Chương 46: Đến Kinh Thành
Chương 46: Đến Kinh Thành
Là tướng lĩnh khai quốc của Đại Minh, hảo chiến hữu của Hồng Vũ đế, Từ Đạt không chỉ được phong làm Ngụy Quốc Công, còn được ban cho quyền khai thác quặng thiết chỉ thuộc về Khai Quốc Công Thần, sau khi chết được truy phong Trung Sơn Vương, người như vậy, chỉ có Thường Ngộ Xuân mới sánh ngang được.
Trong làn sóng giết hại công thần của Hồng Vũ đế, gia tộc Từ thị không sụp đổ, ngược lại ba đời đều là vương tước, con cháu đời sau trấn thủ Nam Kinh, có thể nói là cây cổ thụ xanh tươi hiếm có của Đại Minh, gia tộc huân quý bao đời.
Vào thời Hồng Vũ, Từ Đạt nhiều lần xuất chinh ra ngoài biên ải, Từ Huy Tổ từng đi Bắc Bình luyện binh, Chu Đệ cưới trưởng nữ của Từ Đạt, quan hệ với Từ thị luôn tốt đẹp. Mãi đến khi Kiến Văn đế lên ngôi, quyết tâm tước phiên, Từ Huy Tổ mới dần xa lánh Chu Đệ. Từ Tăng Thọ lại không như vậy, huynh đệ hai người thường xuyên xảy ra tranh chấp, lật bàn, ném ghế, thậm chí đánh một trận cũng không phải chuyện hiếm.
So với sự điềm đạm của Từ Huy Tổ, tính cách Từ Tăng Thọ có phần nóng nảy, Kiến Văn đế tin tưởng Từ Huy Tổ, nhưng lại nghi ngờ Từ Tăng Thọ, từng hỏi thẳng Từ Tăng Thọ liệu Chu Đệ có tạo phản không?
Từ Tăng Thọ rất lưu manh, nhún bả vai: "Yên Vương là thân vương, phú quý đã đến cực điểm, sao có thể tạo phản?"
Nếu tin lời này, Kiến Văn đế thực sự là một kẻ ngốc.
Nhưng Từ Tăng Thọ là đích tử của Từ Đạt, thân đệ của Từ Huy Tổ, cho dù biết hắn ta đang mở mắt nói xàm, Kiến Văn đế cũng không thể làm gì hắn ta.
Văn võ cả triều đang nhìn, tước phiên thì cũng thôi đi, đột nhiên ra tay với gia tộc huân quý bao đời, còn là dòng chính của phủ Ngụy Quốc Công, Hoàng đế rốt cuộc muốn làm gì? Tiếp tục sự nghiệp dang dở của Hồng Vũ đế, giết sạch Khai Quốc Công Thần?
Phần lớn huân quý đều lấy võ lập nghiệp, Kiến Văn đế trọng dụng văn thần, đàn áp võ thần, chuyện này đã không còn là bí mật, nhưng một khi không cẩn thận động đến dây thần kinh nhạy cảm nào đó của bọn họ, hậu quả sẽ vô cùng bất lợi.
Quanh Kiến Văn đế đa phần là những thư sinh như Tề Thái, Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhụ, nhưng cũng không thiếu người sáng suốt, ví dụ như Hàn Lâm Biên Soạn Dương Sĩ Kỳ, Hộ Bộ Thị Lang Hạ Nguyên Cát, đều từng bóng gió nhắc nhở Kiến Văn đế.
Hạ Nguyên Cát đảm nhiệm chức Phỏng Vấn Sứ, điều tra việc làm không hợp pháp của bách quan, trong thời gian hồi kinh đã từng dâng sớ tấu Kiến Văn đế, không thể tiếp tục để đám thư sinh bên cạnh nhảy nhót nữa, bây giờ không chỉ phiên Vương bất mãn, nếu như không tốt, thật sự có phiên Vương nào tạo phản, Hoàng đế tuy là chính thống, vẫn sẽ bị bách tính xa lánh.
Dương Sĩ Kỳ không trực tiếp dâng sớ, mà trong kỳ thi ở Văn Sử Quán, đã châm biếm chuyện này trong chính bài văn của mình, được Lại Bộ Thượng Thư khen thưởng, cho rằng chỉ để Dương Sĩ Kỳ làm Biên Soạn thì quá uổng phí tài năng, sau khi phê cho Dương Sĩ Kỳ là người đứng đầu, lập tức tấu xin hoàng đế thăng chức cho Dương Biên Soạn. Nhưng dù là Trương Thượng Thư hay Kiến Văn đế, đều chỉ thưởng thức văn chương của Dương Sĩ Kỳ, đối với nội dung trong bài lại không quá coi trọng.
Nếu Kiến Văn đế có thể thông suốt một chút, nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, có lẽ Vĩnh Lạc đế sẽ không chiếm được Nam Kinh vào năm Kiến Văn thứ tư.
Lúc này, Yên Vương đang âm mưu tạo phản, Kiến Văn đế thì vẫn cứ dứt khoát tước phiên, thúc thúc và chất nhi đều có toan tính riêng. Đối với văn võ cả triều mà nói, nên đứng về phe nào, nên ủng hộ ai, sẽ quyết định vận mệnh của cả gia quyến, thậm chí cả tộc thị, bắt buộc phải đi một bước xem hai bước, hành sự cẩn thận.
Từ Huy Tổ nghĩ rất xa, đã từng tính đến nhiều kết quả, Từ Tăng Thọ đa phần suy nghĩ từ tình thân và chiêm nghiệm từ chính bản thân hắn ta, điều này cũng đã định trước vận mệnh tương lai của hai huynh đệ sẽ rất khác biệt.
Từ Tăng Thọ hớn hở dắt ngoại tôn về phủ Ngụy Quốc Công, nhưng lại bị chặn ngay trước cổng, một gáo nước lạnh trực tiếp tạt vào đầu.
Từ Huy Tổ có lệnh, ngoại tôn có thể vào phủ, hộ vệ ư? Miễn bàn.
"Đại ca thật sự nói vậy sao?"
Nghe nói Từ Huy Tổ không cho hộ vệ vào phủ, sắc mặt Chu Cao Hú và Chu Cao Toại cũng khá khó coi.
"Ta đi nói chuyện với đại ca!"
Từ Tăng Thọ tức giận, rõ ràng trước đó đã thống nhất cả rồi, đại ca sao lại dở chứng nữa?
Không ngờ Chu Cao Hú lại kéo hắn ta lại.
"Cô có thể hiểu được hành động của Ngụy Quốc Công, cữu cữu không cần tức giận." Một bên là Ngụy Quốc Công, một bên là cữu cữu, miệng nói có thể hiểu được, nhưng từng câu từng chữ lại bộc lộ tâm tình thực sự của Chu Cao Hú.
"Nhưng..." Từ Tăng Thọ vẫn tức đến mức muốn giết người, đây là muốn làm cái gì? Ngoại tôn tốt xấu cũng là Quận vương, mang vài hộ vệ thì sao? phủ Quốc Công còn nuôi không nổi ư?
"Cữu cữu, huynh đệ Cô tiến kinh để tế bái Thái Tổ, trước khi đi phụ vương đã dặn dò, sau khi đến nơi phải nghe theo sắp xếp của cữu cữu. Ngụy Quốc Công đuổi hộ vệ về Vương phủ, ắt có suy tính của ngài ấy, Cô làm theo là được."
Nói xong, Chu Cao Hú quay người, gọi Mạnh Thanh Hòa, phân phó hắn dẫn người về Yên Vương phủ ở Kinh Thành: "Bẩm với Thế tử, Cô và tam đệ ở chỗ cữu cữu, mọi việc đều ổn thỏa, bảo Thế tử không cần lo lắng."
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Mạnh Thanh Hòa đáp ứng, sau đó lại nói: "Thói quen của Quận vương và Công tử, e là người trong phủ Ngụy Quốc Công không rõ lắm. Thuộc hạ to gan, đợi bẩm báo Thế tử xong, phái thêm vài hoạn quan và người hầu tay chân nhanh nhẹn qua phủ, liệu có được không?"
"Được!" Chưa đợi Chu Cao Hú gật đầu, Từ Tăng Thọ đã đồng ý trước.
Hộ vệ không cho vào, hoạn quan hầu hạ cũng định chặn ngoài cửa sao? Quả thực quá vô tình. Nói không hay, là định ngăn cách Chu Cao Hú, Chu Cao Toại cùng Thế tử sao?
Tiễn huynh đệ Chu Cao Hú theo Từ Tăng Thọ vào phủ, Mạnh Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn tấm biển "Đại Công Phường" treo trên cổng lớn của phủ Ngụy Quốc Công, sắc mặt bình tĩnh.
Cánh cổng lớn sơn son thiếp vàng đóng lại trước mặt, Mạnh Thập Nhị Lang cong môi, hắn có thể đoán được ý đồ của Từ Huy Tổ, không gì ngoài việc tránh cho huynh đệ Chu Cao Hú truyền tin ra ngoài, cũng là bày ra cho Hoàng đế thấy tấm lòng trung hậu của mình. Hậu thế có Nam Kinh Chiêm Viên tiếng tăm lừng lẫy, nhưng vườn hoa của Từ phủ còn vững chắc hơn, Khai Quốc Công Thần, một cổng lớn nhưng lại chia được cả hai đầu, lúc Yên Vương khởi binh Tĩnh Nan, rõ ràng biết đã đứng sai phe, nhưng vẫn kiên định không lay chuyển, Từ Huy Tổ, quả thực lợi hại.
"Bách Hộ, có phải về Vương phủ không?"
"Về chứ." Mạnh Thanh Hòa cài chặt trường đao bên hông, nói với Tả Tự Thừa Hồng Lư Tự đi theo: "Còn phải làm phiền Tự Thừa lần nữa."
Tả Tự Thừa Hồng Lư Tự chỉ là tòng Lục Phẩm, Mạnh Thanh Hòa là Bách Hộ, hàm chính Lục Phẩm, vốn không cần câu nệ khách khí. Nhưng phẩm cấp của quan văn và quan võ không thể so sánh như vậy, không thấy Ngôn Quan Thất Phẩm có thể chỉ vào mũi Đô Đốc Nhất Phẩm mắng chửi té tát sao?
Đây chính là quan trường Đại Minh, huống chi hiện tại tình huống đặc biệt, vẫn nên khách khí một chút thì hơn.
Thấy hộ vệ phái đi đều bị đuổi về, Chu Cao Sí có chút kinh ngạc, liền cho Tả Tự Thừa Hồng Lư Tự lui xuống, từ miệng Mạnh Thanh Hòa nghe được toàn bộ sự tình, thở dài một tiếng: "Ngụy Quốc Công cũng khó xử, thôi, Vương An."
"Có nô tài."
"Ngươi mang theo vài người đáng tin cậy đến phủ Ngụy Quốc Công. Trong thời gian ở Kinh Thành, ngươi hãy theo hầu bên cạnh Nhị đệ, Tam đệ."
"Nô tài tuân mệnh."
Vương An cúi người lui xuống, Thế tử đã ra lệnh, không muốn cũng không được. Cao Dương Quận vương và Tam Công tử đều không phải người dễ hầu hạ, phải tìm hai người hầu vừa nhẫn nại, vừa khôn khéo, nhất định phải chọn từ những người mang theo. Còn những kẻ trong Vương phủ ở Kinh Thành, đừng nói Thế tử, Vương An cũng không dám tin tưởng ai.
Vương An rời đi, Chu Cao Sí sai người mời Thẩm Tuyên, cố ý không nhắc đến Nghê Lượng đang cùng y phụ trách bảo vệ an toàn Vương phủ.
Thẩm Tuyên đến nơi, cửa phòng đóng lại, Chu Cao Sí nói với cả hai: "Lúc đến, phụ vương đã từng nói với ba huynh đệ Cô, chuyến đi này hung hiểm vạn phần, ở Kinh Thành nhất định phải cẩn thận lời nói và việc làm. Trên đường đi, người mà Cô có thể tin tưởng, ngoài hai đệ đệ, cũng chỉ còn hai người các ngươi."
Nghe được những lời này, ngay cả Mạnh Thanh Hòa cũng không khỏi cảm thấy xúc động.
IQ cao, EQ cũng đỉnh, làm người khiêm tốn, rất thích chiêu hiền đãi sĩ, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ cũng không bao giờ hồ đồ, ngoại trừ điều kiện thân thể có hơi kém chút, gần như không còn gì để chê trách.
Nếu đổi thành người khác, con đường lật đổ Thái tử của Cao Dương Quận vương có lẽ sẽ không khó khăn như vậy.
Khả năng thành công, ít nhất cũng tăng thêm năm phần trăm.
Lúc Chu Cao Sí nói chuyện với Thẩm Tuyên, Mạnh Thanh Hòa vẫn luôn giữ im lặng.
Cho đến khi hai lão đại bàn về việc tăng cường bảo vệ Vương phủ, truyền tin ra ngoài phủ, quyết tâm lôi nội gián trong phủ ra ngoài sáng, trao đổi ý kiến, đưa ra sự sắp xếp hợp lý, mới đến lượt hắn mở miệng.
"Mạnh Bách Hộ có ý kiến gì không?"
"Bẩm Thế tử, ty chức chỉ có một đề nghị, có thể cung cấp cho Thế tử tham khảo."
"Mạnh Bách Hộ cứ nói."
"Liên quan đến ngày giỗ của Thái Tổ Hoàng đế..."
Ngoài cửa phòng, một cung nhân bưng khay trà đi từ hành lang đến, cách cửa phòng vài mét, bị hộ vệ chặn lại.
Cung nhân giả vờ tranh cãi vài câu, nhưng cũng không thể đến gần sương phòng.
Chờ nàng ta quay người rời đi, Chu Vinh lập tức sai người theo dõi cung nhân đó: "Cẩn thận chút, xem thử là ai an bài."
"Vâng."
Một binh tốt trông rất tầm thường đi theo, đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Thẩm Tuyên bước ra, Chu Vinh tiến lên nói nhỏ bên tai y: "Có một cung nhân khả nghi, thuộc hạ đã sai người theo dõi. Người được chúng ta bố trí cạnh Nghê Thiên Hộ báo cáo, không thấy bất thường."
"Tiếp tục bám sát."
"Vâng."
Chu Vinh nhận lệnh, Thẩm Tuyên quay đầu nhìn trong phòng, lại nói: "Lát nữa Mạnh Bách Hộ ra ngoài, bảo người đến gặp ta."
"Nếu Mạnh Bách Hộ hỏi?"
"Thay thuốc."
"Vâng." Chu Vinh đáp ứng, lập tức sửng sốt, thay thuốc?
Chuyện Mạnh Thanh Hòa bị thương y biết, còn đang thắc mắc hắn lấy đâu ra thuốc trị thương, hóa ra là Thiên Hộ cho? Thiên Hộ đã tốt bụng, đưa thuốc trị thương cho Mạnh Bách Hộ luôn không phải tốt hơn sao, cớ gì còn bắt người ta chạy thêm một chuyến?
Chu Bách Hộ lắc đầu, không thể hiểu nổi.
Ngày kế tiếp sau khi ba huynh đệ Chu Cao Hú đến Kinh Thành, người của Kiến Văn đế trong cung đã đến tận nơi thăm hỏi.
Thân phận người đến có phần đặc biệt, một là Hàn Lâm Học Sĩ Hoàng Tử Trừng, người còn lại là Tào Quốc Công Lý Cảnh Long.
Hai người được nghênh đón vào chính điện Yên Vương phủ, vài cung nhân dâng trà, tình cờ, Nghê Thiên Hộ cũng đang canh gác trong chính điện, nhìn thấy hai người, hành lễ theo quy củ, không lộ chút sơ hở nào.
Không lâu sau, Chu Cao Sí được hai tên hoạn quan dìu ra từ sau điện, nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta, Hoàng Tử Trừng và Lý Cảnh Long đều sửng sốt.
Thân mặc đạo bào, vẻ mặt tiều tụy, sau khi ngồi xuống, còn nghe thấy một tràng tiếng kêu ọt ọt trong bụng.
Dù là Lý Cảnh Long khôn khéo, lúc này cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hoàng Tử Trừng càng không nói nên lời.
Thế tử Yên Vương không phải thích đọc sách ư? Chưa từng nghe nói hắn ta thích tu đạo mà?
Chẳng lẽ công tác tình báo xảy ra vấn đề?
Chu Cao Sí nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho cả hai: "Không giấu hai vị, Cô đã quyết định, trước ngày giỗ của Thái Tổ, sẽ tu thân ăn chay, mỗi ngày tụng kinh, đồng thời chép kinh phật dâng lên trước linh cữu của Thái Tổ, cũng xem như tận hiếu với Thái Tổ."
"Thế tử đúng là bậc đại hiếu!"
Bất luận lập trường thế nào, với tư cách là người đọc sách, Hoàng Tử Trừng hết sức tán dương hành động của Chu Cao Sí.
Lý Cảnh Long thì thầm nghĩ trong lòng, Chu Cao Sí làm vậy có mục đích? Thật sự chỉ muốn hiếu đạo?
Thời gian tiếp theo, Hoàng Tử Trừng hoàn toàn quên mất mục đích thực sự Kiến Văn đế phái gã ta đến đây, bắt đầu cùng Chu Cao Sí bàn luận đạo lý nhân hiếu. Lý Cảnh Long không chen được lời nào, chỉ có thể ngồi một bên uống trà. Cung nhân dâng điểm tâm, hắn ta cầm lên, ngửi thấy khá thơm, cắn một miếng, quai hàm kêu răng rắc...
Che má, Lý Cảnh Long trừng mắt nhìn cung nhân dâng điểm tâm, thứ này là cái gì?
"Tào Quốc Công thứ lỗi, trong thời gian Cô ăn chay, bữa chính mỗi ngày đều là cao lương, ngoài ra còn có cháo kê, các món làm từ lúa mì, Cô sẽ không dùng. Không ăn đồ tanh, chỉ dùng rau củ, như vậy mới có thể tĩnh tâm dưỡng thân, chép kinh thư dâng lên tổ tiên, mới tỏ tròn đạo hiếu. Hơn nữa, những năm đầu, cuộc sống của Thái Tổ Hoàng đế nghèo khổ, hành động này cũng để nhắc nhở Cô không được quên nỗi khổ của tổ tiên, ghi nhớ khó khăn của bách tính."
Chu Cao Sí nói đến mức tràn ngập cảm xúc, Hoàng Tử Trừng cảm động suýt rơi nước mắt, Lý Cảnh Long lại ngắt vụn bánh cao lương cắn một miếng, khóe miệng giật giật.
Yên Vương là kẻ tàn nhẫn, trưởng tử của hắn cũng vậy!
Mỗi ngày ăn bánh cao lương, cháo kê, không có cá thịt, chỉ để lại rau xanh, còn phải tụng kinh, chép sách, truyền ra ngoài, e rằng tất cả những người đọc sách trong Kinh Thành đều vỗ tay ca ngợi.
Đạo hiếu nghĩa lớn hơn trời, có hành động này của Chu Cao Sí, Hoàng đế muốn trị tội hắn ta, cho dù chỉ là giam lỏng, cũng không moi ra được lý do.
Triều đình đang rầm rộ khôi phục Chu Đệ, dám động đến người đại hiếu như vậy, cho dù là Hoàng đế, cũng sẽ bị đám văn nhân phun đầy nước bọt vào mặt.
Đổi thành Hồng Vũ đế, hay thậm chí là Vĩnh Lạc đế, mặc kệ ngươi mắng hay ngươi phun, cứ tóm hết chém đầu là được. Nhưng trên ngai vàng là Kiến Văn đế, vị Hoàng đế hiếm hoi khiến người đọc sách có thể ngẩng cao đầu, ngài chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, quả đắng tự mình trồng, tự mình nếm.
Bước ra khỏi Vương phủ, Hoàng Tử Trừng vẫn không ngừng khen ngợi Chu Cao Sí, Lý Cảnh Long có ý muốn nhắc nhở một chút về lập trường hiện tại của gã ta, ai ngờ mới mở đầu đã bị chặn họng. Một tràng chi hồ giả dã, nói đến mức hai mắt Tào Quốc Công cũng xuất hiện mấy vòng nhang muỗi.
Hiếm khi tốt bụng một lần, lại nhận được đãi ngộ này.
Dứt khoát hất tay áo, mặc kệ, cứ theo gã ta! Chuyện không tốt cứ đổ lên người gã ta!
Trong Vương phủ, Chu Cao Sí cầm miếng bánh cao lương lên, từ từ cắn.
Mạnh Thanh Hòa từ tẩm điện đi ra: "Thế tử, thời tiết rất đẹp, vừa lúc tản bộ."
Tay cầm bánh của Chu Cao Sí khựng lại, xoa xoa bụng, nhìn chằm chằm bánh cao lương trong tay, ánh mắt thể hiện khao khát vô hình.
"Cô..."
"Thế tử, không tích nửa bước không đi được ngàn dặm."
"..."
"Thế tử, chẳng lẽ ngài không muốn một ngày có thể cưỡi ngựa, giương roi nơi sa mạc?"
"..."
"Thế tử, kiên trì, kiên trì chính là thắng lợi!"
Chu Cao Sí nghiến răng, đứng dậy: "Đi!"
Hoạn quan bên cạnh vội vàng tiến lên, nhưng bị Chu Cao Sí hất tay: "Mạnh Bách Hộ dìu Cô. Ngươi đến phủ Nguỵ Quốc Công, thông báo cho hai đệ đệ của Cô, từ hôm nay trở đi tất cả đều phải ăn chay, ăn bánh cao lương, cháo kê, mỗi ngày hai quả trứng, ba ngày mới được một bữa thịt cá, mỗi ngày không chép xong kinh thư không được ngủ!"
"Nô tài tuân mệnh."
Hoạn quan nhận lệnh rời đi, Mạnh Thanh Hòa lập tức tiến lên dìu Chu Cao Sí, chưa bước ra khỏi chính điện, mồ hôi đã chảy nhiều hơn cả Thế tử Điện hạ.
Chu Cao Sí cười nói: "Mạnh Bách Hộ, như thế này, xem ra Cô và ngươi đều có thể cường thân kiện thể, rất tốt!"
Mạnh Thập Nhị Lang nghiến răng, quả nhiên là nhi tử của Vĩnh Lạc đế, tôn tử của Hồng Vũ đế!
Phủ Nguỵ Quốc Công, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại vừa so tài với Từ Tăng Thọ trên thao trường, người đầy mồ hôi, bụng kêu ầm ầm.
Sau khi rửa mặt, mỗi người cầm nửa con gà ngồi vào bàn ăn ngấu nghiến, bất ngờ nghe được người của Chu Cao Sí đến truyền lời, từ hôm nay bắt đầu ăn chay, chép kinh, hai người nhất thời có cảm giác như bị sét đánh trúng!
Thế tử muốn làm gì? Hắn ta không ăn thịt, người khác cũng không được ăn?
Từ Huy Tổ biết được chuyện này, ngồi một mình suy ngẫm rất lâu.
Bên cạnh Thế tử có cao nhân nào? Lại có thể nghĩ ra được kế sách này?
Không quá ba ngày, hành động hiếu thảo của ba huynh đệ Chu Cao Sí đã lan truyền khắp Kinh Thành, ngay cả những người chủ trương tước phiên Vương cũng khen ngợi Thế tử chất phác, nhân hậu.
Hàn Lâm Thị Giảng Phương Hiếu Nhụ, ở trước mặt Kiến Văn đế khen ngợi Chu Cao Sí đủ loại nhân hậu, đủ loại hiếu thuận, đủ loại tốt. Y vừa tỏ thái độ, người đọc sách trong Kinh Thành đều nhất trí đồng lòng khen ngợi, ngay cả Cao Dương Quận vương mang tiếng kiêu ngạo ngang ngược, danh tiếng cũng thơm hơn nhiều.
Khi Mạnh Thanh Hòa đề xuất, Chu Cao Sí đã dự đoán được sẽ có kết quả như vậy, chỉ không ngờ ảnh hưởng lại lớn đến mức này. Chu Cao Hú và Chu Cao Toại chấn động hơn hẳn, thấy thái độ của Từ Huy Tổ đối với hai huynh đệ đều thay đổi nghiêng trời lệch đất, hai huynh đệ cầm đũa bưng bát, bánh cao lương, cháo kê, thêm chút dưa muối, nói thật, cũng khá vừa miệng.
Vì ba huynh đệ Chu Cao Sí gây ra náo động rất lớn, các phiên Vương vừa vào kinh cũng nhao nhao tỏ vẻ muốn vì lão phụ thân đã khuất, ăn chay, chép kinh phật!
Với tư cách là hoàng đế, Kiến Văn đế không thể đứng ngoài cuộc, dứt khoát nghiến răng, thu dọn hành lý chuyển đến Điện Vũ Anh bên ngoài Hữu Thuận Môn, ăn chay niệm phật!
Hồng Vũ đế dưới suối vàng, nếu biết được chuyện này, không rõ sẽ cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của con cháu, hay sẽ vì mục đích không thuần khiết của bọn họ mà đội mồ sống dậy?
Cái này... Chỉ có trời biết.
Ngoài Kinh Thành, Bố Chính Sứ Bắc Bình Trương Bỉnh và Phỏng Vấn Sứ Bạo Chiêu liên tiếp truyền tin mật về kinh, Yên Vương quả thực bệnh nặng khó chữa, sở dĩ luôn phải canh giữ nghiêm ngặt, đề phòng tin tức tiết lộ, hoàn toàn là do tình trạng bệnh của Yên Vương khá đặc biệt.
Không chỉ bệnh cũ chưa khỏi, còn xuất hiện bệnh mới.
Ngôn ngữ học thuật gọi là bệnh tâm thần theo chu kỳ.
Nói đơn giản theo thời đại này thì chính là, điên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro