Chương 18: Nên tin hay không?
Chương 18: Nên tin hay không?
Chế độ quân sự Đại Minh kế thừa từ triều đại trước, trung ương là Phủ Đô Đốc Ngũ Quân, chia thành tả hữu Đô Đốc, địa phương đặt Đô Chỉ Huy Sứ Ty, dưới nữa là Vệ Sở. Phủ Đô Đốc Ngũ Quân và Đô Chỉ Huy Sứ Ty lần lượt là cơ quan quân sự cao nhất của triều đình và địa phương.
Đô Chỉ Huy Sứ Ty và Vệ Sở được thành lập ở các địa phương đều thuộc quyền quản lý của Phủ Đô Đốc Ngũ Quân, chịu trách nhiệm huấn luyện binh sĩ, giám sát đồn điền, khi tác chiến phải nghe theo điều động của Binh Bộ, thống lĩnh là Tổng Binh sẽ được triều đình phái xuống. Vào thời Minh sơ, chức Tổng Binh đa số do các Công Hầu đảm nhiệm, bắt đầu từ thời Minh trung – hậu kỳ, Tổng Binh sẽ do quan quân địa phương phụ trách, triều đình sẽ phái Tuần Phủ xuống để giám sát.
Từ thời Hồng Vũ đến Vĩnh Lạc, người cầm quân sẽ không chịu trách nhiệm huấn luyện binh sĩ, còn binh sĩ được huấn luyện xong có cầm quân hay không thì phải tham khảo nhiều yếu tố, ví dụ nghị quyết của triều đình, tâm trạng của Hoàng Đế, các quan lớn trong Binh Bộ nhìn người đó có thuận mắt không.
Do đó, quan võ Đại Minh thường kiêm nhiệm "nhiều chức vụ".
Hiện tại, chức vụ chính của Thẩm Du Kích là Phó Thiên Hộ, tương đương với chức quan tòng ngũ phẩm ở địa phương. Du kích Tướng Quân thì khác, nó là chức vụ thiên hoàn toàn về quân sự, thống lĩnh hơn ba nghìn quân, chủ yếu là đánh dã chiến, hàm chính ngũ phẩm ở triều đình.
Bây giờ lực lượng dã chiến ba nghìn quân này chủ yếu chịu trách nhiệm tuần tra biên giới, phòng thủ thành trì, đồng thời phối hợp với các đài quan sát, một khi phát hiện dấu vết của kỵ binh Bắc Nguyên, lập tức phái binh báo động, nếu hung mãnh một chút, ví dụ như Thẩm Du Kích chẳng hạn, thì việc rút đao xông lên cũng có thể.
Tháng tám vừa đến, biên quân canh giữ đài quan sát ngoài thành gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy kỵ binh mặc giáp đỏ tươi, hò hét đi tới, hò hét lui quân, nghe nói sẽ đến cướp thóc lúa và gặt rất nhiều đầu người nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy.
Không biết là bị đồng bọn hung thần ác sát Thẩm Du Kích dọa sợ, tạm thời đánh trống lui quân, hay là lấy tĩnh chế động, đợi thời cơ tốt nhất.
Có lúc, những ngày quá "bình lặng" ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy căng thẳng, không chỉ biên quân canh giữ thành trì, mà ngay cả những tráng đinh canh giữ đồng ruộng, mỗi ngày chăn thả gia súc cũng đều mang theo một, hai món vũ khí thuận tay.
Giữ mạng sống là chính, chẳng may có thể giết được một, hai quân Mông Cổ, dù là phạm quan hay gì cũng có thể lĩnh công lao.
Đội kỵ binh của Thẩm Tuyên không phải lần đầu tiên đi ngang qua đài quan sát do Mạnh Tổng Kỳ canh giữ, mọi người cũng coi như quen thuộc.
Mạnh Thanh Hòa leo lên tầng hai của thành đất nhìn xuống, thấy trong đội có hai kỵ binh thúc ngựa lên phía trước, giơ túi nước mang theo, lập tức hiểu ý của họ.
"Tổng Kỳ, có cần phái người xuống không?"
"Ta đích thân đi." Mạnh Thanh Hòa quay người, tìm Đinh Tiểu Kỳ đang phụ trách trực: "Chuẩn bị túi nước và lương khô. Còn cả mấy quả trứng muối mà ta mang đến hôm nay, đều mang xuống đi."
Sau khi thành đất được xây dựng, binh sĩ trực canh gác đều ngủ ở đây, lương thực và nước dự trữ không ít. Thêm vào đó, Mạnh Thanh Hòa luôn tìm mọi cách để lấy thịt, cá cải thiện bữa ăn cho các huynh đệ, ngay cả bốn Tiểu Kỳ sau này được phân về tay hắn cũng nói Mạnh Tổng Kỳ là người nhân nghĩa.
Thấy Mạnh Thanh Hòa định mang cả trứng gà đi, Đinh Tiểu Kỳ ngăn lại một chút, không phải vì keo kiệt, mà hắn ta cảm thấy việc này có thể gây ra phiền phức không đáng có.
"Tổng Kỳ, hay là suy nghĩ lại một chút?"
Mạnh Thanh Hòa cười cười, nói: "Không sao. Trong thành cũng có thương hộ mà, chúng ta trao đổi công khai minh bạch, tra xét thì có thể biết được gì chứ? Hoàng Đế cho phép biên giới được chăn thả, đốn củi, khai thác đất hoang, cải tạo sông núi, thỉnh thoảng bắt được vài con thú hoang cũng đâu quá đáng. Hơn nữa," Mạnh Thanh Hòa dừng lại một chút: "Những chuyện chúng ta làm, chưa chắc Phó Thiên Hộ đã không biết."
"Ý Tổng Kỳ là?"
"Ta nghe Lưu Kinh Lịch nói, hai vị đứng đầu Thiên Hộ Sở ở thành Tây, đừng thấy bình thường bọn họ không lộ vẻ gì, trước kia đều là người của Bắc Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ."
"Ấy..."
Đinh Tiểu Kỳ hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt kinh ngạc.
Mạnh Thanh Hòa lại bĩu môi: "Đinh Tiểu Kỳ, xem ngươi kìa, lại bắt đầu diễn rồi, người thông minh không cần như vậy. Ta không tin ngươi thật sự không biết chuyện này."
"Tổng Kỳ chớ trách." Đinh Tiểu Kỳ chắp tay, cười nói: "Thói quen rồi, nhất thời khó sửa."
Làm quan, đặc biệt là làm quan ở thời Đại Minh, nhất định phải nhớ một điều, tuyệt đối không được để cấp trên cảm thấy mình thông minh hơn cấp trên. Kể cả khi hai bên đều hiểu rõ, thì cũng phải làm bộ làm tịch bên ngoài cho giống.
Có năng lực không sao cả, có chí tiến thủ cũng không sao, nhưng phải tự biết chừng mực, nếu không sẽ giống như Phó Sứ Tạp Tạo Cục kia, cuốn gói về quê đợi việc.
Làm người phải biết luồn cúi, khiêm tốn là một đức tính tốt.
Đây là lời của Mạnh Thanh Hòa, cũng là nguyên tắc hành xử không thể lay chuyển trên triều đình.
Từ cổ chí kim, từ nội đến ngoại, đều thông dụng quy tắc này.
Mạnh Thanh Hòa cười cười, hắn phát hiện quan văn nhà Minh cũng rất đáng yêu, mặc dù loại đáng yêu này cần phải thêm dấu ngoặc kép.
Để Đinh Tiểu Kỳ tiếp tục quan sát trên đài, Mạnh Thanh Hòa đích thân dẫn người mang đồ xuống núi.
Thời gian còn sớm, Thẩm Phó Thiên Hộ muốn đi dạo bên ngoài một chút, mới chọn đến chỗ hắn để lấy thêm đồ tiếp tế, chứ không trực tiếp về thành
Ngoài thành đất, sườn núi cũng được bố trí chướng ngại vật và hàng rào gỗ, chỉ cần có thể tăng hệ số an toàn cho bản thân, Mạnh Thanh Hòa và các huynh đệ dưới quyền sẽ không ngại phiền phức. Cũng chính vì vậy, Thẩm Tuyên và kỵ binh dưới quyền mới không trực tiếp phóng ngựa lên núi.
Một chân bước vào bẫy do người mình giăng ra, có oan hay không?
"Binh sĩ dưới quyền bái kiến Phó Thiên Hộ!"
Mạnh Thanh Hòa và những người khác đặt đồ xuống, trước tiên hành lễ với Thẩm Tuyên đang mặc một thân võ phục xanh.
Thẩm Phó Thiên Hộ rất cường tráng, khi tuần tra ngoài thành hiếm khi mặc giáp, một bộ võ phục, một thanh trường đao, cưỡi trên lưng ngựa, tuấn tú như trúc ngọc, nhưng khí thế lại sắc bén như đao.
Thẩm Tuyên ra hiệu cho Mạnh Thanh Hòa đứng dậy, y nhảy xuống ngựa, nhận lấy túi nước, vặn nắp chai uống ừng ực, dòng nước trong vắt chảy dọc theo khóe miệng xuống cằm, chui vào cổ áo, Mạnh Thanh Hòa vội cúi đầu, vô duyên vô cớ, mắc gì lớn lên đẹp dữ vậy? Chẳng phải là cố tình khiến người người nào đó phạm sai lầm trên mặt tư tưởng sao?
Hắn chết cũng không thừa nhận, lúc này trong đầu đột nhiên xuất hiện câu thơ nổi tiếng của Gia Tĩnh đế: "Trẫm cùng tướng quân cởi chiến bào" gì đó, con mẹ nó quá tà ác rồi!
Phải thừa nhận, nam nhân đều là động vật thị giác, rất ít trường hợp ngoại lệ.
Mạnh Thanh Hòa cũng vậy.
Kỵ binh dưới quyền Thẩm Tuyên được phân thành nhiều nhóm, chia nhau canh giữ thành hoặc tuần tra.
Nếu ba nghìn người cùng nhau chạy hùng hổ trên thảo nguyên, rõ ràng là đang nói với hàng xóm, ta đến rồi, ta đến tìm ngươi, tìm được chắc chắn sẽ đánh ngươi đến mức phụ mẫu nhận không ra, ngươi chạy hay kiên cường chống cự?
Có khả năng suy nghĩ, không ai sẽ chọn cái sau.
Vào thời Minh sơ, biên giới vô cùng rộng lớn, Thẩm Tuyên chỉ dẫn hơn ba trăm quân, những người khác phân tán khắp nơi, thỉnh thoảng có thể chạm mặt với kỵ binh của các Vệ Sở khác và Liêu Đông Vệ, mọi người trao đổi thông tin, bày tỏ sự bất mãn với hàng xóm, động viên, quay đầu, tiếp tục tuần tra.
Nếu may mắn, có thể gặp Thế tử Liêu Vương. Thế tử Ninh Vương cũng thường dẫn binh ra ngoài dạo chơi, nghe nói vị Thế tử này cũng là người hung hãn giống Ninh Vương. Khi đánh giặc, hắn sẽ cởi trần, Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật.
Không tin chứ gì?
Thế tử Yến Vương là do điều kiện cơ thể hạn chế, không có cách nào xông trận, những người còn lại đều thành thạo sử dụng cung tên. Chín phiên Vương và Thế tử trấn giữ biên giới phía Bắc, chỉ cần không bị vẹo, ai nấy đều là tráng sĩ có thể xông pha chiến trường.
Lúc đầu, Mạnh Thanh Hòa cũng cảm thấy chuyện này khó mà tin, suy nghĩ một hồi thì cũng hiểu nguyên do.
Lịch sử là thật, nhưng sách lịch sử lại do con người viết ra.
Không có gì lạ.
Hoàng Đế Đại Minh ở thời trung – hậu kỳ đúng là có phần đặc biệt, ai nấy đều rất dũng mãnh.
Túi nước và thức ăn được chia phát, kỵ binh lần lượt xuống ngựa, thay phiên nhau uống nước, ăn lương khô. Bánh kiều mạch được cẩn thận lọc bớt vỏ trấu, vẫn còn nóng hổi, ăn vào lại càng thơm ngon. Chưa kể, Mạnh Thanh Hòa còn lấy ra vài chục quả trứng muối khiến mọi người kinh ngạc.
"Tất cả đều nhờ ơn Phó Thiên Hộ ban thưởng."
Nụ cười của Mạnh Thanh Hòa rất chân thành, giọng điệu càng chân thành hơn.
Hắn không nói dối, muối là do Thẩm Tuyên ban thưởng, tự mình nuốt trọn không hề nghĩa khí, hắn chia cho các huynh đệ dưới quyền, mỗi người chỉ được chút ít, Mạnh Thanh Hoà dứt khoát dùng tấm da thú cuối cùng để đổi lấy vài chục quả trứng, một vò muối, sau đó mọi người đều có thể nếm thử.
Thẩm Tuyên không từ chối, cũng không hỏi Mạnh Thanh Hòa lấy những quả trứng này ở đâu. Binh sĩ mặt đầy vẻ kinh ngạc, trứng gà ở biên giới được coi là thứ hiếm có, không thể mỗi người một quả, cho dù mỗi người chỉ được một miếng nhỏ, cũng coi như thỏa mãn.
"Mạnh Tổng Kỳ."
"Binh sĩ dưới quyền nghe lệnh thật đấy."
"Việc này rất tốt." Thẩm Phó Thiên Hộ lạnh lùng có thể khiến người ta đóng băng, nhưng lúc này khóe miệng lại nở nụ cười, khiến người nào đó cảm thấy như được tắm trong gió xuân.
"Đa tạ Phó Thiên Hộ."
Được cấp trên khen ngợi, dù không rơi lệ cũng phải biết ơn, Mạnh Thập Nhị Lang đã học được không ít những tiêu chuẩn đối nhân xử thế từ Đinh Tiểu Kỳ. Hơn nữa, có câu nói này của Thẩm Tuyên, cho dù sau này lương thực không đủ ăn, hắn quay lại nghề cũ, chắc cũng không thành vấn đề... nhỉ?
Nói chuyện một hồi, kỵ binh đã nghỉ ngơi xong, lần lượt lên ngựa.
Thẩm Tuyên ngồi trên ngựa, hàng mày sắc bén, mắt sáng tinh anh, hào quang quân tử đột ngột toả rộng, bớt đi vài phần lạnh lẽo, như một viên ngọc hiếm.
"Mạnh Tổng Kỳ có công, có thể tiếp tục làm, Bách Hộ, chắc cũng có thể kham nổi."
Nói xong, y giơ roi ngựa lên, kỵ binh lao đi như vũ bão.
Mạnh Thanh Hòa đứng tại chỗ, gãi cằm, Bách Hộ cũng có thể kham nổi là gì? Người xưa lại ăn nói khó hiểu rồi...
Phó Thiên Hộ đại nhân là nói hắn biểu hiện rất tốt, tiếp tục cố gắng sẽ được thăng quan? Biết đâu có thể kiếm được chức Bách Hộ để làm hả? Như vậy cũng xem như chính thức bước vào hệ thống quan võ của Đại Minh à...
Tuy nhiên, lời Thẩm Tuyên nói có vẻ hơi quen.
Mạnh Thanh Hòa nhướng mày, suy nghĩ kỹ lại, trong lịch sử, Vĩnh Lạc đế từng đưa một lời hứa miệng như vậy cho Hán vương Chu Cao Hú. Vĩnh Lạc đế đã nói thế nào nhỉ? Hình như là "Thái tử không khỏe".
Vậy hắn nên tin y hay không tin y?
Bỏ qua việc thăng chức hay không, nếu muốn lên con thuyền lớn của Tĩnh Nan, kiên quyết đi theo Minh Thành Tổ Vĩnh Lạc Đế tương lai, bước lên con đường – tạo phản – đầy vinh quang, hắn vẫn nên nhận lấy cành ô liu mà Thẩm Phó Thiên Hộ đưa tới?
Là một con tép riu, có đường tắt không đi thì thật là uổng phí.
Cho dù phải làm bia đỡ đạn, cũng phải làm một bia đỡ đạn có phong cách, có lý tưởng.
Mạnh Thanh Hòa đứng tại chỗ, mắt hơi híp lại, biểu cảm khó lường, mấy biên quân đứng cạnh hắn cũng không dám lên tiếng, cứ cảm thấy lúc này không nên làm phiền Mạnh Tổng Kỳ.
Tuy nhiên, dáng vẻ của Mạnh Tổng Kỳ bây giờ, giống như chuẩn bị ra tay với con gà béo nào đó...
Ngay khi Mạnh Thanh Hòa đang tính toán cho tương lai, một kỵ binh phi ngựa như bay về ngoại ô, kỵ binh trên lưng ngựa mang theo chiếu lệnh mới nhất của triều đình đến Hưng Châu, Doanh Châu, Khai Bình Vệ, thông báo các gia đình bị bắt sung quân đến biên ải sẽ được miễn một người, nếu trong nhà chỉ còn lại một nam đinh duy nhất thì được phép rời khỏi quân ngũ, trở về làm thường dân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro