Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Căng thẳng

Chương 35: Căng thẳng

Phủ Bắc Bình, huyện nha Uyển Bình.

Mạnh Trọng Cửu cùng các bô lão trong thôn mặt mũi nghiêm trang, ngồi đợi trong nhị đường huyện nha.

Mỗi tháng vào ngày này, Đại Lệnh sẽ đích thân triệu tập các bô lão trong huyện, đọc cho bọn họ nghe các chỉ dụ triều đình ban xuống, sau đó, các bô lão sẽ truyền lời đến các thôn trong huyện.

Vừa qua giờ Tỵ, Huyện Lệnh mặc quan phục xanh lam, vạt trước y bào thêu chim uyên ương, từ hậu đường chậm rãi đi vào.

Các bô lão đứng dậy hành lễ, Hạ Huyện Lệnh đáp lễ. Sau đó, mọi người đứng nghiêm chỉnh, Hạ Huyện Lệnh mở chỉ dụ bắt đầu đọc.

"Nói với bách tính: Lộc xuân đã về, nên gieo trồng nông nghiệp..."

Từ thời Hồng Vũ, mỗi khi đến ngày mồng một, triều đình đều sẽ ban hành chỉ dụ, coi đó là sắc lệnh, trừ tháng giêng và tháng chạp, mỗi tháng một lần, ban bố khắp thiên hạ.

Nội dung chính của chỉ dụ chủ yếu khuyên nhủ bách tính siêng năng trồng trọt, không được lười biếng. Cuộc sống cần tiết kiệm, không được phô trương lãng phí. Phải quý trọng lương thực, không được thả rông gia súc phá hoại ruộng lúa. Thường xuyên thêm vào các nội dung về tư tưởng đạo đức, ví dụ như không được đánh bạc, phải an phận thủ thường, tuân thủ luật pháp, không được trốn lương, trốn thuế, không được chứa chấp kẻ trộm cướp, bách tính có quyền tố cáo án oan nhưng nếu tố cáo lung tung sẽ phạt trượng, v.v.

Đọc xong chỉ dụ, Mạnh Trọng Cửu và những người khác đều cung kính nhận lời, nói rằng nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của những lão nhân trong thôn.

Hạ Huyện Lệnh thu lại chỉ dụ, sắc mặt hoà hoãn hơn, không còn nghiêm túc nữa: "Từ hôm nay trở đi, làm phiền các vị bô lão. Hoàng đế nhân từ, còn có gạo, thịt, bông vải ban cho các vị."

"Không dám, đây là việc trong phận sự của chúng ta, Đại Lệnh nói quá rồi."

Mạnh Trọng Cửu và những người khác lại hành lễ, Hạ Huyện Lệnh vội bước lên đỡ, không đỡ được cũng nghiêng người né tránh.

"Bô lão không cần như vậy."

Hồng Vũ đế kính trọng lão nhân, Kiến Văn đế lên ngôi không lâu, pháp luật triều đình phần lớn đều tiếp nối từ thời của Hồng Vũ đế.

Ngoài việc khuyên nhủ bách tính siêng năng trồng trọt, triều đình cũng có sắc lệnh riêng cho quan viên địa phương. Dưỡng Tế Viện cần thu nhận những lão nhân cô đơn, tàn tật, toàn bộ chi phí sẽ do quan phủ chu cấp. Các huyện, châu, phủ cần thăm hỏi những hiền tài ẩn dật trong dân gian, tuyên dương tiết hạnh quả phụ, chôn cất hài cốt vô danh, miễn thuế ruộng đất hoang.

Nội dung chỉ dụ đều thể hiện lòng nhân ái của Hoàng đế, trong dân gian cũng có nhiều lời ca ngợi.

Chỉ tiếc rằng, tấm lòng khoan dung này của Kiến Văn đế chỉ dành cho bách tính thiên hạ, không liên quan gì đến các vị thúc bá của ngài.

Theo nguồn đáng tin cậy, sau khi đưa Đại Vương đi đày đất Thục, Tương Vương sẽ là mục tiêu tiếp theo của Kiến Văn đế.

Mạnh Trọng Cửu bước ra khỏi huyện nha, ngồi lên xe bò, cùng các bô lão trong thôn bàn bạc việc phân phối đồ triều đình ban thưởng. Trong lúc nói chuyện, còn nhắc đến chuyện tiến cử người hiền đức, tuyên dương tiết hạnh mà Đại Lệnh đã nói.

"Trong thôn có nhiều hài tử hiếu thảo, nhưng đáng khen nhất vẫn là Mạnh Thập Nhị Lang." Một bô lão nói: "Hài tử này để báo thù cho phụ thân, ca ca mà bỏ bút tòng quân, xứng đáng là hài tử hiếu thảo nhất."

Một bô lão khác tiếp lời: "Mẫu thân của Mạnh Thập Nhị Lang cùng hai quả tẩu, từ khi Thập Nhị Lang tòng quân đều giữ nghiêm cổng lớn, thủ tiết thờ phu, xứng danh tiết phụ."

"Ngài nói đúng."

"Thập Nhị Lang trước khi đi còn tặng sách cho tộc nhân, việc này càng là đại thiện." Mạnh Trọng Cửu lên tiếng nói: "Đề cử Thập Nhị Lang cũng rất hợp với hai chữ hiền đức mà Đại Lệnh nói."

"Đúng vậy!"

"Thật sự là một hài tử nhân nghĩa vẹn toàn."

Trên xe bò, các bô lão đều khen ngợi Mạnh Thanh Hòa, nhưng người lý trưởng cùng xe lại mặt mày ủ rũ, không nói một lời.

Tất cả đều do ông ta nhìn nhầm người, kết thân với Mạnh Quảng Hiếu. Ông ta vốn tưởng rằng Mạnh Đại Lang sẽ là người có tiền đồ, không ngờ Mạnh Quảng Hiếu lại là kẻ không biết điều. Chỉ vì vài mẫu ruộng, đánh mất danh tiếng của cả nhà. Đừng nhìn Mạnh Đại Lang thi đỗ tú tài, vào huyện học đọc sách, ông ta nghe nói, Giáo dụ huyện học và Huyện Lệnh đều có ấn tượng rất tệ về người con rể kia của ông ta.

Bằng chứng đinh thép nhất, triều đình tuyển chọn hiền tài, huyện học đưa tên Mạnh Thanh Hải lên, kết quả thế nào? Bị Huyện Lệnh gạch bỏ không thương tiếc.

Bốn người được tiến cử, tuy không được chọn hết, nhưng một người tên Đỗ Kỳ lại được Huyện Lệnh khen ngợi, kỳ thi bình xét trong tháng này, chỉ cần không có sai sót lớn, nhất định Đỗ Kỳ sẽ đạt được nhất đẳng.

Còn Mạnh Thanh Hải, có thể giữ được nhất đẳng hay không, vẫn còn là một ẩn số.

Nghĩ đến đây, lý trưởng không khỏi thở dài.

Đã kết thân rồi, ông ta còn có thể làm gì? Hủy hôn? Trừ khi ông ta cũng không cần danh tiếng nữa.

Mạnh Trọng Cửu liếc nhìn lý trưởng đang than thở, lúc trước Mạnh Quảng Hiếu cùng Mạnh Quảng Thuận và những người khác xâm chiếm ruộng đất nhà Thập Nhị Lang, đã không ít lần đưa lễ vật cho ông ta để thông đồng. Nếu không thì làm sao có thể khiến người môi giới im miệng? Thu mua giá thấp, báo lên huyện nha có thể suôn sẻ được ư?

Bây giờ Thập Nhị Lang có tiền đồ, danh tiếng nhà Mạnh Quảng Hiếu bị hủy hoại, cho dù không liên lụy trực tiếp đến ông ta, cũng sẽ có ít nhiều phiền phức.

Vài người có uy tín trong thôn đều đang nhìn chằm chằm, cái chức lý trưởng này, sợ là ông ta cũng không làm lâu được.

Nhớ đến tin tức Mạnh Hổ mang về trước đó, Mạnh Trọng Cửu không khỏi vui mừng. Thập Nhị Lang thăng chức Bách Hộ, là quan Lục Phẩm thực thụ của triều đình, ngoại tôn Mạnh Hổ cũng không khiến ông ta thất vọng, tuy đầu óc hơi ngốc, nhưng dù sao cũng được Thập Nhị Lang khai thông.

Mấy nhi tử trong nhà, kể cả người con rể đều đang trách móc Mạnh Hổ làm việc hấp tấp, sao lại đột nhiên đi lính! Mắng Mạnh Hổ không tiếc lời, Mạnh Trọng Cửu nghe được, đã ở trước mặt người trong nhà, nổi giận mắng bọn họ một trận.

"Quân hộ thì sao? Quân hộ không thể thành danh lập nghiệp sao! Nhìn xem Thập Nhị Lang bây giờ như nào? Rồi nhìn Đại Lang đi!" Mạnh Trọng Cửu trừng mắt nhìn con cháu trong nhà: "Người có bản lĩnh thực sự, ở đâu cũng có thể làm nên chuyện lớn!"

Mạnh Trọng Cửu vừa nổi giận, người nhà không dám nói thêm gì nữa. Cho dù có oán trách Mạnh Thanh Hòa và Mạnh Hổ đến mấy, cũng không dám lộ trên mặt.

"Ngày mai cắt hai cân thịt, nhặt mười quả trứng, một đấu lương thực, mang đến nhà Thập Nhị Lang."

"Tháng Giêng không phải vừa mới tặng cao lương sao, sao lại tặng nữa?"

"Sao, không muốn?"

"..."

"Thập Nhị Lang bây giờ là Bách Hộ, quan Lục Phẩm! Mới ra khỏi Mạnh gia thôn bao lâu? Còn chưa đến một năm!" Mạnh Trọng Cửu không hiểu, bản thân ông ta cũng đâu phải người ngu ngốc, sao nhi tử đẻ ra lại không có lấy một đứa thông minh?

"Nhưng mà, phụ thân, tộc trưởng bên kia......"

"Mạnh Quảng Hiếu?" Mắt Mạnh Trọng Cửu híp lại: "Tháng Giêng, gã đã tặng gì cho nhà Thập Nhị Lang, không nhìn thấy sao?"

Cả đám đứng trước mặt Mạnh Trọng Cửu nuốt nước bọt, không nói gì.

"Tứ Lang cũng đi lính, Mạnh Quảng Hiếu không thể xoay chuyển, đại nhi tử của gã không phải người ngu ngốc, tự biết phải làm gì."

Đối với Mạnh Thanh Hải, ban đầu Mạnh Trọng Cửu cũng khá coi trọng, nhưng từ năm Hồng Vũ thứ ba mươi mốt trở đi, ấn tượng của ông ta về Mạnh Thanh Hải ngày càng tệ.

Không sợ có tâm tư, chỉ sợ tâm tư dùng không đúng chỗ. So với Mạnh Thanh Hòa, nhân phẩm và tâm tính của Mạnh Thanh Hải kém hơn rất nhiều.

Lúc đầu để Mạnh Hổ theo Thập Nhị Lang, vẫn luôn là chuyện đúng đắn nhất mà mấy năm qua Mạnh Trọng Cửu đã làm.

Mạnh Trọng Cửu lên tiếng, mấy nhi tử của ông ta dù không muốn cũng phải mang đi.

Đẩy xe ba gác đến nhà Mạnh Thanh Hòa, đại nhi tử của Mạnh Trọng Cửu tình cờ gặp Mạnh Quảng Hiếu. Chào hỏi mới biết, bên đó cũng đang trên đường đến nhà Thập Nhị Lang.

Nhìn những thứ chất đống trên xe Mạnh Quảng Hiếu, đại nhi tử của Mạnh Trọng Cửu thầm nghĩ, xem ra phụ thân lại nói đúng!

Trên thực tế, Mạnh Quảng Hiếu cũng không muốn đi chuyến này.

Trước Tết, Mạnh Thanh Giang gửi thư về báo bình an, trên thư chỉ có vài dòng, khiến Mạnh Lưu thị khóc một trận. Chưa đầy hai tháng, lại nhờ người mang thư về, nói hắn ta đã đi lính, đang làm việc dưới trướng Thập Nhị Lang.

Lúc đó, Mạnh Quảng Hiếu đã choáng váng hồi lâu, suýt thì té xỉu.

Mạnh Thanh Giang và Mạnh Thanh Hòa không giống nhau, Mạnh Thanh Hòa chết rồi, việc bổ sung hộ tịch vẫn có thể xoay chuyển, nếu Mạnh Thanh Giang có mệnh hệ gì, Mạnh Thanh Hải chắc chắn sẽ bị bổ sung thành quân hộ.

Một là tức, hai là lo. Nhớ đến "tội đồ" gây ra cả chuyện này, nếu Mạnh Thanh Hòa ở trước mặt, Mạnh Quảng Hiếu hận không thể xé xác hắn.

"Thằng súc sinh! Lúc đó không nên mềm lòng!"

Mạnh Thanh Hải từ học đường trở về, nghe được chuyện này, không giống như Mạnh Quảng Hiếu vội vàng, ngược lại còn cười, dặn dò Mạnh Quảng Hiếu chuẩn bị đồ đạc, mang đến nhà Mạnh Thanh Hòa.

Mạnh Quảng Hiếu cuối cùng chịu không nổi, nhảy dựng lên, vất vả lắm mới dưỡng khỏi bệnh, lại thiếu chút nữa ho khan, trào máu.

Thằng súc sinh kia hại nhà gã đến nông nỗi này, không đánh tới cửa là còn may, sao phải mang đồ đạc qua cung phụng nữa chứ?

"Phụ thân, tức giận cũng vô ích." Mạnh Thanh Hải chỉnh lại áo bào trên người: "Cứ coi như vì Tứ Lang đi. Tứ Lang không phải đã nói rồi sao, Thập Nhị Lang bây giờ là Bách Hộ."

"Bách Hộ thì sao!"

"Đại Lệnh trong huyện mới chỉ Thất Phẩm." Mạnh Thanh Hải nghiêm mặt: "Mặc dù văn võ khác nhau, nhưng Thập Nhị Lang có được ngày hôm nay, cũng dựa vào bản lĩnh của hắn."

"Đại Lang, trước đây con không phải đã nói sao?"

"Phụ thân, nay đã khác xưa." Mạnh Thanh Hải nói: "Học đường sắp xếp thứ hạng, vài tháng nữa sẽ đến kỳ thi Hương, tuy bây giờ con là nhất đẳng, nhưng không thể để người ta có cớ bắt chẹt, mất đi danh ngạch thi Hương."

"Vậy..."

"Phụ thân yên tâm, những lời con đã nói, con chưa từng quên." Mạnh Thanh Hải cười nói: "Chuyện sau này, sau này hãy nói. Bây giờ, phụ thân cứ làm theo lời con nói đi."

Cuối cùng, Mạnh Quảng Hiếu cũng bị Mạnh Thanh Hải thuyết phục.

Mạnh Vương thị nhìn lương thực được đưa đến nhà, cũng không từ chối, cảm tạ hai người Mạnh Quảng Hiếu, đóng cửa lại tiếp tục cuộc sống của mình.

Mạnh Hứa thị có chút bất an, do dự một lát, mở miệng hỏi: "Nương, thứ này thật sự có thể nhận sao?"

"Nhận đi." Mạnh Vương thị kéo hai tôn nữ đến bên cạnh: "Lương thực cất kỹ, thịt và trứng con để dưới bếp."

"Nhưng mà, nương." Mạnh Trương thị cũng lên tiếng: "Tâm ý của Cửu thúc công, chúng ta không từ chối còn được. Đại đường bá bên kia, chúng ta cứ nhận như thế có ổn thỏa không?"

"Bất kể ổn thỏa hay không, đã đưa đến rồi, chúng ta cứ nhận lấy." Từ khi nhận được thư của Mạnh Thanh Hòa, trong lòng Mạnh Vương thị đã có chủ ý: "Nếu không nhận, người nhà kia sẽ không yên tâm. Có điều, đồ nhà gã đưa đến, đều phải ghi chép cẩn thận, có người hỏi đến, thì nói thêm vài câu hay. Nếu có ai hỏi Thập Nhị Lang thế nào, thì hai con không cần nói nhiều."

Mạnh Hứa thị và Mạnh Trương thị suy đoán, hẳn là thư của tiểu thúc viết, nương mới có chủ ý như vậy. Dù sao tiểu thúc là người có tài lớn, cứ làm theo lời tiểu thúc nói, chắc sẽ không sai.

Từ khi Mạnh Trọng Cửu và Mạnh Quảng Hiếu mang đồ đến nhà Mạnh Thanh Hòa, người trong tộc lần lượt biết được Mạnh Thanh Hòa đã được thăng chức Bách Hộ.

Có người hâm mộ, cũng có người ghen tị. Nói lời hay thì nhiều, ngữ khí chua ngoa cũng không ít.

Ba mẫu tử Mạnh Vương thị, bất kể là lời gì, nghe xong đều để ngoài tai.

Còn Mạnh Thanh Hải, như dự đoán trước đó của hắn ta, trong kỳ thi đánh giá ở học đường đã bị giáng xuống nhị đẳng. Nếu không phải trước đó hắn ta đã đề phòng, không để người ta tóm lấy nhược điểm, e rằng ngay cả nhị đẳng cũng không giữ được.

Còn chưa đầy sáu tháng nữa là đến kỳ thi Hương, trong khoảng thời gian này, hắn ta nhất định phải tìm cách để không bị đánh giá dưới tam đẳng. Vì mục tiêu này, hắn ta có thể nhẫn nhịn hết! Chuyện gì cũng có thể làm!

Ngồi nghiêm chỉnh sau bàn gỗ, mở sách ra, nghe lão sư phía trước giảng giải, trong mắt Mạnh Thanh Hải lóe lên một tia kiên định.

Mạnh Thanh Hòa, Thập Nhị Lang.

Có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại.

Khai Bình Vệ, Thiên Hộ Sở thành Tây, Mạnh Bách Hộ đang dưỡng thương đột nhiên hắt hơi một cái.

Bị cảm sao? Không giống mà.

Vậy là có người nhớ đến hắn? Xoa xoa mũi, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Đoàn người Tam Bảo mang theo khẩu dụ của Yên Vương, trên đường bị tuyết lớn làm chậm trễ hai ngày, cuối cùng mới đến được Khai Bình Vệ.

Trình thẻ bài ở cổng thành, nói rõ mục đích đến. Biên quân canh giữ lập tức cử người báo cáo với Vệ Chỉ Huy Sứ Ty.

Yên Vương có lời muốn truyền đạt đến Thẩm Tuyên, còn có khẩu dụ dành cho Tống Trung. Tam Bảo hầu hạ bên cạnh Yên Vương nhiều năm, tự nhiên có thể phân biệt được thứ tự ưu tiên.

Người báo tin lần lượt đến Thiên Hộ Sở thành Tây và Vệ Chỉ Huy Sứ Ty. Thẩm Tuyên đã đi trước một bước, nghênh đón ở cổng thành.

Nhìn thấy Thẩm Thiên Hộ một thân võ phục xanh lam, sắc mặt có phần tái nhợt, Tam Bảo không dám chậm trễ, tiến lên một bước: "Nô tài đến chậm, Thiên Hộ vẫn khỏe chứ? Vương gia có lời muốn truyền đạt cho Thiên Hộ, đợi nô tài gặp Tống Đô Đốc xong, sẽ bẩm báo cho Thiên Hộ."

"Đa tạ Mã Thính Sự."

"Không dám, không dám."

Hai người đang nói chuyện, biên quân đi báo tin cho Vệ Chỉ Huy Sứ Ty quay lại. Thấy chỉ có một Chỉ Huy Thiêm Sự đến, khóe miệng Tam Bảo vẫn không đổi, nhưng trong mắt đã không còn ý cười.

"Tống Đô Đốc muốn điều động một nửa lính tráng của Vệ Sở, để phòng ngừa biên ải có sơ hở, Từ chỉ huy đang đi đến Tả Đồn Khai Bình trực tiếp giám sát binh sĩ." Chỉ bằng một câu ngắn gọn, Triệu Thiêm Sự đã giải thích lý do Từ Trung không có mặt ở Khai Bình vệ, tiện thể cáo trạng Tống Trung một phen.

Đừng thấy Tam Bảo chỉ là một hoạn quan, có thể được Yên Vương phái đi truyền đạt khẩu dụ, chứng tỏ Tam Bảo là người có thể góp lời bên cạnh Yên Vương.

Triệu Thiêm Sự nghĩ rất rõ ràng, đã chọn thuyền lớn của Yên Vương, thì phải dứt khoát đi đến cùng. Hơn nữa, là Tống Đô Đốc có âm mưu đen tối, lại còn là âm mưu đen tối trắng trợn, nên Triệu Thiêm Sự tố cáo cũng không có áp lực.

Trên địa bàn của Yên Vương, điều động lính tráng biên ải, một lần là vài nghìn người, ngay cả một lời rào trước, rào sau cũng không có, đây tuyệt đối là một cái tát mạnh vào mặt Yên Vương.

Yến Sơn Vệ bị điều đi, đó là triều đình ban lệnh, nhưng điều động biên quân của Khai Bình Vệ là định làm gì đây?

So với Yên Vương hiện giờ còn rất kín tiếng, hành động của Tống Đô Đốc nhìn thế nào cũng có nhiều nghi vấn tạo phản hơn.

Ngươi nói mệnh lệnh của Hoàng đế? Thánh chỉ đâu? Nói suông, miệng lưỡi dẻo quẹo, ngươi nói gì thì là cái đó à?

Từ Trung lấy cớ đến Vệ Sở giám sát binh sĩ, cũng để trì hoãn hành động tự tìm đường chết của Tống Đô Đốc. Tống Trung điều động một nghìn kỵ binh dưới quyền Thẩm Tuyên, đã khiến trên dưới Vệ Chỉ Huy Sứ Ty cảnh giác. Nhìn tình hình này, nói triều đình không muốn xử lý những người thân cận với Yên Vương như bọn họ, chó nó tin?

Cáo trạng một phen, Triệu Thiêm Sự đảo mắt, lại thêm một câu: "Tống Đô Đốc còn nói, Yên Vương chỉ là phiên Vương, truyền đạt khẩu dụ cần gì phải đích thân nghênh đón, bảo Mã Thính Sự tự đi gặp ngài ấy."

Nguyên văn của Tống Trung không phải như vậy, nhưng ý tứ cũng như nhau.

Cũng không thể tìm ra lỗi sai. Nhưng có lời cáo trạng trước đó, đây không phải là tuân thủ phép tắc triều đình, mà đang trắng trợn coi thường Yên Vương!

Nghệ thuật ngôn ngữ của người Trung Hoa cổ đại, quả nhiên BÁC ĐẠI TINH THÂM!

Tam Bảo cười lạnh, Tống Trung bị đánh một dấu thập lớn, muốn xóa đi? Đợi ngươi xuống hoàng tuyền sẽ tự khắc mất!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro