Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 106 -2: Âm mưu

Chương 106 -2: Âm mưu

Cả hai bên đều đang tìm kiếm cơ hội để hạ bệ đối phương, xét về đẳng cấp, rõ ràng nhóm văn thần cao tay hơn một bậc.

Giải Tấn và những người khác chưa chắc đã thật sự thấy Thẩm Tuyên chướng mắt, nhất định phải dùng âm mưu hãm hại y, nhưng ai bảo Thẩm Tuyên lại đúng lúc "chạm vào họng súng"?

Là nghĩa tử của Thiên tử, trong số các võ tướng theo Chu Đệ Tĩnh Nan, Thẩm Tuyên có thể xếp vào top 5, nghe nói, y còn cứu mạng Cao Dương Quận Vương, chuyện này thuộc về dạng tin đồn được tam sao thất bản, không quá đáng tin, nhưng thực tế, người cứu mạng Chu Cao Hú là Mạnh Thanh Hòa, thuộc hạ của Thẩm Tuyên, tính đi tính lại, nếu nói công lao thuộc về y cũng chẳng sai.

Thêm vào đó, tiền Định Viễn Hầu trước kia là cô nhi, ngay cả từ đường thờ cúng tổ tông cũng không có, chỉ để lại Thẩm Tuyên một mình đơn độc, sau lưng y không có gia tộc chống đỡ, quả thực là mục tiêu tốt nhất để đám Giải Tấn ra tay lập uy!

Vì vậy, nhân cơ hội Hoàng Hậu chọn nàng dâu, rất nhiều kẻ đã rục rịch, bắt đầu hành động.

Bọn họ phải để Thiên tử thấy, một khi ảnh hưởng của võ tướng trong triều không ngừng mở rộng, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào. Cho dù là nghĩa tử của Bệ hạ, là tâm phúc đã cùng Bệ hạ Tĩnh Nan, cũng không phải là đối tượng có thể hoàn toàn tin tưởng.

Sử dụng võ tướng có thể bình định thiên hạ, đó là sự thật không thể phủ nhận, nhưng người có thể giúp Thiên tử trị vì đất nước, vỗ về muôn dân trăm họ, vĩnh viễn sẽ là văn thần!

Về điểm này, Kiến Văn Đế đã làm rất tốt, tuy rằng vận mệnh ngài có phần hẩm hiu, không tiện nhắc đến, nhưng còn có Thế tử ham đọc sách, tính tình nhân hậu, xứng đáng làm gương cho hậu thế!!

Tâm tư của các đại thần trong triều, Chu Đệ đều hiểu rõ, chính vì hiểu rõ, nên hắn càng thêm phẫn nộ.

Cơn thịnh nộ của hắn đã đạt đến đỉnh điểm khi Thẩm Tuyên "tự bôi nhọ chính mình".

Hài tử nhà nào mà ngoan ngoãn được cỡ đó! Thần tử của ai mà trung thành được đến mức độ như vậy!

Thấu hiểu sự khó khăn của trưởng bối, không muốn khiến hắn khó xử, không tiếc dùng lý do.... khó nói kia để từ chối hôn sự, dập tắt ngọn lửa còn chưa kịp bùng lên ngay từ trong trứng nước!!

Chu Đệ phẫn nộ với những kẻ giở trò sau lưng bao nhiêu, thì cảm động trước những gì mà Thẩm Tuyên đã làm bấy nhiêu.

Dù Thẩm Tuyên có giải thích bao nhiêu lần, Chu Đệ vẫn khăng khăng giữ vững suy nghĩ trong lòng, tám con ngựa giống có ra sức chạy cũng không kéo lại được. Vừa vỗ vai Thẩm Tuyên, vừa day day sống mũi, Vĩnh Lạc Đại Đế lệ tuôn rơi như mưa.

"Yên tâm, phụ Hoàng tuyệt đối sẽ không để con chịu uất ức!"

Thẩm Tuyên á khẩu, hết cách, y hoàn toàn hết cách.....

Chẳng biết làm gì hơn, chỉ có thể im lặng lui ra khỏi đại điện, rời khỏi Hoàng cung, trở về phủ Định Viễn Hầu, một mình ngồi trong phòng, khổ sở, vắt óc suy nghĩ.

Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?

Sao mọi chuyện lại phát triển thành cái dạng này?

Là câu nói nào, hành động nào của y đã khiến Thiên tử hiểu lầm?

Mấu chốt là, cứ tiếp tục như thế này, y còn phải leo tường qua bên kia bao nhiêu lần nữa mới được yên thân đây?

Thẩm Tuyên nghĩ mãi, nghĩ mãi, vẫn không cách nào tìm được đáp án.....

Mạnh Thanh Hòa ở phủ bên cạnh mãi không thấy Thẩm Hầu gia leo tường, không khỏi thấy kỳ lạ.

Ngày thường, dù mưa gió cũng không ngăn được bước chân cơ mà, hôm nay làm sao lại vắng bóng rồi?

Hộ vệ của Hầu phủ và Bá phủ cũng cảm thấy kỳ quái. Hộ vệ Bá phủ tuần tra đến bức tường mà Thẩm Tuyên thường lui tới, bắc thang lên, thò đầu sang, vẫy tay với hộ vệ Hầu phủ: "Hôm nay Định Viễn Hầu không ở trong phủ à? Hay thân thể ngài ấy khó chịu?"

Hộ vệ Hầu phủ lắc đầu, đáp: "Người đang ở phủ, cũng không thấy mời đại phu."

Hộ vệ Bá phủ còn muốn hỏi thêm, bỗng có người đứng dưới kéo gã xuống. Quay đầu lại, định trừng mắt, thấy rõ người đứng dưới là ai, sợ tới mức suýt chút nữa trượt khỏi thang.

"Bá... Bá gia?"

Mạnh Thanh Hòa mặc thường phục xanh lam, vạt áo được nhét gọn gàng vào thắt lưng, ngoắc tay với hộ vệ trên thang: "Xuống đi, đổi chỗ, để ta lên."

Hộ vệ ngậm miệng, nhanh chóng xuống thang, nhìn Mạnh Thanh Hòa thoăn thoắt trèo lên, một tay chống tường, thoắt cái đã biến mất ở phía đối diện, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Giữ nguyên tư thế ngửa mặt lên trời, cuối cùng, hộ vệ Bá phủ cũng thốt ra một tiếng cảm thán: "Thì ra, thân thủ của Bá gia nhà mình cũng lợi hại không kém Hầu gia! Quả nhiên, lời đồn một trận chiến chém bay năm thủ cấp quân địch không hề sai, đúng là hán tử mạnh mẽ!"

Bên kia tường, Mạnh Thanh Hòa đứng dậy, phủi phủi bụi đất dính trên thường phục, cười toe toét với hộ vệ Hầu phủ đang há hốc mồm: "Chính viện ở đâu? Dẫn đường cho ta."

Hắn vốn định tự mình đi, nhưng Hầu phủ quá rộng, chỗ hắn vừa phi thân qua lại gần hoa viên ở hậu viện, nào là núi giả, đường mòn rẽ nhánh, đình đài liễu rủ, đủ loại hoa cỏ, ban ngày nhìn thì đẹp đấy, ban đêm lại như lạc vào mê cung.

Hộ vệ không dám chậm trễ, nhanh chóng dẫn Mạnh Thanh Hòa đến chính viện.

"Bá gia, Hầu gia đang ở gian phòng đầu tiên bên phải, mời ngài."

Nói xong, lại cảm thấy câu này không đúng lắm, gãi gãi cằm, hay do gã nghĩ nhiều?

Cổng viện không khóa, Mạnh Thanh Hòa không có thân thủ tốt như Thẩm Tuyên, cũng không có sở thích: cổng lớn thì mở toang thế kia mà cứ phải vén áo trèo tường....

Quang minh chính đại đẩy cổng viện, đi đến trước cửa phòng, dừng bước, quay đầu nhìn phía sau, không có ai.

Quay người lại, ho khan một tiếng, gõ cửa ba cái: "Hầu gia, ngài có ở đó không? Có thì lên tiếng ra hiệu nhé."

Bên trong không có tiếng động.

Mạnh Thanh Hòa lại gõ thêm mấy cái, vẫn không có tiếng động.

Lần nữa giơ tay lên, cửa phòng bật mở.

Thẩm Tuyên mặc Kỳ Lân phục màu đỏ rực đại diện cho Hoàng tộc (nghĩa tử của Chu Đệ), thắt đai ngọc, đã bỏ mũ miện, trên tóc chỉ cài một cây trâm ngọc.

Đôi mắt đen như mực nhìn sang, Mạnh Thanh Hòa há miệng, gãi gãi cằm, hắn vừa định nói gì nhỉ?

Chưa kịp nhớ ra, một cánh tay mạnh mẽ đã ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng kéo vào trong phòng.

Đóng cửa, cài then.

Đêm đó, Hưng Ninh Bá qua đêm ở phủ Định Viễn Hầu.

Hộ vệ của cả hai phủ đều đã sớm quen. Hầu gia và Bá gia vốn có giao tình tốt, thường xuyên đàm đạo thâu đêm suốt sáng, chỉ là.... người ta không thích đi cửa chính, đều thích leo tường thôi, có gì lạ đâu chứ!

Vài ngày sau, người leo tường lại đổi thành Định Viễn Hầu.

Sau đó, vài lời đồn đại bắt đầu lan truyền trong Kinh Thành.

Nghe nói, Định Viễn Hầu không thích nữ nhân, chỉ.... mê đắm nam nhân, cho nên mới chậm trễ việc định thân.

Lại nghe nói, Định Viễn Hầu đã có người trong lòng, theo đuổi mãi không được, khổ sở lắm, suốt ngày ở trong phủ múa đao múa thương, hô đánh hô giết, không biết đã làm gãy hết bao nhiêu cây thương rồi!

Còn nghe nói, Định Viễn Hầu mắc bệnh tương tư, sinh ra chứng mộng du, cứ đến nửa đêm, lại đúng giờ leo tường, chỉ để gặp mặt người trong lòng một lần.

Leo tường? Gặp mặt người trong lòng?

Nói như vậy, người trong lòng của Định Viễn Hầu ở gần Hầu phủ đúng không?

Mọi người xúm lại, liệt kê từng phủ đệ ở gần phủ Định Viễn Hầu, nhìn danh sách, biểu cảm của bọn họ càng lúc càng đặc sắc.

Phủ Ngụy Quốc Công, phủ Vũ Dương Hầu, phủ Trường Hưng Hầu, phủ Tào Quốc Công...

Tay cầm bút có hơi run, râu cũng nhổ rụng mất một nắm.

Người trong lòng của Định Viễn Hầu nằm trong số này á?

Không run không được, thật sự quá kinh hãi.

Chẳng hiểu kiểu gì, phủ Hưng Ninh Bá chỉ cách phủ Định Viễn Hầu đúng một bức tường lại bị triệt để bỏ qua, thậm chí còn không một ai nhắc đến.

Cũng chẳng có gì lạ, người xưa hay nói: "Chỗ tối nhất chính là ngay dưới chân đèn", còn có một câu, gọi là: "Cấp bậc không đủ".

Quốc công, Hầu gia xếp hàng dài, một Bá tước Nhị Đẳng lọt thỏm thế kia... không bị bỏ qua cũng uổng....

Tin đồn càng ngày càng lan rộng, trong cung còn đặc biệt triệu Thẩm Tuyên vào hỏi chuyện. Mọi người đều hồi hộp mong chờ xem Thiên tử sẽ phản ứng ra sao, tốt xấu gì Định Viễn Hầu cũng là nghĩa tử của Hoàng Đế, bị đồn đại như vậy, dù sao cũng phải có một lời giải thích.

Chuyện này, nếu xảy ra với người bình thường, cùng lắm cũng chỉ than thở một câu: "tuổi trẻ phong lưu". Nhưng đặt lên người Định Viễn Hầu, thì phải cân nhắc thêm nhiều mặt.

Lời đồn đó, liệu có phải là sự vu khống của đối thủ chính trị, hay là hoạt động của tàn dư Kiến Văn?

Kết quả, Thẩm Tuyên đã khiến những kẻ đợi xem kịch hay vô cùng thất vọng, Định Viễn Hầu đi một vòng trong cung, chẳng có chuyện gì xảy ra. Ngược lại, sau khi Định Viễn Hầu xuất cung, Thiên tử lại phun lửa, nổi trận lôi đình.

"Tuyên nhi nhà trẫm làm người trung hiếu đến vậy, trẫm ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là kẻ nào đang tính kế Tuyên nhi, tính kế trẫm!"



Nếu được thì mọi người Follow Face nhé, tại trên đó đỡ lag hơn nên mình cập nhật nhanh hơn trên Watt á, Watt nhiều hôm load mãi khum vô được TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro