
Chương 106 - 3: Âm mưu
Trong ngôi chùa cổ, nơi Đạo Diễn đang thanh tu, Mạnh Thanh Hòa bỗng hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, nói với Đạo Diễn đang nhắm mắt dưỡng thần ở đối diện: "Đại sư, đến lượt ngài rồi."
Trước mặt hai người là một bàn cờ, quân cờ trắng đen đang giao tranh kịch liệt, quân trắng chiếm ưu thế rõ ràng hơn.
Biết Mạnh Thanh Hòa không giỏi cờ vây, Đạo Diễn còn thường xuyên kéo hắn đánh cờ.
Theo lời đại hòa thượng, đồ nhi ngoan của ông ấy sao có thể tồn tại điểm yếu được. Quân tử phải thông thạo lục nghệ, cầm kỳ thư họa, cái nào cũng phải tinh thông.
Mạnh Thanh Hòa đau đầu một trận, cũng chỉ đành làm theo ý của đại hòa thượng.
Đại hòa thượng thật sự có lòng muốn dạy dỗ hắn, đánh cờ chỉ là cái cớ mà thôi.
Cũng giống như việc hắn mượn danh nghĩa di dân thời tiền Tống để kể cho Chu Cao Hú và Chu Cao Toại nghe về phong tục tập quán ở hải ngoại, Đạo Diễn cũng thông qua bàn cờ để dạy hắn nhiều đạo lý ở thời đại này.
Mạnh Thanh Hòa rất biết ơn Đạo Diễn, dù vẫn chưa mở miệng gọi ông ấy một tiếng sư phụ, nhưng không hề ảnh hưởng đến lòng biết ơn của hắn đối với đại hòa thượng.
Gần đây Kinh Thành không được yên ổn, Đạo Diễn thường xuyên gọi hắn đến, cũng giúp hắn tránh được không ít thị phi.
Dù người thúc đẩy làn sóng ngầm này là chính hắn, Mạnh Thanh Hòa cũng không muốn bị cuốn vào ngay lúc này.
Hắn đang âm thầm chuẩn bị, đợi thời cơ tốt nhất, một kích tất sát đạt được mục đích, không muốn dây dưa phiền phức.
Mạnh Thanh Hòa đã không còn là tên thư sinh yếu đuối năm nào, cũng không còn là con tép riu phải liều mạng để sống sót bốn năm trước. Vì bản thân mình, cũng vì tiện thể hãm hại một vài kẻ đáng ghét nào đó, hắn mới bàn bạc với Thẩm Tuyên, bày ra ván cờ này.
Tuy phải mạo hiểm đôi chút, nhưng nếu có thể đạt được kết quả như ý, cũng đáng giá.
Đạo Diễn nhặt một quân cờ lên, suy nghĩ hai giây, đặt xuống bàn cờ.
Phải thừa nhận, Mạnh Thanh Hòa rất thông minh, lanh lợi, nhưng trước mặt Đạo Diễn, hắn vẫn còn non và xanh lắm.
Thời gian dần trôi, năm tháng bào mòn con người, nhưng cũng là quá trình tích lũy kinh nghiệm sống.
Tuổi đời và trải nghiệm của Đạo Diễn không phải thứ mà Mạnh Thanh Hòa có thể so sánh, ít nhất là hắn của hiện tại thì không thể.
"Đến lúc con nên về rồi." Quân cờ rơi xuống, thắng thua chưa phân định, Đạo Diễn lại một tay mân mê chuỗi tràng hạt, cười nói: "Đồ nhi ngoan, giờ này, tháng sau, vi sư sẽ cùng con đánh nốt ván này."
Mạnh Thanh Hòa không nói gì, đứng dậy hành lễ với Đạo Diễn.
Đại hòa thượng đang muốn nói với hắn, ván cờ hắn bày ra vẫn còn sơ hở sao?
Nhưng sự việc đã đến nước này, chín mươi chín bước đã đi, hắn chẳng ngại tiến nốt bước cuối cùng.
Không nắm bắt cơ hội này, cả hắn, cả Thẩm Tuyên nhất định sẽ hối hận.
"Đại sư, vãn bối cáo từ."
"Đi đi." Đạo Diễn khép hờ hai mắt: "Vi sư dốc hết tâm sức cả đời, tìm minh chủ trị vì thiên hạ. Đồ nhi được thừa hưởng chân truyền của vi sư, nhất định có thể đạt thành tâm nguyện."
Mạnh Thanh Hòa: "..."
Có thể đổi trắng thay đen, đem việc xúi giục Vĩnh Lạc Đại Đế tạo phản nói một cách chính nghĩa, đường hoàng như vậy, ngoài Đạo Diễn ra, chắc không tìm được người thứ hai đâu.....
Nói hắn có thể đạt thành tâm nguyện, còn tiện thể tự khen mình một phen??
Sư phụ như vậy, hắn có nên nhận không?
Mạnh Thanh Hòa nghiến răng, không nhận, kiên quyết không nhận!!
Xuống núi, cũng không ngoài dự đoán, gặp được Thẩm Tuyên đến đón hắn.
Mưa phùn rả rích, vốn đã quen với thời tiết phương Bắc, cái lạnh ẩm ướt của phương Nam thật sự khiến Mạnh Thanh Hòa rất khó chịu.
Một kiện áo choàng khoác trên vai, Thẩm Tuyên cưỡi ngựa, còn chuẩn bị cho Mạnh Thanh Hòa một cỗ xe ngựa.
Trong xe có sẵn lò sưởi tay, nước nóng và điểm tâm. Nhìn bình nước lớn được cố định trên bàn thấp có kiểu dáng hơi kỳ lạ, Mạnh Thanh Hòa khẽ mỉm cười.
Cầm lò sưởi tay, vén rèm xe, Thẩm Tuyên vừa hay quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, tuy chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng dung mạo in đậm trong mắt đối phương lại như khắc sâu vĩnh cửu.
Tựa vào thành xe, Mạnh Thanh Hòa khép mắt.
Đã quyết định, thì không được hối hận.
Vì gia quyến, hắn đã đánh cược một lần, dùng tính mạng đổi lấy công danh sự nghiệp, hắn thắng!
Vì bản thân, hắn phải đánh cược thêm lần nữa!
Dù kết quả là thắng hay thua, hắn cũng không hối hận.
Hồng Vũ năm thứ ba mươi lăm, tháng mười một, ngày mồng một, đại triều.
Theo tiếng lễ nhạc vang lên từ điện Phụng Thiên, văn võ bá quan mặc triều phục chia làm hai hàng, bước vào đại điện.
"Quỳ!"
Sau khi phủ phục bái kiến Thiên tử, trong điện xuất hiện khoảng lặng ngắn ngủi.
Luồng không khí căng thẳng không ngừng tích tụ như mây đen.
Sau khi tuyên bố bắt đầu xử lý chính sự, một vị Lễ Khoa Cấp Sự Trung bước ra khỏi hàng ngũ văn thần, lớn tiếng tâu: "Thần có chuyện muốn tấu! Thần muốn tố cáo Định Viễn Hầu Thẩm Tuyên làm người bất chính, hành vi phóng đãng, kết giao triều thần, mưu đồ phản loạn, khi quân phạm thượng!"
Lời này vừa dứt, các võ tướng đứng hàng bên phải đồng loạt trừng mắt nhìn, đặc biệt là Chu Năng, Trương Phụ, nắm tay siết chặt nổi cả gân xanh. Nếu không phải đang ở trong đại điện, e ngại lỡ tay dễ gây ra án mạng, khó ăn nói với Thiên tử, chắc chắn bọn họ đã xông ra cho tên văn thần kia một trận đòn nhừ tử rồi.
Làm người bất chính, hành vi phóng đãng, kết giao triều thần, mưu đồ phản loạn, khi quân phạm thượng?
Miệng lưỡi của đám Ngôn quan này, môi trên chạm môi dưới, trắng trợn vu khống bôi nhọ như vậy, không sợ trời giáng sét, đánh chết tươi sao?!
Trên ngai vàng, sắc mặt Chu Đệ cũng trở nên âm trầm.
Mũ miện rũ xuống, che khuất dung nhan, nhưng không giấu được sát khí đang dần bao phủ khắp người Chu Đệ.
Có lẽ là do ngai vàng quá cao, hoặc cũng có khi, do khả năng chịu đựng áp lực của nhóm Ngôn quan mạnh mẽ hơn người, trong số Lục Khoa Đô Cấp Sự Trung đã có bốn khoa đứng ra khỏi hàng, một nửa Tả Hữu Cấp Sự Trung cũng theo đó mà đập mạnh triều hốt và tấu chương trên tay, miệng đồng thanh tố cáo Định Viễn Hầu.
Từ vấn đề tác phong sinh hoạt đến sở thích cá nhân độc đáo, rồi đến những lời đồn đại trong Kinh Thành, không sót một chi tiết nào, mỗi luận điểm đều được thêm mắm dặm muối, nói ra rả không ngừng. Chưa hết, bọn họ còn lôi chuyện chiếm dụng đất xây nhà, trong sân tự ý xây dựng trái phép gì đó, không tuân theo pháp chế mà Thái Tổ Cao Hoàng Đế đã đặt ra, đến việc đào ao, thả cá trong vườn cũng bị lôi ra nói.
Nói đến chỗ kích động, ngay cả tiền Định Viễn Hầu đời trước là Thẩm Lương cũng bị lôi ra để tăng thêm sức thuyết phục.
"Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh", phụ thân làm người bất chính, từng bị Cao Hoàng Đế nhiều lần khiển trách, lại còn dính líu đến vụ án Lam Ngọc mưu phản, thì nhi tử của Thẩm Lương, sao có thể khá hơn được!
Thậm chí, có kẻ còn khóc lóc thảm thiết ngay trên đại điện, đau đớn nói: Định Viễn Hầu thích giết chóc, tác phong sinh hoạt bất chính, khiến các quan trong Kinh Thành ai nấy đều lo sợ. Kẻ như vậy sao xứng làm Hầu tước? Sao xứng với cái danh Nhất đẳng Công thần?
Phải trừ đi tước vị, bãi bỏ chức quan, tịch thu gia sản, đày đi biên ải!
Những người có quan hệ với y, tỷ như Trương Phụ, cũng phải bị điều tra, để chỉnh đốn triều cương!
"Kính xin Bệ hạ minh xét!"
"Kẻ vô sỉ như thế, thần không muốn đứng trên triều, bị đem ra đặt ngang hàng với y, y không xứng làm quan!"
Nhóm Ngôn quan càng nói càng hăng, có võ tướng đứng ra bênh vực Thẩm Tuyên, nhưng nhanh chóng bị đám văn thần phản bác chặn họng.
Sắc mặt Chu Đệ đã không còn có thể dùng từ "đen" để hình dung nữa, những người quen thuộc với hắn đều biết, đây là dấu hiệu hắn sắp sửa nổi cơn thịnh nộ, cầm đao giết người. Trịnh Hòa đứng bên cạnh thấy vậy, sống lưng lạnh buốt, chỉ hận không thể xông xuống đấm chết từng tên quan văn đang diễn kịch kia.
Các ngươi muốn chết, cũng đừng có lôi người khác theo chứ!
Bị mắng chửi thậm tệ, song, Thẩm Tuyên vẫn im lặng, cho đến khi Chu Đệ nhìn về phía y, y mới bước ra, quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt cương nghị.
Không nói một lời, nhưng cũng như đã trút hết tất cả nỗi lòng.
Các võ tướng đều siết chặt nắm đấm, không chỉ Chu Năng, Trương Phụ, mà ngay cả những người sau này mới đầu quân theo Chu Đệ như Trần Tuyên cũng đỏ hoe mắt.
Định Viễn Hầu đang quỳ gối giữa đại điện, khiến bọn họ nhớ đến những đồng liêu bị vu oan hãm hại dưới thời Kiến Văn.
Bảo vệ đất nước, trấn giữ biên cương, liều chết nơi sa trường, lại phải bị đám Ngôn quan đó suốt ngày bôi nhọ, nói bọn họ còn chẳng bằng con chó!
Sống như thế này, quá mức oan uổng rồi!
Hoàng Đế vẫn chưa lên tiếng, nhóm Ngôn quan tưởng mình đã thành công, càng thêm hăng hái.
Tả Phó Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện vừa định bước ra, nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, thì nghe phía sau có tiếng ho khan. Quay đầu lại, khẽ nhíu mày, Dương Sĩ Kỳ?
Đang do dự, thì trong hàng võ tướng bên phải đã có một người bước ra, tay cầm triều hốt, tấu chương, eo đeo kim bài, dung mạo tuấn tú, không giống võ tướng, mà lại giống văn thần hơn.
(Triều hốt: là một loại bảng gỗ hoặc ngà voi mà các quan lại thời xưa cầm khi vào triều để ghi chép ngắn gọn những gì cần ghi nhớ trong buổi thượng triều hoặc để che mặt khi cần thiết. Nó là một phần của trang phục quan lại, thể hiện phẩm cấp và địa vị của người đó, trên triều hốt cũng sẽ được khắc chức quan, phẩm cấp khác biệt thì màu của triều hốt cũng sẽ khác, nói cách khác, nó như thẻ định danh nhân viên, khác hoàn toàn tấu chương nhé.)
Chính là Hưng Ninh Bá Mạnh Thanh Hòa.
"Bệ hạ, thần có lời muốn nói."
Thấy Hưng Ninh Bá bước ra, đa số văn thần đều lộ vẻ khinh miệt, chỉ có những người từng tiếp xúc với Mạnh Thanh Hòa như Giải Tấn mới lộ vẻ trầm tư, mơ hồ cảm thấy, chuyện hôm nay, e là sẽ có biến cố khó lường.
Nếu được thì mọi người Follow Face nhé, tại trên đó đỡ lag hơn nên mình cập nhật nhanh hơn trên Watt á, Watt nhiều hôm load mãi khum vô được TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro