Chương 20: Lần nữa bộc lộ tài năng
Chương 20: Lần nữa bộc lộ tài năng
(Vì có phần nhầm lẫn và sai sót trong khâu dịch thuật nên từ bây giờ Yến Vương Chu Lệ sẽ chuyển thành Yên Vương Chu Đệ nhé ạ)
Yên Vương Chu Đệ không phải người có tính khí tốt, điểm này rất giống phụ thân hắn, Hồng Vũ đế Chu Nguyên Chương.
Sau khi Chu Doãn Văn lên ngôi, một loạt hành động của ngài, rõ ràng là đang không ngừng thách thức giới hạn của vị hoàng thúc nóng tính này.
Đầu tiên, Chu Doãn Văn lấy lý do cấu kết làm phản để bắt giữ Chu Vương, thân đệ của Yên Vương, không nói hai lời trực tiếp lưu đày, xử lý vô cùng lạnh lùng, phớt lờ bản tấu xin tha của Yên Vương. Sau đó lại liên tiếp ban bố hai chiếu chỉ, một cái là vì suy nghĩ cho lê dân bách tính, giải phóng biên quân Vệ Sở ở phương Bắc, một cái là tiến cử hiền tài, không khác gì cầm xẻng đào góc tường nhà Yên Vương, vừa đào vừa hỏi, vị trí có đúng không? Không đúng thì nói, Trẫm nhất định sửa.
Ngay khi Yên Vương không ngừng vỗ ngực tự nhủ phải bình tĩnh, không được tức giận, tức giận sẽ thua, thì mật báo từ Kinh Thành đột nhiên truyền đến, Chu Doãn Văn còn có hậu chiêu! Sắp tới sẽ phái "người đáng tin cậy" từ triều đình xuống, trấn giữ Khai Bình. Đến lúc đó, rất có thể "người đáng tin cậy" sẽ lấy lý do binh lực không đủ, điều động quân lính tinh nhuệ của Yến Sơn Vệ bổ sung cho biên quân.
Hậu chiêu này quả nhiên lợi hại, khiến Yên Vương tức đến mức đầu bốc khói, mũi phun lửa, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên chỉ vào mũi Chu Doãn Văn mà mắng: Tiểu tử ngươi muốn làm gì?! Đào góc tường của lão tử chưa đủ, còn muốn lục soát nhà lão tử?! Ngươi là sợ lão tử không – tạo – phản nên giúp lão tử có động lực chứ gì?!
Hồng Vũ đế khi lập phiên Vương, cho phép mỗi phiên Vương được lập ba Vệ, tức là ba đội quân tinh nhuệ thân cận, dùng để bảo vệ Vương phủ, bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của phiên Vương. Khi cần thiết, những hộ vệ này cũng có thể bổ sung cho biên quân và vệ quân để chống giặc ngoại xâm, tru sát gian thần, diệt trừ phản loạn!
Dựa vào đất phong và thực lực của các phiên Vương, mỗi vệ có quân số từ ba nghìn đến một vạn chín nghìn người. Ít nhất là chín nghìn, nhiều nhất là gần sáu vạn. Như Yên Vương và Ninh Vương còn có quyền điều khiển biên quân, thực lực trong tay tuyệt đối không thể xem thường.
Đội quân tinh nhuệ bảo vệ Yên Vương được gọi là Yến Sơn Vệ, chia làm Tả Vệ Yến Sơn, Hữu Vệ Yến Sơn và Tiền Vệ Yến Sơn. Thẩm Tuyên và Dương Đạc đều xuất thân từ Yến Sơn Vệ.
Nói trắng ra, toán quân tinh nhuệ này chính là lực lượng vũ trang riêng của Yên Vương. Chu Doãn Văn nhắm vào Yến Sơn Vệ, mục đích rất rõ ràng, ngài muốn cắt bỏ cánh chim của Yên Vương, cắt bỏ lực lượng vũ trang của Yên Vương. Tương đương với việc trực tiếp tuyên bố với Yên Vương: sắp tới Trẫm sẽ dùng thủ đoạn hợp pháp và bất hợp pháp, tước đoạt tài sản cá nhân của hoàng thúc.
Yên Vương không nóng nảy với Chu Doãn Văn mới là lạ.
"Thằng ranh con dám nhắm vào lão tử đến mức này!"
Rầm!
Tiếp theo tách trà, bàn gỗ cũng không chịu nổi cơn thịnh nộ của Yên Vương, lập tức nứt toác.
Tay vuốt chuỗi hạt của hòa thượng Đạo Diễn khựng lại, hàng lông mày trắng buông xuống, đôi mắt lim dim tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ông ấy biết, cơ hội chờ đợi mười năm cuối cùng cũng đã đến.
"Vương gia, e rằng đây không phải ý của Hoàng đế, nhất định là có gian thần trong triều xúi giục."
Lời của Đạo Diễn giống như dội một gáo nước lạnh vào cơn thịnh nộ của Yên Vương, đợi lửa tắt bớt, lại lập tức dội thêm một chậu dầu.
"Hửm?" Yên Vương ngoài mặt bớt giận, tay siết thành nắm đấm, giấu sau lưng, không để ý đến tách trà vỡ trên mặt đất, chậm rãi đi qua đi lại.
Không phải ý của Hoàng đế? Thật là nực cười! Hắn nhìn chất nhi ngoan của mình lớn lên, chẳng lẽ hắn không hiểu tên nhãi đó là loại người gì?
Có gian thần trong triều? Cái này thì...
Yên Vương dừng bước, nghi hoặc nhìn Đạo Diễn, vị hòa thượng đầu trọc đã mang khuôn mặt từ bi, dáng vẻ thoát tục.
Yên Vương rất muốn nhếch mép, giả vờ, ngươi giả vờ nữa đi!
"Vương gia, Hoàng đế tuổi còn nhỏ, nhất định đã bị gian thần trong triều mê hoặc, không màng đến tình thân, vi phạm di mệnh của tiên Vương. Vương gia là người thân thiết nhất của ngài ấy, thông tuệ hơn người, mang trong mình tài năng to lớn, nên tiêu diệt gian tà, cứu vớt xã tắc."
Yên Vương không trả lời, mà đi đến bàn lớn, từ tốn ngồi xuống.
Những lời tương tự, Đạo Diễn không đã từng nói hàng trăm hàng nghìn lần, nhưng chỉ có lần này, hắn mới chăm chú lắng nghe.
"Tiêu diệt gian tà, cứu vớt xã tắc?"
"Đúng là như vậy. tiên Vương có lệnh, nếu trong triều có gian thần, các phiên Vương khắp nơi nên tuân theo di mệnh của tiên Vương, dẫn quân tiến Kinh, làm sáng tỏ mọi việc!"
"Để Cô suy nghĩ thêm đã."
"Vương gia!"
"Tháng ba năm sau, Cô sẽ vào triều bái kiến tân Đế." Ngón tay chai sạn gõ nhẹ lên mặt bàn: "Lúc đó quyết định sau."
"Vương gia, cơ hội không thể bỏ lỡ, thời gian không đợi người! Đây là vì Đại Minh, Vương gia!"
"Không cần nói nhiều!"
Yên Vương đứng dậy sải bước rời đi, giày sắt đạp lên sỏi xanh, vạt thường phục đỏ thẫm biến mất sau cánh cửa.
Nhìn cánh cửa mở toang, vẻ lo lắng trên mặt Đạo Diễn biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là nụ cười tin tưởng và mong muốn sắp đạt được.
Hoà thượng Đạo Diễn lại ngồi khoanh chân, vuốt chuỗi hạt, mắt nhắm lại.
Địa ngục chưa trống, làm sao thành Phật. Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?
Vạn pháp như lai, ngã Phật từ bi, A di đà Phật.
Trong phòng lại vang lên tiếng tụng kinh, hoạn quan canh giữ ngoài cửa do dự thò đầu vào nhìn, vẫy tay ra hiệu cho người phía sau: "Phật gia tụng kinh, đợi đi."
Hai tiểu hoạn quan dạ một tiếng, lui sang một bên, không dám ho he nửa chữ..
Bước vào tháng chín, càng gần mùa gặt lúa, các Vệ Sở biên giới càng đề phòng nghiêm ngặt. Các đội tuần tra liên tục thay phiên ra khỏi thành, ngựa không ngừng vó, biên quân trên đài canh gác càng thêm thận trọng.
Kể từ khi nói chuyện với Mạnh Hổ, Mạnh Thanh Hòa đã củng cố suy nghĩ của mình.
Cái gọi là giàu sang hiểm nguy, muốn đạt được điều mình muốn, nhất định phải dám mạo hiểm!
Phong Hầu Đại Hán, vinh quang cả đời, ruộng tốt vạn mẫu, phúc lợi gia quyến, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang đã quyết định theo Mạnh Thanh Hòa gây dựng sự nghiệp, gặp chuyện không còn e dè. Biết Mạnh Thanh Hòa không làm việc, ba ngày hai đầu chạy đến Kinh Lịch Ty và Tạp Tạo Cục, hai người bèn nghiêm túc, chủ động hỏi rõ nguyên nhân.
"Trước đây Thập Nhị Lang chẳng lẽ chỉ nói suông, vẫn không tin tưởng hai người chúng ta?"
"Tứ đường ca sao lại nói vậy?"
"Đã tin tưởng hai người chúng ta, chuyện này nên sai bảo chúng ta làm. Thập Nhị Lang chỉ cần lo việc trong quân, mọi việc lặt vặt cứ trực tiếp giao cho hai người chúng ta là được!"
Mạnh Thanh Hòa gãi gãi cằm: "Thật ư?"
"Thật!"
"Không hối hận?"
"Không!"
"Vậy thì tốt."
Mạnh Thập Nhị Lang ra hiệu cho hai người vị đường ca đến gần, thế này thế nọ, thế nọ thế kia, dặn dò một lượt, lại lấy bản vẽ giấu trong lòng ra, để có được ít giấy bút, ngày ngày phải cười lấy lòng Lưu Kinh Lịch, hắn dễ dàng lắm sao?
Bên Tạp Tạo Cục còn khó hơn, tuy rằng Phó Sứ kia đã bị đuổi về quê, nhưng thợ thủ công trong Tạp Tạo Cục vẫn bị ảnh hưởng, nhận việc bên ngoài cẩn thận hơn nhiều. Biết đồ vật Mạnh Tổng Kỳ muốn chế tạo lần này là vũ khí, càng liên tục lắc đầu. Mạnh Thanh Hòa nói thế nào cũng không chịu mở đường. Nếu không phải Mạnh Tổng Kỳ nói rõ chuyện này đã báo cáo cấp trên, e rằng bọn họ sẽ lập tức đưa hắn đến Thiên Hộ Sở.
Nói đùa, chế tạo vũ khí và xây nhà có thể giống nhau sao? Cho dù vật liệu chính là gỗ cũng không được!
Vũ khí của biên quân đều được quản lý nghiêm ngặt, mỗi loại đều có thông số kỹ thuật tương ứng, dao rộng bao nhiêu, súng dài bao nhiêu, thẻ bài trên vũ khí còn phải khắc tên thợ thủ công!
Cho dù Phó Thiên Hộ đã đồng ý cũng không được, chuyện này không thể thương lượng!
Không còn cách nào khác, Mạnh Thanh Hòa đành giao việc này cho Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang, vừa dặn dò vừa than thở, e rằng số tiền giấy mang đến biên giới lần này sẽ không còn lại bao nhiêu.
Tuy nhiên, chỉ cần có thể trót lọt vượt qua, tiền giấy sẽ lại có, tiền đồng cũng không thiếu, vàng bạc lại đầy ắp!
Hơn nữa, tiền giấy thuộc loại hay mất giá, tiêu sớm cũng tốt.
Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang tìm vài tráng đinh quen biết, tranh thủ lúc canh giữ ruộng, lên núi chặt củi đốn gỗ, về nhà thức trắng đêm làm việc. May mắn thay, gần đây trong thành ngày càng căng thẳng, đi trên đường, tiếng mài dao không dứt, hành động của Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang cũng không thu hút nhiều sự chú ý của người khác.
Thẩm Phó Thiên Hộ vẫn đều đặn tuần tra trên thảo nguyên, y cũng luyện thành thói quen đến đài canh gác của Mạnh Thanh Hòa nhận tiếp tế. Mỹ nhân cũng không ăn chùa của Mạnh Thanh Hoà, nhiều chuyện ở bên trên, Thẩm Phó Thiên Hộ đều rất vui lòng cho hắn biết, tạo điều kiện cho hắn. Hiệu quả bây giờ còn chưa thấy rõ, nhưng Mạnh Thập Nhị Lang không ngại, hắn dự định đầu tư dài hạn chứ không phải mua bán một lần.
Thường xuyên qua lại với kỵ binh tuần tra cũng khiến Mạnh Thanh Hòa nắm được nhiều tin tức. Từ vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng của Thẩm Tuyên có thể đoán, đã sắp đến ngày hàng xóm thảo nguyên ghé sang cướp bóc lương thực.
"Mấy tên giặc Mông Cổ sắp đến rồi."
Tiễn Thẩm Tuyên đi, Mạnh Thanh Hòa dựa vào tường ngồi xuống, cầm lấy nửa cái bánh kiều mạch chưa ăn xong, nhanh chóng dùng bữa với nước lạnh.
"Mọi người hãy phấn chấn lên, Mạnh mỗ đã nói sẽ không để mọi người chết oan uổng, nhất định sẽ thực hiện."
"Tổng Kỳ nhân nghĩa!"
"Nhưng cũng có câu nói, trên chiến trường đao kiếm vô tình, chỉ dựa vào lời hứa của Mạnh mỗ là không đủ, cũng phải do chính các vị nỗ lực, đúng không?"
"Tổng Kỳ dạy phải!"
"Còn nữa, chỉ bảo vệ mạng sống là đủ sao? Chẳng lẽ các vị không muốn lập công? Không muốn thăng quan phát tài? Không muốn được thêm vài mẫu ruộng? Không muốn cho người nhà được ít vải vóc, dầu muối?"
"Tổng Kỳ..."
"Đừng nói mấy lời thừa thãi. Muốn không?"
"Muốn."
"To lên! Muốn không?"
"Muốn!"
"Được rồi!" Mạnh Thanh Hòa ăn xong miếng bánh cuối cùng, vỗ tay: "Mọi người có quyết tâm là tốt rồi, có quyết tâ ..."
Chưa đợi Mạnh Thanh Hòa nói xong, lính canh trên tầng hai của thành đất đã hô to báo cáo, lại có một đội kỵ binh đến.
"Là biên quân, không quen."
"Chưa từng gặp?"
"Bẩm Tổng Kỳ, chưa từng."
Dưới chân pháo đài của Mạnh Thanh Hoà, Dương Đạc và những người khác được lệnh từ Toàn Ninh Vệ đến gửi thư cũng nhìn thấy toà thành đất khác biệt bắt mắt này..
"Dọc đường đi, các ngươi đã từng thấy pháo đài tương tự chưa?"
"Chưa từng." Một vị Tổng Kỳ đi theo Dương Đạc trả lời: "Chỉ thấy một vài nơi đang được xây dựng."
"Ừm."
"Bách Hộ, có nên tiến lên không?"
"Không cần."
"Vâng."
Tình hình quân sự khẩn cấp, không thể chậm trễ, Dương Đạc quay đầu ngựa, đội kỵ binh phi thẳng về phía Khai Bình Vệ.
Mạnh Thanh Hòa đứng trên cao nhìn đội kỵ binh lao vút qua, nhún vai: "Đi ngang qua, không liên quan gì đến chúng ta. Nói đến đâu rồi? Nào, chúng ta tiếp tục."
Cùng lúc đó, trong thành, Mạnh Thanh Giang và Mạnh Hổ cuối cùng cũng chế tạo ra "vũ khí" mà Mạnh Thanh Hòa mong muốn, những chiếc gai gỗ dài bằng cánh tay. Bọn họ đã chọn loại gỗ cực kỳ cứng, quét dầu vừng lên, phơi khô, vốn gỗ đã tốt nay càng rắn chắc hơn. Đao kiếm thông thường chém vào phát ra tiếng kim loại ma sát, sau vài nhát chỉ để lại vài vết lõm không đáng kể.
"Thành công rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro