Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Mạnh Tiểu Kỳ (2)

Chương 12: Mạnh Tiểu Kỳ (2)

Mạnh Thanh Hòa đứng trước Bách Hộ Sở thành Tây, hít một hơi thật sâu, bước vào trong.

Đợi cho Mạnh Tiểu Kỳ mới ra lò đi qua bình phong, đi xa, binh sĩ trước cửa mới nhìn nhau, chép chép miệng, vị này nhìn thế nào cũng không giống quân nhân, nghe nói vừa ra trận đã giết hai tên giặc Mông Cổ?

"Nhìn giống như thư sinh."

"Hắn có thể giết được giặc Mông Cổ?"

"Thăng chức Tiểu Kỳ, được Bách Hộ đại nhân triệu kiến, có thể giả được sao?"

"Thật đáng tiếc cho huynh đệ của ta, chém giết ba tên, nhưng bị thương ở chân, nếu không cũng có thể..."

"Nhưng ta nghe nói vị này đúng là thư sinh, nghe nói còn là đồng sinh."

"A? Người mà cái tên chua ngoa Cao Phúc kia khen không dứt, chẳng lẽ chính là hắn?"

"Còn có thể là ai nữa chứ?"

Binh sĩ đang nói chuyện đồng thời im lặng, cung binh Cao Phúc, nổi tiếng tàn nhẫn, lời hắn ta nói chắc chắn không sai.

"Nói không chừng thư sinh này đúng là có chút bản lĩnh."

Mạnh Thanh Hòa không biết mình đã trở thành đề tài bàn tán của binh sĩ trước Bách Hộ Sở, đi trên con đường lát gạch đá trong Bách Hộ Sở, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, không ngừng hồi tưởng lại những tin tức đã dò la trước đó.

Bách Hộ đại nhân họ Thẩm tên Tuyên, xuất thân từ Yến Sơn Vệ, phụ thân là nghĩa tử của Hồng Vũ đế, từng lập chiến công trong cuộc chinh chiến sa mạc với Yến Vương.

Sát thần tung hoành trên chiến trường trước kia, chém người như chém dưa cải chính là vị này, cũng là người thứ hai sau Mã Tổng Kỳ cứu mạng hắn.

Lãnh đạo trực tiếp của lãnh đạo trực tiếp, cộng thêm ân nhân cứu mạng.

Trong lòng Mạnh Thanh Hòa cười khổ, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi ở biên ải đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn không biết nên cảm thán thần số mệnh ưu ái hắn, hay thấy hắn cực kỳ chướng mắt.

Tâm tư xoay chuyển ngàn vạn lần, trên mặt không lộ ra chút gì. Đi được nửa đường gặp một tráng hán râu quai nón, mặt mũi có vài phần quen thuộc.

Nhận ra người này là Tổng Kỳ, Mạnh Thanh Hòa lập tức tiến lên hành lễ: "Thuộc hạ gặp qua Tổng Kỳ."

"Ngươi họ Mạnh?"

"Vâng!"

"Trước kia giết hai tên giặc Mông Cổ? Hiện tại nhậm chức Tiểu Kỳ?"

"Vâng!"

"Tốt lắm!" Đại hán đột nhiên vỗ vai Mạnh Thanh Hòa: "Ta họ Mã, Mã Bưu chết trận ngoài thành trước kia là huynh trưởng cùng họ với ta."

Mạnh Thanh Hòa ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, khó trách nhìn có chút quen thuộc.

Tộc chính Mã thị đều là quân hộ, Mã Tổng Kỳ chết trận, sau lưng để lại ba nhi tử, lớn nhất không quá mười một tuổi, chức Tổng Kỳ tuy là cha truyền con nối, nhưng cũng không có đạo lý để một đứa trẻ đảm nhiệm.

Mã Thường là nam đinh trong tộc, đương nhiên có thể thay thế. Nhưng Vệ Sở biên ải thời Minh sơ không giống như những nơi khác, Mã Tổng Kỳ mới này nếu muốn thu phục một đám huynh đệ dưới quyền, e rằng phải tốn không ít công sức.

Nhân tình là một chuyện, biên quân thường xuyên chém giết trên thảo nguyên, bọn họ coi trọng bản lĩnh hơn.

Đây cũng là lý do Mạnh Thanh Hòa nhìn có vẻ gió thổi là bay, nhưng lại khiến Cao Phúc và những người còn lại nhìn hắn bằng con mắt khác.

Sự tàn nhẫn trên người hắn, hợp khẩu vị của những kẻ thích chém giết này.

Mã Thường vừa gặp đã tán thưởng Mạnh Thanh Hòa như vậy, nếu không có ý đồ khác, Mạnh Thập Nhị Lang sẽ lấy đầu ra làm bóng đá.

Tuy nhiên, Mạnh Thanh Hòa đảo mắt, loại làm thân này chưa chắc đã là chuyện xấu. Mã Thường đã kế thừa chức vụ của Mã Bưu, về sau chính là cấp trên của hắn, triều đình còn có giang hồ chứ nói gì quân đội. Bất kể Mạnh Thanh Hoà có đứng vững gót chân ở Khai Bình Vệ hay không, trên có Thẩm Tuyên, dưới có mười thuộc hạ trông cậy hắn, người khác nhìn hắn thuận mắt vẫn tốt hơn trở thành cái gai cần nhổ bỏ.

Được tân nhiệm Mạnh Tổng Kỳ "thân thiện" nghênh đón một phen, Mạnh Thanh Hòa rốt cuộc cũng không còn khẩn trương nữa.

Đứng trước cửa chính đường, theo thói quen chỉnh lại áo ngắn trên người, phủi phủi tay áo, sau khi thông báo, Mạnh Thanh Hoà bước vào trong phòng.

Nhìn từ bên ngoài, Bách Hộ Sở không có gì đặc biệt, giống như những công trình kiến trúc khác trong thành, tường đất vàng, cửa sổ bằng gỗ, hoa văn trên song cửa sổ đã cũ, hình chạm khắc ngay  đầu cửa có phần bắt mắt.

Mạnh Thanh Hòa không dám nhìn nhiều, thấy trong sảnh có một nam nhân mặc thường phục xanh lam đang ngồi, biết đây là nhân vật chính đang muốn gặp hắn, Mạnh Thanh Hoà quỳ một chân, lớn tiếng nói: "Thuộc hạ gặp qua Thẩm Bách Hộ!"

Để tăng thêm chút can đảm, Mạnh Thanh Hòa cố ý nâng cao giọng, không ngờ lời nói xong, người trên ghế vẫn không mở miệng, chỉ làm động tác gõ nhịp trên tay vịn, tay còn lại cầm một cuốn sách, trên bìa sách chính là hai chữ lớn "Xuân Thu".

Trong lòng Mạnh Thanh Hòa bắt đầu đánh trống, mắng chửi xã hội cũ vạn ác, người này không mở miệng, không lên tiếng, hắn phải tiếp tục quỳ.

Còn tưởng có thể được khen ngợi, kết quả lại bị phạt quỳ? Bách Hộ đại nhân tâm trạng chó gặm sao? Hay do hắn không hợp mắt y?

Mặc dù hắn hơi gầy chút, nhưng tướng mạo vẫn không tệ mà.

Trong lòng lẩm bẩm, nhưng Mạnh Thanh Hòa vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ vì ấn tượng mà Thẩm Tuyên để lại cho hắn trên chiến trường thật sự quá sâu sắc.

Sống hai kiếp, lần đầu tiên hắn sợ một người như vậy.

Mạnh Trọng Cửu chỉ có thể khiến hắn thận trọng, đối mặt với kỵ binh Bắc Nguyên thì liều mạng là cùng, nhưng trước mặt Thẩm Tuyên, Mạnh Thanh Hòa lại cảm thấy áp lực cực lớn.

Cái này chính là bá khí trong truyền thuyết hả?

Người này còn chưa phải long tôn phượng tử chân chính, nếu gặp Yến Vương Chu Lệ, Vĩnh Lạc đế tương lai, không biết sẽ là tình trạng gì?

Những người từ thời bình xuyên việt đến, tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện hô một tiếng là có tiểu đệ tụ tập, nếu không, những đại gia thời xưa này sẽ dạy cho các ngươi một bài học sinh động nhất, nói cho các ngươi biết tại sao hoa hồng có màu đỏ!

Chém giết trên chiến trường, ẩu đả trên triều đình, chỉ số IQ và EQ của văn thần, võ tướng Đại Minh đều không phải thứ mà người thường có thể so sánh, làm sao tuỳ ý để người khác lừa gạt chứ?

Ngay cả tướng mạo, cũng trên mức trung bình. Tiến sĩ Vương Căn năm Kiến Văn thứ hai chính là vì tướng mạo mà bị quy tắc ngầm, tước bỏ vị trí thủ khoa.

Vì vậy, hễ đến vùng đất xa lạ, nhất định phải giữ vững tinh thần khiêm tốn thận trọng, gian khổ phấn đấu, làm bạn với cô đơn mới là thượng sách.

Mạnh Thanh Hòa đúng là có dự định như vậy, nhưng sau hôm nay, hắn sẽ phát hiện, theo đuổi cô đơn, không phải cứ muốn là được...

Nghĩ một hồi, hai chân cũng không còn khó chịu mấy, cảm thấy có thể quỳ tiếp được một lúc nữa.

Vì vậy, trong chính đường xuất hiện cảnh tượng thế này, Thẩm Bách Hộ chuyên tâm đọc sách, Mạnh Tiểu Kỳ toàn tâm toàn ý xuất thần ngao du. Khác biệt là Bách Hộ đại nhân đang ngồi, còn tư thế của Mạnh Tiểu Kỳ thì không được thoải mái như người ta.

Cuối cùng, Thẩm Bách Hộ đặt sách xuống, cầm tách trà trên bàn, mở nắp, nhẹ nhàng lướt qua mặt trà: "Dậy đi."

Mạnh Thanh Hòa không lập tức đứng dậy, chân tê rồi, giờ mà đứng dậy không ngã sấp cũng sẽ ngã ngửa.

Thẩm Tuyên không nói gì, đợi Mạnh Thanh Hòa có thể đứng vững, mới tiếp tục mở lời: "Biết vì sao gọi ngươi không?"

"Thuộc hạ không biết."

"Thật sự không biết?"

"Thật không biết."

"Chém thủ cấp hai tên."

Thẩm Tuyên nói xong, Mạnh Thanh Hòa sửng sốt, vô thức ngẩng đầu, chỉ một cái liếc mắt đã sững người.

Bên kia bờ sông, trúc xanh um tùm.

Có người quân tử, như gọt như mài, như ngọc như giũa.

Người này thật sự là sát thần trên chiến trường ư?

Tóc đen, mày rậm, mắt sâu. Mái tóc đen óng, làn da như ngọc.

Đẹp không bút mực nào tả xiết, nhưng không mang vẻ yếu đuối như nữ tử.

Ngón tay thon dài, đặt trên áo bào xanh, thật khó tin, chính đôi tay đẹp đẽ ấy cầm đao chém giết kẻ thù.

Đao bị nhuộm đỏ bởi máu, người cũng vậy.

Sát thần, hay quân tử như ngọc?

Mạnh Thanh Hòa dùng sức bấm lòng bàn tay một cái, thu liễm tâm tư, đây là nơi nào, người trước mắt là ai?

Không muốn sống nữa sao?!!

Thẩm Tuyên cũng có chút kinh ngạc, chỉ là sự kinh ngạc giấu dưới đáy mắt, không ai hay biết.

Y đặt tách trà xuống, trên người Mạnh Thanh Hoà có gì đó rất khác biệt, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài yếu đuối của hắn.

Nghĩ kỹ câu hỏi của Thẩm Tuyên, Mạnh Thanh Hòa như hiểu ra gì đó, chẳng lẽ, vị Bách Hộ đại nhân này cho rằng hắn mạo nhận chiến công?

Nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Mạnh Thanh Hòa không dám có suy nghĩ viển vông nào nữa, bây giờ những thứ khác đều không quan trọng, hắn phải chứng minh sự trong sạch của mình! Bằng không, hắn sẽ bị cái vị quân tử này cho bay đầu như giặc Mông Cổ ngay!

"Bẩm Bách Hộ, thuộc hạ quả thực đã chém thủ cấp hai tên, không có nửa điểm giả dối, có vài binh sĩ có thể làm chứng. Nhân chứng, vật chứng đều đủ, có thể lập tức xác minh!"

Trong chuyện này, Mạnh Thanh Hòa tuyệt đối không nói dối, cộng thêm cái gã bị trường mâu của hắn đâm cho bán sống bán chết sau đó bị Thẩm Bách Hộ chém bay đầu nữa thì phải là hai tên rưỡi mới đúng!

Đáng tiếc chiến công quân Minh chỉ tính tổng số, không cộng phần lẻ. Mạnh Thập Nhị Lang khá tiếc nuối.

"Ồ?"

Thẩm Tuyền nhướng mày, cười như không cười, càng tăng thêm vẻ dụ hoặc trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, như lan như trúc, nhật nguyệt vô song.

Nhưng mà cái thái độ này... chính là không tin.

Mạnh Thanh Hòa không tức giận, ngược lại càng thêm bình tĩnh, trong lòng nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ.

Sợ thì sợ thật đấy nhưng hắn mà chịu cái thiệt này thì hắn sẽ không tên Mạnh Thanh Hoà!

"Thuộc hạ biết Bách Hộ không tin." Mạnh Thanh Hòa nghiêm mặt nói: "Tuy thuộc hạ là người đọc sách từ nhỏ, không giỏi võ nghệ, nhưng cũng là nam nhi chính trực, lòng mang chí lớn báo đáp quốc gia, vai gánh thù gia đình! Trên chiến trường, lúc liều mạng, nhờ cậy sự trợ giúp của huynh đệ đồng bào, đương nhiên cũng có thể giết địch, chém thủ cấp! Đại Minh ta có thể đánh bại Bắc Nguyên, đuổi vương tướng đến vùng đất phương Bắc, chẳng lẽ do binh sĩ ta mạnh hơn kỵ binh Bắc Nguyên? Không phải! Là nhờ quân ta trên dưới đồng lòng, kỵ binh dũng mãnh, bộ binh thiện chiến. Tướng lĩnh có tài thao lược! Một người không địch nổi, thì hai người, ba người, trong chiến trận hàng vạn đao thương, trăm mười người cũng như một. Đến cả loại người trói gà không chặt như thuộc hạ, cũng không hề sợ hãi, xông pha lao tới, tại sao không thể giết địch chứ!" Nói xong, Mạnh Thanh Hòa tiếp tục lên giọng: "Thuộc hạ lắm lời, Bách Hộ chớ trách."

Thẩm Tuyên không lên tiếng, cũng không thể phản bác.

Làm sao phản bác? Chẳng lẽ phán Mạnh Thanh Hòa xàm ngôn, truyền bá tư tưởng xằng bậy, toàn là nói suông? Như vậy chẳng phải chê quân Minh thua xa chiến kỵ Mông Cổ, tiện thể khinh thường luôn những mãnh tướng như Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, Lý Văn Trung, Lam Ngọc? Còn thừa nhận lời của Mạnh Thanh Hòa, chính là đang tự vả vào miệng, thừa nhận mình phạm sai lầm, rõ ràng là người giết địch báo quốc, lại cố tình gán cho người ta cái mũ "mạo nhận quân công"?

Suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Tuyên phát hiện, y chỉ có thể thừa nhận mình đã hiểu lầm Mạnh Thanh Hòa, chiến công của đối phương rất "thực tế", không có gì đáng nghi ngờ.

Thẩm Tuyên bắt đầu nghiêm túc nhìn thẳng Mạnh Thanh Hòa. Bỗng nhớ đến việc y đã từng cứu hắn trên chiến trường, khi đó, thiếu niên gầy yếu này, đang dùng trường mâu đâm vào một tên giặc Mông Cổ.

Đôi mắt đỏ máu, vẻ mặt hung ác, giống hệt sói con vừa rời hang trên thảo nguyên bao la.

Vì vậy, Thẩm Tuyên mới nhớ kỹ hắn.

Có lẽ, y thật sự đã hiểu lầm đối phương.

Chốc lát, đột nhiên Thẩm Tuyên đứng dậy, chắp tay tạ lễ với Mạnh Thanh Hòa: "Là lỗi của Thẩm mỗ."

Mạnh Thanh Hòa hơi sửng sốt, có chút mơ hồ, dễ dàng nhận sai như vậy?

Điều này không hợp lý!

Chưa kịp để Mạnh Thập Nhị Lang bình tĩnh lại, Thẩm Tuyên lại tiếp tục nói: "Nghe nói Mạnh Tiểu Kỳ từng là đồng sinh?"

"Vâng."

Thẩm Tuyên gật đầu, sau đó lại lắc đầu, khẽ thở dài: "Đáng tiếc."

Mạnh Thập Nhị Lang cảm giác trên đỉnh đầu mình hiện lên vài dấu hỏi chấm, đáng tiếc?

"Nếu có thể tiếp tục thi cử, tiến nhập quan trường, nhất định sẽ là tấm gương cho quan văn, là trụ cột của triều đình."

Mạnh Thanh Hòa: "..."

Đây là đang khen hắn sao?

Nghĩ đến Mã Tổng Kỳ oai phong lẫm liệt trước đó, Mạnh Thanh Hòa nghiến răng, chẳng lẽ cách khen người này là truyền thống tốt đẹp của cả hệ thống quan quân đi theo Thẩm Bách Hộ?

Hơn nữa hắn phát hiện, tính cách của vị Bách Hộ đại nhân này không giống với ấn tượng của hắn, rất khác biệt.

Quân tử như ngọc á hả?

Hắn muốn tự đấm mình một cái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro