Chương 21: Tiếp tục thể hiện tài năng
Chương 21: Tiếp tục thể hiện tài năng
Mạnh Tổng Kỳ quyết tâm biến mình thành con nhím, và hắn cũng thực sự làm được như vậy.
Gai gỗ do Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang chế tạo đã được tận dụng tối đa.
Phiên bản nâng cao của chướng ngại vật, hố bẫy cắm đầy gai gỗ, chiến xa lắp gai gỗ và giáo mác, tấm chắn bằng liễu gai dựng lên là có ngay một pháo đài nhọn hoắt. Nếu có tráng sĩ nào dám xông thẳng về phía trước, vượt qua chướng ngại vật cũng sẽ rơi vào hố bẫy. Nếu trên người không bị chọc cho thành tổ ong vò vẽ thì cũng trở thành xiên hồ lô.
Mỗi con đường dẫn từ chân núi lên đài canh gác đều được bố trí chướng ngại vật, bất kỳ kẻ thù nào muốn đi qua đều phải trả giá bằng máu tươi. Ngay cả chính Mạnh Thanh Hoà, nếu không cẩn thận cũng có thể trúng chiêu. Không còn cách nào khác, Mạnh Thanh Hòa đành phải hạ lệnh dỡ bỏ chướng ngại vật trên một tuyến đường chính, lấy gai gỗ trong hố bẫy ra, tiện thể dỡ luôn dàn gỗ treo trên cây xuống, để tránh thương vong ngoài chiến tranh.
Rơi vào bẫy do chính mình đào, đừng nói là công lao, ngay cả tai nạn lao động cũng không được tính. Nếu có quan trên nào đó đến tuần tra, chẳng may trúng chiêu, e rằng bản thân hắn chưa kịp thăng quan tiến chức, đầu đã rơi rồi.
Quân tuần tra biên giới thỉnh thoảng đi ngang qua chân núi, thấy pháo đài được canh gác cẩn mật, trong lòng không khỏi rùng mình. Sờ sờ cổ, quả nhiên là người đọc sách, toàn chơi mấy cái trò chả giống ai...
Thẩm Phó Thiên Hộ bất ngờ lên đài lần nữa, hỏi kỹ về cách cải tạo chướng ngại vật và chiến xa, còn lấy mất bản vẽ trong tay Mạnh Thanh Hòa, một lần nữa khẳng định, Mạnh Tổng Kỳ có thể dùng được.
Tờ chi phiếu miệng của mỹ nhân có thể dùng được không và bao giờ cho dùng, Mạnh Thanh Hòa tạm thời không rảnh quan tâm. Hắn đang bận chỉ huy biên quân dưới quyền nâng cấp cải tạo pháo đài. Gai gỗ chưa dùng hết đã phát huy tác dụng.
Pháo đài giống như con nhím, ai dám xông về phía trước? Trừ khi kỵ binh Bắc Nguyên thích mấy trò mạo hiểm cảm giác mạnh.
Đốt lửa? Đốt lửa trên thảo nguyên vào mùa thu, mọi người cùng làm heo sữa quay sao?
"Tổng Kỳ." cựu Lang trung đại nhân đi đến bên cạnh Mạnh Thanh Hòa, mở miệng nói: "Có thể báo phương pháp này cho Trịnh Thiên Hộ không?"
"Đã nói rồi." Mạnh Thanh Hòa cong môi: "Cũng phái người thông báo cho các đài canh gác khác."
Việc nên làm hắn đều đã làm, bọn họ không phải người ngu ngốc, tốt xấu vẫn có thể phân biệt được. Bất kể có sử dụng hay không, đều sẽ ghi nhớ ân tình của Mạnh Thanh Hoà.
"Chuyện này Thẩm Phó Thiên Hộ cũng biết." Mạnh Thanh Hòa đột nhiên cao giọng: "Bên trái, đúng rồi, chỗ đó, cao thêm chút nữa!"
"Thẩm Phó Thiên Hộ đã nói gì?"
"Chuyện khác không nói, chỉ bảo mọi người cố gắng làm việc, làm tốt sẽ có thưởng."
Thẩm Tuyên không hề nói vậy, nhưng ý tứ cũng không sai biệt mấy.
"Thuộc hạ ở đây xin chúc mừng Tổng Kỳ sắp thăng quan."
"Nói thế còn quá sớm." Mạnh Thanh Hòa vẫy tay, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, giữ vững đài quan sát này, bảo toàn mạng sống cho phần lớn mọi người đã.
Còn việc phát động phản công phòng thủ... cũng phải có năng lực thì mới làm được.
"Chủ yếu bây giờ phải giữ vững nơi này, đặc biệt là con đường duy nhất không đặt chướng ngại vật, nhất định phải canh chừng kỹ."
Quân Mông Cổ không lên được, coi như họ thắng.
Cựu Lang trung đại nhân vỗ ngực, chủ động xin chiến: "Tổng Kỳ yên tâm! Thuộc hạ đích thân dẫn người đi canh gác!"
Mạnh Tổng Kỳ suy nghĩ một lúc lâu, mở miệng nói: "Thép tốt phải dùng trên lưỡi dao, người tài giống Đinh Tiểu Kỳ, càng phải như thế!"
Cựu Lang trung đại nhân hừng hực khí thế: "Đa tạ Tổng Kỳ khen ngợi, thuộc hạ không dám nhận!"
Nhưng Mạnh Tổng Kỳ lại dội một gáo nước lạnh vào lòng nhiệt huyết của hắn ta: "Sau này còn nhiều việc phải nhờ cậy Đinh Tiểu Kỳ, Mạnh mỗ không muốn mất đi nhân tài nhanh như vậy."
Cựu Lang trung đại nhân: "..."
"Cho nên, Đinh Tiểu Kỳ cứ ở trên thành, bên đường đó cứ giao cho Lưu Tiểu Kỳ đi. Người ta xuất thân đồ tể, càng phù hợp lao động chân tay hơn."
Cựu Lang trung đại nhân: "..."
Nói xong, Mạnh Tổng Kỳ khoanh tay bỏ đi, Cựu Lang trung đại nhân đứng tại chỗ, ngửa mặt lên trời khóc ròng.
Sao vậy, sao đột nhiên hắn ta lại có xúc động muốn đánh hội đồng cấp trên vậy?
Quả nhiên là lâu ngày rời xa triều đình, ngứa nghề rồi?
Mạnh Thanh Hòa tiếp tục củng cố ba mẫu đất của hắn, biên quân ở các đài quan sát khác cũng bắt đầu cải tạo vị trí phòng thủ của mình.
Gai gỗ không kịp quét dầu cũng không sao, chướng ngại vật và chiến xa có thể cản trở phe mình phản kích cũng không sao, nhiệm vụ cuối cùng của họ là giữ vững đài quan sát, chỉ cần giữ vững đài quan sát, có thể sống sót khi quân Mông Cổ xâm phạm, những thứ khác đều không quan trọng.
Dương Đạc ở lại Khai Bình Vệ không quá ba ngày, trước khi đi còn đặc biệt cưỡi ngựa vòng qua đài quan sát do Mạnh Thanh Hòa canh giữ, thấy thế trận phòng thủ nghiêm mật hơn so với hai ngày trước, y nhướng một bên lông mày, giơ cánh tay phải, ra hiệu cho đội kỵ binh dừng vó.
"Tổng Kỳ, là đội kỵ binh hôm nọ."
Mạnh Thanh Hòa đang cùng vài Tiểu Kỳ dưới quyền nghiên cứu chỗ phòng thủ nào còn sơ hở, nghe binh sĩ báo cáo, cũng không ngẩng đầu lên: "Chắc lại đi ngang qua, không cần để ý."
"Bẩm Tổng kỳ, bọn họ hướng xuống núi rồi."
"Hửm?"
Mạnh Thanh Hòa cau mày, đứng dậy trèo lên nóc thành đất, nhìn từ trên cao xuống, thu hết mọi thứ dưới đài quan sát vào mắt. Quan phục xanh lam của võ tướng, ít nhất cũng là Bách Hộ. Dung mạo nhìn không rõ lắm, khí thế trên người lại có vài phần giống Thẩm Phó Thiên Hộ.
Quan to hơn một cấp đè chết người. Mạnh Thanh Hòa hơi do dự, không biết có nên xuống dưới xem xét hay không.
Dương Đạc ngẩng đầu nhìn đài quan sát, trên khuôn mặt tuấn mỹ không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng tù và quen thuộc, trong tiếng tù kéo dài, là đội kỵ binh từ bốn phương tám hướng đang tập hợp lại.
Chiến giáp đỏ son của quân Minh, trong bụi mù do vó ngựa cuốn lên vẫn vô cùng bắt mắt.
Kỵ binh quân Minh phi nước đại ngày càng nhiều, không giống như muốn quay về thành, mà theo tiếng tù và không ngừng kia, bắt đầu bày binh bố trận, sau đó quay đầu ngựa, rút trường đao, lấy cung tên trên lưng ngựa xuống, lại tách ra. Từng người như những thanh đao sắc bén, quét ngang thảo nguyên mênh mông.
Đài quan sát xa nhất, khói báo động cuồn cuộn đã bốc lên.
Sắc mặt Mạnh Thanh Hòa lập tức thay đổi, không kịp để ý đến đội quân dưới chân núi, hắn nhanh chóng leo lên đỉnh thành đất, cầm lấy đá lửa, gõ vài cái tạo ra tia lửa, đốt cháy đống cỏ khô chất đống trên nóc, sau đó ném đá lửa cho binh sĩ gần đó: "Tiếp tục đốt khói báo hiệu!"
Đồng thời quay người hét lớn: "Lập tức phòng thủ, quân Mông Cổ đến rồi!"
Một câu nói như sấm nổ bên tai mọi người.
Khói báo hiệu trên đài quan sát bốc lên, Dương Đạc bên dưới đã thúc ngựa phi về phía đội kỵ binh quân Minh đang tập hợp phía trước.
Mạnh Thanh Hòa đi xuống dưới, đích thân cầm lấy một cây trường thương được gắn thêm gai gỗ, đây là loại được chuẩn bị riêng để đâm giết kẻ địch nấp sau chiến xa và bị kẹt dưới chướng ngại vật.
Đầu thương không đủ dài, gắn thêm gai gỗ cứng cáp, có thể trực tiếp đâm xuyên thân ngựa.
"Mọi người." Mạnh Thanh Hòa nắm chặt thương, ánh mắt như dao, không còn là thư sinh yếu đuối của mấy tháng trước, đến thanh đao cũng cầm không vững: "Kẻ địch là ai, kẻ địch mạnh đến mức nào, đều không quan trọng! Chỉ cần chúng ta hung hãn hơn chúng, liều mạng hơn chúng, chúng ta sẽ sống sót!"
"Mạnh mỗ không tin, ông trời nhất định phải thu mạng chúng ta hôm nay!"
"Hơn nữa, quân Mông Cổ là kẻ thù, cũng là chiến công của chúng ta!" Mạnh Thanh Hòa cao giọng: "Đầu người Mông Cổ có thể thăng lên Tiểu Kỳ! Giết nhiều, còn có cừu béo, trâu cày, tiền thưởng!"
Dưới sự động viên kháng chiến của Mạnh Tổng Kỳ, trong mắt những biên quân này, đám giặc Mông Cổ hung thần ác sát, đều đã được quy đổi thành giá trị phần thưởng hấp dẫn.
Sự căng thẳng ban đầu đã biến thành phấn khích, nỗi sợ hãi lần đầu tiên ra chiến trường cũng đã biến thành kích động!
Hơn năm mươi biên quân, ai nấy mắt đỏ ngầu, ngay cả cựu Lang trung đại nhân đã quen với những trận chiến lớn cũng quơ nắm đấm, cất giọng cùng đám binh sĩ dưới quyền hô to "Cừu béo"!
Trên thảo nguyên, ba nghìn kỵ binh do Thẩm Tuyên dẫn đầu đã tập hợp xong, Dương Đạc thúc ngựa tiến lên: "Bái kiến Phó Thiên Hộ!"
Cũng là võ phục xanh lục, Thẩm Tuyên đã được thăng chức Phó Thiên Hộ, kiêm chức Du Kích Tướng Quân, tuy Dương Đạc vẫn chỉ là Bách Hộ, nhưng lại dược Chỉ Huy Sứ Toàn Ninh Vệ trọng dụng.
Trong Khai Bình Vệ vang lên tiếng trống trận ầm ầm, cổng thành mở toang, biên quân trong thành tay cầm đao thương, chỉnh tề xếp thành trận hình, từ từ tiến ra ngoài.
Giữa tiếng hô của chỉ huy, đội hình lại chia ra, cứ trăm người thành một đội, xếp hàng ngang, kéo dài hàng dặm. Lại có chiến xa từ trong đội hình được đẩy ra, thân xe được trang bị trường mâu, gai gỗ, dưới xe có đại bác, mỗi đại bác đặt hơn mười khẩu súng.
Nếu Mạnh Thanh Hòa có mặt ở đó, chắc chắn sẽ nhận ra ngay đây là phiên bản nâng cấp của chiến xa do hắn cải tạo! Ngay cả gai gỗ được lắp trên xe cũng giống hệt như loại hắn đã dặn dò hai người Mạnh Hổ làm!
Sau đội hình, trên đầu thành, dựng lên vài lá cờ chiến, đen như mực, đỏ như lửa, tung bay phấp phới trong gió.
Kỵ binh do Thẩm Tuyên dẫn đầu tách ra như thủy triều, Dương Đạc và những người khác tiếp tục chuyển hướng về phía Đông, Mông Cổ tấn công Khai Bình Vệ, phải nhanh chóng truyền tin cho các Vệ Sở ở Liêu Đông.
Tiếng trống trận lại vang lên.
Trên đường chân trời xa xa, kỵ binh và chiến mã đen kịt, như mây đen kéo đến, hành quân thần tốc như mang theo tiếng sấm.
Trên thành, Đô Chỉ Huy Sứ Bắc Bình Trần Hanh và Vệ Chỉ Huy Sứ Từ Trung đích thân đến Khai Bình trấn thủ đều có vẻ mặt ngưng trọng, bên cạnh họ còn có một thiếu niên cao lớn khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đội mũ ô sa gấp, mặc thường phục cổ tròn tay hẹp, áo bào trước sau và hai vai đều thêu kim long. Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên hơi non nớt, nhưng hàng mày và đôi mắt lại toát lên sự oai hùng, mang theo vẻ quý phái không che giấu được.
Y chính là thứ tử của Yên Vương, đích tử của Từ Vương Phi, Cao Dương Quận vương, Chu Cao Hú.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro