của Yên Vương phủ đóng góp kiến nghị cho Chu Cao Sí, nói có thể nhân cơ hội Yên Vương về Bắc Bình để thu nạp lòng dân.
"Ngày Vương gia trở về, Thế tử nên đích thân ra đón. Đại quân của Vương gia vào thành, bách tính nhất định sẽ hoan nghênh, lòng dân mới có thể yên ổn."
"Lý Tham Nghị nói rất đúng." Chu Cao Sí trong khoảng thời gian này lại gầy đi không ít, ngũ quan trở nên sáng sủa, đường nét sâu sắc, tướng mạo cực kỳ giống Yên Vương. Chỉ là trên mặt thường xuyên nở nụ cười, thần thái cũng lộ vẻ ôn hòa, khiến cho quan thuộc trong phủ cảm thấy như được tắm trong gió xuân.
Nghĩ đến Yên Vương, lại nhìn Thế tử, không khỏi sẽ cảm thấy khó hiểu, không nhìn tướng mạo, chỉ xét về tính cách, quả thực là hoàn toàn trái ngược!
Tiễn Lý Hữu Trực và Kim Trung đi, Chu Cao Sí sờ bụng, lập tức gọi người mang trà nước điểm tâm lên. Cả ngày đều bận rộn chính sự, không được nghỉ ngơi, vừa mệt mỏi vừa đói, đang định ăn chút gì đó, Lý Hữu Trực và Kim Trung lại tìm đến.
Nói chuyện chính sự, tuyệt đối không thể qua loa, có Kỷ Thiện Vương phủ lúc nào cũng nhìn chòng chọc bên cạnh, không thể giống như thường ngày, muốn ăn thì ăn, quả thực là tra tấn chết Chu Cao Sí...
Nghĩ đến Kỷ Thiện Vương phủ, không khỏi nhớ đến Giáo thụ đã treo cổ tự vẫn trước đó. Chu Cao Sí từ tám tuổi đã theo Dư Giáo thụ học tập lễ nghĩa Nho gia, đối với Dư Giáo thụ vô cùng kính trọng, không ngờ Dư Giáo thụ lại đầu quân cho Kiến Văn đế.
Lập trường khác nhau, Chu Cao Sí không tiện nói thêm gì về cái chết của Dư Giáo thụ, chỉ khi phụ Vương muốn truy cứu gia quyến của Dư Giáo thụ, hắn ta mới khuyên nhủ đôi câu, bảo toàn tính mạng của bọn họ, coi như là đã hết tình nghĩa sư đồ.
Bụng Chu Cao Sí bắt đầu đánh trống, Vương An thúc giục tiểu hoạn quan đi lấy điểm tâm: "Nhanh lên, Thế tử đang đợi đấy!"
Cẩn thận nghe động tĩnh bên phía Chu Cao Sí, thấy Thế tử lại đang thở dài, cũng không biết làm sao để khuyên nhủ vài câu. Chu Cao Sí tính cách nhân hậu, rất hiếm khi trách phạt kẻ hầu người hạ bên cạnh, nhưng cũng tuyệt đối không thể phạm vào điều kiêng kỵ của hắn ta. Chưa làm rõ Thế tử lo lắng chính sự hay lo lắng chuyện khác, Vương An không dám tuỳ tiện mở miệng.
Từ khi Yên Vương xuất chinh, Yên Vương phi lo lắng cho Yên Vương và hai nhi tử khác, không khỏi có chút sơ suất với Thế tử. Thế tử phi xuất thân không cao, cũng khó tâm sự được vài câu với Thế tử.
Thế tử cả ngày bận rộn chính sự, trong lòng có chuyện, cũng không có ai để giải tỏa, nhìn xem những ngày này gầy đi nhiều bao nhiêu, ôi~~~
Vương An càng nghĩ càng thấy chua xót, không nhịn được lau nước mắt. Vừa lau vừa liếc nhìn, Thế tử có nhìn thấy không? Nhìn thấy rồi đúng chứ? Vậy thì Vương An phải khóc thêm một lúc nữa.
Làm hoạn quan, nhất định phải để cho cấp trên cảm nhận được sự ấm áp, cảm nhận được sự tri kỷ, mới có tiền đồ sáng lạn. Đây là chút tuyệt chiêu mà Vương An đã được Mạnh Thiêm Sự rỉ tai vào sáng nào đó, khi cả hai đang giao lưu trao đổi học thuật với nhau.
Bây giờ lấy ra dùng, mới thấy rất hữu ích.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Chu Cao Sí liền gọi người: "Vương An, vào đây."
Vương An lau nước mắt, siết chặt nắm đấm, quyết tâm ngày nào đó phải tìm Mạnh Thiêm Sự trao đổi, học hỏi thêm một phen.
Ngày Yên Vương về Bắc Bình, Chu Cao Sí dẫn đầu quan viên trong thành ra nghênh đón. Bách tính Bắc Bình và các huyện lân cận cũng đổ xô ra đường, kiễng chân mong ngóng.
Xa xa, một đội kỵ binh mặc chiến giáp đỏ son xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Yên Vương dẫn đầu, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại không đi theo cạnh hắn, mà cưỡi ngựa cùng một chỗ với các tướng lĩnh như Thẩm Tuyên.
Kỷ luật trong quân nghiêm minh, sau một thời gian chinh chiến, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại tính tình vẫn nóng nảy, nhưng hành sự lại trở nên cẩn trọng hơn trước rất nhiều.
Sau kỵ binh, bộ binh mặc chiến giáp uyên ương như một con rồng dài, cờ xí phấp phới, giáo mác san sát, mỗi bước hành quân đều mang theo sát khí lẫm liệt, trong không khí như có mùi máu tanh lan tỏa.
Đợi khi Yên Vương đến gần, Chu Cao Sí lập tức tiến lên vài bước, hành đại lễ với Yên Vương: "Nhi tử cung nghênh phụ Vương khải hoàn!"
Các quan viên phía sau Chu Cao Sí cũng đồng thời hành đại lễ bái kiến: "Cung nghênh Vương gia khải hoàn!"
Chu Đệ cười lớn ba tiếng, nhảy xuống ngựa, đỡ Chu Cao Sí dậy, nói: "Con ta làm rất tốt."
Sau đó ra hiệu cho mọi người đứng dậy: "Trong khoảng thời gian Cô xuất chinh, đã làm phiền chư vị rồi."
"Vương gia quá khen, thần không dám!"
"Fan cứng" đã được sắp xếp trước trong đám đông vây xem nhân cơ hội dẫn đầu hô to, cung nghênh Vương gia khải hoàn, Vương gia thiên tuế!
Tiếng hô đã kéo theo càng nhiều người hoà âm, từ một đến mười, rồi đến trăm, thậm chí cả ngàn, trong nháy mắt vang vọng khắp Bắc Bình!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thần sắc Yên Vương không giấu được sự kích động. Chu Cao Sí nhân cơ hội nói: "Mời phụ Vương lên ngựa, Cao Sí sẽ vì phụ Vương, dắt ngựa vào thành."
Nét ngạc nhiên nhanh chóng bị nụ cười lớn che giấu, Yên Vương lại nói: "Con ta rất tốt, rất tốt!"
Chu Cao Hú và Chu Cao Toại nhìn Chu Cao Sí đang dắt ngựa đi phía trước, thần sắc hơi thay đổi, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Mạnh Thanh Hòa với tư cách là Chỉ Huy Thiêm Sự của Yến Sơn Vệ, cho dù không phải kỵ binh, cũng có thể cưỡi ngựa vào thành. Hắn cưỡi ngựa đi sau Thẩm Tuyên, ở giữa bầu không khí như vậy, nhìn xuống đám đông đang hô hào, trong lòng cũng không khỏi kích động.
Giết một người là giặc, giết vạn người thành anh hùng, chẳng trách ai nấy đều muốn tranh nhau làm Hoàng đế.
Trong lúc kích động, lại nhớ đến sự thảm khốc và giết chóc máu tanh ở thành Bắc Bình và dưới chân thành Hoài Lai.
Một tướng công thành vạn cốt khô, con đường Đế Vương, bắt buộc phải lấy máu tươi và sinh mệnh của hàng trăm, hàng vạn người để lót đường.
Chu Nguyên Chương giẫm lên thi thể của kẻ thù, lên ngôi Cửu Ngũ Chí Tôn, Chu Đệ cũng sẽ như vậy.
Chu Doãn Văn không làm được, nên vận mệnh đã định, ngài bắt buộc phải nhường ngai vàng lại cho hoàng thúc.
Mạnh Thanh Hải đứng trong đám đông, nhìn đội quân vừa vào thành đi ngang qua, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Từ xa, hắn ta đã ngờ ngợ, hắn ta dường như nhìn thấy Thập Nhị Lang, muốn tiến đến xem cho rõ hơn, nhưng bị đám đông chen lấn cản lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn vị võ quan áo xanh đó cưỡi ngựa đi xa.
Thật sự là Thập Nhị Lang?
Mạnh Thanh Hải không thể xác nhận, hoặc nên nói, hắn ta không muốn xác nhận. Nếu thật sự là Thập Nhị Lang, hắn ta phải làm sao đây?
Đi con đường khoa cử không thành, muốn thông qua Vương phủ để thăng tiến, nhưng lại không có được thư giới thiệu của Đại Lệnh.
"Người có phẩm hạnh như ngươi, không thể dùng được."
Một câu nói, đã khiến Mạnh Thanh Hải trở thành bụi đất mà ai cũng muốn phẩy rớt, chỉ có thể nhìn đám người Đỗ Kỳ, Lưu Cấn cầm thư giới thiệu bước vào Vương phủ.
Nghe nói, bọn họ được Thế tử đích thân triệu kiến, ngoài việc được ở lại Vương phủ, còn được Bố Chính Sứ Ty và Ấn Sát Sứ Ty Bắc Bình đích thân dạy bảo. Thậm chí, Thế tử còn hứa hẹn, nếu biểu hiện tốt, sẽ báo cho Vương gia, để bọn họ chính thức nhập quan.
Nhìn những đồng môn ngày xưa cùng hắn ta hăng hái trên con đường khoa cử, Mạnh Thanh Hải chỉ có thể tự mình nếm trải mùi vị bị sự ghen tức và phẫn nộ gặm nhấm ngũ tạng.
Mạnh Thanh Hải không cam tâm, nhưng lại không có cách nào. Không có thư giới thiệu của Huyện Lệnh, ngay cả cổng lớn Vương phủ, hắn ta cũng không vào được, ở lại trong huyện học cũng chỉ làm trò cười cho người khác. Giáo dụ huyện học đã tỏ thái độ ghét bỏ Mạnh Thanh Hải vô cùng rõ ràng, Huấn đạo cũng vì vậy mà dần thay đổi cái nhìn về hắn ta....
Mạnh Thanh Hải không còn cách nào, dự định mấy ngày sắp tới sẽ về quê, suy nghĩ biện pháp khác, không ngờ lại gặp phải đội quân của Yên Vương khải hoàn trở về. Nhìn thấy Mạnh Thanh Hòa trong đội ngũ vào thành, càng khiến hắn ta kinh ngạc hơn.
Hùng tâm tráng chí và bao nhiêu lời lẽ khoa trương ngày xưa, trong khoảnh khắc này, đều hoá thành trò cười.
Địa vị, quyền lực, tài phú, những thứ Mạnh Thanh Hải khao khát cũng giống như Mạnh Thanh Hòa, nhưng mong muốn và hiện thực lại cách xa nhau đến vậy.
Mạnh Thanh Hải thất hồn lạc phách ra khỏi thành, đi trên đường, vẻ mặt đan xen giữa không cam lòng và hoang mang.
Mạnh Thanh Hòa không biết hắn đã vô tình đả kích sâu sắc đến hùng tâm tráng chí của đường ca Mạnh Thanh Hải, vừa theo Yên Vương trở về phủ, hắn đã bị hoạn quan Vương An bên cạnh Chu Cao Sí gọi lại, đưa đến gian phòng thứ ba bên trái hành lang phía tây của điện Cố Tâm: "Mạnh Thiêm Sự, Thế tử dặn dò, hôm nay ngài nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai làm việc lại là được."
Lãnh đạo cho nghỉ phép không trừ lương, ngay cả ăn ở cũng được sắp xếp sẵn, chuyện tốt như vậy, ai cự tuyệt thì chính là kẻ ngốc.
Mạnh Thanh Hòa tiễn Vương An đi, quay người đẩy cửa phòng, đi vào.
Trong phòng được bố trí một tấm bình phong lớn ngăn làm hai gian, gian ngoài có một bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ, trên bàn đã được bày biện sẵn giấy mực bút nghiên, sau bàn là giá sách gỗ, nhưng trên đó hiện đang trống rỗng.
Mặt đất lát gạch đá, rõ ràng đã được quét dọn, trơn bóng, sạch sẽ.
Đi vòng qua bình phong, gian trong là giường ngủ và bàn tròn, trên bàn bày sẵn trà nước, còn có hai đĩa điểm tâm.
Hai mắt Mạnh Thanh Hòa lập tức loé sáng, suốt dọc đường hành quân, ngoài nửa cái bánh bột ngô, còn lại thì hắn vẫn chưa có gì bỏ bụng.
Trà nước vẫn đang nóng, điểm tâm không tinh xảo lắm, nhưng hương vị thực sự không tệ.
Ăn hết một đĩa, đang định động đến đĩa còn lại, bên ngoài đột nhiên có người gọi lớn: "Mạnh Thiêm Sự đã nghỉ ngơi chưa?"
Mạnh Thanh Hòa suýt thì nghẹn, vội vàng uống một ngụm trà, lau miệng, đi ra ngoài, thấy Vương An lại dẫn theo hai tiểu hoạn quan, mang theo hai hộp thức ăn lớn đứng trước cửa.
"Vương phi tổ chức gia yến, đây là Thế tử dặn dò đưa sang cho Mạnh Thiêm Sự."
"Đa tạ..."
Chưa kịp để Mạnh Thanh Hòa nói hết lời, dưới hành lang lại có một nhóm người đi tới, dẫn đầu là Vương Toàn, Vương Thính Sự hầu hạ bên cạnh Chu Cao Hú.
Vương An và Vương Toàn nhìn nhau, đều sửng sốt, lại nhìn hộp thức ăn đối phương đang cầm, trong nháy mắt đã hiểu ra.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, chưa đầy một khắc sau, Chu Cao Toại cũng sai người mang thức ăn đến, ngay cả Yên Vương cũng góp vui, có công sẽ ban thưởng, những bề tôi có đóng góp lớn như Mạnh Thanh Hòa, tuy không thể tham dự gia yến, nhưng rượu và thức ăn ngon lại không thể thiếu.
Mở hộp thức ăn ra, mùi thơm ngào ngạt bay khắp phòng, hun cho Mạnh Thiêm Sự suýt cảm động rớt nước mắt...
Nhìn bốn đĩa thịt kho tàu, hơn hai mươi đĩa thức ăn mặn bày kín bàn, Mạnh Thập Nhị Lang lại thấy trong miệng đắng nghét. Đôi khi, nhân duyên quá vượng cũng không phải chuyện tốt.
Bốn phụ tử nhà này, chắc chắn đã lấy khẩu phần ăn và sở thích của bản thân làm tiêu chuẩn. Không nói những thứ khác, chỉ riêng mấy đĩa thịt kho tàu kia thôi, người bình thường cũng không sao chống đỡ được...
"Mạnh Thiêm Sự, đồ đã đưa đến, bọn ta xin phép trở về phục mệnh."
Vương An và những người khác trên mặt mỉm cười, nhưng nét cười lại không chạm đến đáy mắt.
Mạnh Thanh Hòa vội vàng ngăn cản bọn họ, không thể để mấy người Vương An quay về như vậy, nếu không, hắn nhất định sẽ gặp rắc rối.
"Vương Thính Sự, đợi đã." Mạnh Thanh Hòa gọi đám người Vương An lại, lớn tiếng nói, Vương gia nhất định rất quan tâm đến binh sĩ dưới quyền, Thế tử, Cao Dương Quận vương và Tam công tử cũng vì một mảnh hiếu tâm, lấy ý kiến của phụ thân làm chuẩn mực hành vi cao nhất, mới có thể đưa những món ăn ngon này đến đây. Mạnh Thanh Hoà hắn thay mặt các huynh đệ dưới quyền, đa tạ tấm lòng của Vương gia, nhất định sẽ vì Vương gia mà chết vân vân, mây mây,...
"Như vậy, còn phải làm phiền ba vị Thính Sự để lại vài người, giúp Mạnh mỗ mang những thứ này đến cho các huynh đệ trong quân."
Vương An và những người khác nhìn nhau, tài ăn nói của Mạnh Thiêm Sự này quả thực lợi hại, quy tất cả mọi thứ về lòng nhân ái của Vương gia, quan tâm, chăm sóc binh sĩ dưới quyền, ba huynh đệ Thế tử chỉ là nói theo tấm gương cao cả của phụ thân, ai cũng không thể bắt bẻ.
Nói hắn giảo hoạt?
Đúng là vô cùng giảo hoạt.
Nhưng Mạnh Thanh Hoà đã nói rõ ràng hắn trung thành với Vương gia, dám bắt lỗi trong lời nói của hắn, trừ khi không muốn sống nữa.
"Đã như vậy, bọn ta nhất định sẽ chuyển lời của Mạnh Thiêm Sự đến các vị chủ tử. Tiểu Thuận, ngươi ở lại."
Mấy người Vương An rời đi, Mạnh Thanh Hòa âm thầm lau mồ hôi, làm quan dưới trướng Yên Vương quả thực không dễ dàng. Đối phó với cả nhà hay lên cơn này, không phải ai cũng làm được.
"Mạnh mỗ ở đây làm phiền các vị."
Thấy Mạnh Thanh Hòa khách sáo như vậy, mấy tiểu hoạn quan liên tục nói không dám, cầm hộp thức ăn cùng Mạnh Thanh Hòa đi về phía điện Cố Tâm.
Một nhà Yên Vương đang quây quần bên bàn ăn, gia yến cũng phải chú trọng quy củ, chỉ có Vương phi và Thế tử mới được ngồi cùng bàn với Yên Vương. Yên Vương lên tiếng, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại mới được ngồi dưới Thế tử, nữ nhi và thê thiếp của Yên Vương còn không được phép tham dự.
Thẩm Tuyên cũng được Yên Vương triệu đến, cố tình sắp xếp y ngồi cạnh huynh đệ Chu Cao Sí.
"Huynh trưởng đã giao phó ngươi cho ta, ngươi phải nghe lời ta!"
Yên Vương cũng không xưng Cô hay Quả nhân, vỗ vai Thẩm Tuyên, nói: "Ngươi là hài tử tốt, gọi ta một tiếng thúc, ba nhi tử này của ta chính là huynh đệ của ngươi!"
Ba huynh đệ Chu Cao Sí vội vàng nâng ly rượu, Thẩm Tuyên cũng không từ chối, bốn chén rượu uống cạn, Yên Vương cười lớn: "Tốt!"
Rượu đến giữa chừng, Yên Vương một chút chuyện cũng không có, ba huynh đệ Chu Cao Sí lại có dấu hiệu nghiêng ngả, sắp không chống đỡ nổi, bọn họ bị đá đập đầu mới đi so tửu lượng với lão phụ thân, đây chính là tự mình chịu tội còn gì!
Thẩm Tuyên cũng dính vài phần men say, càng làm cho đôi mắt đen của y thêm sâu thẳm, ngũ quan như ngọc tạc.
Yên Vương không hài lòng ném chén rượu, trực tiếp nâng vò lên, Chu Cao Sí nhìn mà hồn vía lên mây, không dám làm như vậy, Chu Cao Hú muốn học theo, nhưng lại giống như Chu Cao Toại, suýt chút thì chui xuống gầm bàn.
Người duy nhất có thể chiến đấu tiếp chỉ còn lại Thẩm Tuyên.
"Được lắm!" Yên Vương thả vò rượu xuống: "Hồng Vũ năm thứ hai mươi ba, Cô đích thân dẫn quân viễn chinh sa mạc, lương thảo không đủ, dựa vào vài hớp rượu mạnh mà chống đỡ. Dẫn binh đánh giặc phải có tửu lượng, đây mới là nam tử hán!"
Yên Vương lại mở một vò rượu mới: "Phụ hoàng khai sáng thiên hạ này, Cô và huynh đệ thủ vững biên ải, giữ giang sơn cho Chu thị, sao có thể giao vào tay một tên nhãi ranh chỉ biết đọc sách! Cô không phục! Phụ hoàng trên trời có linh thì cứ nghe cho rõ! Cô không phục!"
Yên Vương ngửa cổ uống cạn, rượu mạnh theo khóe miệng chảy xuống, thấm ướt thường phục đỏ thẫm, kim long trên vai như đang gầm rú.
"Vương gia say rồi."
Yên Vương phi đứng dậy đỡ Yên Vương, lại sai hoạn quan dìu ba nhi tử xuống, Yên Vương vẫn còn la hét "Cô chưa say."
Vương phi dịu dàng cười, tay giơ lên hạ xuống, một cái tát vang dội vào gáy Yên Vương, tráng hán trước đó còn nhảy nhót la hét lập tức ngoan ngoãn im phăng phắc.
"Tuyên nhi cũng về nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Thẩm Tuyên đứng lên, hành lễ theo quy củ: "Cung tiễn Vương gia, Vương phi."
"Lúc ngươi mới sinh, ta còn bế ngươi." Yên Vương phi đỡ Yên Vương: "Hôm nay sao lại xa cách như vậy?"
Thẩm Tuyên im lặng, cúi đầu, không nói một lời.
Ai cũng biết Yên Vương không dễ chọc, nhưng thực tế, Yên Vương phi cũng không dễ chọc.
Trăng lên giữa trời, Mạnh Thanh Hòa nằm trên giường, mở mắt, trằn trọc không ngủ được.
Rời khỏi Bắc Bình, hắn từng nhờ người mang thư về nhà, vốn định đưa gia quyến đến nội thành, không ngờ Mạnh Vương thị hồi âm trong thư, nói như vậy không ổn, kiên quyết không chịu rời khỏi Mạnh gia thôn.
Hắn biết lo lắng của Mạnh Vương thị, lúc này dời cả nhà đi, không tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào. Nhưng trong nhà ngoài hắn ra không còn nam đinh nào khác, quân triều đình nhất định sẽ tấn công Bắc Bình, lúc đại quân quét qua, người trong tộc tự lo không xong, làm sao có thể giúp hắn quan tâm Mạnh Vương thị và những người trong nhà đây?
Không phải hắn thích nghĩ tiêu cực, nhưng việc gì cũng không thể chỉ nghĩ đến mặt tốt.
Đại quân triều đình chưa đến, nếu Mạnh Thanh Hoà dám nói Bắc Bình sẽ gặp nguy hiểm, tội danh nhiễu loạn quân tâm tuyệt đối không thể trốn thoát. Đừng nhìn hắn được Thế tử trọng dụng, nếu làm không khéo, sẽ quay ngược lại, trở thành bùa đòi mạng Mạnh Thanh Hoà.
Biết gia quyến sẽ gặp nguy hiểm nhưng không thể nói thẳng, loại cảm giác này thực sự quá khó chịu.
Tâm trạng bực bội khiến Mạnh Thanh Hòa khó an giấc, hắn nhất định phải nghĩ cách.
Không thể đón gia quyến đến, cũng phải tăng cường lực lượng phòng vệ cho Mạnh gia thôn, ít nhất khi đại quân triều đình quét qua, có thể tự bảo vệ mình.
Nhưng rốt cuộc hắn nên làm gì?
Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang đang ở bên phía Từ Trung, hắn thậm chí không có người để cùng bàn bạc. Hình ảnh Thẩm Tuyên đột nhiên lóe lên, Mạnh Thanh Hoà nhanh chóng lắc đầu, không được!
Đang mải nghĩ, mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, vang lên rất đều đặn.
Vào canh giờ này, lại có ai đến?
Chẳng lẽ Vương gia có lệnh?
Nghĩ đến đây, Mạnh Thanh Hòa vội vàng túm lấy áo ngoài, buộc đai lưng, chân bước nhanh, kéo mạnh cửa ra, người đứng trước mặt lại nằm ngoài dự đoán.
"Thẩm Chỉ Huy?"
Thẩm Tuyên lẳng lặng đứng đó, dáng người thon dài, con ngươi đen sâu không thấy đáy, cánh môi như tụ huyết, mang theo hơi rượu thoang thoảng.
Bàn tay trắng như ngọc duỗi ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Mạnh Thanh Hòa, hơi ấm từ lòng bàn tay thấm qua lớp vải mỏng manh, có chút nóng đến phỏng người.
Chuyện gì thế này?
Uống say đi nhầm cửa sao?
Chưa kịp để Mạnh Thanh Hòa mở miệng hỏi, Thẩm Tuyên đột nhiên cúi người, một mảnh ôn nhuận lướt qua gò má Mạnh Thanh Hòa, mùi hương lạnh lẽo quen thuộc pha chút hơi rượu, bao lấy toàn thân hắn.
Cứng ngắc quay đầu, gần như có thể nghe thấy từ cổ phát ra mấy tiếng răng rắc.
Đối diện với cặp mắt đang nhiễm mấy phần sắc thái khác thường của người nọ, Mạnh Thập Nhị Lang không có sự vui mừng khi niềm ao ước bấy lâu được toại nguyện, chỉ có kinh hãi.
Hắn đang mơ, hay thế giới này lại trở nên huyền ảo vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro