Chương 24: Phong ba bão táp
Chương 24: Phong ba bão táp
Thẩm Phó Thiên Hộ đột ngột xuất hiện, Mạnh Thanh Hòa nhân cơ hội liếc nhìn Đinh Tiểu Kỳ, thấy hắn ta đang liếc mắt ra hiệu cho mình.
Mạnh Thanh Hòa gật đầu, hiểu ý, lùi lại hai bước, đứng như một tấm phông nền.
Nhìn thái độ cung kính của Thẩm Tuyên đối với Trần Hanh, Mạnh Thanh Hòa mới có nhận thức rõ ràng hơn về chức quan chính Nhị Phẩm của triều đình. May mà trước đó Đinh Tiểu Kỳ đã kéo hắn, Ngũ Thể Đầu Địa còn tốt hơn là đội cái nồi bất kính cấp trên.
Trong khi nói chuyện, Trần Hanh hỏi về thành đất trên đài quan sát.
"Thành đất này do ai xây dựng?"
"Là do một Tổng Kỳ dưới quyền ty chức." Thẩm Tuyên đáp: "Bản vẽ xây dựng thành đất đã được trình lên cho Từ Chỉ Huy Sứ, mọi việc đều do Chỉ Huy Sứ phân phối."
"Ừm...hm."
Trần Hanh gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Y chỉ quan tâm đến thành đất, còn người xây dựng thì y chỉ hỏi cho có lệ thôi.
Mạnh Thanh Hòa đứng sau Thẩm Phó Thiên Hộ, nghe Thẩm Tuyên không nhắc đến tên mình, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Lợi ích của việc xây dựng thành đất, hắn đã nhận được, tranh công thêm nữa cũng không ích gì, đã vậy, lần này còn tranh công với đại lão của Vệ Sở, bộ hắn chán sống hay sao? Hơn nữa, hắn đánh lui giặc Mông Cổ, giữ được đài quan sát, chắc chắn sẽ có khen thưởng khác.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Mạnh Thanh Hòa hơi trầm xuống, hơn năm mươi huynh đệ, cộng thêm cả hắn, số người sống sót chỉ chưa đầy hai mươi...
Sau khi Trần Hanh về thành, Thẩm Tuyên cũng nhảy lên ngựa: "Mạnh Tổng Kỳ."
"Vâng."
"Ngày mai đến Thiên Hộ Sở gặp Thẩm mỗ." Không đợi Mạnh Thanh Hòa trả lời, y lại điểm ra mười kỵ binh dưới quyền: "Đưa bọn họ về thành."
Nói xong, vung roi thúc ngựa, phi nước đại mất hút.
Kỵ binh ở lại nhìn Mạnh Thanh Hòa và những người khác, khoanh tay lật mí mắt: "Chư vị thật may mắn, được Thẩm Du Kích để mắt đến, không dễ dàng đâu!"
Mạnh Thanh Hòa cười khổ, đây là đang ghen tị hay đang châm chọc?
Quả nhiên, thuộc hạ của Thẩm Phó Thiên Hộ, ai nấy đều rất có cá tính.
Đinh Tiểu Kỳ dẫn theo những binh sĩ đã hồi phục được chút sức lực, bận bịu tháo dỡ trường mâu và cọc gỗ trên chiến xa, những binh sĩ không thể di chuyển đều được bố trí ngồi trên đó.
"Chư vị đồng liêu, mượn chiến mã một chút."
Thấy Đinh Tiểu Kỳ và những người khác đẩy xe khó khăn, kỵ binh do Thẩm Tuyên để lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, rõ ràng không có ý định giúp đỡ, chỉ đơn thuần là đợi để "đưa" họ về thành, trong lòng Mạnh Thanh Hòa bỗng dưng dâng lên một ngọn lửa giận.
Không muốn quản? Không sao, người hắn không dám chọc, ngựa thì được chứ?
Ngựa cũng không được? Được thôi, dù sao ngày mai hắn cũng phải đến Thiên Hộ Sở, thị phi trong đó, cứ đến trước mặt Phó Thiên Hộ mà giải trình.
Sắc mặt của vài kỵ binh thay đổi, cùng nhìn về phía người cầm đầu. Hầu hết bọn họ đều là những người đã theo Thẩm Tuyên từ thời Tả Vệ Yến Sơn, rất không ưa Mạnh Thanh Hòa, một thư sinh tòng quân, lại nhiều lần lập chiến công.
Một tên mọt sách, chỉ dựa vào chút mưu mẹo xảo quyệt, dựa vào đâu mà cưỡi lên cổ huynh đệ bọn họ, còn được Phó Thiên Hộ để mắt đến?
"Mạnh Tổng Kỳ, ngươi chắc chắn chứ?"
"Mạnh mỗ rất chắc chắn." Mạnh Thanh Hòa học theo người trước mặt, nhếch mép: "Luôn luôn chắc chắn."
Cái gọi là văn không đứng nhất, võ không hạng hai, tính tình của mấy tên quân nhân, hầu như đều rất khó ở.
Mạnh Thanh Hòa không muốn tùy tiện gây chuyện, nhưng bị người ta xem thường, hắn cũng không dễ dàng khuất phục. Đây không phải chuyện lùi một bước trời cao biển rộng, mà là việc đám người này sẽ coi hắn là anh hùng hay thằng hèn.
Nhìn hắn không thuận mắt? Tốt, tùy ngươi.
Lý do? Lý do gì mà chả được, hắn cũng không bận tâm.
Ấu trĩ sao? Mạnh Thanh Hoà hắn cứ thích ngang đấy!
Đã có lệnh của Thẩm Phó Thiên Hộ, Mạnh Thanh Hòa không định khách sáo với mấy tên này nữa.
"Làm phiền nhanh lên một chút." Mạnh Thanh Hòa đỡ lấy cánh tay bị thương: "Mấy vị đều là người được Phó Thiên Hộ coi trọng nhất, chuyện nhỏ này chắc không làm khó được mấy vị nhỉ?"
Cựu Lang trung đại nhân thấy tình hình không ổn, muốn tiến lên khuyên vài câu, mấy kỵ binh kia, mặt mũi ai nấy đều đen sì rồi kìa!! Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, lỡ như thật sự chọc giận bọn họ, nếu động thủ, chỉ cần bọn họ không đánh chết người, chưa chắc Phó Thiên Hộ đã truy cứu.
"Tổng..."
Lời còn chưa nói hết, trước mặt đã bị một cánh tay chặn lại, là Lưu Tiểu Kỳ xuất thân đồ tể.
"Đinh Tiểu Kỳ, không thể nhụt chí." Lưu Tiểu Kỳ mặt đầy thịt, nhìn là biết hạng người hung dữ: "Huynh đệ bên chúng ta đều đang nhìn đấy."
Cựu Lang trung đại nhân theo ánh mắt của Lưu Tiểu Kỳ nhìn lại, quả nhiên, những huynh đệ còn sống, dù đang đứng hay nằm trên chiến xa, đều nhìn chằm chằm vào Mạnh Thanh Hòa.
"Chúng ta là quân nhân, không đọc sách, không biết chữ, chỉ nhận một đạo lý." Lưu Tiểu Kỳ giơ nắm đấm lên: "Không thể hèn nhát! Cũng là đầu đội trên cổ, cũng là giết giặc Mông Cổ, sao có thể để đám chim cút kia đắc ý!"
Cựu Lang trung đại nhân im lặng một lúc lâu, hít một hơi thật sâu, thôi! Cho dù Tổng Kỳ muốn ẩu đả, hắn ta cũng liều mạng theo vậy!
"Đinh Tiểu Kỳ, ngươi đang tìm gì vậy?"
"Gậy." Cựu Lang trung đại nhân cúi người nhặt một thanh gai gỗ nhọn hoắt, cầm trong tay ước lượng cân nặng: "Đánh nhau phải có vũ khí thuận tay chứ!"
Lưu Tiểu Kỳ: "..."
Gã chỉ nói cần thiết thì dùng nắm đấm, vị này lại trực tiếp rút vũ khí... Người đọc sách, đặc biệt là người đọc sách nhập ngũ, đều hung hãn như vậy sao?
Sau này gặp mặt, gã nhất định phải đi đường vòng.
Cuối cùng, Mạnh Tổng Kỳ dựa vào mệnh lệnh của Phó thiên hộ, cưỡng ép bắt chiến mã làm ngựa kéo xe, kỵ binh làm phu xe.
Binh sĩ bị thương nằm trên xe, những người còn đi được thì dìu nhau, dọc đường gặp biên quân áp giải tù binh, Mạnh Tổng Kỳ không quên tuyên dương nghĩa cử cao đẹp của Phó Thiên Hộ, đồng thời khen tặng tình đồng chí đùm bọc của những người phu xe.
"Hảo hán tử, đều là hảo hán tử!"
Những người phu xe được khen ngợi còn có thể làm gì khác? Chẳng lẽ giật phắt roi ngựa, nói rằng mình vốn chẳng muốn phát huy tình đồng chí gì sất, mọi chuyện đều bị uy hiếp, bị ép buộc?
"Uy hiếp?" Không cần Mạnh Thanh Hòa mở miệng, mặt của cựu Lang trung đại nhân đã tràn ngập kinh hãi: "Chẳng lẽ các vị lại bất mãn với Phó Thiên Hộ đến vậy? Không muốn giúp đỡ đồng bào? Ô hô! Lòng người lạnh lẽo chưa~~"
Đảo lộn trắng đen, chỉ hươu bảo ngựa.
Tráng hán ruột thẳng đối đầu với người đọc sách đầy bụng quanh co.
Người đọc sách toàn thắng!
Sau khi về thành, những kỵ binh bị ép làm phu xe một khắc cũng không muốn thấy bản mặt như hồ ly của Mạnh Thanh Hòa và những người khác.
Cảm ơn? Không cần.
Lễ cảm tạ? Càng không cần!
Tóm lại, bọn họ chỉ muốn tránh xa Mạnh Tổng Kỳ và Đinh Tiểu Kỳ, càng xa càng tốt!
Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang dẫn theo năm sáu tráng đinh đợi sẵn bên đường, thấy Mạnh Thanh Hòa lành lặn trở về, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Thấy Mạnh Thanh Hòa bị thương, lại một trận lo lắng.
"Thập Nhị Lang, có sao không?"
"Ta đi mời đại phu!"
"Đường ca không cần lo lắng, chỉ là thương tích ngoài da thôi." Mạnh Thanh Hòa đỡ lấy cánh tay bị thương, nói: "Tứ đường ca, bây giờ e là khó mời được đại phu, hay cứ đưa mấy vị huynh đệ này về nhà trước, ta ghé Kinh Lịch Ty một chuyến, nhờ Lưu Kinh Lịch giúp đỡ, biết đâu sẽ có cách."
"Nhưng..."
"Cứ quyết định vậy đi." Mạnh Thanh Hòa đứng dậy, đầu lại choáng váng, sắc mặt tái nhợt, suýt nữa ngã quỵ.
"Thập Nhị Lang!"
"Tổng Kỳ!"
Đinh Tiểu Kỳ vừa định đưa tay đỡ, Mạnh Thanh Giang đã nhanh hơn hắn ta một bước, đỡ thắt lưng Mạnh Thanh Hòa, tay chạm vào cảm nhận được trọng lượng khiến Mạnh Thanh Giang sững sờ.
Sao lại nhẹ như vậy?
Nếu không có áo bông lót, e là đã sờ thấy xương.
"Tổng Kỳ bị thương không nhẹ, hay là để Đinh mỗ đi một chuyến. Nếu thật sự không mời được đại phu, chỉ có thể nghĩ cách kiếm chút thảo dược. Thương nhân trong thành chắc có tích trữ."
Lúc này, Thẩm Tuyên đã trở về Thiên Hộ Sở, trên đường gặp một tên Đô Sự, nghe được tin Trịnh Thiên Hộ trúng tên lạc, thương nặng nguy kịch, dù vượt qua nguy hiểm cũng tạm thời không thể đi lại được. Từ Chỉ Huy Sứ lệnh cho Thẩm Tuyên tạm quyền giữ chức thiên hộ.
Thẩm Tuyên gật đầu, bước chân không dừng, đi thẳng vào đại đường mới chợt khựng lại, y nhìn bức tranh mãnh hổ xuống núi trên tường, bóng lưng thẳng tắp, ngón tay siết chặt.
Tạm quyền? Thiên Hộ, Phó Thiên Hộ, chênh lệch một chữ mà thôi.
Thư lại trong Thiên Hộ Sở đưa văn thư đến, thấy người trong sảnh, bước chân dừng lại.
Nghe tiếng động, Thẩm Tuyên quay người, mắt đen, tóc đen, quân tử ngạo nghễ, cốt khí tựa trúc.
Thư lại bỗng nhiên tỉnh táo: "Ty chức bái kiến Phó Thiên Hộ."
"Chuyện gì?"
Thư lại thấy xung quanh không có ai, từ trong tay áo lấy ra một phong mật thư.
"Phó Thiên Hộ, Cao Dương Quận vương mang theo mật lệnh của Vương gia..."
Nửa nén nhang sau, thư lại bước ra khỏi đại đường, cũng mang theo mệnh lệnh đầu tiên của Phó Thiên Hộ, cho triệu tập những người thông thạo y thuật trong phạm vi Thiên Hộ Sở và các Bách Hộ Sở trực thuộc.
Khai Bình Vệ Chỉ Huy Sứ Ty, một gian phòng phía đông sảnh đường, Cao Dương Quận vương một tay chống cằm, ngón tay không ngừng nhịp lên mặt bàn: "Không gặp cũng được. Tính của Thẩm Tuyên chính là như vậy, đừng nói là Cô, cho dù là đại ca của Cô, cũng chưa chắc đã được y cho sắc mặt tốt."
"Quận vương."
"Y là người được phụ Vương coi trọng, Cô sẽ không đi đụng vào chỗ xui xẻo, chỉ cần mang mật lệnh của phụ Vương đến là được. Còn về phần tướng lĩnh canh giữ đài quan sát kia, đã tra được là ai chưa?"
"Bẩm Quận vương, thuộc hạ đã tra rõ, người đó là một Tổng Kỳ dưới trướng Thẩm Du Kích, họ Mạnh, trước khi nhập ngũ từng là một Đồng Sinh ở huyện Uyển Bình."
"Người đọc sách? Có chút thú vị."
"Hơn nữa..."
"Hửm?"
"Quận vương có nhớ Mạnh Thập Nhị Lang từng được phong làm Hữu Hiếu Uyển Bình không?"
"Mạnh Thập Nhị Lang?" Chu Cao Hú suy nghĩ một lát: "Cô có chút ấn tượng, lão già Trần Anh chả suốt ngày mắng chửi người này bỏ học, làm chuyện chém giết, nhục mặt nho sinh."
"Quận vương, Mạnh Tổng Kỳ này, chính là Mạnh Thập nhị lang của huyện Uyển Bình."
"Ồ?"
Ngón tay Chu Cao Hú dừng lại trên mặt bàn, đột nhiên nảy sinh hứng thú.
Phủ Bắc Bình, huyện Uyển Bình.
Phòng phía đông nhị đường huyện nha, Huyện Lệnh Uyển Bình Hạ Ngân ngồi sau án thư, trước mặt là một danh sách do huyện học đưa lên.
Pháp lệnh tiến cử hiền tài của triều đình đã ban xuống được vài tháng, lệnh cho các văn thần Ngũ Phẩm trở lên, cả trong và ngoài Kinh Thành, thông qua các Huyện Lệnh tiến cử hiền tài, không phân biệt nhân sĩ hay thường dân.
Tạm thời không bàn đến mấy lão nhân có uy vọng lớn của các tộc thị, Giáo dụ và Huấn đạo của huyện học Uyển Bình đều có suất tiến cử riêng, danh sách nho sinh hiện nay đang được đặt trước mặt Hạ Huyện Lệnh.
"Đỗ Kỳ, Lưu Cấn, Mạnh Thanh Hải..."
Nhìn đến đây, lông mày của Hạ Huyện Lệnh nhíu lại.
Huyện Thừa bên cạnh thấy vậy, liền hỏi: "Đại Lệnh, có gì không ổn sao?"
"Mạnh Thanh Hải này." sắc mặt Hạ Huyện Lệnh không vui: "Có phải là tộc huynh của Mạnh Thập Nhị Lang không?"
"Là hắn ta."
"Người này không ổn." Hạ Huyện Lệnh cầm bút lên, nhúng đầy mực, quẹt mạnh lên tên của Mạnh Thanh Hải.
"Phụ thân là tộc trưởng Mạnh thị vậy mà âm mưu chiếm đoạt gia sản tộc nhân, thân là nhi tử lại nhắm mắt làm ngơ, không khuyên can. Tu thân, tề gia, trị quốc, người này tuy có tài học, nhưng phẩm tính không tốt, không nên tiến cử."
Huyện Thừa gật đầu đồng ý, triều đình muốn trọng dụng nhân tài không sai, nhưng càng coi trọng đức hạnh. Nếu tiến cử người có phẩm hạnh quá kém, Đại Lệnh e rằng sẽ bị kết tội, Huyện Thừa cũng không thoát khỏi liên can. Nghĩ đến đây, không khỏi có vài phần bất mãn đối với Huấn đạo huyện học đã tiến cử Mạnh Thanh Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro