Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Quần ẩu trước Yên Vương phủ!

Chương 41: Quần ẩu trước Yên Vương phủ!

Phủ Bắc Bình là nơi ở của phần lớn hậu duệ triều Nguyên, sau khi Vĩnh Lạc đế dời Đô, đổi Bắc Bình thành Bắc Kinh, nơi đây mới chính thức trở thành Kinh Đô của nhà Minh, cũng là giai đoạn mở ra chương lịch sử bi tráng của Đại Minh, từ thời Vĩnh Lạc đến thời Sùng Trinh, Thiên Tử giữ vững cổng lớn triều đình, Quân Vương thà chết bảo vệ xã tắc!

Mạnh Thanh Hòa đứng trước Đức Thắng Môn, nhìn tường thành cao hai trượng chín thước, nhớ lại tin tức Tam Bảo nói, Yên Vương muốn gặp hắn, vẫn có cảm giác không chân thực.

Cao Dương Quận vương cũng vậy, hoạn quan Tam Bảo cũng vậy, những người nổi tiếng trong lịch sử, lần lượt xuất hiện trước mắt, nhiều nhất hắn cũng chỉ kích động một lúc.

Nhưng đến cấp độ như Vĩnh Lạc Đại Đế tương lai, thì không phải hai chữ kích động có thể hình dung được.

Mạnh Thanh Hòa ngồi trên lưng ngựa, dùng sức véo mình một cái, rất đau, xem ra không phải nằm mơ.

"Bách Hộ, vào thành phải xuống ngựa."

Đinh Tiểu Kỳ đi cùng tiến lên, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

Phủ Bắc Bình tuy không bằng Nam Kinh, nhưng là nơi thân Vương toạ trấn, vẫn có quy chế, nhất định phải tuân thủ.

Mạnh Thanh Hòa xuống ngựa, hoạn quan Tam Bảo đưa thẻ bài Vương phủ cho thủ quân kiểm tra, Thẩm Thiên Hộ và Chu Bách Hộ cũng lần lượt xuống ngựa, sau khi thủ quân xác nhận, cả đoàn đi theo Tam Bảo và những người khác vào nội thành.

Tháng tư ở Bắc Bình, không giống như biên ải phương Bắc gió tuyết gào thét, nhưng vẫn lạnh lẽo, không thấy chút sắc xuân nào.

Thủ quân trong thành đều mặc áo bông dày, nông hộ, thương hộ gặp trên đường cũng khoác áo bông.

Tam Bảo dẫn đoàn người Thẩm Tuyên nhanh chóng đến trước cổng Quảng Trí Môn của Vương phủ, dừng chân ngay cánh cổng sơn son đinh thiếc, thủ vệ đứng trước lập tức tiến lên tra xét.

Vệ quân canh cửa kiểm tra thẻ bài, hỏi rõ thân phận của Thẩm Tuyên, Mạnh Thanh Hòa, biết Thẩm Tuyên là người Vương gia chỉ đích danh muốn gặp, không dám chậm trễ, lập tức kêu người mở cửa.

Đoàn người đang định nhanh chóng vào phủ, từ hướng Tây Trực Môn, đột nhiên xuất hiện một con chiến mã đang phi nhanh đến, sau ngựa là một đội vệ quân mặc áo giáp đỏ son.

Người trên ngựa mặc trang phục võ quan đỏ sẫm, áo bào dệt hoa độc khoa nhỏ, thắt lưng đeo đai tê giác, ủng cao màu đen. Thân hình cao lớn, cằm vuông vức, lông mày rậm, mắt dài hẹp, lúc nhìn người khác luôn mang theo ánh sáng lạnh lẽo.

Người này chính là Đô Chỉ Huy Sứ Bắc Bình, Tạ Quý.

Tạ Quý đến gần, thủ quân trước cổng hành lễ, Tam Bảo cười nói: "Bái kiến Tạ Chỉ Huy, không biết Tạ Chỉ Huy có công vụ gì không?"

Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Tạ Quý, trước cổng Vương phủ, kẻ không biết phép tắc thì cũng nên xuống ngựa rồi đúng chứ?

Tạ Quý coi như không thấy, từ trên cao nhìn xuống Tam Bảo, Thẩm Tuyên, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Mạnh Thanh Hòa vài giây, nhưng lại giống như có dao găm cạo qua người.

Mạnh Thập Nhị Lang không khỏi nhíu mày, cắn môi dưới.

Vị này, e rằng đến đây không có ý tốt.

"Mấy ngày vừa rồi, Mã Thính Sự hay xuất thành nhỉ?"

"Chúng ta cũng chỉ phụng mệnh Vương gia." Tam Bảo hơi khom người, che giấu nụ cười trên mặt: "Vương gia trọng tình nghĩa, bệnh nặng còn nhớ đến Định Viễn Hầu đã khuất, phái ta đến Khai Bình vệ. Ta không có bản lĩnh gì khác, may mắn có thể giúp Vương gia giải ưu, cũng là làm tròn chức trách của kẻ nô bộc này."

"Ồ?" Tạ Quý híp mắt, ngay cả con ngươi cũng không thấy, giống như chỉ vẽ hai khe hở dưới lông mày, ánh mắt lại càng thêm sắc bén: "Là vị Định Viễn Hầu đã qua đời kia sao? Có phải là đồng mưu phản nghịch của gian tặc Lam Ngọc không?"

Câu hỏi này tương đối không nể mặt.

Liệu cố Định Viễn Hầu có thực sự liên quan đến việc Lam Ngọc phản nghịch không? Thậm chí Lam Ngọc có thực sự phản nghịch không? Mọi người đều biết rõ.

Nhưng án này do Hồng Vũ đế ra lệnh thẩm tra, tội danh cũng do Hồng Vũ đế đích thân định đoạt, việc phân phối Thẩm Lương đi biên ải do Hồng Vũ đế đích thân hạ chỉ, rõ ràng biết Tạ Quý đang mắng chửi người đã khuất, đâm vào lòng người còn sống, Thẩm Tuyên vẫn không thể tranh cãi.

Nói cố Định Viễn Hầu không phản nghịch? Tất cả đều là án oan?

Tạ Quý lập tức có thể sai người bắt Thẩm Tuyên, đánh chết không cần luận tội.

Nếu y không lên tiếng, để mặc Thẩm Lương bị Tạ Quý khinh thường như vậy, không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của y, e rằng còn liên lụy đến Yên Vương. Rốt cuộc cũng vì Yên Vương nhớ đến nghĩa huynh, mà nghĩa huynh này lại bị lão phụ thân hắn quy là đồng lõa phản tặc.

Đây chính là một cái bẫy, Tạ Quý là kẻ tiểu nhân, nhưng lại vô cùng xảo quyệt.

Thẩm Tuyên hạ mắt, vẻ mặt càng thêm rét lạnh, siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Sắc mặt Tam Bảo trầm xuống, nhưng gã cũng không thể lên tiếng.

Mạnh Thanh Hòa nghiến răng nghiến lợi, Đinh Tiểu Kỳ ở phía sau kéo tay áo hắn.

Ý tứ rất rõ ràng, không thể xúc động, càng không thể lên tiếng.

Cùng Dư Thiến tranh luận, Tống Trung đã suýt đánh chết hắn. Trước mặt Đô Chỉ Huy Sứ Nhị Phẩm, một Bách Hộ nhỏ bé, chẳng qua chỉ là con kiến hôi ​​có thể dễ dàng nghiền nát.

Cựu Lang trung Vũ Khố Ty hiểu rõ điều này, còn Mạnh Thanh Hòa thì đã có nhiều bài học xương máu.

Mạnh Thanh Hòa khẽ cử động cổ tay, ra hiệu Đinh Tiểu Kỳ buông hắn ra. Hắn sẽ không làm bậy, ít nhất bây giờ sẽ không.

Yên Vương đặc biệt cử người đi tìm Thẩm Tuyên từ Khai Bình Vệ đến, tuyệt đối sẽ không để Thẩm Tuyên bị người ta sỉ nhục như vậy. Đây không chỉ là chuyện của riêng của Thẩm Tuyên, mà còn liên quan đến bản thân Yên Vương. Vừa rồi, Mạnh Thanh Hòa liếc mắt nhìn thấy một Yến Sơn Vệ đã quay người vào phủ, tin rằng không lâu nữa, người giải vây sẽ đến.

Tạ Quý vẫn cưỡi ngựa, nhìn mọi người, hắn cũng đang đợi, đợi xem phản ứng của Yên Vương bên trong.

Yên Vương thực sự bệnh nặng sao?

Hay chỉ giả vờ?

Kiến Văn đế ở Nam Kinh đang chờ tin tức, nội ứng trong Yên Vương phủ đưa tin không đến nơi đến chốn, chỉ giao ra một đơn thuốc. Đơn thuốc có thể đại diện cho điều gì? Chưa tận mắt nhìn thấy Yên Vương, ai dám khẳng định? Tạ Quý và Trương Bỉnh đều đang nóng lòng, nhưng không thể vào được. Biết Tam Bảo trở về, dẫn Thẩm Tuyên và những người khác từ Khai Bình Vệ theo, Tạ Quý nhận ra đây là cơ hội, vội vàng chạy tới, mục đích đúng là để gây chuyện.

Chọc giận Yên Vương thì sao?

Trong thành có quân ở Kinh Thành do hắn mang đến, bên ngoài có ba vạn quân của Tống Trung đang đợi. Vệ trái đóng ở Vĩnh Thanh, vệ phải đóng quân ở Trương Đức, Thuận Đức, tinh nhuệ của Yến Sơn Vệ bị rút đi hơn phân nửa, lực lượng vệ binh cạnh Yên Vương có hạn, phần lớn quân đội có thể điều động đều ở biên ải, Tạ Quý không hề sợ hãi, nếu lúc này Yên Vương thực sự tạo phản, ngược lại sẽ bớt đi không ít phiền phức.

Trước cửa, mọi người đều có suy tính riêng, Tam Bảo vài lần muốn mở miệng, lấy lý do Yên Vương có lệnh để đưa Thẩm Tuyên và những người khác vào phủ, Tạ Quý coi như không nghe thấy, một mực dây dưa, mãi đến khi một thiếu niên mặc thường phục đỏ tươi từ trong phủ bước ra, tay vung roi ngựa, tiếng xé gió làm kinh động chiến mã dưới thân Tạ Quý, cục diện giằng co mới bị phá vỡ.

"Tạ Chỉ Huy thật là oai phong!"

Cao Dương Quận vương Chu Cao Hú một thân áo đỏ như lửa, giọng điệu tràn ngập tức giận, miệng nói, tay quất mạnh roi, tiếng ngựa hí vang, Tạ Quý suýt ngã sấp mặt, được vệ quân bên cạnh tiến lên đỡ, mới không ngã chổng vó trước mặt mọi người.

"Quận vương... tại sao?"

"Tại sao?"

Chu Cao Hú càng điên tiết hơn, roi ngựa chỉ vào Tạ Quý: "Các ngươi có nhận ra đây là nơi nào không?! Trước Vương phủ cưỡi ngựa, chẳng lẽ coi pháp lệnh của Thái Tổ là giấy lộn sao? Cô là Quận vương, phụ Vương của Cô là thân Vương, đích tử của Thái Tổ Cao Hoàng đế! Ngay cả Hoàng đế Nam Kinh gặp phụ Vương của Cô cũng phải gọi một tiếng Hoàng thúc, ngươi là cái thá gì, dám ở trước Vương phủ náo loạn!"

Mắng một trận vẫn không hả giận, trực tiếp ra lệnh cho Yến Sơn Vệ: "Đánh cho Cô, đánh chết không cần luận tội! Hậu quả Cô gánh!"

Yến Sơn Vệ đứng hai bên trái phải hô lớn lĩnh mệnh, cầm đao đeo bên hông, vung vỏ đao lên đánh.

Tam Bảo lui về sau hai bước không lên tiếng, hiển nhiên việc Cao Dương Quận vương xuất hiện cũng không ngoài dự đoán của gã. Yến Sơn Vệ cũng quen với tính tình bạo liệt của Cao Dương Quận vương, một Đô Chỉ Huy Sứ chính Nhị Phẩm, ở trước Vương phủ không xuống ngựa, lại còn hống hách như vậy, đúng là tự tìm đường chết.

Quan viên phải dừng kiệu, xuống ngựa trước cổng lớn Hoàng cung và Vương phủ, đây là quy củ do Hồng Vũ đế định ra.

Tạ Quý nóng đầu không tuân theo quy củ, bất kể mục đích là gì, chỉ có thể coi như hắn xui xẻo.

Nếu người ra là Chu Cao Sí, có lẽ còn xoay chuyển được, đem chuyện này giải quyết êm đẹp. Nhưng người ra là Chu Cao Hú, vậy thì ngại quá, đánh ngươi, đánh ngươi, phải đánh ngươi! Không có thương lượng gì sất!

Vị này không có lý cũng phải nói cho mình có lý, huống chi lúc này y đang có lợi thế?

Vệ quân do Tạ Quý mang đến và Yến Sơn Vệ do Chu Cao Hú dẫn ra trong chớp mắt đã hỗn chiến vài hiệp.

Tuy Chu Cao Hú nói đánh chết không cần luận tội, Tạ Quý cũng hận đến ngứa răng, nhưng người dưới tay cả hai vẫn có điểm kiêng kỵ. Thực sự đánh chết người trước cổng Vương phủ, vạn nhất bị hỏi tội, không phải sẽ do bọn họ gánh sao?

Hai bên cứ như tâm linh tương thông, đao không rút ra, chỉ dùng nắm đấm và vỏ đao choảng nhau, nhưng quyền nào quyền nấy vẫn nện không hề lệch, vỏ đao nặng mười mấy cân hung hăng đập, chỉ một lúc mà mặt mũi ai nấy đều sưng vù, bầm dập.

Nói đùa, phụng mệnh đánh nhau là phải mang theo chiến tích! Bằng không người khác đều hai mắt bầm tím, miệng mũi chảy máu, mặt sưng như đầu heo, mình thì sạch sẽ, một chút vết thương cũng không có, nhất định sẽ bị coi là gian trá, lười biếng không ra sức, bị huynh đệ đồng liêu khinh thường.

Những lúc thế này, bị thương không sao, bị thương nặng càng tốt, không bị thương mới có vấn đề!

Vì vậy, mấy chục tráng hán lực lưỡng vung nắm đấm làm binh khí, như xã hội đen tranh địa bàn, lao vào quần ẩu.

Bụi đất bay mù mịt, phàm là có người ngã xuống, lập tức sẽ nghênh đón một trận chân đá tập thể.

Mạnh Thanh Hòa nhìn đến tặc lưỡi, hình như thời Thành Tổ, có không ít Cẩm Y Vệ xuất thân từ Yến Sơn Vệ nhỉ? Thân thủ đúng là không tầm thường.

Trong lúc hỗn loạn, không biết ai gan lớn như trời, từ phía sau hung hăng đá một cước vào Tạ Chỉ Huy đang đứng cách chiến trường không xa, Khiến Tạ Chỉ Huy bay vút về phía đám tráng hán đang hăng máu giao lưu võ thuật, bọn họ ai nấy đánh đến đỏ mắt, không nhìn rõ người đang bay tới, còn tưởng mình bị đối phương tập kích, nắm đấm to bằng miệng bát đồng loạt vung ra ba, bốn cái, trong đó còn có phe của Tạ Chỉ Huy, ầm ầm vài tiếng, Tạ Chỉ Huy đang trong trạng thái rơi tự do lập tức rơi vào bi kịch.

Mạnh Thanh Hòa quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thẩm Tuyên vẫn ung dung tự tại, như thể không có chuyện gì xảy ra, lại nhìn cái chân dài vừa thu về của y, da đầu có chút tê dại.

Vị này... thật sự là hắn cứ thử tán tỉnh thì cũng không sao hả? Có khi nào bị y đá chết không?

Cao Dương Quận vương ha hả cười lớn, đi tới đặt một tay lên vai Thẩm Tuyên: "Tiểu Vương phục ngươi rồi!"

"Quận vương làm sao cơ?" Thẩm Tuyên mặt không đổi sắc: "Ty chức không hiểu lắm."

Cao Dương Quận vương cũng không nói rõ, vừa cười vừa giơ ngón tay cái lên: "Thảo nào phụ Vương coi trọng Thẩm huynh, tiểu Vương hôm nay bội phục."

Đám người quần ẩu bên kia vẫn chưa phân thắng bại, nhưng rõ ràng tinh nhuệ Yến Sơn Vệ có thân thủ cao hơn hẳn vài bậc.

Lúc này, một hàng người trong Vương phủ lại đi ra, dẫn đầu là Thế tử Yên Vương được hai hoạn quan dìu đỡ, bên cạnh Thế tử còn có Vương Phủ Trưởng Sử Cát Thành vẻ mặt lo lắng.

Ngoài phủ cũng có một hàng người đến, dẫn đầu là Bố Chính Sứ Bắc Bình Trương Bỉnh và Phỏng Vấn Sứ Bạo Chiêu.

Nhìn Thế tử Yên Vương bước đi chậm rãi, tạng người này... gần như có thể chứa được hai Thẩm Thiên Hộ, Mạnh Thanh Hòa giật giật mí mắt, vị này chính là Chu Cao Sí? Huynh trưởng cùng phụ mẫu với Chu Cao Hú, Minh Nhân Tông tương lai?

Chu Cao Sí và Trương Bỉnh cùng ra mặt, trận này chắc chắn không đánh được nữa.

Chu Cao Hú hừ một tiếng, giành trước nói rõ ngọn ngành sự việc, những thứ khác không bàn, bắt lấy điểm Tạ Quý cưỡi ngựa trước Vương phủ, không tôn trọng quy củ của Thái Tổ, là đủ cho Tạ Quý đẹp mặt.

"Tạ Chỉ Huy, chuyện có thật như vậy không?" Mặt Chu Cao Sí trầm xuống, chuyện liên quan đến vấn đề quy củ tiền triều, dù nhân hậu đến mấy cũng sẽ nổi giận, huống chi quan hệ giữa hai bên vốn không tốt đẹp cho lắm, Tạ Quý, Trương Bỉnh đến Bắc Bình làm gì, trong Vương phủ, ai nấy đều biết rõ.

"Thế tử..."

Ngăn Tạ Quý còn muốn cãi lại, Trương Bỉnh tiến lên một bước, thay Tạ Quý nhận lỗi, sau đó bày tỏ, phạm sai lầm lớn như vậy, nhất định phải đích thân đến gặp Yên Vương tạ tội.

Vương Phủ Trưởng Sử Cát Thành không để lỡ thời cơ, khuyên nhủ vài câu, Chu Cao Sí mặt ngoài vẫn hoà hoãn, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua Cát Thành, lại mang theo sát ý khó lường.

Nhân hậu đến mấy thì hắn ta cũng là tôn tử của Hồng Vũ đế, trưởng tử của Yên Vương Chu Đệ, hắn ta cũng biết giết người.

Cao Dương Quận vương không kiên nhẫn nghe Thế tử và Trương Bỉnh nói qua nói lại, không thèm chào hỏi một tiếng, quay người rời đi, thái độ kiêu ngạo, hoàn toàn không để Trương Bỉnh và Tạ Quý vào mắt.

"Phụ Vương còn đợi gặp người, ở đây lề mà lề mề cái gì."

Tự mình đi chưa đủ, còn gọi Tam Bảo và đám người Thẩm Tuyên, Mạnh Thanh Hoà đi cùng. Thẩm Tuyên mang theo Chu Tổng Kỳ, Đinh Tiểu Kỳ thì đi theo Mạnh Thanh Hòa, hai người vẫn chưa đủ tư cách tiến vào nội điện, chỉ có thể bố trí ở sương phòng hai bên cửa phủ.

Nghiêm khắc mà nói, Mạnh Thanh Hòa cũng không đủ tư cách tiến vào nội điện, nhưng Yên Vương chỉ đích danh muốn gặp hắn, lại có Cao Dương Quận vương dẫn đường, tinh nhuệ Yến Sơn Vệ không có lý gì ngăn cản.

Cao Dương Quận vương thản nhiên mang người đi, Chu Cao Sí cũng không để tâm đệ đệ vô lễ, ngang ngược, còn đang bận tỏ vẻ áy náy với Trương Bỉnh, đem lời Trương Bỉnh còn chưa nói ra, chặn hết lại trong miệng Bố Chính Sứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro