Chương 34: Phản ứng của các bên
Chương 34: Phản ứng của các bên
Tam Bảo bước vào điện, báo cáo tin tức từ Khai Bình Vệ cho Yên Vương.
"Vương gia, người do Từ Chỉ Huy phái đến vẫn đang đợi, có triệu kiến không?"
"Không cần."
Sắc mặt Yên Vương rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khác thường. Núi lửa phun trào, cuồng phong bão táp, tất cả đều ẩn giấu dưới vẻ mặt kiên nghị.
Nhưng người hiểu rõ Yên Vương đều biết, đây tuyệt đối không phải điềm lành.
Nếu cơn giận bùng phát ngay tại chỗ thì còn tốt, đập bàn chém ghế, lật tung mái nhà đều không thành vấn đề. Giống như bây giờ... Chắc chắn sẽ có người gặp xui xẻo, vô cùng xui xẻo.
Một khi Yên Vương che giấu tất cả cảm xúc, cũng là lúc hắn thực sự muốn đưa kẻ thù vào chỗ chết.
"Tống Trung, Tống Đô Đốc." Yên Vương nhặt một quân cờ khác, cổ tay lơ lửng giữa không trung, rất lâu không hạ xuống, cười lạnh một tiếng: "Cô quả thực đã đánh giá thấp ngươi."
Đạo Diễn hạ mi mắt, ngón tay khẽ động, phát hiện chuỗi hạt Phật hay mang theo đã để lại phòng bên cạnh.
Tam Bảo cúi đầu nhìn gạch dưới chân, trán và gáy bắt đầu toát mồ hôi. Rõ ràng biết cơn giận và sát khí của Yên Vương không nhắm vào mình, nhưng vẫn sợ đến mức răng va cầm cập.
Đứng trước hổ lớn đang nổi giận, đối mặt với nanh vuốt có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, chỉ có thần tiên mới không sợ hãi.
Bốp!
Quân cờ cuối cùng cũng hạ xuống, vị trí không ngay ngắn, như thể chỉ tùy tiện đặt.
Đạo Diễn không nhúc nhích, ông ấy biết, ý định hạ cờ của Yên Vương không phải vì muốn chơi thêm một ván với ông ấy.
Quả nhiên, chưa đầy một khắc, những quân cờ còn lại đều bị hất văng xuống đất, va vào gạch đá kêu leng keng, ngay cả bàn cờ cũng chung số phận.
Biểu cảm của Yên Vương vẫn rất bình tĩnh.
"Tam Bảo."
"Nô tài có mặt."
"Ngươi đến Khai Bình Vệ một chuyến." Yên Vương chỉnh lại ống tay áo: "Mang theo Lưu đại phu."
"Nô tài tuân mệnh."
"Nói thêm với Thẩm Tuyên một câu, ai ra tay, sớm muộn gì người Hoàng thúc này cũng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi cho y."
Đạo Diễn vẫn không lên tiếng. Trán Tam Bảo rịn một lớp mồ hôi lạnh, nhưng không dám đưa tay lau.
"Vâng."
"Còn nữa, Bách Hộ đã cãi lời Dư Thiến là Mạnh Thanh Hòa?"
"Bẩm vương gia, chính hắn."
"Tốt, cũng nói với hắn một câu, kẻ có gan lớn, trung nghĩa, bổn Vương xưa nay không bạc đãi."
"Vâng."
"Lui xuống đi, ngày mai, không, hôm nay, ngay lập tức lên đường đi."
"Nô tài tuân mệnh."
Vương gia hạ lệnh lên đường hôm nay, cho dù bên ngoài đang có tuyết rơi dày đặc, cũng phải bất chấp tất cả xuất phát.
Mãi đến khi những người còn lại lui ra khỏi điện, Đạo Diễn mới lên tiếng: "Vương gia, tiếp tục để Tống Trung ở lại Khai Bình Vệ không ổn."
"Không sao." Yên Vương đứng dậy, khoanh tay đi lại trong phòng hai bước: "Tạm thời cứ để cho tiểu nhân đắc ý."
"Vương gia vẫn muốn vào kinh?"
"Đương nhiên." Yên Vương dừng bước: "Vào triều bái kiến tân Đế, Cô sao có thể không đi chứ."
"Nhưng..."
"Yên tâm." Yên Vương sảng khoái cười: "Tề Thái, Hoàng Tử Trừng đều là hạng người chỉ biết nói suông. Những người duy nhất đáng lo ngại, chỉ có vài mạng bên phe cánh Ngụy Quốc Công là còn gây trở ngại được. Cô tự có cách ứng phó."
"Vương gia đã quyết định, bần tăng cũng không bàn thêm nữa."
"Cuối tháng này, Cô sẽ khởi hành, mọi việc ở đây còn phải nhờ hoà thượng quan tâm."
"A Di Đà Phật, vương gia có lệnh, bần tăng đương nhiên sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hoạn quan Tam Bảo mang theo khẩu dụ của Yên Vương, lên đường đến Khai Bình Vệ.
Chẳng bao lâu, Thế tử Yên Vương Chu Cao Sí cũng nhận được tin tức.
"Phụ vương nhất định đang rất tức giận." Chu Cao Sí đặt bút xuống, dường như không hài lòng với bức thư vừa viết xong: "Mang đi đốt."
"Thế tử?"
"Đốt đi." Chu Cao Sí lau tay: "Cô đến chỗ mẫu phi, Vương An đi theo."
"Tuân mệnh."
Vào mùa đông, Yên Vương Phi bị cảm lạnh, ăn không được nhiều, thỉnh thoảng lại không khỏe. Đại phu chẩn đoán là do tâm bệnh, muốn thực sự khỏi hẳn, còn phải tìm cách giải tỏa tâm trạng cho Yên Vương Phi.
Nói thì dễ, nhưng làm mới biết khó nhường nào.
Yên Vương bị hoàng đế nghi ngờ, Yên Vương Phi không tham gia chính sự cũng nhận ra. Viết thư cho Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ ở Kinh Thành, hy vọng có thể nể tình huynh muội, hoặc vì ngoại tôn cũng được, ít nhất cũng giúp nói vài câu trước mặt Bệ hạ.
Chờ đợi rất lâu, tin tốt không đến, tin xấu lại từng đợt, từng đợt kéo về Bắc Bình.
Đầu tiên là Chu Vương bị kết tội, tiếp theo là Đại Vương.
Tất cả đều bị giáng làm thứ dân, đày đến nơi khổ ải.
Chưa bàn đến Chu Vương, Đại Vương, Yên Vương Phi và Đại Vương Phi là tỷ muội ruột thịt, đều là nhi nữ của Ngụy Quốc Công Từ Đạt, tình cảm vẫn luôn tốt đẹp. Nghĩ đến tình cảnh hiện nay của Đại Vương Phi, rồi lại nghĩ đến tình cảnh nhà mình, lòng Yên Vương Phi như bị băng tuyết bao phủ, lạnh lẽo từng cơn.
Biết đại ca cũng khó xử, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lòng Yên Vương Phi vẫn khó chịu.
Yên Vương và các nhi tử thay phiên khuyên giải cũng không có tác dụng. Chu Đệ rất buồn bực, không thể nói thẳng với thê tử kết tóc, nàng đừng lo lắng, ngày mai bổn Vương sẽ giương cờ tạo phản, thằng ranh con trên ngai vàng kia sẽ không đắc ý được mấy ngày đâu, chúng ta không sợ!
Nếu Chu Đệ thực sự bốc đồng như vậy, Đạo Diễn cũng không cần mất mười năm, vất vả khuyên nhủ mãi mới chịu tạo phản.
Trong tuyết rơi dày đặc, hai hoạn quan dìu Chu Cao Sí đi đến Hoàn Điện, xuyên qua hành lang, đến trước cửa chính phòng, chưa kịp bẩm báo, đã mơ hồ nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng cười đùa, giọng nói rất quen thuộc.
Khuôn mặt đôn hậu của Chu Cao Sí thoáng chốc hiện lên nét âm trầm.
"Bên trong có phải nhị đệ của Cô không?"
"Bẩm Thế tử, chính là Cao Dương Quận vương." Hoạn quan canh giữ bên ngoài cẩn thận trả lời: "Quận vương đến chưa đầy nửa tuần trà."
"Ừm." Nụ cười hiền lành lại nở trên khuôn mặt Chu Cao Sí: "Báo đi."
"Vâng."
Nhìn thế tử mập mạp nhân hậu, hoạn quan canh cửa nhất thời cho rằng mình đã nhìn nhầm.
Gần đến chiều tối, tuyết rơi dày hơn, đoàn người Tam Bảo xuất phát từ Yên Vương phủ, vội vã ra khỏi Bắc Bình trước khi cổng thành đóng lại.
Yên Vương phủ phái người ra khỏi Bắc Bình, đương nhiên không thể qua mặt tai mắt của Trương Bỉnh và Tạ Quý.
"Phía Bắc?"
Trong Bố Chính Sứ Ty, Trương Bỉnh, Bố Chính Sứ Bắc Bình mới nhậm chức không lâu, đang ngồi ngay sương phòng của nhị đường, khi biết Tam Bảo và những người khác vừa ra khỏi Quảng Trí Môn, liền sai người báo cho Đô Chỉ Huy Sứ Ty Bắc Bình, hỏi xem có phải biên giới lại xảy ra chuyện gì không.
Tin tức Tống Trung dùng quân côn thị uy với biên quân ở Khai Bình Vệ vẫn chưa đến tai Trương Bỉnh. Trương Bỉnh lo xa, phải xác định xem rốt cuộc là Yên Vương định tạo phản sớm, hay có lý do khác. Làm rõ ý định của Yên Vương mới có thể tìm cách đối phó.
Bên trong Đô Chỉ Huy Sứ Ty, Tạ Quý cũng mờ mịt, Tạ Quý suy nghĩ kỹ hơn Trương Bỉnh, lập tức phái người đuổi theo ra khỏi Bắc Bình, bám sát những người được vương phủ phái đi, xem họ muốn làm gì.
Khai Bình Vệ.
Mạnh Thanh Hòa cử động cánh tay, sau hơn nửa tháng điều dưỡng, vết thương trên lưng đã đóng vảy, nội tạng vẫn phải chậm rãi dưỡng thêm.
"Bách Hộ nhất định phải chú ý, đừng vì trẻ tuổi mà không coi trọng. Đến khi già, sẽ phải chịu tội." Sau khi chẩn mạch xong, Triệu đại phu lại kê cho Mạnh Thanh Hòa một thang thuốc: "Lão phu không phải hù dọa, thân thể Bách Hộ vốn yếu, nên chú ý nhiều hơn."
"Cảm ơn Triệu đại phu, Mạnh mỗ nhất định sẽ chú ý."
Vừa dứt lời, Mạnh Thanh Hòa không nhịn được ho khan vài tiếng, lồng ngực như có lò sưởi bùng cháy, cổ họng và tai đều khó chịu.
"Triệu đại phu, thuốc này còn phải uống bao lâu?" Ho xong, hắn uống vài ngụm nước, mới miễn cưỡng đè nén: "Mạnh mỗ không thể cứ nằm mãi như vậy."
"Nhiều thì vài tháng, ít thì nửa tháng." Triệu đại phu nhấc hòm thuốc lên: "Bách Hộ nên yên tâm dưỡng bệnh, để tránh di chứng sau này."
Mạnh Thanh Hòa đã hiểu tính cách của Triệu đại phu, tiễn lão tiên sinh ra cửa, nằm lại trên sạp, cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Tỉnh dậy từ cơn hôn mê, phát hiện mình đang ở trong Thiên Hộ Sở, còn ngủ trong phòng Thẩm Thiên Hộ, Mạnh Thập Nhị Lang có cảm giác như vừa trúng giải độc đắc triệu đô.
Hắn không chết, đã vượt qua.
Báo danh trạng cũng phát huy tác dụng.
Nếu trước đây, trong mắt Thẩm Tuyên, hắn như một con tép riu không đáng kể, vậy bây giờ, ít nhất cũng nâng bậc lên thành tôm đuôi phượng rồi chứ? Vậy thì, ngày trở thành tôm hùm cũng không còn xa nữa, đúng không?
Sau khi Mạnh Thanh Hòa tỉnh lại, Thẩm Thiên Hộ không lập tức đuổi hắn đi, chỉ bảo hắn dọn khỏi phòng ngủ của y, đến một gian phòng khác ở tam đường để dưỡng thương.
Trong thời gian đó, Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang có đến thăm. Điều khiến Mạnh Thanh Hòa ngạc nhiên là cả hai cũng vừa nhập ngũ, trên người mặc áo giáp đỏ son.
"Tứ đường ca, Ngũ đường ca, chuyện này là sao?"
Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang nhìn nhau, trước đó, họ liều lĩnh đến Thiên Hộ Sở đón người, nhưng được thông báo Thập Nhị Lang bị thương nặng, không thể di chuyển. Đang không biết làm thế nào, thì gặp được Thẩm Thiên Hộ, ngoài ý muốn được Thẩm Thiên Hộ coi trọng.
"Hai huynh đệ chúng ta cũng không có tài cán gì, chỉ biết trồng trọt, có chút sức lực, được Thiên Hộ coi trọng, đó là chuyện không thể tin được."
Nhìn mặt Mạnh Thanh Giang đỏ bừng, Mạnh Thanh Hòa có chút không vui.
Rốt cuộc là do Thẩm Thiên Hộ bẩm sinh đã có khí chất bá đạo, hay do chức quan của hắn quá nhỏ?
Sống chung với nhau vài tháng, mỗi lần hắn thăng quan, cũng không thấy hai vị đường ca này động lòng, vui sướng gì cho cam, sao mới gặp Thẩm Thiên Hộ một lần, đã không chút do dự trở thành quân hộ?
"Hai vị đường ca đã suy nghĩ kỹ chưa? Tốt nhất nên nói trước với Cửu thúc công và Đại đường bá."
Mạnh Thanh Hòa không quá lo lắng về lão cáo già Mạnh Trọng Cửu. Có thể chủ động đề nghị cho Mạnh Hổ theo hắn đến biên ải, Mạnh Trọng Cửu đã sớm lường trước sẽ có ngày này.
Điều khiến Mạnh Thanh Hòa lo lắng là một nhà Mạnh Quảng Hiếu. Nếu biết hắn còn sống, nhưng Mạnh Thanh Giang vẫn trở thành quân hộ, không biết có nóng đầu, đi gây phiền phức cho mẫu thân hắn không?
"Thập Nhị Lang yên tâm, chuyện nhà chúng ta tự khắc lo liệu, sẽ không để Thập Nhị Lang khó xử."
Mạnh Thanh Hòa gật đầu, không nói thêm nữa. Trong lòng vẫn nghĩ đến việc báo tin cho Mạnh Vương thị, dù sao cũng nên đề phòng.
Nói gì thì nói, Mạnh Thanh Giang chủ động nhập ngũ, đúng là có chút ngoài dự đoán của hắn.
Ngoài Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang, Chu Vinh và Cao Phúc cũng đến thăm Mạnh Thanh Hòa. So với Mạnh Bách Hộ yếu ớt, những quân hán lực lưỡng này đã sớm hoạt động bình thường, bắt đầu thay phiên đi trực.
Mười lăm quân côn, chỉ thêm vài vết sẹo trên lưng mà thôi.
"Mạnh Bách Hộ là một hảo hán!"
Chu Vinh cũng được thăng chức Bách Hộ, dường như đã quên chuyện không vui với Mạnh Thanh Hòa trước đó, giơ ngón tay cái lên, khen tặng Mạnh Thanh Hòa, bàn tay to như quạt hương còn muốn vỗ vào vai Mạnh Thập Nhị Lang.
May mà bị Cao Phúc chặn lại, nếu vỗ trúng, e Mạnh Thanh Hòa sẽ phải hy sinh ngay tại chỗ.
Mạnh Bách Hộ nhăn mặt, bỏ qua hiềm khích? Thực sự không phải muốn nhân cơ hội trả thù chứ?
"Bách Hộ, chúng ta đều được điều về thành."
Sau khi Chu Vinh rời đi, Cao Phúc lọc ra những chuyện quan trọng, xảy ra trong thời gian Mạnh Thanh Hòa hôn mê nằm liệt giường, kể cho hắn nghe.
"Đinh Tiểu Kỳ cũng bị thương nặng, các huynh đệ khác đều có thể làm nhiệm vụ. Hai vị tộc huynh của Bách Hộ đều ở dưới trướng thuộc hạ, mấy ngày nay theo Lưu Tiểu Kỳ tuần tra trên thành."
"Ai đang canh gác ở đài quan sát ngoài thành?"
"Một Tổng Kỳ dưới quyền Chu Bách Hộ."
"Chẳng phải họ là kỵ binh sao?"
Mạnh Thanh Hòa vô cùng ngạc nhiên, kỵ binh không phải đơn vị tác chiến cơ động ư? Từ bao giờ phải đi canh gác đài quan sát?
"Kỵ binh dưới quyền của Thiên Hộ đã bị rút đi một nghìn, bổ sung mới đều là bộ binh." Cao Phúc dừng một lát, mới tiếp tục nói: "Nghe nói là ý của Tống Đô Đốc."
"Tống Đô Đốc?" Mạnh Thanh Hòa trầm ngâm một lát: "Ta biết chuyện này rồi. Nói với các huynh đệ canh gác cẩn thận, người khác nói gì không cần để ý. Thẩm Thiên Hộ có ơn đối với chúng ta, được bao nhiêu quan trên có thể cam tâm tình nguyện chịu quân côn thay cho thuộc hạ chứ?"
"Bách Hộ yên tâm, các huynh đệ đều hiểu."
"Còn nữa, cái vị Đô Đốc gì đó từ triều đình đến, không nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu." Mạnh Thanh Hòa cười lạnh một tiếng: "Cứ nhìn cho kỹ."
"Bách Hộ cẩn thận lời nói!"
"Không sao, chỉ cần huynh đệ đừng truyền ra ngoài, không ai biết." Mạnh Thanh Hòa nhìn Cao Phúc: "Cao Tổng Kỳ là người nghĩa khí, đã cứu Mạnh mỗ, Mạnh mỗ tin tưởng ngươi!"
"Bách Hộ..."
"Ngoài ra, còn có một việc nhờ Cao Tổng Kỳ làm giúp. Làm tốt thì xem như chúng ta có thể báo đáp được chút ân tình của Phó Thiên Hộ."
"Bách Hộ cứ nói."
"Rảnh rỗi, Cao Tổng Kỳ đi một chuyến đến Tạp Tạo Cục trong thành..."
Khi nói chuyện, cả hai đều không phát hiện, một bóng người mặc võ phục xanh lam đang đứng ngoài cửa, dường như đã dừng chân ở đó rất lâu.
Trên dung nhan như ngọc lộ ra một tia xúc động.
Suy nghĩ một lúc, Thẩm Tuyên xoay người rời đi, vạt áo xanh bay lên, mang theo một trận gió Bắc rét lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro